Chương 1332: C1332: Chương 1332

Đang suy nghĩ thì cánh cửa mở ra, bà cụ Tô nhìn lên đầu cầu thang, suýt chút nữa lại lên cơn đau tim.

Diêu Linh Nguyệt mặc quần áo xộc xệch, thân hình gầy gò như tấm ván, không phân biệt được trước sau, thoạt nhìn cứ như đầu cô đã quay 180 độ vậy…

Bà cụ Tô hoảng sợ: “Con bé…. con bé như thế này hả?”

Túc Bảo khó hiểu nói: “Như thế này là thế nào ạ?”

Bà cụ Tô vô thức cúi đầu thì phát hiện ngón chân của Diêu Linh Nguyệt ở phía trước, vậy tức là chỉ có quần áo mặc ngược…

“…” Bà cụ Tô sờ trán.

Tô Nhất Trần đi tới, thân hình cao lớn thẳng tắp gần như che mất ánh sáng, anh im lặng một lúc, cuối cùng siết tay Diêu Linh Nguyệt, nhét tay cô vào ống tay áo.

“Đã tắm rửa thay đồ rất lâu rồi.” Anh bình tĩnh nói: “Vẫn nên mặc quần áo chỉnh tề, đừng hù dọa bà cụ.”

Túc Bảo bận rộn trong phòng khách hơn một giờ đồng hồ rồi nên Tô Nhất Trần không đành lòng để cô bé con bận thêm nữa.

Thế là Diêu Linh Nguyệt đứng ở cửa phòng, nhét hai tay vào ống tay áo, sau đó kéo quần áo xoay lại, cuối cùng chỉnh đúng chiều.

“Đưa tay ra nào!” Tô Nhất Trần nói.

Diêu Linh Nguyệt đờ đẫn nhìn chằm chằm Tô Nhất Trần.

Tô Nhất Trần kiên nhẫn nói: “Tay.”

Diêu Linh Nguyệt cử động, nhưng dường như không biết cách gập khớp khuỷu tay.

Túc Bảo đành phải cởi áo khoác ra, làm mẫu: “Như thế này nè mợ cả!”

Diêu Linh Nguyệt đưa một tay ra.

Cô như bừng tỉnh ngộ.

Tay còn lại cũng đưa ra một cách suôn sẻ.

Bà cụ Tô thở phào nhẹ nhõm nói: “Đi thôi, ăn cơm trước đã.”

Cuối cùng cũng đến bước mà bà quen thuộc!

Nuôi cho mập mạp, bà rành cái này lắm!

Khi về nhà họ Tô, Cái Chuông mới được hai tháng tuổi, từ 4 cân tăng lên gần 8 cân. (Bây giờ nó phải chạy quanh cây mỗi ngày để giảm cân)

Thủ Vọng gầy đến mức ban đầu có thể nhìn thấy xương sườn, nhưng bây giờ bụng nó tròn trịa rất dễ thương! (Thủ Vọng thực sự không thể ăn thêm được nữa)

Tướng Quân bây giờ cũng thích ăn! (Sự thực thì: Hễ nhìn thấy bát cơm lại thấy sợ…)

Bà cụ Tô nhìn Diêu Linh Nguyệt: Rất gầy, cho bà một tháng… không, nửa tháng, nhất định bà có thể khiến con dâu trở lại hình dạng con người bình thường.

Nhưng……

“Sao mặt con bé vẫn đen thế…” Bà cụ Tô thắc mắc, “Có phải sinh ra đã đen sì sì không?”

Lúc này Kỷ Trường đột nhiên nói: “Chờ đã, Túc Bảo, đưa cô ấy vào phòng.”

Túc Bảo kéo tay Diêu Linh Nguyệt, vẫy tay với bà cụ Tô: “Bà ngoại, bà ăn cơm trước đi, con có việc phải làm!”

Sắc mặt bé nghiêm túc, hơi giống Tô Nhất Trần lúc chuẩn bị họp, mọi người dở khóc dở cười ngồi dưới lầu chờ đợi.

Kỷ Trường cau mày nhìn Diêu Linh Nguyệt, sau đó đưa tay chạm vào trái tim cô.

“Có thứ gì đó trong cơ thể cô ấy…”