Chương 1

1.

Ai cũng biết rằng Ôn Dương, cậu ấm nhà họ Ôn, yêu con gái của bảo mẫu.

Nghe nói hắn đua xe vì cô ta, cãi nhau gay gắt với người khác, tiêu rất nhiều tiền trong buổi đấu giá chỉ để mua nụ cười của người đẹp, thậm chí còn mua biệt thự, xe sang để tặng cho mẹ con họ.

Thậm chí hắn còn thay đổi tính cách, không còn chơi bời trong quán bar, còn tránh mặt con gái của nhiều gia đình thân thiết với gia đình mình.

Để mà nói, hắn cực kỳ tỉ mỉ, chu đáo, hơn nữa còn sắp xếp rất thoả đáng.

Ai cũng tò mò không biết người phụ nữ này quyến rũ như thế nào mà lại làm cậu ấm nhà họ Ôn quyết tâm đ ến vậy.

Nhưng tôi biết.

Bởi vì người này mặc chiếc váy mà tôi đã đặt trước nửa năm, tiến về phía tôi trong bữa tiệc sinh nhật của tôi.

"Chị, em rất xin lỗi chị, nếu em biết đây là quần áo của chị, em đã không mặc nó. Bây giờ lại cướp hết sự nổi bật của chị, tất cả là tại anh Dương”

Nguyễn Nguyễn nói bằng giọng nũng nịu, nghe như sắp khóc.

Chiếc váy xẻ cao không vừa vặn, rõ ràng không ôm trọn được vòng ngực 36E đồ sộ của cô ta.

Ngay khi bước vào đại sảnh, cô ta đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Hơn nữa, phần lớn trong số đó là đàn ông.

Tất nhiên, Nguyễn Nguyễn rất hưởng thụ sự chú ý của mọi người.

"Chị, xin chị đừng trách em."

Như bạn thấy đấy, con gái của bảo mẫu hổ thẹn cố gắng xin lỗi cô chủ giàu có, nhưng không thành công.

Điều này có hợp lý không?

Hợp lý.

Vì thế giới chúng ta đang sống là một cuốn tiểu thuyết.

Là câu chuyện về người vợ ngọt ngào, tinh nghịch - Nguyễn Nguyễn và em trai tôi - Ôn Dương.

Còn tôi, tôi xuất hiện với tư cách là nữ phụ bia đỡ đạn trong truyện.

Tôi là công cụ hoàn hảo để làm nền cho câu chuyện tình yêu đẹp đẽ của hai người họ.

Nguyễn Nguyễn muốn gia nhập giới giải trí, Ôn Dương lập tức muốn tôi sử dụng mọi tài nguyên trong công ty để nâng đỡ cô ta, giúp cô ta làm diễn viên.

Lúc cô ta mang thai, mẹ tôi bảo tôi nấu súp cho cô ta.

Chồng chưa cưới của tôi thích cô ta, vậy nên hắn đe dọa tôi phải chăm sóc cô ta thật tốt, nếu không sẽ chia tay với tôi.

Còn tôi, đứa con trai thiên tài ba tuổi của cô ta đã hack vào hệ thống công ty tôi, khiến giá cổ phiếu giảm mạnh và làm tôi mất trắng.

Lúc ấy, Nguyễn Nguyễn ôm Ôn Dương, âu yếm nói: “Anh Dương, con trai chúng ta lợi hại quá nhỉ?”

Từ đó về sau, cả hai sống một cuộc sống vui vẻ sung sướng, không biết xấu hổ, cực kỳ trơ trẽn.

Điều này có hợp lý không?

Rõ ràng là vô lý.

Thân là tiểu thư kiêu hãnh, danh giá của nhà họ Ôn, chẳng nhẽ tôi nguyện ý đóng vai phụ để rồi có kết cục như vậy?

Dĩ nhiên là không.

Tôi muốn trở thành nữ anh hùng của cuộc đời mình. Và tất nhiên, tôi sẽ không để bọn họ được như ý nguyện.

2

"Ôn Thư, cô hơi quá đáng rồi đấy. Chỉ là một cái váy mà thôi, không cần làm ầm ĩ vậy đâu."

Chồng chưa cưới của tôi, Tống Mặc - người vừa lên tiếng.

Anh ta cũng là nam phụ si tình trong tiểu thuyết.

Trong hai năm sau khi Nguyễn Nguyễn biết tin Ôn Dương đính hôn, cô ta đã tạm ngưng hoạt động nghệ thuật, người chồng chưa cưới đẹp trai này đã dịu dàng ở cạnh chăm sóc người đẹp.

Sau khi Ôn Dương phát hiện, hắn chỉ có thể dùng danh nghĩa anh trai để ở bên Nguyễn Nguyễn.

Còn người vợ sắp cưới như tôi chưa bao giờ lọt vào mắt hắn.

Sau khi Nguyễn Nguyễn tốt nghiệp đại học, cô ta đã làm việc trong công ty của Tống Mặc.

Vì vụng về nên cô ta thường xuyên vô tình làm đổ cà phê lên người Tống Mặc, thường xuyên gõ sai các thông tin trong tài liệu, nói chuyện riêng trong các cuộc họp.

Mỗi lần cô ta làm sai bất cứ chuyện gì, sẽ lập tức mở to đôi mắt vô tội, tủi thân xin lỗi Tống Mặc.

Sau khi được tha thứ, cô ta vui vẻ lè lưỡi,rồi hứa sẽ không tái phạm nữa.

Trong cuộc sống nghiêm khắc, cứng nhắc của Tống Mặc, anh ta chưa từng gặp một cô gái hoạt bát, tinh nghịch tới vậy.

Chắc chắn là sẽ rung động rồi.

Anh ta bắt đầu đưa Nguyễn Nguyễn đến nhiều cuộc xã giao khác nhau, giới thiệu cô ta với bạn bè. Hai người họ còn cùng nhau ăn tối trong văn phòng, cực kỳ mờ ám.

Họ ngồi cách nhau một ngón tay, lúc vô tình chạm vào nhau, hai người họ lại nhìn nhau mỉm cười.

Sau khi bị tôi bắt gặp, khuôn mặt của Tống Mặc lập tức tràn ngập vẻ bối rối, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ.

Tôi chất vấn hắn, hắn lại lớn tiếng trách mắng tôi để che đậy sự chột dạ của mình.

"Ôn Thư, sao cô lại có suy nghĩ dơ bẩn tới vậy? Nguyễn Nguyễn chỉ là một đứa trẻ, cô ấy không có kinh nghiệm, tôi chăm sóc cô ấy nhiều hơn chút thì có sao đâu?”

Cái gì cơ?

"Cô làm cái quái gì vậy? Cô nhất định phải cho rằng tôi và Nguyễn Nguyễn có quan hệ mờ ám gì đó sao? “

“Được rồi, tôi thừa nhận, cô hài lòng chưa?”

“Ôn Thư, cô có thể đừng giận dỗi vô cớ không?, Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu."

Mỗi lần như vậy, Nguyễn Nguyễn sẽ luôn bướng bỉnh nhìn tôi,rưng rưng nước mắt: “Chị Ôn Thư, giữa em và anh Tống không có gì cả, bọn em hoàn toàn trong sạch.”

“Chị không thể nghĩ oan cho em được.”

Tôi cũng sắp khóc đây nè.

Giống như bây giờ, cô ta đang mặc bộ váy thượng hạng được đặt may riêng mà tôi mong chờ từ lâu. Đứng trước mặt chồng sắp cưới của tôi,đôi mắt ửng đỏ, lấp lánh ánh sáng nhỏ bên trong.

Tôi chậm rãi cắt một miếng bánh, cầm trên tay nếm thử.

"Tôi có nói gì à?"

Tôi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Nguyễn, tôi biết cô ta đang đợi tôi tiếp tục đóng vai người đàn bà ác độc, điêu ngoa để thực hiện kế hoạch của mình.

——Kế hoạch tỏ ra trong sáng,ngây thơ.

"Cô mặc quần áo của tôi, còn được mọi người chú ý."

"Sao? Cô còn muốn tôi xin lỗi cô cơ á?"

Đ ĩa bánh trong tay tôi bị Tống Mặc quăng xuống sàn, vỡ tan tành.

“Ôn Thư, chú ý cách nói chuyện của cô." Hắn tức giận mắng tôi.

Tiếng ồn ào ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý những người xung quanh, bao gồm cả em trai tôi - Ôn Dương, người đang dự tiệc cách đó không xa.

Nó bước nhanh đến bên Nguyễn Nguyễn, nhẹ nhàng an ủi cô ta, sau đó bất mãn nhìn tôi.

"Xin lỗi mau."

Bạn thấy đấy, đây là vầng hào quang của nhân vật chính.

Khi cô ta sai, sẽ luôn có người đứng ra bảo vệ cô ta.

Chẳng hạn như là Tống Mặc và Ôn Dương.

Việc tôi chỉ im lặng khiến vẻ kiêu ngạo mơ hồ trong mắt Nguyễn Nguyễn càng nhiều hơn.

Cô ta có vẻ thích thú khi thấy tôi rơi từ trên cao xuống bùn lầy.

"Chị, phụ nữ không nên quá hung dữ, như vậy không tốt đâu."

“ Em rất thích một câu này: Điều quan trọng nhất của một người phụ nữ là tìm được một người chồng tốt, người phụ nữ quá mạnh mẽ, quá tham vọng sẽ không có ai yêu”

Nói xong, cô ta ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng Ông Dương, ra vẻ hạnh phúc.

Tống Mặc đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, tối sầm mặt, chắc chắn là đang ghen tị.

Tôi cười nhẹ rồi bước về phía bục cao của sảnh tiệc.

Nếu cô vẫn không muốn xin lỗi, vậy tôi sẽ chơi lớn cho cô xem.

3

Tôi đứng trên bục, bật micro mà tôi đã chuẩn bị trước lên.

Đối diện ánh mắt của mọi người bên dưới, tôi mỉm cười nói:

"Hôm nay, tôi muốn cảm ơn tất cả những người bạn của tôi đã đến chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi rất vui vì sự có mặt của mọi người.”

“Bây giờ, tôi xin nghiêm túc tuyên bố một vài chuyện”

"Đầu tiên, hôn ước của tôi và Tống Mặc sẽ bị hủy bỏ."

Sắc mặt Tống Mặc lập tức thay đổi, anh ta nhìn tôi đầy kinh ngạc.

"Thứ hai, tôi biết các bạn đều tò mò, người mà cậu em trai Ôn Dương của tôi yêu đến chết đi sống lại là ai. Người đó chính là cô Nguyễn yếu đuối, đáng yêu bên cạnh nó.”

"Tuy nhiên, cửa nhà họ Ôn chúng tôi sẽ không bao giờ chào đón cô ta."

Dưới sân khấu, sắc mặt Nguyễn Nguyễn bỗng tái nhợt, cô ta đứng không vững, thật sự trông rất buồn cười.

Cô ta đã tự mãn đến mức quên mất ai là người nắm quyền thực sự ở nhà họ Ôn.

Không sao, tôi sẽ nhắc cho cô ta nhớ.

Con gái lớn nhà họ Ôn - Ôn Thư, từ nhỏ được dạy dỗ bởi các chuyên gia nổi tiếng, mười sáu tuổi ra nước ngoài học kinh doanh, tốt nghiệp trường Đại học danh giá và trở về nước năm hai mươi tuổi.

Tôi lập tức bắt tay vào tiếp quản việc kinh doanh của gia đình sau khi trở về. Ngày hôm nay, tôi đã hoàn toàn đứng trên đỉnh cao.

Việc kết hôn với nhà họ Tống, nếu xét về thế lực gia đình tôi và Tống Mặc, anh ta là người nâng đỡ tôi.

Về phần thằng con trai cưng Ôn Dương, chỉ có thể dùng từ “phế vật” để hình dung.

Nói thẳng ra, nó là một tên rác rưởi chỉ biết yêu đương và phung phí. Nhà họ Ôn vào tay nó thì chắc chắn sẽ lụi bại.

Đúng là vô vọng.

Tôi phớt lờ những lời xì xào xôn xao của đám đông phía dưới.

Tôi đứng trước mặt ba người bọn họ, hơi hếch cằm, nghiêng người: “Lời xin lỗi này, các người hài lòng chưa?”

Nguyễn Nguyễn sững sờ, cô ta chưa từng nghĩ câu chuyện sẽ phát triển theo hướng này, trong tưởng tượng của cô ta, tôi nên sẽ mất bình tĩnh, sau đó bị vả mặt, còn cô ta thì sợ hãi. Như vậy sẽ chiếm được cảm tình của mọi người.

Chứ không phải như lúc này.

Tôi làm cô ta phải thất vọng rồi.

Người thấy khó tin không chỉ có cô ta, mà còn có Tống Mặc.

Dừơng như hắn ta không thể tin rằng người phụ nữ đã theo đuổi và nhất quyết muốn kết hôn với anh ta lại muốn huỷ hôn.

Tống Mặc không thể duy trì phong thái lạnh lùng, tự cao của mình được nữa, hắn ta lập tức nổi giận đùng đùng, hỏi tôi về lý do tôi huỷ bỏ hôn ước.

"Sao cô lại hẹp hòi tới vậy? Nguyễn Nguyễn và tôi chẳng có gì phải xấu hổ, chúng tôi hoàn toàn trong sạch.”

Thấy tôi nhìn hắn với vẻ mặt cười cợt, Tống Mặc lại ném ra một con bài nữa, hắn vênh mặt lên như đang làm từ thiện.

"Thu hồi lời nói của cô đi, không phải cô muốn kết hôn sao? Tôi sẽ cưới cô!"

Tôi cạn lời, lắc đầu.

Tôi thực sự không hiểu sao hắn ta có thể như vậy.

"Tống Mặc, bộ dạng tự cao tự đại của anh thật là ghê tởm."

Sắc mặt Tống Mặc càng trở nên gượng gạo, tôi mặc kệ hắn, định trực tiếp rời đi.

Bỗng nhiên Nguyễn Nguyễn đưa tay ra nắm chặt cổ tay tôi.

Thật ra ngoại hình Nguyễn Nguyễn trông rất ổn, khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo, nhưng bây giờ nó tràn ngập tức giận, hơn nữa còn che giấu sợ hãi.

"Chị Ôn Thư, em coi chị là chị, vì chị là chị gái của Anh Dương, em với anh Dương yêu thật lòng. Không cần chị phải nói ra nói vào”

4

"Đúng, em là con gái của bảo mẫu, không sánh được với người nhà họ Ôn, chị cũng không cần phải nhục nhã em như vậy!"

Cô ta ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi như suối, trông oan ức nhưng quật cường, mạnh mẽ, khiến người khác thương xót.

"Cô Ôn."

"Gì cơ?" Nguyễn Nguyễn sửng sốt, tỏ vẻ hơi kinh ngạc.

Tôi kiên nhẫn gạt tay cô ta ra: “Xin hãy gọi tôi là cô Ôn, tôi thấy giữa chúng ta không có quan hệ gì cả.”

“ Hiện tại không phải ruột thịt hay họ hàng, sau này cũng sẽ không.”

Tôi nheo mắt ẩn ý nhìn Ôn Dương.

Nguyễn Nguyễn sững sờ một lúc.

"Chị không thể đối xử với em như vậy, nếu không phải năm đó có em..."

Cô ta bắt đầu nghẹn ngào, cuối cùng dựa vào lòng Ôn Dương, nức nở khóc.

Ôn Dương thương xót an ủi cô ta.

"Ôn Thư, đừng quá coi trọng bản thân, không đến phiên cô quyết định thay nhà họ Ôn."

Thành thật mà nói, đó cũng là thất bại của tôi khi có một đứa em trai si tình như vậy cũng là một thất bại lớn trong cuộc đời tôi.

Đến bây giờ còn không gọi được một tiếng chị tử tế, đúng là một thằng bất lịch sự.

Tôi có thể quyết định hay không, nhà họ Ôn Có đến lượt tôi quyết định không, rồi nó sẽ biết.

Về câu nói chưa xong vừa rồi của Nguyễn Nguyễn, mặt tôi tối sầm lại.

Cô ta vốn muốn nói, nếu năm đó không có cô ta cứu Ôn Dương từ biển lửa, nó đã không còn sống.

Tôi đáng lẽ phải biết ơn cô ta cả đời.

4

Vào đêm trước khi tôi quay về Trung Quốc, nhà cũ của gia đình tôi bị cháy lớn.

Nguyễn Nguyễn 8 tuổi sống cùng mẹ cô ta, khi còn nhỏ Ôn Dương bị bắt cóc, bằng cách nào đó, nó đã trốn thoát.

Sau khi hoảng loạn,nó được hai mẹ con nhà đó cứu, bố tôi đã cho họ một khoản tiền để tỏ lòng biết ơn.

Chính mẹ của Nguyễn Nguyễn đã đến nhà tôi, bà ấy nói bố của Nguyễn Nguyễn là một tên nghiện cờ bạc, mỗi lần cược thua đều sẽ đánh mắng mẹ con họ.

Bà ta đã yêu cầu bố tôi cho một công việc để, để bà ta có thể đưa Nguyễn Nguyễn trốn khỏi địa ngục đó.

Nguyễn Nguyễn và Ôn Dương bằng tuổi nhau, cha tôi thấy cô ta dễ thương, hiểu chuyện nên thương hại cô ta, gửi cô ta đến trường quý tộc mà Ôn Dương đang theo học.

Cô ta và Ôn Dương cùng nhau lớn lên như đôi thanh mai trúc mã.

Lúc đầu, Ôn Dương vẫn luôn bắt nạt cô ta, phớt lờ mỗi khi cô ta nói chuyện, hai người cứ như vậy cho đến năm mười sáu tuổi.

Cho đến đêm hôm đó, ngôi nhà cũ bốc cháy.

Cha tôi bị chôn vùi trong biển lửa, nhưng Ôn Dương, người ở xa phòng của Nguyễn Nguyễn nhất, đã được cô ta cứu.

Kể từ đó, Nguyễn Nguyễn mới thực sự để lại dấu ấn trong lòng Ôn Dương.

Tình tiết trong tiểu thuyết khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn nhất chính là sau này Ôn Dương mới phát hiện ra vụ cháy nhà cũ có liên quan đến mẹ của Nguyễn Nguyễn.

Hận thù và tình yêu không thể kiểm soát khiến nó nhiều lần mâu thuẫn, Ôn Dương bắt đầu đối xử lạnh nhạt với Nguyễn Nguyễn, thậm chí còn dùng lễ đính hôn để che giấu tình yêu của mình với Nguyễn Nguyễn.

Vào ngày đính hôn của Ôn Dương, Nguyễn Nguyễn giả chết, sau đó được Tống Mặc giấu đi trong hai năm, cốt truyện lên đến cao trào.

Vì Nguyễn Nguyễn,trong hai năm này, Ôn Dương đã làm rất nhiều điều kỳ quặc, hủy bỏ hôn ước, uống rượu,chán nản mỗi ngày, thậm chí còn tự sát.

Sự hối hận khi mất đi Nguyễn Nguyễn đã khiến Ôn Dương hoàn toàn yêu Nguyễn Nguyễn, nó quên mất cái chết của cha mình, chỉ nhớ rằng Nguyễn Nguyễn đã liều chết để cứu nó.

Nhìn xem, một tình yêu vĩ đại và cảm động biết bao.

Tôi mất cha thì làm sao chứ?

Hai người họ còn suýt mất đi tình yêu của đời mình kia kìa.

Bây giờ cha tôi đã ch.ế.t, tôi định sẽ

đi một con đường trái ngược với tình tiết của toàn bộ thế giới tiểu thuyết.

Nguyễn Nguyễn vẫn đứng tại chỗ, ra vẻ bướng bỉnh, nước mắt rơi xuống từng giọt, gò má cô ta ửng hồng.

Cô ta nắm chặt áo Ôn Dương, nấc lên từng tiếng: “Đi thôi, dù sao cũng chúng ta cũng không được chào đón ở đây, chúng ta sẽ không quay lại nữa!"

Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích.

Ôn Dương nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta, đau lòng nói: "Được, chúng ta đi, không bao giờ trở lại đây nữa."

Tuyệt thật.

Bây giờ tôi chỉ ước mình có thể tránh xa họ càng xa càng tốt, khỏi gặp xui xẻo.

Muốn đùa giỡn với tôi chứ gì, được thôi, tôi sẽ chiều hai người.

Tôi lấy điện thoại ra và gọi thẳng cho thư ký.

"Thư ký Lâm, cô hãy đóng băng tất cả thẻ dưới tên Ôn Dương, sau đó lấy lại tất cả xe hơi và bất động sản."

"Vâng,tôi sẽ làm ngay."

Ôn Dương: "..."

Nguyễn Nguyễn: "..."

Tôi thực sự rất thích khuôn mặt cạn lời của hai người họ lúc này.

Sau khi cúp điện thoại, tôi đi đến trước mặt Ôn Dương, vỗ vai nó: “Em trai thân mến, đi nhanh còn kịp nha.”

“Về nhà đi, *kim ốc tàng kiều, không còn sớm nữa đâu”

(*kim ốc tàng kiều: tích xưa của TQ, nghĩa là nhà vàng giấu người đẹp)

Ôn Dương cắn răng: " Ôn Thư, chị được lắm."

Tôi nhún vai thờ ơ.

Tôi thực sự rất mừng vì sau khi tôi thức tỉnh, Ôn Dương vẫn chỉ biết dựa vào cái bóng của gia đình, tiêu tiền phung phí cho phụ nữ.

Làm một tên thiếu gia bất tài vô dụng.

Tôi muốn xem nó định chu cấp cho Nguyễn Nguyễn như thế nào.

Tôi mỉm cười quay người rời đi, Nguyễn Nguyễn hét lên sau lưng tôi, nói rằng thứ cô ta yêu không phải là tiền của Ôn Dương mà là Ôn Dương.

Dù nó có trắng tay, cô ta vẫn yêu nó.

Thật là cảm động, tôi cực kì hoan nghênh cô ta.