Chương 166-2: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nguyen Hien.

Lúc chạng vạng, Lăng Cận Dương xách theo hành lý trở về nhà ba anh, Hàn Hứng Kiều nhìn thấy con trai xách hành lý quay về, sắc mặt càng thay đổi: “Cận Dương, chuyện này là…”

Bỏ hành lý vào trong phòng ngủ, anh khoát tay lên bả vai ông, cười nói: “Ba, đợi biệt thự con làm cho ba hoàn tất, chúng ta dời qua đó ở.”

Kéo anh lại ngồi vào trên sofa, Hàn Hứng Kiều nhăn mày lại, trầm giọng nói: “Có chuyện gì xảy ra?”

Ánh mắt anh yên tĩnh, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía ba anh, cũng không có giấu giếm: “Con muốn ly hôn.”

“Ly hôn?” Hàn Hứng Kiều kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được: “Không phải con không chịu ly hôn sao?”

Ngừng lại, ông nghĩ tới cái gì, giọng nói buồn bã: “Là bởi vì tin tức gần đây sao?”

Lăng Cận Dương mím môi, không nói thêm gì, khuôn mặt tuấn duật đầy căng thẳng. Anh cau mày, từ trong túi quần móc ra lọ thuốc màu trắng, lấy ra 2 viên nhét vào miệng.

“Cận Dương, con bị làm sao vậy?” Thấy con trai uống thuốc, trên mặt ông đầy lo lắng, “Con khó chịu chỗ nào sao?”

Tựa đầu vào sofa, chân mày nhíu chặt của anh dần dần buông lỏng ra, ánh mắt yên tĩnh, “Con không sao, chỉ cảm thấy đau bao tử một chút thôi.”

“Ai, nhất định là chuyện gần đây làm con khó chịu rồi.” Hàn Hứng Kiều nhắc đến chuyện này cảm thấy tức giận, thương con trai bị uất ức, trong lòng cảm thấy không cam lòng: “Cận Dương, nhà họ Lăng hại chúng ta ra như thế này, con không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ được.”

“Tại sao không thể bỏ qua?” Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn ba anh, ánh mắt lạnh lẽo, anh đứng lên: “Trên người con gái con cũng chảy dòng máu nhà họ Lăng.”

Nghe vậy, ánh mắt ông tối sầm lại, dđl/q"d chân mày nhíu chặt hơn, ông lắc đầu một cái, giọng nói đầy căm hận: “Ba ủng hộ con ly hôn, nhưng còn Yếm thì sao?”

“Ba!” Lăng Cận Dương không muốn nghe ông càu nhàu, nhìn thấy đồ trên bàn, liền hỏi: “Những thứ này là làm cho Yếm sao?”

“Đúng vậy.” Nhắc tới cái này, trên mặt ông nở nụ cười, dịu dàng nói: “Đây là dấu tay chân của Yếm lúc 100 ngày, còn có tóc máu ba nhờ người ta in lại, mới được đưa tới.”

Lăng Cận Dương cầm lấy hộp thủy tinh đặt trong lòng bàn tay, đứng dậy trở về phòng, “Ba, con mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một chút.” Anh không muốn nghe phụ thân càu nhàu, mượn cớ trở lại phòng ngủ.

Hàn Hứng Kiều nhìn vẻ mặt mệt mỏi của con trai, vội vàng đứng lên cười nói: “Con đi nằm một lát, ba đi nấu cơm cho con ăn.”

Gật đầu một cái, Lăng Cận Dương trở lại phòng ngủ, lật người ngã xuống giường. Anh cúi đầu nhìn đồ trong ngực, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.

Đây là vân tay của con gái anh, nằm bên trong khối thủy tinh vuông vứt, vân tay của mẹ và đứa bé hai người khảm vào nhau. Tay Yếm nhỏ bé, vân tay lộ ra chưa rõ ràng, vẫn còn nhỏ xíu, làm cho đáy lòng người mềm nhũn.

Vân tay!

Đáy mắt Lăng Cận Dương thoáng qua cái gì, bật người ngồi dậy, anh nhìn chằm chằm khối thủy tinh nắm trong tay, đôi mắt nhắm lại một cái.

Sắc trời bắt đầu tối, chiếc xe hơi màu đen lái vào biệt thự nhà họ Lăng.

Lăng Thừa Nghiệp cất bước đi lên lầu, nhìn thấy An Nhã đứng ở ngoài thư phòng, sắc mặt không vui hỏi: “Gấp như vậy, có chuyện gì à?”

An Hân kéo hắn vào bên trong thư phòng, đưa tin tức mới nhất ra: “Anh tự xem đi.”

Mấy ngày nay, tin tức về Lăng thị luôn đứng đầu trang, hôm nay còn cộng thêm một cái, tổng giám đốc Lăng thị sắp ly hôn, phân chia tài sản là điểm chính.

“Chuyện này sớm hay muộn thôi mà.” Nhìn tin tức, Lăng Thừa Nghiệp xem thường nhún nhún vai.

“Thừa Nghiệp!” An Hân ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt nặng nề nói: “Hiện tại, trên sàn chứng khoán giá cổ phiếu càng ngày càng tuột, nếu đợi đến ngày bọn họ ly hôn, sợ rằng cổ phiếu Lăng thị đã trở thành giấy vụn rồi. Hơn nữa nếu Lăng Cận Dương muốn được chia tài sản, không biết anh ta sẽ được phân chia bao nhiêu nữa?”

"Vậy ý của em là......"

An Hân kéo tay của anh, trầm giọng nói: “Chúng ta hãy cấp cho mình con đường lui đi.”

“Là sao?” Lăng Thừa Nghiệp ánh mắt dao động, vẻ mặt cũng trầm xuống.

Nhìn thấy anh động lòng, An Hân mỉm cười không để lại dấu vết, sau đó nghiêm mặt nói: “Thừa dịp Trầm Phái Ngao cảm thấy có hứng thú với cổ phần Lăng thị, chúng ta hãy bán một giá tốt. Hơn nữa cùng Thẩm thị có quan hệ thân thiết, dđl/q"d khi nhà họ Lăng sụp đổ, chúng ta cũng còn có núi dựa.”

Lăng Thừa Nghiệp mím môi, suy tư