Chương 59-2: Lấy thân báo đáp (2)

Rừng cây cũng không tối lắm, có thể nhìn thấy ánh lửa trại ở phía đối diện. Sở Kiều hơi run một chút, cô cầm đèn pin chiếu sáng, dựa theo cách của anh mà nhặt từng nhánh cây khô trên mặt đất. 

Nhặt được không ít nhánh, Sở Kiều ôm hết vào người, rọi đèn pin để quay trở về. 

Bên ngọn lửa trại, người đàn ông vốn dĩ ngồi trên mỏm đá đột nhiên biến mất. Sở Kiều bỏ đám cây khô xuống, nhìn quanh quất mà chẳng thấy ai, trong lòng cô có hơi run sợ, vội vàng la lên, “Quyền Yến Thác!” 

Tiếng vọng lượn lờ khắp núi, vẫn không thấy bóng người. 

Sở Kiều cắn môi, cô cảm thấy sợ hãi, tìm anh khắp bốn phía, “Quyền Yến Thác, anh đi đâu mất rồi?” 

Bốn bề mờ mịt, ngoài ánh lửa ra, còn lại đều tối đen như mực, không thể nhìn rõ những gì ở xa. Sở Kiều sốt ruột, lôi di động ra để gọi điện. 

"Cô tìm tôi?” 

Một giọng nam trầm thấp chợt vang lên từ phía sau. Sở Kiều bị dọa sợ, quay qua nhìn thì thấy anh, cô lập tức nhíu mày, “Anh bị gì vậy hả? Không có việc gì cũng hù dọa tôi, làm vậy vui lắm à?” 

Quyền Yến Thác giấu một tay sau lưng, bàn tay còn lại sờ lên cái mũi, trầm giọng nói, “Tôi có cái này cho cô.” 

"Hả?" Sở Kiều cất điện thoại lại vào trong túi, nghi hoặc nhìn anh. 

Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trở nên xấu hổ. Anh nhoẻn miệng, đưa vật đang giấu từ phía sau lưng ra. 

Một que kẹo màu đỏ, que kẹo ấy có hơi buồn cười khi nằm trong tay một người như anh. Sở Kiều đón lấy, kinh ngạc hỏi, “Cho tôi hả?” 

Quyền Yến Thác trừng mắt, tức giận nói, "Nói thừa! Có người đàn ông nào ăn thứ này sao?”

Đàn ông giống như anh nhất định sẽ không ăn. Sở Kiều cúi đầu cười trộm, vui vẻ nhận lấy. 

Nhưng cô không hiểu, vì sao lại cho cô? 

"Không tìm được kẹo bông gòn.” Quyền Yến Thác chép miệng, nói thêm một câu. 

Sở Kiều kinh ngạc, há miệng thở dốc, đáy lòng trở nên thấp thỏm. Hóa ra anh vẫn nhớ lời cô nói tối hôm qua! 

Cô định mở miệng cảm ơn, nào ngờ anh lại lấy thêm thứ gi đó ở phía sau lưng ra, đặt ở trước mặt hai người. Vô số quả bong bóng được thả bay lên, anh nắm từng sợi dây trong lòng bàn tay, nắm lấy thật chặt.

"Khu vui chơi thường đông người vào ngày Chủ nhật, đợi có dịp rồi tôi sẽ dẫn cô đi.” Quyền Yến Thác vừa nắm chặt dây treo bong bóng, vừa nở nụ cười dịu dàng. 

Kẹo que, bong bóng.

Là nguyện vọng tối hôm qua của cô. 

Sở Kiều ngây ngốc nhìn anh, nhìn mãi, mắt đã bắt đầu rưng rưng. Cô mím môi, thấp giọng hỏi, “Vì sao?” 

Đưa tay xoa đầu cô, Quyền Yến Thác quấn hết dây treo bong bóng vào tay vợ mình, “Năm nay không kịp mừng sinh nhật cô, năm sau nhất định sẽ tổ chức bù!” 

Sinh nhật?

Cổ họng Sở Kiều trở nên nghẹn, đôi mắt tựa như có hơi nước bao phủ. Thật ra, từ trước tới giờ, điều cô quan tâm không phải là sinh nhật. 

Cô muốn một gia đình, muốn được yêu thương, không hơn không kém. 

Chùm bong bóng đủ màu đủ kiểu được buộc trên đỉnh lều. Bên đống lửa trại, Sở Kiều nhìn chằm chằm que kẹo trong tay, nhịn không được mà bật cười, “Cái này do anh mua à?” 

"Ừ." Khuôn mặt anh trầm xuống, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên. Anh đưa tay lên miệng, ho “khụ” một tiếng. 

Năm giờ sáng nay, anh đột nhiên nổi hứng đi siêu thị, quấy rầy cả đám quản lý, nào ngờ anh chỉ mua một que kẹo, mấy miếng bánh, vậy mà phô trương tới mức đó, đúng là làm quá mà. 

Sở Kiều xé lớp giấy gói, bỏ kẹo vào miệng. Hương vị ngọt ngào rót vào tận đáy lòng, “Cảm ơn anh.” 

Anh nở nụ cười, lấy hết đồ ăn trong ba lô ra. Có bánh mì, nước uống và hoa quả đã rửa sạch sẽ. 

"Mau ăn nhanh đi.” Quyền Yến Thác dọn dẹp mọi thứ cho cô, đúng là ga lăng hiếm có. 

Khóe miệng anh khẽ cong lên, đôi mắt tựa như viên đá kỳ diệu phát sáng rực rỡ. Sở Kiều nhìn thấu hết cả, ánh mắt anh tràn đầy sự sủng nịch, khiến cô nhịn không được mà say mê. 

Bữa cơm này, tuy rằng đón gió trên đỉnh núi vào ban đêm, nhưng lại khiến lòng Sở Kiều ấm áp đến lạ. Cô vĩnh viễn nhớ mãi đêm này, nhớ kỹ ánh mắt tha thiết và nụ cười chân thành của anh. 

Ăn no rồi, sắc trời cũng hoàn toàn tối mịt. Trên nền đen của bầu trời đêm, từng đốm sáng nhỏ chói đến lóa mắt. 

Quyền Yến Thác ngồi bên cạnh một tảng đá, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, khẽ nở nụ cười, đắc ý hỏi, “Có đẹp không?” 

Trong màn đêm u ám, một ngôi sao lóe lên ở phía chân trời. Sở Kiều liếc nhìn lên, trông thấy khuôn mặt anh, đôi con ngươi trong mắt anh tựa như hai nguồn sáng, sáng đến lóa mắt, hơn cả những ngôi sao xa. 

Hóa ra anh phí bao công sức để leo núi, chỉ vì muốn dẫn cô đến đây ngắm sao. 

Ngốc quá!

Quyền Yến Thác đặt bóng bay vào trong lòng bàn tay cô, “Thả một quả bóng sẽ đạt được một nguyện vọng.” 

Nghe lời anh nói, Sở Kiều trợn to mắt. Trong tay cô là một cái bong bóng màu hồng phấn, sợi dây nhẹ nhàng rời khỏi lòng bàn tay, ánh mắt cô nhìn nó bay vút vào không trung, phiêu lãng trong bầu trời đêm xa xa, bay đến nơi nào không rõ. 

Thả một quả bóng sẽ đạt được một nguyện vọng. 

Sở kiều mở lòng bàn tay, thả hết toàn bộ bong bóng lên trời. Chúng nó tản ra bốn phía, những gì đè nặng tận đáy lòng cô cũng bỗng chốc tiêu tán theo. 

Chỉ còn lại một quả, cô vẫn chưa buông ra, tay vẫn nắm chặt, treo nó lên đỉnh chiếc lều. 

"Sao lại còn một quả?” Quyền Yến Thác không hiểu hành động của cô. 

Sở Kiều nói, “Đây là nguyện vọng dành cho sinh nhật năm nay của tôi.” 

"Vậy sao không thả? Không muốn đạt được ư?” 

"Không.”

Sở Kiều nở nụ cười, con ngươi trở nên yên tĩnh, “Đã đạt được rồi, tôi muốn giữ làm kỷ niệm.” 

Tâm tư của phụ nữ đúng là khó nắm bắt. Quyền Yến Thác không hiểu lời cô nói, nhưng cũng không truy hỏi làm gì. 

Càng về đêm, gió trên núi càng lạnh. Sở Kiều khịt mũi, cảm thấy run người. 

"Vào đi.” Quyền Yến Thác để Sở Kiều vào trong lều trước. Anh đi đến bên ngọn lửa. Ngọn lửa bốc lên rất cao, nhánh cây được xếp rất có kỹ thuật, như thế có thể khiến lửa cả đêm không tắt. 

Trong lều ấm áp, Sở Kiều chui vào bên trong, cởi áo khoác ra, đặt nó ở bên cạnh mình. 

Một lát sau, Quyền Yến Thác cũng đi vào. Thân hình anh vừa cao vừa lớn, không gian trong lều chợt trở nên chật hẹp. 

"Còn muốn ngắm sao nữa à?” Anh nhìn qua người bên cạnh, cười hỏi. 

Nghe lời anh nói, Sở Kiều nở nụ cười. Cô dùng hết sức để gật đầu, quả thật là ngắm có  bấy nhiêu chưa đủ. 

Quyền Yến Thác bảo cô nằm xuống. Anh kéo đỉnh lều xuống một chút, phần phía trên trở nên trong suốt. Khung cảnh lộng lẫy của bầu trời đêm lập tức đập vào mắt cô. 

Sở Kiều thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy người đàn ông này quả là chu đáo. Ban đêm có thể thả lỏng thể xác và tinh thần, tâm tình cô cũng thông suốt hơn. 

"Này," Sở Kiều huých cùi chỏ vào người anh, tò mò hỏi, “Mấy người các anh đi thám hiểm hang động trên núi, kết quả thu được gì hả?” 

Quyền Yến Thác quay sang, nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi hỏi, “Hay là bây giờ, tôi dẫn cô đi xem?” 

"Không cần - - "

Vẻ ngoài của Sở Kiều hung dữ như thế, thật ra lá gan của cô nhỏ lắm, xem phim kinh dị còn bị ám ảnh rất lâu chứ đừng nói hang động tối đen như mực. 

Ánh mắt của người đàn ông trở nên e ngại, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa. Hang động đó có cái gì đâu? Toàn là đá tảng, chẳng có gì đặc biệt. 

Sở Kiều nằm ở trong lều, học theo động tác của anh, đặt hai tay ra sau ót để gối đầu. Cô nhìn ngôi sao lóe sáng trên trời, trong lòng âm thầm run rẩy, “Quyền Yến Thác, anh thật sự tin vào vận mệnh sao?” 

Vận mệnh?

Quyền Yến Thác giật mình, đôi mắt không lộ ra cảm xúc nào. Anh nhếch môi rất nhẹ, hàm dưới khẽ cắn chặt, nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương. 

"Tôi không tin vào vận mệnh." Không đợi anh trả lời, Sở Kiều đã lầm bà lầm bầm. Phải, cô không tin, từ lúc vận mệnh bỏ rơi cô, cô đã không còn tin vào nó nữa. 

Quyền Yến Thác quay đầu, ánh mắt thâm thúy ngừng lại trên khuôn mặt cô. Đôi mắt cô ngấn lệ, tuy rằng chớp một cái, nước mắt đã không còn, hình ảnh ấy lại in sâu vào tận đáy lòng anh. 

"Sở Kiều - - "

Quyền Yến Thác đưa tay lên, ngón tay ấm áp chạm vào khuôn mặt cô. Anh đứng thẳng nửa người, một tay chống ở bên cạnh thân thể cô. 

Lúc này, chỗ sâu nhất trong mắt anh chợt tỏa ra ánh sáng ấm áp, mang theo sự lưu luyến dịu dàng, “Cô không cần phải tin vào vận mệnh, bởi vì vận mệnh chỉ mang đến cho cô khổ đau và cay đắng, nhưng những gì tôi mang đến cho cô là thứ cô mong muốn.” 

Tôi mang đến cho cô tất cả những gì cô mong muốn.

Sở Kiều ngạc nhiên. Cô nhìn vào chỗ sâu nhất trong mắt anh, không rõ cảm xúc bây giờ của mình là gì, chỉ cảm thấy giốngnhư có lửa thiêu đốt, muốn đốt sạch cả thân thể cô. 

Hôn, gấp đến mức không thể rời. 

Không biết là ai chủ động trước.

Bộ đồ thể thao trên người bị lột ra, khóa kéo cũng bung trong nháy mắt. Tiếng vang rất nhỏ, kích thích thần kinh mẫn cảm của Sở Kiều, giống như bùa chú đã được hóa giải, chôn sâu vào lòng của cả hai, vĩnh viễn không thể từ bỏ. 

Nụ hôn của anh dừng trên xương quai xanh của Sở Kiều, sau đó hôn từ từ xuống dưới. Sắc hồng trong bóng tối đã hoàn toàn thuộc về anh. 

Tay chân Sở Kiều không thể dùng sức, cả người cô mềm nhũn, dựa vào thân thể anh. Cô dựa vào vai anh, ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy yếu hầu khêu gợi của người đàn ông. Lửa nóng từ hơi thở phà ở bên tai, nóng đến mức khiến cô giật mình, cả người không nhịn được mà co rút lại. 

Nhận thấy thân thể mẫn cảm của cô nhúc nhích, Quyền Yến Thác cười nhạt một tiếng, đôi môi mỏng ngậm chặt vành tai cô, nói ra lời mập mờ, “Thả lỏng, cứ theo tôi là được rồi.” 

Sở Kiều tựa như nói không ra hơi, thân thể dần dần trở nên khô nóng. Cô thở dốc, cố gắng buông lỏng cơ thể từ từ. 

Xung quanh không có tiếng động, chỉ có gió ngẫu nhiên thổi qua.

Sở Kiều nhìn xuyên qua đỉnh lều, trông thấy ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Tuy rằng biết ở bên ngoài không có người, nhưng dù sao nơi đây cũng lạ lẫm, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng vang lên, khiến cô khẩn trương liên hồi. 

Cô cứ luôn lo lắng, nếu lỡ như có người lại gần, cô và anh phải làm sao? 

Cảm thấy cô không chuyên tâm, Quyền Yến Thác cúi đầu, cắn nhẹ một cái vào khóe miệng cô. Hai tay cô vịn vào bờ vai anh, thân thể mịn màng chảy mồ hồi. 

Đầu óc Sở Kiều trống rỗng, chỉ nhớ rõ lời của anh: Thả lỏng, cứ theo tôi là được rồi. 

"Ưm..."

Thân thể đảo điên, bàn tay Sở Kiều nắm chặt, vùi mặt vào ngực anh, để mặc ngọn lửa nóng bỏng kia thiêu đốt bản thân mình. 

Cô cử động một bàn tay, vòng qua vai anh, móng tay sắc nhọn để lại dấu vết màu đỏ trên lưng. 

Giao cấu, sa vào say mê.

Cô không muốn lùi bước, càng lúc càng muốn nhiều hơn. 

Đến thời khắc lên đỉnh cao nhất, cả người Sở Kiều căng cứng. Cô nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng cảm nhận được sự triền miên da diết.

Đối với cô mà nói, đêm nay mới là lần đầu tiên.

Cô dùng thân báo đáp, cho anh tất cả, không hề giữ lại.

Hơi thở của anh dồn dập, đôi môi chạm vào tai cô, giọng nói khàn khàn, “Hóa ra cô không hề nhạt nhẽo, chỉ là ngày thường tôi không nỗ lực mà thôi...” 

Trong lòng Sở Kiều tràn đầy cảm xúc ngại ngùng. Cô từ từ nhắm mắt lại, hung dữ cắn vào vai anh. 

Dư âm qua đi, Quyền Yến Thác nhìn người phụ nữ dưới thân mình, đôi mắt anh dịu dàng, sáng rỡ như dòng nước mát. Anh nhanh chóng giúp cô rửa sạch người, sau đó đắp mền lông cho cô. 

Điều kiện ở đây không thể so bằng ở nhà, anh không dám sơ suất, sợ cô bị lạnh. 

Người trong lòng ửng hồng hai má. Anh nhẹ nhàng vén lọn tóc ẩm ướt của cô, dịu dàng hôn lên trán cô.