Chương 36: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: HD

Tháng tư đã tới, cả đường đi bốn người lại hơn mười mấy nha môn Châu Huyện, lấy những vụ án cần thẩm tra lại. Xử lý các án nhỏ, đại án thì lâu hơi một chút. Chỗ nào chuẩn bị yến tiệc thiết đã, Tô Vân Khai đều từ chối, đi thẳng đến nha môn, khiến cho quan nha nhiều chỗ kinh hãi không thôi. Tin tức truyền ra ngoài, mấy quan sai địa phương sau này cũng không dám mở tiệc chiêu đã nữa.

Nha môn của Đại Tống rất nhiều, nhưng không phải chỗ nào cũng có án mạng lâu năm chưa giải quyết, trái lại Minh Nguyệt cảm thấy không mệt chút nào. Xử lại các vụ án to nhỏ khoảng chừng hơn hai trăm, nhưng không quá hai mươi vụ kiện cần nàng xuất hiện. Bạch Thủy đi theo Tô Vân Khai đi ra đi lại, nàng theo Tần Phóng ở địa phương ăn uống chơi đùa. Thế nên hôm nay ở trong xe ngựa cẩn thận quan sát, Minh Nguyệt cảm thấy nàng với Tần Phóng sắp biến thành quả cầu rồi.

Tô Vân Khai đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe đối phương nhẹ nhàng than thở, mở mắt nhìn sang, còn chưa kịp hỏi, Tần Phóng đã lanh mồm lanh miệng hỏi, “Ngươi làm sao vậy, có phải chưa ăn no không, không sao đâu, nghe nói buổi chiều chúng ta có thể đến được trấn tiếp theo rồi.”

Minh Nguyệt bóp bụng mỡ của mình, vẻ mặt bi thương, “Béo rồi.”

Tần Phóng đánh giá nàng, ra sức gật đầu, “Qủa thật là béo.”

“Ngươi cũng béo lên rồi.”

“Ta là nam nhân, cái này gọi là khỏe mạnh.”

Bạch Thủy nghe vậy, giơ tay nhéo cánh tay hắn, Tần Phóng bị đau thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Bạch Thủy hừ nói, “Thịt mềm như vải bông, cái này gọi là thịt mỡ.”

Tần Phóng giận muốn trả thù nàng, nhưng nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân đành nhịn xuống. Tô Vân Khai thấy Minh Nguyệt vẫn đang ôm bụng nhỏ, vẻ mặt nàng vô cùng ưu thương, cười nói, “Nhiều thịt một chút cũng tốt, gầy yếu quá sẽ bị gió thổi bay.”

Minh Nguyệt ngước mắt nhìn, “Thật ư?”

“Ừm.”

Lúc này Minh Nguyệt mới không bóp bụng nữa, trong lòng vui mừng như con chim sẻ bay lên trời.

Đi được ba dặm, vẫn chưa vào trong trấn, lại nghe thấy tiếng người cãi nhau. Xe ngựa dừng lại, xa phu ở bên ngoài nói, “Quan gia, phía trước có người tranh chấp, chặn lối đi rồi.”

Tô Vân Khai vén màn xe nhìn ra ngoài, đằng trước tụ tập hơn mười người, bọn họ đều cuốn ống quần lên tay thì cầm cuốc, lại nhìn xung quanh là đồng ruộng, chắc là người trồng trọt quanh đây. Mấy người kia cãi nhau rất lớn, có vẻ như không chung một chủ đề.

“Xuống xe nhìn xem.”

Bốn người lần lượt xuống xe, đi đến gần bọn họ, mới phát hiện trên mặt đất đầy lá cây mía.

Hiện tại đã qua mùa mía, trồng tiếp mía sẽ không ngọt. Nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ, nói mía này thì ngoại lệ, ngọt phát ngấy. Người trồng định ngày mai chặt đi bán lấy tiền, không ngờ khi đến lại không thấy mía đâu, liền nghi ngờ người nọ trộm, sau đó cãi nhau.

“Lộ Tam, mía của ta là do ngươi chặt, ngày hôm qua ngươi còn nói với người ta sẽ chặt mía nhà ta để bán kiếm lời.”

“Triệu Tứ, người khác nói cái gì ngươi cũng tin hay sao, nếu ngày mai có người tới nói với ngươi ta muốn cướp vợ ngươi, ngươi cũng tin?”

“Đồ khốn ta liều mạng với ngươi!”

“Tới đi, mau tới đập vỡ đầu ta đi.”

Mắt thấy Triệu Tứ kia thật sự sắp lấy cái cuốc đánh người, Tô Vân Khai quát một tiếng, khiến cho đám đông ồn ào lập tức yên tĩnh, liếc mắt nhìn qua bên này. Bốn người tới là mỹ nữ tuấn nam, tuy quần áo người nói chuyện không hề đẹp đẽ đắt tiền, nhưng diện mạo tuấn lãng, ngũ quan đầy chính khí, đám người không ai dám quát lại hắn.

Bạch Thủy bày ra lệnh bài trước mặt mọi người, nhưng nhanh chóng thu về, tránh cho bọn họ nhìn thấy nàng là bộ đầu của Đề Hình Tư, “Bộ khoái xử án.”

Lúc này mọi người mới bày ra vẻ mặt kính sợ, theo bản năng liền cách xa ba trượng, sợ trêu trọc quan gia.

Triệu Tứ vừa nghe xong, lập tức tiến lên, giận dữ nói, “Bộ khoái đại nhân, ta muốn cáo trạng, ta muốn báo án Lộ Tam kia chặt mía nhà ta.”

Lộ Tam quỳ trên mặt đất hô to oan uổng, lại nói, “Sáng sớm hôm nay ta lên núi đốn củi, ngài xem, đao của ta vẫn ở đây, thời gian đâu chặt mía của hắn, hắn thì đi tìm người làm chứng, ngậm máu phun người.”

Triệu Tứ tức giận nói, “Đừng tưởng là ta không biết ngươi ham mê cờ bạc nợ nần chồng chất, trong nhà cái gì cũng không có, ngay cả cái đao này, cũng là ngươi ăn trộm từ nhà A Cẩu. Ngươi tới chỗ người khác ăn thiếu uống thiếu cũng không tính làm gì, vậy mà chặt hết mía nhà ta, ngươi biết rõ mẹ ta bị bệnh cần tiền chữa trị, ngươi trộm tiền này sẽ an tâm được sao?”

Lộ Tam cười nhạo miệng tiếng, “Ngươi lấy chứng cớ ra đây, không thì hỏi xem hôm nay ai nhìn thấy ta chính là người chặt mía chứ.”

“Nói như vậy ngươi nhất định đã cải trang rồi.”

“Đó là không có chứng cứ.” Lộ Tam lại đắc ý, chắc chắn hắn không có biện pháp chứng minh.

Triệu Tứ không nói chuyện, chỉ có thể xin Tô Vân Khai làm chủ. Tô Vân Khai nhìn sang thanh đao bén nhọn, ngồi chồm hổm cầm đao, hỏi: “Sáng nay ngươi dùng thanh đao này để đốn củi?”

Lộ Tam cao giọng đáp, “Đúng.”

“Vậy củi của ngươi đâu?”

“Bán rồi.”

Minh Nguyệt đảo mắt, bước tới nói nhỏ bên tai Tô Vân Khai hai câu. Tô Vân