Chương 22: Bạch cốt mười năm (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: HD

Xương ngực xuất hiện dấu hiệu khi còn sống từng bị thương, nhưng nhìn khe hở trên xương, Minh Nguyệt cảm thấy đây không thể là vết thương chí mạng. Tìm xem đầu cốt, cũng không thấy có vết thương. Nàng suy nghĩ trong chốc lát, nói, “Phải tìm hết các xương sườn.” Cuối cùng lại nói, “Xương sườn trái phải mỗi bên có 12 chiếc.”

Xương người có hai trăm lẻ sáu chiếc, xương sườn cong dài, vô cùng dễ tìm. Không bao lâu Tô Vân Khai tìm thấy, đưa cho nàng. Hai người nhìn chăm chú, khi đưa qua đã thấy trên đó có vết thương.

Minh Nguyệt vội vàng cầm lấy rồi mở mảnh vải trắng ra đặt lên chỉnh tề, hiện giờ nhìn kỹ, không khỏi cảm thấy đáy lòng lạnh run, “Hung thủ thực tàn nhẫn.”

Tô Vân Khai thấy nàng cắn răng nói, hỏi, “Thế nào?”

“Trước ngực cốt bị thương nặng, ta cứ tưởng đây là đòn trí mạng gây tử vong. Nhưng nhìn xương sườn xong, cả 12 chiếc này, không có cái nào là toàn vẹn.”

Tô Vân Khai đột nhiên hiểu, ý nàng nói, hung thủ dùng vật cứng đánh đập người chết, xuống tay không chút niệm tình.

“Bên trái xương sườn bảo hộ dạ dày, bên phải xương sườn bảo hộ gan và thận, nhưng cả hai bên xương sườn đều bị tổn thương. Không biết là thù hận gì, lại khiến hung thủ dùng thủ đoạn tàn độc này.” Minh Nguyệt nắm chặt quả đấm, “Ta ở bên cạnh gia gia mười mấy năm, chưa từng nhìn thấy người nào nhẫn tâm như vậy.”

Tô Vân Khai từng ở Đại Lý Tự và Hình Bộ, cũng chưa từng thấy thủ đoạn tàn ác như thế.

Minh Nguyệt im lặng, tiếp tục quan sát xương cốt khác, lần lượt tìm ra vết tích trên hài cốt, càng ngày càng nhiều, gần như toàn thân đều có.

Một đêm này Bạch Thủy đi nha môn tìm kiếm hồ sơ vụ án, muốn đến bẩm báo với Tô Vân Khai, nhưng tới thư phòng không nhìn thấy đại nhân, tìm một vòng thì thấy đèn dầu trong phòng bếp còn áng. Vào trong thấy sắc mặt hai người kia cực kì không tốt, có vẻ tức giận, trên bàn bày một đống xương cốt. Nàng bước tới, hai người nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn, nàng mở miệng trước, “Tìm ra nguyên nhân gây tử vong?”

Minh Nguyệt chỉ vào xương sườn, “Bị người ta dùng vật cứng đập vỡ lục phủ ngũ tạng, những cái này chính là vết thương trí mạng.”

Mấy năm nay Bạch Thủy đi theo Minh Thịnh phá án không ít, Minh Nguyệt nói vậy liền nhìn ra một điểm, nói, “Nhưng vì sao hung thủ không đánh vỡ đầu hắn?”

Tô Vân Khai nói, “Lưng người chết không có vết thương, nghĩa là từ lúc bắt đầu hung thủ đã đánh trực diện người chết, tất nhiên người chết sẽ phòng bị.” Hắn giơ tay chỉ vào một bộ phận cho nàng coi, “Xương cổ tay và xương khuỷu tay có vết thương, ta nghĩ khi hung thủ hành hung, người chết dùng tay không che chắn. Cho nên chính diện đều bị thương, nhất là cánh tay, nhưng đầu không có việc gì.”

Minh Nguyệt bổ sung thêm, “Bình thường dưới tình huống này, người ta không chịu được công kích sẽ giơ tay bảo vệ đầu, cuộn thân thể lại. Dựa trên vết thương, chỗ xương sườn vùng hông bị thương quá nặng. Nhưng phần đầu không chút thương tổn, đó là nói… sau khi nạn nhân chết, thân thể bày ra, hung thủ tiếp tục hành hung, dẫn đến chỉ có phía trước mới bị thương.”

Bạch Thủy cảm thấy lạnh người, “Rốt cuộc là có thù…”

Tô Vân Khai hỏi, “Ngươi với Thường bộ đầu có tìm ra manh mối gì không?”

Lúc này Bạch Thủy mới nhớ ra, “Đã đi vùng lân cận hỏi thăm, nhưng không có manh mối. Gần nhất cũng đã quá mười năm, cách khu rừng thứ hai mười dặm trước kia thường gặp nạn, hàng năm vô số người mất tích. Trên thi cốt không thể tìm ra thân phận, khó lòng xác định thân phận hắn.”

Tô Vân Khai khẽ gật đầu, suy xét hồi lâu, lại hỏi Minh Nguyệt, “Có thể nhìn ra tuổi tác người chết không?”

Minh Nguyệt nói, “Dựa theo khung xương mà nói, tuổi nằm trong khoảng 25 đến 30, nam tử thân hình cao gầy.”

Tô Vân Khai lại nói, “Đi tìm thử trong hồ sơ mất tích có người như vậy không, còn có, gia cảnh hắn không tốt, rất có khả năng là sống một mình, nếu không có người thân nhận thức, vậy thì đi hỏi láng giềng có ai quen biết người giống như vậy.”

Bạch Thủy hiếu kì hỏi, “Tại sao đại nhân biết gia cảnh hắn không tốt lại sống một mình?”

“Tóc.” Tô Vân Khai nhìn đám cỏ khô vướng trên mái tóc dài, “Nếu nói trong lúc tranh đấu với hung thủ khiến tóc tai hỗn loạn thì không đúng, rõ ràng chồng tóc này không được chải chuốt thường xuyên, cho nên tất cả bị rối dính cùng một chỗ, hơn nữa tóc rất dài, còn dài hơn cả cô nương gia, nếu có người nhà sinh sống chung sẽ không để tóc mọc tự nhiên.”

Minh Nguyệt cũng hỏi, “Còn cái kia?”

“Giầy rơm. Khi tìm thấy thi cốt, có một đôi giày rơm rách nát, sợi dây thừng của chiếc giày bên trái không giống chiếc bên phải. Ta đã xem qua đáy giày, phát hiện hai chiếc lớn nhỏ khác nhau. Cho nên hoặc là người khác cho hắn, hoặc là hắn nhặt được.”

Hai người giật mình, Bạch Thủy chuẩn bị đi tìm manh