Chương 68-2: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Ngày mồng một tháng năm, Lộ Vân Phàm thật sự đi đến thành phố T. An Hồng giúp anh gặp gỡ với Ngũ Tổng như anh đã nói, ba người đàn ông cùng nhau ăn bữa tối. An Hồng nghe lời Lộ Vân Phàm nói, không đi cùng với bọn họ, một mình ở nhà chờ anh trở về.

Khoảng 9 giờ tối, chuông điện thoại di động vang lên, An Hồng bắt máy điện thoại, Lộ Vân Phàm nói đã ngồi lên taxi rồi.

"Tân Duy không đưa anh về sao?" An Hồng nghĩ rằng vị lãnh đạo này thật sự là keo kiệt, "Anh nói sớm một chút, em tới đón anh có phải là tốt không!"

"Không phải, anh ta có nói muốn đưa anh về, nhưng anh không đáp ứng."

"Vậy sao..." An Hồng cơ bản cũng biết là nguyên nhân gì. Anh về đích là nhà của An Hồng, ở phía dưới mí mắt lãnh đạo trực tiếp của cô thì là anh đang "ở chung" cùng cô. Lộ Vân Phàm là không muốn để cho Tân Duy có nhiều không gian mơ màng hơn. Huống chi, đùi anh cũng không tốt, @MeBau*diendan@leequyddonn@ lên xuống xe khó tránh khỏi vụng về, anh cũng không muốn có nhiều người chú ý đến mình hơn.

Lộ Vân Phàm đi xe taxi đến dưới lầu tiểu khu. Anh xuống xe, phát hiện An Hồng một bên ngồi hút thuốc ở bên cạnh bồn hoa, một bên hướng về phía anh cười cười.

"Ai! Thời kỳ theo dõi còn chưa qua mà!" Anh đi qua, lôi kéo bím tóc đuôi ngựa của cô.

"Lộ tổng, anh tha cho em đi! Em đã không có việc gì rồi, cũng đã hơn hai tuần rồi!" An Hồng chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo sơmi dài tay. Đang đầu tháng 5, thời tiết buổi tối vẫn còn có chút mát mẻ. Cô vứt bỏ đầu mẩu thuốc lá, đứng lên ôm cánh tay nói, "Chạy nhanh lên đi, lạnh chết em rồi."

"Em xuống lầu để làm gì?" Lộ Vân Phàm ôm chầm lấy vai cô, "Xuống dưới mà cũng không biết mặc thêm nhiều quần áo một chút."

"Chờ anh chứ sao." An Hồng ôm hông của anh, cùng anh một chỗ chậm rãi đi vào trong hành lang: "Thế nào mà mọi người tán gẫu với nhau lâu như vậy? Chân anh được có cảm thấy thoải mái hay không? Một lát nữa có muốn em mát xa giúp anh một chút hay không?"

"Tốt quá, anh nghĩ muốn mát xa theo kiểu Thái “Mã sát kê”."

"Mã cái đầu của anh!" An Hồng đột ngột chuyển đề tài, đột nhiên cười rộ lên vẻ quyến rũ, "Lộ tổng ~ em là người mát xa đứng đầu bảng đó ~ rất đắt tiền đó, anh có đồng ý gọi không?"

"Là người mát xa đứng đầu bảng sao?" Lộ Vân Phàm cười ha ha, "Thế nào người đứng đầu bảng đã 28 tuổi rồi vẫn còn ở đây tiếp khách vậy? Thật sự là đáng thương, tôi cũng gắng gượng để mà thu nạp em vậy, làm nguyên một bộ hết bao nhiêu tiền?"

An Hồng nhéo nhéo thật nặng lên cánh tay miệng nói: "Chê em già hả, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó!"

"Ai chê em kia chứ?" Lộ Vân Phàm xoa xoa tay cánh tay, tóm được người của cô, cúi đầu liền hôn lên môi của cô: "Nghĩ ngại thì đã sớm ngại rồi, còn phải chờ đợi tới hơn 10 năm rồi mới cảm thấy ngại hay sao?"

"Đúng là đồ ngốc mà... A! Anh uống rượu phải không?"

"Uống một chút bia."

"Anh có uống nhiều bia không vậy? Như thế này đừng có phun ra nhé!"

"Không biết."

"A!... Lộ Vân Phàm... Đang đi thang lầu tốt đẹp thế này! Anh không sợ sẽ bị té ngã hay sao!..."

"Hư... Đừng cãi."

Dương Quá và Tiểu Long Nữ sau 16 năm sau mới được gặp mặt, Ngưu Lang Chức Nữ một năm gặp mặt một lần, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cả đời này đừng có nghĩ được gặp mặt.

Cho nên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn An Hồng và Lộ Vân Phàm, bọn họ một tuần gặp mặt nhau một lần, sớm chiều ở chung với nhau vài ngày, hai người bọn họ đều cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

An Hồng đã bàn giao phần lớn công việc rồi, cô dần dần không đến công ty nữa. Tân Duy biết cô cùng Lộ Vân Phàm ở hai nơi nhớ nhau cũng tương đối vất vả, thường xuyên để cho cô thứ năm bay đi thành phố J, sống cùng Lộ Vân Phàm vài ngày.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, có thể khái quát bằng một từ ngọt ngào. Bọn họ hưởng thụ hết thẩy những gì mà các cặp tình nhân nên hưởng thụ. Nào đi ra ngoài ăn cơm, đi ngâm suối nước nóng, xem ca nhạc, xem phim, nghe tiểu minh tinh hát diễn xướng. Thỉnh thoảng lại đến công viên ngồi chơi một lát, hoặc là đi ngoại ô lộng gió, đạp cỏ chơi xuân... Ở nhà, thì hai người cùng nhau xem phim nhiều tập, vai kề vai chơi game đối với TV, rồi cãi nhau, chơi oẳn tù tì quyết định xem ai nấu cơm ai rửa chén, buổi tối thì lại cùng ở trong chăn làm... chuyện xấu.

An Hồng cảm thấy qua nhiều năm như vậy, Lộ Vân Phàm thực sự có rất nhiều thay đổi. Tối thiểu, anh đã hòa nhã, biết quan tâm chăm sóc hơn rất nhiều. Có lẽ bởi vì nguyên nhân cái chân, thỉnh thoảng còn có thể mang theo chút điềm đạm đáng yêu, chứ không còn tỏ ra khí thế bức người như trong quá khứ trước kia, kiêu ngạo giống như toàn bộ thế giới chỉ có anh là lớn nhất vậy. Hai người ở nhà đợi với nhau, thỉnh thoảng Lộ Vân Phàm còn có thể hơi có chút nũng nịu giống như trẻ con. An Hồng nhìn anh người cao ngựa lớn cứ cười hì hì ôm bản thân mình, còn miệng kêu không ngừng "An An, An An", rồi xoay người lại chống khuỷu tay lên chiếc nạng đi tới đi lui, trong lòng cô thật sự giống như ngũ vị tạp trần.

Cô lại nhớ lại bộ dạng của người đàn ông này vài năm trước, khi đó anh cũng biết làm nũng, bởi vì anh vốn là vẫn còn là con nít, nhưng bản lĩnh của anh thì lợi hại hơn với những