Chương 74-2: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Lộ Vân Phàm tựa vào phía trước quầy gọi món, nở một nụ cười tươi tắn đối với An Hồng.

Cậu ta mặc một bộ T-shirt dài tay màu tím nhạt, trên vai đeo một cái ba lô hai quai, ngón tay thon dài khẽ chọc chọc lên mặt bàn.

Lúc này An Hồng mặc bộ đồng phục làm việc ngắn tay màu đỏ xen lẫn với màu lam, quần dài màu đen, đi giày da màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu lam. Cô ngây người ra một lúc, lập tức lại nở một nụ cười theo quy định nghề nghiệp, hỏi: "Xin chào ngài, xin hỏi ngài ăn tại nơi này, hay là đóng gói vậy?"

"Ăn ở nơi này!" Lộ Vân Phàm đứng thẳng thân mình lại, ánh mắt quét qua tờ thực đơn, chỉ tay vào một món, nói, "Tôi muốn Gà nguyên vị, 4 đồng."

An Hồng vừa định mở miệng hỏi cụ thể loại thịt gà nào, chợt nghe Lộ Vân Phàm nói sâu sa: "Một khối đùi gà trái, @MeBau*diendan@leequyddonn@ một khối đùi gà phải, một khối cánh gà trái, một khối cánh gà phải."

Khách hàng đang xếp hàng ở bên cạnh đều trợn tròn mắt.

An Hồng im lặng chỉ chốc lát, lại hỏi: "Ngài còn cần gì nữa không?"

"Không cần."

"Xin chờ một chút, tôi giúp ngài đặt bữa."

An Hồng hút vào một hơi, dứt khoát xoay người tìm cho đồ ăn như cậu ta đã yêu cầu. Cô thật vất vả tìm trong một đống Gà đồng kia mới tìm ra những thứ trái trái phải phải mà cậu ta đã yêu cầu. Sau đó cô đặt cái khay tới trước mặt cậu ta. Lộ Vân Phàm cúi đầu quan sát một chút rồi nói: "Này cô xem này, Gà này rõ ràng không đầy đủ dinh dưỡng rồi. Đùi gà sao lại nhỏ như vậy, làm sao có thể cạnh tranh được với các hàng Gà cùng loại đây? Cô nhìn xem này, cánh gà gầy, giống như là cánh chim cút vậy."

An Hồng bình tĩnh trả lời cậu ta: "Thưa ngài, gà của chúng tôi đều là phù hợp tiêu chuẩn, nhưng nhất định cũng sẽ có chút khác biệt. Dù sao bộ dạng của mỗi con gà cũng không giống nhau."

"A... Được rồi, bất quá cánh gà nhỏ như vậy, có thể tôi ăn sẽ không đủ no, vậy cho tôi thêm cái Hamburger đi."

"Loại Hamburger nào?"

"Loại Chân bảo."

"Muốn cay hay là không cay?"

"Cay, nhưng mà tôi đặc biệt thích ăn loại nước sốt ở bên trong bánh Hamburger. Phiền cô nói với bọn họ làm giúp cho tôi một cái, cho nhiều nước sốt một chút."

"..." An Hồng nặn ra một nụ cười, "Vâng, xin chờ một chút."

Cô chờ bên kia đã bỏ thêm nước sốt vào trong bánh Hamburger để đưa ra. Khách hàng xếp hàng sau lưng Lộ Vân Phàm đã bắt đầu không vừa lòng. Có người đàn ông trung niên bắt đầu lớn tiếng ồn ào: "Ấy này! Cậu thanh niên trẻ ơi, sao cậu lại thế này? Gọi món kiểu gì mà lề mề giống như phụ nữ vậy?"

Lộ Vân Phàm ngước mắt lên trợn trắng con mắt, không thèm để ý đến ông ta. Quản lý đi tuần tra phát hiện ra tình huống không ổn, liền chạy nhanh tới mở thêm một quầy thu ngân khác, phân tán bớt khách hàng ở phía sau Lộ Vân Phàm sang bên đó.

An Hồng nói xin lỗi đối với vị khách hàng đó, đặt bánh Hamburger lên trên khay, đưa tới cho Lộ Vân Phàm: "Đã bỏ thêm nước sốt rồi."

Lộ Vân Phàm mở giấy gói ra xem xét, kêu to đầy vẻ khoa trương: "Không phải đâu! Thêm nhiều như vậy! Ghê tởm chết rồi, đổi một cái khác đổi một cái khác, có lẽ không cần phải thêm nhiều nước sốt như vậy đâu."

An Hồng há miệng rộng nhưng lại không thể thốt ra lời. Quản lý đi đến bên cạnh cô, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Nhìn xem nhân viên của các người làm ăn như thế nào thế này? Làm ra loại Hamburger thế này, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn chính ông tự nhìn xem." Cậu ta ngẩng cái đầu, để chiếc bánh Hamburger lên trước mặt quản lý.

Quản lý nhíu mày: "Tại sao lại thế này?"

"Là khách hàng bản thân yêu cầu cho nhiều nước sốt hơn." An Hồng nhỏ giọng trả lời.

"Wey wey Wey! Cô chớ có nói lung tung, rõ ràng là chính các người làm việc không tốt!" Lộ Vân Phàm vỗ bàn kêu lên, "Đổi một cái khác!"

Chủ quản không nói hai lời, vứt bỏ chiếc bánh Hamburger kia đi, một lần nữa cầm một chiếc bánh khác đưa cho cậu ta, cười nói: "Thật xin lỗi."

An Hồng cắn răng trừng mắt nhìn Lộ Vân Phàm, nghĩ rằng sao cái này cậu không phản đối đi!

Lộ Vân Phàm hài lòng đậy lại hộp đựng chiếc bánh Hamburger, xoay chuyển tròng mắt, nói thêm: "A... Tôi còn muốn một suất khoai chiên trung, một ly Coke ướp lạnh. Khối đá phải 8 đồng, nhiều một khối thiếu một đồng đều không được."

"Xin chờ một chút!" An Hồng nổi giận, xoay người lại đưa cho cậu ta món ăn đã gọi, lúc này đây, dinendian.lơqid]on, Lộ đại thiếu thấy rất hài lòng đối với ly Coke, lại đưa một miếng khoai tây chiên lên miệng.

An Hồng nhìn cậu ta tựa vào bàn bên cạnh, đương nhiên đếm từng cọng từng cọng khoai tây chiên một, miệng lẩm bẩm, trong mắt toàn là ý tứ đã thực hiện được trò đùa quái đản của mình, trên khóe miệng vẫn còn hiện mãi một nụ cười xấu xa.

"Tiên sinh, khoai tây chiên của chúng tôi coi trọng về trọng lượng, sức nặng, không coi trong chuyện số lượng bao nhiêu cọng. Nếu như ngài cảm thấy số lượng không đủ tôi có thể giúp ngài mang cái cân đến đây." Phía sau Lộ Vân Phàm đã không còn có khách hàng nào khác nữa rồi. An Hồng nghĩ rằng, cậu muốn chơi đúng không? Được thôi! Chị đây sẽ chơi đùa cùng với cậu!

Lộ Vân Phàm nghe xong lời của cô, lắc đầu nói: "Không cần đâu! Tôi đây ta đang kiểm tra các sợi khoai tây chiên của các người thôi. Xem mỗi cọng khoai tây chiên có phải đều dính muối vào hay không. Cô có biết, khoai tây chiên mà nhạt thì không thể ăn được."

Nói xong, cậu ta ngẩng đầu lên, toét ra một nụ cười vô hại đối với An Hồng.

An Hồng thực hận không thể cầm cả cái khay coke kia đập lên trên đầu cậu ta một phát. Cô đè nén lại cơn tức giận của mình, nhỏ giọng nói: "Lộ Vân Phàm, cậu náo loạn đã đủ chưa? Ở đây tôi đang làm việc!"

"Tôi gọi đồ ăn ở đây mà, cũng không gây trở ngại gì đối với cậu hết." Lộ Vân Phàm một bộ nghiêm trang trả lời cô, lại nhìn cái gì