Quyển 8 - Chương 5

Đến căn hộ của Phó Yên Văn, theo chỉ thị của ý thức, Nhiếp Hành Phong xuống xe, lúc đi vào trong căn hộ anh liếc qua đầu xe một cái, chỗ đậu là D – 4, giống nơi anh đậu xe lúc trước, chỗ đậu hai bên đều đã đầy, chỉ để lại một chỗ trống này, dường như đang đợi anh đến.

Vào khu nhà ở, Nhiếp Hành Phong nói: “Bảo vệ là một người đàn ông tóc bạc hơn sáu mươi tuổi.”

Trương Huyền nhìn về phía phòng bảo vệ, bảo vệ đúng lúc đứng lên, tướng mạo của ông ta giống hệt như Nhiếp Hành Phong nói, lại đi tiếp về phía trước đón cửa thang máy, Nhiếp Hành Phong nói: “Đi tháng máy là một đôi vợ chồng mang theo một bé gái, cô bé ôm một con gấu bông.”

Vừa dứt lời, cửa tháng máy liền mở ra trước mặt họ, đúng như Nhiếp Hành Phong nói, đôi vợ chồng trẻ mang theo một đứa trẻ ôm đồ chơi đi tới. Trương Huyền nhịn không được liếc mắt nhìn Nhiếp Hành Phong, vẻ mặt lạnh lùng của nam nhân chứng tỏ anh bắt đầu khẩn trương, họ đều biết đây không phải thời không họ tình cờ tiến vào, mà là họ đang tự mình mô phỏng lại sự kiện từng xảy ra hôm đó, để sự kiện một lần nữa tái hiện.

Điều này cũng chứng tỏ cuối cùng của cuối cùng, Nhiếp Hành Phong sẽ ngã lầu bị thương, sau đó sẽ thế nào đây?

Trương Huyền không biết, theo Nhiếp Hành Phong vào thang máy, nhìn ngón tay anh thuần thục ấn vào nút tầng mười sáu, đợi thang máy đi lên.

“Em sẽ không để anh bị thương hai lần, chiêu tài miêu.” Nhìn đèn các tầng không ngừng sáng lên phía trên, Trương Huyền nói.

Giọng nói bình tĩnh lại tràn ngập sát khí, Nhiếp Hành Phong nhìn về phía cậu, anh biết Trương Huyền động sát cơ, họ không thể thay đổi sự thực đã định, nhưng anh tin rằng Trương Huyền tuyệt đối có năng lực giết kẻ đã ám hại mình kia. Song anh không hy vọng cảnh tượng đó xuất hiện, nếu như vậy, có lẽ anh không bị thương tổn, nhưng sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện sau này, cũng tỷ như những việc Ngụy Chính Nghĩa và Kiều đã trải qua trong sự kiện đầu thất, mà đó cũng không phải việc anh muốn chứng kiến.

“Đồng ý với tôi, đừng thay đổi bất cứ chuyện gì ở đây, chúng ta chỉ đang mô phỏng lại, không phải thay đổi sự việc.” Anh nói.

Không có lời đáp, Nhiếp Hành Phong đành phải nhấn mạnh: “Trương Huyền!”

Một ngón tay xòe ra, Trương Huyền cúi đầu, đưa ngón tay điểm mấy cái lên trước đầu, tỏ ý cậu thỏa hiệp, Nhiếp Hành Phong nở nụ cười, giữ lấy ngón tay, nắm chặt nó trong lòng bàn tay mình, nhìn cửa thang máy mở ra, anh mang theo Trương Huyền rảo bước tiến vào hành lang.

Nhà Phó Yên Văn ở hàng lang ngoài cùng, lúc đi về phía trước, Nhiếp Hành Phong cho tay vào túi, thấy anh móc ra một chiếc chìa khóa, Trương Huyền kinh ngạc hỏi: “Chủ tịch, sao anh lại có chìa khóa nhà hắn?”

Đây là chỗ khác so với những gì được miêu tả và trải qua trong thực tế, lúc Nhiếp Hành Phong kể lại, những chỗ không quan trọng như việc mở cửa này đều được anh lược bớt đi, nhưng nếu tự mình trải qua, Trương Huyền lập tức chú ý thấy không thích hợp, Nhiếp Hành Phong không nên có chìa khóa đặc thù.

Bị hỏi đến, Nhiếp Hành Phong hơi sững sờ, lấy chìa khóa chỉ là động tác theo bản năng, động tác giống như lần trước, về nguồn gốc của chiếc chìa khóa trong ký ức anh có phần mơ hồ, hoảng hốt nói: “Hình như lúc tôi tới quán bar hỏi thăm hành tung Phó Yên Văn thì lấy được.”

“Lấy được dễ dàng như thế?” Trương Huyền cười nhạt: “Xem ra anh đã bị gài bẫy từ lúc đó.”

Nhiếp Hành Phong nhíu mày, lại nói chân tướng rất đơn giản, nhưng lúc đó anh lại hoàn toàn không nghi ngờ, khi đó ý thức hình như bị làm nhiễu, chỉ muốn làm sao tìm được dấu vết Phó Yên Văn, còn rất nhiều điểm đáng ngờ đều xem như không thấy.

“Giờ tôi đã rõ nguyên nhân hắn đẩy tôi xuống lầu.” Theo cảnh vật quen thuộc lần lượt xuất hiện trước mắt, phần đứt gãy giữa ký ức của Nhiếp Hành Phong bắt đầu nối liền lại, đi tới trước cảnh cửa, anh mỉm cười nói: “Hắn không đạt được mục đích, lại sợ tôi thông qua đối thoại đoán được manh mối, nên muốn cố gắng xóa sạch ký ức của tôi.”

“Hình như chiêu này không thành công.”

“Rất thành công, nhưng hắn bỏ quên một vấn đề quan trọng, ký ức không thể xóa hết, nó chỉ tạm thời bị che đậy mà thôi, giờ chúng ta sẽ xem lại đoạn ký ức từng bị che giấu ngày đó.”

Chìa khóa cắm vào ổ, theo động tác vặn, cửa mở ra, Nhiếp Hành Phong đi vào, trong phòng có tiếng động, lúc nghe thấy là tiếng nói của mình, Trương Huyền có chút kinh ngạc, chỉ thấy Nhiếp Hành Phong theo tiếng nói chuyện bước nhanh vào thư phòng, giống như anh lần đầu tiên tới.

Sau khi đi vào, Trương Huyền phát hiện giọng nói của cậu chỉ là đĩa CD ghi âm tiết mục trên radio, thư phòng Phó Yên Văn rất trống, bàn học giá gỗ được đặt cách thức hóa. Nhiếp Hành Phong bởi vì đã tới một lần, không để ý đến ghi âm, chuyển sang kiểm tra máy tính của hắn, Trương Huyền lại cảm thấy rất hứng thú chạy đến trước loa, nội dung đang phát chính là tiết mục mới nhất của cậu, cậu ấn nút tua lại, phát hiện các tiết mục radio trước kia cũng đều có.

“Không ngờ Phó Yên Văn cũng là fan của em cơ đấy, chuyện này đúng là không gánh vác nổi.”

Nghe tiếng cười tự đắc tự mãn của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong nhịn không được ngẩng đầu nhìn cậu, rất muốn nói người ta đây chẳng qua là muốn biết lai lịch và năng lực của cậu mà thôi, đừng dương dương tự đắc.

Trương Huyền đắc ý nói xong, lại quan sát giá sách sau lưng, bên trên đặt linh tinh mấy quyển sách bói toán tinh tượng được sáng tác bởi một vài học giả trứ danh đương đại, một vài quyển rất nhàm chán, trừ cái đó ra còn có bàn cờ làm bằng ngọc và đồ đạc bói toán, ánh mắt của cậu đảo qua một vòng, rơi xuống khung ảnh trên bàn.

Trương Huyền đi tới cầm khung ảnh lên, đó là ảnh tự chụp đứng ở chân núi, nhìn người đàn ông cực giống Nhiếp Hành Phong trong ảnh, cậu hừ nói: “Chủ tịch, anh nói tên này bị tự luyến chăng? Còn thầm mến anh nữa chứ?”

Thấy khung ảnh, Nhiếp Hành Phong nhíu mày, không nói gì, Trương Huyền nhịn không được nói tiếp: “Em vốn rất thích diện mạo của anh, nhưng giờ đột nhiên thấy ghét rồi, vì tên khốn kiếp này cos… Ơ, cảnh quen quá nhỉ, hình như đã thấy qua ở đâu.”

Khe núi rất bình thường, trên núi trồng tùng xanh bách biếc, là cảnh núi nơi nào cũng có thể nhìn thấy, nhưng bởi vì cực kỳ giống một cảnh nào đó mà khiến người ta chú ý, Trương Huyền suy nghĩ một chút, đột nhiên kêu to: “Em nhớ ra rồi, Chủ tịch, anh còn nhớ cái ảnh lúc Tiểu Lan Hoa cùng Mã Linh Xu đi chơi ở ngoại thành bị đội săn ảnh chụp được không? Cảnh nền có phải cũng thế hay không?”

Nhiếp Hành Phong gật đầu, chuyện Mã Linh Xu và Tiêu Lan Thảo vào khe núi anh còn từng hỏi Mã Linh Xu, nhưng đến cuối cùng Mã Linh Xu cũng không nói thật tình với anh, bởi vì không liên quan đến chuyện khi đó, anh không hỏi thêm nữa, không ngờ Phó Yên Văn cũng từng tới khe núi kia.

“Thú vị thật.” Trương Huyền vuốt cằm nói: “Khe núi Mã Ngôn Triệt hóa thành oán linh, Mã Linh Xu đi qua, Tiểu Lan Hoa đi qua, Phó Yên Văn cũng đi qua, lẽ nào trong cốc có vàng sao?”

Tên này cho dù so sánh cũng không rời khỏi tiền tài, Nhiếp Hành Phong rất bất đắc dĩ, nhìn cảnh trong khung hình, anh nghĩ bí mật khe núi chỉ có thể đi hỏi chính họ, so với cái này, anh càng để ý một chuyện khác hơn.

“Trương Huyền, lần trước lúc tôi tới chưa từng nhìn thấy cái khung ảnh này.”

“Không thể nào, nếu là sự kiện tái diễn, vậy tất cả đều phải giống nhau mới đúng.” Nhìn Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền đặt khung ảnh lại chỗ cũ, nói: “Biết đâu nó vẫn tồn tại, chỉ là lúc đó anh không chú ý, mắt sẽ đánh lừa, ký ức sẽ đánh lừa, nhưng những chuyện từng trải qua sẽ không lừa người ta.”

Là thế chăng?

Nghe Trương Huyền đĩnh đạc nói, Nhiếp Hành Phong nhắm mắt lại, cố gắng để mình nhớ lại tình hình lúc đó, đúng lúc này, đối diện truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng bị đẩy ra, nam nhân tướng mạo hoàn toàn giống anh đi đến.

“Hành Phong.” Người đàn ông hoàn toàn không thấy giật mình trước sự xuất hiện của anh, chào hỏi như quen biết: “Ta biết chỉ cần cho ngươi một chút gợi ý, ngươi nhất định sẽ tìm đến.”

“Phó Yên Văn?”

Sự xuất hiện của Phó Yên Văn giống như trong trí nhớ, Nhiếp Hành Phong theo bản năng gọi ra tên hắn, sau đó nhìn người đàn ông hướng gần đến mình, trên mặt mang vẻ tươi cười, tươi cười và tàn nhẫn cùng tồn tại, theo hắn đến gần ập về phía mình.

Nhiếp Hành Phong vội vàng bước về phía trước một bước, ngăn Trương Huyền ở phía sau, người sau khó chịu ho nhẹ hai tiếng, lại thành công bị lờ đi.

“Ngươi có thể gọi là Phó Yên Văn, cũng có thể gọi là Hình.” Người đàn ông nhìn Nhiếp Hành Phong, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Dù sao với ta mà nói, tên chỉ là một danh hiệu.”

“Hình?” Trương Huyền kêu lên: “Thần Sát Phạt Hình sao?”

Câu hỏi lần thứ hai bị coi nhẹ, Nhiếp Hành Phong đề phòng đối diện với Phó Yên Văn: “Ta không hiểu ý của ngươi.”

“Ý của ta rất đơn giản, ta là Hình, thần Sát Phạt phụng mệnh Ngũ Đế duy trì luật lệ nhân gian.”

A ha!

Nghe xong lời này, mắt lam Trương Huyền nhất thời trợn to, nếu không phải sợ làm hỗn loạn những gì Nhiếp Hành Phong trải qua, cậu nhất định kháy khỉa — ông anh, ông cos quá lâu đến mức đại não thiếu dưỡng khí rồi chăng? Thật sự cho mình là chiến thần?

Nhiếp Hành Phong thay cậu nói ra: “Nếu ngươi là thần Sát Phạt, thì ta lại là ai?”

“Ngươi cũng vậy.”

Phó Yên Văn đi tới trước mặt Nhiếp Hành Phong, đứng đối diện với anh, không biết cố ý hay trùng hợp, quần áo kiểu tóc của hắn cũng na ná Nhiếp Hành Phong, hơn nữa dung mạo giống nhau, chợt nhìn qua giống như sinh đôi, nếu phải miễn cưỡng nói có chỗ nào khác, thì đó chính là cương khí sát phạt không che giấu chút nào trên người hắn, khí thế lẫm liệt, dễ dàng lất át khí tràng của Nhiếp Hành Phong.

“Không sai, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.” Hắn lặp lại: “Nói ngắn gọn, ta và ngươi đều là một phần do thần cách của chiến thần phân hóa ra, ngươi hẳn nhớ năm đó đánh một trận với Đế Xi, chiến sự quá ác liệt, dẫn đến thần lực của chiến thần bị hao tổn, để tĩnh dưỡng phải vứt bỏ thân thể, vì vậy một nửa tinh thần của thần cách rơi vào luân hồi, mà một nửa kia lại rơi vào trong giấc ngủ vĩnh hằng, mãi đến gần đây mới thức tỉnh, giờ ta đã trở về vị trí cũ, chỉ cần ngươi hợp thể với ta, thần Sát Phạt sẽ chính thức sống lại…”

“Đệt, hợp thể với ngươi, vị kia á? Chủ tịch cho dù muốn hợp thể, cũng là với ta được chứ!”

Trương Huyền ở bên cạnh càng nghe càng tức giận, nhịn không được tức tối trách móc, nhưng Phó Yên Văn chưa từng nhìn cậu, dường như cậu là người trong suốt, nói với Nhiếp Hành Phong: “Cho nên, hãy đến chỗ ta, cùng ta quay về thần vị.”

Nói rất hợp tình hợp lý, nhớ tới chuyện cũ trước kia, Nhiếp Hành Phong hoảng hốt một chút, lẩm bẩm: “Thì ra ta không phải thần Sát Phạt?”

“Ngươi cho tới bây giờ đều không phải, ngươi chỉ là một phần của thần, tựa như cái này.” Phó Yên Văn đi tới trước loa, lấy đĩa CD ra: “Nó có rất nhiều nội dung, nhưng rời khỏi loa, nó chẳng làm được gì, nên ngươi cần phải nhận được sự phù trợ của ta, chỉ có ở cùng ta, ngươi mới có thể trở thành thần Sát Phạt chân chính.”

Nhiếp Hành Phong trầm mặc không nói, Trương Huyền ở bên cạnh nhìn đến nôn nóng, nhưng thấy vẻ mặt anh, chỉ có thể nhịn không quấy rầy, rốt cuộc nghe anh nói: “Ta nhớ khí tức của ngươi, là ngươi ám sát ta ở sân bay, khiến ta rơi vào yểm mộng.”

“Không phải ám sát, ta chỉ để cho ngươi hiểu ngươi là ai, thiên chức của ngươi là gì, mà chỉ cần Huyền Minh sống một ngày, ngươi liền một ngày không thể khôi phục thân phận chân chính, trong yểm mộng hẳn là ngươi đã thấy rất rõ hắn là người thế nào, giết sư diệt tổ, thiên địa khó dung!”

“Ta nhìn thấy rất rõ ràng, không cần ngươi chỉ điểm.” Nhiếp Hành Phong lạnh lùng nói: “Ngươi cũng khiến ta hiểu được nếu lúc đó ta không thể tỉnh lại từ trong yểm mộng, ta sẽ thành công bị ngươi giết chết.”

Vẻ khẩn trương lóe lên rồi biến mất trong mắt Phó Yên Văn, lập tức nói: “Dồn vào chỗ chết sau đó mới sinh, nếu ngươi muốn quay về làm thần, nhất định phải vứt bỏ thân thể thuộc về loài người.”

“Đây là nguyên nhân ngươi cố ý dẫn ta tới nơi này?”

“Làm vậy cũng tốn không ít tâm tư của ta đâu, ngươi cùng Trương Huyền như Tiêu không rời Mạnh, muốn đơn độc hẹn ngươi ra thực sự không phải chuyện dễ dàng.”

Phó Yên Văn thở dài một hơi, như cảm thán tình huống của họ, hắn đưa tay về phía Nhiếp Hành Phong: “Đừng do dự nữa, thực hiện thiên chức Ngũ Đế giao cho ngươi, giết tà thần Huyền Minh, phóng thích thần chân chính ra.”

“Vì sao ta nhất định phải quay về thần vị?” Phớt lời biểu hiện hữu hảo của Phó Yên Văn, Nhiếp Hành Phong hỏi lại: “Ta vốn tồn tại, không cần dựa vào ngươi để chứng minh thần cách của mình, nếu ta không phải là thần Sát Phạt, vậy tại sao lại có Tê Nhận? Cho dù là từng là một phần của thần cách, nhưng phần này cũng có thế từ từ trở nên hoàn chỉnh, nên hiện tại ta là độc lập, bất kể là người hay thần.”

Nghe anh đĩnh đạc nói, sắc mặt Phó Yên Văn thay đổi, quát lên: “Ngươi vốn thuộc về thần, bất kể là pháp khí hay ký ức của ngươi, nhưng đừng lấy việc đó mà cho rằng ngươi chính là thần Sát Phạt, ngươi chỉ là cái bóng cần dựa vào hào quang của thần để tồn tại mà thôi, liên quan đến điểm này, ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai, cho tới nay chính ngươi cũng đang cường điệu nói ngươi không phải thiên thần, ngươi là Nhiếp Hành Phong…”

“Ta đệt!”

Trương Huyền nhịn cả buổi rốt cuộc không nhịn nổi nữa, dáng dấp Phó Yên Văn giống Nhiếp Hành Phong như đúc, nhưng chính bởi vì quá giống, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, huống chi cho dù thần cách tương đồng thì thế nào? Chủ tịch là của cậu, ai cũng đừng hòng mang đi!

Trương Huyền kéo Nhiếp Hành Phong sang một bên, chỉ vào anh nói với Phó Yên Văn: “Bất kể ngươi là thần hay là người, tình thương của ngươi cũng có đầy khiếm khuyết, ngay cả chữ khiêm tốn cũng không hiểu, thần sẽ không cả ngày treo cái chuyện mình là thần này ở ngoài miệng, giống như kẻ thực sự có tiền sẽ vĩnh viễn không khoe là mình có tiền!”

Cái ví dụ này nói quả thực chính xác, Nhiếp Hành Phong nhịn không được ngó Trương Huyền, nhưng khiến người ta kỳ quái là Trương Huyền nói nhiều như vậy, mà từ đầu đến cuối Phó Yên Văn đều không chú ý đến cậu, Nhiếp Hành Phong tâm khẽ động, đột nhiên nghĩ tới một giả thiết.

Thế là anh theo kịch bản từng xảy ra nói: “Có lẽ ta chính là Nhiếp Hành Phong, nên ta rất hài lòng với thân phận bây giờ của mình, ta cũng không muốn thay đổi gì.”

Sắc mặt Phó Yên Văn trầm xuống: “Có ý gì?”

“Chính là nói bất kể ngươi trăm phương nghìn kế khiến một thần cách khác trở về vị trí cũ có mục đích gì, đều không liên quan đến ta, ngươi tiếp tục làm thần của ngươi, ta tiếp tục làm người của ta, hai bên chẳng dính dáng gì.”

Anh nói xong, kéo tay Trương Huyền đi ra ngoài, Phó Yên Văn cười nhạt về phía anh: “Nếu ngươi là người thông minh, thì nghe đề nghị của ta, bằng không đừng nói là thần, ngươi ngay cả người cũng không làm được — đừng quên, ngươi cho tới bây giờ đều không tồn tại, thần có thể phân hóa ra thần cách, cũng có thể tùy thời thu hồi.”

Bước chân Nhiếp Hành Phong chợt dừng lại, không thể không nói, cho dù lời uy hiếp giống thế anh đã từng nghe một lần, nhưng lúc nghe lại, tâm trạng vẫn cứ bị biến động theo, những lời này có ý nghĩa gì anh biết rõ, trên người Phó Yên Văn mang theo khí tức thuộc về người cùng loại, khiến anh không thể coi thường, có lẽ tất cả đều đúng như Phó Yên Văn nói, sự tồn tại của bản thân anh chính là hư vô, là thứ có thể tùy thời biến mất.

Bàn tay nắm lấy Trương Huyền không nhịn được siết chặt, Nhiếp Hành Phong đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Vậy thì thu hồi đi, nếu ngươi có năng lực này!”

Trương Huyền đứng bên cạnh Nhiếp Hành Phong, cùng lúc Nhiếp Hành Phong nói ra, cậu cảm nhận được sự kiêu ngạo mãnh liệt thuộc về chiến thần truyền đến, điều này khiến cậu hiểu vì sao sau khi Nhiếp Hành Phong bị thương tỉnh dậy trên người lại có sát khí nặng như vậy, bởi vì thần cách của anh đang thức tỉnh, sau vài lần bị khiêu khích.

Quả nhiên, nghe xong lời Nhiếp Hành Phong nói, cương khí trên người Phó Yên Văn ngưng tụ lại, quát lạnh: “Một thần cách phân hóa ra mà thôi, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát được bàn tay của thần sao?”

Cùng lúc lời nói rơi xuống, một tia sáng chói lòa từ tay hắn bắn ra, là lợi kiếm dùng cương khí gọi ra, Nhiếp Hành Phong vội vàng né về phía sau, kiếm khí cắt lên vách tường, tạo thành một vết sâu hoắm.

Nhiếp Hành Phong biết Phó Yên Văn lợi hại, không cứng đối cứng với hắn, né tránh kiếm khí tấn công, đưa Trương Huyền chạy ra ngoài, ai ngờ cửa phòng trước mặt họ tự động đóng lại, đồ sứ bày biện hai bên bị khí diễm chấn nát bấy, dưới sự điều khiển cương khí của Phó Yên Văn hóa thành từng mảnh lưỡi dao sắc bén phóng về phía họ.

Dám đả thương chiêu tài miêu của cậu!

Biết rõ mình không nên ra tay thay đổi sự thực đã định, nhưng thấy lệ khí tới gần, Trương Huyền vẫn không nhịn được xông tới, che chở Nhiếp Hành Phong ở phía sau, bắn Tác Hồn Ti ra muốn đánh văng lưỡi dao sắc, nào ngờ thời khắc mấu chốt Tác Hồn Ti lại không có chút tác dụng nào, mắt thấy lưỡi dao xuyên qua bức tường lệ khí do Tác Hồn Ti dựng lên phóng về phía cậu, Nhiếp Hành Phong vội vàng kéo cậu ra, gọi Tê Nhận đánh bay những đồ sứ kia ra ngoài.

“Sao lại thế?”

Trương Huyền còn chưa hiểu được, đã thấy Phó Yên Văn lần thứ hai chỉ huy kiếm khí công kích về phía họ, cậu vung Tác Hồn Ti lên đỡ, nhưng lần thứ hai mất đi công hiệu, kiếm khí lướt qua cậu đánh vào người Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong lấy Tê Nhận chống đỡ, nhưng đều thua cương khí của Phó Yên Văn, bị đập trúng bay về phía sau, cửa phòng bị phá ra, hai người cùng ngã ra ngoài.

Sau khi Nhiếp Hành Phong ngã xuống đất tiện thể lăn một vòng, chập ngón tay cắt qua lưỡi Tê Nhận, tức khắc máu ứa ra, anh bắn giọt máu niêm phong cửa lại, lần thứ hai chém lưỡi đao xuống, nhất thời ánh sáng lấp lánh, tạo thành một kết giới có khí tràng cường đại, vây khốn Phó Yên Văn ở bên trong.

Trương Huyền bị ánh sáng rọi híp mắt lại, nhịn không được khen: “Thật lợi hại! Chủ tịch, em cũng không biết anh còn lén học pháp thuật của em đâu đấy!”

Nhiếp Hành Phong không để ý đến cậu, Trương Huyền vừa khen xong, đã bị kéo chạy ra ngoài, hai người lao ra khỏi Phó gia, nhưng không ngờ trước mắt cường quang quay tròn, hàng lang trở nên rộng rãi khác thường, cửa phòng giống nhau nối liền cùng một chỗ, kéo dài mãi đến phương xa.

Trương Huyền sửng sốt, đúng lúc này ánh sáng sắc bén đột nhiên từ một bên phi ra, Nhiếp Hành Phong mắt cũng không chớp, vung Tê Nhận bổ tới, chém tia sáng kia dưới chân, ra là một thức thần người giấy được cương khí khống chế, bị sát khí của Tê Nhận bổ xuống, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, Nhiếp Hành Phong vẻ mặt bình tĩnh nói: “Hắn đã làm kết giới ở chỗ này từ trước, trừ phi chúng ta tìm được chỗ thủng, bằng không sẽ quanh quẩn mãi trong kết giới.”

“Lẽ nào lần trước anh cũng…”

Lời còn chưa dứt đã dừng lại, Trương Huyền cảm giác mình hỏi rất ngu, nếu không phải từng trải qua một lần, Nhiếp Hành Phong sẽ không thong dong đánh ngã thức thần như vậy, anh vô cùng hiểu rõ mọi thứ ở nơi này, gồm cả nguy hiểm đang kéo đến gần họ.

Cả tòa nhà dường như đều bị cương khí của thần chiếm giữ, yên ắng lan rộng bốn phía, Trương Huyền theo Nhiếp Hành Phong bước nhanh về phía trước, liền thấy phía trước lại có vô số bóng người từ các hành lang vọt ra tấn công họ, cậu vung Tác Hồn Ti sóng vai cùng Nhiếp Hành Phong đối địch, nhưng không bao lâu liền phát hiện mình phản kích không hề có tác dụng, dường như cậu không hề tồn tại trong không gian này, ngoài Nhiếp Hành Phong ra, trong mắt người khác cậu đều ẩn hình.

“Đây là hiện tượng quái quỷ gì thế?”

Mắt thấy người công kích càng tụ tập càng nhiều, mà cậu lại không giúp được gì, Trương Huyền bắt đầu luống cuống, bản thân Nhiếp Hành Phong không có bao nhiêu pháp thuật, chỉ dựa vào thần khí đuổi địch, dần dần, tốc độ chống đỡ của anh bắt đầu chậm lại, tiếng thở dốc cũng nặng nề hơn, đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng cười dài, Phó Yên Văn từ cuối hành lang đi tới.

Kết giới Nhiếp Hành Phong làm ra bị hắn phá thành một lỗ lớn, tiếng vang đinh tai nhức óc, Trương Huyền quay đầu lại, liền thấy kiếm khí rít gào trước mắt, cương khí do Phó Yên Văn điều khiển lao về phía họ, khí diễm lẫm liệt giữa chừng hóa thành mãnh hổ lộng lẫy, miệng hổ mở lớn, dường như mưu toan cắn nuốt họ vào bụng.

Trương Huyền từng vô số lần chứng kiến Nhiếp Hành Phong điều khiển thần khí cự hổ, mà lúc này mãnh hổ giống hệt pháp khí của Nhiếp Hành Phong, trong lúc hơi ngẩn ra cự hổ đã xông đến gần, pháp khí không có tác dụng với Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong lại bị ảnh hưởng đến, theo xung lực cường đại lăn người ngã xuống đất, anh nhân cơ hội chém Tê Nhận ra, mãnh hổ bị bổ trúng, lớn tiếng kêu gào trên không trung, sau khi biến đổi thần hình lần thứ hai nhào tới. Trương Huyền lo Nhiếp Hành Phong không chống đỡ nổi, vượt lên trước anh ngăn lại, Tác Hồn Ti lại đi vào khoảng không lần nữa, mãnh hổ dưới sự chỉ huy của Phó Yên Văn lao về phía Nhiếp Hành Phong.

“Chết tiệt!”

Rõ ràng vô cùng lo lắng, nhưng mắt nhìn đối phương bị thương mà lại không thể làm gì, cảm giác này khiến Trương Huyền phát điên, bất chấp thần khí hình hổ, giơ roi chuyển sang tấn công Phó Yên Văn, lại thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng khẩn trương, không giống biểu hiện thành thạo như lúc ban đầu.

Trong lòng cậu khẽ động, liền thấy phía sau đột nhiên tuôn ra tầng tầng khói đen dày đặc, mãnh hổ nhanh chóng bị khói đen quấn lấy, dường như kiêng kỵ màn khói lùi liên tiếp mấy bước về phía sau, cong người phát ra tiếng gầm rú hăm dọa về phía màn khói, nhưng không có tác dụng. Khói mù cuồn cuộn trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ hành lang, Trương Huyền nhân cơ hội nâng Nhiếp Hành Phong dậy, đưa anh chạy vào giữa màn khói.

Khói mù quá nhiều, bên trong còn mang theo mùi gay mũi quỷ dị, Trương Huyền bị sặc ho khan một trận, vội vàng bịt miệng mũi giúp Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong lắc đầu với cậu, nói: “Không sao, là…”

Lời còn chưa dứt, trước mắt truyền đến tiếng vù vù, những thức thần người giấy chẳng biết bị thứ gì đụng phải, ngã vào giữa khói đen, cảm giác có gì quét qua, Trương Huyền kéo Nhiếp Hành Phong tránh ra, nhưng không ngờ vật thể cực kỳ linh hoạt, quấy lấy hông Nhiếp Hành Phong đưa anh ra ngoài, Trương Huyền hết cách, đành phải ôm chặt lấy Nhiếp Hành Phong, bị cuốn vào màn sương đen cùng với anh.

Vật thể ấm áp, sờ lại rất thô ráp, như từng tầng vảy cá, lại nhìn thấy trong sương mù lờ mờ lóe lên hai đốm lửa đỏ sậm như đèn lồng, Trương Huyền chợt tỉnh ngộ.

“Là Ngân Mặc!”

Dường như cảm thấy Nhiếp Hành Phong khẩn trương, đuôi rắn màu mực hất một cái, cấp tốc cuốn lấy họ chuyển tới nơi màn sương mỏng, sau đó hai đốm lửa đỏ sậm xông về phía họ, quấn một vòng quanh họ sau đó lại trườn về phía trước, ngăn lại những thức thần truy kích tới.

Wow, con rắn thật lớn.

Trương Huyền không phải lần đầu tiên thấy chân thân của Ngân Mặc, nhưng hình dạng lúc này của nó còn lớn hơn trước rất nhiều, trong màn sương mơ hồ thấy sừng lân dựng thẳng trên đầu nó, thân rắn to dài, căn bản ôm không hết. Hồi đó khi bị vây khốn trong sân khấu kịch, Ngân Bạch cũng từng hiện hình rồng, xem ra tình thế của họ bây giờ nguy cấp hệt như ngày ấy, bằng không Ngân Mặc sẽ không hóa rồng tới cứu.

Hắc xà chở họ trườn nhanh như gió trên hành lang mênh mông, thức thần truy kích trong sương đen, đều bị nó cắn một cái nuốt xuống, hình thái hung ác của nó khiến người ta trố mắt. Mắt thấy cuối cùng cũng tìm được lối thoát, phía trước đột nhiên có mấy bóng đen vọt tới cản họ lại.

Chiếc đuôi dài của Ngân Mặc vẫy một cái, đẩy bóng đen ra, Nhiếp Hành Phong nhân cơ hội vung đao chém thức thần, hai người phối hợp ăn ý, đang giết đến hứng khởi, Ngân Mặc đột nhiên ngẩng cổ phát ra tiếng rít dài, kiếm khí sát phạt xuyên qua sương đen, đánh thẳng vào lưng nó, nó bị đánh toàn thân run rẩy một trận, ngã về phía sau.

Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền cũng bị kéo ngã xuống đất, mắt thấy từng đạo kiếm khí kia bức tới gần, Nhiếp Hành Phong vội vàng xông về phía trước vung đao ngăn cản, mà Ngân Mặc sau khi lộn mấy vòng cũng dừng lại, thân thể rung động hóa về hình người, quỳ một chân trên đất, đầu hắn cúi rất thấp, Trương Huyền không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng nhìn vết máu sâu hoắm xuất hiện sau lưng, đoán rằng hiện giờ hắn nhất định khá đau đớn.

Mấy đạo cương khí kia bị Tê Nhận ngăn trở, tiêu tan trên không trung, mà Nhiếp Hành Phong cũng bị ép lùi liên tiếp về phía sau, máu từ hai lòng bàn tay cầm đao từ từ chảy xuống, vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh, đứng phía trước Ngân Mặc, lạnh lùng nhìn về nơi cương khí bắn ra.

Phó Yên Văn giẫm bước đi tới, màn sương đen do Ngân Mặc dùng pháp lực xây nên bị hắn dễ dàng phá vỡ, nhìn sương mù theo hắn gạt ra cuốn về bốn phía, sắc mặt Ngân Mặc càng lúc càng trắng, rốt cuộc không chịu nổi khí diễm sát phạt ép tới, phun ra một búng máu.

“Ngươi chỉ là con xà yêu, may mắn dính chút huyết mạch đằng xà mà thôi, lại không biết trời cao đất dày muốn đối địch với trời.” Nhìn bộ dạng đau đớn của Ngân Mặc, Phó Yên Văn cười nhạt: “Ta vốn thấy huynh đệ các ngươi có vài phần linh khí, muốn nuôi các ngươi bên cạnh để sai bảo, song các ngươi đã chọn đứng bên kia, vậy cũng tùy các ngươi.”

Hắn vươn tay, ngón tay gập vào trong thu lực móc về phía sau, Ngân Mặc bị liên lụy thấp giọng rên rỉ, thân thể càng uốn cong hơn, rốt cuộc cả người nằm rạp xuống đất, Nhiếp Hành Phong muốn tới kéo hắn, bị hắn hất ra, quát: “Đi mau!”

Vừa nói cổ tay chợt run lên, gọi xà hình kiếm ra lại thả người đâm về phía Phó Yên Văn, kiếm như vật sống, cùng lúc đâm ra hóa thành mấy con rắn dài, phun ra sương đen áp sát về phía Phó Yên Văn, khói mù có độc, sau khi bị phất phải Phó Yên Văn hơi biến sắc, mắt lộ sát khí, quát lên: “Muốn chết!”

Lệ khí theo tiếng quát chém ra, Ngân Mặc gắng gượng ngăn cản mấy chiêu lần thứ hai bị đánh ngã, theo bàn tay Phó Yên Văn không ngừng bóp chặt, trái tim của hắn đau đớn như muốn nổ tung, gần như không cầm được xà hình kiếm, đã thấy mấy cỗ lệ khí cuồn cuộn trên không trung, một lần nữa xoắn bện lại với nhau, hóa thành hình dáng mãnh hổ xông lại, há ngoác mồm, định nuốt trọn hắn.

Tình thế cấp bách, Nhiếp Hành Phong kịp thời vượt lên trước, hai tay cầm chuôi Tê Nhận, nghênh đón cuồng hổ bổ xuống, sau đó cổ tay lật một cái, khí thế Tê Nhận không giảm, đổi hướng trên không trung, bổ về phía Phó Yên Văn.

Phó Yên Văn không để pháp lực của Nhiếp Hành Phong vào trong mắt, lại thấy hắn vẫn không nhúc nhích, cho là anh đã nỏ mạnh hết đà, mắt thấy khí của Tê Nhận phóng tới, song không kịp tránh, ngực bị vót một đao nặng nề, lại thêm cương khí chấn động, không tự chủ được lùi về phía sau mấy bước.

“Hôm đó ngươi đả thương ta, hôm nay ta trả lại cho ngươi!”

Trong sương mù mờ ảo, Nhiếp Hành Phong vẫn giữ tư thế hai tay cầm đao, quát lớn về phía hắn, kim quang uốn lượn quanh Tê Nhận màu mực, uy phong lẫm liệt, quả thật như thiên thần giá lâm, Phó Yên Văn chỉ nhìn thôi cũng thấy căng thẳng trong lòng, trước ngực bị Tê Nhận đả thương, máu tươi chảy ròng ròng, hắn lại hoàn toàn không cảm giác, nhìn chằm chằm thanh thượng cổ thần khí, trong mắt lộ ra vẻ đam mê ao ước, lẩm bẩm: “Sát Phạt chi nhận, nó vốn nên thuộc về ta.”

“Có bản lĩnh thì tới lấy đi!”

Nhiếp Hành Phong biết Phó Yên Văn khá lưu luyến Tê Nhận, thừa dịp hắn xuất thần, lại liên tiếp vung xuống mấy đao, mượn cương khí của Tê Nhận làm ra một bức tường che giữa hai người, sau đó xoay người nâng Ngân Mặc dậy, cùng Trương Huyền vọt tới trước, kết giới Phó Yên Văn làm ra bị nguyên hình của Ngân Mặc đấu đá một trận, đã phá hơn phân nửa, thấy đối diện lờ mờ hiện ra cửa sổ, Nhiếp Hành Phong dùng Tê Nhận đánh vỡ kính thủy tinh, nhảy ra ngoài.

Nương theo thần lực của pháp khí, độ cao này vốn sẽ không tạo ra thương tổn cho Nhiếp Hành Phong, nhưng khi theo anh nhảy ra khỏi cửa sổ, đồng thời Trương Huyền đột nhiên nhận ra nơi này chính là chỗ anh ngã lầu trọng thương, quay đầu lại, quả nhiên thấy Phó Yên Văn theo sát tới, phất tay gọi ra thần khí cự hổ, đánh về phía họ.

Dưới tình thế cấp bách, Trương Huyền vội vàng dùng Tác Hồn Ti chống lại, nhưng không có tác dụng, mắt thấy cuồng hổ vọt đến sau lưng Ngân Mặc, đạo cương khí kia một khi hạ xuống, hắn ắt bị đánh tiêu tan thần hồn. Nhiếp Hành Phong đành phải giữa chừng rút Tê Nhận về, đổi thành thế ngăn chặn cự hổ, mãnh hổ tiêu tan dưới khí diễm của Tê Nhận, mà anh cũng bởi vì mất đi sự tương trợ của thần khí, ngã mạnh xuống đất.

Giây phút khẩn cấp, Trương Huyền đưa tay kịp thời nắm lấy tay anh, có điều Tác Hồn Ti hoàn toàn mất đi tác dụng trong không gian này, nên Trương Huyền chỉ có thể tạm thời giảm bớt tốc độ rơi xuống của họ, tay kia của cậu liều mạng muốn bám vào mép tòa nhà, nhưng sau khi bám được lại một lần nữa sẩy tay trượt xuốt, mặt đất áp sát trong nháy mắt, cậu lòng nóng như lửa, đang muốn gọi Tác Hồn Ti để giữ lấy, chợt nghe Nhiếp Hành Phong kêu lên: “Buông tay!”

Trương Huyền cúi đầu, đối diện với đường nhìn Nhiếp Hành Phong ném tới, cậu không những không buông, trái lại tay nắm chặt hơn chút, anh gấp đến độ lần thứ hai kêu to: “Đây là thế giới ý thức của tôi, chúng ta sẽ không sao, mau buông ra!”

Trương Huyền sửng sốt, từng cảnh vừa trải qua nhanh chóng xoay chuyển trước mắt, có lẽ đúng như Nhiếp Hành Phong nói đây là ký ức của anh, nên mình không làm được gì cả, nhưng nếu như không phải, vậy thì…

Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, Trương Huyền gần như cảm giác được đau đớn khi gió thổi qua mặt, bóng dáng Ngân Mặc biến mất trong tầm mắt, Nhiếp Hành Phong duỗi tay về phía hắn, Trương Huyền bèn không do dự nữa, thả người nhảy lên, trở tay ôm lấy Nhiếp Hành Phong, cùng anh rơi xuống dưới.

Cho dù phía dưới là luyện ngục, em cũng sẽ theo anh.

Gió táp che khuất đường nhìn, Trương Huyền không nhìn rõ cảnh phía dưới, chỉ cảm thấy bóng tối đang nhanh chóng vây lấy họ, sau đó là yên lặng phút chốc, thần trí chao đảo trong bóng tối một hồi lâu mới được đánh thức, có người ôm lấy cậu, gọi: “Trương Huyền! Trương Huyền!”

“Đừng lắc Chủ tịch, đây không phải phim Hàn, em sẽ bị lắc thành chấn thương sọ não mất. Cảm giác được cái ôm quen thuộc kia, tâm Trương Huyền hạ xuống, không mở mắt, ghé vào lòng Nhiếp Hành Phong giả chết, rên rỉ: “Từ nơi cao như vậy ngã xuống, anh phải cho em thời gian giảm xóc chứ.”

“Nào có cao lắm đâu? Là em ngã đến mơ hồ thôi.”

Bên tai truyền đến tiếng cười, Trương Huyền mở mắt ra, liền thấy họ đang nằm dưới lầu gác đen thui, nửa bên lan can bị gãy còn đang đung đưa phía trên, độ cao kia bất kể là đối với Nhiếp Hành Phong hay với cậu đều không tạo ra thương tổn quá lớn.

“Vừa rồi hình như em xuyên đến nguy hiểm anh đã trải qua trong quá khứ.” Tựa vào lòng Nhiếp Hành Phong nghỉ ngơi một hồi, Trương Huyền từ từ nối liền những chuyện xảy ra trong quá khứ, mắt lam chớp chớp, nói: “Trí nhớ của anh quả nhiên không đáng tin, em phát hiện rất nhiều chỗ quan trọng đều bị anh quên mất.”

“Giờ tôi đều nhớ ra rồi.” Nhiếp Hành Phong kéo cậu lên, mỉm cười nói: “Không phải em xuyên tới, mà là tiến vào trong ý thức của tôi, nên tôi mới nói tôi sẽ không bị thương, em lại cứ khăng khăng không chịu buông tay.”

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Trương Huyền rốt cuộc hiểu ra, chợt vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Chủ tịch, pháp thuật của em lại tiến thêm một bước dài nha, nếu em có thể tùy ý tiến vào trong thế giới ý thức của người khác, vậy rất nhiều chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết, cơ hội kiếm tiền này nhất định phải lập tức ứng dụng phát triển mới được!”

Nụ cười của Nhiếp Hành Phong cứng lại, có đôi khi anh rất hy vọng Trương Huyền đừng nhiều lời đến thế, ít nhất bầu không khí sẽ không lập tức bị cậu phá hoại sạch sẽ, nhìn người yêu bất chấp bụi bặm dính trên người, vuốt cằm rất hưng phấn xoay qua xoay lại giữa phòng khách, Nhiếp Hành Phong liền biết cậu nghĩ cái gì, trong lúc điều tra án lại phân tâm nghĩ làm thế nào kiếm tiền, thảo nào người phái thiên sư đều nói cậu là tà đạo, mà Phó Yên Văn thì lại nói cậu là tà thần.

Để không lãng phí thời gian, Nhiếp Hành Phong hắng giọng, cắt ngang vọng tưởng không thực tế này của cậu.

“Trương Huyền, em vừa rồi đi vào được ý thức của tôi, là bởi vì tôi đồng ý, tôi muốn em thấy những gì tôi đã trải qua, chứ không nói em có thể tùy ý đi vào trong ý thức của người khác.”

“Ặc…” Bị đả kích, Trương Huyền thôi không đảo quanh nữa, mắt lam nghi ngờ nhìn sang, sau đó đau khổ nhíu mày, hiển nhiên không muốn tiếp nhận sự thực này: “Là thế sao?”

“Em có thể thử với những người khác xem, sẽ biết ngay thôi.”

Nếu Chủ tịch đã nói vậy, quá nửa chính là sự thực, song có thể tiến vào ký ức ý thức của người yêu, Trương Huyền vẫn rất thỏa mãn, tự vui vẻ một hồi, nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Nhưng vì sao em vừa ngã, liền rơi vào ký ức của anh?”

Liên quan đến nguyên nhân này Nhiếp Hành Phong đã sớm nghĩ tới, nên lúc Trương Huyền rơi vào thế giới huyễn tưởng, anh đã trở lại lầu hai. Trương Huyền sợ lại có âm quỷ tập kích Nhiếp Hành Phong, vội vàng theo sau, liền thấy anh từ trên lan can hơi xiêu vẹo tìm được chiếc gương đồng kẹt ở phía trên, một bên gương đồng nối với điện thoại di động, Trương Huyền nói: “Đó là của Chung Khôi.”

Xem ra Chung Khôi và Tố Vấn bị phục kích ở chỗ này, mới làm mất di động, Nhiếp Hành Phong nắm chặt gương đồng nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy nữ quỷ đánh lén anh, Trương Huyền biết phỏng đoán của anh, nói: “Không phải nữ quỷ làm, Tố Vấn cùng Ngân Bạch pháp thuật coi như nhau, đối phó với mấy ác quỷ vẫn còn dư dả, Chung Khôi lại là nửa quỷ, nếu họ thực sự xảy ra chuyện, thì đưa họ đi nhất định là người khác.”

Là ai đây?

Dấu vết từng đánh nhau ở đây không nghiêm trọng, có thể dễ dàng đồng thời đưa bốn người họ đi, chỉ sợ ngay cả Phó Yên Văn cũng không làm được.

“Có thể dùng huyễn thuật.” Trương Huyền ở bên cạnh chỉ điểm: “Vừa rồi trong ý thức của anh em có phát hiện, Phó Yên Văn vẫn luôn dùng huyễn thuật ám thị anh.”

“Nếu là Phó Yên Văn, chúng ta phải đi đâu tìm hắn?”

Sau khi xảy ra vụ Nhiếp Hành Phong ngã lầu, Phó Yên Văn liền biến mất, Nhiếp Hành Phong sau đó từng tới nhà tìm hắn, lại được nhân viên quản lý báo cho biết hắn đã dọn nhà, về phần chuyển đi đâu thì không ai biết.

Trương Huyền nhìn lầu gác xung quanh, ở đây vừa âm vừa ẩm thấp, bởi cửa sổ rất nhỏ, dẫn đến bên trong tối om om, ở lâu sẽ cảm thấy khó chịu, cậu kéo Nhiếp Hành Phong ra ngoài, lúc ở cửa lại nhìn một chút về phía sau, nữ quỷ chẳng biết đã đi đâu, trên người cậu lại không mang theo đạo bùa, đành phải từ bỏ ý tưởng siêu độ, cùng Nhiếp Hành Phong rời khỏi tiệm quan tài.