Chương 5: Nâng chén trước gió


Ngày hôm sau, Thuần Khiết đến tòa soạn, vừa ngồi trước
máy tính, Lisa đã gửi cho cô đường link của một trang web. Cô mở ra xem thì
thấy có hai bức ảnh, cảnh đêm, không rõ lắm, miễn cưỡng có thể nhận ra người
trong ảnh. Người đàn ông là Tiêu Ức Sơn. Người phụ nữ chính là cô.

Tiêu đề: “Khủng long” đứng cùng Tiêu Ức Sơn là ai?

Tiêu đề rất phản cảm, có thể thấy người đăng tin vô
cùng thẳng thắn, tùy tiện.

Người ăng tin nói tối qua tham
gia dự tiệc ở một địa điểm nào đó, vô tình nhìn thấy Tiêu Ức Sơn hẹn hò với một
tomboy tóc ngắn đeo kính đen. Thế nên lấy điện thoại chụp lại đăng lên mạng để
mọi người cùng giám định

Phía dưới comment chất như núi, dân tình bức xúc, phần
lớn là fan nữ. Cũng có một số cho rằng là tung tinđồn nhảm. Bởi vì CD của Tiêu
Ức Sơn sắp phát hành. Chuyện nhỏ nhặt như thế này mà lại đưa lên trang đầu,
cùng với đoạn video của Tiêu Ức Sơn mới lộ ra hai ngày trước.

Thuần Khiết nhìn thời gian đăng tin, dùng đầu ngón
chân cũng có thể đoán ra là ai đăng. Cô ném chuột sang một bên rồi đi tìm Ôn
Đế, thẳng thắn nói: “Cô đăng tin trên mạng, đúng không?”.

Ôn Đế đã sớm có chuấn bị, mỉm cười và nói: “Chị đừng
có tày tiện đổ oan cho người khác. Tối qua đâu phải chỉ có mình tôi nhìn thấy
hai người, không biết chừng là fan của Tiêu Ức Sơn, thấy chướng mắt khi chị tán
tỉnh thần tượng của mình...”.

“Tán tỉnh?”. Thuần Khiết cau mày.

“Lẽ nào không phải sao?”. Ôn Đế tỏ ra rất thản nhiên:
“Lợi dụng cơ hội phỏng vấn tán tỉnh người ta”.

Thuần Khiết thấy buồn cười thay vì tức giận. Cô bé này
thích ảo tưởng lại luôn tự cho mình là đúng, vậy mà minh lại chấp cô ta. Cô
nghĩ mà thấy nản, nên về phòng làm việc tiếp.

Việc đầu tiên là xóa tài khoản MSN của Trác Việt, sau
đó lấy bì thư chuyển phát nhanh, nhét chùm chìa khóa kiavào đó, viết địa chỉ
công ti Trác Việt, đưa cho nhân viên lễ tân đi gửi.

Một lúc sau Thư Đình vào phòng làm việc, đặt chiếc
điện thoại đa chức năng trước mặt Thuần Khiết: “Cô gái này là cậu đúng không?
Đừng phủ nhận nữa. Mình biết bộ quần áo này của cậu”.

Thuần Khiết chỉ có thể nhìn trời.

Giờ ăn trưa lại gặp phải những lời tra hỏi.

May mà con chim tương tư ở nhà không biết nói. Nếu
không thì đúng là không lúc nào yên.

Trác Việt gọi điện cho cô mấy lần liền nhưng cô đều
tắt máy không nghe. Nhắn tin cô cũng không nhắn lại. Hôm sau anh ta nhận được
chùm chìa khóa, tự nhận thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng, tối hôm ấy liền
đợi Thuần Khiết dưới nhà cô nhưng không thấy cô, đành thôi. Anh ta định để mặc
vài ngày rồi tính sau. Hơn nữa, anh ta và Ôn Đế chỉ đi dự bữa tiệc, không phải
là bị bắt gặp nằm trên giường. Cô làm như vậy là chuyện bé xé ra to.

Ngày thứ ba, Tiêu Ức Sơn gọi điện xin lỗi cô, hi vọng
không gây phiền phức cho cô.

Cô bày tỏ không vấn đề gì.

Chuyện này nếu nói một cách nghiêm túc thì cô làmliên
lụy đến anh. Cô mới là người nên xin lỗi. Nhưng cô không muốn giải thích.

Từ trước tới nay Tiêu Ức Sơn luôn giữ im lặng trước
những tin đồn.

Nghe nói trước đây có người lợi dụng anh, về sau mới
lộ ra là do sắp xếp, rất nhiều fan cảm thấy ấm ức thay anh. Nhưng anh không bận
tâm, tỏ ra rất thản nhiên. Có rất nhiều văn nghệ sĩ thích phong cách của anh,
dành những lời tốt đẹp khi bình luận về anh. Nhưng Thuần Khiết biết chẳng qua
là do tính cách chi phối. Anh vốn không muốn giải thích.

Đôi khi giải thích chính là giãi bày tâm sự. Nhưng anh
không giỏi trong việc này, hoặc là không muốn mở lòng mình, về điểm này cô và anh
có chút giống nhau, có khả năng kiềm chế đáng kinh ngạc.

Gần đây vì mối quan hệ với Trác Việt mà cô cảm thấy
buồn chán, phiền muộn. Dù sao thì cũng ở bên nhau hai năm, dù là người lạnh
lùng thế nào thì cũng có tình cảm. Nhưng cô chỉ cần mở một cuốn sách, đắm chìm
vào đó là có thể quên hết mọi thứ. Đây là cách duy nhất cô chuyển hướng chú ý,
điều chỉnh bản thân.

Phong Bính Thần gọi điện cho cô mấy lần, nhưng lần nào
cũng gặp lúc tâm trạng của cô rất tệ, tinh thần sa sút, quả thực không còn sức
lực để ứng phó. Sau hai lần như vậy, anh ta cũng không gọi điện nữa.

Thuần Khiết không hề cảm thấy hối tiếc. Vào nghề hơn
một năm, ít nhiều cô cũng nghe tin đồn về cuộc sống xa hoa của một số công tử
nhà giàu và những câu chuyện không mấy hay ho với người mẫu, ca sĩ. Nghe nói
cũng có người chung thủy, nhưng cô chưa bao giờ mơ như thế. Cô không biết mình
cuốn hút anh ta ở điểm nào và cũng không muốn tìm hiểu.

Một buổi chiều cô ra ngoài làm việc, nhân tiện đến
phòng làm việc của Dịch Nhĩ Dương mượn giúp Tô San hai bộ quần áo. Thật trùng
hợp Phong Bính Thần cũng ở đó. Dịch Nhĩ Dương cùng anh ta và một cô gái vô cùng
xinh đẹp trò chuyện vui vẻ trên sofa.

Thuần Khiết đã nhìn thấy cô gái đó trên báo, biết cô
ấy là Phong Bình, vị hôn thê của anh chàng Đường Ca Nam nổi tiếng thành phố
Thánh Anh.

Cô nhớ Phong Bính Thần đã từng nói có cô em gái lấy
chồng ở đây, thầm nghĩ tám chín phần họ là anh em. Quả nhiên là người một nhà,
gene trội tới mức khiến người ta đố kị.

Cô vốn định lấy quần áo rồi lặng lẽ ra về. Nào ngờ trợ
lí làm việc rất cẩn thận, đặc biệt vào xin phép ông chủ. Như vậy, cô không thể
không chào hỏi Dịch Nhĩ Dương.

Dịch Nhĩ Dương rất bình thường, vẫy tay, gật đầu, cười
một cái là được. Còn Phong Bính Thần thì chuyển từ khách thành chủ, đứng dậy
tiễn cô. Phản ứng của hai người kia đều có chút ngạc nhiên khiến cô cảm thấy
rất ngại.

Hai người cùng vào thang máy.

Anh ta hỏi: “Cô và cái tay Tiêu Ức Sơn kia đang hẹn hò
à?”.

Thuần Khiết không ngờ anh ta cũng đọc những tin vịt đó
và hỏi một cách trực tiếp như vậy, bồng chốc có chút sững sờ. Nhưng thấy anh ta
lại hỏi: “Vì anh ta nên cô mới từ chối tôi sao?”.

NgheThuần Khiết càng bối rối. Đặc biệt là giọng nói
của anh ta hình như có chút gì đó ai oán.

Giống như đoán được suy đoán của cô, quả nhiên giọng
nói của Phong Bính Thần trở nên ai oán: “Chẳng qua anh ta chỉ đẹp trai một
chút, biết hát vài bài hát thôi mà, có gì giỏi giang cơ chứ...”.

Lần này Thuần Khiết không nhịn được cười.

Một lúc sau, cô mới nghiêm tóc nói: “Đừng có nghe
những người trên mạng nói lung tung. Chúng tôi chỉ ăn bữa cơm, chẳng có gì cả.
Người như Tiêu Ức Sơn sao có thể để ý đến tôi...”.

“Cô nói gì vậy”. Phong Bính Thần nhìn cô với ánh mắt
ngỡ ngàng: “Cô rất tốt! Người như cô mà hẹn hò với Tiêu Ức Sơn thì thật đáng
tiếc, nên hẹn hò với tôi”.

Thuần Khiết đỏ mặt vì e thẹn, không biết nói gì nữa.
Nhưng trong lòng thì rất vui. Suốt nửa tháng nay, đây là câu nói xúc động nhất,
là lời khen dễ chịu nhất mà cô được nghe.

Cô cố nhịn một lúc, cuối cùng không kìm được bật cười.

Đúng lúc ấy thang máy xuống tầng hầm, những người chờ
thang máy bên ngoài ùa vào. Cô không cười nữa, xách chiếc túi to đùng bước ra
ngoài. Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, cô vội nói: “Gọi điện cho tôi!”.

Tất cả mọi người trong thang máy đều ngỡ ngàng, đồng
loạt nhìn về phía cô.

Phong Bính Thần bị dồn vào góc thang máy nhưng vẫn cố
nhịn cười, giơ tay ra hiệu ok với cô.

Trên đường về công ti, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy cô
vẫn cảm thấy có chút xốn xang trong lòng. Cửa kính tàuđiện ngầm in dấu nụ cười
của cô. Làm gì có anh chàng nào tự tin như vậy. Đúng là hết thuốc chữa.

Nhưng hết thuốc chữa hơn là cô lại rất thích.

Về đến tòa soạn, cô đưa quần áo cho Tô San rồi đi vào
nhà vệ sinh, đứng trước gương vã nước lạnh vào mặt, cảm thấy có chút hối hận vì
hành động lúc nãy. Sau đó lại hứng nước ngâm mặt một lát. Lúc ngẩng đầu lên, cô
nghĩ đến một từ: khủng long.

Thật đáng ghét, con ranh đó dám đăng tin nói cô là
khủng long, còn nói cô là tomboy. Chẳng qua tóc của cô chỉ ngắn một chút thôi
mà, đâu có giống tomboy? Bên dưới lại còn có một đám người hùa theo. Đúng là lũ
ngu ngốc.

Cô tức giận ném giấy lau tay vào thùng rác rồi quay về
phòng làm việc.

Vừa bước vào phòng, cô nhìn thấy Ôn Đế đang nói chuyện
với Lisa, Thư Đình. Cô nhìn mà không kìm được cau mày.

Mặc dù lí trí không ngừng nói với cô rằng không thèm
chấp cô ta, cái đồ không hiểu biết, nhưng trong lòng thì vẫn có chút khó chịu,
đặc biệt là thời gian gần đây, cứ cách dăm ba hôm giám đốc lại gây phiền phức
cho cô. Aicũng biết do cô ta làm trò sau lưng. Li cũng thấy ấm ức thay cô nhưng
bên ngoài vẫn phải tỏ ra bình thường.

Họ đang nói chuyện thân mật, nhìn thấy Thuần Khiết
bước vào, Lisa có chút ái ngại, buột miệng nói: “Thuần Khiết, buổi tối cùng đi
ăn cơm nhé!”.

Thuần Khiết vừa bật máy tính vừa nói: “Khả năng buổi
tối có hẹn...”.

Thư Đình nghe vậy lập tức xen vào, tròn xoe đôi mắt,
tò mò hỏi: “Tiêu Ức Sơn à?”.

Lisa cũng tròn mắt nhìn cô: “Hai người đang hẹn hò
thật sao?”.

Thuần Khiết ngẩng đầu nhìn hai khuôn mặt phóng to
trước mắt, thở dài rồi nói: “Bắt mình phải nói bao nhiêu lần đây, Tiêu Ức Sơn
sao có thể hẹn hò với mình được. Anh ta ăn cơm với mình đơn thuần là làm việc
thiện thôi. Xin các cậu lí trí một chút...”. Nói rồi không kìm được liếc nhìn
Ôn Đế.

Ôn Đế vênh mặt, cười lạnh lùng.

Thư Đình lại nói: “Thế cậu có thể hỏi xin anh ta một
vài bức ảnh có chữ kí được không, mình có thể rao bán trên taobao.com (*)..

Lisa thì hỏi: “Buổi tối cậu hẹn hò với ai?”. Thuần
Khiết đứng dậy chắp tay: “Xin hai nữ hiệp, hai nữ đại vương. Xin hai người
nương tay tha cho tiểu nhân...”.

Lisa cau mặt, nghiêm giọng bắt cô khai thật.

Thuần Khiết lặng lẽ thở dài, bây giờ cô đã biết thế
nào là họa từ miệng mà ra.

Lúc ấy bỗng nhiên có một chàng trai xuất hiện ở cửa
văn phòng, tay ôm một bó hoa hồng trắng và hỏi: “Xin hỏi ai là cô Chân?”.

Lisa ngạc nhiên thốt lên một tiếng rồi tranh ra nhận
hoa, thì thấy trong bó hoa có một tấm thiệp. Cô mở ra và đọc: “Tám giờ tối, tại
‘Dạo bước cuộc đời’ - Woa, ‘Dạo bước cuộc đời’, nhà hàng lãng mạn nhất..

Chàng trai đưa hoa và hóa đơn nhận hàng ra trước mặt
Lisa: “Xin cô hãy kí nhận!”.

Lisa nhận lấy rồi đặt trước mặt Thuần Khiết: “Kí tên”.

Thuần Khiết kí rồi đưa cho anh ta. Anh ta
cảm ơn rồi ra về.

“Dạo bước cuộc đời” do đầu bếp nổi tiếng quốc tế Gray
Kurz làm chủ, rất có danh tiếng trong giới ẩm thực. Rất nhiều người nghe danh
mà đến, tạp chí ẩm thực cũng đã córất nhiều bài viết về nhà hàng này. Nhà hàng
nổi tiếng khắp thành phố bởi phong cách tao nhã, sang trọng, giá cao. Vì thế mà
Thư Đình và Lisa mới phấn khích như vậy, vô cùng ngưỡng mộ nhà hàng lãng mạn
này.

Ôn Đế đứng một bên quan sát, bặm chặt môi không nói
gì. Lúc ấy mới cười khấy và nói: “Có gì to tát cơ chứ. Thế mà cũng đáng để hai
người ngưỡng mộ tới mức ấy. Nếu hai người muốn đi, tối nay em mời..

Thư Đình tròn mắt chứ?”.

Ôn Đế tỏ vẻ rất khinh thường, mỉm cười lạnh lùng: “Có
gì mà thật với chả giả, chẳng qua là ăn một bữa cơm, cũng không mất bao nhiêu
tiền”.

Thư Đình không hề bận tâm đến giọng điệu của cô ta,
vui vẻ nhận lời: “Thế thì tốt quá”.

Thuần Khiết trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên.

Ôn Đế rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ đó của Thuần
Khiết. Cô ta nói: “Em đi gọi điện đặt chỗ. Hai chị nhớ trang điểm một chút. Chỗ
đó không phải là chồ ăn mặc tùy tiện là vào được đâu...”. Cô ta nói rồi hất
tóc, ngúng nguẩy bỏ đi.

Lisa và Thư Đình cùng quay sang nhìn Thuần Khiết.

Thuần Khiết nhún vai và nói: “Tốt quá, mình nghĩ
tốinay có thể có một cuộc hẹn hò lãng mạn dành cho năm người”.

Thư Đình cười: “Bữa tối miễn phí ở ‘Dạo bước cuộc đời’
mình không muốn từ chối. Đến lúc đó cậu cứ coi như không quen bọn mình là được
rồi. Có điều, nếu người cậu hẹn hò là Tiêu Ức Sơn, mình yêu cầu một tấm ảnh
chụp chung...”.

“Thế thì chắc chắn cậu phải thất vọng rồi”.

Thuần Khiết vứt tài liệu vào ngăn kéo, sau đó tắt máy
tính ra về.

Trên đường về nhà nhận được tin nhắn của Phong Bính
Thần, nói là bảy rưỡi đến đón cô. Cô vào nhà, vừa đặt túi xuống là đi xem chim
tương tư thế nào, múc một chậu nước sạch, thả lồng chim vào, sau đó mới đi tắm.

Nửa tiếng sau, cô quấn khăn tắm bước ra khỏi nhà vệ
sinh. Đang chuẩn bị sấy tóc, bồng nhiên nghe thấy tiếng chim hót líu lo, nghe
rất vui tai. Cô vội vàng vứt máy sấy tóc sang một bên, chạy ra ngoài thì thấy
chim tương tư đang hót.

Hơn một tháng rồi, chú chim nhỏ bé này lạ nhà, lại
“xấu hổ” nên chưa hót một tiếng nào. Cô còn tưởng nó không biết hót. Không ngờ
nó đã hót, lại còn chọn đúng thời khắc này.

Nói theo cách của một người bạn thân của cô thì đây là
một tín hiệu.

Nghĩ đến điều này, mặt Thuần Khiết nóng bừng, nhưng
vẫn không nén được cảm thấy vui. Cô vui vẻ đi chọn quần áo, trang điểm, chuẩn
bị cho buổi hẹn hò. Đã hẹn bảy rưỡi nhưng bảy giờ hai mươi lăm phút cô đã xuống
dưới đợi. Một là cô không nghĩ rằng những cô gái bắt đàn ông phải đợi lâu sẽ
trở nên “có giá” hơn. Hai là xe ở dưới tầng không tiện đỗ lâu, thà rằng mình
xuống đợi trước thì tốt hơn. Cô vừa xuống dưới đứng được hai phút thì thấy
Phong Bính Thần lái một chiếc Porsche màu đỏ tới.

Thuần Khiết mặc một bộ váy dạ hội màu san hô sáng cùng
với chiếc túi ton sur ton. Kiểu dáng chiếc váy đơn giản, lịch sự, dài đến đầu
gối, để lộ đôi chân dài miên man. Mái tóc ngắn cá tính, khuôn mặt rạng rỡ, tràn
đầy.

Ảnh mắt của Phong Bính Thần tràn đầy vẻ tán thưởng,
không tiếc lời khen ngợi: “Woa, cô đúng là xinh đẹp lôi cuốn”.

Thuần Khiết mỉm cười nói: “Cảm ơn!”.

Phong Bính Thần mở cửa xe cho cô, thấy cô nghiêngngười
ngồi vào trong nhưng không vội lên xe mà đứng cạnh cửa xe nhìn cô. Thuần Khiết
nhíu mày nhìn anh ta: “Sao thế?”.

Phong Bính Thần lướt tay từ trên xuống dưới: “Cô không
định phát biểu ý kiến sao?”.

Thuần Khiết không kìm được bật cười, ngước mắt nhìn
anh ta. Áo sơ mi trắng, complet đen, trên túi trước ngực cài bông hoa đỗ quyên
màu trắng, trang trọng, nho nhã, điển trai, nổi bật, không thể chê vào đâu
được.

Cô gật đầu và nói: “Không thể chê vào đâu được”.

Lúc ấy Phong Bính Thần mới hài lòng mỉm cười, đi vòng
qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Nhưng Thuần Khiết lại nói tiếp: “Có điều, tôi thích
anh ăn mặc màu mè một chút”.

Phong Bính Thần lườm cô: “Tôi đặc biệt ăn mặc thế này
đấy”.

Thuần Khiết cười nói: “Như thế cũng rất đẹp, chỉ là
hơi trang trọng quá một chút, vốn dĩ chỉ là ăn bữa cơm nhưng anh lại làm thành
ra thế này khiến tôi không quen lắm. Bộ quần áo lần trước anh mặc rất đẹp, rất
hoa lá...”.

“Thì ra cô thích phong cách đó. Haizz, đều tại chú
Phương đặt nhà hàng giúp tôi, chú nói nhất định phải ănmặc sang trọng”. Phong
Bính Thần cố tình làm ra vẻ buồn rầu, ngừng một lát rồi hỏi: “Gần đây công việc
có bận lắm không?”.

“Cũng bình thường, không bận lắm”. Thuần Khiết cười.

Mặc dù không phải sự thật nhưng cô cũng không định
than phiền mọi lúc mọi nơi. Người thành phố ai cũng có nỗi phiền muộn của riêng
mình. Nào ngờ Phong Bính Thần lại tiếp lời: “Tôi nghĩ cũng phải, nếu không e
rằng tôi không có vinh dự hẹn gặp cô...”. Giọng điệu vô cùng ai oán

“Hình như là tôi hẹn anh”. Thuần Khiết nhắc nhở anh

“Ồ, vậy tôi rút lại lời vừa nói mà sửa lại thành e
rằng tôi không có vinh dự được cô hẹn”.

Thuần Khiết bật cười: “Thật không nhận ra anh lại xỏ
xiên như vậy...”.

Phong Bính Thần khẽ cau mày: “Xỏ xiên! Cô không thể
dùng từ nào hay hơn sao? Ví dụ hài hước, dí dỏm. Haizz, bình thường cô đều
thẳng thắn như vậy sao, hay là chỉ với một mình tôi?”.

“Chẳng qua là nhất thời dùng từ không suy nghĩ, không
phải nói anh”.

“Lúc nãy cô còn phê bình cách ăn mặc của tôi...”.

“Đó không phải là. Tôi chỉ thấy lúc anh ăn mặc tùy
tiện trông đáng yêu hơn. Nhưng phong cách này cũng rất đẹp. ừm, rất giống với
những giám đốc hoặc là trưởng phòng lúc chuẩn bị họp trong phim...”.

Phong Bính Thần bật cười, nói không biết ngượng: “Tôi
đẹp trai hơn họ nhiều”.

Thuần Khiếp tiếp lời: “Vì thế tôi mới hẹn hò với anh”.

Phong Bính Thần cười tươi hơn.

Nhà hàng nằm ở khu vực náo nhiệt trên phố Trung Hoàn,
bên trong trang trí rất tinh tế, vừa nho nhã lại đậm chất nghệ thuật, ghế sofa
bằng da thật, đèn chùm theo phong cách châu Âu, tạo cảm giác vô cùng ấm cúng,
lãng mạn. Phong Bính Thần hiểu biết nhiều nên không thấy gì mới lạ. Anh nói họ
tên, nhân viên phục vụ đưa họ vào chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Thuần Khiết đưa mắt nhìn xung
quanh, không thấy Ôn Đế và mọi người, tạm thời thở phào nhẹ nhõm, hi vọng sẽ ăn
xong trước khi họ đến. Nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị của mình.

Cô vừa nảy ra ý nghĩ này thì Ôn Đế liền bước vào. Côta
mặc chiếc váy màu đen hở vai, tay cầm chiếc túi Kelly màu đỏ xinh xắn, tóc vấn
cao, để lộ khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp. Thuần Khiết không thích cô ta nhưng
cũng không thể không khen cô ta xinh. Có lẽ Trác Việt không thoát được sức hút
từ vẻ đẹp đó. Lisa và Thư Đình cũng trang điểm lộng lẫy, theo sau Ôn Đế, lặng
lẽ giơ tay chào cô.

Cô đáp lại bằng nụ cười gượng gạo.

Nhân viên phục vụ hỏi ôn đế nhưng cô ta không bận tâm
mà đi thẳng về phía họ. Thuần Khiết bất giác ngồi thẳng người không biết cô ta
định làm gì. Nào ngờ cô ta ngồi xuống bàn cạnh bàn họ và nói với phục vụ:

“Chúng tôi ngồi chỗ này, anh mang menu lại đây”.

Phong Bính Thần thấy sắc hơi lạ, liền đưa mắt nhìn
theo.

Lisa ấn tượng sâu sắc với anh chàng đẹp trai này nên
khi bắt gặp ánh mắt của anh ta liền mỉm cười chào hỏi.

Kết quả Phong Bính Thần nhìn mà sững người.

Anh ta nhìn Lisa một lúc rồi quay sang nhìn Thuần
Khiết, thấp giọng giải thích: “Tôi không quen cô ta...”.

Anh ta nói như vậy, Thuần Khiết cũng sững người: “Anh
không quen cô ấy?”.

“Không quen”. Phong Bính Thần gật đầu rất chắc chắn,
nhưng ngay lập tức lại tỏ ra khổ sở: “Haizz, có lẽ là tôi quá cuốn hút. Trước
đây cũng thường xảy ra những chuyện như thế này. Cô không được hiểu lầm đâu
đấy...”.

Thuần Khiết ngỡ ngàng trước sự tự tin thái quá của anh
ta nhưng không nhịn được cười.

Rõ ràng là anh ta đã gặp Lisa rồi. ối hôm chụp ảnh
Tiêu Ức Sơn, mọi người còn cùng nhau ăn tối. Sao anh ta có thể đãng trí tới mức
này cơ chứ? Thế nên cô thấp giọng nhắc anh ta: “Tôi không hiểu lầm. Bởi vì đúng
là anh đã gặp cô ấy. Cô ấy là Lisa, đồng nghiệp của tôi. Chúng ta đã cùng ăn
tối với nhau”.

Phong Bính Thần tròn xoe đôi mắt đẹp đẽ nhìn cô, ngây
người một lúc rồi lại quay sang nhìn Lisa. Sau đó quay lại, lắc đầu với vẻ mặt
hết sức ngây ngô: “Chẳng có ấn tượng gì cả, hay là tối hôm ấy cô ấy không trang
điểm...”.

Thuần Khiết không kìm được bật cười. Câu nói này hơi
quá đáng.

Hôm ấy Lisa phỏng vấn Tiêu Ức Sơn, tuyệt đối không thể
không trang điểm. Cô ấy trang điểm từ đầu đến chân. Chỉ là sau đó bận rộn chụp
hình suốt cả buổi chiều, đến tối chỉ còn lại lớp phấn mờ nhạt. Trong khi đó bạn
của PhongBính Thần đều là những người “đẳng cấp” như Eva, không có ấn tượng với
cô gái bình thường như Lisa cũng là bình thường.

“Ba người họ đều là đồng nghiệp của cô?”.

“Ừm”.

“Trùng hợp quá đấy...”.

“Ai bảo anh mang hoa đến phòng làm việc?”. Thuần Khiết
lườm anh ta.

“Ồ”. Phong Bính Thần chần chừ một lúc rồi nheo mắt hỏi
cô: “Vậy không phải là họ đến giám sát tôi chứ? Sợ tôi có mưu đồ không chính
đáng với cô?”.

Thuần Khiết suýt sặc. Trí tưởng tượng của anh ta phong
phú quá mức.

“Đừng đùa nữa”.

“Ừm, gọi món thôi, xem xem có món gì đặc sắc...”.

Thuần Khiết mở thực đơn, cười và nói: “Đối với tôi mà
nói hầu hết đều là món đặc sắc”.

Vừa nói dứt lời, Ôn Đế ngồi bên cạnh liền bật cười đầy
khinh miệt.

Thuần Khiết coi như không nghe thấy, thản nhiên gọi
một bát canh và một suất beefsteak. Phong Bính Thần có chút sững sờ nhưng cũng
không nghĩ nhiều. Anh không nhìn thực đơn mà gọi giống Thuần Khiết. Phục vụ hỏi
nước uống, Thuần Khiết gọi nước ép trái cây. Phong Bính Thần tiếp tục “ăn theo”.
Cô không nhịn được cười: “Sao anh lại gọi giống tôi. Nếu muốn uống rượu thì cứ
uống...”.

Anh ta lắc đầu, cười nói: “Tôi lái xe, không nên uống

Thuần Khiết thường xuyên tiếp khách, thấy đàn ông ai
cũng chỉ muốn ngâm mình trong rượu, ít khi thấy ai biết kiềm chế như anh ta nên
không khỏi có chút ngạc nhiên. Cô vui vẻ hỏi: “Lẽ nào là vì phải đưa tôi về?”.

“Một phần thôi”.

“Phần còn lại?”.

“Xe là của Quân Hạo. Tôi sợ không cẩn thận làm hỏng,
cậu ta sẽ gây phiền phức cho tôi”. Phong Bính Thần nói đùa.

Nào ngờ anh ta vừa nói dứt lời thì lại nghe thấy tiếng
cười: “Hóa ra là xe đi mượn, thật mất mặt...”.

Phong Bính Thần ngạc nhiên quay đầu nhìn, sau đó lại
quay sang nhìn Thuần Khiết, nhíu mày tỏ ý dò hỏi. Thuần Khiết khẽ lắc đầu với
anh ta, vẻ mặt dở khóc dở cười. Có một đồng nghiệp ấu trĩ như thế đúng là thật
đáng xấu hổ. Huống hồ ân oán giữa họ không dễ gì nói được với người ngoài.

Cô thầm thở dài, bồng nhiên nhớ tới chuyện chim tương
tư, liền nói với anh ta.

Phong Bính Thần cũng tỏ ra ngạc nhiên và vui mừng, tỏ
ý muốn đến nhà cô thưởng thức. Trong lúc vui vẻ, Thuần Khiết đã nhận lời mà
không hề nhận ra ý đồ của anh ta.

Một lúc sau, phục vụ mang tới hai món khai vị kiểu
Pháp là Escargots (chế biến từ ốc sên) và Foie gras (chế biến từ gan ngỗng) và
nói với họ đây là hai món Gray Kurz đặc biệt gửi tặng. Thuần Khiết ngạc nhiên
hỏi: “Anh quen bếp trưởng sao?”.

Phong Bính Thần lắc đầu, tỏ ý không quen.

“Thế thì vì sao?”.

“Có lẽ là nể mặt chú Phương. Chính chú ấy gọi điện đặt
bàn giúp tôi”.

“Chú Phương là?”.

“Bố của Quân Hạo, chủ tịch hội đồng quản trị của khách
sạn Thời Quang”.

“Chả trách!”. Thuần Khiết gật đầu rồi nhìn món ăn,
không kìm được bật cười: “Mồi lần nhìn thấy ốc sên, tôi lại không kìm được nhớ
tới một bộ phim.Nhân vật nữ chính gắp ốc sên...”.

“Pretty Woman!”.(**)

“Không sai”. Thuần Khiết mỉm cười: “Thì ra anh cũng
xem phim tình cảm...”.

“Vốn dĩ tôi không xem, nhưng mấy năm trước tôi đã từng
hẹn hò với nhân vật chính một thời gian, vì thế...”.

“Cái gì! Anh đã từng hẹn hò với Roberts?”.

Thuần Khiết vô cùng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh.

Phong Bính Thần chỉ cười, không nói gì.

Thuần Khiết từ từ nheo mắt lại rồi hỏi: “Thật à?”.

Phong Bính Thần bật cười, đưa tay ấn nhẹ lên trán cô:
“Đùa cô thôi, thế mà cô cũng tin sao?”. Động tác thân mật này anh ta thể hiện
một cách hết sức tự nhiên. Thuần Khiết day trán, tức giận lườm anh ta. Bởi vì
trước đó đã từng thấy Eva nên suýt chút nữa thì cô tin là thật. Đúng thật là...
Anh chàng này đến cả lời nói dối mà cũng khiến người ta tin như thật, không đỏ
mặt cũng không lúng túng. Không biết anh ta đã luyện như thế nào? Thật khó
hiểu.

Cô bưng cốc nước trái cây uống một ngụm. Phong Bính
Thần cũng cầm dao dĩa. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, từ phim
ảnh, ẩm thực rồi dần dần chuyển sang du lịch. Thuần Khiết ngạc nhiên vì anh ta
đã từng đi rất nhiều nơi, không kìm được hỏi: “Anh lấy đâu ra nhiều thời gian
thế, không cần làm việc à?”.

“Tôi coi du lịch là một trong số các công việc của
mình. Sống là để trải nghiệm, con người ta chỉ có thể sống một lần, nên đi thăm
thú mọi nơi, không nên chỉ bó hẹp trong một gian phòng”.

“Mặc dù nói như vậy nhưng đối với hầu hết mọi người mà
nói thì không phải cứ muốn là làm được”. Cô ngừng một lát rồi nói: “Xem ra anh
là một nhà du hành, trạm tiếp theo là ở đâu?”.

“Vẫn chưa nghĩ ra”.

“Tôi không thể chịu được chuyến đi dài như thế. Trên
đường đi có quá nhiều thứ bất tiện. Tôi sẽ phát điên”.

“Tôi đã từng thử một tuần không tắm, trên sa mạc”.

“Thật đáng sợ!”. Thuần Khiết bật cười: “Tôi đi du lịch
trên mạng thôi”.

Câu nói này lại gợi lên tiếng cười chế nhạo ở bàn bên
cạnh.

Cuối cùng Phong Bính Thần không kiềm chế được, chau
mày hỏi: “Thế này là thế nào?”. Nói rồi nghiêng đầu, ý muốn
nói Ôn Đế ngồi phía sau.

Thuần Khiết không biết nói gì, nâ nước uống một ngụm,
suy nghĩ xem phải giải thích thế nào.

Lúc ấy, bỗng nhiên quản lí nhà hàng đưa một người đàn
ông trung niên khá to béo đi về phía họ, giới thiệu đó là bếp trưởng Gray Kurz.
Ông ta lịch sự hỏi món ăn có hợp khẩu vị không. Phong Bính Thần cầm khăn ăn,
nho nhã lau miệng rồi mỉm cười tỏ ý rất ngon. Hai bên nói chuyện vài câu. Gray
Kurz mời họ ăn tự nhiên rồi lại liếc nhìn quanh nhà hàng, sau đó quay vào
trong, không chào hỏi thêm khách hàng nào khác. Điều này khiến Ôn Đế đang
giương mắt mong ông ta đến hỏi thăm vô cùng tức giận.

Sau đó phục vụ lại tặng họ hai xuất bánh ngọt, nói là
do chính tay Gray Kurz làm, ăn rất ngon. Đây là món Thuần Khiết hài lòng nhất.
Ăn được một nửa liền dừng lại khen món bánh này. Phong Bính Thần nhường cô suất
của mình. Nào ngờ cô lại cau mày, ý muốn anh ta thanh toán rồi về.

Vì Ôn Đế nên cô không muốn ở lại thêm một phút nào
nữa. Phong Bính Thần cũng nhận ra có gì đó bất thường, thái độ bất lịch sự và
vô học của cô gái đó cũng khiến anh thấy phản cảm. Thế nên bữa tối vốn định ăn
trong haitiếng chỉ mới một tiếng đã nhanh chóng kết thúc.

Trước khi đi, Thuần Khiết đặc biệt gọi phục vụ tới,
mỉm cười và nói: “Xin hãy giúp tôi tặng phần bánh ngọt này cho cô gái kia. Suốt
cả buổi tối cô ta tự nguyện bám đuôi tôi, quả thực là quá vất vả. Tôi rất cảm
ơn cô ta”.

Nói xong cô cầm túi xách, cùng Phong Bính Thần đi ra
ngoài.

Quả nhiên nhân viên phục vụ bưng phần bánh ngọt còn
lại để trên bàn Ôn Đế. Nhưng vẫn chưa kịp nói thì đã bị Ôn Đế lúc ấy đang đùng
đùng nổi giận vung tay hất vào người, lập tức trở thành tâm điểm chú ý của nhà
hàng.

Thuần Khiết quay đầu nhìn. Cuối cùng tâm trạng cũng
vui vẻ hẳn lên, mỉm cười bước đi.

Phong Bính Thần không kìm được bật cười trước tính trẻ
con của cô.

Trên đường về, anh không kiềm chế được trí tò mò, lại
nhắc đến Ôn Đế: “Hình như cô đồng nghiệp ấy của cô không được thân thiện cho
lắm..

Thuần Khiết không tránh được câu hỏi này, đành phải
nói thật: “Tôi và cô ta có chút vướng mắc”.

Phong Bính Thần sững người một lúc rồi nói: “Không
phiền nếu tôi hỏi lí do chứ?”.

“Chuyện này...”. Thuần Khiết thật sự không biết bắt
đầu từ đâu, chỉPhong Bính Thần thấy cô khó xử nên khách sáo nói: “Nếu không
tiện thì đừng miễn cưỡng”.

Thuần Khiết liền nói: “Vậy chúng ta nói chuyện khác
nhé!”.

Phong Bính Thần giống như bị dội nước lạnh, không nói
được gì. Chẳng qua là anh chỉ khách sáo theo phép lịch sự thôi, kết quả là cô
không nói thật. Bực mình!

Thuần Khiết không biết anh bực mình, chỉ cảm kích
phong độ lịch thiệp của anh.

Họ chưa thân thiết tới mức có thể mở lòng mình tâm sự
mọi điều. Cho dù cô không ngại nói một chút về chuyện tình cảm của mình nhưng
trước tiên vẫn phải nói cho anh biết về hoàn cảnh của mình, chỉ nghĩ thôi cũng
thấy mệt.

Không biết cô bé Ôn Đế được chiều chuộng quá mức hay
là EQ(***) bằng không mà lời nói, hành vi ấu trĩ như đứa trẻ lên ba. Thời gian
gần đây giám đốc sáng tạo không ngừng gây phiền phức cho cô. Buổi họp hôm trước
chủ đề của cô lại bị phê bình thậm tệ. Đây rõ ràng là muốn ép cô chủ động xin thôi
việc. không kìm được lại thở dài.

Phong Bính Thần thấy cô không ngừng thở dài, quay sang
nhìn cô nhưng không nói gì. Ngoài miệng anh nói rất phong độ nhưng thực ra
trong lòng thì tò mò đến mức không thể chịu được. Bản thân anh cũng thấy ngỡ
ngàng, không biết bắt đầu từ lúc nào anh lại có ham muốn tìm hiểu cô mãnh liệt
như vậy? Hai thứ mà anh không bao giờ thiếu trong cuộc đời này chính là tiền
bạc và phụ nữ.

Anh chưa bao giờ khao khát tìm hiểu nội tâm hay cuộc
sống của họ. Đôi khi thậm chí không hứng thú với thân thể họ. Nhưng Thuần Khiết
thì khác. Trước khi quen cô anh đã được đọc trước một phần suy nghĩ của cô.

Hồi đó anh sống ở London. Mỗi sáng quản gia đều chuẩn
bị bữa sáng và báo cho anh. Trên báo có một chuyên mục văn hóa cuốn hút anh.
Tác giả có ngòi bút sắc bén, rất sáng tạo. Anh đọc liền hai tuần, phát hiện
phong cách của tác giả thay đổi liên tục, đề cập đến nhiều vấn đề khiến người
đọc thích thú, từ văn học, điện ảnh, nghệ thuật đến điểm nóng thời sự, không gì
là không có. Không ít độc giả đều đoán đó là một nhà báo nổi tiếng nào đó. Trí
tò mò trồi dậy, anh nhờ bạn bè nghe ngóng, biết được rằng đằng sau bút danh ấy
là bốn người, vì thế cũng không thấy ngạc nhiên nữa nhưng vẫn tổ chức một buổi
party. Tối hôm ấy anh đến dự
party. Sau khi đến điểm hẹn, anh lục khắp các túi mà không tìm thấy tiền. Tài
xế tưởng anh là kẻ chỉ biết dựa vào tướng mạo của mình để lừa đảo người khác
nên đã mắng cho anh một trận. Bồng nhiên có một cô gái nhét cho anh một tờ
tiền, sau đó ngồi vào xe phóng đ

Lần đầu tiên trong đời anh được người khác bố thí. Cho
dù là người bình thường thì cả đời cũng ít có cơ hội bị coi là ăn mày, huống hồ
là anh. Tài sản của anh có thể khiến anh sống xa xỉ hơn cả Michael Jackson, số
tiền anh đã quyên góp cho tổ chức từ thiện càng không thể tưởng tượng được. Vậy
mà lại có người coi anh là kẻ lang thang, bố thí cho anh.

Anh cảm thấy rất nực cười, khó mà tin được. Trong cuộc
đời mồi người đều xuất hiện một vài chuyện ngoài sức tưởng tượng, khó có thể
quên được. Nhưng đối với anh mà nói, những chuyện mới lạ và đáng ngạc nhiên gần
như không có. Chỉ có tờ tiền đó là anh vẫn cất giữ, coi đó là một kỉ niệm đặc
biệt, về sau, mồi khi mở ví, nhìn thấy tờ tiền đó, anh lại không kìm được mỉm
cười.

Anh không nhớ khuôn mặt của cô gái ấy, chỉ có đôi mắt
là sáng đến đáng ngạc nhiên. lại chủ nhân của đôi mắt
ấy, cho đến tận buổi chiều thứ sáu ấy, ở quán cafe của khách sạn Thời Quang,
bên ngoài trời mưa lâm thâm, anh ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt mà anh vẫn còn nhớ
mãi.

Phải thừa nhận rằng tâm trạng lúc ấy của anh rất rạo
rực. Từ sau khi tròn hai mươi tuổi, anh không còn là một người dễ xúc động.
Cuộc sống giàu có tới mức gần như không còn gì đáng để anh thấy ngạc nhiên nữa,
vui mừng, ăn chơi hưởng lạc chưa bao giờ thiếu với anh. Trước đây anh đã từng
có những năm tháng buông thả, nó giống như một cuộc tế lễ trước khi anh thành
người lớn, anh bỏ qua tất cả sự khuyên răn hay dạy bảo của người lớn, bạn bè.
Theo năm tháng, chúng tự nhiên sẽ lành lại. Bây giờ anh đã lột xác, trở thành
một chàng trai điềm tĩnh. Cho dù ở những nơi ồn ào, huyên náo nhất thì anh cũng
cảm thấy có chút cô đơn, buồn tẻ.

Coi như là một chút điều chỉnh trong cuộc sống bình
lặng. Anh gọi điện cho cô nhưng hết lần này đến lần khác đều bị cô từ chối nên
có chút tổn thương. Bây giờ anh lại muốn xen vào chuyện của cô, đúng là mơ hồ,
đến anh cũng không hiểu nổi mình nữa. Đúng vậy, anh cảm thấy tò mò về cô. Mà tò
mò thì rất có thể nảy sinh một loại tình cảm nguy hiểm. nỗi
niềm riêng nên cả hai đều im lặng.

Thuần Khiết đoán mình đã đắc tội với anh nên không nói
gì. Bề ngoài cô tỏ ra thoải mái nhưng thực ra luôn cảnh giác, đặc biệt là trong
chuyện tình cảm, từ trước tới nay đều là người khác tiến ba bước, cô mới tiến
một bước.

Đến tận khi xe đồ trước cửa tòa nhà, lúc ấy cô mới
quay sang mỉm cười với anh: “Cảm ơn bữa tối của anh”.

Phong Bính Thần cười nói: “Tối nay không vui lắm, lần
sau chúng ta nhà hàng khác”.

Thuần Khiết khẽ sững người, bởi vì anh nói lần sau.

“Để sau đã”.

“Tôi đáng ghét lắm sao?”.

“Đâu có”.

“Thế vì sao lúc nào cô cũng từ chối tôi?”.

Thuần Khiết lại sững người, sau đó mỉm cười nói: “Có
lẽ không phải tôi từ chối anh mà là từ chối sự mê hoặc. Một người như anh giống
như thứ đồ xa xỉ bày trong cửa hàng đồ hiệu, kì công tinh xảo, giá thành cao,
người bình thường không thể mua được.

Phong Bính Thần bật cười vì sự so sánh này: “Thứ đồ xa
xỉ này chủ động đưa tới để cô sử dụng miễn phí”. “Như
thế càng đáng sợ, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy”.

“Sao không dùng thử một thời gian. Nếu không hợp thì
vứt đi cũng không tiếc. Nếu ngay cả thử cũng không mà đã pass luôn thì thật quá
tàn nhẫn..

“Nếu sau khi dùng thử cảm thấy rất tốt, không nỡ vứt
đi, nhưng lại không mua được. Vậy thì đối với người dùng thử cũng là một chuyện
thật tàn nhẫn”.

Phong Bính Thần không biết nói gì, nhìn cô một lúc rồi
nói: “Trông cô không giống một người theo chủ nghĩa bi quan”.

“Tôi là một người theo chủ nghĩa bi quan nhưng lạc
quan”.

“Vì sao cô không có niềm tin với bản thân?”.

“Đâu có, tôi cảm thấy tự hào vì mình có thể từ chối sự
mê hoặc”.

Phong Bính Thần bực mình, cau mày nói: “Tôi giận đấy”.

Cuối cùng Thuần Khiết bật cười: “Gần đây tôi bị đả
kích, tính sĩ diện trồi dậy. Một công tử nhà giàu như anh rất dễ trở thành đối
tượng để tôi lợi dụng..Phong Bính Thần lập tức nói: “Quá tốt! Hoan nghênh cô
lợi dụng tôi”.

Thuần Khiết dở khóc dở cười, gườm gườm nhìn anh: “Anh
thật rộng lượng”.

“Dĩ nhiên, chỉ có những người đàn ông không tự tin mới
sợ bị lợi dụng. Tôi không có gì để mất, cô thì sao?”.

Câu phản vấn này gần như là khiêu khích, Thuần Khiết
còn l mới mắc lừa anh. Cô cười nói: “Không nói với anh nữa, tôi phải đi nghỉ
đây”. Nói rồi cô mở cửa xuống xe.

“Ừm, khi nào cô tiện, cuối tuần thế nào?”. Phong Bính
Thần vội thò đầu ra hỏi.

Trên đời này, thứ mê hoặc lớn nhất không gì bằng nịnh
nọt. Thuần Khiết được chiều chuộng tới mức cảm thấy rất vui, nhịn cười vẫy tay
với anh và nói: “Có lẽ là vậy, tôi không chắc lắm...”.

Phong Bính Thần đã rất hài lòng với câu trả lời này
của cô, dõi mắt nhìn theo cô, thấy cô đi vào rồi mới lái xe về.

Anh về đến khách sạn, Phương Quân Hạo cũng ở đó, đang
ngồi trước màn hình máy tính xem tác phẩm nghệ thuật của anh ta, thấy anh vui
vẻ bước vào liền cúi đầu nhìn đồng hồ, ngạc nhiên thốt lên: “Không phải chứ?
vẫn chưa đến mười một giờ mà cậu đã về rồi sao. Chỉ số hấp dẫn của cậu giảm sút
rồi”.

Phong Bính Thần không thèm nhìn anh ta mà tháo cà vạt,
cởi áo khoác vắt lên thành ghế, đến quầy bar lấy chai Evian uống hai ngụm rồi
hỏi: “Rốt cuộc ảnh cưới của Phong Bình chụp ở đâu?”.

Phương Quân Hạo cười nói: “Câu hỏi này các tay săn ảnh
trong toàn thành phố đều muốn biết. Theo ý của mình dĩ nhiên tốt nhất là đến
Thúy Minh Hồ, phong cảnh tuyệt đẹp, lại không ai làm phiền. Nhưng Phong Bình
không muốn làm long trọng quá. Hơn nữa gần đây Đường Ca Nam rất bận rộn..

Phong Bính Thần cau mày: “Cậu ta không muốn lấy vợ
sao?”.

Phương Quân Hạo đứng dậy, vươn vai và nói: “Vấn đề là
Phong Bình cũng không sốt ruột, ngày cử hành hôn lễ sắp đến, cả đám người bận
rộn vì chuyện này, còn cô ấy thì rất thảnh thơi. Chỉ riêng thiết kế áo cưới đã
mất hai tháng. Mình cũng mất hơn một tháng ở đây rồi. Trời ơi, mình là Steven
Fong đấy, một ngày biết bao nhiêu tiền. Khoản nợ này mình phải tính toán thật
kĩ mới được..

Phong Bính Thần cười nói: “Chuyện này không thể trách
nó được, là cậu xung phong đấy chứ, có rất nhiều bậc thầy hạng nhất chờ để được
chụp ảnh cho nó.. Phương Quân Hạo tức giận
nói: “Lẽ nào mình không phải là hạng nhất sao? Cậu có ý gì vậy?”.

Phong Bính Thần thấy anh ta “xù lông”, liền ra lệnh
tiễn khách: “Mình muốn nghỉ rồi, cậu cứ tự nhiên”. Nói rồi cởi khuy áo, chuẩn
bị vào phòng tắm.

Anh cởi khuy áo, để lộ cơ ngực lấp ló và cơ thể gần
như hoàn mĩ. Phương Quân Hạo nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng, vội vàng đi lấy
máy ảnh: động đậy, mình chụp hai bức ảnh đưa lên mạng..

“Thế thì cậu chết chắc”. Phong Bính Thần lạnh lùng
nhìn anh ta.

“Hi sinh vì nghệ thuật, mình không sợ”. Phương Quân
Hạo cười nói.

“Đến khi mình tắm xong, không hi vọng nhìn thấy cậu
nữa”.

“Con người này thật tẻ nhạt..

“Bây giờ cậu hãy lui đi”.

Nói rồi liền đóng cửa phòng tắm, Phương Quân Hạo cầm
máy ảnh nhưng ngay cả lưng của anh cũng không chụp được, vô cùng bực tức. Chú
thích:

Chú thích

(*) Taobao.com là trang web bán lẻ trực
tuyến lớn nhất Trung Quốc. Được tập đoàn Alibaba Group đầu tư thành lập năm
2003.

(**) Tên Việt là Người đàn bà đẹp của đạo
diễn Garry Marshall do diễn viên Julia Roberts thủ vai chính. Bộ phim là câu
chuyện Lọ Lem thời hiện đại. Bối cảnh chính của phim là Hollywood thập niên
1990.

(***) EQ là viết tắt của cụm từ Emotional
Quotient - chỉ số cảm xúc.