Chương 185: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Tuyết Nhi!" Đông Phương Linh Thiên giải thích: "Hôm nay ta đến hoàng cung giúp Nam Cung Ngọc mượn quốc chủ ít đồ."

"Hừ!" Lão tổ hoàng thất hầm hừ, ngọc tỷ truyền quốc đó, đâu chỉ là một ít đồ.

Nhưng vừa nhớ lại lực sát thương kinh khủng kia của Tiểu Tỏa, cuối cùng lão tổ hoàng thất cũng không dám nói thêm gì nữa.

Lăng Kỳ Tuyết cũng cảm nhận được chỗ "Mượn" gì đó từ Đông Phương Linh Thiên không bình thường, quay đầu nhỏ giọng ở bên tai Đông Phương Linh Thiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Đông Phương Linh Thiên cười đùa cợt nhả, định che giấu lần nữa: "Không phải là nhìn quốc chủ không vừa mắt, vui đùa mượn ngọc tỷ truyền quốc của ông ta một chút thôi, thay phiên làm hoàng đế, năm nay đến nhà ta, cũng nên đến phiên Nam Cung Ngọc rồi."

Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy trong lòng cũng không có nhẹ nhõm, nếu nàng nhớ không lầm, lần trước Đông Phương Linh Thiên và Nam Cung Ngọc gặp mặt thì còn có dáng vẻ giương cung bạt kiếm, ở dưới tình huống nàng không biết rõ, lúc nào thì cấu kết với nhau rồi.

Trong lúc này nguyên nhân là gì nàng không cần hỏi cũng đoán được, trong lòng có một trận chua xót.

Chỉ là, nàng muốn cho Đông Phương Linh Thiên một chút khen ngợi!

Ở trong lúc nàng qua lại với tam hoàng tử, trong thời gian này nàng chỉ ở phía sau qua lại, từ trên người Nam Cung Ngọc thấy được khí phách quần lâm thiên hạ.

Nam Cung Ngọc dám chịu trách nhiệm, tâm tư cũng kín đáo, quan trọng nhất là, bây giờ hắn rất tự tin, cảm giác mình có phần năng lực làm rất nhiều chuyện, tỷ như: Làm quốc chủ kế nhiệm.

Nàng cũng từng nghĩ đến ra mặt thay Nam Cung Ngọc làm chút gì đó, nhưng cuối cùng không ra tay, chưa từng ngờ đến Đông Phương Linh Thiên cũng đã làm tốt chuyện nàng nghĩ đến.

Một điểm này, phải khen ngợi!

"Quốc chủ nói khi nào thoái vị, để Nam Cung Ngọc làm quốc chủ chưa?" Lăng Kỳ Tuyết dùng tiếng chỉ có nàng và Đông Phương Linh Thiên mới nghe được hỏi.

Đông Phương Linh Thiên: "......"

Tuyết Nhi nàng không thấy lão tổ người ta còn đứng ở xung quanh nàng sao, trước còn chỉ trích nàng khuấy loạn thác nước hoàng thất này, nàng lại ở trước mặt người ta nghị luận quốc chủ người ta, sẽ không sợ thật sự xong đời sao.

Nhưng không quản Lăng Kỳ Tuyết hỏi cái gì, Đông Phương Linh Thiên sẽ không dấu diếm: "Không có, nhưng đoán chừng cũng không xê xích gì nhiều."

Chỉ cần những lão tổ này không bất công, cũng không phải lâu nữa đâu.

Hắn so với bất kì kẻ nào cũng hi vọng Nam Cung Ngọc có thể rất nhanh nắm giữ chính quyền, nắm giữ thực quyền, nếu ngày sau bệnh tình của hắn bộc phát, cũng là quốc chủ có một năng lực mạnh để làm hậu thuẫn cho Tuyết Nhi.

Lăng Kỳ Tuyết cho là không ai có thể nghe được, thực lực của lão tổ hoàng thất là hậu kỳ cũng đã nghe thấy.

"Khụ khụ!" Lão tổ hoàng gia rất bất mãn nhắc nhở Lăng Kỳ Tuyết, ta đã nghe thấy rồi, nhưng kiêng dè Tiểu Tỏa, mặt cũng không dám lộ vẻ hung ác.

Nghe cũng tốt, ngược lại Lăng Kỳ Tuyết thản nhiên nhìn thẳng vào lão tổ hoàng thất: "Vốn ta không muốn là kẻ thù với hoàng thất, là người trong hoàng thất các ngươi chủ động làm ta tức giận, ta mới tự vệ phản kích, vốn không có thâm thù đại hận, cần gì phải động đao động thương."

"Ngươi đã phế Kình Nhi, cũng nên thu tay lại rồi, vì sao còn phải nhúng tay vào chính sự