Chương 14: Cửa tiệm đồ Cổ (14)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: HD

Nửa đêm vụ án mạng nữ chưởng quầy của tiệm đồ cổ lại tiếp tục thăng đường, nghe nói Cát Tống không phải hung thủ, chính là cái người mới bắt được. Lúc này vừa mới ăn cơm tối xong, dân chúng rãnh rỗi không có việc gì làm, tất nhiên chạy tới coi, nhưng không tích cực hăng hái chen lấn như hai lần trước, không đi vào trong cũng không ở lại bên ngoài quá lâu, đã nhanh chóng giải tán – dù sao, tám phần là bắt sai người nha.

Tần đại nhân chưa kịp ăn cơm tối, lúc này đang ngồi trên công đường cảm thấy có chút ấm ức, nhìn đại hán cao sáu thước quỳ bên dưới, lại nhìn Bạch Thủy nghiêm trang đứng một bên, hỏi, “Bạch bộ đầu, người dưới công đường là ai?”

Bạch Thủy ôm quyền, “Bẩm đại nhân, người này tên là Vu Hữu Thạch, cầm đồ của tiệm đồ cổ đi đổi tiền, ty thức nghi ngờ, vì thế bắt hắn về, giao cho đại nhân thẩm vấn.”

Vừa nghe liên quan tới án mạng của tiệm đồ cổ, ông ta mới liếc mắt nhìn đến những người dưới công đường, quả nhiên nhìn thấy Tô Vân Khai và Minh Nguyệt, người của Liễu gia cũng đến. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung về chỗ này, ông ta bỗng thấy áp lực, thu hồi suy nghĩ, gõ đường mộc một cái, “Vu Hữu Thạch, tại sao ngươi lại có đồ vật của Liễu Bội Trân chủ tiệm đồ cổ?”

Vu Hữu Thạch cao giọng đáp, “Thảo dân không biết tiệm đồ cổ gì hết, chỉ biết thứ này là do thảo dân lượm được ở cống nước hai ngày trước. Nếu đại nhân không tin, thảo dân có thể dẫn ngài cùng với vị Bạch bộ đầu này đi xem thử.”

Tần đại nhân cười lạnh, “Ngươi đã không biết về đồ cổ, vì sao vẫn nhặt lên, lại đem đi cầm, mà không phải ném đi chỗ khác?”

Vu Hữu Thạch nói, “Trước đây trong nhà thảo dân có làm ăn buôn bán, đồ vật giá thế nào vẫn có thể phân biệt được, thảo dân đoán thứ này có giá trị không nhỏ, liền lấy đi cầm thử một lần. Không ngờ lại liên quan tới án mạng gì đó, nếu thảo dân biết, nhất định không đụng tới.”

“Không biết công tử đi qua cống nước kia khi nào?”

Tô Vân Khai đứng bên cạnh sư gia đột ngột mở miệng, Vu Hữu Thạch lập tức nhìn qua hắn, thấy hắn là một thư sinh tuấn tú, hai mắt tỉ mỉ đánh giá, xong mới nói, “Tối hôm trước, ta vừa đi đổ phường về, trên đường đi về thì nhìn thấy.”

“Ngươi chơi ở đổ phường nào?”

“Tất nhiên là đổ phường lớn nhất trấn Nam Nhạc rồi.”

Nói xong, đột nhiên thấy khóe miệng người trước mặt kéo lên ý cười châm biến, Vu Hữu Thạch mở to mắt, nhìn chằm chằm người này.

“Nhưng người trong đổ phường nói lâu lắm rồi không thấy ngươi xuất hiện ở đó, hình như là… từ sau đêm ngày 16, cũng chính là buổi tối chưởng quầy Liễu thị bị giết.”

Khuôn mặt Vu Hữu Thạch kéo căng, giọng nói trầm thấp, “Ý của ngươi là gì, chẳng lẽ ngươi muốn nói ta chính là hung thủ?”

“Dĩ nhiên là không thể nói như vậy. Có điều ngươi nhặt được bát bạch ngọc đêm đó, chứ không phải tối hôm trước.”

Bộ dạng Vu Hữu