Chương 51

Lúc Tư Vũ rời khỏi Kỷ gia đã gần nửa đêm, vất vả "hầu hạ" Lục Ngũ gia ăn no xong, cô thật sự vô cùng vô cùng buồn ngủ.

Đồng hồ sinh học sao có thể thay đổi trong một sớm một chiều, nỗ lực đến bây giờ cũng là do muốn tận mắt nhìn thấy "thảm cảnh" của vợ chồng Kỷ gia thôi.

Lục Ngũ gia đang thong thả ung dung ăn mì trứng. Tư Vũ nhìn vị này ăn sạch sẽ lòng trắng, lòng đỏ bên trong lại không hề đụng đũa, còn bắt bẻ khẩy sang một bên, cô thật sự cạn lời!

Được rồi, danh sách đen của Lục Ngũ gia lại thêm một thứ nữa là: lòng đỏ trứng.

Tư Vũ chống má nhìn hắn ăn một bát mì trứng bình thường như thứ gì ăn cao lương mĩ vị, nhìn nhìn một lúc toàn thân bỗng nhiên mệt rã rời, mơ mơ màng màng tựa vào sofa ngủ. Cô không hề kén cá chọn canh, ngủ ở đâu cũng rất ngon... nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện ra mình đã trở về với ổ chăn từ lúc nào.

Không chỉ có thế, bên cạnh cô còn có một người đang nằm. Tư Vũ nghiêng đầu, tư thế Lục Ngũ gia ôm cô không khác gì một đứa trẻ đang ôm gấu bông cả. Chiếc giường này không lớn, hai người ngủ có chút chật, nhất là người cao lớn như Lục Ngũ gia phải co chân co tay mới vừa. Cô còn cho rằng với trình độ bắt bẻ của hắn nhất định sẽ khó chịu, nhưng mày của Lục Ngũ gia chẳng thèm nhíu, ngủ ngon vô cùng.

Tư Vũ nhớ tới lần trước không cẩn thận đánh thức hắn, bị đè nặng trên giường bóp cổ, vốn định đứng dậy lại không dám cử động mạnh.

Nếu là người khác ôm, Tư Vũ có thể thôi miên mình hắn chỉ là một khúc gỗ, nhưng người ôm cô hiện tại chính là Lục Ngũ gia! Có vị này nằm bên cạnh, thật sự rất muốn rất muốn hộc máu! Chưa tới mười phút cô đã không nhịn được, quay mặt sang một bên che miệng ho khan.

Tiếng động không lớn nhưng cũng đủ để đánh thức Lục Ngũ gia, Tư Vũ còn chưa kịp phản ứng đã bị người nọ siết cổ.

Trước lạ sau quen, cô cũng không còn kinh sợ như lần đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay của Lục Ngũ gia, chậm rãi nói: "...... Là tôi."

Lục Ngũ gia vẫn bộ dáng hung ác tràn ngập sát khí, nhưng hình như cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay Tư Vũ truyền tới, tròng mắt hắn lay động, chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại, nhìn chăm chú cô một hồi lâu mới từ từ buông tay.

Thời gian mất khống chế lần này ít hơn lần trước, lực cũng nhẹ hơn, Tư Vũ xoa xoa chiếc cổ yếu ớt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vị này ngủ không đủ giấc thật đáng sợ.

"Ngũ gia, anh có muốn ngủ tiếp không?" Tư Vũ lén lút di chuyển ra thành giường, duỗi tay lấy một tập khăn giấy lau đi vết máu bên khóe môi, khéo léo đề nghị: "Hay tôi gọi Lục Tinh Châu đến đón anh nhé? Chiếc giường này thật sự quá nhỏ, anh nằm nhất định không thoải mái..."

Lục Ngũ gia không chút biểu tình nhìn cô. Tư Vũ đột nhiên phát hiện ra bộ dáng của vị này lúc mới tỉnh dậy lạnh như băng vậy, ánh mắt vô hồn, sự uy hiếp chẳng những không giảm còn tăng mạnh – khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nhưng Tư Vũ bị hắn áp bức đã bao lâu chứ, Lục Ngũ gia mới tỉnh dậy thật sự không uy hiếp gì nhiều đến cô. Thấy hắn không nói lời nào, cô đành phải chậm rãi bò xuống giường định trốn ra xa thật xa.

Ai ngờ chân còn chưa chạm xuống sàn, eo đã bị nắm lấy, cô bị người nào đó ôm vào trong lòng.

"Tôi không quen có người ngủ bên cạnh. Trước kia có rất nhiều người muốn tôi chết, lúc ngủ lại là thời điểm con người mất cảnh giác nhất, không cẩn thận thì chết lúc nào cũng không biết." Lục Ngũ gia nhàn nhạt bâng quơ, giống như đang giải thích vì sao hắn lại siết cổ người.

Tư Vũ nghĩ thầm: Vậy anh cần gì phải ngủ cùng với tôi chứ, với lại cô yếu đuối như vậy, Lục Ngũ gia chẳng lẽ cho rằng cô giết được hắn?

Lục Ngũ gia cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, đối với hắn mà nói việc xem hiểu ý nghĩ trong ánh mắt Tư Vũ là một chuyện rất đơn giản: "Tôi biết là em nên đã cố gắng khắc chế, nếu không em nghĩ em còn có thể ngồi ở đây sao?"

Ôm Tư Vũ ngủ là một việc vô cùng thoải mái, Lục Ngũ gia vô cùng vừa lòng, nhưng thói quen bao nhiêu năm sao có thể thay đổi dễ dàng? Hắn tỉnh lại phát hiện ra bên cạnh có người sẽ phản xạ có điều kiện đi công kích người nọ. Nhưng nếu người ấy là Tư Vũ thì lại là một chuyện khác.

Tư Vũ cạn lời: "Vậy hả...Ý là anh đã "tiến bộ" hơn trước kia? Nhưng mà tôi cảm thấy không cần phiền toái như vậy đâu, lần sau anh cứ mặc kệ tôi mà ngủ một mình một giường, thật sự, tôi ngủ chỗ nào cũng được."

"Không được." Lục Ngũ gia kiên quyết, ôm cô gái nhỏ này ngủ thật ngoài sức tưởng tượng của hắn, chẳng những tốc độ đi vào giấc ngủ nhanh hơn nhiều mà còn một đêm không mộng... thế nên hắn không muốn chấm dứt hành động này: "Em làm quen một chút đi."

Tư Vũ: "...Còn có lần sau chứ?" Vấn đề không phải làm quen hay không, mà tại sao cô phải làm gối ôm cho hắn hả!

Lục Ngũ gia mỉm cười, hắn chẳng thèm dấu dấu diếm diếm, muốn làm gì liền nói thẳng: "Tất nhiên."

Tư Vũ muốn mắng cũng không dám, vì thế lúc nấu bữa sáng coi hắn trở thành cọng hành, đặt trên thớt lạch cà lạch cạch chém không trượt phát nào. Còn chút mì sợi cuối cùng cô nấu một bát mì, còn cố ý thả hành đầy chén, sau đó bưng ra, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối: "Ngũ gia, ngại quá, buổi sáng đầu óc tôi không tỉnh táo lắm, quên mất anh không thể ăn hành, xem ra bát mì này tôi phải tự ăn rồi."

Lục Ngũ gia ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, bàn tay vân vê Phật châu, bộ dáng xuất trần, thấy thế cũng chỉ mỉm cười: "Em uống thuốc trước đi, ăn uống tốt như vậy chắc không cần thêm cam thảo* đâu nhỉ, thuốc đắng dã tật mà." ( Một vị thuốc có vị ngọt =)))

Tư Vũ: "......" Anh rất tàn nhẫn!

Có Lục Ngũ gia giám sát, Tư Vũ không dám như bình thường uống một ngụm rồi lại ngừng một chút, mãi đến lúc nguội lạnh mới uống xong. Bộ dáng của Lục Ngũ gia chính là cô không chịu uống hắn sẽ tự tay rót vào miệng cô. Tư Vũ mếu máo uống hết chén thuốc không có cam thảo, mặt nhăn nhó vì đắng. Lúc này Lục Ngũ gia mới cong môi vừa lòng.

Hắn đã nghe thuộc hạ nói cô gái nhỏ này rất bướng, một chén thuốc mất cả buổi mới uống xong, người khác lại không dám ép cô uống: ví dụ như bảo tiêu thật sự không chịu nổi ánh mắt đáng thương của cô, không nỡ nói điều gì nặng lời, hay Kỷ Lâm với Thẩm Duyệt fanboy fangirl lâu năm cũng chẳng dám trách móc một câu – tất cả khiến cô gái nhỏ này bị chiều chuộng thành ra sinh hư.

Tư Vũ sợ Lục Ngũ gia cực kì, cũng chỉ lúc nào có hắn ở bên cạnh cô mới không dám chơi "chiêu", một ngụm uống xong hết.

"...Được rồi chứ?" Không có cam thảo thật sự rất khó uống, thuốc Lục Ngũ gia đưa tới đều đã tỉ mỉ điều chỉnh phân lượng, biết cô sợ đắng nên cho không ít vị thuốc có tính ngọt. Đúng là lên voi xuống chó, lúc Tư Vũ xuyên tới còn có thể mặt không đổi sắc uống thuốc, bây giờ mới mấy tháng trôi qua mà hơi đắng cũng không ngửi được.

Cô còn chưa phát hiện ra bản thân đã được nuông chiều trong vô thức.

Vừa dứt lời, Tư Vũ nhìn thấy Lục Ngũ gia lôi ra một bình sứ nhỏ, đổ một viên thuốc đưa tới trước mặt cô: "Tự mình uống."

Không, nhất định là cực kì cực kì đắng! Tư Vũ kiên quyết lắc đầu, xoay người muốn trốn. Lục Ngũ gia nhíu mày, chậm rãi đứng lên. Tư Vũ còn chưa kịp nhìn đã bị túm lấy cổ áo. Cô gái nhỏ thất tha thất thểu ngồi lại trên sofa, hắn nâng cằm Tư Vũ lên, nhét viên thuốc vào miệng cô.

Tư Vũ kháng cự, nhưng đầu lưỡi chạm vào viên thuốc lại đột nhiên ngẩn người: Có chút...... Ngọt?

Hóa ra không phải thuốc mà là một viên kẹo, hương vị ngọt ngào vừa lúc trung hòa vị đắng trong miệng cô.

Lục Ngũ gia thấy cô ngơ ngẩn ngậm kẹo, còn không tự giác liếm liếm môi, ánh mắt hờ hững lập tức trở nên ôn nhu: "Vừa nãy không phải rất đắng sao?"

Cho nên giúp cô đỡ đắng? Tư Vũ sửng sốt, Lục Ngũ gia đột nhiên hiền lành như vậy, thật sự là...... Có chút đáng sợ.

"Ngũ gia, có phải ngài định nói chuyện gì hay không?".

"Tôi không thích em gọi tôi như vậy." Hỏi một đằng Lục Ngũ gia lại trả lời một nẻo, hắn hình như cực kì thích ngón tay của Tư Vũ, ra sức xoa nắn đùa nghịch.

Tư Vũ hỏi: "Cho nên?"

Lục Ngũ gia nắm lấy bàn tay của cô, yên lặng một hồi lâu mới nói: "... Không có gì."

Từ khi cha mẹ hắn mất, bọn họ cũng chỉ biết đến cái tên Lục Ngũ gia, năm này qua năm khác ba chữ đó trở thành nỗi sợ hãi của rất nhiều người, người biết tên thật của hắn cũng rất ít, cho tới bây giờ cũng không còn ai dám nhắc tới. Người đời gọi hắn như vậy một nửa là tôn kính, một nửa là sợ hãi... nhưng hắn không muốn Tư Vũ tôn kính mình, cũng không muốn cô sợ hãi mình.

Nhưng không gọi vậy thì phải gọi như thế nào - hắn lại chưa nghĩ ra. Trải qua rất nhiều năm, đến hắn còn không có thói quen người khác gọi tên thật của hắn.

"Cha mẹ gọi tôi là Uyên Hòa, Uyên trong uyên thâm, Hòa trong âm dương hòa hợp, bọn họ đặt tên này hy vọng tôi có thể bình an lớn lên. Lúc tôi còn nhỏ, có người nói mệnh của tôi rất xấu, dễ dàng chết non, bọn họ đành phải gửi tôi lên chùa tu hành hy vọng có thể cải thiện số mệnh. Kể từ lúc ấy cho đến khi hai người họ qua đời, tôi chưa gặp bọn họ một lần nào nữa, cái tên này... cũng không còn người gọi." Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, thái độ lạnh nhạt giống như đang nói về ai khác chứ không phải hắn.

Đây là lần đầu tiên Tư Vũ được nghe kể về thân thế của Lục Ngũ gia, thật ra lúc trước cô cũng hỏi qua Lục Tinh Châu nhưng hắn cực kì ấp úng, tỏ vẻ không biết gì cả.

Khó trách sát khí trên người Lục Ngũ gia nhiều như vậy...Ánh mắt Tư Vũ nhìn chăm chú "đám mây" màu đen trên đầu hắn, nếu là người bình thường quả thật sống không hề dễ chịu.

Tuy rằng Tư Vũ không cảm thấy trên người Lục Ngũ gia có chút đau buồn nào nhưng không hiểu vì sao nghe hắn nói như vậy, Tư Vũ lại có chút không thoải mái. Cô nhịn không được mở miệng: "Cái tên Uyên Hòa này... Thật sự rất hay."

Lục Ngũ gia nhìn cô, trầm ngâm vài giây, nói: "Tôi không quen người khác gọi tôi như vậy."

Tư Vũ: "......" Là cô nhiều chuyện!

Nhưng giây tiếp theo, trên môi Lục Ngũ gia lại có chút ý cười: "Nhưng em có thể gọi, nghe nhiều thành quen."

Giống như hắn thích ôm Tư Vũ ngủ, ngủ nhiều có lẽ ngày nào đó sẽ quen cảm giác có người nằm bên cạnh. Con đà điểu lười biếng không chịu nhúc nhích này, hắn đành phải chủ động thôi.

Lục Ngũ gia là một người bận rộn, ngồi chẳng bao lâu đã bị Lục Tinh Châu "đón về". Hiếm khi Tư Vũ không cần đi đóng phim, rảnh rỗi ở nhà chả có việc gì làm, vốn dĩ định cập nhật chương mới, tay cầm bút không hiểu thế nào lại nghĩ tới câu nói của Lục Ngũ gia, cuối cùng vẽ chẳng ra hồn.

Vì thế cô dứt khoát dừng lại, khoác áo định ra ngoài tản bộ một chút. Có lẽ do căn phòng này quá nhỏ, người kia còn ở lại một đêm, Tư Vũ cảm giác hơi thở của Lục Ngũ gia đã xâm chiếm toàn bộ không gian, ngồi ở trong này thật sự không thích hợp.

Nhưng vừa bước xuống lầu, Tư Vũ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Người nọ hình như nghe được tiếng động nên xoay người lại, đôi mắt đỏ bừng, trên mặt chứa đầy sự mỏi mệt.

"A Lâm?" Tư Vũ kinh ngạc nhìn em trai: "Em sao thế, không ngủ được hả?"

Lúc trước Lục Ngũ gia cố ý cho thuốc ngủ vào canh gừng, Tư Vũ còn cảm thấy may mắn vì Kỷ Lâm không cần nhìn thấy bộ dáng thảm hại của cha mẹ. Theo lý thì hắn không nên tỉnh lại sớm như vậy, tại sao bây giờ đột nhiên xuất hiện ở nhà cô?

"Em đến lâu chưa, tại sao không lên lầu?" Tư Vũ nắm lấy tay Kỷ Lâm lại phát hiện bàn tay hắn lạnh lẽo cực kì, nhất định là đứng ở đây rất lâu rồi, vội vàng đẩy hắn lên phòng: "Không cần nói chuyện ở đây......"

Lời còn chưa dứt, Kỷ Lâm đột nhiên ngăn cản Tư Vũ, cằm tựa vào vai cô, giống như chim mỏi về tổ, nhìn thấy Tư Vũ thần kinh mới buông lỏng đôi chút, trầm ngâm nửa ngày mới khàn khàn gọi một tiếng: "... Chị."

Tư Vũ bị cái ôm bất thình lình của hắn dọa sợ, lát sau bình tĩnh lại mới nâng tay vỗ vỗ lưng hắn, kiên nhẫn hỏi: "Có phải nhà em xảy ra chuyện gì đúng không?"

Tư Vũ không ngốc, vẻ mặt của Kỷ Lâm đã thể hiện rõ cha mẹ hắn lại định làm chuyện xấu xa gì rồi.

Kỷ Lâm suy nghĩ một lúc lâu giống như quyết định việc gì quan trọng, lát sau hắn nhẹ giọng nói: "Chị, em biết chị không thích cha mẹ, cũng không muốn nhận lại bà ấy... nhưng em nghe bọn họ nói muốn nhận lại chị... chị không cần để ý bọn họ...... nhưng đừng bỏ mặc em được không?"