Quyển 8 - Chương 18

Cứ như vậy, hắn cùng Tiêu Nhiên rốt cuộc chính thức quen biết, khi đó hắn còn không biết kia chính là kiếp nạn lớn nhất trong tu đạo của hắn, chỉ cho rằng cảm giác báo ân cũng không tệ lắm. Hắn tìm các loại linh thảo tới điều trị cho thân thể Tiêu Nhiên, được thảo dược phụ trợ, khí sắc Tiêu Nhiên đã khá hơn nhiều so với trước.

Ở chung lâu, Tiêu Nhiên không câu nệ như ban đầu nữa, sẽ nói một vài chuyện lý thú ở làng xã núi rừng với hắn, làm chút đồ lặt vặt hắn thích.

Tay của Tiêu Nhiên rất khéo, làm việc cũng tỉ mỉ, một ngày ba bữa đều chiếu theo sở thích của hắn đi chuẩn bị. Song khiến hắn hài lòng nhất vẫn là miệng Tiêu Nhiên rất chặt, sau đó hắn quên dặn Tiêu Nhiên đừng nói chuyện của mình, nhưng dường như Tiêu Nhiên biết tâm tư của hắn, chưa từng nói với ai, sống giống trước kia.

Sơn thôn không lớn, chuyện như cầu hồ tiên cứu mạng thế này truyền đi rất nhanh. Không ít người tò mò chạy tới hỏi thăm Tiêu Nhiên về chuyện của hắn, đều bị Tiêu Nhiên chối, ngay cả cha mẹ của mình y một chữ cũng không nhắc đến, chỉ lúc bị ép hỏi thì cười cười, tỏ ý mình sống không tệ. Thấy khí sắc y dần tốt, cha mẹ liền biết hồ tiên hiển linh, sợ hỏi nhiều chọc hồ tiên không vui, dù sao con trai không việc gì là tốt rồi, cũng không hỏi thêm nữa.

“Người là đại tiên, tôi không muốn người trở thành tâm điểm bàn luận của mấy người đó lúc buồn chán.” Tiêu Nhiên giải thích như thế với hắn.

Lý do này lấy được lòng hắn, nhịn không được đùa nói: “Ngươi có thể nói ta rất đẹp, pháp thuật rất cao, như vậy sẽ có rất nhiều người hâm mộ ngươi.”

“Người cũng không phải thứ dùng để khoe khoang.” Tiêu Nhiên tỉa lại nhánh cây nho, nhàn nhạt nói: “Vẻ đẹp của người, một mình tôi biết là được.”

Ngươi biết?

Ngồi trên thang ăn hoa quả Tiêu Nhiên đã rửa sạch, hắn nghĩ thầm, chưa từng thấy người nào bẽn lẽn như thế, nào đã từng nhìn thẳng hắn, sao biết tướng mạo hắn? Vốn đang lo ở chung lâu, Tiêu Nhiên sẽ phát hiện hắn là đàn ông, giờ hắn nghĩ lo lắng này là hoàn toàn dư thừa. Nam nhân rất ít nhìn kỹ hắn, đều chỉ rất cung kính bày xong đồ hắn cần, đứng ở một bên chờ bảo ban, cha mẹ Lý gia mời hắn tới chữa bệnh, nhưng giờ toàn bộ đều đảo lộn, bệnh nhân thành người hầu của hắn, hầu hạ hắn tỉ mỉ chu đáo.

Ức hiếp ân nhân cứu mạng mình như vậy, nhất định sẽ bị sét đánh.

Hắn một bên nghĩ vậy, một bên thản nhiên tiếp nhận sự hầu hạ của đối phương, vốn từ mấy ngày mới xuất hiện một lần đưa thuốc cho y, đổi thành cách nhật, về sau dần dần thành thói quen, ngày nào cũng đến tìm Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên thể hư, hắn không cần dùng linh lực giúp y chữa bệnh mỗi ngày, nên hắn chỉ là ở trên núi quá buồn, đơn giản chạy đến tìm vui. Cảm giác được chu đáo hầu hạ rất tốt, cũng giống như bây giờ, hắn muốn giúp sửa sang vườn nho, nhưng Tiêu Nhiên lại phân công cho hắn ngồi trên thang phơi nắng, nam nhân nói chỉ cần hắn ở cạnh là được rồi, không cần hắn làm bất cứ việc gì.

Một đĩa nho vừa rửa sạch đưa lên trước mặt hắn, hắn nhận lấy, ngậm một quả vào miệng, Tiêu Nhiên cũng hơi mệt, ngồi xuống dưới thang nghỉ ngơi, tiện tay cầm mấy quả hạch đào, dùng viên đá đập vỡ, nhặt nhân hạch đào còn nguyên bên trong, cung kính đưa cho hắn.

“Đại tiên.”

Hắn ăn hạch đào, chỉ chốc lát sau lại có trà nóng bưng tới, hắn trời sinh vốn lười nhác, được hầu hạ ân cần như vậy, cảm thấy mình càng trở nên làm biếng hơn, liền nhắc nhở: “Ngươi không cần phải để ý đến ta, cha mẹ ngươi mời ta tới giúp ngươi chữa bệnh, mệt chết ngươi rồi, sự giúp đỡ của ta sẽ mất đi ý nghĩa.”

“Nhưng từ khi đại tiên xuất hiện, cơ thể của tôi đã khá lên nhiều, hoạt động một chút không việc gì.”

“Vậy thì tốt lắm, có lẽ không bao lâu nữa bệnh của ngươi sẽ hoàn toàn bình phục.”

Sau một chút im lặng, Tiêu Nhiên buồn buồn nói: “Thực ra tôi không muốn chữa khỏi, bệnh khỏi rồi, đại tiên người sẽ rời đi, sau khi người về núi, tôi không được nhìn thấy người nữa.”

“Không đâu.” Hắn mỉm cười dỗ dành: “Ta vẫn sẽ ở bên ngươi, đến ngày ngươi chán ghét mới thôi.”

“Không chán ghét, tôi sẽ không chán ghét đại tiên!”

Nghe nam nhân nói lời thề son sắt, hắn không nhịn được cười, kỳ thực cho dù bệnh của Tiêu Nhiên thực sự chữa khỏi, mình cũng chẳng ở cạnh y bao lâu, sinh mệnh của nhân loại quá ngắn, trăm năm trong mắt hắn chẳng qua chỉ như bóng câu qua khe cửa, nên nỗi lo của Tiêu Nhiên hoàn toàn không cần thiết.

Gió thổi qua lá nho, phát ra tiếng xào xạc tiêu điều, không muốn nam nhân phiền muộn vì chuyện thế này, hắn đổi chủ đề, chọc ghẹo: “Đừng gọi ta là đại tiên mãi thế, nghe như ta rất giống tên lừa đảo.”

“Đây là kính xưng, người chúng tôi rất tôn kính mới xưng hô như vậy.” Giải thích xong, Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, ngại ngùng cười: “Có điều tôi kỳ thực muốn gọi tên của người hơn.”

Nói đến việc này, khiến người ta hơi nhức đầu, hắn vẫn luôn tu hành một mình, không có bạn bè đồng loại, cũng không có đối thủ, nên cho tới giờ vẫn chưa từng nghĩ phải có tên, cười nói: “Ta không có tên, không bằng ngươi giúp ta đặt một cái đi, sau này cũng tiện xưng hô.”

“Việc này được chứ?”

Một phiến lá cây đưa cho hắn, bên trên dùng viên đá nhỏ khắc tên, động tác mau lẹ khiến hắn gần như nghi ngờ kỳ thực Tiêu Nhiên đã sớm xưng hô với mình như vậy ở trong lòng, nam nhân này cũng không thành thật như vẻ ngoài, hắn nhìn lá cây, cố ý nói: “Tiêu Sơn Phong?”

“Là Tiêu Lam, ta không đọc sách nhiều, nhưng mà cảm thấy cái tên này rất êm tai, rất xứng với người…”

“Rất êm tai, nhưng lẽ nào ta không nên là họ Hồ sao? Sao lại phải theo họ ngươi?”

Tiêu Nhiên không nói, dường như không dám nói ra ý nghĩ thực sự, hắn cũng tốt bụng không trêu đùa thêm nữa, nói: “Nếu là ngươi đặt giúp, vậy thì ta cố mà dùng tên này là được.”

Thế là từ hôm đó trở đi, hắn sống hơn tám trăm năm rốt cuộc có cái tên thuộc về mình, cũng đại biểu sau này hắn không còn một mình nữa, hắn chính thức tiến vào thế gian này, bắt đầu ràng buộc dây mơ rễ má với rất nhiều người.

Đó là một năm kia họ vui vẻ tâm tình dưới giàn nho một lần cuối cùng. Lúc khí trời dần chuyển lạnh, thân thể Tiêu Nhiên đột nhiên suy yếu đi, đến mùa đông, y ho dữ dội hơn, cha mẹ Lý gia nói hàng năm y đều như vậy, mọi người cũng quen rồi, chỉ có hắn biết đây là điềm báo mệnh không còn dài nữa, linh thảo tuy có thể điều dưỡng thân thể, nhưng không có khả năng kéo dài tuổi thọ, không đành lòng nhìn Tiêu Nhiên khó chịu, hắn đề xuất đưa Tiêu Nhiên vào núi dưỡng bệnh, cha mẹ Lý gia lo lắng cho con trai,  không nói hai lời liền đồng ý.

Vì vậy hắn đưa Tiêu Nhiên đến sơn cốc mình thường hay tu hành, để y ngâm mình trong hồ nước nóng ngâm đủ loại linh dược, lại dùng nội đan điều tức cho y, các phương pháp đều thử qua, rốt cuộc khiến Tiêu Nhiên bình an vượt qua mùa đông.

“Đừng xuống núi nữa.” Hôm đó, sau khi dùng linh lực điều tức cho Tiêu Nhiên trong suối nước nóng xong, hắn khuyên nhủ: “Trong núi thanh tĩnh, dược liệu cũng nhiều, thích hợp điều trị hơn, nếu ngươi lo lắng cho cha mẹ ngươi, ta giúp ngươi truyền tin là được.”

Kỳ thực hắn không muốn thả người về, lúc thân thể Tiêu Nhiên khỏe, sẽ hầu hạ hắn rất chu đáo, tính tình cũng tốt, khiến hắn có chút lưu tâm đến sự tồn tại của người này, lại nói hai người cũng coi như có duyên, nếu muốn tránh sinh tử luân hồi, cứ tiếp tục ở chung, chỉ có biện pháp duy nhất là song tu, nhưng song tu cần thanh tâm quả dục tuyệt đối, tình đời nhớ nhung quá nhiều, ngược lại phản tác dụng.

Đáng tiếc Tiêu Nhiên mọi chuyện đều nghe hắn, chỉ riêng chuyện này rất kiên trì, nói ngoài người nhà, cũng rất nhớ thân thích bạn bè trong thôn, còn nuôi trong nhà mấy động vật nhỏ, với lại trước khi mùa đông tới còn làm cho hắn ít hoa quả khô, đồ ăn sấy, hy vọng hắn có thể nếm thử.

“Ta muốn về nhà, Tiêu Lam.” Tiêu Nhiên nói vậy với hắn.

Hắn không có người nhà, đương nhiên cũng không có nhà, nỗi lo lắng này của Tiêu Nhiên mãi nhiều năm sau hắn mới từ từ cảm nhận được, nhưng lúc đó hắn rất tức giận, nếu nam nhân đã coi người nhà quý giá hơn mạnh sống, vậy thì tùy y đi, trong cơn giận bèn đưa y xuống núi, ngay cả lời từ biệt cũng không nói đã rời đi.

Hắn không quay về núi, mà đi tìm dược thảo dưỡng sinh, hơn một tháng sau mới về, thấy Tiêu Nhiên gầy hơn hồi trên núi rất nhiều, thấy hắn, vừa ngạc nhiên vui mừng, vừa áy náy không yên, lắp bắp nói: “Ta cho rằng ngươi tức giận, sẽ không xuất hiện nữa.”

“Tới xem xem ngươi đã chết chưa.” Hắn cầm thảo dược đến phòng bếp, lạnh lùng nói: “Nếu chưa chết, thì cứ tiếp tục uống thuốc đi.”

Tiêu Nhiên đi vào theo hắn, không yên tâm dặn dò: “Sau này ngươi đừng không nói tiếng nào đã rời đi.”

A, trước đây còn gọi đại tiên này, đại tiên nọ, giờ lại dám dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn!

Hắn cười nhạt, nhưng tiếp theo lại nghe thấy nam nhân nói: “Ta sẽ rất lo lắng, bên ngoài rất nhiều người ôm địch ý với tinh quái, ta sợ ngươi bị hại.”

Hắn khẽ động lòng, hỏi lại: “Sao ngươi biết ta ra bên ngoài?”

“Ta không biết, chỉ là cảm giác.”

Tiêu Nhiên rất rõ bệnh tình của mình, muốn tìm được thuốc tương ứng, hồ tiên nhất định mất rất nhiều tâm tư, nghĩ đến khả năng hắn gặp phải nguy hiểm, liền không khỏi sợ hãi, nói: “Ta nghĩ thông rồi, ta bằng lòng với ngươi, mùa đông này cùng ngươi lên núi, sau đó không xuống nữa.”

Câu trả lời này khiến hắn rất bất ngờ, đoán không ra sao Tiêu Nhiên lại thông suốt rồi, có điều nếu nam nhân đã đồng ý, cãi vã lần trước hắn cũng không để ý nữa, loay hoay thảo dược, cười tủm tỉm hỏi: “Không gạt ta?”

Tiêu Nhiên gật đầu: “Sao ta lại gạt ngươi chứ?”

Tiêu Nhiên không lừa hắn, nhưng mùa đông thứ ba qua đi, hắn vẫn đưa Tiêu Nhiên xuống núi, bởi vì tình trạng thân thể của Tiêu Nhiên kém hơn, bề ngoài thoạt nhìn giống người bình thường, nhưng trên thực tế khí tức sinh mạng của y ngày càng yếu, hắn dùng tiền hỏi âm sai, mới biết được thọ hạn của Tiêu Nhiên đã hết.

Tiêu Nhiên mệnh lý đơn bạc, vốn đã định trước nên qua đời từ ba năm trước, là hắn dùng linh lực giúp kéo dài mạng sống, đây đã là nghịch thiên, còn muốn dựa vào song tu cứu y, căn bản là mơ mộng hão huyền.

Sau khi biết kết quả này, tâm trạng hắn trở nên rất tệ, kỳ thực không cần hỏi nhiều, hắn cũng hiểu sự thực như thế. Âm sai ám chỉ với hắn phải thuận theo thiên mệnh, nhưng hắn lại không tin số mệnh, ở cạnh Tiêu Nhiên lâu như vậy, từ báo ân lúc đầu đến trêu đùa, lại từ trêu đùa đến để tâm, hắn đã không buông được nữa rồi, trên đời này có rất nhiều thần dược cải tử hồi sinh, hắn tin rằng với vận may của mình nhất định có thể lấy được.

Vì vậy, hắn đưa Tiêu Nhiên xuống núi, nói lời tạm biệt y, dựa vào tin tức nghe được lên tuyết sơn hái linh quả, có người chỉ vẽ cho hắn nói sau khi ăn linh quả có thể khởi tử hồi sinh, có thật hay không hắn không biết, nhưng có bệnh vái tứ phương, cứ lấy tới trước rồi tính.

Linh quả cũng không khó tìm, có điều phiền phức là bị thụ tinh trên núi chiếm đoạt, thụ tinh sinh trưởng cùng một chỗ với linh quả, mượn linh khí của quả để tu hành, cùng nó đồng rễ tương sinh, đương nhiên không chịu buông tay, mặc cho hắn khẩn cầu thế nào, thụ tinh cũng không dàn xếp, sau đó hai bên đấu ba ngày ba đêm, đều bị thương, hắn nghĩ đến bệnh tình của Tiêu Nhiên, không dám ở lại lâu, vội vội vàng vàng chạy về.

Ai ngờ sau khi trở về thấy một màn khiến hắn còn tức giận hơn, thì ra trong thời gian hắn đi, cha mẹ Lý gia thấy thân thể con trai dần khỏe, lại giúp y đính ước, ngay cả sính lễ cũng đặt rồi. Hôm hắn trở về vừa vặn đụng ngay phải tiệc rượu Lý gia bày, Tiêu Nhiên cũng ở đó, cùng cha mẹ chào hỏi khách khứa, ngoài việc đó ra, xung quanh Lý gia còn treo không ít đạo bùa trừ tà trấn yêu.

Thôn xóm dân phong mộc mạc, chu vi trăm dặm không có yêu vật nào thường lui tới, đạo bùa kia rõ ràng dùng để đối phó hắn, cương khí bùa chú hồn hậu, hắn thế mới biết thì ra nơi này còn có cao thủ đạo gia. Bị thương trong người, hắn không dám xông vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người trong đại viện đẩy chén đổi ly, nói mấy câu chúc phúc, càng nhìn càng tức giận, phất tay áo trở về nhà Tiêu Nhiên.

Vốn hắn muốn trở về núi, lại không cam lòng bỏ lại từ đây, ba năm này tới tới lui lui, là hắn hao hết tâm huyết để kéo dài sinh mạng cho Tiêu Nhiên. Nếu nói báo ân, phần ân tình này hắn cũng báo xong rồi, hắn giờ chỉ muốn được trả lại tình, Tiêu Nhiên nợ tình của hắn, lại qua sông đoạn cầu, muốn cùng người khác kết nghĩa vợ chồng, không dễ dàng thế được, mạng Tiêu Nhiên là của hắn, người là của hắn, cho dù chết, thi thể cũng là của hắn, hắn sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp đi!

Ngoài dự liệu, hắn về nhà đợi chưa bao lâu, Tiêu Nhiên đã trở lại, trong lòng ôm một giỏ trúc rất lớn, thấy hắn, mặt mày mừng rỡ, tiến lên đón, nói: “Ta biết ngay ngươi đã về.”

Biết hắn về còn bày tiệc rượu to, là hoàn toàn không để hắn vào mắt chứ gì?

Lạnh mắt nhìn nam nhân đến gần, giờ khắc này hắn mới đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra, nhờ mình chăm sóc, nam nhân không còn vẻ xanh xao ốm yếu ngày trước nữa, sắc mặt hồng hào, lại thêm dung mạo thanh tú đẹp đẽ, hẳn rất được các cô gái yêu thích, tinh thần cũng rất tốt, chí ít ngoài mặt nhìn qua là thế. Chỉ là hắn có thể dùng nội đan giúp Tiêu Nhiên kéo dài mạng, nhưng không thể thay đổi mạng, chỉ có hắn biết trạng thái tinh thần hiện giờ của Tiêu Nhiên đều là dấu hiệu giả, y căn bản không trụ nổi được bao lâu nữa.

Trong lòng dâng lên tức giận vì bị lừa dối, người đời bạc bẽo, hắn ngay từ đầu đã biết, nhưng vẫn tin bọn họ, ai biết lúc họ xin hắn cứu người thì tìm mọi cách lấy lòng, thế nhưng quay đi một cái, cảm thấy hắn vô dụng rồi, liền lập tức trở mặt, còn muốn đưa hắn vào chỗ chết. Cha mẹ Lý gia đã thế, Tiêu Nhiên cũng vậy. Hơn tám trăm năm qua hắn chưa từng sát sinh, nhưng giờ khắc này hắn chỉ muốn giết những người đó, để trút cơn thịnh nộ trong lòng.

“Hồ yêu các ngươi giả dối hay thay đổi nhất, nếu sớm biết ngươi giả gái lừa ta, ta đến liếc mắt nhìn ngươi cũng không thèm!”

“Ta không muốn chết, nhưng nếu cả ngày cứ đối diện một con yêu tinh, còn không bằng chết đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, mau cút đi, cút về núi của ngươi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!”

“Sao ngươi muốn tìm một nhân loại chứ? Ngươi nên tìm chính là đồng loại của ngươi!”

“Lòng người trên đời này là thứ khó dò nhất, lúc họ cần ngươi, ngươi là tiên, ngươi vô dụng rồi, chính là yêu!”

Đúng, họ gọi hắn là đại tiên, chỉ vì muốn lợi dụng pháp thuật của hắn để cứu mạng mà thôi, về phần làm phép tạo thành phản phệ gì cho hắn, những người đó căn bản không thèm để ý, nói không chừng còn mong đợi hắn chết sớm một chút, để sự hiện hữu của hắn đỡ làm trễ nải chuyện tốt của họ.

Hắn gục đầu xuống, thấy cây kéo lớn đặt bên cạnh, đó là kéo Tiêu Nhiên dùng để cắt tỉa giàn nho. Lưỡi kéo sắc phản chiếu dung mạo hắn, gương mặt tiều tụy lại nhợt nhạt, khiến hắn cảm thấy rất xa lạ, mái tóc bạc nhẹ nhàng tung bay trong gió đêm hè, không hề có độ sáng bóng như trước kia. Hắn lúc này mới bỗng nhiên phát giác ra, thì ra trong ba năm này, để dưỡng bệnh cho nam nhân, hắn đã tiêu hao bao nhiêu linh lực bên trong. Hắn chưa từng nghĩ làm vậy có đáng hay không, nhưng lúc này, trong lòng hắn tràn ngập oán hận, vì sự nỗ lực của mình, cũng vì nam nhân lừa dối hắn.

“Tiêu Lam!”

Tiếng gọi đánh thức hắn từ trong trầm tư, lấy lại tinh thần, hắn thấy Tiêu Nhiên hào hứng chạy về phía mình, gương mặt tràn đầy vẻ tươi cười, giống như những lừa dối và phản bội kia chưa từng xảy ra, điều này khiến hắn càng thêm cáu giận, nhắm mắt lại, cảm giác thấy nam nhân tới gần, hắn đột nhiên cầm lấy kéo, chợt đâm về phía trước…

“Tiên sinh! Tiên sinh, anh tỉnh dậy đi ạ!”

Bên tai truyền đến tiếng gọi dồn dập, đánh thức Tiêu Lan Thảo từ trong cơn ác mộng, hắn mờ mịt mở mắt ra, ánh đèn sáng rực phóng tới, mắt bị chói hơi đau, trong khoang máy bay văng vẳng tiếng nhạc, đó là nhắc nhở máy bay đã chạm đất, ngực hắn đập thình thịch, cả buổi thần trí hắn mới từ ngơ ngẩn thoát ra — thì ra vừa rồi tất cả đều là mơ.

Trên con ngươi phủ một tầng sương mỏng, khiến cảnh vật xung quanh trở nên lờ mờ, hắn vội vàng rũ mi mắt xuống, không cho tiếp viên hàng không nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của mình, thuận miệng hỏi: “Đã tới chưa?”

“Đến lâu rồi ạ, vừa rồi gọi anh mấy lần, nhưng anh không phản ứng gì, chúng tôi vốn định gọi bác sĩ tới.”

Chỗ ngồi xung quanh đều trống không, chỉ có mấy nhân viên phục vụ hàng không đang đứng cạnh hắn, không ngờ ngủ một giấc này lại lâu đến thế, còn chìm như vậy, dây an toàn thắt trên người, có lẽ tiếp viên hàng không gọi hắn không tỉnh, thắt vào giúp hắn.

“Tiên sinh, hay là mời bác sĩ tới làm kiểm tra cho anh một chút đi.” Tiếp viên hàng không thấy sắc mặt hắn không tốt, đề nghị với hắn.

“Tôi không sao, chỉ mệt thôi, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Tiêu Lan Thảo tùy tiện tìm cớ từ chối, nhìn lướt về phía trước, chỗ ngồi của Tiêu Nhiên trống không, đã qua lâu vậy rồi, nói không chừng người kia đã bắt đầu tiến hành thủ tục nhập cảnh rồi, quả báo tới thật nhanh, hắn vừa còn cười Tiêu Nhiên ngủ say, không ngờ mấy tiếng đồng hồ sau hắn đã xảy ra tình trạng giống vậy.

Hắn đuổi nhân viên hàng không đi, ngồi ở chỗ nghỉ ngơi thêm một hồi, sau khi tâm trạng hơi ổn định chút, cầm lấy hành lý tùy thân đi xuống máy bay, dọc theo đường Tiêu Nhiên vừa đi qua, một mạch đi tới cửa hải quan.

Thủ tục nhập cảnh được giải quyết rất nhanh, tâm tư của Tiêu Lan Thảo vẫn chưa hoàn toàn yên ổn lại, hắn ra khỏi hải quan, ra phòng khách, hơi nóng bên ngoài ập tới, xua tan lãnh ý do ác mộng lưu lại.

Tiêu Lan Thảo có phần không thích ứng được nhiệt độ này, hắn không nóng lòng đuổi theo Tiêu Nhiên, mà ngồi xuống ghế bên cạnh, bắt đầu lật xem bản đồ khu vực trong điện thoại di động, bên trong có một chấm đỏ nhỏ đang di chuyển thong thả trên đường, đó là hắn động chân động chân vào điện thoại di động của Tiêu Nhiên, dùng GPS có thể dễ dàng truy lùng ra hành tung của y.

Lại nói thời đại này có rất nhiều chỗ tiện lợi, pháp thuật gần như thành thứ vô dụng ở đây, cũng giống như bây giờ.

Tiêu Lan Thảo nghịch điện thoại một hồi, mới vẫy tay gọi taxi, trong xe mở điều hòa, khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không khỏi kính nể định lực của Tiêu Nhiên, trong trời nóng như vậy tên kia vẫn còn có thể nghiêm trang mặc âu phục đeo cà vạt, thật không biết y cảm giác chậm chạp hay coi trọng hình tượng hơn là thoải mái.

Hắn báo tài xế đến phố người Hoa phía tây Băng – cốc, sau đó lại tiếp tục dựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi, những năm gần đây hắn không chỉ một lần nhớ tới những chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng ký ức vĩnh viễn dừng lại ở trước mùa đông. Trong tiềm thức hắn không muốn hồi tưởng lại thương cảm, đến mức đoạn ký ức đó trở nên khá mờ nhạt, hắn không phân rõ cái nào là thật, cái nào là ảo giác của mình, điều duy nhất có thể khẳng định là hắn không dùng kéo đâm chết đối phương, có lẽ lúc đó có ôm ý định kia, nhưng cuối cùng vẫn không hành động.

Có thể sâu trong nội tâm, bất kể hắn tức giận bao nhiêu, đều không nỡ thương tổn người kia chăng.

Chấm đỏ nhỏ trên màn hình di động vẫn dọc theo con đường di chuyển về phía trước, Tiêu Lan Thảo yên lặng nhìn chằm chằm mục tiêu, nghĩ thầm nếu lúc đó hắn giết Tiêu Nhiên, có lẽ sẽ sống sung sướng hơn một chút, chí ít mọi chuyện sau này đều sẽ không xảy ra, mà hắn cũng không cần vì những nghi hoặc kia mà quấn quýt đến bây giờ.

Thế nhưng ngay cả thần ma đều không thể biết trước vận mang của mình, huống chi hắn là một con hồ tinh nho nhỏ?

Hắn không đâm kéo về phía nam nhân, mà là đâm vào cái cây bên cạnh y, cây kéo đâm lút cán, cho thấy sự phẫn nộ của hắn lúc ấy. Tiêu Nhiên cả kinh, vẻ tươi cười cứng lại trên mặt, kinh ngạc nhìn hắn, từ trong mắt đối phương nhìn thấy được nỗi sợ hãi, điều này càng khiến hắn tức giận hơn, vung một cái tát tới, Tiêu Nhiên bị đánh ngã nhào xuống đất, giỏ ôm trong lòng cũng văng ra ngoài, mứt bên trong đổ đầy ra đất.

“Tiêu Lam!”

Nam nhân gọi hắn, bị hắn phớt lờ. Tay áo phất lên, pháp lực nổi lên gió xoáy, Tiêu Nhiên bị cuốn ngã về phía tường bên kia, sau đó lại bị hắn dùng tay bóp cổ ấn lên tường, nhìn chăm chăm y, hung hăng chất vấn: “Ngươi muốn thành thân!?”

“Không…”

Hắn bóp rất chặt, Tiêu Nhiên nói không ra lời, gắng gượng từ trong miệng phun ra một chữ, hắn lại hoàn toàn không tin. Người ta nói quỷ thoại liên thiên, kỳ thực nhân loại còn dối trá hơn, nếu không phải, tiệc rượu khách khứa kia là chuyện gì? Cô gái kia là chuyện gì? Những đạo bùa kia lại là chuyện gì nữa!?

Hắn từ từ ép về phía Tiêu Nhiên, gần trong gang tấc, khiến hắn nhìn thấy bản thân trong mắt đối phương, hắn bị thương, dưới cơn thịnh nộ, vô ý để lộ hình dáng thuộc về yêu thú, móng tay đột nhiên dài ra, móc sâu vào cổ Tiêu Nhiên, con ngươi cũng biến thành đỏ dậm, trong con ngươi tỏa ra màu lưu ly bảy sắc, không hề có sự quyến rũ lúc thường, hắn giờ chỉ là yêu, cho dù tu hành gần ngàn năm, hắn vẫn không cách nào thoát khỏi bản chất hung ác của yêu loại.

Hắn như vậy Tiêu Nhiên nhất định rất sợ hãi, hắn dứt khoát tăng thêm lực bóp trên cổ y, móng tay sắc nhọn đâm rách cổ Tiêu Nhiên, bởi vì không thể hô hấp, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, điều này khiến hắn tìm ra được niềm vui thú khác khi ức hiếp, lạnh lùng nói: “Thành thân? Đừng mơ mộng hão huyền, ngươi là người của ta, mạng cũng vậy, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể khiến ngươi chết, ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta!”

“Tiêu… Lam…”

Gò má Tiêu Nhiên bị đánh sưng lên, gắng gượng nói dẫn đến máu từ khóe miệng chảy xuống, hắn nhìn thấy, vậy mà lại cảm thấy hưng phấn, tiến tới, vươn lưỡi liếm đi máu tươi đang rỉ ra, mùi vị khó mà nói, hắn có phần hiểu vì sao có vài tinh quái thích hút máu nhân loại để tu hành, thứ kia quả thực tràn đầy mê hoặc, sẽ khiến người ta phát nghiện.

“Lập tức hủy bỏ hôn ước cho ta, bằng không ngươi chỉ có thể đón người chết về làm vợ!” Hắn lạnh giọng nói rõ: “Còn ngươi nữa, đừng nghĩ chạy thoát khỏi tay ta, trừ phi ta chết!”

Tiêu Nhiên nhìn hắn không chớp mắt, từ kinh ngạc ban đầu đến bình tĩnh lại, sau đó khóe môi cong lên, như đang cười, hắn có phần không hiểu, buông lỏng tay, Tiêu Nhiên rốt cuộc được hô hấp một hơi dài, thở hổn hển gọi hắn một tiếng trước tiên, tiếp đó lại không ngừng ho khan, bị lệ khí chấn động đến, trong lúc Tiêu Nhiên ho khan ra theo rất nhiều máu.

Màu máu khiến cơn giận của hắn hơi giảm xuống, móng tay con ngươi khôi phục lại dáng vẻ lúc bình thường, nhớ tới khoảng thời gian bên nhau lúc trước, tim bắt đầu co rút đau đớn, thấy Tiêu Nhiên ho dữ dội, hắn rốt cuộc không đành lòng, đưa tay đặt lên lưng y, dùng linh lực giúp y điều tức.

“Đừng nghĩ những chuyện đó nữa.” Hắn thấp giọng nói: “Thân thể của ngươi không tốt như vẻ ngoài, không thích hợp thành thân.”

“Ta biết.”

Được linh lực của hắn điều hòa, Tiêu Nhiên dừng ho khan, xoay người nắm lấy tay hắn, kéo xuống khỏi người mình. Tiêu Nhiên chưa bao giờ chủ động chạm vào hắn như vậy, hắn ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết nên mặc cho y tiếp tục nắm, hay rút tay về.

“Ngươi hiểu lầm rồi.” Nhìn hắn, Tiêu Nhiên nói: “Chuyện đính hôn là nhà gái đưa ra, cha mẹ ta chưa nói với ta đã tự tiện chấp nhận, sau khi ta biết đã giải thích với họ, ta không thành hôn với cô gái kia, ta có ngươi là đủ rồi, ngươi xem, đây là thứ ta đặc biệt nhờ người khắc, đợi ngươi về để tặng ngươi.”

Một khối bạch ngọc được đưa tới trước mặt hắn, là một ngọc bội khắc thành hình tiểu hồ ly, trong lòng hồ ly còn ôm rất nhiều chùm nho, ngẩng đầu híp mắt, lộ ra nét mặt thỏa mãn.

Hắn có chút kinh ngạc, vẫn còn tràn ngập nghi ngờ với mấy lời này, lại không tự chủ được đưa tay ra, giật lấy tiểu hồ ly. Không phải ngọc thạch quý báu gì, nhưng hơn ở tạo hình tinh xảo, nhìn ngọc bội, buồn bực trong lòng hắn tan mất già nửa, nhưng vẫn tức giận chất vấn: “Mấy thân thích của ngươi căn bản không nói thế!”

Vừa rồi mấy người uống rượu rõ ràng đều đang chúc mừng, còn có cô gái kia, vẫn luôn nhìn chăm chăm Tiêu Nhiên, tình yêu kia ngay cả người mù cũng nhìn ra được, hai người đứng cạnh nhau, đích thực là trai tài gái sắc, khiến hắn không nổi cáu sao được.

“Tiệc rượu sớm đã định rồi, nếu giữa chừng hủy bỏ thì mất mặt lắm, nên cha mẹ ta nói là để chúc mừng ta khỏe lại, cũng không đến mức khiến nhà gái bên kia không xuống đài được.”

“Vậy sao nhà ngươi treo đầy bùa trấn yêu, muốn trấn ta sao!?”

“Bùa trấn yêu?” Nghe xong lời chất vấn của hắn, mặt Tiêu Nhiên lộ vẻ kinh ngạc: “Mẹ ta nói dán những thứ kia để chiêu tài giữ bình an, còn cho ta một ít, bảo ta dán lên cửa nhà mình, có điều ta nghĩ có ngươi rồi, căn bản không cần đến đạo bùa, nên không dán…”

Nói đến đây, y nhìn sắc mặt Tiêu Lan Thảo, đột nhiên cất cao giọng hỏi: “Mấy lá bùa này sẽ không khiến ngươi khó chịu chứ?”

Cái kia thật ra không có, kỳ thực thật sự khó chịu chính là trong lòng.

Hắn liếc mắt đi, trong lòng hơi mờ mịt, không biết có nên tin lời nam nhân nói hay không, cười lạnh nói: “Cái đạo thuật mao sơn chẳng ra sao này ta còn không để vào mắt, cho rằng thế này có thể ngăn ta vào cửa, thực sự quá ngây thơ rồi!”

Bên cạnh truyền đến tiếng cười, hắn quay đầu nhìn Tiêu Nhiên, sắc mặt Tiêu Nhiên tái nhợt, khóe miệng còn dính máu, lại cười đến vui vẻ, hắn buồn bực nói: “Buồn cười đến vậy sao?”

“Ừm, bởi vì ta hiểu được một chuyện.” Tiêu Nhiên đưa tay lau đi vết máu dính trên môi do lúc vừa rồi hắn liếm máu: “Ngươi không cần tức giận, cô gái kia ta hoàn toàn không chú ý đến, trong lòng ta, không ai có thể so sánh được với ngươi.”

Quen biết lâu như vậy, Tiêu Nhiên cho tới giờ chưa từng làm động tác lớn mật như vậy với hắn, lại càng không mạo phạm trong lời nói, hắn rất bất ngờ, cũng rất hưởng thụ, không phản bác nữa, Tiêu Nhiên còn nói: “Kỳ thực, ta vẫn luôn rất lo lắng ngươi lại đột nhiên biến mất, giống như lần đầu tiên ngươi xuất hiện vậy, ta chỉ là người thường, không xứng với ngươi, cũng không đi cùng với ngươi được bao lâu, có lẽ chẳng mấy chốc ngươi sẽ chán ghét.”

Nếu thích là thứ tình cảm có thể dễ dàng thay đổi như vậy, thì hắn tội gì liều mạng tìm kiếm đủ loại linh đan thần dược để kéo dài mạng cho đối phương?

Nghi ngờ như thế khiến hắn rất tức giận, chợt nghe Tiêu Nhiên hỏi: “Ngươi thích ta đúng không?”

Hắn ngẩn ra, kinh ngạc trước sự trực tiếp của Tiêu Nhiên, thấy phản ứng của hắn, Tiêu Nhiên lại cười: “Những lời này ta vẫn luôn không dám hỏi, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám, nhưng vừa rồi ta đã khẳng định, chỉ có thích mới có thể đố kỵ, đố kỵ đến mức muốn giết người, lần đầu tiên thấy ngươi tức giận đến vậy, ta thế mà lại rất vui vẻ.”

Hắn ngây ngẩn cả người, vốn tưởng rằng phẫn nộ là xuất phát từ bị lừa dối, thì ra đó là đố kỵ, với hắn mà nói, đó là loại tình cảm rất xa lạ, bởi vì chưa từng có thứ gì đáng để hắn đố kỵ, hắn đã sở hữu những thứ tốt nhất, bất kể là tướng mạo, pháp thuật hay vận mệnh, hắn sao lại phải đố kỵ với một phụ nữ bình thường không bằng mình?

Nhưng không nghi ngờ chút nào, vừa rồi hắn quả thực sinh ra cảm giác căm hận mãnh liệt đối với cô gái kia, chỉ hận không thể động thủ giết cô ta, bởi vì cô ta là người giống Tiêu Nhiên, mà bản thân mình vĩnh viễn không thể trở thành đồng loại của họ.

“Ngươi không cần đố kỵ Tiêu Lam.” Bàn tay kia còn đang vuốt ve gương mặt hắn, như trấn an cơn giận của hắn: “Cũng như ngươi vừa mới nói, mạng của ta cũng là của ngươi, ngươi còn có gì phải lo lắng nữa?”

Mấy câu nói thành công làm dịu lửa giận của hắn, lấy lại tinh thần, phát hiện mặt có hơi ngứa, hắn vung tay hất tay của Tiêu Nhiên ra, mắng: “Ngươi ngày càng càn rỡ!”

Tiêu Nhiên không nói lời nào, chỉ nhìn hắn cười, hắn bị cười đến mất cả tự nhiên, lại hối hận vừa rồi ra tay ác quá, thấy Tiêu Nhiên còn thỉnh thoảng ho khan, vội hỏi: “Có phải đau lắm không? Ta lấy thuốc tới, sắc cho ngươi ngay đây.”

“Ta không sao, chỉ tiếc ít mứt này.” Nhìn mứt hoa quả rơi lả tả đầy đất, Tiêu Nhiên than thở: “Ta phơi lâu lắm đấy, vốn định chờ ngươi về, cho ngươi nếm thử, giờ đều bẩn rồi.”

“Rửa một chút là ăn được, đêm nay cùng nhau ăn.” Hắn cuốn dây đỏ trên ngọc bội tiểu hồ ly quanh ngón tay, càng nhìn càng yêu thích, nhưng lại lầm bầm: “Đây là ta sao? Ta nào có mập như vậy? Tham ăn đến thế?”

Tiêu Nhiên không phản bác, chỉ mỉm cười nhìn quả táo khô hắn vừa nhặt lên, hắn nhịn không được cũng cười, tùy tiện lau một cái liền bỏ vào miệng, mùi thơm giòn, mang theo vị ngọt sau khi hiểm lầm được gỡ bỏ, hắn cho rằng tất cả đều nói ra thì sẽ không sao nữa, lại không ngờ rằng kia chẳng qua chỉ mới là bắt đầu.

Taxi chợt lắc một cái, kéo Tiêu Lan Thảo từ trong ký ức trở về, quay đầu nhìn bên ngoài, biển hiệu treo xung quanh đều là chữ viết quen thuộc, xem ra xe đã đến phố người Hoa, bên cạnh có chiếc xe máy rẽ xiên vào, làm hại tài xế phải thắng gấp, tài xế chửi một câu tục ngữ hắn không hiểu, lại quay đầu hỏi hắn: “Tiên sinh, anh rốt cuộc đi đâu vậy?”

Hắn nhìn màn hình, điểm đỏ ngừng di động, vẫn dừng ở chỗ cũ, liền nói: “Tôi muốn tìm tiệm vàng, anh lái chậm chậm là được.”

Xe lại lái về phía trước, hắn đưa tay đặt lên màn hình, sau khi rút tay ra lần nữa, trên màn hình hiện ra hình ảnh của Tiêu Nhiên. Lúc này y đang ngồi trong phòng trong của một tiệm vàng, trên tường phòng treo không ít đồ trang trí bằng vàng, trên người chủ tiệm cũng nạm vàng khảm bạc, nhẫn vàng to trên ngón giữa theo động tác của ông ta không ngừng lấp lánh ánh sáng. Có điều đáng chú ý nhất chính là từng hàng vũ khí súng ống đặt sau lưng ông ta, ông ta lấy một khẩu súng lục loại nhỏ trong đó đưa cho Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên loay hoay một chút, hài lòng gật đầu, nét mặt thoáng cười, khiến hắn nhìn đến ngẩn ngơ.

Khác với trước kia, nam nhân bình thường rất ít cười, tâm tư của Tiêu Lan Thảo còn chưa hoàn toàn thoát khỏi kí ức, chỉ cảm thấy y cực kỳ giống Tiêu Nhiên ngày đó, họ còn nói gì đó, hắn không nhớ lắm, chỉ nhớ đêm đó hai người chạy lên đỉnh núi, như một đôi tình nhân đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, ngốc nghếch vừa ăn mứt vừa ngắm sao.

Đêm đó hẳn là thời gian khiến hắn động tâm nhất trong tất cả ký ức.

Tiêu Lan Thảo say đắm nhìn nam nhân đang cười trong màn hình, thứ hắn dùng chính là thiên nhãn linh thuật đổi được từ chỗ Mạnh Bà, từ lúc đến nhân gian, hắn đều dựa vào pháp thuật này để theo dõi Tiêu Nhiên, nhưng theo thời gian trôi qua, linh thuật sẽ từ từ biến mất, có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ không thể trắng trợn nhìn đối phương như vậy nữa.

Tiêu Nhiên rất hài lòng về hàng, lại lấy thêm một khẩu cỡ giống thế, sau khi cất cả đạn đi, lấy tiền thanh toán. Nhìn giao dịch giữa y và ông chủ hẳn là rất quen thuộc nơi này, Tiêu Lan Thảo đoán lần này y tới Thái Lan có lẽ là để lén điều tra một vài chuyện, nên mới cố ý che giấu thân phận, ngay cả súng cảnh sát cũng không mang theo.

Sau khi Tiêu Nhiên rời đi, rất nhanh lại có người từ bên ngoài vào, nhìn động tác tay của hắn và chủ tiệm, Tiêu Lan Thảo mơ hồ cảm giác đối thoại của họ có liên quan đến Tiêu Nhiên, đáng tiếc người kia kéo mũ xuống rất thấp, không nhìn rõ dung mạo, màn hình di động lập tức biến thành màu đen, linh thuật bị cắt đứt.

Trực giác nói cho Tiêu Lan Thảo biết người kia có vấn đề, hắn từ từ nhắm hai mắt, cực lực hồi tưởng trang sức vàng vừa nhìn thấy, tiệm vàng ở phố người Hoa khá nhiều, mọi người đều thêm tên cửa tiệm của mình lên trang sức, hắn theo trí nhớ vẽ lại một chút, hỏi tài xế: “Biết tiệm vàng này không?”

“Không biết, hẳn là không lớn lắm thì phải, xung quanh đây đều là tiệm vàng, nếu anh vừa ý tiệm này, có thể lần lượt đi tìm.”

So với tiệm vàng, Tiêu Lan Thảo cảm thấy hứng thú hơn với mục đích của Tiêu Nhiên, dùng GPS tìm được chỗ y đang ở, nói địa chỉ cho tài xế, để anh ta lái tới.