Chương 79: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Bởi vì đang trong thời kì bất bình thường, di thể của bác sĩ Tiêu không thể chở về quê nhà của ông ở thành phố J, cũng không thể cử hành tang lễ cáo biệt di thể được. Mà chỉ có thể hoả táng ngay tại chỗ, tro cốt tạm thời bảo tồn ở nhà tang lễ, chờ sau khi tình hình bệnh dịch đi qua mới giao lại cho người thân mang về thành phố J để an táng. Sau khi bác sĩ Tiêu qua đời, thân thích nhà họ Tiêu sẽ không đến bệnh viện nữa, Ông nội Tiêu, bà nội Tiêu tuổi tác đã cao, ở lại thành phố J do anh trai của bác sĩ Tiêu chăm sóc. Sau khi tới thành phố L rồi, toàn bộ người thân trong nhà họ Tiêu đều bị giám sát nhiệt độ cơ thể, xác định không có gì sai lầm tiếp đó lại ào ào trở về thành phố J. Chỉ để lại cô ruột của Tiêu Lâm cùng với Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm không nuốt nổi bát cơm, không mấy ngày thì cô bé đã gầy đi một vòng lớn, cả ngày chỉ biết là lau nước mắt. An Hồng cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh cùng em gái, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn có đôi lúc cô ép buộc em gái ăn uống một chút gì.

Tình hình của mẹ luôn luôn không ổn định. Bà cũng bị cắt mở khí quản để thở bằng máy, bởi vậy không thể nói chuyện, có đôi khi mẹ viết vào tờ giấy, sau khi đã khử trùng y tá mang ra ngoài, đưa cho hai chị em xem.

Chữ viêt trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn nhìn không rõ, đơn giản chỉ là một chút những lời dặn dò, nói An Hồng và Tiêu Lâm phải chịu khó chăm sóc bản thân cho thật tốt, không cần canh giữ ở bệnh viện, như vậy rất dễ dàng bị lây bệnh truyền nhiễm. Có một tờ giấy, mẹ viết hỏi: Chú Tiêu không có sao chứ?

Chỉ liếc mắt một cái, An Hồng cùng Tiêu Lâm liền lệ rơi đầy mặt. Lộ Vân Phàm ôm lấy bờ vai của An Hồng, trầm mặc không nói, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn mặc cho cô gái ở trong lòng mình khóc lóc ầm ĩ.

Ngày mùng 3 tháng 5, mẹ đưa ra bên ngoài một tờ giấy cuối cùng. Đó là những lời nói mẹ còn viết dang dở chưa xong: Hồng Hồng, Lâm Lâm! Tối hôm qua mẹ đã nằm mơ thấy một giấc mơ. Mẹ mơ thấy cha của Lâm Lâm, mẹ biết ông ấy đã mất, mẹ cảm thấy thật sự rất mệt, mẹ không thể nào chống đỡ nổi nữa rồi! Hồng Hồng, con đã trưởng thành rồi, Lâm Lâm tương lai liền...

Thời điểm An Hồng nhận được tờ giấy kia, bác sĩ y tá đang thực thi cấp cứu đối với mẹ. Theo lời y tá nói, mẹ đã vừa khóc vừa viết tờ giấy này, còn chưa viết xong, mẹ liền đã xảy ra cơn sốc.

Vào lúc mười giờ tối ngày hôm đó, mẹ được tuyên bố đã tử vong.

Nhận được tin tức đó, trong nháy mắt đó, An Hồng ngược lại, lại trấn định được tinh thần. Cô gắt gao ôm lấy Tiêu Lâm trong lòng đang lên tiếng khóc lớn, ở trong lòng tự nói với mình: Phải kiên cường! Phải kiên cường! Phải lại kiên cường lên một chút!

Quay đầu nhìn sang Lộ Vân Phàm, cậu ta vẫn một mực ở bên cạnh cô. Cánh tay nhẹ nhàng khoác lên trên vai cô. Sự ấm áp từ lòng bàn tay của Lộ Vân Phàm như truyền sang cho cô một loại sức mạnh. An Hồng nhìn về