Chương 72: Tới hát cho em

Cốc trà sữa thứ bảy mươi hai: Tới hát cho em.

------------------------------------

Buổi chiều đến trường, rất nhiều người hỏi thăm Lê Dương về chuyện thi toán.

Trong số đó, bạn mập và Tiết Lai Đóa là hai kẻ tích cực nhất.

Lê Dương bị bọn nó hỏi phiền không chịu nổi.

Mà với chuyện này, Tiết Lai Đóa lý lẽ rất hùng hồn: "Tuy tui không có duyên với cuộc thi, nhưng ông không thể nào ngăn cản con tim khát vọng của tôi được!"

Bạn mập lập tức như gặp tri kỉ: "Đúng vậy không sai!"

Lê Dương ngả lưng lên thành ghế, chỉ vào hai bạn, "Câm miệng."

Cậu ngồi thẳng dậy định làm bài, khoé mắt chợt bắt được có đứa đang nhìn mình.

Ngẩng đầu lên liền thấy Lý Giai Duệ.

Ánh mắt kỳ quái hơn cả mọi khi......

Lê Dương nhíu mày, bây giờ cứ nhìn Lý Giai Duệ là cậu nghĩ ngay đến cái hôm Thiệu Nhất đơn độc đi đánh nhau giúp mình.

Tuy anh Nhất của cậu rất lợi hại một tay hạ đo ván được cả đám...... Nhưng cậu vẫn cứ khó chịu lắm luôn,

Sự khó chịu này giống với ấm ức, người mình thích thay mình giải quyết rắc rối mà mình chẳng hề hay.

Khác với cảm giác khi nhìn thấy những vết thương chẳng biết từ đâu ra trên người Thiệu Nhất, khi ấy là đau lòng, là nhận thức được sự xa cách. Còn chuyện này bắt nguồn từ trên người mình, có hơi cảm động, lòng nghĩ người này sao lại tốt như vậy, nhưng cũng rất là uất ức, anh dựa vào cái gì mà không nói cho em.

Cuối cùng cậu đành trút hết những uất nghẹn buồn bực này lên đầu Lý Giai Duệ.

Mặt cậu lạnh tanh nhìn chằm chằm Lý Giai Duệ một hồi, sau đó dời tầm mắt.

Vẫn đừng nên để một thằng ngốc làm ảnh hưởng tâm trạng.

Lý Giai Duệ mím môi, sắc mặt hơi trắng bệch.

Buổi chiều có một tiết thể dục, thầy thể dục không phụ mong đợi vẫn cường tráng mạnh khoẻ không đau không ốm, chúng học sinh mỗi ngày bị đày ải trong núi bài vở nay như chim vỡ tổ, đua nhau ùa ra sân thể dục.

Lão Tiêu chắp tay sau lưng nhìn theo bóng dáng bọn nhỏ, hận sắt không thành thép mà thở dài.

"Cái đám này! Sao lúc học không thấy nồng nhiệt như vậy!"

Lê Dương đi rót nước ngang qua không kịp né, bị nước bọt của lão Tiêu bắn vào cốc.

Lê Dương: "......"

Hay lắm, giờ cậu phải đi rửa cốc rồi.

Lão Tiêu kéo cậu lại. "Ầy, Lê Dương à......"

"Vâng?" Lê Dương quay sang, "Thầy có việc ạ?"

"À ừ, thầy muốn hỏi em một chút, em cũng đừng để trong lòng......" Lão Tiêu hơi do dự, nhìn thoáng qua vài người còn ngồi trong lớp, gọi Lê Dương ra hành lang nói chuyện.

Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của lão Tiêu, Lê Dương cứ tưởng thấy có việc gì quan trọng lắm, ai dè lão Tiêu hỏi cậu, "Là thế này...... Em và Lý Giai Duệ, quan hệ không tốt lắm đúng không?"

Lê Dương thầm nghĩ, lão Tiêu đúng là trước sau như một, không lòng vòng.

"Dạ vâng."

"Hầy, hai em đều là mầm non của lớp mình, không, là mầm non của trường chúng ta," lão Tiêu thấm thía nói, "Vẫn nên hoà thuận với nhau thì tốt hơn......"

Lê Dương nhíu mày, "Sao thầy biết chuyện này?"

"Chuyện gì của các cô cậu mà thầy chẳng biết?" Lão Tiêu dùng vẻ mặt từng trải thâm sâu nói, "Thầy chỉ giả vờ không biết mà thôi! Lười quản các cô cậu, chừa cho các cô cậu tí mặt mũi. Tô Ngang với con bé lớp trên tầng yêu sớm đúng không? Hừ hừ, chúng tôi đều biết rõ ràng."

"......" Lê Dương nín lặng một lát, quơ quơ cái cốc trong tay, "Em đi rót nước đây."

"Rót nước em đi hướng đó làm gì?"

"...... Rửa cốc ạ."

Lão Tiêu cầm cốc trà của mình uống một ngụm, lắc đầu, "Người trẻ tuổi thời nay uống miếng nước cũng phải rửa cốc. Quá cẩn thận."

Lê Dương đi đến bồn rửa tay, đưa lưng về phía camera lấy điện thoại ra nghịch.

Bên ngoài không thể so với trong lớp, nhỡ có chủ nhiệm nào nhàn rỗi đang xem camera mà thấy cậu quang minh chính đại đứng trên hành lang chơi điện thoại, sợ là bị phát loa phê bình luôn á.

Cậu nhắn từng chữ một.

Nhất.

Ca.

Chắc đang giờ học ít khách, Thiệu Nhất trả lời rất nhanh.

—— Có chuyện gì thế? Không học à?

Lê Dương dựa vào tường, chậm rì gõ chữ - Tiết thể dục.

—— Không đi chơi à?

—— Không đi.

—— Thế đang làm gì?

—— Nhắn tin cho anh.

—— Trả lời vậy anh hết biết nói tiếp sao luôn [ ngón cái /]

Lê Dương bật cười, tiếp tục thong thả gõ chữ.

—— Ừm, gọi anh nói chuyện để giải toả tâm trạng.

Cậu gửi tin xong liền cảm thấy mình nói năng hơi mắc ói...... Nhưng cậu cũng không định thu hồi, đợi Thiệu Nhất trả lời.

—— Tâm trạng không tốt?

—— Hơi hơi, trong lớp có một thằng ngốc, rất phiền.

—— Vậy phải làm sao bây giờ, anh cũng không thể tẩn nó một trận được, anh là người văn minh mà.

—— Anh nói câu đó không thấy ngượng miệng hả......

—— Ừ đấy, giờ anh nghiêm túc nói cho em biết nè, anh là người văn minh.

—— Xét thấy anh là bạn trai em, em quyết định làm trái lương tâm một lần. Không sai, anh chính là người văn minh!

—— Cảm ơn bạn trai anh, cho bạn trai anh một tràng pháo tay vì đã chiếu lệ [ vỗ tay /]

—— [ ngón giữa /]

—— Vậy để Dương Dương của chúng ta không phải làm trái lương tâm, anh quyết định buông tha cho thằng ngốc trong truyền thuyết kia.

—— Không thì sao? Không thì anh tính thế nào?

—— Đợi mấy đứa học tiết buổi tối xong sẽ lấy bao tải dây thừng trói nó lại, đánh một trận rồi ném vào thùng rác.

——...... Anh thường xuyên làm mấy chuyện như vậy lắm hả?

—— Anh là người văn minh, không đánh ai bao giờ.

—— Chỉ ném người ta vào thùng rác thôi đúng không?

—— Đúng vậy.

Lê Dương ôm điện thoại cười ngặt nghẽo một lúc, cậu cảm thấy nên vào lớp dùng sách vở hộc bàn trộm chơi điện thoại thì hơn, nhìn qua camera thấy một người cứ cúi đầu run rẩy không biết sẽ thế nào......

—— Em muốn nghe anh hát.

—— Độ khó của yêu cầu này hơi cao một chút xíu.

—— Anh hát khó nghe lắm à?

—— Nói một cách uyển chuyển là ngũ âm không được đầy đủ.

—— Này có chỗ nào uyển chuyển hả.

—— Ngoại trừ hồi tiểu học cùng cả lớp diễn hợp xướng cho tết thiếu nhi, anh chưa từng hát bao giờ.

—— Thế em càng muốn nghe.

——...... Rồi, đến lúc đó có khó nghe em cũng phải nghe [ mỉm cười /]

—— Không thành vấn đề, tụi thằng Mập hát em còn chịu được, anh còn có bộ lọc mà lo gì.

—— Bộ lọc?

—— Bộc lọc bạn trai đó.

—— Không có bộ lọc này thì không chịu nổi à?

—— Vô nghĩa. Anh hát mau lên.

—— Giờ luôn sao?

—— Ừaa.

Lê Dương tìm luôn tai nghe cắm sẵn, đợi hơn mười phút mà bên Thiệu Nhất vẫn im hơi lặng tiếng.

—— Lẽ nào anh bị chính giọng hát của mình doạ hôn mê rồi?

—— Ra cổng sau.

Lê Dương sửng sốt, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

Trong giờ học bảo vệ không túc trực ở cổng sau, chỉ thi thoảng mới đi ngang tuần tra.

Lúc cậu chạy đến gần cổng trường, từ rất xa đã thấy một người đang đứng ngoài cửa.

Lê Dương thả chậm bước chân, từ từ chạy đến, cách hàng rào sắt đối diện với Thiệu Nhất, "Nhất ca, sao tự dưng anh lại ra đây?"

Thiệu Nhất mỉm cười, với tay qua gẩy gẩy sợi tóc dán lên tấm trán mướt mồ hôi vì chạy vội của em bé, "Tới hát cho em."

Lê Dương sững mấy giây, không biết nói gì.

Sao lúc nào Thiệu Nhất cũng dụ dỗ người ta như thế chứ!

"Vậy anh hát đi." Lê Dương nghĩ nghĩ, mở điện thoại ra ghi hình, nhe răng với Thiệu Nhất, "Em quay cái nha."

Màn hình điện thoại hiện lên hàng rào cửa sắt, đứng phía sau là một anh chàng siêu đẹp trai.

Anh ấy không quản...... Ừm, trăm dặm*, tới đây vì tui ca hát, tui quyết định phải ghi lại khoảnh khắc này.

* 1 dặm = 500m, chắc 100m em nổ ra 100 dặm ~ 50km

Lê Dương tự nói trong lòng.

Thiệu Nhất trên màn hình cười hỏi, "Muốn nghe cái gì?"

"Em chọn gì anh cũng hát hả?" Lê Dương tỏ vẻ hoài nghi.

"Không hát thì ngân nga," Thiệu Nhất chớp chớp mắt với Lê Dương, "Dù sao cũng không thể để bạn nhỏ nhà anh thất vọng."

"Vậy anh hát Chinh Phục* đi." Lê Dương cố ý nói.

* Chinh Phục của cô Na Anh.

"Đã sớm bị em Chinh Phục rồi, không cần hát nữa đâu." Thiệu Nhất cong cong môi.

Lê Dương cũng nhoẻn miệng cười, "Vậy anh...... hát cái bài, cái bài tên siêu dài đó đi."

Thiệu Nhất đã hiểu.

Anh hắng hắng giọng, nhìn vào camera điện thoại Lê Dương, trước tiên chậm rãi ngân nga tìm cảm giác.

Lê Dương muốn nói một câu nghe cũng được mà, nhưng lại không đành cắt ngang.

Cậu và Thiệu Nhất cách một màn hình và một mét không gian đối diện nhau, Thiệu Nhất đang hát vì cậu.

Dù thời gian địa điểm có hơi sai sai, nhưng cảm giác thì chuẩn xác cực kì.

"Tôi sẽ ở từng canh giờ ý nghĩa, cách núi xa sông cùng em tồn tại......"

Thiệu Nhất đúng thật không giỏi ca hát, anh hát lên có một chút lạc điệu, nhưng âm sắc tốt, giọng lại đè thấp, nghe rất có cảm giác thủ thỉ tâm tình.

Nếu đứng đây hứng chịu cú tấn công giọng trầm này là một cô bé, dám có khi phải ngất xỉu.

Lê Dương nghĩ, may mà Thiệu Nhất hát lạc điệu, không thì mình cũng muốn ngất xỉu luôn.

Hát đến câu cuối, Thiệu Nhất sửa lại lời.

"...... Tôi sẽ ở mỗi canh giờ ý nghĩa, kề cận bên em tồn tại cùng em."

Trong mắt anh chứa đầy dịu dàng, vì đưa lưng ngược hướng nắng mà quanh thân được bao trùm một lớp ánh sáng vàng rực.

HẾT CHƯƠNG 72.