Chương 142: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Nếu là ý của Lăng đại tiểu thư, thì hãy để cho nàng tự mình ra ngoài nói!" Lão tổ Bùi gia cực kỳ tức giận, ông cũng không tin Lăng Kỳ Tuyết tên phế vật kia có thể luyện chế ra đan dược trân quý như vậy.

Mà trong lòng của ông cũng đánh một chủ ý khác, mặc dù ở đây có rất nhiều tu luyện giả Nguyên Tôn đến, nhưng bảo an của phòng đấu giá không có một ai là Nguyên Tôn kỳ trở lên, nếu Lăng Kỳ Tuyết thật sự xuất hiện, nói không chừng ông có thể nhanh chóng khống chế người, một phát đập chết Lăng Kỳ Tuyết.

Người đấu giá là người của Nam Cung Ngọc, đã từng nhận không ít chỗ tốt từ Lăng Kỳ Tuyết, sao có thể đoán không ra ý tứ của lão tổ Bùi gia, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng: Hừ, đợi lát nữa ngươi chết thế nào còn chưa biết đâu!

"Thật xin lỗi tôn khách, Lăng đại tiểu thư là người cung cấp vật phẩm đấu giá, có gặp ngươi hay không là tự do của nàng, nếu như ngươi đến đấu giá, kính xin tuân thủ trật tự ở đây." Người đấu giá không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Cho dù phòng đấu giá không có thị vệ cấp bậc Nguyên Tôn thì thế nào, nhìn những người có khuôn mặt địch ý nhìn chằm chằm lão tổ Bùi gia kia là có thể cảm thấy, nếu lão tổ Bùi gia dám ở đây gây chuyện, xui xẻo sẽ là ông ta.

Lão tổ Bùi gia hiển nhiên cũng ý thức được một chút, rũ mắt khẽ nhìn những ánh mắt không tốt từ bốn phía ném đến một cái, còn muốn nói điều gì đó đã bị lão tổ Bùi gia khác ngăn lại. ( Lười phải đặt tên, nên gọi Lão tổ Bùi gia là Nhất Nhị đi)

"Nhìn tình huống trước rồi nói sau." Nhị lão tổ Bùi gia nói, dù sao phòng đấu giá và Lăng Kỳ Tuyết cũng không có chỉ mặt gọi tên nói có phải Bùi gia bọn họ hay không, nếu đắc tội phòng đấu giá này, người ta đuổi ngươi ra ngoài sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.

Nhất lão tổ Bùi gia tức giận ngồi trở lại.

Chỉ là, ông nhìn ánh mắt xung quanh, rất có ý vị sâu xa!

Những người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe nói qua ân oán giữa Lăng Kỳ Tuyết và Bùi gia, mặc dù không phải là rất cặn kẽ, nhưng ân oán này cũng thật sự có, nếu có thể dùng danh nghĩa này đuổi người của Bùi gia đi, chẳng phải bọn họ sẽ ít đi một người cạnh tranh sao.

Người đấu giá đang muốn tiếp tục, một tán tu gan lớn không ngồi yên, đứng lên chỉ vào đoàn người Bùi gia trong một góc khác, lớn tiếng quát: "Nghe nói người Bùi gia đắc tội qua Lăng Đan Tôn, theo lời của Lăng Đan Tôn, người đối xử không tốt với nàng nói không chừng chính là chỉ bọn họ, không phải nói người đối xử không tốt với Lăng Đan Tôn không có tư cách tham gia đấu giá sao? Vì sao phòng đấu giá còn cho phép bọn họ ngồi ở đây."

Tán tu tên là Nhạc Tam, không phải là người Nam Lăng quốc, nên không sợ đắc tội Bùi gia.

Có hắn dẫn đầu, nên rất nhiều người nước láng giềng phía dưới không sợ đắc tội Bùi gia rối rít đứng lên, chỉ trích Bùi gia không người nào biết xấu hổ, rối rít yêu cầu phòng đấu giá đuổi bọn họ ra ngoài.

Hơn nữa người phụ họa càng ngày càng nhiều, vừa bắt đầu người phụ họa chỉ là nước láng giềng, sau đó, rất nhiều người Nam Lăng quốc cũng bắt đầu gia