Chương 57-2: Dạy bơi, còn chiếm tiện nghi (2)

Editor: Lovenoo1510

Sở Kiều đứng ở bên bờ, trừng mắt dõi theo động tác của anh. Mặc dù cô không hiểu lắm, nhưng cảm thấy không tệ, động tác của anh có hình có dạng, cùng với những thứ trên TV kia không sai biệt lắm.

Quyền Yến Thác bơi hai vòng rồi dừng lại, dư quang khoé mắt thoáng thấy người bên cạnh bờ. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thuý loé sáng: “Cô tới lúc nào?”

“Vừa tới.” Sở Kiều ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ mặt nước trong bể, vừa lòng cười lên.

Người đàn ông lặn xuống nước hướng về phía cô, đột nhiên nhô lên trên mặt nước, làm Sở Kiều sợ hết hồn.

“Bơi cùng?”

Đối mặt với lời mời của anh, Sở Kiều vội lắc đầu một cái, từ chối nói: “Không bơi.”

Thật ra thì không phải cô không muốn bơi lội, mà chủ yếu là không biết bơi! Cô là một con vịt cạn!

Quyền Yến Thác cho là cô xấu hổ, có lòng trêu chọc cô. Anh ngẩng đầu lên cười, chỉ tay về phía sau cô: “Cô xem kia là cái gì?”

Sở Kiều theo bản năng quay đầu lại, nhưng không nghĩ tới có một cánh tay mạnh mẽ, có lực níu lấy chân cô làm cô ngã về phía trước.

“A——”

Cô hét lên một tiếng, theo âm thanh truyền tới, cả người cũng ngã vào trong nước.

Quyền Yến Thác kéo cô vào trong nước, nhưng không nghĩ cô lại trực tiếp chìm xuống, hai tay hai chân đạp loạn, hoàn toàn không nổi lên trên mặt nước.

Thì ra là cô không biết bơi nha!

Sau khi người đàn ông hiểu được, giữ chặt đầu cô, lôi cô từ trong nước ra.

“Khụ khụ——”

Sở Kiều bị sặc nên ho khan, uống vào mấy ngụm nước, khó chịu làm chảy nước mắt: “Quyền Yến Thác, anh có bệnh à!”

“Cô không biết bơi?” Đôi tay người đàn ông nắm chặt hông cô, để cô lơ lửng ở mặt nước hỏi.

“Ai nói tôi biết bơi?”

Sở Kiều muốn đẩy anh ra, nhưng tay vừa mới buông ra lại ôm chặt lại. Bây giờ cô đang ở trong nước, hoàn toàn không có điểm chạm đất.

“Đưa tôi lên.” Cô giơ tay lên vuốt nước trên mặt, tức giận nói.

Người ở trong ngực áp sát vào tim, trong mắt Quyền Yến Thác tràn đầy nụ cười. Hai cánh tay anh giữ cô dựa lưng vào bờ hồ. Vây cô ở trước ngực mình, “Đều đã xuống đây rồi, để tôi sẽ dạy cô bơi?”

“Anh dạy tôi?” Sở Kiều nhìn vào mắt anh, có chút không tin.

Đôi mắt thâm thuý của người đàn ông sáng ngời, nụ cười ôn hoà làm cho người ta mê hoặc: “Đúng vậy, tôi dạy cô.”

Học bơi, trái lại Sở Kiều lại rất muốn. Cô do dự một chút, nghĩ tới chính mình cũng đã ướt đẫm, không bằng cùng anh học một chút.

“Được rồi.” Sở Kiều mở miệng, nhưng vẫn còn đề phòng: “Không được để cho tôi bị sặc nước, tôi sợ!”

Quyền Yến Thác mím môi, đôi mắt như hắc diệu thạch sáng rạng rỡ. Anh cúi đầu, môi mỏng sát đến gần bên tai cô, mập mờ nói: “Yên tâm đi, cô nên tỉnh táo lại, toàn thân không cần gấp gáp căng thẳng đâu.”

Anh dùng lực hai cánh tay nâng Sở Kiều, chậm rãi, cô cũng không sợ hãi như vậy, làm cả người tỉnh táo lại.

Nước có chút lạnh, nhưng lại vừa vặn hoá giải cái nắng nóng ban ngày, rất thoải mái.

Tay chân Sở Kiều rất mềm, độ linh hoạt rất cao, học cũng không phải quá khó.

Trong bể bơi, đôi tay người đàn ông vững vàng nâng hông của cô, rất có kỹ xảo dạy cô bơi như thế nào, động tác bàn chân như thế nào, chỉ điểm cho cô tầm quan trọng của việc tay chân phối hợp linh hoạt.

Từ từ, Sở Kiều như tìm được cảm giác, dưới chân có thể thuần thục đạp bơi, động tác cũng phối hợp không ít.

“Cái này cũng không quá khó!” Cô ngước đầu, có chút đắc ý.

Nhưng không nghĩ đến, cánh tay giữ ở eo cô lại khẽ động, trong lòng Sở Kiều sợ hãi, động tác đạp dưới chân dừng lại, cả người thoáng chốc chìm xuống. Cô kinh hãi, hoàn toàn quên mất động tác vừa rồi, ngay lập tức bị đuối nước.

“Quyền Yến Thác!”

Trước khi chìm xuống nước, đôi tay của Sở Kiều không ngừng bắt lấy thứ gì đó, chỉ kịp gọi tên anh.

Ở lúc khoảng khắc trước khi cô chìm vào trong nước, Quyền Yến Thác đưa tay nâng cô lên, vững vàng kéo: “Vội cái gì? Cô học như vậy, lúc nào mới có thể học được đây?”

Sở Kiều sợ muốn chết, hung hăng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú, tức giận nói: “Nói nhảm! Tôi không biết bơi, dĩ nhiên là sợ rồi!”

“Sợ cũng phải học, học được sẽ không sợ nữa!”

Anh nói năng hùng hồn, Sở Kiều tức muốn chết, không muốn quan tâm tới anh: “Tôi không học nữa.”

Cô đạp nước muốn lên bờ, nhưng không bơi đi được, càng nổi cơn tan bành: “Anh là cố ý!”

Đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác khẽ mím, giọng nói có chút xoa dịu, nói: “Luyện một hồi nữa, cô mới vừa mới có chút cảm giác rồi.”

Nghe anh nói như thế, tròng mắt Sở Kiều loé lên, bất đắc dĩ thoả hiệp, “Được rồi, luyện nửa giờ nữa.”

Người đàn ông bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm dạy cô học bơi, chính mình lại thấp kém như vậy sao?

Hai cánh tay của anh nâng hông của cô lên lần nữa, Sở Kiều dần dần không còn khẩn trương nữa, động tác cũng phóng khoáng, mấu chốt là cô nhớ rất kỹ.

Nhưng tiệc vui chóng tàn.

Động tác bơi mới vừa nắm được một chút, Sở Kiều lại phát giác, tay nâng eo cô lại từ từ lệch vị trí, cuối cùng như thế nào lại rơi ở trước ngực cô.

“Anh làm gì thế?” Sở Kiều kinh hãi, cau mày hỏi anh. Cô là tạm thời bị dụ dỗ, căn bản không mặc đồ bơi, trên người là quần áo ngủ, hoàn toàn không che chắn được nơi nào.

“Đừng động!” Quyền Yến Thác dán chặt vào cô, hô hấp như lửa nóng phun sau cổ cô, “Chuyên tâm học đi.”

Sở Kiều cắn răng, nghĩ thầm sao cô có thể chuyên tâm đây? Tên lưu manh này!

Cô miễn cưỡng không suy nghĩ đến móng vuốt đang ở ngực mình, nhưng người đàn ông lại được voi đòi tiên, cả người đều tiến tới gần. Lồng ngực rắn chắc của anh dán vào sau lưng Sở Kiều, cô không dám thở mạnh, nụ cười từ từ phai nhạt.

“Để tôi đi lên.”

Cô kháng nghị, nhưng người đàn ông không để ý, bàn tay ở bộ ngực tiếp tục vuốt ve.

Hai chân Sở Kiều đạp lên chân anh, cố sức xoay người, hung hăng trừng anh: “Quyền Yến Thác, anh không thấy mất mặt sao?”

“Tôi thế nào mà không biết xấu hổ?” Người đàn ông cũng không tức giận, mỉm cười nhìn cô.

Được rồi, Sở Kiều im lặng, thừa nhận so đo cùng người không biết xấu hổ như anh, cô không đủ trình độ.

Mặc dù là hồ bơi nhà mình, nhưng nếu hàng xóm xung quanh có người nào thấy, thì cô sẽ cảm thấy mất hết thể diện. Vốn buổi tối học bơi đã là kỳ quái, làm cho người không tốt nghĩ bọn họ ở trong bể bơi làm cái gì, có hứng thú buồn nôn nha!

“Lạnh!”

Rốt cuộc, Sở Kiều tìm được một lời giải thích, cắn môi nói.

Cô xuống nước cũng đã 40 phút, Quyền Yến Thác sờ sờ thân nhiệt của cô, lại không dám đùa giỡn. Ôm hông của cô, nhẹ nhàng đưa cô đến bên bờ hồ, đôi tay nhẹ nhàng nâng đỡ, đem cả người cô lên.

Vừa lên khỏi mặt nước, toàn thân Sở Kiều lập tức run lên. Một tay Quyền Yến Thác chống bờ hồ đi lên, lấy khăn tắm đắp lên người cô, mang cô vào nhà.

Trở lại phòng ngủ, Sở Kiều lập tức bị đem vào phòng tắm tắm rửa. May mắn là mùa hè, bằng không nhất định cô sẽ vì lạnh quá mà ốm.

Tắm xong ra ngoài, người đàn ông đã đi trước cô một bước.

Sở Kiều hít mũi một cái, hung hăng trừng anh, cầm máy sấy tóc lên sấy khô tóc.

Mắt thấy nét mặt của cô, thế nhưng Quyền Yến Thác lại không tức giận, chỉ dựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn động tác của cô.

Hồi lâu, Sở Kiều thu dọn thoả đáng, đi tới một bên giường khác, vén chăn lên chui vào.

Cô còn chưa nằm xuống, đã bị người kéo qua, đè cô ở dưới thân.

Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông, tức giận nói: “Buông tôi ra.”

“Không buông.”

Quyền Yến Thác đè cô, môi mỏng dâng lên mấy phần nụ cười. Đôi mắt sắc bén của anh đi xuống, trượt đến ngực cô thì cố ý dừng lại: “Cảm giác không tệ.”

Cô giơ tay lên đánh tới, nhưng cổ tay bị anh nhẹ nhàng giữ chặt, khống chế ở trên đầu.

“Có thể không cần dữ dội như vậy hay không?” Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm khuôn mặt nhiễm tức giận của cô, bất đắc dĩ hỏi một câu. Những người phụ nữ khác đều vui thích, cô thế nào lại luôn có dáng vẻ lạnh nhtaj, đụng chạm một chút mà có bộ dáng như muốn ăn thịt người vậy!

Sở Kiều híp mắt một cái, khinh thường nói: “Đối với anh không hung hăng được không? Người nào không biết xấu hổ như anh chứ. …..”

“Ưmh!”

Trên môi cô rơi xuống một mảnh ấm áp, miệng Sở Kiều bị anh hôn, lúng búng nói không ra lời.

Đầu lưỡi người đàn ông lướt qua môi của cô, tuỳ ý du ngoạn. Sở Kiều muốn đóng chặt hàm răng, hai má lại bị anh véo nhẹ, đành bất đắc dĩ mở ra. Anh đưa đầu lưỡi vào, dùng sức mút thoả thích, sức lực dần dần mãnh liệt.

Sở Kiều bị đau cau mày, lưỡi cũng tê dại. Cô muốn né tránh, lại bị anh ngậm lấy lưỡi, mê luyến thưởng thức.

Lực kháng cự dần dần yếu đi, da đầu Sở Kiều tê dại, từ bỏ hơi sức vùng vẫy, mặc cho anh thoả thích chiếm đoạt.

Hồi lâu, Quyền Yến Thác thở hổn hển ngẩng đầu lên, cằm đặt ở trên xương quai xanh của cô, giọng nói khàn khàn, “Sở Kiều, về sau cô còn dám bắt bẻ tôi, tôi có thể sẽ hôn cô như vậy.”

Trong lòng Sở Kiều thoáng lộp bộp, trái tim mạnh mẽ run rẩy.

“Đã nhớ kỹ hay chưa?”

Đợi không được câu trả lời của cô, mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu chặt, cúi đầu ở trên xương quai xanh cô cắn, nhỏ giọng hỏi cô.

Sở Kiều cắn môi, bất đắc dĩ đáp lời.

Thân thể hai người kề sát nhau, Sở Kiều có thể nghe được tiếng hít thở của anh, dồn dập bên tai cô. Đôi tay cô khẩn trương níu lấy ga giường, hướng mặt sang một bên khác.

“Vẫn còn sợ sao?” Đối với thái độ của cô, Quyền Yến Thác cau mày. Đã qua mấy ngày, nhưng mỗi lần cô đều là bộ dáng này, hình như chuyện chăn gối đối với cô, là một loại hành hạ khổ sở.

“Tôi muốn ngủ.” Sở Kiều không dám nhìn anh, nhỏ giọng lầm bầm.

Quyền Yến Thác giơ tay lên hất ra mấy sợi tóc dài rơi rớt, khoé miệng nở nụ cười mị hoặc: “Làm xong sẽ để cho cô ngủ.”

Nhìn tư thế này, tối nay là chạy không thoát rồi. Sở Kiều thở dài, thẳng thắn dứt khoát nói: “Nhanh lên một chút, đừng lâu quá.”

“………….”

Hai mắt Quyền Yến Thác khẽ nheo lại, kìm nén một hơi, trái tim mơ hồ nổi giận.

Anh đưa ra hai ngón tay, xoay mặt cô, cùng cô đối mặt hỏi: “Sở Kiều, có phải cô lãnh cảm hay không?”

Chất vấn thẳng thừng như vậy, sắc mặt Sở Kiều bỗng nhiên đỏ lên, cô phồng má, tức giận nói: “Tôi lãnh cảm thì sao? Người nào quy định không được lãnh cảm?”

Quyền Yến Thác bị cô làm nghẹn họng, nửa ngày không nói chuyện.

Sau khi bơi lội, thể lực tiêu hao rất lớn. Tay chân Sở Kiều đều không còn sức lực, đôi mắt cô long lanh như nước nhìn chằm chằm, dõi theo anh.

Giây lát, Quyền Yến Thác trầm mặt buông cô ra, đem dục vọng đã đốt cố gắng kìm nén lại.

Thật ra thì loại chuyện như vậy, mỗi lần cô đều là dáng vẻ bị ép buộc, làm anh cũng nổi giận! Chẳng lẽ kỹ thuật của anh, thật sự kém cỏi?!

Trốn thoát dưới thân anh, Sở Kiều lập tức lấy chăn cuốn lấy người, thối lui trong phạm vi an toàn. Cô không biết người đàn ông kia có hối hận hay không, nên không thể làm gì khác hơn là dựa vào bên giường, tận lực không trêu chọc tới anh.

Anh mới vừa hỏi, có phải tính cô lãnh cảm hay không? Ánh mắt Sở Kiều tối lại, mình cũng không tìm được đáp án. Ngay từ mấy lần đầu, quả thật có chút đau, nhưng sau đó anh lại ôn nhu, cảm giác đau đớn cũng sẽ biến mất.

Chẳng qua khoái cảm trong truyền thuyết, cô chưa bao giờ nếm qua, cũng không hiểu đó là loại cảm giác gì!

Gắn bó qua mấy ngày, Sở Kiều cũng bị anh cưỡng ép học bơi lội, thậm chí có ngày cô về nhà, đã thấy trong tủ quần áo treo thêm rất nhiều đồ bơi.

Người đàn ông này hình như rất có kiên nhẫn, cũng không cáu giận. Sở Kiều bị thua thiệt, kiên quyết không học buổi tối, vậy nên anh đổi sang học ban ngày, dù sao cũng muốn cho cô bơi.

Dù sao ban ngày cũng tốt hơn buổi tối, Sở Kiều vừa bắt đầu cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau hai lần, cô phát hiện, người đàn ông này quá không có chút kiêng kỵ nào, ban ngày cũng giở trò lưu manh!

“Kiều Kiều.” Tô Lê thấy người đối diện ngẩn người, tò mò hỏi cô: “Cái người này mấy ngày nay, sao lại bị rám nắng vậy?”

“Có sao?” Sở Kiều cầm lấy gương soi soi, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

Hứa Khả Nhi nhíu mày nhìn sang, cũng không nhịn được nói: ‘Đúng vậy, đen đi không ít.”

Tức giận để gương xuống, vẻ mặt Sở Kiều nhiễm đầy giận dữ, cắn răng nghiến lợi mắng: “Khốn khiếp!”