Chương 7 - 8

Cánh cửa xanh- Chương 07-08

Chương 7: Mù


Ánh sáng quá chói, Lạc Uyển nghiêng đầu sang một bên để tránh luồng ánh sáng kia.


Đây là đâu, chẳng lẽ mình chết rồi sao? Lạc Uyển từ t


ngồi dậy, chỉ thấy trước mặt xuất hiện khuôn mặt không muốn nhìn thấy kia, “2046” đang ngẩn ra nhìn cô, thấy cô tỉnh dậy, anh ta như nhếch khóe miệng lắp ba lắp bắp. Lạc Uyển lại như sắp ngất đi, chỉ thấy “2046” kia nói: “Này,tôi xấu đến thế sao? Vì sao mỗi lần nhìn thấy tôi, cô đều muốn ngất xỉu thế? Thật là làm tổn thương lòng tự trọng người ta quá đấy”.


Mấy người mặc áo trắng vây lại, cẩn thận nhìn Lạc Uyển rồi nói: “Cô tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi thì tốt. Cô vì quá sợ hãi mà ngất đi, sự gan dạ của các cô gái đúng là nhỏ, dọa một tý đã ngất rồi”.


Cô vô cùng cảnh giác hỏi “2046” kia: “Anh là ai?”.


“Tôi là ai? Tôi thì lại muốn hỏi cô là ai? Saocô lại có tràng hạt này, hơn nữa nửa đêm cô ở trong nhà vệ sinh xé tranh sơn dầu làm gì?”.


“Tràng hạt?”, Lạc Uyển há miệng to đến mức có thể nhét vừa một nắm đấm.


“Trên tay tôi làm gì có tràng hạt?” Lạc Uyển chìa tay ra, chỉ thấy cổ tay rõ ràng đeovòng tràng hạt bằng gỗ đàn hương kia, trên tràng hạt to có khắc kinh văn đen chìm.


“Cô còn muốn nói dối, người khác không biết nhưng tôi sao có thể không biết, cô đã ăn trộm được vòng tràng hạt này như thế nào? Thứ này là của bà tôi, bà chưa từng để ai ăn trộm được. Có phải cô đã giết hại bà?”


“Bà Thượng Quan Thanh, chủ tịch của tập đoàn Hoành Nho kia là bà anh? Anh là…”, Lạc Uyển lại bị làm cho khiếp sợ một lần nữa, xem ra cái nàyphát bệnh đau tim không xa nữa rồi.


“Tôi là cháu trai của bà ấy, Thượng Quan Lưu Vân.”


Cuối cùng Lạc Uyển cũng tỉ mỉ quan sát anh ta, người này không phải “2046”, tuy trông rất giống, chỉ có điều khuôn mặt của người bảo vệ kia nhìn rất mơ hồ, giống như đồ giả dán trên mặt vậy, mà khí chất cũng không giống. Người này rõ ràng rất đẹp trai, rất cao quý, mà cũng rất có thần khí. Hừ, thần khí đui.


Lạc Uyển khẽ nói: “Tôi nhìn thấy một người bảo vệ, rất giống anh”.


Cô nói xong câu này lại rúc vào trong, nghĩ rằng Thượng Quan Lưu Vân sắp đánh mình, nhưng sau một hồi im lặng, chỉ nghe thấy: “Kể ra cũng lạ, trước đây ở tầng mười ba đúng là có một người bảo vệ rất giống tôi, bà tôinói với tôi thế, tôi còn không tin nên đã cố tình đi xem, mã nhân viên cũng rất có ý nghĩa, làsố 2046. Có điều lúc tầng mười ba xảy ra hỏa hoạn đã bị chết cháy rồi, sao cô có thể gặp anh ta, cô gặp ma à?”.


Lạc Uyển đã hoàn toàn hiểu ra, người trước mặt này không phải “2046”, mà là đứa cháu quý báu mà bà Thượng Quan Thanh muốn mình lấy. Cảm giác sợ hãi của Lạc Uyển hoàn toàn biến mất, liền vô duyên vô cớ nổi nóng. “Anh có phải rất vô công rồi nghề không? Không có việc gì sao nửa đêm nửa hôm đi qua đi lại rồi chui vào nhà vệ sinh nữ, anh thật là lưu manh!”.


“Nha đầu đáng chết, có phải cô không muốn sống nữa không, là cô đã ăn trộm đồ! Tôi định ra về, lại nhìn thấy trên máy quay có người mang tràng hạt của bà tôi chui ra chui vào. Đương nhiên tôi phải đi xem thế nào, ai biết được lại nhìn thấy cô đang xé tranh như bị điên, cho nên mới đến xem xem rốt cuộc cô đang làm gì, ai ngờ cô lại nhát gan như vậy!”


Lạc Uyển thấy anh ta làm cho mình sợ ra như thế nhưng một chút hối lỗi cũng không có, tức đến mức lấy gối ném vào anh ta.


Đúng lúc này thì điện thoại của anh ta đổ chuông.


“Bà ạ!... Bà có khỏe không? Cái gì… bà tạo cháu một cơ hội làm quen…”


Khá lâu, chỉ thấy Thượng Quan Lưu Vân mặt lạnh như tiền quay lại, rồi nói: “Bà bảo tôi cô gái kiagiống như viên ngọc sáng mà còn đặc biệt xinh đẹp, tôi thấy không phải là nói cô rồi!”.


Lạc Uyển tức điên lên, tháo tràng hạt ra, ném vào người anh ta: “Ai thèm lấy anh cơ chứ? Anh như thế thì ai thèm tình nguyện lấy chứ! Xì, tôi phải về nhà”.


Lạc Uyển chân trần chạy bình bịch xuống lầu. Cô phải đi tìm vị Lý đại tiên đã lừa lấy tiền của cô kia.


Lạc Uyển đã bị vận mệnh tàn khốc thiêu cháy ý chí chiến đầu đang hừng hực. Lúc nhìn thấy Lý đại tiên đang đứng dựa lưng vào tường mà không hề biết cái chết của mình sắp đến. Dù đã nửa đêm nhưng rõ ràng Lạc Uyển không về nhà mà chạy thẳng đến nhà Lý đại tiên ở đầu Nhai Đông kia. Lạc Uyển chợt cảm thấy một luồng khí lạnh toát ra từ chân, mùa hè sao có thể lạnh như thế? Cô nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, trong lòngthoáng sợ, nhưng sự phẫn nộ đã vượt qua sự sợ hãi, cô nhất định phải tìm kẻ lừa bịp kia để nói lý.


Chạy thẳng một mạch đến tòa nhà nguy hiểm kia, không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng bất chợt cảm thấy phía dưới có vật gì đó rất quen. Cô bước đi được mấy bước mới có phản ứng, chính là đôi giày hoa thêu màu đỏ đó, cũng vẫn là cách để mũi chân hướng ra ngoài như thế kia.


Lạc Uyển không quay đầu, cũng không dừng bước, gặp phải chuyện như thế này, phản ứng của cô là cố hết sức chạy đến chỗ Lý đại tiên.


Sau khi nhìn thấy cái cửa kia, mọi nỗi sợ hãi của cô mới biến thành sự căm hận, liền lấy hết sức đá vào cánh cửa phòng cạnh bể nước. Khá lâu saubên trong mới có người bật đèn, sau đó một giọng nói khàn khàn vọng ra.


Cửa mở rầm một cái, ánh đènchói mắt rọi ra, một người đàn ông khỏe mạnh gần như trần truồng đứng đó, ánh mắt vô cùng dâm dục ngẩn ra nhìn cô.


“Anh là một tên ma to đầu, trả tôi một trăm đồng. Đã lừa của tôi một trăm đồng, còn hại tôi suýt nữa thì bị ma giết chết, anh có biết không?”, Lạc Uyển gào lên.


“Ma, trên thế gian này ở đâu có ma à? Cô có phải bị điên rồi không?”


“Tên lừa đảo.” Lạc Uyển chưa bao giờ bị ai làm cho tức giận như vậy.


“Đại tiểu thư à, cô thực sự muốn một trăm đồng này, cũng không cần dẫn theo nhiều người đến như thế đâu!”. Cánh tay Lý đại tiên chỉ về lối đi không một bóng người phía sau.


Lạc Uyển vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên đôi giày hoa thêu màu đỏ kia vẫn bám sát sau lưng. Cô hốt hoảng, nhảy chồm lên người Lý đại tiên.


Lý đại tiên nhìn cô một cách kỳ lạ, lúc chuẩn bị đi vào, vẻ mặt dửng dưng trên khuôn mặt kia đột nhiên trở nên kinh hoàng, anh ta không cố ý ôm Lạc Uyển, ngón tay chỉ phía trước: “Cô… cô là người gì?”.


Lúc này thứ Lý Đại Lộ nhìn thấy hoàn toàn không giống với điều Lạc Uyển trông thấy. Anh ta quen làm kẻ bịp bợm, thế nào cũng không tin thế gian này thực sự có ma, nhưng khi đám người phía sau Lạc Uyển từ từ ngẩng đầu lên, anh ta mới thực sự nhận thấy khuôn mặt của những người này không bình thường.


Đây không phải là người, cái đám đi theo phía sau cô gái này không phải là người, chân của họ đều lơ lửng, không hề giẫm lên đất, cứ bay là là trên mặt đất.


Anh ta cúi đầu nhìn cô gáitrong lòng mình, cô gái này không nhìn thấy bất cứ người nào, biểu hiện của cô ta không giống như giả vờ.


Lẽ nào trò chơi này chỉ mình anh có thể nhìn thấy, trán anh ta ướt đẫm mồ hôi.


Đám người kia từ từ bay về phía Lý đại tiên, anh ta vội lùi lại phía sau.


“Đừng tới đây, đi đi…”, Lý đại tiên gào to, sắc mặt vô cùng sợ hãi. Lạc Uyển nhìn Lý đại tiên lùi về phía sau, rồi đột nhiên dùng hai tay che mặt, kêu to một tiếng.


Lúc này Lý đại tiên đã nhìn thấy, có một cánh cửa đang từ từ mở ra, trong hành lang trống không lại có cánh cửa từ từ mở ra. Một vầng sáng xuất hiện, giữa ánh sáng chói lòa hình như có người chìa tay ra, mười ngón tay thon nhỏ quét qua quét lại trước mắt anh ta, rồi trước mắt chợt biến thành một màu tối đen.


“Tôi không nhìn thấy gì nữa!”, Lý đại tiên kêu lên thảm thiết.


Lạc Uyển không biết mình có nên tin anh ta không, hay lại chỉ là một màn lừa bịp. Mắt của Lý đại tiên nhìn vẫn rất bình thường, một vết thương cũng không có. Nhưng bất luận thế nào, Lạc Uyển cũng không còn dũng khí ở trong tòa nhà nguy hiểm này nữa, cô lại chạy về.


May mà chỗ Lạc Uyển ở rất gần tòa nhà nguy hiểm của Lý đại tiên, nên côcũng nhanh chóng chạy về đến nơi. Lạc Uyển chạy vào nhà vệ sinh, vùi đầu vào chậu nước lạnh để mình bình tĩnh lại. Sao có thể trong vòng bảy ngày nữa mình phải chết, lẽ nào lời nói trong giấc mơ kia đều là thật?


Không thể nào, không thể nào là thật được, Lạc Uyển lắc đầu, bỗng nhiên phát hiện nước trong chậu có màu đỏ tươi. Máu ở đâu ra? Cô ngẩng đầu nhìn mình, mìnhở trong gương hình như đã già đi rất nhiều, phải chăng là do tức giận quá khiến chân răng đã bị chảy máu.


Cô há to miệng nhưng cảm giác chân răng như lỏng ra, vì thế lấy tay lắc lắc, một chiếc răng trong cùngcàng lúc càng lỏng, cô sợ hãi ngậm một ngụm nước súc miệng, lúc nhổ ra có thứ gì đó rơi xuống đất nhìn kỹ thì chính là chiếc răng!


Lạc Uyển thở dài, mình rõ ràng bắt đầu rụng răng rồi, xem ra đúng là mình đang yếu đi. Lẽ nào không tìm thấy cánh cửa xanh, mình sẽ yếu đi mà chết sao?


Nhưng, ở đâu có cánh cửa xanh? Thế giới này rộng lớn như thế, đi đâu tìm cánh cửa xanh bây giờ?


Chương 8: Vũ hội


Lạc Uyển luôn đến muộn, nhưng cô hoàn toàn không lo lắng nữa. Một người trong giây phútđối mặt giữa sự sống và cái chết sẽ không bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.


Lão Hoàng hói nói với Lạc Uyển vẻ nịnh bợ: “Lạc Uyển à, vừa rồi tôi nhìn thấy đại thiếu gia của tập đoàn Hoành Nho ở dưới, anh ấy nhờ tôi chuyển cho cô một tấm thiệp, mời cô hôm nay tham gia buổi vũ hội ở nhà anh ấy, cô nhất định phải đi nhé!”.


Nói xong còn nhìn Lạc Uyển với ánh mắt đáng thương. Lạc Uyển biết bây giờ anh ta đối đãi tốt như vậy với mình hoàn toànlà vì hiểu lầm mình có quan hệ gì đó với người nhà Thượng Quan, định lợi dụng mình để kết thân với gia đình Thượng Quan.


Lạc Uyển nghĩ một lúc rồi nói: “Anh trả trước cho tôi mấy tháng lương”.


“Vì sao vậy?”.


“Vì sao? Tôi thay mặt công ty tham dự yến tiệc của tập đoàn Hoành Nho,lẽ nào anh muốn tôi mặt thứ hàng nhái này đi?”


Lão Hoàng hói có thể làm được ông chủ cũng không phải là không có lý, hắn lập tức đưa tiền cho Lạc Uyển. Lạc Uyển lấy được tiền liền đi làm tóc, mặc dù phải móc ra một số tiền lớn nhưng không thấy đau chút nào. Mái tóc dài của Lạc Uyển đã thay đổi, bộ lễ phục không tay màu xanh ngọc bích làm nổi bật mọi đường cong trên cơ thể, màu sắc đó càng làm tôn thêm làn da sáng như ngọc cũng như cái cổ kiêu ba ngấn của Lạc Uyển.


Cố gắng đi đôi giày cao gót, trước gương lập tức xuất hiện một mỹ nhân tao nhã, khiến ngay cả Lạc Uyển cũng phải sững sờ.


Cô giật mình nhìn vào gương, người này thực sự là mình sao? Sao xa lạ thế này? Mình mà đẹp thế sao? Lạc Uyển ngày ngày mặc bộ đồng phục viên chức, thắt dây lưng daeo cặp kính to, chưa hề trang điểm, đi loại giày rẻ tiền kia đi đâu mất rồi?


Cô vẫn còn đang ngỡ ngàng, chưa có bất kỳ phản ứng gì thì taxi đã chở cô đến trước một tòa nhà tráng lệ chiếm trọn cả một quả núi, vườn hoa tư gia mà đẹp thế ư? Còn đèn hoacũng bắt đầu sáng, người giúp việc đeo găng tay trắng đứng ở hai bên cửa chính tòa nhà, những chiếc xe đắt tiền ngạo mạn nhộn nhịp đi qua chiếc taxi của Lạc Uyển. Con tim của Lạc Uyển chợt thấy bị tổn thương.


Người tài xế bước xuống xe, cầm thiệp mời bước vào bên trong.


Tất cả mọi người đều lái xe vào, chỉ có Lạc Uyển ôm váy dạ hội đi bộ vào cửa chính của sơn trang dưới ánh mắt soi mói đầy vẻ ngạc nhiên của những người giúp việc, cô cố gắng đi theo con đường dài hun hút dành cho xe ô tô.


Đó là một con đường rất đẹp. Cây cối ở hai bên, ánh đèn chiếu lên lá cây chốc chốc lại tỏa sáng, hương hoa thoang thoảng. Cô một mình đi về phía trước tòa nhà lớn kia, từ cổng chính đến tòa nhà còn một đoạn đường, người trên những chiếc xe đắt tiền đều quay đầu lại nhìn cô.


Ở chỗ rẽ ngay trước mặt mình hình như cũng có một bóng người đang đi. Trong lòng Lạc Uyển thấy vui vui, thật không tồi, đi mãi trong sa mạc cuối cùng cũng nhìn thấy người đông hành, cô bước nhanh tới.


Đó là một người đàn ông ăn mặc rất bình dị, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, anh ta quay đầu lại nhìn Lạc Uyển. Khuôn mặt khôi ngô thanh tú giống như mỹ nam trong truyện tranh của Nhật, mái tóc lấp lánh dưới ánh đèn, khuôn mặt tươi cười.


Người kia nhìn thấy Lạc Uyển đi bộ liền hỏi: “Cô đi bộ vào đây? Sao không bảo người lái xe đưa đến, mấy người giúp việc kia làm khó cô?”


Thực ra, cũng khôngvấn đề gì, con đường đẹp thế này, đi bộ càng thoải mái,cảm giác dễ chịu này ngồi trong xe không thể cảm nhận được”.


“Cô rất đặc biệt!”.


“Trông anh càng đặc biệt hơn, anh vẫn còn mặc quần áo ngủ à?”. Lạc Uyển cười với anh ta, có lẽ là người giúp việc. Không dám tin mặc quần áo như vậy đến vũ hội sẽ có hiệu quả gì, có lẽ còn thu hút hơn cả không mặc.


“Tôi thích mặc thế, tôi thấy cô cũng không thích mặc váy dạ hội!” .


“Đúng vậy. giày cao gótkh nhọn, cái váy này khiến tôi không thở được, thật khó chịu”.


Người đàn ông nghe rồi quay người ngắt một bông ngọc lan trắng bên đường, nhẹ nhàng cài lênmái tóc cô, động tác tự nhiên, khiến Lạc Uyển cảm thấy vừa lòng.


“Hương hoa có làm côthoải mái hơn một chút không?”


Lạc Uyển kinh ngạc nhìn người đàn ông này. Anh ta không giống Lý đại tiên đáng đánh kia, cũng không giống như Thượng Quan Lưu Vân khiến người ta tức điên. Sự nho nhã của anh ta sẽ khiến trái tim của rất nhiều cô gái ngừng đập, nụ cười của anh ta trong veo như thế, khiến tất cả những người con gái đều mê mẩn.


Hai người nói nói cười cười chẳng mấy chốc đã đến trước tòa nhà. Có thể nghe thấy tiếng ca hát cười nói vọng ra, tiếng nhạc du như có như không vọng lại. Người kia khẽ gật đầu, nói một tiếng: “Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa”, rồi biến mất trong đám người, còn Lạc Uyển như lạc vào biển người cô độc.


Cô ngẩn ra ở đó, không biết làm thế nào. Cô chẳng quen ai trong số tất cả mọi người ở đây, cô bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.


Vừa quay đầu, gương mặt đẹp trai của Thượng Quan Lưu Vân đã lọt vào tầm mắt.


“Cho cô, tràng hạt bà tôi tặng cô, sao cô dám vứt lung tung? Tôi vẫn chưa nói cho bà biết, nếu không bà sẽ rất đau lòng.”


Một vòng tràng hạt được ném vào tay Lạc Uyển. Thượng Quan Lưu Vân tuy miệng liến thoắng là vì bà mình nhưng biểu hiện thì hình như là sợ Lạc Uyển nổi giận.


Nha đầu này tuy tính khí không tốt lằm, thậm chí có lúc thần kinh còn bất ổn, nhưng gương mặt trong sáng kialại có thứ đó khiến người ta muốn kết thân.


Lạc Uyển không biết vì sao Thượng Quan Lưu Vân lại nhìn mình cười, chỉ thấy Thẩm Cơ cùng một người đàn ông bước đến trước mặt cô và Thượng Quan Lưu Vân.


Bốn người đứng rất ý nhị, quan sát lẫn nhau, Lạc Uyển như muốn hét lên, người đàn ông này chính là người mặc quần áo ngủ vừa rồi. Đột nhiên Thượng Quan Lưu Vân chìa tay ra vỗ vỗ vào vai người đàn ông kia, nói một tiếng: “ Tiểu Mộ, mới vừa rồi còn tìm không thấy em.”


“Anh, em vừa ra ngoài một lát.”


Anh? Lạc Uyển tròn mắt, hóa ra người đàn ông nà chính là Thượng Quan Tiểu Mộ, em trai của Thượng Quan Lưu Vân.


Xem ra anh ta chính là con mồi của Thẩm Cơ vô cùng diêm dúa, vốn đã mất cơ hội tấn công Thượng Quan Lưu Vân nên cô ta đãchuyển sang Thượng Quan Tiểu Mộ. Lạc Uyển lo lắng nhìn Tiểu Mộ, cô quá hiểu thủ đoạn đối phó với đàn ông của Thẩm Cơ.


Biểu hiện hôm nay của Thẩm Cơ rất tốt, thái độ với Lạc Uyển rất đoan trang, quan tâm hơn, không thấy chút vị chua cay nào, xem ra giống như một người có ăn học đàng hoàng, tất cả đều bị khí chất của cô ta thu hút.


Vậy nên không aichú ý đến Lạc Uyển, mặc dù đã mất rất nhiều công sức để trang điểm, nhưng mỗi người ở đây đều xinh đẹp, cao quý hơn cô. Quả nhiên khí chất nổi tiếng cũng không phải ngày một ngày hai mới học được.


Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: “Vừa rồi còn chưa tự giới thiệu, cô không giận chứ?”.


Lạc Uyển quay đầu thì phát hiện là Tiểu Mộ. Lạc Uyển có cảm giác rất kỳ lạ đối với người đàn ông tuấn tú luôn chiếm lợi thế về tướng mạo này.


“Không sao, chẳng lẽ phải giới thiệu với từng người anh là nhị công tử của tập đoàn Hoành Nho sao? Đúng rồi, tại sao tôi chưa bao giờ gặp anh ở tòa cao ốc?”.


“Bởi vì tôi không cóbản lĩnh gì, mọi chuyện trong nhà đều do anh trai giải quyết, tôi chỉ thỉnh thoảng đến văn phòng của bà chơi, đương nhiên cô không gặp tôi rồi!”.


“Anh rất có khả năng, sao lại nói mình không có bản lĩnh?”.


Đang nói, Thẩm Cơ nho nhã bước đến từ bên kia, kéo tay Tiểu Mộ, hai người định cùng ra nhảy. Lúc Thẩm Cơ chạm vào vai Lạc Uyển đã thì thầm những lời chỉ có Lạc Uyển nghe được, vẻ mặt vẫn xinh đẹp và chân thành, nhưng giọng nói thì lạnh như băng: “Đừng có được voi đòi tiên, Thượng Quan Lưu Vân vẫn không đủ sao? Tiểu Mộ là của tôi”.


Lạc Uyển gần như nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Ở đâu mà lại có người có thể cười tươi như vậy mà lại nói những lời lạnh lùng đến thế.


Cô còn đang ngơ ngác thì Thượng Quan Lưu Vân đã bước tới, vừa đến thì đã bắt đầu đấu khẩu với Lạc Uyển.


“Đúng rồi, cô đã xé bức tranh sơn dầu trong tòa nhà của chúng tôi, đã có ai tìm cô đòi tiền bồi thường chưa?


“Anh không nói, ai biết là tôi xé? Còn nói nữa, có ai lại đi treo mấy bức tranh sơn dầu trong toa lét? Cũng chỉ có gia đình anh mới biến thái như thế.”


“Biến thái gì, đấy gọi là nghệ thuật cô hiểu không?”.


“Tôi không hiểu, tôi chỉ biết đó là hàng giả”. Lạc Uyển nhận định đó không phải là hàng thật.


Thượng Quan Lưu Vân lại bắt đầu bốc hỏa: “Lẽ nào nhà cô treo bức tranh sơn dầu trị giá một triệu trong toa lét?”.


Chủ đề lại chuyển sang tranh sơn dầu. Đột nhiên, Lạc Uyển nhớ ra, cô đã tìm đến trăm nghìn lần trên bức tường kia trong toa lét, đều không tìm thấy chiếc hộp bằng thủy tinh ngâm Sở Anh. Thậm chí cô còn muốn dỡ bức tường ra, nhưng nhìn bề mặt tường không có bất kỳ dấu tích mới tu sửa, lẽ nào hôm đó đúnglà mình hoa mắt.


Cũng đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ đến, mình đã chạy từ tầng mười ba đến nhà vệ sinh của tầng bảy, vậy thì rất có khả năng hộp thủy tinh thực sự nằm ở nhà vệ sinh của tầng mười ba. Cô đứng dậy muốn đi, nhất định phải làm rõ.


Lúc này trong đầu Lạc Uyển chỉ có Sở Anh, “Tôi phải đi đây”. Lạc Uyển đứng dậy.


Lạc Uyển nhìn Thượng Quan Lưu Vân liền nắm lấy tay anh ta, Thượng Quan Lưu Vân rất ngạc nhiên nhìn cô,ngại ngùng nói: “Tôi, tôi… tôi bây giờ vẫn chưa chuẩn bị xong”.


“Chuẩn bị cái gì! Anh cùng tôi đến tầng mười ba”. Lạc Uyển chỉ muốn lôi anh ta xôngthẳng vào nhà vệ sinh tầng mười ba, xem xem suy đoán của mình có chínhxác không, cô thực sự đã quá sợ rồi.


“Tầng mười ba, là cái tầng xảy ra hỏa hoạn kia á? Tôi không muốn đi, ở đó có ma, tất cả mọi người trong tòa nhà đều biết, ai dám lên tầng mười ba?”, Thượng Quan Lưu Vân từ chối thẳng thừng.


“Tôi… tôi nhất định phải lên đó một lần, tôi có việc gấp”, Lạc Uyển mở to mắt, ánh mắt lộ vẻ mang ơn.


“Hay là, sáng mai chúng ta gọi thêm thật nhiều người cùng lên?”.


“Không có người dám lên đó đâu,mà nhất định phải lên vào buổi tối, tôi không còn nhiều thời gian nữa, thôi được rồi, tôi đi đây”, Lạc Uyển thấy khẩn cầu cũng vô ích nên bỏ đi một mình “Trong vòng bảy ngày phải tìm thấy cánh cửa xanh, nếu không phải chết” lời nguyền rủa này cô không cho là không có thật nữa, thời gian không cònnhiều, không thể lãng phí nữa.


Cho dù là chết cũng phải điều tra ra hung thủ thực sự đã giết Sở Anh mới được, nhưng bây giờ ngay cả thi thể cũng không tìmthấy, điều tra thế nào?.


Lạc Uyển gọi người phục vụ đưa cô đến cổng chính, sau đó gọi xe vào thành phố. Chiếc xe nhanh chóngrẽ vào tòa nhà, lúc này đã hết giờ làm việc, tối đen, cô run rẩy đi vào bên trong.


Cô ấn thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại, bỗng nhiên phía ngoài có một cánh tay thò vào. Lạc Uyển giật mình, cửa thang máy mở ra, gương mặt Thượng Quan Lưu Vân hiện ra trước mặt cô.


Anh ta không nói gì, hình như rất khó chịu nhìn cô, sau đó cũng bước vào trong.Thang máy đột nhiên dừng lại, Lạc Uyển ngẩng đầu lên nhìn, con số bên trên là tầng bốn, cô thấy kỳ lạ hỏi: “Thượng Quan Lưu Vân, anh ấn tầng bốn lúc nào?”.


Trong thang máy yên lặng một lúc, anh ta chậm rãi phân bua: “Lẽ nào tôi rất giống với Thượng Quan Lưu Vân sao?”.


Người đàn ông đối diện kia đột nhiên nhếch mép lộ ra một nụ cười, nụ cười rất quen, Lạc Uyển nhìn như đã nhìn thấy ở đâu. Đây khôngphải là Thượng Quan Lưu Vân, nụ cười cô đã nhìn thấy vào lúc cô gặp “2046” lần trước, đây là “2046” đã chết rồi?.


Lạc Uyển thét lên một tiếng, lấy hết sức bám vào cạnh cửa thang máy, chính vào cái giờ khắc đó, trong thang máy đột nhiên tối đen.


Lạc Uyển sững sờ trong bóng tối, mãi không dám động đậy, cô cố gắng chống đỡ để mình không ngất đi, một tiếng động bên tai cũng không có, ngoài hơi thở của mình thì không có bất cứ tiếng động nào.


Trong bóng tối cô nhận thấy có gì đó dựa sát vào mình. Bóng tối vô cùng nguy hiểm, đáng sợ nhất khi bản thân không có cách nào để chống đỡ.


Bỗng như bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa vô cùng nặng nề giống như tiếng trống trận xuyên qua bóng tối này.


Thang máy đột nhiên bừng sáng trở lại, bên trongkhông có ai. Lạc Uyển điên loạn ấn nút mở cửa, mãi hồi lâu sau đó cửa thang máy mới được mở ra, có một người đứng ngoài.


Lạc Uyển đột nhiên chỉ vào người kia nói: “Đừng bước vào,nh đi đi, anh không phải là Thượng Quan Lưu Vân”.


“Cô điên rồi phải không? Tôi không phải Thượng Quan Lưu Vân, lẽ nào là cô? Lúc tôi đuổi đến nơi, đúng lúc thấy cô đóng cửa thang máy, không kịp gọi, sau đó tôi nhìn thấy thang máy dừng lại ở tầng bốn rồi không chuyển động nữa, chạy một hơi lên đây, khókhăn lắm mới ấn cho cửa mở ra, có phải cô đã hồ đồ rồi không?”.


Tảng đá trong lòngLạc Uyển đã rơi xuống, cô vẫy vẫy tay, nói với Thượng Quan Lưu Vân: “Vào đi!”.


-còn nữa-