Chương 53-2: Cuộc sống vợ chồng (2)

Editor: Rùa Lười

Cả buổi chiều, Quyền Yến Thác đều ngồi trong thư phòng. Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông xuống, mãi cho đến khi trong phòng không đủ sáng nữa, anh mới thả đồ vật trong tay xuống, ngẩng đầu lên bóp bóp cái cổ đau nhức.

Mở đèn bàn lên, Quyền Yến Thác liếc qua đồng hồ, thế mà đã đến sáu giờ rồi. Anh bĩu môi, ánh mắt rơi trên cái hộp thủy tinh trên bàn, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên.

Thủy tinh màu tím trong hộp lấp lánh, từng viên lóng lánh trong suốt. Ngón tay thon dài của Quyền Yến Thác vuốt dọc theo mép, ánh mắt thâm sâu nhuộm màu vui vẻ.

Anh cầm một viên thủy tinh lên, rồi lại nhẹ nhàng đặt vào, động tác cực kì dịu dàng.

Xung quanh không có một tiếng động, Quyền Yến Thác đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Trong ngôi nhà này, còn có một người nữa sống, sao lại chẳng có tiếng gì!

Trong chốc lát, anh đã thu dọn xong mấy thứ, đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ chính đang đóng, anh đẩy cửa bước vào, ánh sáng bên trong mờ mờ. Quyền Yến Thác nhíu mày đi đến bên giường, thấy Sở Kiều nằm ở giữa giường, chăn bị cô ôm chặt lấy đầy nếp nhăn, vo vào một chỗ.

Tay chân cô dang ra thành hình chữ đại (大), ngủ vô tri vô giác, tóc đen mềm mại, yên tĩnh xõa ra trên khăn trải giường trắng tinh.

Tướng ngủ của cô? Quyền Yến Thác cảm thán một lần nữa, quả thật không phải là xấu một cách bình thường!

Xung quanh chỉ có tiếng hít thở nhẹ của cô, còn có mùi thơm nhàn nhạt. Quyền Yến Thác hít sâu một hơi, lông mày đang nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra. Anh hơi quay đầu, một tay chống lên thành giường, ánh mắt thâm thúy rơi trên gương mặt của cô.

Lần trước nhìn cô ngủ là khi cô bị ốm, lúc đó mồ hôi chảy ròng ròng, chẳng đẹp tí nào. Còn bây giờ, giờ này phút này, mái tóc đen mềm mại, vẻ mặt lúc ngủ thật ngọt ngào, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, lông mi khép chặt như cánh bướm.

Cô như vậy, vô cùng xinh đẹp. So với một Sở Kiều thường ngày giương nanh múa vuốt, lãnh ngạo phản loạn, lại như là hai người khác nhau.

Cô không hay cười.

Đôi mắt như hắc diệu thạch của Quyền Yến Thác khẽ động, dường như sau khi gặp cô, anh rất ít thấy cô cười. Nhưng lúc cô cười rộ lên, gương mặt có đôi má lúm đồng tiền, cặp mắt lanh lợi như viên ngọc lưu ly.

Giơ tay ra sờ mái tóc mềm mại của cô, đáy mắt Quyền Yến Thác dịu dàng xuống. Thật ra thì cô cứ ngoan ngoãn như vậy, cũng làm cho người ta rất thích, nếu như đối mặt với một Sở Kiều như vậy, thực sự có thể sống cùng cả đời?!

Cả đời.

Là những ngày rất dài rất dài. 

Lâu sau, Quyền Yến Thác rút tay về, giơ tay lên vỗ một cái vào mông cô, tiếng vang rất lớn, nhưng lực không nặng.

"A ——"

Sở Kiều tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ngồi dậy thét lên.

Quỷ!

Tối hôm đó xem phim kinh dị, Sở Kiều mãi cũng không quên được, bây giờ cứ đến trời tối là cô lại sợ, bây giờ tố chất thần kinh này lại trở lại, làm cô căng thẳng.

"Kêu lớn như vậy làm gì?" Quyền Yến Thác cau mày, giọng nói bất mãn.

Thấy người bên cạnh là anh, Sở Kiều thở phào nhẹ nhõm, tia hoảng sợ ở đáy mắt cũng tản đi: "Là anh à, tôi còn tưởng là quỷ!”

Khuôn mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác trầm xuống, suýt chút nữa tức chết anh?! Quỷ cái con khỉ? Bảo anh giống quỷ?!

"Có con quỷ nào đẹp trai thế này sao?" Quyền Yến Thác híp mắt, giọng căm hận hỏi cô.

Giấc mơ đẹp bị phá hỏng, trong lòng Sở Kiều không thoải mái, kẻ khơi họa lại còn ngồi khiêu khích trước mặt cô. Cô thấp giọng cười một tiếng, gương mặt đẹp đột nhiên tiến về phía anh, đôi mắt sáng ngồi như lóe ra những tia sắc bén: "Có chứ, Vampire!"

"..."

Quyền Yến Thác bị cô hù dọa, sự hờ hững trong mắt cô vừa nãy, thật sự là có chút đáng sợ. Anh thầm nghĩ, mấy cái loại phim kinh dị này về sau không thể xem lung tung được!

"Đi nấu cơm đi." Lại đến giờ cơm rồi, Quyền Yến Thác mặt lạnh giục người.

Sở Kiều giận dữ, vén chăn lên đi xuống đất, trầm mặt đi xuống lầu.

Phòng bếp rất sạch sẽ, Sở Kiều bật đèn, đứng ngẩn ngơ trước tủ bát. Lần trước là lừa anh, còn lần này phải làm thế nào?

"Nhanh lên nào?" Người đàn ông tựa như cố ý, dựa vào cửa phòng bếp, cười cười thúc giục cô.

Sở Kiều nghĩ ra mấy món ăn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết nên nấu thế nào. Chuyện nấu cơm này, hồi bé thì có bà ngoại, sau này lớn hơn rồi thì ăn ở trường, sau nữa thì cô cũng chỉ là miễn cưỡng đối phó, để cho cô nấu cơm, quả thật là một chuyện khó khăn!

"Cái này..." Sở Kiều đặt nguyên liệu trong tay xuống, thương lượng với anh: "Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi mời."

"Anh không ăn đồ ăn bên ngoài."

Quyền Yến Thác hai tay ôm ngực, hai mắt bình tĩnh, nhưng hoàn toàn không có ý định đi ăn.

"Đồ ăn bên ngoài rất ngon, vừa sạch sẽ lại vừa nhanh." Sở Kiều nhẫn nại, thuyết phục lần nữa.

"Không ăn."

"Ăn thử một lần đi, được không?"

"Không được!"

"Vì sao không được?"

"Bởi vì tôi không thích."

"..."

Sở Kiều sắp bị anh làm cho tức chết rồi, gương mặt đẹp trắng bệch. Tên khốn kiếp này, rõ ràng là cố ý làm khổ cô!

"Tôi sẽ không nấu." Cuối cùng, Sở Kiều cũng nổi giận, nhấn mạnh: "Tôi thực sự sẽ không nấu cơm."

Đôi mắt u ám của người đàn ông nhìn cô, ánh mắt thâm trầm. Anh mím môi đi tới trước tủ lạnh, mở cửa tủ lấy đồ trong hộp bảo quản thực phẩm ra: "Đun nóng lên, có biết không?"

Sở Kiều sửng sốt, sau khi mở hộp ra, khóe môi tràn ngập ý cười. Thịt kho!

"Dì Lan sợ cô cho tôi chết đói, nên cố ý bảo ta mang về." Đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác khẽ cong, nhưng cái miệng vẫn độc như trước.

Anh tiện tay ném một quyển sách đến, rơi ngay trước mặt Sở Kiều: "Học cho tốt vào."

Sở Kiều cầm quyển sách dạy nấu ăn đó lên nhìn một chút, bĩu môi. Nhìn có vẻ thật phức tạp, có lẽ là cả đời này cô cũng không nấu được.

Đem hộp cơm bỏ và lò vi sóng hâm nóng lại, Sở Kiều bày bát đũa ra, trịnh trọng gọi người bên cạnh: "Quyền Yến Thác, sau này cuộc sống của chúng ta AA mà chia đi."

Dừng lại một chút, cô vừa cẩn thận suy nghĩ lại: "Chi phí bên ngoài chúng ta cũng AA đi. Anh giúp tôi mua lại xe, tiền tôi nợ anh trả theo kì, một năm chắc cũng trả được tương đối rồi! À đúng rồi, tôi sẽ trả anh theo lãi suất ngân hàng..."

"Câm miệng!" Quyền Yến Thác giận tái mặt, nụ cười bên miệng vừa nãy giờ không còn sót lại chút giấu vết nào: "Còn nói thêm một chữ nữa, tôi bóp chết cô!"

Anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, làm cho Sở Kiều cảm thấy kinh ngạc. Có nói sai gì sao? Mặc dù anh và cô đã kết hôn, nhưng cô vẫn cảm thấy rất kì quái. Có một số thứ nên phân rõ, nói rõ!

Thức ăn nóng lên rồi, Sở Kiều múc ra rồi bày ra đìa, hai người yên lặng ăn cơm, ai cũng chẳng nói chuyện.

Sau bữa cơm chiều, anh xoay người lên lầu, sắc mặt âm trầm. Sở Kiều không muốn tìm phiền toái, bọn dẹp xong bát đũa liền đi thẳng về phòng ngủ.

Đẩy cửa đi vào, anh không có ở bên trong, Sở Kiều khẽ thở phào, cô dọn hành lý của mình xong, đặt cái rương đồ chơi ở phía dưới cùng tủ quần áo.

Đồ vật trong đó, phần lớn là bà ngoại để lại cho cô, cô vẫn luôn rất quý trọng.

Lấy tập phác họa màu trắng ra, Sở Kiều nằm dựa đầu vào giường, chấp bút theo thói quen, muốn vẽ cái gì đó trước khi đi ngủ. Cô cần đầu bút, nhưng mãi vẫn chưa thấy hạ bút xuống, trong đầu cô giờ là một mảng trống rỗng, chẳng nghĩ ra nên vẽ cái gì.

Chán nản thở dài, Sở Kiều cất quyển sổ trắng đi, cất vào ngân kéo đầu giường. Không có linh cảm, cô cũng đành bó tay.

Vén chăn lên vừa muốn nằm xuống thì tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông vang lên. Quyến Yến Thác đang mặc áo ngủ màu lam bước đến, mái tóc ngắn vẫn còn ướt, chắc hắn là vừa mới tắm.

Sở Kiều nghiêng người nằm xuống, hai tay nắm chặt lấy cái mền.

Sống chung một phòng, làm cho cô khẩn trương. Hôm nay còn phải nằm chung một cái giường, đáy mắt trong trẻo của Sở Kiều thoáng qua một tia mất mác.

Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, có thể duy trì được bao lâu?

Chỗ bên cạnh lõm chống, mùi hương mát lạnh trên cơ thể người đàn ông truyền đến, Sở Kiều khẽ di chuyển sang hướng bên kia, cố gắng giữ một khoảng cách với anh.

Mặc dù khoảng cách kia gần như là không thể nhận ra, nhưng cô lại cho là an toàn.

Mỗi một động tác của cô, cho dù là thật nhỏ Quyền Yến Thác cũng thu hết vào đáy mắt. Ngược lại anh cũng không tức giận, một tay chống đầu, nghiêng người bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.

Ánh mắt anh u ám, mang theo cảm giác áp bách nồng đậm. Đôi môi đỏ mọng của Sở Kiều mím chặt, thần kinh toàn thân cũng trở nên căng thẳng.

Hai ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên xương quai xanh của cô vuốt ve, đôi môi mỏng của anh cong lên, độ cong vừa đẹp. Qua biểu cảm của anh, rất khó có thể phân biệt hỷ nộ.

Sở Kiều ghé mắt nhìn sang, ánh mắt vừa vặn nhìn vào ngực anh. Da màu đồng lộ ra cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh. Ánh sáng tối mờ bao phủ, hơi thở mập mờ truyền đến.

Cô rõ ràng tâm vô tạp niệm, nhưng gương mặt lại hết lần này đến lần khác hồng lên.

Sở Kiều ngước mắt, ánh mắt đen nhánh chạm vào đôi mắt thâm trầm của anh, đôi mắt kia như dòng nước xoáy mãnh liệt, cô hốt hoảng chuyển dời ánh mắt, tia sáng màu bạc như chiếu thẳng vào mắt.

Tối hôm qua nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ anh, Sở Kiều rất tò mò, muốn đưa tay ra sờ sờ một chút, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế lại.

"Tối nay, nhất định phải làm sao?" Lúng túng một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng hỏi.

Đôi mày kiếm của Quyền Yến Thác khẽ nhíu, đưa tay về phía hông của cô, không tốn chút sức lực nào kéo người bên cạnh lại gần: "Cô sợ tôi?"

Bên dưới là ga giường tơ tằm trơn láng, Sở Kiều không kịp tránh né, trực tiếp bị anh ôm vào trong ngực. Trên người anh là cơ bắp săn chắc, ngực cũng nở, cô cau mày, nói thật: "Tôi sợ đau."

Khóe miệng người nào đó thoáng qua một tia vui vẻ, gương mặt tuấn tú của anh cúi xuống thấp, đôi mắt như hắc diệu thạch nhìn chăm chú vào người phía dưới, giọng nói dịu dàng hiếm có: "Hôm nay sẽ không đau nữa."

Sẽ không sao?

Sở Kiều không tin lời anh, sâu trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Mỗi lần nhìn thấy anh, Sở Kiều cũng đều lạnh lùng như băng. Lại là những chiếc răng sắc nhọn trong miệng cô, làm anh tức chết đi được! Bây giờ cô vừa khéo lại nằm dưới thân anh thế này, trong ánh mắt kia là sự vô lực và khẩn trương rõ ràng đến thế.

Cô như vậy, đây là lần đầu tiên Quyền Yến Thác thấy.

Ở nhà, anh là  con trai, từ nhỏ ông nội đã dạy anh, nam tử hán đại trượng phu, có thể rơi máu, rơi mồ hôi nhưng tuyệt không được rơi lệ! Mềm yếu là cái gì, anh không biết!

Tuy trên còn có một người chị gái, nhưng không cần anh bảo vệ. Chỉ cần anh không bị chị mình tính kế, đã là may lắm rồi.

Lần thân thiết đó, Quyền Yến Thác lần đầu tiên biết rằng, thì ra còn có người dám nói vậy với anh! Vẫn còn có người, không đặt anh vào mắt!

Còn tưởng rằng cô có bản lĩnh lớn lắm, nhưng cũng chỉ là một người con gái mềm yếu mà thôi.

Nhưng qua vài lần gặp mặt, những cây cỏ dại nhìn như mềm yếu, lại không phải là chỗ mà anh có thể hạ miệng được.

Ánh mắt anh ôn hòa, anh cúi đầu, đôi môi mỏng rơi vào xương quai xanh tinh xảo của cô, đầu lưỡi lướt qua làn da lành lạnh của cô, thấm ướt nó rồi dần dần xuống dưới.

Môi của anh lướt qua, vẫn có thể cảm nhận được cô run rẩy như cũ. Quyền Yến Thác dừng lại, từ trước ngực cô, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy đầy mê hoặc: "Đừng sợ, tối nay sẽ không làm em đau đâu!"

Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, nụ cười ở khóe miệng đầu vè tà mị: "Nơi nhỏ bé của em còn nhỏ lắm, cho nên phải cố gắng thích ứng anh, có biết chưa?"

Ánh mắt u mê của người dưới thân như lấy lòng anh, ngón tay của anh nhẹ nhàng một cái, trượt vào trong áo lót của cô như một ám hiệu.

Sở Kiều giật mình, theo bản năng khép hai chân lại, gương mặt đỏ ứng.

Không biết xấu hổ!

"Cái đó..." Sở Kiều cắn môi, ngại ngùng nói: "Chúng ta quy định ngày đi."

"Ngày gì?"

Hứng thú trong người đàn ông dâng cao, giọng nói lại rất bình thản.

"Một tuần làm mấy lần?" Sở Kiều bất chấp khó khăn kiên trì mở miệng, thấy đôi mắt anh trong nhá mắt đã trở nên âm u, lấy hết dũng khí: "Sẽ quy định sau này, ai cũng không được..."

"A —— "

Cô còn chưa nói xong, trước ngực liền bị ai đó cắn cho một cái.

Sở Kiều cau mày vì đau, sắc mặt trắng bệch: "Sao anh lại cắn tôi?"

Tự nhiên bị cắn, Sở Kiều cảm thấy không giải thích được. Rõ ràng là đang thảo luận với anh, chuyện như vậy đương nhiên là phải nói rõ trước, cô cũng không muốn ngày ngày buổi tối đều phải lo lắng đề phòng, hàng đêm mất ngủ.