Chương 171: Dẫu là con cái cũng không được vào.

Cùng lúc đó, đám hạ nhân kia kêu gào thảm thiết, ai nấy cơ bắp cuồn cuộn, xương cốt đâm ra ngoài cơ thể, hóa thành từng lưỡi cốt đao sắc bén, không ngờ tất cả đều hóa thành Nhận Cốt ma.  

“Chủng Ma đại pháp? Là người trong ma môn!” Có người đã cao giọng quát.  

Đám hạ nhân hóa thành Nhận Cốt ma đã gầm thét điên cuồng lao thẳng về phía đám người, tuy bọn họ vốn là phàm nhân nhưng lúc này đột nhiên ma hóa, chiến lực tăng mạnh.  

Chứng kiến tình huống như vậy, lẽ nào Ninh Dạ còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.  

Rõ ràng là Lao Ngân Yến bị một hạ nhân ma hóa nào đó giết chết, tuy hạ nhân kia đã ma hóa nhưng thủ đoạn vẫn rất thô kệch, lúc giết người không có chút kỹ xảo nào, chỉ có điều lực lượng rất mạnh, chẳng trách phải đâm nhiều nhát như vậy. Lúc đầu Ninh Dạ không biết còn tưởng ai có thù hận với Lao Ngân Yến, giờ xem ra không phải như vậy.  

Chỉ có điều không biết vì sao Lao Ngân Yến bị thư yêu vặn vẹo tâm trí lại đánh với người bị ma hóa?  

Chẳng lẽ người trong ma môn kia nhắm vào thư yêu?  

Không đúng, nếu thế người trong ma môn cứ lặng lẽ đối phó với thư yêu là được, cần gì phải ma hóa toàn bộ hạ nhân trong Lao phủ. Chủng Ma đại pháp không thể sử dụng tùy tiện, phải hạ thuốc đặc biệt trong đồ ăn thức uống mới có thể phát động được.  

Vậy tức là đối phương đã có âm mưu từ trước.  

Chẳng lẽ trong Lao phủ còn bí mật gì?  

Dẫu sao Ninh Dạ cũng mới giám sát Lao phủ chưa lâu, có cơ mật gì thì y cũng không thể phát hiện ra ngay được, lúc này y nhanh chóng suy nghĩ, lập tức ý thức được sự xuất hiện của ma môn không phải ngẫu nhiên, mình lại vô tình bị cuốn vào một âm mưu nào đó.  

Sau khi ý thức được điều này, y không định chiến đấu nữa, sau khi cứu Lao Huyền Minh là nhanh chóng lui lại phía sau, để mặc những người khác chiến đấu với ma môn, chỉ chú ý quan sát xung quanh.  

Vấn Thiên thuật và Khi Thiên thuật cùng phát động, che giấu bản thân, suy tính đối thủ.  

Chỉ có điều rõ ràng người trong ma môn kia có bí pháp nào đó che giấu tung tích, chân thân không xuất hiện, Ninh Dạ không tính được vị trí của hắn.  

Không được, không thể ỷ vào pháp thuật được.  

Ninh Dạ vứt bỏ suy nghĩ bằng pháp thuật, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề -- Đúng là người bị ma hóa không có thời gian rời khỏi nhưng kẻ sử dụng Chủng Ma đại pháp lại có thừa thời gian trốn thoát. Nếu thế, sao hắn lại không trốn?  

Vốn dĩ Ninh Dạ tưởng Lao Ngân Yến chết trong tay người bị ma hóa chỉ là một bất ngờ, nhưng bây giờ y đột nhiên có ý nghĩ khác.  

Nếu đây không phải bất ngờ thì sao?  

Nếu đây không phải bất ngờ, vậy vì sao đối phương lại chọn thời điểm ra tay có nhiều khách khứa như vậy?  

Trong đầu Ninh Dạ xuất hiện hành động của bản thân lúc ở Thanh Mộc điện.  

Mẹ nó!  

Y lập tức hiểu ra.  

Chiến sự vừa nổ ra, Lao Hải Điền lập tức đi ra phía ngoài.  

Làn khói đen che đậy, sương mù cuồn cuộn, lại thêm trận chiến kịch liệt nên không ai chú ý tới hành tung của hắn.  

Hắn vừa đi vừa tháo mái tóc, khiến tóc dài chạm vai, đồng thời cởi chiếc áo dài trên người, để lộ một tấm áo bó sát của nữ tử, đồng thời gương mặt biến hóa, không còn là dung mạo Lao Hải Điền nữa mà xuất hiện một dung nhan yêu kiều, quyến rũ động lòng người. Cứ thế, từ một nam tử đã biến thành một cô gái.  

Thân hình đong đưa, cô đi thẳng vào trong gian nhà, cho tới khi đến trước một thư phòng.  

Đây là thư phòng riêng của Lao Huyền Minh, cũng là địa điểm quan trọng của hắn, còn được bố trí cấp chế mạnh mẽ, dẫu là con cái cũng không được vào.  

Thế nhưng một khi trận pháp của Lao phủ khởi động, cấm chế ở thư phòng cũng bị ảnh hưởng.  

Lúc này cô gái kia giơ tay ấn vào cửa phòng, chỉ thấy cửa phòng lấp lóe từng luồng sáng huyền bí, tiếng cảnh báo vang lên, nhưng bây giờ toàn bộ Lao phủ đều đang hỗn loạn, đâu đâu cũng là tiếng cảnh báo, chút động tĩnh này không được ai để ý đến.  

Cô gái lập tức đánh ra vô số chưởng, mỗi chưởng đều rơi vào nơi mấu chốt, chỉ chốc lát sau đã nghe ‘keng’ một tiếng, cửa phòng mở ra.  

Cô gái bước vào trong phòng.  

Trong thư phòng của Lao Huyền Minh có rất nhiều tài liệu quan trọng nhưng cô gái đều không quan tâm, chỉ cầm một quyển sách cổ có viết ba chữ [Nam Minh Tập].  

Lúc này vừa cầm lấy Nam Minh Tập đã thấy một làn khói trắng bốc lên từ trong sách, tạo thành một gương mặt mông lung, nhìn cô gái kia, đột nhiên cả kinh: “Ngươi tìm ra ta? Ta liều mạng với ngươi!”