Chương 155: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Vốn đã cảm thấy giết bát đại trưởng lão đã là báo thù cho nguyên chủ rồi, nhưng nghe thấy lời nói không cần thể diện kia của Lăng Thái, hận ý trong lòng nàng lại tăng mạnh lên lần nữa.

Lăng gia, xem ra trừng phạt với các ngươi thế này vẫn còn là nhẹ chán!

Một trưởng lão chán ghét của Lăng gia đã muốn thu mua nàng, nghĩ cũng thật ngây thơ!

Trên mặt Lăng Kỳ Tuyết không dao động, nhưng trong lòng thì nổi lên gợn sóng bốn phía, người Lăng gia một người so với một người càng vô sỉ!

Ngươi từng không ngược đãi nguyên chủ, đó là bởi vì hàng năm ngươi đóng ở biên quan, căn bản cũng không thể có cơ hội ngược đãi nguyên chủ!

Nói là cầu xin, kia là giọng của người cầu xin sao!

"Ai ở ngoài cửa ồn ào!" Mắt sắc của Đông Phương Linh Thiên lập tức lạnh xuống, hơi động ý nghĩ một chút, thần thức trực tiếp công kích.

Nhìn lại Lăng Thái phía ngoài, dĩ nhiên là một giây thành kẻ ngu.

Lăng Kỳ Tuyết: "......"

Đông Phương Linh Thiên đây là muốn bồi dưỡng nàng thành tàn phế mà!

Không được, mặc dù cảm giác được một nam nhân nâng niu trong lòng bàn tay rất tốt, nhưng nàng quyết định không thể bị nuôi thành tàn phế!

Lăng Kỳ Tuyết thử giảng đạo lý với Đông Phương Linh Thiên: "Đông Phương linh Thiên, về sau chàng không thể như vậy, cả đời rất dài, ta không thể nào vẫn núp ở phía sau chàng, về sau ta có thể tự mình xử lý mọi chuyện, chàng nhìn là được."

Suy nghĩ một chút, bổ sung: "Nếu ta thật sự không xử lý được, thì chàng hãy ra tay."

Đông Phương Linh Thiên muốn nói: Ta sẽ vẫn luôn bảo vệ nàng.

Nhưng hắn tôn trọng Lăng Kỳ Tuyết, nàng là một nữ hài tử mạnh mẽ, nếu vẫn núp ở dưới cánh chim của hắn, nàng sẽ không vui.

Đông Phương Linh Thiên nghiêm túc gật đầu nói: "Nàng gọi ta một tiếng Thiên Thiên đi."

Thiên Thiên, thịt ngon mà!

Lăng Kỳ Tuyết vẫn ngọt ngào gọi hắn: "Thiên Thiên!"

Trái tim của Đông Phương Linh Thiên cũng tan chảy!

"Vậy thì tốt, có chuyện nhất định phải nói với ta."

Lăng Kỳ Tuyết cũng nghiêm túc gật đầu: "Đến lúc đó chàng cũng không thể chê ta phiền toái."

"Làm sao có thể chứ, ta vui mừng cũng không kịp!"

"Cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt!"

"Không phải nàng thích sao?"

"Bình thường!"

Khi nói chuyện, Lục Sa đã làm xong thủ tục, cầm tảng đá và Tôn Linh Thảo đến.

"Chủ tử, Lăng cô nương, đã làm xong rồi, đưa trở về trước hay là......"

"Chúng ta trở về đi thôi!" Bản thân Lăng Kỳ Tuyết là một người trạch nữ, nếu không có nhiệm vụ gì thì không hoạt động, nàng đều thích ở trong khu nhà cao cấp của chính mình, vui thích hưởng thụ thời gian cá nhân.

Tự nhiên, còn ở chung với Mục Tề đều rất tốt đẹp.

Chỉ là những thứ kia đều đã là quá khứ rồi, nàng đã từng nhớ đến đoạn cuộc sống kia đều sẽ cảm thấy đau lòng.

Bây giờ ngẫm lại đều sẽ cảm thấy khi đó mình rất ngu, lại có thể vì một người cố ý tổn thương đến mình mà đau lòng.

Sau này có Đông Phương Linh Thiên, cũng sẽ không buồn nữa.

Trở về, dĩ nhiên