Chương 127

"Cháu xuống bây giờ." Đường Tâm Lạc từ giường đứng dậy, vuốt vuốt tóc, cũng không thay quần áo đã đi xuống lầu.

Bây giờ cô mới mang thai hai tháng, bụng chưa thấy rõ, nếu chỉ mang đồ bình thường căn bản không nhận ra là có thai.

Mặc đồ mỏng ở nhà là để nhắc nhở mẹ chồng cô, bây giờ cô đang mang thai cháu của bà.

Hãy nhìn mặt mũi của cháu để hy vọng bà không làm mình khó xử.

Mới vừa xuống lầu, Trác Nhã Dung ngồi trên ghế sô pha lập tức đứng lên.

"Tâm Lạc, sao con lại xuống đây?"

Trác Nhã Dung đi đến chỗ cô, nhịn không được lại nói với vú Trương đang đi theo phía sau bà, "Không phải tôi đã nói chị đừng gọi Tâm Lạc sao? Nó đang mang thai, thích ngủ...Chúng tôi dù sao cũng không có việc gì, để nó ngủ nhiều một chút cũng được, sao lại đánh thức nó chứ?"

Mặt vú Trương chột dạ, bà mới đầu còn nghĩ rằng lời của Trác Nhã dung chỉ là lời khách khí, không nghĩ đó là thật.

"Bà chủ, rất xin lỗi." Vú Trương liên tục xin lỗi, nhưng Trác Nhã dung căn bản không chịu bỏ qua.

Bà có mắc nợ với Đường Tâm Lạc nên chỉ muốn đối tốt với cô.

Vú Trương là người của bà ta, từ đầu bà đã có thành kiến với Đường Tâm lạc, sở dĩ nếu Vú Trương lạnh nhạt với Đường Tâm Lạc bà đương nhiên sẽ vui vẻ.

Nhưng bây giờ bà phải khiến cho những người làm này hiểu rõ, thái độ của bà đối với ĐƯờng Tâm Lạc đã thay đổi. Nếu ai nói Đường Tâm Lạc không tốt chính là đối đầu với bà.

"Được rồi mẹ... Con cũng không sao, chỉ là chợp mắt nghỉ ngơi một chút, không quan trọng."Đường tâm Lạc nói giúp vú Trương một câu, "Bà Trương, làm phiền vú đem điểm tâm đến đây lại nấu một chút trà hoa quả đúng lúc cháu muốn uống."

Vú Trương cảm kích nhìn Đường Tâm Lạc, lập tức trốn vào bếp. 

Đường Tâm Lạc lúc này mới nhìn sang hai người.

Tống Tú Lan và Tống Gia Ni lần này cũng đi theo Trác Nhã Dung đến, lúc này chỉ đang câu nệ đứng bên sô pha cười lấy lòng với cô.

So với sắc mặt không vui của Trác Nhã Dung, Tống Tú Lan cùng Tống Gia Ny bộ dáng cũng rất thảm.

Đặc biệt là Tống Tú Lan, sắc mặt già đi còn chưa tính ngay cả người cũng gầy đi một vòng, sắc mặt vàng vọt, dù đã đánh một tầng phấn cũng không che được vẻ tiều tụy.

Có thể thấy được, sau khi xảy ra chuyện kia, bà ta ở Tống gia sống không được tốt.

Nhìn thấy ánh mắt Đường Tâm Lạc nhìn Tống Tú Lan, Trác Nhã Dung lập tức giải thích, "Tâm Lạc, lần này mợ nhỏ dùng Gia Ni cố ý đến đây xin lỗi. Đương nhiên chuyện này cũng không phải nhỏ, con có thể tha thứ cho hai người cũng được, mà không tha thứ cũng không sao. Chính là để mình vui vẻ là được rồi, đừng để cho mình bực tức.

Bây giờ lòng của Trác Nhã Dung đều đặt ở trên người Đường Tâm Lạc.

Hôm nay bà đưa hai người Tống tú Lan đến đây là vì hai người họ cầu xin nên mới đồng ý.

Bà biết Trác gia đã lệnh cho Tống Tú Lan mệnh lệnh nhất định phải được Đường Tâm Lạc tha thứ.

Nhưng Trác Nhã Dung thấy, chuyện này chắc chắn trong lòng Đường Tâm Lạc không thoải mái, nếu đổi lại là bà chắc chắn cũng không dễ dàng tha thứ cho người đẩy mình xuống lầu.

Đặc biệt là với tư cách là người mẹ, bà càng hiểu cảm giác của Đường Tâm Lạc.

Cho nên lần này bà chỉ làm cầu, hơn nữa cũng sẽ không nói giúp cho cô cháu Tống Tú Lan một câu.

Ai biết Trác Nhã Dung vừa mới kéo Đường Tâm Lạc ngồi xuongó, Tống Tú Lan không nói một lời đã đứng trước mặt cô quỳ xuống.

"Mợ nhỏ, mợ làm gì vậy... nhanh đứng dậy thôi!" Đường Tâm Lạc sợ tới mức vội vàng kéo bà ta dậy.

"Không, Tâm Lạc...Chuyện lần đó là ta bị che mắt là mợ hồ đồ...Tâm lạc mợ xin lỗi cháu, mơ dập đầu cầu xin mong cháu tha lỗi cho mợ đi!"