Chương 238: Thiên mệnh (2)

Editor: Nguyetmai

Lâm Thịnh cúi người, nhặt một hòn đá từ dưới đất lên. Vừa mới ngẩng lên đã nhìn thấy đôi mắt đong đầy sắc tím của Vua Bóng Đêm đang từ từ phát ra một thứ ánh sáng tím mờ nhạt, từ đồng tử chảy ra một dòng vật chất màu sáng bạc.

Tách!

Động tác của cậu cứng ngắc, Thánh quang khắp người sôi lên sùng sục hòng ngăn lại. Nhưng so với sức mạnh khổng lồ bắn vọt qua khoảng cách kia, sức mạnh Thánh lực bên trong người Lâm Thịnh yếu đến mức đáng thương, sức mạnh ấy chỉ duy trì được trong hai giây liền vỡ vụn. Sau đó, trước mặt cậu lại là một màu đen quen thuộc.

Cậu lại chết một lần nữa.

"A a a."

Lâm Thịnh mở to mắt, nằm bất động trên giường.

"Mình thật là ngốc." Bộ mặt cậu nhăn nhó cực kỳ khó coi, tự cảm thấy bản thân mình giống y hệt một thằng ngốc.

"Mới đầu lúc giết Thiên sứ xám, mình đã tìm ra mẹo và đường tắt. Tiếp theo lại giết chết Cardura và Vua Thép, mình cũng tìm được điều mấu chốt. Sau đó mình tự cao, cho rằng những sinh vật cấp tướng lĩnh này đều có phạm vi hạn chế. Ha ha."

Lâm Thịnh tự kiểm điểm lại bản thân. Gần đây quả thật cậu quá ngạo mạn rồi. Đặc biệt là trong hiện thực, Thánh điện dự bị đã tích trữ được hơn một trăm đơn vị Thánh lực, cộng với việc những bước chuẩn bị trước đều thuận lợi. Điều này khiến cậu cho rằng bản thân thật sự có đủ khả năng để chiến thắng cao thủ cấp Nghị Viên.

"Đáng lẽ mình phải sớm biết rằng, trong những cao thủ cấp Nghị Viên cũng có kẻ yếu người mạnh…" Lâm Thịnh thở dài một hơi: "Vua Thép cũng chỉ vừa mới gia nhập nghị viên, xếp hạng thấp nhất mà đã có thực lực cấp Lục Dực rồi." Những nghị viên tiếp sau đạt đến trình độ nào, không cần nghĩ cũng biết rõ.

"Cấp mười một là nghị viên, cấp mười ba cũng là nghị viên. Cả Austen Rein - quân đoàn trưởng của Thành vệ quân trong thành Hắc Vũ trước đó nữa, đó là chiến sĩ dùng khiên cấp mười hai, và cũng là nghị viên." Lâm Thịnh đã hiểu ra mình sai chỗ nào.

"Nghị viên chỉ là đại diện cho địa vị cao nhất ở thành Hắc Vũ, nó không hề biểu trưng cho giới hạn thực lực chiến đấu. Nghị viên chỉ đơn giản là một ranh giới mà thôi."

Cậu đứng dậy khỏi giường, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà, mua một ít sữa đậu nành và bánh cho bữa sáng.

Adolf đã sắp xếp người đến phục vụ cậu, nhưng đều bị Lâm Thịnh từ chối. Cậu không phải kiểu người thích được người khác phục vụ, hơn nữa bản thân cậu cũng có không ít bí mật nên càng không thể để người khác phát hiện.

Vừa mới ăn xong bữa sáng, đã có một vị khách đến thăm căn nhà thuê này của Lâm Thịnh

Là Mã Y. Gương mặt của anh ta có vẻ vội vã, trong tay cầm chiếc điện thoại nhưng lại không hề gọi cho cậu. Anh ta đứng ngoài gõ cửa, cử chỉ có vẻ lạ lùng.

"Sao vậy?" Lâm Thịnh mở cửa cho anh ta bước vào, rồi trở tay đóng cửa lại.

Trên trán Mã Y đổ đầy mồ hôi, hơi thở có chút gấp gáp, rõ ràng là do vội vã chạy đến đây. Anh ta ngồi xuống ghế, chiếc ghế gỗ mảnh khảnh không chịu nổi trọng lượng của cơ thể anh ta mà kêu lên một tiếng cọt kẹt nhỏ.

"Xảy ra chuyện rồi!"

Anh ta lấy một ít khăn giấy ra lau mồ hôi.

"Đồ đệ Adolf của cậu đang gặp rắc rối, hơn nữa lại là một rắc rối rất lớn!"

"Rắc rối? Anh nói nghe xem." Sắc mặt Lâm Thịnh vẫn rất bình tĩnh. Còn có phiền phức gì có thể gây chấn động hơn cả việc cậu liên tục bị giết chết hơn mười lần?

Mã Y nhanh chóng nói qua cho Lâm Thịnh.

"Tôi nói tóm tắt thôi. Cơ thể của Adolf có vấn đề, cậu biết điều này chứ?"

"Ồ? Cơ thể có vấn đề? Anh nói đến phương diện nào? Trái lại tôi cho rằng tư chất của Adolf cực kỳ tốt, rất thích hợp tu luyện Thánh lực." Lâm Thịnh bình thản nói.

"Cái này tôi không rõ, tôi chỉ biết, tối muộn ngày hôm qua, có hai người từ Đại Tinh Trì đến tìm cậu ta, dường như đến để điều tra gì đó." Mã Y nói.

"Đại Tinh Trì lại là cái thứ gì vậy?" Lâm Thịnh cau mày, mặc dù gần đây cậu đã đọc qua các loại tài liệu lấy từ chỗ Mã Y để cập nhật thông tin, nhưng cái tên Đại Tinh Trì này lại là lần đầu tiên cậu nghe nói đến.

"Nơi ma quái đó chỉ liên quan đến một thứ, bảo vật Thiên Mệnh! Đó là một tổ chức thần bí chuyên thu thập bảo vật Thiên Mệnh!" Mã Y giải thích đơn giản.

"Người của bọn họ thường âm thầm điều tra rõ ràng mọi thứ, sau đó mới lặng lẽ lấy đi bảo vật Thiên Mệnh. Họ đã đạt đến trình độ đến và đi mà thần không biết quỷ không hay rồi."

"Anh đợi đã, bảo vật Thiên Mệnh lại là thứ gì nữa?" Lâm Thịnh giơ tay lên hỏi, có vẻ đau đầu. Mấy thứ trời ơi đất hỡi không đầu không đuôi này, cậu hoàn toàn không biết nên nói cái gì nữa.

"Bảo vật Thiên Mệnh, cậu có thể hiểu nó chính là Liệt Đẳng Sử của các loại bảo vật. Cho dù có là một kẻ vô dụng đến đâu đi chăng nữa, một khi có được bảo vật ấy thì hắn sẽ có được tất cả các loại sức mạnh đáng kinh ngạc. Mấy thứ đồ này, mỗi một món đều mang năng lực đặc biệt, đều là tâm điểm để các thế lực và các quốc gia săn tìm."

"Chỉ cần có nó là có thể sở hữu sức mạnh to lớn?" Lâm Thịnh ngừng lại một chút: "Thật sự quá vô lý đi?"

"Đúng là vô lý như vậy đó!" Mã Y gật đầu: "Sức mạnh của người ăn mòn tà năng vô cùng mạnh mẽ, mà trong hệ thống tà năng thì kẻ mạnh nhất sẽ có thể tung hoành khắp nơi, vô địch không đối thủ. Thế nhưng, họ vẫn luôn kiêng dè đối với bảo vật Thiên Mệnh này. Suy cho cùng thì không ai biết một món bảo vật Thiên Mệnh rốt cuộc có năng lực gì."

"Được rồi, không nói dông dài nữa. Bây giờ anh nói cho tôi biết, rốt cuộc nó với đồ đệ Adolf của tôi có liên quan gì?" Lâm Thịnh hỏi lại.

"Là như vậy, bình thường Đại Tinh Trì sẽ không để lộ thân phận, đặc biệt sẽ không để lộ thân phận với bên chính phủ chúng tôi. Hiện tại chúng tôi nhận được tin tức, và thật bất ngờ là do chính bọn họ chủ động đến tìm biệt đội Siêu Pháp chúng tôi, yêu cầu chúng tôi phối hợp hành động với bọn họ!" Vẻ mặt Mã Y như không thể tưởng tượng được, nói.

"Sau đó thì sao? Vậy cuối cùng thì Adolf xảy ra chuyện gì?" Lâm Thịnh hơi mất kiên nhẫn với chuyện này rồi.

"À…" Mã Y đột nhiên dừng lại.

"Chẳng lẽ Adolf chẳng bị gì cả mà anh đã vội vã chạy tới đây để thông báo cho tôi?" Lâm Thịnh cười nói.

"… Tôi thấy, chắc chắn là Adolf có liên quan đến bảo vật Thiên Mệnh. Nếu không tại sao người của Đại Tinh Trì lại muốn chúng tôi cho người bảo vệ cậu ta chứ?" Mã Y biện minh.

"Được rồi, được rồi, hiện giờ Adolf không chủ động gọi điện thoại cho tôi, cũng không đến tìm tôi, điều này cho thấy, đối với việc này chắc hẳn cậu ta có thể tự giải quyết được. Anh cứ về nghỉ ngơi trước đi đã, đừng quá sốt ruột. Đúng rồi, không phải lúc này anh nên ở trong Thần điện tiếp nhận huấn luyện từ Cardura ư?" Lâm Thịnh đột nhiên nhớ ra.

"À…" Mặt Mã Y chợt biến sắc.

Nói thực, lúc đầu nhìn thấy cô bé xinh đẹp kia, anh ta còn rất vui vẻ. Cho dù không thể lại gần âu yếm, nhưng mỗi ngày đến lúc huấn luyện ngắm nhìn người ta thì vẫn rất thỏa mãn rồi. Nhưng điều đáng tiếc chính là, lòng dạ Cardura không phải chỉ là đen bình thường thôi đâu.

Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy mấy học viên không chịu nghe lời bị Cardura cầm roi vừa đánh vừa vui vẻ cười ha hả, trong lòng anh ta luôn có một cảm giác cực kỳ kinh hãi.

Mã Y cũng chỉ là một người bình thường, tuyệt đối không phải loại vừa bị ngược đãi hành hạ mà vẫn có thể cười nói vui vẻ!

"Cho nên mới nói, đến cuối cùng anh còn chưa nói cho tôi, món bảo vật Thiên Mệnh đó rốt cuộc có năng lực gì?" Lâm Thịnh cuối cùng cũng hỏi.

"Chữa trị tuyệt đối!" Mã Y nghiêm mặt nói: "Cho dù bị trọng thương như thế nào đi nữa, cho dù bước tới gần cái chết như thế nào đi nữa, chỉ cần huy động năng lực của nó thì đều có thể hồi phục một cách hoàn hảo!"

"Hạn chế thì sao?"

"Mỗi ngày một lần. Hơn nữa tay chân bị đứt gãy như thế nào cũng có thể hồi phục lại. Cũng không yêu cầu bảo tồn năng lượng, dù cậu có đói sắp chết, trong mấy phút cũng có thể khiến cậu hồi phục lại bình thường."

"Ghê gớm đến vậy ư?" Lâm Thịnh kinh ngạc nói.

"Cho nên mới gọi nó là bảo vật Thiên Mệnh! Chúng tôi nghi ngờ nó nằm trên người đồ đệ Adolf của cậu, chỉ là cậu ta không biết mà thôi." Mã Y nhắc nhở.

"Không sao." Lâm Thịnh lắc đầu, đương nhiên cậu cũng khá tò mò về loại năng lực này, nhưng đây chính là may mắn của Adolf, cậu sẽ không đi cướp nó.

"Được rồi…Người thầy như cậu còn không sốt ruột, vậy thì xem ra tôi lo lắng vô ích cả rồi." Mã Y cạn lời.

"Dù sao, sức hấp dẫn của bảo vật Thiên Mệnh lớn hơn những gì cậu có thể tưởng tượng nhiều lắm. Tốt nhất cậu cũng nên chuẩn bị trước." Cuối cùng, anh ta nhắc nhở một câu.