Chương 151: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Đông Phương Linh Thiên không nhịn được lại mổ một cái rồi mới buông nàng ra.

Lăng Kỳ Tuyết hồi phục hô hấp hỗn loạn, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Vừa rồi nàng bị làm sao vậy? Bị người nam nhân anh tuấn mị hoặc này mà hôn môi với hắn.

Tức giận lườm tên đầu sỏ gây lên một cái, Lăng Kỳ Tuyết cũng bình thường trở lại.

Dù sao thì nàng cũng là một cô gái tri thức của thời đại mới, điểm ấy đã lởn vởn ở trong lòng rồi.

Thích thì thích, còn có gì mà phải xấu hổ.

“Da dày thịt béo khó đánh.” Lăng Kỳ Tuyết nở nụ cười tà.

Giọng nói của nàng hơi khàn, Đông Phương Linh Thiên nghe thấy như là mê hoặc kéo đi, cơ thể của hắn đều đã nóng lên rồi.

Cho dù chưa biết mùi đời, nhưng hắn cũng hiểu rõ là vì sao.

Chết tiệt!

Đông Phương Linh Thiên thầm rủa: Con người quả nhiên là động vật có lòng tham không đáy.

Khi chỉ có thể nắm tay nhỏ thì lại muốn một nụ hôn, đến khi hôn được rồi thì lại càng muốn tiến thêm một bước, giao tiếp ở khoảng cách gần.

Nhưng hắn vẫn biết chưa phải là thời cơ.

Hắn yêu Tuyết Nhi, hắn muốn dùng hôn lễ xa hoa nhất, hoàn mỹ nhất để thú nàng vào cửa.

“Ừ, đúng là rất dày.” Đông Phương Linh Thiên nói, Tuyết nhi nói cái gì thì chính là cái đó.

“Thế à?” Lăng Kỳ Tuyết cười quỷ dị một cái rồi cắn lên cánh môi của hắn.

Mặc dù nàng đã thỏa hiệp, nhưng con hàng này dám cướp nụ hôn của nàng, không cho hắn biết chút lợi hại, về sau chẳng phải là bị hắn ép đến chết sao?

Mãi cho đến khi cắn chảy máu, hương vị ngai ngái đã tràn đầy ở trong khoang miệng Lăng Kỳ Tuyết mới nhả ra, nhưng vẫn nở nụ cười quỷ dị nhìn Đông Phương Linh Thiên.

Nàng nào biết, cái cắn này của nàng thiếu chút nữa khiến cho Đông Phương Linh Thiên không thể điều khiển được hành động.

Cái cắn này đúng lúc kích thích mạnh đến ngọn lửa trên người của hắn, tất cả tế bào cơ thể đều đang kêu gào, giương nanh múa vuốt mãnh liệt xông vào một chỗ.

May mà….

May mà Lăng Kỳ Tuyết rất nhanh đã buông hắn ra.

Vù vù.

Hắn thở phào nhẹ nhõm thật sâu.

Nhưng mà một giây sau, Lăng Kỳ Tuyết đã đi lên ôm lấy cánh tay của hắn: “Chàng đã hôn ta thì sẽ phải phụ trách với ta, ta mặc kệ chàng là tứ hoàng tử hay là thập tứ hoàng tử, chàng chỉ có thể thuộc về một mình ta, đừng nghĩ sẽ lập tiểu thiếp, nếu không, ta sẽ giết tiểu thiếp trước rồi sẽ giết chàng, sau đó lấy tám lão công hàng đêm ca hát.”

"Từ giờ trở đi, chỉ cho phép chàng đối xử tốt với một mình ta, phải nuông chiều ta, không được lừa gạt ta, mỗi một chuyện chàng đáp ứng ta đều phải làm được, mỗi một câu nói với ta đều phải thật lòng, không được lừa dối ta, mắng ta, phải quan tâm ta, khi người khác bắt nạt ta, chàng phải xuất hiện giúp ta trước tiên, khi ta vui vẻ, chàng phải theo ta vui vẻ, khi ta không vui, chàng phải dỗ ta vui vẻ, vĩnh viễn đều phải cảm thấy được ta xinh đẹp, trong mộng chàng cũng cần phải nhìn thấy ta, ở trong lòng chàng chỉ có ta mà thôi."

Sư Tử Hà Đông Hống đây là câu duy nhất nàng nhớ rõ khi