Chương 1: Vũ trụ thủy khởi, Hư môn

Tại mốc thời gian là không, không gian là không, vũ trụ không có gì cả. Một vụ nổ lớn xảy ra khiến cho mọi vật chất được hình thành, những vì sao hình thành, những hành tinh, hững vân tinh, khoảng không giãn nở, thời gian bắt đầu tính và không gian vũ trụ bắt đầu khởi động.

Vũ trụ cô quạnh, cứ thế từ từ mở rộng, từ từ sinh sôi sau vụ nổ lớn. Khoảng không của vũ trụ mở rộng ra là vô cực. Dần dần khoảng cách giữa các thiên hà và các ngôi sao mỗi lúc một xa trung tâm vũ trụ hơn.

Tính ra đến ngày này, năm 2020 (theo lịch trái đất) thì vũ trụ cũng hình thành được hơn 13,8 tỷ năm rồi. Sau vụ nổ hình thành vũ trụ, những vật chất đầu tiên đã bay đi với vận tốc hàng ngàn dặm một giờ ra mọi phía. Chúng đã đi được chừng đó thời gian rồi nên chúng đã đi rất xa nhà và không có ý định trở lại.

Lại nói hệ mặt trời hay Ngân hà của chúng ta không phải là viền ngoài của vũ trụ cũng chẳng phải trung tâm của vũ trụ. Mặt trời trong Ngân hà cũng không nằm ở trung tâm Ngân hà. Vì thế trái đất cũng chẳng phải là thứ gì đặc biệt, vũ trụ không tồn tại vì Trái Đất, Trái Đất chỉ là một phần rất nhỏ trong vũ trụ mà thôi. Chúng ta cũng đáng sống cùng vũ trụ chứ không điều khiển hay làm chủ được nó.

Ngày nay với những thiết bị tiên tiến thì con người có thể xem, ngắm, dự đoán, thống kê những sự kiện trong vũ trụ một cách khá chính xác.

Qua kính thiên văn, ta chỉ thấy vũ trụ vô ngần, khoảng không tối tăm bất tận, một màu đen với vô số những chấm sáng, chòm sáng. Mỗi một chòm sáng là một thiên hà, mỗi chấm sáng là một ngôi sao với những hành tinh bay quanh. Vũ trụ có hàng trăm triệu thiên hà, mỗi thiên hà lại có hàng tỉ ngôi sao. Tương tự như vậy cũng có vô số hành tinh đang sinh tồn cùng những ngôi sao kia.

Tự hỏi rằng trong vô số các hành tinh trong vũ trụ này có hành tình nào có sự sống, có hành tinh nào có con người và có hành tinh nào có người giống y hệt như chúng ta – những người đang sống trên trái đất không?

Có, ta khẳng định là như vậy, với vô số hành tinh cùng phát triển thì ta tin chắc sẽ có rất nhiều hành tinh có sự sống, có rất nhiều hành tinh đang vận động y hệt Trái Đất của chúng ta. Và mỗi hành tinh xa xôi đó sẽ có một loài nào đó thống trị nhưng chắc chắn sẽ có một số hành tinh cũng được loài người thống trị hoặc loài gần giống với loài người thống trị. Khoa học của những người đó có thể giống, có thể khác, có thể hơn, có thể kém với chúng ta. Thế nhưng ta tin ngoài kia có một thế giới khác cũng đang vận hành.

Tin là như vậy nhưng làm sao để tìm ra, làm sao để xác nhận sự sống và văn minh trên những hành tinh xa xôi kia và làm sao để đi đên đó? Câu hỏi quá khó đối với tất cả mọi người trên Trái Đất!

Theo nghiên cứu thì cứ mỗi giây ánh sáng đi được 300 triệu km, một vận tốc quá nhanh a! Thế nhưng trong vũ trụ thì đi với vận tốc đó vẫn không tính là gì. Nói riêng trong hệ mặt trời thì ánh sáng đi từ trái đất đến mắt trời cũng mất hơn tám phút. Nếu trong ngân hà của chúng ta thì ánh sáng của mặt trời đi đến trung tâm của ngân hà cũng mất hơn 27 ngàn năm.

Lại nói khoảng cách từ ngân hà chúng ta đến với những thiên hà khác lại tính bằng triệu năm ánh sáng. Cứ nghĩ rằng chúng ta bật một cái đèn soi về phía một hành tinh trong ngần hà Tiên Nữ thì phải một triệu năm sau thì ánh sáng từ cái đèn đó mới chiếu đến hành tinh kia.

Ánh sáng đi cả triệu năm, đến thần ánh sáng cũng sống lâu đến vậy!

Vậy đến ánh sáng còn mất rất nhiều thời gian như vậy thì con người làm thế nào để di chuyển đến đó nếu biết ở đó có những hành tinh giống như Trái Đất?

Ngày nay những kính thiên văn và các phương pháp khoa học tiên tiến có thể giúp con người nhìn thấy và phân tích thành phần của những hành tinh cách Trái Đất hàng triệu đến hàng tỷ năm ánh sáng.

Thế nhưng tất cả chỉ là lí thuyết và phán đoán mà thôi, con người không đủ khả năng đi đến những nơi xa xôi đó, tuổi thọ không cho phép, khoa học kỹ thuật không cho phép.

Con người lúc này chỉ biết đứng dưới nhưng cái kính thiên văn lớn nhìn ra vũ trụ và mơ ước. Họ mơ ước được nhìn thấy và được đặt chân lên hành tinh xa xôi đó.

Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước, từ ngày thiên văn học ra đời từ trước công nguyên và phát triển đến nay cũng đã hàng ngàn năm. Trong thời gian đó, lúc nào cũng có người quan sát, đo đạc tính toán, thực nghiệm thế nhưng con người vẫn chưa tìm được hay xác định chính xác được một hành tinh có sự sống nào khác ngoài Trái Đất.

Họ chỉ dùng những kính thiên văn khổng nổ để nhìn ngắm sự vận động của vũ trụ mà vẫn không tìm ra lời giải cho khoảng cách vũ trụ.

Và đôi khi con người nhìn thấy những vũ nổ tân tinh khoặc siêu tân tinh trong không gian. Một vụ co giãn năng lượng dẫn đến mất cân bằng của một ngôi sao làm cho chúng phát nổ. Ánh sáng, phóng xạ, các tia hiếm bắn đi tứ phía trong không gian.

Ánh sáng từ một số vụ nổ xa xôi để đến được với trái đất cũng mất đến hàng triệu năm. Vậy khi con người trên trái đất nhìn thấy vụ nổ kia thì ngôi sao đó cũng đã nổ được mấy triệu năm rồi.

Vì khoảng cách xa xôi nên ánh sáng di chuyển cũng chậm như rùa bò vậy, nó không thể phản ánh chân thực một sự kiện như chúng ta thường thấy trên Trái Đất nữa!

Ngay lúc này chúng ta nhìn lên bầu trời đầy sao kia thì tại thời điểm này ngôi sao đó có thể đã chết, có thể đã sáng hơn, tối đi, hoặc di chuyển khác đi. Chúng ta nhìn vào khoảng không xa xôi chính là nhìn vào quá khứ của vũ trụ, càng nhìn ra xa thì càng nhìn sâu vào quá khứ.

Như vậy làm cách nào để có thể di chuyển giữa các hành tinh, giữa các thiên hà và làm cách nào để di chuyển giữa các vũ trụ, làm cách nào để sống cùng vũ trụ mà không phải nhìn vào quá khứ của nó?

Đây là một câu hỏi không có lời đáp chính xác!

Cũng có một số nhà khoa học thì dự đoán rằng phải có lỗ hổng không gian, những đoạn thông đạo nối hai khoảng không rất xa với nhau.

Thế nhưng lỗ hổng không gian diễn ra cực nhanh và bên trong đó không gian hàng tỷ km bị xoắn lại một điểm khiến chúng không ổn định. Vì thế những dạng vật chất định hình qua đó đều bị nghiền nát. Và chắc chắn con người không thể đi qua đó được!

..

Lúc này, đi sâu vào vũ trụ.

Cách ngân hà của chúng ta 2,5 triệu năm ánh sáng, ngân hà Tiên Nữ là một thiên hà dạng xoắn ốc gần Ngân Hà của chúng ta nhất. Nó có kích thước và số lượng sao cao hơn rất nhiều so với Ngân Hà của chúng ta.

Ở giữa thiên hà Tiên Nữ và Ngân Hà của chúng ta là một khoảng không tối đen, ở đây vốn không có hoặc rất ít vật chất tồn tại.

Thế nhưng trong khoảng không tối om kia có hai điểm sáng như hai ngôi sao đang lao vào nhau với tốc độ cực nhanh.

Hai điểm sáng chạm vào nhau ở phía gần với Thiên hà Tiên Nữ, tính qua khoảng cách không đến một năm ánh sáng. Nhưng nó lại cách Ngân Hà của chúng ta 2,5 triệu năm ánh sáng. Tức là lúc này xảy ra va chạm nhưng tận 2,5 triệu năm sau chúng ta đứng trên trái đất mới nhìn thấy.

Vụ va chạm không hề có tiếng động, chỉ thấy hai luồng ánh sáng chỗ đó co lại đến cực điểm rồi lại bùng ra lan tràn ra khoảng không tối tăm vô tận kia.

Sau vụ va chạm đó, cả không gian xung quanh đều như bị đông cứng, trong không trung như có một khoảng vỡ, toàn bộ vật chất trong khoảng đó đều không thể di chuyển, chúng bị cố định lại, mọi cảnh vật đều mờ ảo và như bị bóp méo.

Thế nhưng rất nhanh khoảnh khắc đông cứng đó biến mất, mọi thứ lại diễn ra như thường. Vụ nổ tiếp diễn, ánh sáng bắn đi, các loại tia như hồng ngoại, alpha, gama, những tia phóng xạ sẽ lan tràn trong không trung với tốc độ cực nhanh.

Đa phần những bức xạ kia đều có sức phá hủy cao và di chuyển với tốc độ rất nhanh. Thế nhưng Trái Đất thì không cần phải lo lắng, tính ra những luồng ba động này phải mất 2,5 triệu năm mới đến hệ mặt trời của chúng ta.

Trong vũ trụ vô hình tự dưng một lỗ thủng không gian khổng lồ được hình thành.

Lỗ hỏng vô hình cắt ngang Ngân Hà của chúng ta và Thiên Hà Tiên Tữ. Vành ngoài của lỗ hổng đó lướt qua hệ mặt trời. Thời điểm đó một số dạng vật chất vô định hình bị lỗ hổng đó hút vào. Ánh sáng cũng bị hút vào một phần, Trái Đất xuất hiện hiện tượng Quang Thực.

Lỗ hổng xuất hiện nửa giây là biến mất nên ở một số vùng trên trái đất chỉ thấy loáng đen rồi lại sáng như bình thường.

Trên trái đất, một nửa bên châu Á đang là đêm, một nửa bên châu Âu đã là sáng sớm, châu mỹ thì đã là buổi chưa chiều. Vì vậy dao động vừa rồi một số nơi không thể thấy được. Nhất là những vùng đang là ban đêm.

Trời đêm ở châu á nhìn từ trên xuống thật lộng lẫy. Ánh đèn như chi chít li ti như những con đom đóm bâu vào một cái bánh lớn vậy, nhất là những quốc gia phát triển thì những chòm sáng kia càng dầy đặc và lung linh hơn.

Việt Nam, một nước đang phát triển, ở những thành phố lớn như Hà Nội hay Tp HCM, Hải Phòng, Đà Nẵng,… thì về đêm ánh đèn cũng rất rực rỡ. Từ trên vệ tinh cũng có thể thấy những vùng này có nhiều chấm sáng li ti.

Hà Nội, thủ đô Việt Nam, thành phố đông đúc sầm uất, ánh đèn các khu phố về đêm không bao giờ tắt cả.

Hôm nay lịch dương đã sắp bước vào tháng hai rồi nhưng theo âm lịch thì giờ mới hai hai tháng chạp. Không khí đón tết Nguyên Đán đang rất nhộn nhịp trên mọi ngóc ngách của thành phố. Trời tuy lạnh nhưng những khu vui chơi giải trí không lúc nào thiếu người cả, tiếng cười nói rôm rả náo nhiệt. Đèn hoa rực rỡ, người người đi lại tản bộ ngắm cảnh, mua sắm chuẩn bị đón tết.

Ba động vừa rồi diễn ra vào lúc mười giờ đêm mà hôm nay lại không có trăng nên không ai nhận ra cả. Một hiện tưởng kỳ vĩ nhưng lại không ai nhận ra.

..

Đêm đông giá lạnh, một thanh niên đang lững thững đi trên đường phố vắng vẻ. Đây là một thanh niên cao trên mét bảy dáng người mảnh khảnh, hắn mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh, dưới ánh đèn đêm không nhìn rõ là xanh gì.

Gió đông bắc từng cơn lùa qua người hắn thổi tóc hắn bay bay lộ ra gương mặt của hắn - một gương mặt u sầu.

Hắn có một gương mặt khá điển trai, nhìn bề ngoài chỉ tầm hơn hai mươi tuổi. Đây đang là độ tuổi hạnh phúc nhất của đời người nhưng hắn lại tỏ vẻ buồn rầu chán nản.

Bây giờ cũng đã gần mười giờ đêm, hắn một mình đi trên con đường đêm đã không còn mấy xe đi lại chứ đừng nói đến người. Một không gian tĩnh lặng cô quạnh vô cùng, toàn bộ không gian này dường như chỉ còn mình hắn tồn tại vậy.

Đang đi hắn bỗng đứng lại rồi ngửa mặt lên trời, hai mắt nhắm lại, hắn hít một hơi sâu rồi từ từ thởi ra, hắn cứ đứng thế một lúc chẳng làm gì khác.

Trên khuôn mặt hắn bỗng hai hàng nước mắt chảy xuống gò má. Nước mắt cứ chảy, hắn cứ đứng đó như không cảm nhận thấy gì cả. Hắn khi này không quan tâm đến bất kỳ thứ gì xung quanh, trời lạnh gió rét, không gian tĩnh lặng hay bất cứ thứ gì cũng không ảnh hưởng đến hắn nữa.

Huhu!”

Đứng một lúc hắn bỗng ngồi xụp xuống, giờ đây hắn đã khóc thành tiếng .

Một thằng con trai hơn hai mươi tuổi giờ đây không khác gì một đứa trẻ con thì chắc chắn đang phải đối mặt với thứ gì đó làm hắn rất đau khổ.

Hắn cứ ôm mặt khóc lớn trong đầu thì không ngừng hiện nên những câu nói: “Cố gắng học, mẹ khổ mấy cũng lo cho con học nên người. Em không học được em sẽ đi làm kiếm tiền để anh đi học. Cố gắng học. Cố lên con, cố lên cháu, cố lên em. Cố lên! Cố lên!…”

Những câu nói không ngừng hiện lên trong đầu hắn làm tâm trí hắn quay cuồng, mọi ký ức mọi cảm giác như bị đảo lộn.

“Ahhh… !”Hắn ngửa mặt hét lớn, nước mắt giàn giụa chảy xuống ướt hết hai gò má đang ửng hồng vì giá lạnh.