Chương 52-1: Giấy kết hôn giông tố

Editor: Lovenoo1510

Không biết nấu cơm?

Đôi mắt của Quyền Yến Thác híp lại, khoé miệng tràn ra sự lạnh lẽo. Không biết nấu cơm thì cưới cô về làm gì? Ngày nào cũng phải đói bụng sao?!

“Tại sao lại không biết nấu cơm?” Khi người đàn ông chăm chỉ, sẽ rất quấn quýt.

Chỉ là, cô nàng này của chúng ra, cũng không phải loại dễ chọc, “Tại sao tôi phải biết nấu cơm?”

“Là phụ nữ đều biết nấu cơm!”

“Tôi không phải là phụ nữ!”

Anh nói một câu, cô chống đối lại một câu, đối chọi gay gắt.

Từ từ thở ra một hơi, Quyền Yến Thác cúi người xuống, gương mặt tuấn tú để ở chóp mũi cô, cùng cô hai mắt nhìn nhau.

Nhìn từ xa, thì đây là một hình ảnh rất hài hoà. Nhưng đến gần nhìn sẽ phát hiện, hai người đang âm thầm giương cung bạt kiếm giằng co.

Tay Sở Kiều chống nạnh, một tay còn lại nắm quả táo. Thịt táo trắng như tuyết còn có dấu răng, trong miệng cô có táo, nhưng khí thế không hề thua, bộ ngực nhỏ ưỡn lên thẳng tắp, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn anh, ý nói cho anh biết: Tôi không sợ anh!

Cô không sợ, Quyền Yến Thác thì càng không sợ! Nhìn thấy cô tay nhỏ chân cũng nho nhỏ, chỉ cần dùng chút lực là có thể bóp nát, vậy mà dám ở trước mặt anh khoe khoang. Tay anh chỉ cần dùng chút sức cũng có thể bóp chết cô, hừ!

Chẳng qua là, anh không muốn chơi như vậy.

Khoé môi Quyền Yến Thác khẽ cong, hai ngón tay thon dài của anh giữ chặt cằm cô, môi mỏng dần dần ấn xuống: “Tối qua tôi đã thử qua, xác định cô là phụ nữ.”

Chuyện đột nhiên biến chuyển một cái, Sở Kiều bị đùa giỡn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Quyền Yến Thác nửa ôm nửa kéo cô xuống lầu, mặt lạnh bắt nạt: “Nhanh đi nấu cơm đi, tôi rất đói.”

Không đầu không cuối đã bị thua một ván, Sở Kiều không cam lòng, tiếp tục phản bác: “Tại sao lại là tôi nấu cơm?”

“Có phải cô có bệnh hay quên?” Quyền Yến Thác đưa tay ấn vào trán của cô, giọng điệu không tốt: “Buổi sáng chúng ta đã nhận giấy kết hôn, vậy cô nói, nên là người nào nấu cơm?”

“………”

Sở Kiều cứng họng, thế mà cô lại đem chuyện giấy kết hôn này vứt ra sau gáy.

Rốt cuộc lần này cô không phản đối nữa, quệt miệng, bất đắc dĩ vào phòng bếp. Đứng ở trước cái bếp, cô lại lần nữa thấy khó khăn, rốt cuộc là nấu cái gì? Cô sẽ làm món khác, nhưng lại đơn giản vô cùng.

Kiểm tra khắp nơi tìm được một túi mì sợi, Sở Kiều suy nghĩ nửa ngày, làm theo những bước nấu mì. Trước tiên đun sôi nước, sau đó cho mì sợi vào, lại mở tất cả gia vị ra cho vào nồi.

Nhìn màu sắc đen xì trong nồi, Sở Kiều che miệng cười trộm, nghĩ thầm để cho anh giày vò, bà cô này sẽ lập tức cho anh ăn một bữa tiệc lớn.

“Xong chưa?” Người đàn ông ở ngoài, chờ đã không được nữa, lên tiếng thúc giục.

Tay Sở Kiều run một cái, thả nhiều hạt tiêu: “Tốt lắm tốt lắm.”

“Tạch” một tiếng cô tắt bếp, đem mì sợi trong nồi múc ra bát, cúi đầu ngửi một cái, đáy mặt giảo hoặt lặng lẽ biến mất.

Giây lát, Sở Kiều bưng tô mì ra, để ở trước mặt anh, rồi cô cầm ly nước thuỷ tinh trong tay, ngồi ở bên cạnh anh, vui vẻ uống nước mật ong.

Quyền Yến Thác nhìn bát đồ ăn một chút, lại nhìn Sở Kiều một cái, không xác định hỏi: “Đây là cái gì?”

“Mì sợi.” Sở Kiều trả lời có da có thịt, ánh mắt rất yên tĩnh.

Cái này nhìn không ra cái gì, Quyền Yến Thác cúi đầu ngửi một cái, sau khi do dự liên tục, mới chậm rãi cầm đũa lên, gắp lên mấy sợi cho vào trong miệng. Sợi mì vừa vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, đã làm sắc mặt của anh đại biến.

“Phụt——”

Quyền Yến Thác khẩn trương rút ra một cái khăn giấy, đem tất cả sợi mì trong miệng phun ra: “Đây là thứ quái quỷ gì vậy!”

“Tôi đã nói là mì sợi rồi mà!” Sở Kiều chau mày, mặt vô tội: “Chẳng lẽ anh không nếm ra được?”

“Mì sợi?” Quyến Yến Thác đứng lên, chỉ vào bát có cái gì đen thui kia, tức giận quát: “Mì sợi lại có cái mùi này, hả?!”

Cái miệng nhỏ uống một ngụm nước mật ong trong ly, Sở Kiều tủm tỉm cười nhìn về phía anh, hai mắt loé sáng: “Mì tôi nấu chính là mùi vị này, đây chính là bí kíp gia truyền, nhất thời không được truyền ra ngoài!”

Quyền Yến Thác biết bị cô tính toán, ngón tay anh khẽ dí ở trên mặt cô, ánh mắt âm u. Chẳng qua ngược lại Sở Kiều không hề sợ hãi, khiêu khích nói: “Sao nào, anh muốn đánh phụ nữ?”

Lồng ngực vững chắc của Quyền Yến Thác phập phồng kịch liệt, anh nhịn đến mức hai bên huyệt thái dương giật liên hồi, cắn răng nói: “Cô có dũng khí!”

Mùi vị khó chịu ở trong miệng khó có thể chịu được, Quyền Yến Thác cất bước đi lên cầu thang, trở lại phòng ngủ lầu hai.

Mắt thấy anh rời đi, cuối cùng Sở Kiều cũng thở phào một cái. Cô ừng ực uống cạn nước mật ong, đứng dậy cầm cái bát cho quá nhiều “Gia vị” trước mặt đi vứt sạch, hoàn toàn không lưu lại dấu vết.

Tâm tình cô rất tốt, ngâm nga một khúc hát rồi lên lầu, vẻ mặt không lo lắng trở lại phòng khách nằm.

Quyền Yến Thác trở lại phòng ngủ, tỉ mỉ đánh răng ba lần, rốt cuộc mới có cảm giác tốt hơn một chút. Mới vừa rồi nếm đến cái mì sợi có mùi vị kỳ quái kia, làm anh nhíu chặt mày kiếm, lửa giận trong lòng sóng sau cao hơn sóng trước.

Mở nước vòi tắm, anh nhanh chóng tắm xong, mặc bộ áo ngủ ra ngoài. Giày vò hơn nửa ngày, cơm cũng không được ăn, anh lau tóc đi ra, lại thấy trên giường trống không, không có bóng người.

Mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, bỏ khăn lông trong tay lại, gương mặt tuấn tú đầy u ám bước ra.

Con bà nó, gia không đánh phụ nữ! Nhưng gia ngủ với phụ nữ!

Cửa phòng khách bị đẩy ra, Sở Kiều đang chui vào chăn, liền thấy người đàn ông hầm hừ, kinh ngạc nói: “Không để yên à? Không phải chỉ là một bát mì thôi sao? Thật nhỏ mọn!”

“Câm miệng!” Sắc mặt Quyền Yến Thác xanh mét, đưa tay vén chăn trên người cô, trực tiếp khom lưng xuống. Hiện tại chỉ cần nghĩ tới mặt này, theo phản xạ có điều kiện thì trong miệng anh sẽ đều có mùi vị quái dị ấy, thật con mẹ nó ghê tởm!

“A——” Sở Kiều còn chưa kịp chạy, người đã bị anh vác lên vai, còn là tư thế dựng ngược.

Mẹ nó! Tên khốn này vác người còn vác thành thói quen rồi sao? Lần nào cũng vậy, khó chịu muốn chết!

“Thả tôi xuống!” Hai chân Sở Kiều không ngừng giãy dụa, tay cũng không có nhàn rỗi, hướng về phía bên hông nhiều thịt mềm nhất của anh mà bấu, “Khốn kiếp! Thả tôi xuống!”

Quyền Yến Thác lấy một tay, bó chặt lấy hai tay cô, bước nhanh về phòng ngủ chính.

Rầm——

Cửa phòng ngủ bị đá văng, anh trở tay ném người lên trên giường, tiếp đó nghiêng người đè tới.

“Sở Kiều!” Quyền Yến Thác trừng mắt, ánh mắt nguy hiểm: “Cô chính là cố ý tìm xui xẻo đúng không? Ai cho cô ngủ ở phòng khách? Người nào cho cô lá gan ngủ phòng khách?”

“Ngủ phòng khách thì sao?!”

Cô còn dám giả bộ vô tội?

Quyền Yến Thác không kiềm chế được giận, hai ngón tay nắm lấy cằm cô, hung hăng dùng sức: “Tôi để cho cô ngủ phòng khách cô mới được ngủ, tôi để cho cô ngủ ở trên giường này, cô phải ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi!”

Anh nói ra lời nói làm đả thương người, chân Sở Kiều giãy dụa muốn đá anh, lại bị anh dễ dàng đè lại.

“Quyền Yến Thác!”

Sở Kiều cũng giận dữ, cổ rống lên kêu anh: “Con mẹ nó anh cho mình là ai? Tại sao lại trông nom tôi ngủ ở nơi nào?!”

Mỗi lần cùng cô gây gổ, Quyền Yến Thác đều có dũng khí muốn hung hăng bóp chết sự kích động của cô. Loại thời điểm này, cô nhất định sẽ tưới dầu vào chảo lửa, vậy nên anh sẽ không chút lưu tình.

Gương mặt tuấn tú của anh rũ xuống, con ngươi nguy hiểm nhìn thật sâu vào trong mắt cô: “Cô nhớ cho tôi, ở chỗ này tôi chính là trời, tôi đã nói thì cô sẽ phải làm theo! Cô không đủ tư cách cùng tôi phản kháng, nghe rõ không?”

Sáng sớm nay trái tim cô đã nảy mầm ấm áp, giờ lại bị những lời nói ngoan độc của anh dập tắt. Sở Kiều cắn môi, rốt cuộc cũng an tĩnh lại.

Anh nói đúng, hôm nay cô không còn năng lực phản kháng! Nhưng một ngày nào đó, cô có thể có cơ hội phản kháng lại anh!

“Buông tôi ra!”

Hồi lâu, giọng nói của cô đột nhiên hoà hoãn, “Anh làm tôi đau.”

Biến hoá của cô, dĩ nhiên Quyền Yến Thác thấy rõ. Cũng bởi vì thấy cô quá mức thông suốt, nên anh không hề để ở trong mắt.

Hơi buông lực độ trên tay ra, tay chân Sở Kiều cũng được buông thả, lập tức co đến chỗ an toàn. Cô tự giác chui vào trong chăn, không giãy dụa nữa, khéo léo giống như búp bê vậy.

Quyền Yến Thác ép người tới gần, một thanh đè lại hông của cô, đè ở dưới thân. Tròng mắt anh như hắc diệu thạch loé sáng, lộ ra ánh sáng mê người. Anh nhìn vào trong mắt Sở Kiều, lại làm cho toàn thân cô rét run.

Tối qua, một khắc anh tiến vào kia, nơi sâu nhất trong mắt cũng dâng lên thần sắc này. Con ngươi đen sẫm, làm cho người ta chỉ cần nhìn một lần đã không thấy được bờ, nhìn qua hai lần, e rằng toàn bộ tâm hồn cũng đều bị hút vào.

Cái ánh mắt này thật đáng sợ, Sở Kiều cự tuyệt tìm tòi nghiên cứu.

Ánh mắt cô rời đi, liếc thấy sợi dây chuyền bạch kim, ngân quang lóng lánh. Dưới dây chuyền là hình viên đạn.

Vốn đàn ông đeo dây chuyền, Sở Kiều đều kết luận là cái loại không có phẩm vị kia. Nhưng sợi dây ở trên cổ anh, cùng với những thứ cô nghĩ kia đều không phải là một dạng, bản thân dây chuyền kia không có hoa văn, chỉ là một móc xích liên tiếp, hơn nữa phía dưới còn có viên đạn bằng vàng, hết sức bắt mắt.

Thấy cô nhìn chằm chằm vào ngực mình, Quyền Yến Thác cúi đầu cười nhẹ, chân mày nhíu chặt buông lỏng. Anh vung tay lên, cánh tay trực tiếp đè cô lại, đi xuống tiến quân thần tốc.

“Không được!”

Sở Kiều Kiều kêu lên, sắc mặt đều thay đổi theo.

“Tại sao không được?”

Sắc mặc người đàn ông vừa giãn ra, lại nhíu chặt lần nữa.

“Anh đã chút giận rồi, không được đụng vào tôi nữa!”

Cô dùng toàn lực hai tay tránh thoát anh, chống đỡ gắt gao trước ngực anh.

Môi mỏng của Quyền Yến Thác cong lên, mỉm cười hỏi cô: “Vậy buổi sáng hôm nay, chúng ta đã lãnh cái gì?”

Sở Kiều sững sờ, nguỵ biện nói: “Vật kia có hữu dụng không?”

“Nói nhảm!” Quyền Yến Thác giận quá hoá cười, chất vấn: “Cô cho rằng, gia lấy chứng nhận giả?”

Chứng nhận giả?

Dĩ nhiên không phải là chứng nhận giả.

Nếu là chứng nhận giả, sao Tô Lê và Hứa Khả Nhi lại có thể vui vẻ như vậy? Nếu như là chứng nhận giả, thì lúc này cô đâu chỉ có thể nằm ở dưới anh, uất ức chịu sự tức giận của anh thế này?!

Hít một hơi thật sâu, rốt cuộc Sở Kiều cảm thấy, không thể cứng đối cứng với anh được. Sắc mặt cô hoà hoãn, nhỏ giọng nói: “Tôi còn đau.”

“Đau thế nào?” Quyền Yến Thác hỏi cô, rồi sau đó hiểu ra, ánh mắt tự nhiên hướng về phía dưới của cô nhìn.

Anh tự tay vén áo ngủ lên, ngón tay lạnh như băng thuận thế duỗi vào bên trong, “Để tôi xem một chút, rốt cuộc rách như thế nào?”

Sở Kiều níu lấy y phục, mặt đỏ bừng đầy xấu hổ. Cô cắn môi, luống cuống: “Không được! Anh mà dám nhìn, tôi sẽ giết anh!”

“Tối qua đều đã nhìn qua rồi.” Lửa giận trên người cô đang hừng hực, người đàn ông lại cố tình thêm dầu vào lửa.

“Anh——”

Sở Kiều tức giận đến mức đôi tay run lên, hung hăng chỉ vào anh.

Hai tay của Quyền Yến Thác chống ở bên người cô, thần sắc trên gương mặt tuấn tú nhiễm cười. Ánh mắt liều lĩnh bá đạo kia của anh, đủ để khiến Sở Kiều giận sôi lên.

Hồi lâu, cô bình phục lại kích động trong long, cười nhàn nhạt với anh. Thân thể ở dưới người anh linh hoạt thoát ra, chui thẳng vào trong chắn, đưa lưng về phía anh: “Ngủ thôi, tôi mệt rồi.”

Giọng cô nhẹ nhàng, thật giống như chuyện mới vừa rồi đều chưa hề xảy ra.

Đây là tình huống gì? Quyền Yến Thác có chút mờ mịt, không ngờ cô lại đột nhiên thay đổi chiến thuật!

Người đàn ông nằm xuống, Sở Kiều theo bản năng né tránh sang một bên, nhưng cô còn chưa động, một đôi tay có lực đã kéo cô lại, vây vào trong ngực anh, không thể động đậy.

Cô không phục, thử giật giật lại.

“Còn dám động một cái, tôi sẽ làm cô hoàn toàn bị xé rách!”

Anh nói nghiến răng nghiến lợi, Sở Kiều thật sự không dám động. Bởi vì vật cứng rắn đang ở sau lưng cô, lòng cô tuyệt đối vẫn còn sợ hãi.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, Sở Kiều đau khổ chờ đợi, cho đến khi người đàn ông phía sau, truyền đến tiếng hít thở đều đều, thì thần kinh căng thẳng của cô rốt cuộc mới buông lỏng xuống.