Chương 29: Vội vàng rời đi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lăng Kỳ Tuyết ở trong nước sôi lửa bỏng đau khổ, thế nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn, lần đầu tiên Đông Phương Linh Thiên phát hiện, thì ra là hắn lại yếu đuối như vậy.

Lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, im lặng canh giữ ở bên cạnh nàng.

Cho đến khi mặt trời mọc, lại lặn xuống phía tây, ngôi sao lên cao, mặt trời mọc thời thế lại thay đổi một lần nữa.

Rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết mở mắt, khóe mắt còn lưu lại nước mắt chịu đựng khổ sở lúc rơi xuống.

Nhìn lại y phục trên người nàng, đã bị nhuộm đen dầy dơ bẩn, một mùi tanh hôi từ trên người của nàng tỏa ra.

Lăng Kỳ Tuyết ở trên mặt đất nóng nảy, quát: "Ngươi còn không mau đi ra ngoài!"

Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, Lăng Kỳ Tuyết còn lâu mới nguyện ý lấy hình dạng bẩn thỉu này bày ra cho người khác nhìn.

Đông Phương Linh Thiên chỉ cười một tiếng, cho dù Lăng Kỳ Tuyết như vậy, hắn cũng không sinh ra một chút lòng chán ghét.

Chỉ ra ngoài cửa sổ: "Rẽ trái mười mét là nơi có suối nước nóng."

Lăng Kỳ Tuyết không kịp chờ đợi nhảy ra cửa sổ, để lại Đông Phương Linh Thiên kinh ngạc không thôi, hắn là nói ngoài cửa sổ có suối nước nóng, nhưng mà đi cửa sau sẽ gần hơn!

Yên lặng đi ra từ cửa trước, phân phó người của biệt viện nhỏ đi chuẩn bị một ít việc vặt, mình thì đi vòng qua suối nước nóng trông coi lối vào.

Đứng ở lối vào, lòng của Đông Phương Linh Thiên như bị côn trùng cắn, ngứa ngáy, nghĩ muốn gãi, cũng không thế nào xuống tay.

Đêm hôm đó, cơ thể xinh đẹp của nàng còn in rõ ràng ở trong đầu, chưa từng tiêu tán.

Hôm nay, nhìn không thấy lại có thể tưởng tượng, hơn nữa, nhìn không thấy, càng tưởng tượng ra thân thể khô khan của nàng, trải qua mấy ngày ân cần săn sóc, đường cong có lồi lõm ra hay không.

Càng nghĩ, càng thêm miệng đắng lưỡi khô.

Hắn muốn khống chế cũng không khống chế được, một suy nghĩ ở trong đầu hắn như là ngọn cỏ sinh trưởng tốt lan ra xung quanh, chiếm giữ tất cả lực chú ý của hắn chặt chẽ.

Đông Phương Linh Thiên buồn rầu xoay vòng tại chỗ.

Một canh giờ đã qua, Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn ở trong suối nước nóng ngâm, cũng may trong nạp giới của nàng có y phục để thay đổi, như thế cũng sẽ không xảy ra chuyện ngượng ngùng—— quên mặc y phục.

Đông Phương Linh Thiên chờ đợi cả người cũng nhanh điên rồi, Lăng Kỳ Tuyết mới từ từ đi ra.

Trái tim như cảm ứng được, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.

Ngước mắt, phân biệt rõ ràng trong đôi mắt, sóng nước di chuyển, như ngôi sao sáng chói, phát sáng rạng rỡ.

Trằn trọc ngoái đầu nhìn lại, lại mang theo một sự xinh đẹp và kiều mỵ, như muốn câu tâm hồn người.

"Thật đẹp!" Đông Phương Linh Thiên không tự chủ được than thở.

Tẩy Tủy Đan rửa đi tạp chất trong cơ thể nàng, rèn luyện thân thể của nàng đến trạng thái gần như hoàn mỹ, da thịt như là ngọc trắng, vô cùng mịn màng, làm hai mắt người ta tỏa sáng chính là, dường như vóc người khô