Chương 55-2: Hôn lễ bị đánh trả (tt)

Editor: Ngọc Diễm Hepc.

Hợp pháp cũng không hợp tình.

Ban đầu kết hôn là bị ép không đường lui, chỉ muốn cô khuất phục. Cho nên anh sẽ không tính toán loại chuyện hôn lễ hoặc là tình yêu này, vậy đối với cô mà nói, hình như cũng quá mức mong manh.

Nếu như người nhất định phải kết hôn, cô cũng coi như thanh toán, ít nhất bà ngoại cùng mẹ trên trời có linh thiêng, cũng có thể cảm giác vui mừng chút.

Nhưng nếu có ngày anh nói ly hôn, Sở Kiều cũng sẽ không khó hiểu, đây là một thời đại vội vàng, kết hôn ly hôn, trong một thời gian nháy mắt.

Người đàn ông đúng giờ về nhà, ánh đèn trong phòng khách sáng chói. Quyền Yến Thác cởi áo khoác xuống, nhìn thấy trên bàn bày thức ăn, đột nhiên cảm thấy đây là ngày bình thường.

Để cho cô xuống bếp nấu cơm, quả thật quá đáng sợ!

"Trở về rồi?" Sở Kiều thay xong quần áo từ trên lầu đi xuống, cười tủm tỉm nói: "Tới dùng cơm thôi."

Anh đi rửa tay, xoay người trở lại cạnh bàn ăn ngồi.

Mấy ngày này thức ăn, mỗi đêm đều có cháo, hơn nữa bên trong còn thêm vào các loại dược liệu bổ dưỡng. Sở Kiều Mẫn cảm giác thận trọng, cô dùng cái muỗng múc cháo trong chén, cảm kích nói: "Cám ơn anh."

"Cám ơn cái gì?" Quyền Yến Thác miệng ăn món ăn, nhíu mày nhìn cô.

Sở Kiều đưa tay chỉ cháo trước mặt, mắt đen nhánh nhiễm cười, "Cháo, là anh nói A Di nấu."

"Bao tử cô không tốt?"

"Ừ." Sở Kiều cúi đầu đáp lời.

Không có nhận thấy được cô háo hức, Quyền Yến Thác thuận miệng mà hỏi: "Bác sĩ nói, là cô bình thường không chú ý ăn uống nên dạ dày thương tổn?"

Ngừng tạm, anh nhìn chằm chằm người trước mặt ốm tong teo, "Khó trách cô gầy như vậy."

Sở Kiều nắm cái muỗng đầu ngón tay trắng bệch, cô cụp mắt, không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Mặc dù cơm tối không cần cô làm, nhưng là rửa chén loại chuyện nhỏ này, lại rơi vào trên người cô. Sở Kiều đứng ở bồn trước, như đưa đám nghĩ: ăn nhờ ở đậu, quả nhiên là ăn của người ta nên phải làm!

Xui xẻo!

Rửa chén, cô ghét nhất dầu mỡ nhơm nhớp, thật buồn nôn!

Rửa chén sạch sẽ dùng hết không ít xà bông, cuối cùng Sở Kiều rửa bát đũa xong, thu dọn sạch sẽ mới phát hiện lầu dưới không ai. Mắt nhìn trên lầu, cô hồ nghi trở về phòng.

Cửa phòng ngủ mở ra, Sở Kiều đi vào, nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa sổ, anh mỉm cười xoay người, hai mắt thâm thúy rơi vào bên giường: "Cầm nó mở ra."

Trên giường để một hộp quà màu hồng, mở ra, thấy bên trong là dạ phục, ánh mắt khẽ động. Tính chất tơ tằm màu đen, thiết kế lệch vai, không có trang sức phức tạp, vẻ bề ngoài đường cong vừa vặn.

Màu đen, Sở Kiều thích nhất màu này.

Đôi tay nhẹ nhàng nâng lễ phục lên, Sở Kiều yêu thích không buông tay. Loại đường cong súc tích, có thể tôn lên vóc dáng mê người, cô cẩn thận phân tích chi tiết thiết kế, trong đầu đột nhiên có rất nhiều rất nhiều linh cảm.

Đôi tay Quyền yến thác khoác lên trên vai của cô, môi mỏng nói: "Đừng nhìn ngây ngẩn, đi thử một chút."

Lời này trái lại rất đúng, sở kiều cầm lễ phục đi vào phòng tắm, không kịp chờ đợi mặc vào. Khắc kia dạ phục mặc được lên người, cô soi gương hài lòng cười cười.

Mới vừa rồi nhìn nhãn hiệu lễ phục, chữ Mike dễ thấy. Bậc thầy của giới thời trang thiết kế quả nhiên tuyệt diệu, sở kiều tự hỏi, cô hôm nay, còn thiết kế không ra tác phẩm dạng như vậy.

Sở kiều mở cửa đi ra, đèn trên tường thấp thoáng, tóc cô dài xõa, màu đen tôn lên da thịt trắng noãn của cô, trắng hơn tuyết.

Vẻ mặt người đàn ông nhàn nhã ngồi ở trên sô pha, lúc này nhìn người đi ra, đáy mắt thâm thúy thoáng qua một tia kinh ngạc. Lễ phục mặc lên người cô, làm thật hoàn mỹ vô khuyết*.

*Vô khuyết: không có khuyết điểm

Người đàn ông từ phía sau tiến tới gần, sở kiều khẽ khẩn trương, theo bản năng hỏi một câu: "Bộ lễ phục này......"

Vô duyên vô cớ, anh tại sao muốn đưa lễ phục quý giá như vậy?

"Ngày mai em gái cô kết hôn, thật không muốn đi xem một chút sao?" Quyền yến thác môi mỏng nhẹ câu, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô hỏi.

Sở kiều hé mắt, đột nhiên phát lên Tô Lê đã nói: đi xem một chút đi, xem qua rồi đừng hi vọng.

Hồi lâu, cô quay đầu đi, né tránh ánh mắt lợi hại cùa anh, lấy trầm mặc làm câu trả lời.

......

Kết hôn, là đại sự quan trọng nhất trong đời.

Lúc trước nhà họ Sở cùng nhà họ Quyền có bữa tiệc đính hôn, làm đến sôi sùng sục lên. Sở kiều đào hôn, mất mặt không chỉ là nhà họ Quyền, nhà họ Sở cũng mất hết mặt mũi.

Lần này Sở Nhạc Viện kết hôn, nghi thức thật xa hoa, nhà họ Sở cũng là muốn nhờ vào đó vãn hồi mấy phần mặt mũi.

Tân khách đến nơi nối liền không dứt, ăn uống linh đình, quần áo đẹp đẽ.

Hôm nay chủ nhà hai bên, Quý Tư Phạm một thân tây trang màu đen may thủ công, cung kính đứng ở bên cạnh ba mình. Hai cha con sánh vai, Quý Uẩn mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng phong thái hiên ngang.

Giang Tuyết Nhân mặc lộng lẫy hơn nữa, chính con gái ruột của bà ta xuất giá, tự nhiên vui vẻ gấp trăm lần, tiếng cười đều là phát ra từ trong đáy lòng.

Sở Hoành Sanh cũng hết sức vui mừng, cùng Quý Uẩn đứng ở một bên, trò chuyện với nhau thật vui. Hai người tuy là lần đầu tiên gặp mặt, lời nói lai hợp ý. Đối với sắp có con dâu, lời nói Quý Uẩn bày tỏ rất hài lòng, ông ta thích khéo léo động lòng người.

Nhắc tới cái này, Sở Hoành Sanh cười thầm, Nhạc Viện từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, muốn cô ta gả vào Quý gia cũng sẽ làm cho người ta thương yêu.

Cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, hai người đi ra hết sức làm người khác chú ý. Quyền Yến Thác gương mặt tuấn tú lãnh khốc, một tay ôm người bên cạnh, mang theo cô đi vào bên trong.

Đi qua cửa chính phòng yến hội, bước chân Quyền Yến Thác khẽ dừng lại, hướng về phía sở Hoành Sanh gật đầu, coi như là chào hỏi.

Sở Kiều mắt nhìn thẳng, hình như cũng không nhìn thấy những người này, chỉ là theo chân anh đi vào.

Mắt thấy bọn họ đi qua, sắc mặt Sở Hoành Sanh trầm xuống, ý cười trên khóe môi thu lại.

Giang Tuyết Nhân cũng nhăn lại mày, thấy Sở Kiều, sinh lòng không vui. Chỉ là ngại vì trường hợp hôm nay, bà ta không chút nào có thể biểu lộ.

Hôm nay tân khách đông đảo, bà ta xoay người tìm anh trai mình, dặn đi dặn lại hắn ta không để xảy ra tai hoạ. Hơn nữa Sở Kiều xuất hiện, muốn nhìn kỹ chút, ngàn vạn lần không thể sai lầm.

Cửa chính này bên, Quý Tư Phạm thấy bóng lưng kia đi xa, nội liễm hai mắt không nhìn ra cái gì ba động. Hắn xoay người, cùng phụ thân đã thông báo một chút chi tiết hậu, lại vội vàng đi an bài chuyện khác.

Tô Lê cùng các bạn học cùng trường đã đến, xa xa nhìn thấy Sở Kiều, cô ấy chạy tới đây.

"Oa!" Thấy lễ phục trên người cô,, Tô Lê vỗ tay bảo: "Lễ phục này thật thích hợp với cô!"

Âm thanh của cô thật lớn, không ít người rối rít ghé mắt nhìn sang.

Sở kiều không thích nói toạc ra, hướng về phía cô ấy nhiều lần, không để cho cô ấy gây sự nữa.

"Quyền thiếu, " Tô Lê cười hì hì tiến tới, mở lên cười giỡn tới: "Bà chủ đi theo tôi một chút được không."

Sở kiều mặt liền biến sắc, giơ tay lên khuỷu tay hung hăng đụng cô ấy.

Bà chủ?

Quyền Yến Thác lập tức không biết, phản ứng qua, bên môi dâng lên một nụ cười. Anh buông ra đặt ở bên hông Sở Kiều, môi mỏng phun ra giọng điệu ôn hòa: "Đi đi."

Tô Lê rung động, càng ngày càng cảm thấy Quyền gia dịu dàng.

Cô ấy lôi kéo Sở Kiều hướng các bạn học bàn kia đi tới, vừa đi vừa nói: "Kiều Kiều, cô thật gả đúng người!"

"Cái gì a!" Sở Kiều bĩu môi, khẽ mắng: "Cái kia là ra vẻ đạo mạo."

Tô Lê cười, ánh mắt mập mờ, "Vậy có không có mặt người dạ thú?"

Sở kiều đưa tay tới, hướng trên eo cô ấy hung hăng bấm xuống, Tô Lê bị đau, giận mà không dám nói gì.

Nhìn họ tế vi mờ ám, quyền yến thác môi mỏng ngoắc ngoắc, hình như mỗi lần cùng Tô Lê ở chung một chỗ, đều có thể nhìn đến sở kiều buông lỏng bộ dáng. Xem ra, nàng cũng không phải là không biết cười, chỉ là phân đối tượng mà thôi.

Người đàn ông tiện tay bưng một ly rượu lên, ngẩng đầu trong nháy mắt, vừa vặn đụng vào trong mắt người đối diện.

Cách bàn ăn thật dài, đèn thủy tinh sáng chói đẹp mắt. Quyền Yến thác phóng tầm mắt nhìn tới, thấy bóng lưng Hạ Yên Nhiên cô đơn, anh không kịp thu hồi ánh mắt, cô ấy đã xoay người, trông vào chỗ sâu đáy mắt anh.

Bốn mắt nhìn nhau, tịch mịch không nói gì.

Tô Lê dẫn Sở Kiều đến bàn chỗ bạn học kia, mọi người nhìn thấy cô, nho nhỏ kinh ngạc một chút. Nơi này đa số người, trước kia cũng không biết cô cùng nhà họ Sở có quan hệ, nhưng kể từ lần trước cô đào hôn, ngược lại làm mọi người đều biết.

Sở Kiều vẻ mặt như thường, mọi người cũng đều không ai nói rách, miễn đi lúng túng.

"Kiều Kiều, " Tô Lê bưng lên một ly nước trái cây đưa cho Sở Kiều, ở bên tai cô nói: " Hạ tổng của tập đoàn JK cũng tới, chúng ta muốn chào hỏi hay không?"

Sở thị cùng JK tập đoàn có hợp tác, Hạ Yên Nhiên là người phụ trách, thạm dự hôn lễ cũng đúng.

Nhắc tới Hạ Yên Nhiên, Sở Kiều đối với cô ấy rất là cảm kích, tính toán sau đó gặp mặt, quả thật nên lên tiếng chào hỏi.

Cô dâu ở phòng hóa trang, mọi người vây quanh cô dâu nhìn sợi giây chuyền trong cổ, tấm tắt khen.

"Wase!" Có người thán phục, không ngừng hâm mộ: " Nhạc Viện, ba cô đối với cô thật tốt, kết hôn còn đưa cho cô của hồi môn như vậy!"

Trên cần cổ cô ta trân châu lấp lánh sáng lên, bị ánh đèn chiếu trúng, giống như bảo thạch tốt nhất lóng lánh.

" Trân châu lớn như vậy, phải mất bao nhiêu tiền à?"

Ở mảnh này tiếng khen ngợi ở bên trong, Sở Nhạc Viện kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hả hê nói: "Tôi cũng không biết! Ba nói, chỉ cần tôi thích là tốt rồi!"

Nghe vậy, mọi người vừa một hồi tiếng than thở.

Lúc này, có người bưng thức uống đi vào, cầm lên một ly đưa đến trước mặt Sở Nhạc Viện, "Nhạc Viện, uống nhiều một chút..., như thế này sẽ phải trang điểm lại."

"Cám ơn." uống uống một hớp lớn, thoải mái không ngừng than thở: "Ai, kết hôn thật mệt mỏi!"

"Được chưa tiểu thư, cô tạm thời đang ở trong phúc mà chẳng biết."

"Đúng vậy a, cô gả chổ tốt như vậy, còn dám kêu mệt!"

"Đúng là vậy ư? Cố ý để cho chúng ta hâm mộ a......"

Mọi người ồn ào lộn xộn náo, uống giơ tay đầu hàng, nói: "Được rồi, buổi tối cho các người đại hồng bao."

"Cũng không còn gì nữa!"

Người vừa rồi bưng thức uống tiến vào, thu hồi cười giỡn, nói: " Nhạc Viện a, chị của cô tới, mặc thật xinh đẹp! cô không phải là không mời cô ấysao?"

"Cái gì?" Đôi mày Sở Nhạc Viện thanh tú nhíu chặt, nụ cười sinh giận. Cô ta cố ý dặn dò không thông báo cho Sở Kiều, thế nào cô vẫn tới?!

Thấy sắc mặt cô ta biến động, người nọ ý thức được nói bậy, vội vàng hoà giải: "Nhanh lên một chút trang điểm lại đi, thời gian đã tới rồi."

Sở Nhạc Viện thặng đứng lên, nâng váy đi ra bên ngoài: "Ta đi ra toilet một chút."

vẻ mặt cô ta lo lắng, mọi người cũng không dám đi theo, chỉ sợ bị mắng.

Hội trường người ra ra vào vào, tỏ rõ nghi thức sẽ bắt đầu. Sở Kiều nhìn đài cao phía trước, nội tâm nói không ra là cái tư vị gì, cô đứng lên ra khỏi bàn, hướng toilet đi tới.

Tô Lê không có đuổi theo, thức thời cho cô một chút không giang riêng tư. Có một số việc, luôn luôn để cho cô đối mặt một mình.

Trước bệ rửa tay, Sở Kiều dùng nước lạnh rửa tay một cái, ánh mắt yên tĩnh xuống.

Cửa phòng rửa tay bị người đẩy ra, Sở Nhạc Viện nâng váy đi tới, cũng nhìn thấy người trước kính, tức giận lan tràn.

Hơn nữa khi nhìn rõ lễ phục trên người Sở Kiều, sắc mặt cô ta trong nháy mắt âm trầm.

Cái dạ phục màu đen này, Sở Nhạc Viện rất sớm nhìn trúng, nhưng là Merlin thiết kế y phục, mỗi khoản chỉ có một cái. Cô ta đặc biệt để Quý Tư Phạm đi đặt theo yêu cầu, nhưng vẫn là chậm một bước. 

Hôm nay Sở Kiều mặc lên người, đứng ở trước mặt cô ta thật nhức mắt, rõ ràng chính là khiêu khích!

Nhìn thấy cô ta đi vào, sở kiều đóng vòi nước vừa muốn đi ra, nhưng cô ta trước một bước ngăn trở đường đi.

"Gấp cái gì?" Sở Nhạc Viện ngăn ở trước mặt cô, ngưỡng mặt cười nói.

Cô ta giơ tay lên đặt lên cổ dây chuyền ngọc trai, đáy mắt và vẻ mặt dần dần lo lắng, "Thấy không, sợi dây chuyền này là ba cho tôi làm của hồi môn! Ban đầu ba nói qua, con gái của ba kết hôn, cũng phải có của hồi môn!"

Cô ta ý ở ngoài lời, nói đúng là nhà họ Sở chỉ có một đứa con gái là cô ta.

Đèn chiếu sáng vào trên trân châu, ánh sáng chói mắt. Sở Kiều muốn lẩn tránh cũng không được, cô cũng không hâm mộ dây chuyền ngọc trai, chỉ là cũng nhớ tới ba đã từng nói cam kết.

Ông nói, con gái nhà họ Sở xuất giá, ông cũng có chuẩn bị một phần của hồi môn.

Sở kiều cụp mắt, đáy lòng tại một chỗ, không thể ức chế  buộc chặt.

Lần trước căm hận một cái tát kia, Sở Nhạc Viện không có chỗ phát tiết, hôm nay lại vinh quang thấy măt cô, càng thêm giận dễ sợ.

"Đứng lại!"

Sở Nhạc Viện tiến lên một bước, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, ác độc nói: "Nói cho cô biết, Quý Tư Phạm là của tôi! Ba cùng nhà họ Sở tất cả đều là của tôi đấy, cả nhà chúng tôi không ai thích cô!"

Bặc——

Sở Nhạc Viện không ngờ Sở Kiều có thể đưa tay, cô ta chỉ cảm thấy trong cổ đau xót, ngay sau đó buông lỏng, các hạt trân châu toa lớn trong nháy mắt lăn xuống đầy đất.

"Đều là của cô?" Sở kiều cười nhún nhún vai, môi đỏ mọng nói: " Sở Nhạc Viện, vậy cô cần phải nhìn kỹ đi, vật của cô quá không vững chắc."

Nhìn chằm chằm dưới chân hạt trân châu lăn qua lộn lại, Sở Nhạc Viện trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin.

Sở Kiều không lòng dạ nào thưởng thức nét mặt của cô ta, trầm mặt đi ra ngoài, vừa vặn thấy Hạ Yên Nhiên đứng ở ngoài cửa  .

Cô kinh ngạc một chút, cười cười xấu hổ, tránh người qua rời đi.

Dọc theo hành lang đi về phía trước, sắc mặt Sở Kiều trắng bệch, hai tay xuôi bên người hung hăng buộc chặt.

"Sở Kiều ——"

Tiếng la bén nhọn, vẫn truyền tới trong phòng bữa tiệc. Quyền Yến Thác nhíu mày vừa nhìn, cất bước hướng sang bên này đi tới.

Sở Nhạc Viện dùng vạt áo cưới giữ được trân châu, hình tượng nhếch nhác đuổi theo.

Đi về trước dừng bước lại, Sở Kiều xoay người, nụ cười hoàn toàn âm trầm xuống.

"Thế nào?"

Đi đến gần bên cạnh, Quyền Yến Thác bước nhanh đến, mày kiếm nhíu lại.

Có người ra ngoài tìm cô dâu, lại thấy cô ta dùng làn váy ôm lấy đoạn dây chuyền rơi.

"Thế nào?" Sở Nhạc Viện tức giận sắc mặt trắng bệch, nhìn dây chuyền đứt mất, tức giận nói: "Cô ấy làm dây chuyền đứt ra!"

Trong đám người vang lên tiếng ồn ào, dây chuyền tốt như vậy, đứt rời thật là đáng tiếc!

" Sở Nhạc Viện!" Sở Kiều vẻ mặt ôn hòa, không nhìn ra hỉ nộ: "Giây chuyền của cô đứt, có quan hệ với tôi sao?"

Một cô dâu xách theo làn váy nâng váy giữ được trân châu, nâng lên làn váy khó tránh khỏi sẽ bị bàn tán. Mọi người xúm lại nhỏ giọng nghị luận, lúc này Sở Nhạc Viện mới phát giác có cái gì không đúng, cúi đầu nhìn qua nhìn, nhất thời sắc mặt biến hoá. Nhưng là trân châu cô ta thật vất vả nhặt lên, sợ vứt bỏ một khỏa, động tác lúng túng không bỏ được.

Thật may là dâu phụ coi như cơ trí, gặp tình hình quá thảm hại, vội vàng tìm đến một hộp trang sức, đem trân châu từng viên một thu đi vào, thích đáng cất xong