Chương 182: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nam Cung Kình cũng đã từng được ông yêu thích, hắn muốn ngôi vị thái tử, Lão tổ cũng hiểu hơn bất kì kẻ nào.

Cộng thêm có lời nói của quốc chủ làm nền trước kia, ông lại có bậc thang, sau đó quốc chủ giật giây mấy câu nữa, ông thu bình sứ lại rồi trực tiếp chạy đến tổng bộ Thiên Hoa Cung.

Mấy ngàn năm nay tính khí khó có được tức giận một lần, nhưng lại hối hận!

Ông cũng là quá kích động, đến đây mới nhớ đến, cấp bậc của ông là Nguyên Tôn hậu kỳ, mà Đông Phương Linh Thiên cũng là Nguyên Tôn hậu kỳ, chân chính cứng đối cứng, đoán chừng lão đầu tử là ông này không chiếm được chỗ tốt.

Thật hối hận!

Sao lại xúc động như vậy chứ!

Lão tổ hoàng thất còn kém đập vào chân hối hận một phen, tìm thêm một lý do quay về hoàng cung rồi!

Nhưng ông đã đến rồi, nếu ảo não trở về như vậy, về sau mặt già của ông sẽ đặt vào đâu.

Chỉ là, hối hận của ông còn chưa lan ra toàn thân, đã bị lăng kỳ tuyết làm tức giận rụt trở lại.

Một nha đầu lại dám nguyền rủa ông bị trật eo, tức chết ông mà!

"Nha đầu chết tiệt kia, chính là ngươi quậy hoàng thất ta đến một bãi nước loạn!" Lão tổ hoàng thất quát lớn.

Nhưng, ông sẽ không ra tay trước.

Đầu tiên, ông kiêng kỵ Đông Phương Linh Thiên, hơn nữa, ông đã mấy ngàn tuổi rồi, đã sớm qua tuổi xúc động, mới vừa rồi nhất thời xúc động bất chấp tất cả chạy đến Thiên Hoa Cung là đã đủ rồi, thêm một lần nữa, chắc ông sẽ sống uổng phí mấy ngàn năm mất.

"Lão đầu tử, nói chuyện là phải nhìn chứng cớ, nước hoàng thất ngươi vốn đã loạn, đừng đặt loạn tội danh lên trên đầu ta!"

Lăng Kỳ Tuyết vẫn cười hì hì, lão tổ hoàng thất tức giận con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài, phồng miệng thở ba hơi.

Nếu ra tay, thì ông không có can đảm liều mạng với Đông Phương Linh Thiên, còn không ra tay, thì tức chết lão tử vậy!

Thần thức khẽ động, cho gọi những lão tổ khác, nhiều người đánh một là được.

Ông là cao thủ Nguyên Tôn hậu kỳ, thần thức có thể bao phủ đến từng góc Giáo La Thành.

"Có phải ta nói loạn hay không thì tự ngươi biết!" Lão tổ hoàng thất suy nghĩ hồi lâu, chỉ nặn ra một câu nói này, mấy ngàn năm nay, chưa có người nào dám phản bác ông, tác dụng tiếng nói của ông cũng đã thoái hóa rất nhiều.

So với Lăng Kỳ Tuyết người cầm lái xí nghiệp lớn, quả thật là cặn bã đến chết.

"Ngươi đã nhiều tuổi như vậy rồi mà còn nói lung tung, có câu nói xưa rất hay, thượng bất chính hạ tắc loạn, ngươi không sợ sẽ dạy bậy hậu thế của ngươi sao!"

Lăng Kỳ Tuyết lười biếng giãy giụa từ trong ngực Đông Phương Linh Thiên ra, lại bị hắn hung hăng ôm trở về.

Đông Phương Linh Thiên đề phòng nhìn lão tổ hoàng thất chằm chằm, ngộ nhỡ ông ta ra tay, hắn cũng bảo vệ được Lăng Kỳ Tuyết trước tiên.

Mà ý tưởng của Lăng Kỳ Tuyết là, ta không muốn bị chàng nuôi tàn phế, nhất định phải lớn lên, chàng nhìn là tốt rồi, thật sự là bất đắc dĩ thì chàng sẽ ra tay.

Lão tổ hoàng thất tức giận lỗ mũi cũng méo lệch, nhắc lại một lần, không phải ông đến