Quyển 2 - Chương 44: Tróc da


Editor: Triêu Nhan

Beta: Thanh Du

*****

“Cái đuôi ở đâu, sao vừa rồi tôi không thấy?” Tôi vẫn đinh ninh anh ta đang đùa, nói tiếp: “Anh đừng có chọc tôi nữa.”

“Thế đây là cái gì?” Bàn Tử nghiêm túc chỉ cho tôi: “Thị lực của cậu cũng quá “thần”, thứ đó nhô cao như vậy mà không thấy sao?”

Tôi nhìn theo hướng tay chỉ của Bàn Tử,
thấy ở chỗ xương cụt của toạ hoá kim thân quả thực có một cái que đen
thui thủi nhô lên, dài chừng ba tấc, to bằng hai ngón tay, nhìn qua thấy độ khô ngang bằng với thi thể, trông khá giống một cái đuôi bò khô cứng cong queo hướng thẳng lên trên.

Tôi thấy chuyện này thật quái lạ, vừa rồi lúc di chuyển cái xác hình như tôi còn chưa thấy thứ này, chẳng lẽ nó vừa mới mọc ra?

Ngẫm lại một hồi cũng không thấy gì khả
nghi, vả lại vừa rồi do quá mức căng thẳng, rốt cuộc có thấy đuôi hay
không thì tôi cũng không dám chắc. Tôi chợt cảm thấy lạnh cả xương sống, đột nhiên có một thứ linh cảm cực xấu.

Tôi vội vàng tự nhủ, giờ không phải là
lúc mê tín dị đoan, chẳng qua chỉ là một cái que vớ vẩn gì đó mà thôi,
chắc gì đã là đuôi chứ, bèn quay qua nói với Bàn Tử: “Anh đừng kết luận
vội, thân người thì làm sao mọc đuôi được, biết đâu là cái đó thì sao?
Anh nhìn kỹ lại xem.”

“Xem cái mẹ gì” Bàn Tử cười to: “Cái đó có thể mọc ở đằng mông hay sao? Lại nói, ai đời chết rồi còn – còn -”

Tôi biết tỏng hắn định nói gì, lập tức
cắt lời: “Được rồi được rồi, ai biết nó là cái khỉ gì, chỉ biết cứ dây
dưa mãi thế này rồi cả đám sẽ nổ tung đến một mảnh vụn cũng không còn
mất. Anh cứ vùi đầu vào mà nghiên cứu cái đó đi, đợi thêm vài năm nữa sẽ có người khác đến nghiên cứu chúng ta.”

Bàn Tử bị tôi nhắc nhở, lập tức bừng tỉnh, cũng không để ý đến cái thứ kỳ lạ kia nữa, vội vàng bắt tay vào việc chính.

Tôi giúp hắn xoay cái xác, gỡ dây thừng
vốn dùng để hỗ trợ cho việc leo cột xuống, khó khăn lắm mới buộc được
cái xác khô lên cây cột. Hiện giờ còn chưa đoán trước được vụ nổ sẽ dữ
dội đến mức nào, nhưng tôi từng nghe ai nói thời Tam hiệp ngũ nghĩa,
pháo Cửu tử liên hoàn đã có thể bắn vỡ mười tầng nham thạch kim cương,
cứ theo lý đó mà suy ra thì thứ này cũng không kém là bao.

Cột xong rồi, tôi mới kéo thử một cái.
Lúc này cả đám vẫn chưa hết hoang mang, cột cũng không thật chắc chắn,
nhưng chỉ chịu lực một lúc thì hẳn là không vấn đề gì. Tôi không muốn
tiếp tục ở lại trên này nữa, kiểm tra lại một lần, thấy mọi thứ đều ổn
thoả thì lập tức chuẩn bị leo xuống.

Nghĩ tới thời gian nổ đã gần kề, đầu óc
tôi không khỏi căng thẳng. Giờ thì mọi việc có trót lọt hay không chỉ
còn trông chờ vào đám thuốc nổ này, mong sao thượng đế sẽ phù hộ, còn
những chuyện khác thì thoát ra khỏi đây sẽ tính sau. Tôi cũng không dám
mong mọi thứ đều thuận lợi, chỉ cần giữ được cái mạng nhỏ này là đủ rồi.

Đang suy nghĩ miên man, bỗng Bàn Tử kéo tôi, nói: “Đợi một chút, tôi còn chưa chuẩn bị xong.”

Tôi vừa mới kiểm tra qua một lượt, nghe vậy liền sửng sốt: “Còn thiếu chỗ nào nữa, không phải đã ổn hết rồi sao?”

Bàn Tử bảo tôi khoan hãy xuống dưới, sau
đó quay đầu lại, kính cẩn nói với cái xác khô: “Vị tiền bối có đuôi,
không cần biết ngài là người hay là khỉ, dù sao ngài cũng về Tây phương
rồi, thân xác tầm thường này đối với ngài đã không còn công dụng gì nữa. Tuy chúng tôi lấy ngài làm bao thuốc nổ là có phần quá đáng, nhưng thực sự là vì tình thế bức bách, ngài đại nhân đại lượng cũng đừng tính toán với chúng tôi làm gì. Lát nữa ngài cứ coi như tắm sauna (*) thôi, không tranh với đời, không có gì phải kiêng kỵ.” Nói xong ra lạy cái xác kim
thân mấy cái có lệ.

(*) Là kiểu
tắm hơi xuất phát từ Phần Lan, có lịch sử hơn 2000 năm. Đặc trưng của
kiểu tắm này là dùng nhiệt độ rất cao để kích thích các phản ứng của cơ
thể như khiến cho mạch máu co giãn, giúp máu lưu thông, chữa được phần
nào các chứng viêm khớp, đau lưng, viêm khí quản, suy nhược thần kinh…

Tôi nổi nóng, túm quần xà lỏn của hắn kéo xuống, mắng: “Con mẹ nó, giờ là lúc nào rồi mà anh còn bày vẽ!”

Hắn tuột thẳng xuống cạnh tôi, nói: “Cậu
không hiểu à, cái thứ đó trông tà môn lắm, lỡ nó theo ám chúng ta thì
sao? Hơn nữa người ta đang yên lành ngồi trên đó, không dưng lại bị
chúng ta đem làm bao thuốc nổ; chúng ta đã sai ngay từ đầu, cũng nên nói vài câu hoa mỹ cho người ta vừa lòng.”

Tôi vừa bò vừa mắng: “Thôi đi bố, lúc bố
khuân cái xác mười hai tay thì thế nào? Có thấy bố lạy người ta đâu?
Chẳng qua cái xác này mọc thêm đuôi thôi, có gì phải sợ chứ.”

Mâu thuẫn giữa hai phái bắc nam nảy sinh
chính vì nguyên nhân này, có thể nói là do ý thức hệ bất đồng. Bàn Tử
nghe tôi nói vậy thì khó chịu ra mặt, hừ một tiếng, quay đầu qua chỗ
khác không thèm nhìn tôi nữa.

Khi chúng tôi xuống đến đất, Muộn Du Bình đã cõng A Ninh lên, gọi bọn tôi vào góc phòng mộ. Chúng tôi đẩy mấy mặt gương đồng che trước mặt mình, coi như tấm khiên, lỡ đâu sức nổ quá
mạnh thì cũng không đến nỗi bị đá vụn sát thương. Mọi thứ sắp xếp ổn
thoả rồi, chỉ còn đợi đúng lúc thủy triều rút, Muộn Du Bình sẽ dùng kỹ
thuật chính xác của mình, lấy một khối chân kính ném trúng ngòi nổ ở
bụng cái xác kim thân. Trong Lỗ Vương cung, kỹ thuật ném đao của hắn đã
suýt giết chết Bàn Tử, lần này chắc hẳn không thành vấn đề. Vả lại bây
giờ có muốn nghĩ cách khác cũng không được, tôi vừa thầm cầu nguyện, vừa chăm chú nhìn ra.

Quy luật của thuỷ triều là: mỗi ngày có
hai lần con nước lên, cách nhau mười hai tiếng đồng hồ. Bình thường
triều cường phải kéo dài vài tiếng nước mới bắt đầu rút, còn thời điểm
triều thoái cực hạn thì nằm vào khoảng giữa hai lần triều cường. Lúc đó
mực nước biển rút xuống thấp nhất, thậm chí có khi còn lộ ra đáy biển.

Có điều đáy biển ở đây hẳn sẽ không cạn
như thế, nếu không lượng thuyền bị mắc cạn sẽ lớn hơn rất nhiều. Tôi
nhẩm tính, nước biển có thể hạ xuống tầm hai mét là lý tưởng nhất.

Tôi không biết thời gian thuỷ triều rút
có thể kéo dài bao lâu, theo trí nhớ của tôi thì hình như rất ngắn; vả
lại chúng tôi còn phải đợi nước khoét rộng lỗ thủng phía trên, dự tính
phải mất thêm một khoảng thời gian nữa, cho nên một khi đã bắt đầu là
không thể trì hoãn dù chỉ một phút.

Tính toán như vậy cũng đã là lạc quan,
ngoài ra còn có thể có tình huống đột ngột phát sinh, đến lúc đó đành
phải tuỳ cơ ứng biến thôi. Tôi càng nghĩ càng miên man, rốt cuộc cũng
tại tôi nói linh tinh, nếu như lát nữa mọi chuyện xảy ra không giống như tôi tính toán, mà là cả cái trần này sập xuống, như vậy thật có lỗi với mấy người bọn họ. Vừa nghĩ đến đây, toàn thân cũng bất giác trở nên
căng thẳng. Bàn Tử nhìn nét mặt của tôi, đại khái cũng biết tôi có hơi
lo lắng, bất an hỏi: “Hai người nói thật cho tôi biết đi, chúng ta có
chắc chắn thành công không?”

Tôi không biết trả lời hắn thế nào, đành
đáp lấy lệ: “Ở vào tình cảnh này, tôi cũng không dám nói trước điều gì.
Dù sao đạn đã lên nòng, anh cứ đợi thêm một lát là biết ngay.”

Bàn Tử thở dài: “Thật là, cậu càng nói
tôi càng thấy lo, cậu bảo nếu đợi lát nữa mà nếu cái thứ đó không nổ thì sao? Các cậu còn đường nào xoay sở nữa không? Nói ra trước đi, để tôi
yên tâm một chút.”

Tôi nói: “Cách khác thì cũng có, lúc nãy
anh đã nói rồi còn gì, đấy là quay lại đường cũ, chờ xem cái mộ thất
chúng ta đi vào có hiện ra lần nữa không. Bằng không còn một cách nữa,
kể ra cũng không tính là cách, đó là cứ ngồi yên dưới này, đợi đoàn cứu
hộ thứ ba tiến vào cứu chúng ta.”

Bàn Tử nhăn mặt: “Biết đợi đến chừng nào, nếu không ai đến cứu chúng ta thì sao? Không lẽ phải đợi đến mãn kiếp?
Như vậy chẳng phải sẽ thành người sống trong mộ, dưới đáy Tây Sa, Mô Kim hiệu uý, tuyệt tích giang hồ hay sao.”

(Giải thích
một chút cho ai còn ngờ ngợ: 4 câu thơ này anh béo chế từ bài “Chung Nam sơn hậu, hoạt tử nhân mộ, thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ” của
cô gái áo vàng trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, aka anh tự ví mình với TDDH
:)))

Tôi an ủi Bàn Tử: “Ý tôi là, nơi này tuy
hiểm ác vô cùng, nhưng chúng ta cứ tạm thời chôn chân ở đây thì cũng
không chết ngay được; chỉ cần có thời gian suy nghĩ cho kỹ càng, hẳn sẽ
tìm ra cách khác. Anh xem nơi này rộng rãi thoáng mát, không khí còn đủ
đến mấy ngày, tôi nghĩ có đợi một tuần cũng không thành vấn đề. Chúng ta ngủ nhiều một chút, vận động ít đi một chút, cố gắng tiết kiệm sức lực
là được.”

Bàn Tử không đồng tình, vặc lại: “Không
khí thì đủ, nhưng chúng ta cũng phải ăn chứ. Nơi này không phải chốn
rừng sâu núi thẳm, chẳng có cái cóc khô gì hết; đến gió tây bắc cũng
không có mà hít, tôi thà ngộp chết còn hơn đói chết.”

Tôi bật cười, nói: “Cách giải quyết thì
thiếu gì, trông anh béo tốt thế kia, có nhịn đói cả tuần cũng không chết được. Nếu anh đói quá chịu không nổi thì còn con Hải hầu tử đó thôi, mà giả như chén hết Hải hầu tử vẫn chưa no thì ta bắt cấm bà dưới kia lên
xẻ thịt cũng đủ ăn vài bữa.”

Bàn Tử nghe vậy cũng khoái chí, tên này
chỉ cần có người tranh cãi với mình là hăng lên ngay. Hắn vỗ vai tôi
nói: “Được đó, mấy câu này của cậu rất có phong cách của Bàn Tử tôi, làm cách mạng là phải có tinh thần không sợ trời không sợ đất, xem ra lần
này cậu đúng là tiến bộ không ít.”

Những lời này khiến tôi cũng phải giật
mình, từ lúc nào tôi bắt đầu nói những chuyện tào lao vớ vẩn thế này?
Xem ra là lây từ Bàn Tử rồi, không được, tuyệt đối không thể giống như
Bàn Tử được. Nghĩ rồi tôi không tán gẫu nữa, tiếp tục chăm chú nhìn đồng hồ đeo tay. Còn có năm phút thôi, nếu kích nổ ngay lúc này, hẳn là cũng không chênh lệch nhiều lắm. Nghĩ thế tôi liền quay sang nhắc Muộn Du
Bình để hắn có thời gian chuẩn bị trước, tránh cho lát nữa sẩy tay. Cái
xác kim thân đó vốn buộc không được chắc, lát nữa mà nó rớt khỏi cây
cột, nổ ngay dưới chân thì cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.

Muộn Du Bình nhắc nhắc thứ trong tay, gật đầu đồng ý. Đúng lúc này, Bàn Tử đột nhiên kêu lên: “A? Cái xác khô kia đâu rồi?” Chúng tôi vừa nghe tin xấu vội vã quay đầu lại, phát hiện thi thể trên cây cột đã biến đi đâu mất. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là vừa rồi không buộc không được chắc, hẳn là nó rơi xuống đất rồi. Lại nhìn xuống chân cột, móa, mặt đất cũng không có! Chuyện này đúng là quái lạ không
sao tả nổi.

Thời khắc sống còn này lại xảy ra sự cố,
tôi quả thật nghĩ không ra. Mới rồi còn tính chuyện tuỳ cơ ứng biến,
chẳng qua là tự an ủi mình, không ngờ lại ứng nghiệm nhanh thế này.

“Cậu xem đi xem đi, tôi đã nói rồi mà,
tiên sư nó, thứ gì có đuôi thì nhất định không bình thường mà.” Bàn Tử
kêu lên: “Mau tìm xem nó chạy đâu rồi.”

Chúng tôi đồng loạt xông ra, liếc qua đã
thấy vật chúng tôi muốn tìm đang bấu vào trần phòng khuất sau cây cột,
lấy móng tay bám chặt những hình khắc nổi. Lớp da đen bóng trên người nó đã bắt đầu nứt nẻ, rớt xuống từng mảng từng mảng một, máu chảy đầm đìa, thật không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.

Tôi thấy sợi dây vẫn còn buộc chắc vào
lưng nó, vì dây làm từ chất liệu đồ lặn khá bền, buộc một người thì dư
sức cho nên nó chưa thể giãy ra, nhưng xem tình hình này thì cũng không
cầm cự được bao lâu nữa.

Bàn Tử thấy thế vội gào toáng lên: “Mau lên, nhân lúc nó còn chưa kịp chạy thoát thì mau kích nổ rồi nói gì thì nói sau!”

Muộn Du Bình đâu cần hắn phải nhắc, Bàn
Tử mới ngẩng đầu lên, tôi đã nghe một tiếng rít dài xé gió, cùng lúc đó
một tia sáng xanh xẹt qua, cắm thẳng vào bụng cái xác khô kia.