Chương 70: Tranh chấp

Edit: _BOSS_ lười

"Kết thúc?"

Lông mày của Tống Gia Hào nhíu càng chặt hơn: "Ta điều động tài nguyên nhiều như thế, lại đầu nhập vào bên trong nhiều như thế, bây giờ ngươi lại kêu ta kết thúc?"

"Tình huống bây giờ đã thay đổi."

Lưu Thiên Minh kiên nhẫn giải thích: "Cho tới nay, ta đều cảm thấy virus lây nhiễm trong cơ thể Trần bác sĩ có thể dùng thuốc để tiến hành cải thiện. Nhưng mà ta đã sai rồi. Tiêm vào lượng lớn kháng sinh tố, không những không có đưa đến bất cứ hiệu quả gì, số lượng thịt sống mà nàng ăn cũng đã càng ngày càng nhiều. Đây chính là tương đương với hai lần lây nhiễm. Ta cũng thử đưa cho nàng ăn miếng thịt đã nấu chín, thế nhưng nàng căn bản không ăn. Ở trong thịt sống bơm vào kháng sinh tố cũng có hiệu quả giống vậy. Cứ tiếp tục phát triển như thế, bệnh tình của Trần bác sĩ không những sẽ không có chuyển biến tốt, hơn nữa còn sẽ càng lúc càng nghiêm trọng."

"Ta đang tiến hành kiểm tra toàn diện đối với nàng. Lúc này rất cần thời gian, cần thời gian!"

Tống Gia Hào phi thường căm tức.

Hắn dứt khoát từ trên ghế đứng lên, hai tay chống ở trên mặt bàn, ở trên cao nhìn xuống rồi nhìn chăm chăm Lưu Thiên Minh, cùng với cường thế nói: "Ngươi không hiểu, Trần bác sĩ là một ca bệnh rất tốt. Loại virus có tính lây nhiễm cực cường thế này, có thể tạo thành diện tích lớn lan truyền ở trong quãng thời gian ngắn đối với giữa các quần thể động vật khác nhau, thậm chí có thể tạo thành lây nhiễm đan xen hai lần, ba lần. Không chỉ là nhân loại, liền ngay cả gia súc và gia cầm đều vô phương tránh khỏi. Ngươi biết chuyện này mang ý nghĩa gì sao? Chuyện này đã chứng tỏ, loại virus này có tuyển trọn phi thường rộng rãi đối với cấp độ gen. Chúng nó sẽ không câu nệ ở một loài sinh vật đặc biệt nào đó, mà là đối với toàn bộ quần thể sinh vật đều có khả năng ký sinh. Ngẫm lại xem, đây có lẽ là một hồi tai nạn đáng sợ. Nhưng mà ngược lại, cũng đồng thời mang ý nghĩa, loại virus này vốn có năng lực thích ứng rộng rãi nhất. Nếu như có thể triển khai nghiên cứu từ cấp độ sâu đối với chúng nó, nói không chắc liền có thể đạt được kết quả không thể tưởng tượng nổi. Đây là cơ hội! Là cơ hội! Hiểu không?"

Lưu Thiên Minh không có nói chen vào.

Hắn im lặng nhìn Tống Gia Hào, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, ở trên độ cao tương đồng rồi cùng đối phương nhìn thẳng: "Trước lúc còn chưa tìm tới nghiên cứu chế tạo ra vắcxin phòng bệnh để đối phó loại virus này, cách nói cơ hội là căn bản không thành lập. Loại virus này phi thường đáng sợ, đối với nhân loại mà nói, một khi khuếch tán ra, đó chính là một hồi tai nạn. Ở trên vấn đề đối xử Trần bác sĩ, ta đã phạm sai lầm. Hiện tại, ta nhất định phải sửa chữa nó."

Sự phẫn nộ của Tống Gia Hào không có tăng thêm. Lông mày của hắn dần dần nới lỏng, lại chậm rãi nhíu chặt. Chuyện này đã chứng tỏ hắn đang suy tư.

"Không được, kế hoạch nghiên cứu nhất định phải tiếp tục tiến hành, bất luận ai cũng vô phương để cho ta bỏ dở giữa chừng."

Cân nhắc gần nửa phút, Tống Gia Hào nói ra quyết định của mình: "Lặp lại lần nữa, chúng ta là minh hữu. Đối với chuyện này, giữa chúng ta chỉ có thể hợp tác lẫn nhau, mà không phải phá đám lẫn nhau. Tầng hầm đã cải tạo rất tốt, có thời gian chính ngươi đi xuống dưới nhìn xem liền có thể hiểu rõ. Nơi đó rất kiên cố. Không có chìa khóa, không có ai nói ra được cách bố trí từ bên trong, Trần bác sĩ không có khả năng trốn ra được từ bên trong. Ban nãy chính ngươi cũng đã nói, virus một khi khuếch tán ra, chính là tai nạn vô phương cứu vãn."

Lưu Thiên Minh cảm giác bắp thịt toàn thân cứng đờ, theo bản năng mà hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"Ý tứ mà ta muốn biểu đạt rất đơn giản."

Biểu cảm trên mặt của Tống Gia Hào có chút hung ác: "Bao gồm cả ngươi ở trong đó, ai cũng đừng nghĩ tiến hành ngăn cản đối với kế hoạch nghiên cứu. Ta là một bác sĩ, một nhà khoa học. Ta có quyền lực tiến hành nghiên cứu đối với sự vật chưa biết. Ta hy vọng nghiên cứu của ta có thể tạo phúc nhân loại, mà nếu như có người ngăn cản, thậm chí cướp đoạt quyền lực nghiên cứu của ta. Thì, ta cũng sẽ không ngại sớm phóng thích ra hạt giống tai nạn. Đến lúc ấy, đã không có ai muốn ngăn cản ta, mà là tất cả mọi người đều sẽ cầu xin ta, khẩn cầu ta, để cho ta công khai toàn diện kế hoạch nghiên cứu. Chỉ có như vậy, mới có thể cứu vãn tất cả."

Hai người đứng mặt đối mặt.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lưu Thiên Minh nhìn thấy sự lạnh lẽo trong con mắt của Tống Gia Hào.

Ở trong đó, không có khoan dung và nhân từ có thể nói, chỉ có sự cuồng nhiệt, cùng với sự hung ác vô phương dùng lời nói để miêu tả.

Lưu Thiên Minh không khỏi sinh ra mấy phần sát ý.

Hắn dùng sức nắm chặt song quyền, lắc lắc đầu, thấp giọng quát lên: "Ngươi điên rồi!"

"Ta không điên!"

Tống Gia Hào lại liếc nhìn cửa phòng làm việc đã đóng chặt, dùng thanh âm phẫn nộ đã áp chế gầm nhẹ nói: "Ngươi muốn để cho tất cả mọi người ở bên ngoài đều nghe thấy sao? Có muốn hay không để cho ta mở cửa, để cho những người bên ngoài đều tiến vào? Ta đã nói, chúng ta là minh hữu. Nhưng chuyện này cũng không phải là lý do để ngươi có thể đứng ở đây hướng ta đại hống đại khiếu. Kế hoạch nghiên cứu là ta định ra, vì lẽ đó nhất định phải nghiêm túc chấp hành không hề có chiết khấu. Nếu như ngươi muốn tiếp tục ngăn cản, ta sẽ gọi người bắt lấy ngươi, tiếp đó mở ra cửa chính tầng hầm."

Dừng lại một chút, Tống Gia Hào lại tiếp tục dùng thanh âm lạnh lẽo nói: "Đừng quên, ta là Viện trưởng. Ta nếu có thể cho ngươi một danh ngạch biên chế bác sĩ, thì cũng có thể thu hồi toàn bộ những thứ đã cho ngươi. Rất nhiều người đều đang đợi nhìn chuyện cười của ngươi. Ở trên thế giới này, rất ít người khen ngợi thành công đối với người khác, lại có rất nhiều người thích xem người khác sống đến mức càng thảm hại hơn mình. Khà khà khà khà! Ngươi muốn chọn một loại nào..."

Lời còn chưa dứt, Lưu Thiên Minh đột nhiên đưa tay, dùng năm ngón tay vững vàng bóp chặt yết hầu của Tống Gia Hào, tay phải thì lại trực tiếp che lại miệng hắn.

Động tác phi thường nhanh chóng lại hết sức mãnh liệt, Tống Gia Hào đến cả cơ hội kêu cứu đều không có.

Đợi đến lúc phản ứng lại, tay phải của Lưu Thiên Minh đã phát lực. Tống Gia Hào cảm giác xương hàm dưới của mình sắp bị tươi sống bóp nát. Ở dưới sự nghiền ép có lực lượng mạnh mẽ khó mà tưởng tượng, hàm răng có chút biến hình, hai cái răng từ chính giữa hàm răng bị mạnh mẽ ép ra ngoài.

Gò má tê tê một hồi, đau nhức vô phương tưởng tượng, khiến cho Tống Gia Hào trợn to hai mắt, không tự chủ được kêu thảm thiết lên. Tay phải của Lưu Thiên Minh lại lập tức che miệng hắn, hết thảy thanh âm đều chìm nghỉm ở trong cổ họng và khoang miệng.

Lưu Thiên Minh lạnh như băng nhìn chằm chằm Tống Gia Hào, năm ngón tay trái chầm chậm buông ra một khe hở, khiến cho Tống Gia Hào có thể hô hấp, không đến nỗi tươi sống ngộp chết.

Tống Gia Hào căn bản không thể động đậy, cứ một mực đại não vẫn đang duy trì tỉnh táo.

Hắn lần thứ nhất có sự lý giải và nhận thức trọn vẹn nhất đối với thực lực của Lưu Thiên Minh.

Người trẻ tuổi này nhìn như phổ thông, lại tuyệt đối không đơn giản giống như nhìn bề ngoài. Từ tận sâu trong con ngươi của hắn phóng thích ra tia sáng lạnh lẽo tàn nhẫn, lần thứ nhất Tống Gia Hào cảm giác được: Nguyên lai mình cách tử vong là gần như thế.

Hắn không lại tiếp tục phản kháng, biểu cảm khuôn mặt và con mắt đều đang liều mạng phóng thích ra tin tức muốn cầu hòa.

Qua mấy giây, Lưu Thiên Minh chậm rãi buông tay, bình tĩnh mà ngồi xuống.

Tống Gia Hào đôi tay che cổ, không ngừng xoa xoa, hé miệng, miệng lớn thở hổn hển.

Hắn bị ức đến đầu đầy mồ hôi, hai cái răng đã gãy mất ở trong miệng, nôn ra ở trong thùng rác bên cạnh, kèm theo từng tia máu. Hắn gắng gượng không để cho mình kêu ra tiếng, sau đó dùng đôi tay run rẩy bưng lên ly trà đặt ở trên bàn, chầm chậm uống hết mấy ngụm nước, mới dần dần khôi phục như cũ.

"Ta chưa từng nghĩ tới, ngươi lại sẽ có sức lực lớn như thế."

Tống Gia Hào dùng đầu lưỡi liếm chân răng bị gãy trong cổ họng, tàn bạo mà nhìn chằm chằm Lưu Thiên Minh đã hoàn toàn bình tĩnh: "Ta tin, ngươi có năng lực giết chết ta rất nhẹ nhàng ung dung. Nhưng chuyện này lại không phải lý do. Ta sẽ không bỏ dở kế hoạch, ta sẽ lại tiếp tục nó."

Trên mặt bình tĩnh của Lưu Thiên Minh lại hiện ra một tia bất ngờ.

Hắn không nghĩ tới, đối mặt mình có sự uy hiếp cứng rắn như thế, Tống Gia Hào vẫn cứ không có ý tứ thoái nhượng.

"Đừng hiểu lầm. Chúng ta nếu là minh hữu, thì quan hệ hợp tác vẫn tiếp tục tồn tại."

Tống Gia Hào lại uống một hớp nước, cảm giác ngạt thở hết sức khó chịu ở ngực cũng đang dần dần sút giảm. Hắn biểu hiện phức tạp liếc nhìn Lưu Thiên Minh: "Thế này đi! Ngươi và ta đều thối lui một bước, thế nào?"

Lưu Thiên Minh nhíu mày, không có tiếp tục truy hỏi, ngồi ở trên ghế cẩn thận lắng nghe.

"Nghiên cứu nhất định phải tiến hành, ta cũng sẽ tăng thêm mức độ vững chắc về thiết bị tương quan đối với tầng hầm. Ta bảo đảm, trừ ngươi và ta, không ai có thể vào."

Tống Gia Hào lời thề son sắt nói: "Ta đáp ứng ngươi, một khi tình huống có biến, ta sẽ ngay lập tức xử lý đi Trần bác sĩ. Nếu như ta không được, liền sẽ thông báo ngươi tới làm chuyện này. Nói chung, tuyệt đối sẽ không để cho virus khuếch tán."

Lưu Thiên Minh không hề trả lời, rơi vào trầm mặc.

Tống Gia Hào rất cố chấp, mặc dù ban nãy mình đã động sát ý, hắn vẫn cứ tỏ ra thái độ kiên quyết.

Giết người là không có khả năng. Chuyện đó tối đa chính là nói ở trên đầu môi. Thật muốn bắt tay vào làm, chỉ có thể cho mình dẫn tới phiền toái càng lớn.

Cử động ban nãy, đã cho Tống Gia Hào đầy đủ sự uy hiếp. Chí ít, giọng nói của hắn đã không còn cường ngạnh giống như trước đó, có chỗ xoa dịu và thương lượng.

Nếu như bức hắn đến mức quá gấp, chỉ có thể hoàn toàn ngược lại.

Nghĩ tới đây, Lưu Thiên Minh không khỏi thở dài ở trong lòng. Hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Tống Gia Hào, lạnh nhạt nói: "Hy vọng ngươi nhớ tới câu nói mới vừa nói qua. Bằng không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Lưu Thiên Minh đứng lên, xoay người đi đến cửa phòng.

"Chờ chút đã, còn có một việc."

Tống Gia Hào gọi lại Lưu Thiên Minh, thuận tay lấy ra một phần văn kiện từ trong ngăn kéo, đưa tới.

Mấy trang giấy xếp chồng lên nhau, một trang ở trên cùng có mấy chữ lớn thô to《 Thông báo tiếp thu huấn luyện quân sự liên quan tới công chức toàn bệnh viện 》.

Huấn luyện quân sự?

Công chức toàn bệnh viện?

Lại có quan hệ gì tới ta?

Nhìn ánh mắt nghi ngoặc của Lưu Thiên Minh, Tống Gia Hào cười gượng vài tiếng "Khà khà", giải thích: "Tuần trước, trong thành phố phát tới một phần văn kiện, yêu cầu tình hình bản thân mỗi căn cứ đơn vị, để làm ra kế hoạch đối phó đối với hình thức chống khủng bố hiện nay. Chuyện thế này, nói trắng ra đều là chỉ có bề ngoài. Chống khủng bố đó là công tác của bộ quân cảnh, lại có quan hệ gì tới chúng ta? Bất quá đi, ở trên hội nghị thường kỳ đã có người đề xuất, nên tiến hành một lần huấn luyện quân sự đối với công chức toàn bệnh viện. Lời nói như vậy, đối với trong thành phố, cũng tốt có cái để bàn giao."

Lưu Thiên Minh yên lặng mà nghe.

Những chuyện này hắn không phải hiểu lắm, cũng không hiểu Tống Gia Hào vì sao lại nói thế, chuyện này lại có liên quan gì tới mình?

"Nếu là huấn luyện quân sự, vì thế, phải có dáng vẻ của huấn luyện quân sự."

"Mọi người đều là người trưởng thành, hạng mục huấn luyện như xếp thành hàng bước đều..., khẳng định không thích hợp với công chức bệnh viện. Nhưng mà huấn luyện quân sự đi, nếu như không có những hạng mục này, cũng chỉ còn sót lại huấn luyện đánh nhau, còn có chính là bắn đạn thật."

Nghe đến đó, Lưu Thiên Minh đã hiểu rõ ý tứ muốn biểu đạt của Tống Gia Hào. Hắn không khỏi bật thốt lên: "Khẳng định là hạng mục huấn luyện đánh nhau và bắn đạn thật sẽ tốt hơn."