Chương 630: Ngạo Vương mạnh tay đấy

Băng Thần sáng sớm tỉnh dậy với Hồng Nhị trong phòng của hắn, bây giờ thì không cần dấu giếm sự tồn tại của nàng ấy làm gì, đi xuống làm đồ ăn thì khi thấy mấy cô nàng khác thấy Hồng Nhị nắm tay của Băng Thần thì cảm giác rất lạ lùng, bởi các nàng biết rằng Hồng Nhị chính là một trong những người đã phản bội học viện.

Nguyệt Nga cau mày nói:

"Băng Thần ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lý."

Băng Thần kéo hơi có vẻ sợ hãi Hồng Nhị ngồi xuống cạnh Hồng Phất Nữ nhỏ giọng nói:

"Thế người nghĩ kế hoạch lần trước thông tin của ta chỉ tới tử Thiên Tân tiền bối thôi sao, với lại ngươi nghĩ chỉ hai bọn ta lại làm được nhiều thứ cũng một lúc như thế sao?"

Nguyệt Nga nhíu mày nói:

"Nàng chịu phối hợp với ngươi?"

Băng Thần cười nói:

"Đúng như thế, không chỉ thông tin nàng còn tự ra tay để lấy công chuộc tội, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại bao giờ, huống chi nàng làm tất cả cũng vì trả thù Hồng Hắc, tuy con đường có khác nhau nhưng nàng ấy cùng chúng ta có chung mục đích cuối cùng."

Nguyệt Nga nhìn Băng Thần không nói lời nào nữa, làm một giáo chủ nàng càng hiểu được những điều Băng Thần nói cho nàng nghe, đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, một câu đơn giản như thế nàng cũng không hiểu thì coi như thua.

Huống chi trong này chắc chắn còn có khúc mắc khác, nàng cần phải nghe hết rồi mới có thể phán xét, Hồng Nhị cắn môi rồi nói:

"Ta chính là tỷ tỷ ruột thịt của Phất Nữ, mẹ ta cũng mẹ nàng bị Hồng Hắc giết cùng một lúc, cô cô ta vì thu dọn hài cốt cho hai người bị Hồng Hắc phát hiền thi cho người luôn phiên cưỡng bức nàng sau đó mới giết nàng đi."

Nói đến đây thì nàng có chút nghẹn ngào, cố lấy bình tĩnh rồi nói:

"Nàng giúp ta có được hài cốt của hai người nhưng chính nàng hài cốt thì ta không có được, quá hận Hồng Hắc thế nên ta không phút giây nào không muốn giết hắn, thậm chí kể hoạch cũng đã được ta nghĩ ra từ rất lâu rồi.

Thế nhưng chưa kịp thực hiện thì ta bị Băng Thần bắt được, cuối cùng thì bây giờ ta biết được dù ta làm thế nào cũng khó có thể biết hết con bài chưa lật của Hồng Hắc, bây giờ tất cả hi vọng trả thù của ta đã dồn hết lên vai của Băng Thần, mọi chuyện huynh ấy sẽ lo cho ta."

Nguyệt Nga lẩm bẩm nói: 

"Hắn ta nói chuyện vô lý như thế ngươi cũng tin sao?"

Băng Thần nhìn nàng cười nói:

"Nguyệt Nga tiền bối hình như ngươi không có lòng tin vào thiên phú của ta thì phải."

Nguyệt Nga bĩu môi không nói bởi nàng biết hắn là ai, nàng chỉ muốn thể hiện sự bức xúc của mình mà thôi, với lại nàng hiểu lầm hắn chưa có cơ hội xin lỗi thế nên khi nghe người khác nói quá tốt về hắn thì nàng bỗng ngứa miệng một chút.

Nhưng nàng lại làm Băng Thần hiểu nhầm rằng nàng đang thể hiện ra rằng nàng ghét hắn, Băng Thần thở dài một hơi thì nàng mới biết hắn ta có khi lại nghĩ nhiều rồi, người ta nói lòng của nữ nhân muốn biết thì chẳng khác nào như mò kim đáy bể.

Thở dài một hơi Băng Thần còn chẳng thèm nhìn nàng, Nguyệt Lung Linh nắm lấy tay hắn nhỏ giọng nói:

"Mẹ ta nói thế thôi chứ không có ý gì đâu huynh đừng giận."

Băng Thần nhìn nàng nắm lấy tay mình thì hơi ngạc nhiên, mấy cô nàng khác cũng cực kỳ ngạc nhiên, Nguyệt Thuần Thuần, Lý Tầm Yên thì há hốc mồm không tin tưởng, Hồng Phất Nữ tuy biết rồi nhưng cũng ngạc nhiên vô cùng.

Nguyệt Lung Linh thì chỉ bình thản nói:

"Ta cũng huynh ấy lưỡng tình tương duyệt thế nên ta muốn công bố chuyện này ra ngoài mọi người thấy như thế nào?"

Nguyệt Nga gật đầu nói:

"Ngươi trao thân cho hắn rồi thì ít nhiều gì cũng phải có danh phận, huống chi cũng để cho người ngoài rõ ràng tương lai của Nguyệt Quang giáo mai sau như thế nào."

Lý Tầm Yên nhíu mày nói:

"Không có nam nhân thì kiểu gì chẳng có người nối dõi tại sao lại cần lấy Băng Thần?"

Nguyệt Nga nhỏ giọng nói:

"Chuyện này là cơ mật của Nguyệt Quang giáo thế nên ta không nói cho các ngươi biết được thế nhưng Băng Thần thực sự xuất hiện rất đúng lúc."

Lý Tầm Yên tuy ngốc nhưng chưa đến mức không biết Nguyệt Quang giáo có vẻ cũng đang có vấn đề chứ không chỉ Thiên Vương học viện, Nguyệt Nga nhỏ giọng nói:

"Lần này ta nghĩ cả Pháp Vương đại lục sẽ có một lần đại chiến, các thế lực đều không ổn định, các thể lực bên ma giáo thì các ngươi cũng biết rằng họ cần chiến công, mảnh đại lục này có lẽ sẽ được phân lại thêm lần nữa."

Lý Tầm Yên nghe nàng nói như thế thì mới tưởng tượng ra tình hình lúc này tệ như thế nào, Băng Thần thì cũng đoán được tình hình của Nguyệt Quang giáo rồi bởi hắn biết Nguyệt Thần đã vẫn lạc đang ngồi ngay đây.

Nhưng hắn ta không ngờ tới tình hình lại có thể tệ hại như thế này, mọi người còn đang hơi trầm tư thì một tiếng chuông như phá không vang tới, Nguyệt Nga nét mặt thoáng chốc biến đổi, Băng Thần thì không biết tiếng chuông này có nghĩa gì thế nên mới hỏi:

"Tiếng chuông này là sao? Nó từ đâu vang tới?"

Hồng Nhị nhỏ giọng nói:

"Thứ này chính là bảo bảo vật do người sáng lập Pháp Vương đế quốc để lại, tác dụng của nó chính là thông báo hoàng đế của vương quốc đã ra đi."

Băng Thần giật mình nói:

"Hoàng đế băng hà."

Theo hắn tính toán thì hoàng đế sẽ còn sống ít lâu nữa, hắn ta chết thì chỉ có một khả năng đó chính là Ngạo Vương ra tay, Băng Thần không khỏi thầm nghĩ:

"Ngạo Vương có vẻ mạnh tay, cách cục đại lục sẽ thay đổi ngay từ hôm nay, mình nên cẩn thận chút mới được."