Chương 2: Chuyến Tàu Bốn Mùa (2)


Khi Doãn Bích Giới mở cửa phòng đi ra, vẻ mặt của Trịnh Đình và Trịnh Ẩm phía sau cánh cửa khác nhau.

Cô biết, với thính lực tốt của hai anh em họ, nhất định đã nghe rõ ràng toàn bộ đối thoại của cô và Kha Khinh Đằng ở trong phòng.

“Chị Bích Giới.”

Lúc này Trịnh Ẩm đi đến phía trước một bước, đưa tay kéo ống tay áo của cô, ánh mắt nhìn cô rất phức tạp.

Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Trịnh Ẩm, một lúc lâu sau khẽ thở dài, rồi xoa mái tóc xoắn của cô bé, “Xin lỗi.”

“Hai năm trước, lúc ra đi lại hỗn loạn như vậy, cũng chưa nói tạm biệt với em.” Cô rút tay về, cười tự giễu một cái, “Huống hồ, chị cũng không có mặt mũi nói tạm biệt với em và Trịnh Đình.”

“Nguyên nhân chính là vì chưa nói tạm biệt nên mới có thể gặp lại.” Trịnh Ẩm cắn môi, giọng điệu như là giận dỗi, “Chị Bích Giới, chị không cần xin lỗi với em và anh trai, chị nên là người có ơn với chúng em.”

Sau khi nghe xong, cô không nói gì, ánh mắt lại khẽ biến đổi.

“Tiểu Ẩm.” Trịnh Đình đứng bên cạnh lúc này ho nhẹ một tiếng, “Em đi vào trước.”

Trịnh Ẩm chậm chạp thu tay lại, sau khi nhìn cô một cái thật sâu mới đi vào sương phòng.

Cô nhìn theo bóng dáng của Trịnh Ẩm biến mất ở phía sau cánh cửa, lúc này Trịnh Đình đi đến trước mặt cô.

“Trịnh Đình.” Cô nhìn chàng trai nhã nhặn trước mặt, nói trước, “Kỳ thật anh dẫn tôi đến gặp anh ta, thật là một chủ ý không tốt lắm.”

“Nhưng tôi cảm thấy Kha tiên sinh sẽ không nghĩ như vậy.”

Trịnh Đình nhìn cô, vẻ mặt dần dần hơi biến hoá, “Doãn tiểu thư, có lẽ cô không để ý đến những lời tôi nói tiếp theo.”

“Nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, trên chuyến tàu lần này, bởi vì nguyên nhân nào đó, có thể tồn tại không ít người muốn mạng sống của Kha tiên sinh.” Khuôn mặt anh ta có chút nghiêm nghị, “Chuyện Kha tiên sinh ở toa xe thứ tám, cho đến giờ chỉ có tôi, Tiểu Ẩm và cô biết.”

“Vì vậy, tôi hy vọng cô sẽ không nhắc đến chuyện gặp Kha tiên sinh cùng với bất cứ người nào khác.”

Ánh mắt của cô khẽ động, hồi lâu sau cô lãnh đạm trả lời, “Không đáng để nhắc tới.”

Trịnh Đình đã quen với cách nói chuyện của cô từ lâu, lúc này anh ta bình tĩnh nói với cô, “Cảm ơn cô.”

Cô gật đầu coi như tạm biệt Trịnh Đình, xoay người lại đẩy cánh cửa tách biệt toa xe.

“Doãn tiểu thư,” hai tay Trịnh Đình đặt sau lưng, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, “Cô cũng nên chú ý an toàn nhiều hơn.”

…..

Một đường đi về toa xe thứ sáu, Doãn Bích Giới trở về chỗ ngồi của mình, ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cảnh Trạm về sớm hơn cô một lúc, bây giờ đang ngồi đối diện nhìn cô, chống cằm hoài nghi hỏi, “Em vừa mới đi đâu?”

Cô mở to mắt, không có biểu cảm gì mà trả lời, “Toilet.”

“Anh trở về đã được nửa tiếng, em không phải sinh con trong toilet chứ?” Cảnh Trạm liếc xéo nhìn cô, ngón tay khẽ gõ mặt bàn.

Cô nhíu mày, như là không nghe thấy lời nói của anh ta, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

“Đi toilet thế nào mà giống như mất hồn thế…” Anh ta dựa vào chỗ ngồi, đầu gối lên cánh tay, lười biếng nói, “Nghỉ ngơi một lúc đi, còn khoảng hai tiếng nữa.”

Trên đoàn tàu có TV đang phát sóng tiết mục tin tức, xung quanh cũng có đủ loại âm thanh.

Cảnh Trạm ngồi đối diện câu được câu không nói chuyện với cô, cô vừa nghe vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ dần dần biến mất trong bóng đêm, cảm giác bất an trong lòng lại càng rõ ràng.

Tốc độ mạch đập cũng rất nhanh, cô luôn cảm thấy hình như có gì đó sắp xảy ra.

Cô hơi buồn bực mà xoa mái tóc dài trên bờ vai, vừa định nói chuyện với Cảnh Trạm thì đột nhiên cả người hung hăng bổ nhào về phía trước, cùng lúc đó phía sau truyền đến tiếng nổ ầm ầm.

Cả đoàn tàu chấn động mạnh, bốn phía nhất thời truyền đến tiếng thét chói tai và hô hoán cao giọng của hành khách, vài giây sau, trong radio cũng lập tức xuất hiện mệnh lệnh sơ tán của quản lý đoàn tàu.

Vẻ mặt bất cần đời của Cảnh Trạm lập tức tan biến, anh ta đưa tay nâng cô dậy trước rồi nửa ôm cô vào trong ngực, tiện tay bắt lấy một người phục vụ từ phía sau chạy tới, anh ta dùng tiếng Anh hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Đuôi xe của đoàn tàu bị nổ…” Người phục vụ hơi run run, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên rõ ràng một chút, “Toàn bộ toa xe thứ chín bị nổ tung, hơn nữa thế lửa đang lan tràn đến phía trước, hiện tại phải sơ tán tập thể hành khách đến ba toa xe trước, mười phút sau đoàn tàu sẽ dừng lại tại một trấn nhỏ ở đằng trước.”

Người phục vụ nói xong, lập tức vội vàng giãy ra, chạy trối chết, Cảnh Trạm trầm mặc hai giây, rồi nắm cánh tay cô lên đường, “Đi.”

Cô gật đầu, đi theo Cảnh Trạm đến phía trước, nhưng chưa được hai bước bỗng nhiên ngừng lại.

“Sao vậy?” Cảnh Trạm quay đầu.

Cô cắn răng, đầu óc xoay vòng.

Anh ở toa xe thứ tám.

Không chỉ có anh, còn có Trịnh Đình và Trịnh Ẩm.

Toàn bộ đoàn tàu tổng cộng có mười toa xe, cả đuôi xe và toa thứ chín bị nổ tung, mà bọn họ ở toa thứ tám cách thế lửa gần nhất.

Thế nhưng cô lại rõ ràng, với năng lực của ba người bọn họ, ngay cả tình cảnh nguy hiểm nhất…. Có lẽ cũng có khả năng tránh được, hoặc là, người khởi xướng vụ nổ này, có thể chính là bọn họ.

“Xin em đấy, Doãn Bích Giới, lúc này em còn có thể ngẩn người?!” Cảnh Trạm nóng nảy, mặt mày nghiêm nghị, túm cánh tay cô chạy đến phía trước.

Sợ hãi, kinh hoảng, giãy dụa… Cô nhìn thấy khuôn mặt của chính mình chợt hiện lên.

Chính xác, đối với người bình thường mà nói, xảy ra chuyện bất ngờ đã đủ khiến người ta sợ hãi đến mất đi khả năng suy nghĩ.

Trên đường chạy, tốc độ của đoàn tàu có phần không kiểm soát được đang không ngừng lắc lư, bánh xe ma sát với đường rày phát ra âm thanh khó nghe.

“Chờ một chút.”

Đến khi sắp chạy tới toa thứ ba, cô đột nhiên giãy khỏi bàn tay của Cảnh Trạm.

Con người trong lúc đưa ra quyết định thường sẽ hoàn toàn thay đổi vận mệnh của sau này.

Làm trái lời thề, bước ra ranh giới, đối mặt với chuyện…không thể nắm trong tay.

Một người không thể nắm trong tay chuyện mình muốn làm, đây mới là điều đáng sợ nhất.

Doãn Bích Giới, cô có thực sự muốn tốt hơn.

Cô không dễ dàng rời khỏi thế giới kia.

Mà hôm nay, cô đi ra bước đầu tiên, có thể đó chính là…một vạn bước của sau này.

“Em muốn làm gì?!” Cảnh Trạm kinh ngạc, ngay cả lôi kéo cũng không kịp giữ chặt cô, cô đã xoay người cũng không quay đầu lại mà chạy nhanh về hướng toa xe ở phía sau của đoàn tàu.

***

Tiếng hét sợ hãi bên tai ngày càng nhiều, cô lại đơn độc đi ngược chiều với dòng người.

Người ở trước mắt nhanh chóng ít dần, đây đã là toa thứ bảy, nhưng dọc đường cô vẫn không thấy bóng dáng của ba người bọn họ.

May nhờ bản tính đã từng trải qua những việc như vậy nên tư duy của cô cũng rất trấn tĩnh.

Chạy thêm vài bước nữa, ánh mắt cô chợt loé lên, lúa này đưa tay cầm lấy chiếc khăn bày trên mặt bàn ở bên cạnh, nhúng khăn vào nước, giơ tay dùng khăn ướt che cái mũi rồi đẩy cửa tách biệt của toa xe thứ tám.

Tiếng gió gào thét, cùng mùi khói sặc mũi phả vào mặt, trong sương khói và ánh lửa đầy trời lại mơ hồ xen lẫn vài tiếng súng.

Nghe được tiếng súng cách đó không xa, cả người cô nhất thời căng thẳng, nhưng ánh mắt bị làn khói xông lên đến đau đớn, cô hoàn toàn không thấy rõ ràng gì cả.

Bọn họ rốt cuộc ở đâu? Ai đang nổ súng?

Đôi mắt cô bị xông khói không ngừng chảy nước mắt, chỉ có thể dựa vào trí nhớ, dọc đường vịn vách tường di chuyển đến hướng của sương phòng.

Cuối cùng, trước mắt hình như có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, bước chân của cô đã hơi loạng choạng, dựa vào vách tường ho khan liên tục.

Lại một tiếng súng vang lên, cô muốn tìm phương hướng của tiếng súng, nhưng phát hiện bước chân của mình trở nên hết sức khó khăn, đôi mắt dần dần cũng khó mở to.

“Đừng cử động.”

Một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai, cô nghe thấy giật cả mình.

Lúc này hai cánh tay đã chạm đến cô, người ở trước mặt để cả người cô dựa vào khuỷu tay của mình, sau đó bỏ xuống chiếc khăn đặt trên môi và mũi của cô.

Toàn thân là mùi lửa và khói, nhưng mùi hương độc nhất trên người anh vẫn khiến cô có thể phân biệt rõ ràng Anh là ai.

“Nhắm mắt lại.” Kha Khinh Đằng siết chặt cánh tay mình ôm lấy cô trong ngực, nói bên tai cô.

Hiểm cảnh như thế, ngữ khí của anh lại vẫn lạnh lùng bình tĩnh như trước.

Cô chôn vùi trước ngực anh, có thể gần như nghe được nhịp tim thình thịch của anh và chính mình đồng bộ.

Bên tai lại vang lên tiếng nổ sập, cô cảm nhận được anh ôm chính mình chạy nhanh vài bước, rồi nhảy xuống đuôi xe đã nổ tung.

Bởi vì quán tính xung lực mà cả hai lăn lộn vài vòng liên tục trên mặt đất.

Do cả người cô được anh che chở ở trước ngực cho nên lúc rơi xuống đất ngoại trừ chân trái đau một chút, còn lại hầu như không có cảm giác đau đớn.

Nhưng cả lưng anh trực tiếp chạm đất, cô gần như có thể tưởng tượng được lực tác động sẽ khiến anh đau hơn.

Nhưng cô không nghe thấy anh phát ra bất cứ âm thanh đau đớn nào, thậm chí nửa tiếng kêu rên cũng không có.

Đoàn tàu bị phá vỡ đang bùng cháy nhanh chóng rời khỏi trước mặt họ, từ trong ngực anh cô muốn đứng dậy, nhưng cánh tay anh vẫn không buông cô ra.

Nhịn hồi lâu, cô ngẩng đầu từ trong ngực anh, nhìn khuôn mặt của anh gần trong gang tấc vào ban đêm, lạnh lùng nói, “Để tôi đứng lên.”

Anh ngược lại nhắm mắt, không để ý đến cô.

“Kha Khinh Đằng.” Cô nghiến răng nghiến lợi gọi thẳng tên anh.

Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng động cơ xe từ xa chạy đến, chưa tới mười giây, một chiếc xe jeep đã dừng lại cách chỗ bọn họ gần hai mét.

“Kha tiên sinh.” Trịnh Đình và Trịnh Ẩm từ trên xe đi xuống, mở đèn pin nhanh chóng chạy đến phía họ.

Kha Khinh Đằng nghe thấy thanh âm của bọn họ, lúc này mới buông cô ra, chống đỡ cơ thể mình ngồi dậy.

Nhưng ánh mắt anh rủ xuống, đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng cầm mắt cá chân của cô.

Tay anh vừa chạm đến mắt cá chân, cô liền đau đến mức hít vào một hơi.

“3 cm trên mắt cá chân bị bỏng một miếng da.” Trịnh Đình vừa chạy tới bên cạnh họ, thị lực rất tốt, dùng đèn pin trên tay chiếu vào miệng vết thương của cô liền nói, “Diện tích bỏng không lớn, bị bỏng độ một, chỉ tổn hại lớp da ngoài.”

“Chị Bích Giới.” Trịnh Ẩm cũng đến gần đây, có chút lo lắng hỏi, “Có phải rất đau không?”

Cô cắn chặt răng, nói “Không tệ.”

“Trên xe có hộp thuốc.” Lúc này Trịnh Đình nói, “Có thể thực hiện điều trị khẩn cấp trên xe.”

“Kha tiên sinh, anh không sao chứ?” Lúc này Trịnh Ẩm đưa tay muốn đỡ Kha Khinh Đằng đứng lên, nhưng anh giơ tay từ chối.

“Em có thể đứng lên đi không?” Anh cúi đầu, trầm giọng hỏi Doãn Bích Giới đang ngồi dưới đất.

Cô lạnh lùng liếc anh một cái, dùng cánh tay chống đỡ thân thể mình từ từ đứng lên, nhưng cái mông vừa rời khỏi mặt đất, chân trái liền tê rần như kim châm.

Trịnh Ẩm ở bên cạnh vừa muốn chìa tay, Trịnh Đình thấy thế, lại kéo cô ra sau.

Kha Khinh Đằng nhanh tay lẹ mắt, đúng lúc Doãn Bích Giới không chống nổi mà khom người, anh ôm ngang người cô bế cô lên.

“Đi.” Anh thản nhiên hất cằm, Trịnh Đình và Trịnh Ẩm lập tức mau chóng xoay người trở về xe.

Doãn Bích Giới bị anh ôm trong khuỷu tay, nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị của anh, đáy lòng cô khẽ run lên.

“Em tín nhiệm cơ bắp tay của tôi như vậy sao?” Ánh mắt anh ở phía trước, vừa đi vừa thờ ơ nói, “Không sợ tôi buông tay?”

Cô nhấc mắt, qua vài giây, không tình nguyện mà vươn hai tay ôm lấy cổ anh.

…..

Lên xe, Trịnh Đình ngồi ghế lái, Trịnh Ẩm ngồi ở ghế phó lái bên cạnh giúp anh ta định vị hướng đi.

Kha Khinh Đằng ôm Doãn Bích Giới đến ghế sau, nhẹ nhàng thả cô xuống, anh đóng cửa xe, đưa tay lấy hộp thuốc bên cạnh.

“Tự tôi làm.” Lúc này cô cứng rắn mở miệng, vươn tay về phía anh.

Anh không nói gì, đặt hộp thuốc trên chỗ ngồi rồi mở ra, chìa tay lấy vài thứ, rồi cầm một chai nước khoáng đến bên cạnh cô.

Cô thấy anh mở nắp chai, dùng nước rửa vết thương trước, sau đó lấy miếng bông gòn thấm nước muối nhẹ nhàng xoa lên vết thương của cô.

Anh làm xong xuôi, rồi xoay người khẽ nói hai câu với Trịnh Đình đang lái xe.

“Đây là điều trị ban đầu.” Anh trở lại chỗ ngồi, nói với cô, “Đợi lát nữa sau khi đến nơi sẽ bôi thuốc mỡ.”

Cô không lên tiếng.

Anh cũng không nói nhiều nữa mà dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Yên lặng trong chốc lát, qua vài giây, cô mở miệng nói, “Bây giờ sắp đi đâu?”

“Las Vegas ạ.” Trịnh Ẩm ngồi ghế phó lái giành trả lời trước, cô cười tủm tỉm quay đầu nhìn Doãn Bích Giới, “Nửa giờ xe chạy… Hơn nữa, chị Bích Giới à, chị yên tâm đi, bây giờ rất an toàn, sẽ không xảy ra nổ nữa đâu.”

Quả nhiên.

Vụ nổ trên đoàn tàu là do bọn họ ra tay.

Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt nhanh không ngừng thay đổi, lúc này ánh mắt cô đột nhiên thấy được đoàn tàu không trọn vẹn bị thiêu đốt đang ở nhà ga phía trước.

Trái tim trùng xuống, cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt trầm tĩnh của anh.

Lúc này anh giống như một cơn lốc xoáy sâu không đáy.

Mới vừa rồi khi cô lựa chọn trở về toa xe của anh, thực ra cô đã bước vào trong đêm tối vô biên này.

***

Xe jeep chạy nhanh trên đường, mau chóng chạy vào một nhà để xe.

Đậu xe vào chỗ xong, Trịnh Đình mở cửa xe xuống trước, mà Doãn Bích Giới ngồi ở bên trong, nhìn thấy anh ta thì thầm nói chuyện với mấy người đàn ông đã chờ ở đấy từ lâu.

Sau khi nói chuyện xong, Trịnh Đình liền đi vòng đến cạnh xe, mở cửa ghế sau.

“Kha tiên sinh, tất cả đều chuẩn bị ổn thoả.”

“Ừm.” Kha Khinh Đằng lên tiếng, đứng dậy đến chỗ ngồi của Doãn Bích Giới, đưa tay bế cô lên.

“Anh nghiện ôm à?” Cô nhìn anh, lạnh lùng châm chọc nói.

Ở trước mắt nhiều người anh ôm cô xuống xe, đi thẳng đến thang máy ngầm, mặt mày thản nhiên, “Trên thế giới này, thứ có thể khiến người ta nghiện, có độc phẩm, rượu thuốc, quyền lực tiền bạc, danh dự và tình dục.”

“Mà đối với bốn loại trước, hiện nay tôi không hề có hứng thú.” Anh ấn nút cửa thang máy, rủ mắt nhìn cô.

Ánh sáng lạnh trong mắt cô tức khắc bắn ra bốn phía, nhưng bởi vì cả người ở trong cánh tay anh, chân trái lại bị thương, hoàn toàn không thể động đậy.

Còn mấy người đàn ông đợi ở chỗ đậu xe trông thấy ông chủ của mình ôm một người phụ nữ vào trong thang máy, nhất thời toàn bộ giống như pho tượng đá sững sờ tại chỗ.

Trịnh Ẩm từ trên xe nhảy xuống, khoé miệng cong đến bên tai, vỗ vai mấy người đàn ông, cười nói, “Còn thất thần làm gì? Mau hầu hạ bà chủ của các anh đi.”

…..

Thang máy “Đinh” một tiếng, ra hiệu tới tầng trệt.

Kha Khinh Đằng ôm Doãn Bích Giới vào căn phòng đối diện thang máy, rồi đặt cô ở trên giường.

Cô chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của anh.

Chỉ thấy anh chậm rãi đi đến cạnh giường, đưa tay ấn nhẹ cái nút ở đầu giường.

Bức màn trước mặt vốn đóng kín từ từ mở ra.

Ánh sáng trước mắt đột nhiên sáng ngời, cảnh đêm của cả Las Vegas dần dần hiện ra trước mặt cô.

Vật chất lan tràn, ánh sáng huyền diệu rực rỡ… Một nơi xa xỉ nhất cũng là nguy hiểm nhất.

Thành phố hoàng kim.

Kha Khinh Đằng đứng thẳng dậy, sau khi đi vài bước rồi dừng lại trước cửa sổ, anh quay đầu lẳng lặng nhìn cô.

Trong bóng tối, cô chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn mê ly ngoài cửa sổ, và con ngươi đen láy trầm tĩnh của anh.

“Hoan nghênh em trở lại thế giới của tôi lần nữa.” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh lúc này chậm rãi vang lên bên tai cô.

Welcome back to my world.