Chương 18: Cô nương bánh nhân đậu (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: HD

Mưa gió ánh trăng mờ, lồng thêm một tầng màu xám trên đỉnh núi, bình minh đi lên, màu xanh của những dãy núi lộ ra tia nắng ban tươi đẹp, rũ xuống vạn vật đất đai, hào quang chói mắt.

Sáng sớm tinh mơ, Bạch Thủy chuẩn bị đi đến cửa thành tập hợp với Tô Vân Khai, bản thân nàng rất lo lắng, tối hôm qua đi đến nha môn từ chức, đêm khuya đi sang từ biệt Minh gia gia, thu dọn một chút đồ dụng nữ nhân, để có thể đi xa một chuyến.

Bước ra ngoài, xong nàng khóa chặt cửa, cũng không quá lưu luyến nơi này, ngược lại vì có thể đến Đại Danh Phủ mà rất cao hứng, cứ như vậy, càng ngày càng gần Khai Phong rồi. Huống chi Tô Vân Khai là một người cực kì đáng tin tưởng, chỉ cần nàng tận tâm tận lực, ngày sau khẳng định có thể đi tới Khai Phong. Tô Vân Khai coi quản hình ngục, nếu được thăng chức, chắc chắn có thể vào Đại Lý Hình Bộ.

Nghĩ như vậy, ngày thường khuôn mặt nàng hết sức trắng xanh nhưng nay vui vẻ nên có chút hồng nhuận, toàn thân nam trang, trông giống như ngọc diện lang quân. Nàng đi đến đầu ngõ nhỏ, đứng trước cửa Minh gia, gõ cửa.

Một lát sau, Minh Thịnh ra ngoài, thấy nàng, nhìn bao quần áo trên vai nàng, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói, “Một mình ra ngoài, phải cẩn thận, đến chỗ phủ rồi, rãnh rỗi nhớ viết thư báo bình an.”

Trong lòng Bạch Thủy ấm áp nói, “Gia gia yên tâm, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, thường xuyên viết thư về… Đây là chìa khóa nhà con, nếu bằng hữu thân thích của gia gia đến chơi, có thể cho bọn họ ở bên đó, gia gia với Minh Nguyệt dùng được cái gì trong nhà, thì cứ lấy ra dùng đi. Con nghĩ… phải rất lâu sau mới có thể trở về.”

Minh Thịnh nhận lấy chìa khóa, “Ừm”, lại nói, “Con đi đến nơi đất khách quê người, còn Minh Nguyệt ở nhà, ta càng lo lắng cho Minh Nguyệt hơn.”

Bạch Thủy hỏi, “Gia gia nói lời này là có ý gì?”

Minh Thịnh nhìn bên trong, khuôn mặt hiền lành có chút khổ sở, “Cha mẹ Minh Nguyệt mất sớm, khi còn nhỏ nó đã theo ta đến trấn Nam Nhạc, không có người chăm sóc, mỗi khi ta tới nha môn, đều nhốt nó ở trong nhà. Có một ngày ta ra ngoài quên nấu cơm cho nó, nó đói không chịu nổi, liền tự mình chạy ra ngoài, xém chút nữa gặp nạn.”

Bạch Thủy chợt nói, “Là chuyện khi nàng bốn tuổi gặp được Tô đại nhân?”

“Đúng vậy. Đã lâu như thế nhưng nó vẫn nhớ Tô đại nhân, ta suy nghĩ rất nhiều lần, có lẽ bởi vì nó không nơi nương tựa, quá mức cô đơn, cho nên không quên được hắn. Cũng sau lần đó, mỗi lần ta đi đến nha môn đều dẫn nó theo, ai ngờ mưa dầm thấm lâu, đã học được nghề ngỗ tác. Đây không phải là hy vọng của ta, dù gì cũng là cô nương gia, ngỗ tác lại là nghề ‘dân đen’, nhưng nó thích vậy, cũng rất có thiên phú. Sau đó, ta dần nghĩ thông suốt, không muốn chôn vùi tài năng của nó.”

Thời điểm Bạch Thủy phá án, tính tình nàng rất không tốt, dễ dàng xúc động nóng nảy, cho nên xem thường chi tiết nhỏ nhặt. Nhưng hiện giờ yên lặng nghe người ta nói, bên trong truyền đạt ý tứ, có thể nghe ra được hơn phân nửa, nàng suy xét một hồi, hỏi thăm dò, “Gia gia muốn để nàng đi chung với Tô đại nhân, tới Đại Danh Phủ?”

Minh Thịnh gật đầu, “Tối hôm qua ta tới nha môn một chuyến, hỏi thăm tường tận vụ án kia, từ đầu đến cuối Tô đại nhân không từ chối hợp tác với Minh Nguyệt, thậm chí những quan viên khác còn không có sự nhẫn nại tôn trọng người khác như hắn. Lấy án tử làm trọng, không lấy thân phận khinh thường người cộng sự. Ta đã khuyên nhủ nó, nhưng nó vẫn không yên tâm. Tối qua nghe thấy nó trở mình, đứng trước phòng đi qua đi lại, rõ ràng trong