Chương 60

Hàn Điềm Điềm vốn định hỏi han Tư Vũ một chút, nhưng bộ phim đã kết thúc, ánh đèn trong phòng cũng sáng lên, cô đành phải kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng, ngồi thành thành thật thật, nghe Lương đạo kể một ít chuyện vui trong lúc đóng phim cho các fans.

"Tư Vũ, tập trung đi, lát nữa còn gặp mặt fans đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa." Cô lo lắng dặn dò.

Trang thái hiện giờ của Tư Vũ chính là vào tai này ra tai kia, thân thể ở đây nhưng hồn đã bay xa, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm sàn nhà, Lương đạo nói gì cũng không biết, kể cả ông khen cô chăm chỉ nỗ lực cũng không hay. Thế nên lúc Lương đạo mời các diễn viên chính lên sân khấu, chỉ có một mình Tư Vũ không hề nhúc nhích.

"Tư Vũ, Tư Vũ, đi thôi!" Hàn Điềm Điềm bước vài bước vẫn không thấy người đằng sau đi theo, nghi hoặc quay đầu, Tư Vũ vẫn bộ dáng hồn lìa khỏi xác. Hàn Điềm Điềm âm thầm nhéo eo cô một cái, lúc này Tư Vũ mới có chút phản ứng: "Cậu đang nghĩ gì vậy, Lương đạo gọi 2 lần rồi, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu đó."

Kỷ Lâm cùng Hứa Thanh Uyển đã đứng chờ ở trên sân khấu, fans hò hét muốn banh nóc nhà, nhưng rất nhanh các cô phát hiện ra còn thiếu một người, vì thế ánh mắt mọi người nhất trí đổ dồn về phía Tư Vũ.

Bị Hàn Điềm Điềm kéo tay, Tư Vũ đi đường có chút không vững. Lương đạo thấy sắc mặt của cô không tốt, còn tưởng rằng bệnh cũ tái phát. Lúc còn ở đoàn phim, ông đã vô cùng chiếu cố cô, bởi vậy dù Tư Vũ có thất thần, Lương đạo cũng không hề trách móc, còn nói đỡ:

"Xem ra Tư Vũ của chúng ta còn đang đắm chìm trong bộ phim nên nghĩ đến mê mẩn, hay là mọi người ở đây đánh giá một chút, cô dì chú bác cảm thấy Tư Vũ diễn có tốt không?"

Các fans thấy Tư Vũ theo bản năng đi tới đứng bên cạnh Kỷ Lâm, mà Kỷ Lâm lại tri kỷ giơ cánh tay ra đỡ giống như sợ cô đứng không vững, kích động đến điên rồi: "Tốtttt ——"

Có một vài cô gái gan lớn thậm chí lấy ra băng rôn sớm đã chuẩn bị từ trước, bên trên ghi mấy chữ to "Tôi vĩnh viễn yêu hạt mè và trứng sữa" vô cùng bắt mắt.

Tiếng gào thét khiến Tư Vũ khôi phục lí trí, cô lắc lắc đầu, cưỡng bách bản thân vứt Lục Ngũ gia ra khỏi óc.

Chỉ có Hứa Thanh Uyển lẻ loi đứng ở một bên, Lương đạo không thích cô, Kỷ Lâm và Hàn Điềm Điềm cũng cảm thấy cô quá phiền, tất cả đều nhất trí né cô xa thật xa. Hứa Thanh Uyển đành xấu hổ đứng một mình một góc, không có fans cổ vũ, diễn viên chính lại cố tình né tránh, cô giống như một người thừa vậy. Thế nên khi nhìn thấy fans nhiệt tình chào đón Tư Vũ, Hứa Thanh Uyển hận đến đỏ cả mắt.

Vừa rồi bị bảo tiêu "đưa" về, những người đó không hề sợ cô la lên, chỉ lạnh nhạt nói: "Chu tiểu thư kêu cô đi về trước, thành thật ngồi đợi đi." rồi biến mất trong chớp nhoáng.

Hứa Thanh Uyển nghe bọn họ nhắc tới Tư Vũ với thái độ vô cùng cung kính, trong lòng liên tục nổi lên sóng to gió lớn. Nếu là mệnh lệnh của Ngũ gia, cô chấp nhận bởi vì cô cũng sợ hãi cực kì, nhưng Chu Tư Vũ nói gì bảo tiêu cũng nghe theo... Vậy không phải cô đã thua trong tay cô ta rồi sao? Cách biệt quá lớn, Hứa Thanh Uyển thật sự không thể chấp nhận được.

Nhưng sự thật rõ rành rành trước mắt cô không muốn tin cũng không được, danh tiếng của Tư Vũ cao hơn cô là thật, có chỗ dựa vững trãi hơn cô cũng là thật! Hứa Thanh Uyển đứng ở trên sân khấu, ánh mắt của mọi người lại chỉ hướng về phía Tư Vũ, cô không khác gì một người vô hình cả, vì thế giờ phút này Hứa Thanh Uyển tỉnh ngộ, những kế sách cô nhằm vào Tư Vũ lúc trước, có lẽ người ta không thèm để vào trong mắt.

Tư Vũ hoàn toàn không biết Hứa Thanh Uyển suy nghĩ điều gì, cũng không muốn quan tâm. Sau khi Lương đạo giới thiệu dàn diễn viên xong, tiếp theo là phần rút thăm trúng thưởng.

Fans tham gia buổi xem thử lần này không quá nhiều, mỗi người trước khi vào hội trường sẽ được phát cho một số bất kì, người được chọn có quyền đặt câu hỏi cho diễn viên hoặc bắt bọn họ làm những hành động không quá kỳ quái, giống với trò chơi thật hay thách. Vô số fans vì tiết mục này mới muốn tham gia buổi xem thử, người không may mắn ai oán mấy ngày trời, cuối cùng phía chính phủ thông báo sẽ công khai Video tiết mục, lúc này mới bình ổn được "sự phẫn nộ của dân chúng".

Người đầu tiên được chọn là một cô gái mặt tròn, trên tay vẫn đang cầm bánh bao chưa ăn hết, nhìn qua vô cùng phúc hậu nhưng lời nói lại khiến người ta kinh ngạc: "Kỷ ca, anh có thể ôm chị Tư Vũ theo kiểu công chúa không, sau đó đi một vòng trên sân khấu?"

Yêu cầu này cũng không quá đáng, nhưng Kỷ Lâm có chút không hiểu, hắn nhịn không được hỏi: "Vì sao?"

Cô gái kia cười hiền lành: "Là vì...Trong phim có rất nhiều đoạn tân đế ôm công chúa Vân Hòa, em muốn biết những cảnh đó có thật không..."

Kỷ Lâm: "......" Ý của cô là hắn không thể ôm chị gái lên sao?

Kỷ Lâm cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, hắn không nói hai lời, cong lưng bế Tư Vũ lên. Cô vốn định nghĩ cách từ chối yêu cầu này, ai ngờ không kịp phòng bị bị Kỷ Lâm bế lên.

Kỷ Lâm hình như cảm thấy làm vậy vẫn chưa đủ để rửa sạch "Oan khuất" của bản thân, thế nên không chỉ dừng lại ở cái ôm công chúa, hắn để Tư Vũ ngồi lên trên vai, sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang cõng chị gái đi một vòng, xong rồi còn không chịu thả người, vẫn duy trì tư thế hỏi cô gái kia: "Như vậy đã đủ để chứng minh chưa?"

Tư Vũ bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, tay không biết để đâu đành phải tựa vào cánh tay của Kỷ Lâm, nhiều người nhìn như vậy, da mặt cô lại mỏng, Tư Vũ lập tức đỏ mặt lí nhí: "A Lâm, đủ rồi đủ rồi."

Cô gái kia há to miệng, gật đầu liên tục: "Đủ đủ, Kỷ ca thật là khỏe!"

Các fans điên cuồng hét lên, Tư Vũ có thể thấy đèn flash điện thoại không ngừng lập loè, ngại chết đi được, đang muốn kêu Kỷ Lâm thả cô xuống, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy một người đang đứng ở cửa ra vào, người nọ mặc một bộ đường trang hoa lê trắng, trong tay vân vê Phật châu, ánh mắt nhìn cô chăm chú, trên mặt không rõ vui giận.

Tư Vũ nháy mắt không dám hô hấp.

—— Lục Ngũ gia?! Hắn đứng ở đó từ khi nào? Chắc không nhìn thấy cảnh Kỷ Lâm cõng cô vừa rồi chứ?

Cảm giác chột dạ ngập tràn trong tâm trí, chính cô cũng không biết vì sao phải để ý chuyện Lục Ngũ gia có nhìn thấy hay không. Tư Vũ luống cuống tay chân bám vào cánh tay Kỷ Lâm nhảy xuống, không biết làm sao nắm chặt góc váy, vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn qua hướng bên kia.

Kỷ Lâm không nghĩ tới Tư Vũ sẽ đột nhiên nhảy xuống, chị gái còn đang đi giày cao gót, chẳng may trẹo chân thì làm sao bây giờ, vì thế giang tay ra đỡ, lại phát hiện chị gái nghiêng nguời... tránh né tay hắn!

Kỷ Lâm: "..." Đúng là hắn không nên chưa nói một câu đã bế Tư Vũ lên, nhưng đừng mặc kệ hắn như vậy chứ T^T!

Tư Vũ cũng không phải cố ý, nhưng nghĩ tới chuyện có người nào đó đang nhìn chằm chằm, cô không tự giác mà...... Đợi đã, tại sao cô phải sợ, cô có làm sai chuyện gì đâu trời!

Lương đạo không để ý tới tình hình bên này, cười ha hả chọn ra fans may mắn tiếp theo. Nghe thấy dãy số của bản thân, Liễu Ngọc không dám tin chậm rãi đứng lên, thật sự là quá may mắn, hôm nào cô phải đi mua vé số mới được!

Liễu Ngọc nuốt nước bọt, cầm lấy mic, giọng nói vô cùng hưng phấn: "Em muốn biết mẫu người lý tưởng của anh chị!"

Vấn đề này rất hợp tâm ý của các fans, hội trường lập tức trở nên sôi sục... chỉ có Tư Vũ đau khổ ra mặt.

Diễn viên chính từng người từng người trả lời, Kỷ Lâm suy nghĩ vài giây, vô cùng thành thật nói: "Vấn đề này tôi chưa nghĩ ra, nhưng người ấy nhất định phải giống tôi đối xử thật tốt với chị gái."

Liễu Ngọc kích động đến nỗi suýt chút nữa làm rơi micro, nghe đi, tình chị em cảm động trời đất là đây chứ đâu!

Lục Ngũ gia dựa vào tường, cười như không cười. Cô gái nhỏ vừa nãy bị người cõng đi một vòng sân khấu, nhìn thấy hắn còn cố tình trốn tránh, bây giờ hắn muốn nghe xem Tư Vũ định trả lời như thế nào.

Cuối cùng cũng đến phiên Tư Vũ, nụ cười trên mặt cô cứng đờ, tuy rằng cố tình không nhìn sang hướng của Lục Ngũ gia nhưng cô có thể cảm nhận được một ánh mặt lạnh lẽo đang quan sát nhất cử nhất động của mình, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Mẫu người lý tưởng, nên nói gì đây, có cảm giác nếu cô nói bừa cho xong chuyện...người nọ nhất định sẽ hành cô ra bã!

Dưới ánh mắt sáng quắc của fans, Tư Vũ chậm rãi mở miệng: "Tôi không có yêu cầu đặc biệt gì, tính cách hiền lành là được... và phải nói chuyện phải có lý một chút, với không cần kén ăn ——"

Nói một hồi, Tư Vũ nhịn không được nhìn trộm Lục Ngũ gia, quả nhiên nụ cười trên mặt hắn ngày càng sâu, cười đến nỗi làm Tư Vũ sởn cả tóc gáy, vì thế cô vô cùng sáng suốt quay ngoắt 180 độ: "... Mấy thứ vừa rồi tôi không hề để ý, thật sự, tôi cảm thấy kén ăn rất tốt."

Nói đến đây, độ ấm trên người mới dần dần tăng trở lại, cô không ngừng cố gắng, tiếp tục bổ sung: "Nếu tôi thích một người nhất định sẽ không để ý hắn là người như thế nào."

Vất vả trả lời xong câu hỏi, Tư Vũ lau mồ hôi trên trán, trong lòng thở dài một hơi, may quá, Ngũ gia không tức giận... Nghĩ đến đây, cô có chút sửng sốt, không đúng, vì sao cô phải để ý hắn có tức giận hay không?

Trong đầu Tư Vũ đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Lục Ngũ gia cúi đầu hôn lên mi mắt cô, rõ ràng lúc ấy bị dọa đến nỗi không suy nghĩ được gì khác, thế mà vẫn còn nhớ rõ như vậy, đến cả đôi mắt hắn chăm chú nhìn cô cũng nhớ vô cùng rõ ràng.

Ánh đèn lóa mắt trên sân khấu bao phủ lấy Tư Vũ, rõ ràng không nóng nhưng cô lại cảm thấy hai tai đang đỏ rực lên.