Chương 23: Nhân diện phù điêu


Một đại phu vừa thay khăn lạnh đắp trán cho lão nhân ấy vừa tâu với Lý tri phủ.

-bẩm đại nhân,2 lão nhân này mấy ngày gần đây cứ sốt mê man,thường xuyên nói mớ kêu là trong người như có ngàn vạn con trùng đang ăn thịt uống máu
...giống như những trường hợp trước,thì chỉ một hai ngày nữa là họ sẽ
chết…đại nhân,họ còn nói…

Nói tới đây lão nhân lại có phần kiêng dè do dự mà không dám nói tiếp càng chẳng dám ngẩng đầu nhìn lên.

-cứ nói.

Lý tri phủ như không ngoài ý ,có vẻ lơ đãng hạ lệnh,nhíu mày sắc nhìn đám
bệnh nhân luôn miệng rên rỉ kêu đau bụng tới tái xanh mặt mày. Tôi cũng
mở to mắt cố gắng nhìn thật kỹ biểu hiện bệnh của họ.

Có kẻ thì
nổi mẩn đỏ lại tựa như mề đay nhưng có người lại không thấy có.Có đứa
nhỏ ho khan từng đợt kéo dài liên tục sau đó thì ói ra cái chậu đặt bên
cạnh.

Mùi hôi thối bốc lên khiến gã tri phủ nhăn mày nhưng các
đại phu hẳn đã quen thuộc ,biểu hiện bình thường nhưng đúng lúc đó 2 lão nhân cao tuổi đột ngột thổ huyết.

Máu đỏ lòm ồng ộc từ miệng
giống suối ngầm phun trào lên khỏi mặt đất và tuôn xuống xối xả như thể
khóa van hỏng không ngừng lại được,lênh láng khắp thân trên.

Đôi
mắt đục ngàu trừng trừng nhìn trần nhà một cách kỳ quái,bàn tay nhúc
nhích cố vươn ngón gầy trơ xương lên chỉ, như thể trên đó có vật vô hình tồn tại thu giữ ánh mắt họ.

Tôi kinh nghi nhìn biểu hiện họ như
sợ hãi tột bậc,phải chăng họ nhìn thấy 2 tên đầu trâu mặt ngựa tới rước
về địa ngục?người ta thường kháo nhau những người sắp lìa đời ánh mắt có thể nhìn thấy những linh thể khác tồn tại xung quanh họ.

Môi họ
mấp máy như cố truyền đạt lại điều gì đó,nhưng máu quá nhiều lên âm
thanh phát ra chẳng hiểu gì cả tuy nhiên thần thái khiếp đảm đó khiến
người ta vô thức liên tưởng tới đám quỷ tay sai của diêm vương tới đón
người đã hưởng hết dương thọ.

Tôi lại cảm thấy dường như không
được đúng lắm,ý tôi là,ngay đến người hiện đại bây giờ khi đến thời điểm tử vẫn đầy người tin sái cổ rằng sẽ có âm binh tới đón,họ mặc nhiên
chấp nhận điều đó,ngoài sự kinh ngạc có thể kèm theo lo lắng hoảng sợ.

Nhưng kinh hoảng khiếp đảm tới mức như mấy người sắp chết này thì dường như
là do lúc sống đã làm một chuyện sai trái nào đó luôn khiến họ cắn rứt
lương tâm,giờ gặp lại khổ chủ tới thanh toán nợ nần chăng?

Tôi
nhìn chằm chằm vào thi thể ngập ngụa trong vũng máu,dựa theo chút ánh
nắng yếu ớt từ cửa sổ và ngọn lửa bếp củi phản chiếu vào đám huyết tương óng ánh những gợn sóng lăn tăn.Tôi lại chăm chú quan sát kỹ hơn,trong
đám máu đỏ tanh tưởi dường như có những gợn sóng nhấp nhô rất nhỏ.

Đột nhiên cảm nhận có ánh nhìn ác độc từ trên đầu phóng xuống khiến tôi rợn tóc gáy.Tôi ngước đầu lên lại ngoài ý nhìn thấy 2 bóng đen to đùng lù
lù trên sát nóc nhà thấp tè tè.Hai bóng đen này một bám trên cây xà
ngang,một bám trên cột trụ duy nhất ,tư thế cổ quái,cơ thể cúi thấp,tứ
chi đặt trên thanh gỗ nhìn như con ếch.

Nhưng tôi dám cam đoan
chúng không phải ếch,hình dáng bề ngoài hao hao tựa con người,toàn thân
lại như không mặc trang phục ,cảm giác tà khí bao trùm vô cùng đáng sợ.

Ban nãy ngước đầu lên không có,sao bây giờ lại thấy? chỉ thấy toàn thân bao phủ một lớp lông đen như bôi khói ám.Hơn nữa khuôn mặt chúng tựa như
trơn nhẵn,chúng nó cứ thế chằm chằm nhìn xuống tôi không dời mắt.Điểm kỳ lạ là,vị trí đáng ra là cặp mắt lại không được mở ra,mắt chúng cứ như
không mở ra được lại vẫn tạo cảm giác như bị nhìn dán lấy cực kỳ độc ác.

Tôi thận trọng dời vị trí rồi nhìn đám người xung quanh,dường như chẳng ai
phát hiện ra sự hiện diện của chúng.Ánh mắt chúng nó chưa từng dời vị
trí nơi tôi đứng ban nãy.Tôi nhúc nhích di chuyển xa thêm nhưng ánh nhìn tà ác đó trước sau như không hề suy chuyển,hay nói đúng hơn,chúng nó là nhìn hai xác chết.

Đám lính phía ngoài nhanh chóng tới dùng
chính tấm chiếu cói đó bọc thi thể lại rồi mang ra khu nghĩa địa ven
làng.Có một thầy cúng tới làm phép trong suốt quá trình cùng lúc với đám lính thi hành nhiệm vụ .

Ông ta để râu dài ngang ngực,tóc thả
xuống lòa xòa che gần kín khuôn mặt,lại đội một cái mũ cao đen vút khiến thần thái lão trông càng già lua và có phần khắc nghiệt. Hai tay lão
mỗi bên cầm một chiếc chuông đồng không ngừng rung lên lanh lảnh cùng
bài văn điếu phát ra trầm bổng cao thấp không rõ ràng như thể tiếng gió
rít qua vách hang.

Đâu đó quanh quẩn trong không trung,tiếng
chuông lanh lảnh vang lên từng hồi lúc dồn dập như thể hàng chục cái
cùng lúc kêu ,khi lại rời rạc như có vài tiếng đơn lẻ.Xung quanh cảnh
vật vẫn chìm trong sương khiến không gian cứ âm âm u u gây cảm giác cực
kỳ khó chịu trong người.

Trong màn sương mù nhìn chẳng rõ thứ gì lại thấy thấp thóang vô số bóng đen lén lút bám theo ,mơ hồ nhận ra
chúng nó đều là trong tư thế quỳ xuống như của đám ếch.

Cơ thể
tôi như đang bị bệnh,sự mệt mỏi này như thể bị con trùng trong người hút dần hút mòn tinh khí,khiến trời đất trao đảo bốn bề và không phân nổi
không thời gian.

Tôi nhìn một vòng,chẳng rõ bây giờ là sáng hay
chiều,âm hàn nhè nhẹ đi lại bám dính lấy cơ thể như thể tôi là sinh vật
duy nhất ở đây tỏa nhiệt thu hút sự chú ý của nó không bằng.

Trên quãng đường tới vị trí huyệt mộ đào sẵn, có một đoạn phải đi song song
với những nấm mồ.Tôi cứ trân trân nhìn chúng như hút lấy ,phải lướt qua
cỡ 50 cái gò đống như cái bát úp ngược nhô lên khỏi mặt đất mới dừng
lại.

Có vô số ụ đất nằm xếp hàng dài thành hình cánh cung bọc
quanh bìa làng,có ụ to trên cắm 3 bia mộ,mỗi bia đá lại thấy treo một
chuông đồng,có ụ nhỏ hơn thì cắm 2 cái nhưng tuyệt không thấy có mộ đất
nào cắm một bia.

Thế này chẳng phải rất kỳ lạ,thường thì người ta chôn một người một huyệt,chôn chung nhiều người một mộ phần thế này là
tập tục lâu đời ở đây sao?

Trước mặt mỗi bia đá đặt một nhân
diện phù điêu,không gương mặt nào tạc giống gương mặt nào.Phù điêu khắc
hình đủ nam nữ,đủ độ tuổi,gương mặt vừa tả thực lại vừa nhân cách
hóa,thập phần sống động .

Có gương mặt lão nhân tạc đôi lông mày
thô như đặt 2 con sâu béo ú lên,mắt trợn tròn chỉ thấy đồng tử thu lại
nhỏ xíu,con ngươi lồi cả ra ngoài như sắp rớt tới nơi.Miệng há lớn lộ ra hàm răng lởm chởm cái mọc chìa ra cái mọc thụt lại khiến cho 2 má hóp
vào ,làm cho cái cằm dài ngoằng đi và tôn gò má cao lên , bộ mặt càng
xương xẩu như thể bị chết vì đói,hoặc là bị rút cạn sinh khí.

Đá
tạc có màu xanh đen,nhìn sơ qua thì thấy rất vô hồn, nhìn càng kỹ lại
như bị hút vào,thấy rất ma quái khiến tôi không khỏi ớn lạnh.

Có gương mặt trẻ nhỏ to bè giống như bị sưng phù lại loang lổ những vết
chàm giống như địa y ký sinh nơi thân cây lớn.Cái miệng nhỏ xíu lại ngậm chặt khiến cho cánh môi càng mỏng,giữa 2 khóe môi giữ chặt một vật
thuôn dài thò ra.Giống như là một con giun tròn tính chạy ra ngoài dạo
chơi,hoặc đuôi một con thằn lằn mà hơn phân nửa thân trên còn ngọ quậy
trong khoang miệng xinh xinh.

Đá tạc lại có màu trắng xanh,nhìn
nhợt nhạt như da người chết trôi,ban đầu cũng chẳng gây cảm giác tà khí
mấy,sau lại vô thức nhìn thêm,liền cảm thấy toàn thân không thoải
mái,rất buồn nôn.

Lại có gương mặt nữ nhân trung tuổi nổi dầy
đặc những hột hột giống như mọc bọc thịt dư.Bề mặt đá nham nhở tựa cục
cục muối biển chen chúc cả vào 2 hốc mắt ,lại xen lẫn với những chỗ như
nổi mụn to cỡ hạt đỗ ,hạt sen,vừa nhìn liền thấy kinh tởm,giống như da
cóc. Lập tức lông tơ trên người tôi thi nhau biểu tình.

Kỹ thuật
chế tác không tính tinh xảo,cũng không chân thực sống động tới mức kinh
ngạc như cả ngàn đám tượng lính bồi táng theo lão Tần vương .Ở đây tay
nghề của người làm chỉ tính là học việc,hoặc đây mới là giai đoạn đục
đẽo bước đầu,nếu như được trải qua thêm công đoạn chà dũa nữa ắt hẳn mới hoàn mỹ.

Có thể họ không có thời gian để làm cầu kỳ tỉ mẩn
vậy,cũng có thể đơn giản trình độ điêu khắc của dân làng chỉ tới mức độ
này.Tuy mới chỉ là một vật phù điêu còn thiếu sót về trình độ,thế nhưng
hiệu quả cảm giác mà nó gây ra lại vượt ngoài kỹ thuật.

Cũng
chẳng rõ dân làng Ngư Dương này mang theo tín ngưỡng thần dị gì mà lại
làm ra cái thể loại phù điêu như dọa ma nhát quỷ người khác thế này.

Mỗi cái mộ huyệt sơ sài cách nhau độ 3m và phóng tầm mắt nhìn lướt qua một
lượt cũng thấy được gần trăm mộ huyệt như thế.Tôi không dư lòng gan dạ
mà đi tham quan nốt vòng tiếp theo xem phù điêu tạc phong phú đa dạng
bực nào.

Chỉ biết trong quá trình đi dạo ban nãy thì thấy không nhân diện phù điêu nào được chế tác lặp lại.

Hơn nữa để ý kỹ lại thấy tất cả các mộ đất đều có mặt hướng vào trong và
sắp xếp vây quanh ngôi làng như thể có chủ đích chứ không phải do ngẫu
nhiên mà người ta lại cứ có xu hướng đào mộ theo cái vòng tròn như giam
giữ…thứ gì đó.

Tôi có cảm giác như người ra lệnh quy hoạch mộ
phần này có dụng ý dùng âm khí địa mộ để giam hãm thứ gì đó không cho
thoát ra khỏi ngôi làng.