Chương 77: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

"An An, cậu đi đâu vậy?"

"An An, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay là đêm Giáng sinh đó!"

"Ngao ngao oa, đau quá! Tại sao cậu lại đá tôi chứ!"

"An An, bên ngoài trường học mới có một nhà mở quán bán bún đó. Cậu có muốn đi ăn thử xem thế nào hay không?"

"An An... Có phải là cậu tức giận hay không?"

An Hồng đi nhanh ở trên đường đi, Lộ Vân Phàm thì tựa như một cái kẹo mè xửng dính vào bên người cô vậy. An Hồng làm thế nào cũng không dứt ra khỏi cậu ta được. Cô dứt khoát coi cậu ta lúc này như không tồn tại, trong người buồn bực, đầu cúi xuống một mực đi về hướng phòng ngủ ký túc xá. Lộ Vân Phàm làm thế nào cô cũng không phản ứng lại. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cậu dứt khoát bỗng chốc nhảy tới trước mặt An Hồng. An Hồng kịp thời phanh chân lại, mới không làm cho mình bị va vào bức tường thịt kia.

"Này! Cậu giận thật đấy à?" Hai tay Lộ Vân Phàm chắp sau lưng, cúi gập thắt lưng đánh giá vẻ mặt của An Hồng: "Không phải là cậu đang khóc đó chứ?"

"Cậu mới khóc đó!" An Hồng giương mắt trừng cậu ta, nổi giận đùng đùng.

"Cậu làm gì mà tức giận như vậy chứ?" Lộ Vân Phàm sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng than thở, "Cậu hôn tôi một lần, tôi hôn lại cậu một lần, hai ta rốt cục huề nhau thôi mà."

"Cậu! Cậu biến thái!" An Hồng cực kỳ tức giận, cô đi vượt qua cậu ta, lại tiến về phía trước.

Lộ Vân Phàm xoay người một cái lại đuổi theo An Hồng.

"An An, An An, đi chậm lại một chút đi nào."

"An An, đi ăn bún đi! A Húc nói ở quán đó còn bán cả cơm rang thịt bò nữa đó, ăn cực kỳ ngon!"

"Này! Chúng ta đã không liên hệ với nhau thật lâu rồi! An An, nói thật, cậu không hề nghĩ tới tôi một chút nào hay sao?"

"Cậu thật sự không ý định để ý tới tôi nữa sao?"

"Này, An An, kỳ thực... Tôi rất nhớ cậu."

An Hồng rốt cục lại dừng bước, cô chạy tới phòng ngủ lâu cửa. Quay đầu xem Lộ Vân Phàm, đi rồi đoạn đường này, ở Lãnh Phong xâm nhập, anh thân mình có chút phát run, sắc mặt đã gần như tái nhợt.

An Hồng cúi đầu nhìn cặp chân dài của cậu ta để lộ trần ở trong không khí lạnh lẽo, phảng phất mình cũng cảm nhận được cái loại cảm giác lạnh thấu xương đến đóng băng cả người, không khỏi nói một câu: "Cậu hãy mau chạy trở về phòng ngủ đi, vừa ra nhiều mồ hôi như vậy, nếu gió thổi vào thì sẽ bị cảm mạo đó."

Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền nở nụ cười: "An An, cậu đang lo lắng cho tôi đúng không?"

An Hồng trầm mặc.

"Thể chất của thân thể tôi rất tốt! Cậu yên tâm đi! Này, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, tôi thật sự đói rồi."

"Tôi không đi." An Hồng xoay người liền đi về hướng phòng ngủ của mình.

Lộ Vân Phàm kêu lên ở sau lưng cô: "An An! Nguyên Đán chúng ta cùng nhau về nhà nhé?"

"Không cần."

"Đến lúc đó tôi sẽ điện thoại liên hệ, không gặp không về."

"Tôi đã nói không cần!"

"Tôi sẽ luôn luôn chờ đợi ở dưới lầu phòng ngủ của cậu!"

"..."

Từ Mạt Mạt đang ru rú làm ổ ở trong chăn ấm áp xem tiểu thuyết. Nhìn thấy An Hồng mặt mũi nghiêm nghị đẩy cửa tiến vào, kỳ quái hỏi: "Thế nào mà cậu đã trở về rồi hả? Không phải là cậu đã đi ăn đại tiệc mừng lễ Giáng sinh với Vương Lực Bồi hay sao?"

"Đừng nói nữa." An Hồng cởi khăn quàng cổ xuống, hung hăng quăng