Quyển 3 - Chương 2: Chuông lục giác


Editor: Biển

Beta: Thanh Du

*****

Tôi chồm qua nhìn cho rõ, ánh mắt lập tức bị vật đó cuốn hút. Tôi còn kéo vành tai hắn đến trước mặt để xem cho
kỹ, vừa nhìn rõ, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Chiếc khuyên tai
kia lớn bằng ngón tay út, hình dạng vuông vức nhìn sơ qua có lẽ ai cũng
tưởng đó chỉ là loại khuyên tai rẻ tiền một đồng hai đôi mua ở quán ven
đường; tôi phải nhìn kỹ mới phát hiện ra đây thực chất là một cái chuông lục giác.

Dù là hình dạng hay màu sắc, ngoại trừ
chuyện cái này hơi nhỏ một chút ra thì khá giống với loại chuông tôi đã
nhìn thấy trong động xác và trong ngôi mộ dưới đáy biển, có điều hoa văn trên đó hình như có hơi khác một chút.

Tôi lập tức tỉnh rượu đến quá nửa, hỏi hắn: “Cậu tìm đâu ra thứ đồ chơi này vậy?”

Hắn bị tôi kéo đến méo miệng, nổi sùng:
“Mẹ nó, cậu… cậu… cậu uống nhiều quá rồi! Cậu có biết tôi… ghét nhất bị
người khác kéo tai không, cậu còn… còn kéo nữa tôi sẽ xử cậu luôn đó!”

Tôi thấy mình có chút men rượu vào người thì ra tay cũng hơi thô bạo thật, vội thả tai hắn ra.

Hắn xoa xoa cái tai bị tôi kéo đến đỏ
hồng, khóe miệng co giật: “Khỉ thật, cậu đúng là đồ thô lỗ, nhìn thấy đồ tốt cũng đâu cần phải mạnh tay như vậy, ôi cái lỗ tai đáng thương của
tôi.”

Tôi không hơi đâu tranh luận với hắn, chỉ hỏi: “Nói mau, thứ này là sao, kiếm được từ đâu?”

Hắn cười hì
hì, đắc ý nói: “Chưa từng thấy chứ gì, tôi nói cho cậu biết mà tức chết, thứ này tôi tìm được trong hố hiến tế đó, lấy từ trên người một cái
bánh tông, sao nào? Cậu nhìn đi, sắc xanh lại pha đen, chính là đồ thanh đồng cổ thượng hạng, đảng cấp cao hơn hẳn mấy món đồ giả mà cậu đang
bán.”

Tôi càng nghe càng rối: “Bánh tông cái
gì? Chẳng phải cậu nói là chỉ đào ra được mấy cái nồi bát gáo chậu gì đó thôi sao? Sao lại lòi đâu ra một cái bánh tông nữa?”

Lão Dương còn tưởng tôi đang nghen tị với hắn, lại càng đắc ý: “Cái bánh tông kia quấn kín trong dây thừng, trông như cái kén tằm. Tôi đào ra được ở một hố đất khác, đại khái là người
này lúc còn sống thân phận cũng khá cao, thứ này đeo… đeo trên tai cái
bánh tông đó, tôi thấy vừa mắt bèn tháo xuống. Sao hả, cậu mắc chứng gì
mà căng thẳng dữ vậy? Thứ này có lai… lai lịch thế nào? Có đáng tiền
không?”

Đầu tôi rối tung, trăm ngàn ý nghĩ cùng
nảy sinh một lượt. Tôi cau mày, thầm hỏi đó rốt cuộc là nơi nào? Loại
chuông này xuất hiện ở đó, chẳng lẽ cái hố đá mà hắn kể có mối liên hệ
với những chuyện mà tôi từng trải qua?

Lúc này lão Dương mới phát hiện ra điểm
bất thường, kỳ quái hỏi: “Sao mặt mũi cậu nhăn nhó khó coi vậy? Dù thấy
tôi có đồ tốt cũng đâu cần tỏ thái độ đó, nếu cậu thực sự thích thứ này
thì để tôi tặng cậu luôn.”

Tôi nói: “Không phải, mẹ nó chứ, chẳng
giấu gì cậu, cái khuyên tai của cậu không phải vật tầm thường. Tuy tôi
không rõ lai lịch của nó nhưng đã từng thấy nó ở chỗ khác, chuyện là thế này…”

Tôi đem chuyện Lỗ Vương cung và chuyện
trong hải đấu ra kể tóm tắt lại cho hắn nghe, đặc biệt nhấn mạnh đến mấy cái chuông kia, chỉ thấy sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, tóm lại là mờ
mịt.

Một lúc lâu sau hắn mới than: “Bà ngoại
con ơi, tôi còn tưởng ba năm ngồi tù của tôi cũng đủ ớn cả đời rồi, ai
ngờ đem ra so với chuyện của cậu thì chẳng là cái đinh gì hết. Cậu mà bị bắt thì chỉ có nước xử bắn thôi nha.”

Tôi thật không ngờ lại hắn lại hâm mộ
mình đến thế, bèn nói: “Chuyện này thì có gì mà hay ho, nếu sớm biết đổ
đấu phải khổ sở đến thế thì có đánh chết tôi cũng không bao giờ chui
xuống đó.”, rồi chỉ vào tai hắn: “Cái chuông của cậu mới quái gở, chỉ
cần rung lên lập tức khiến cho người nghe trở nên mê muội. Tôi không
hiểu sao cậu đeo nó ngay bên tai mà đến giờ vẫn không việc gì?”

“Không đến nỗi quái gở như cậu nói chứ, để tôi lấy xuống cho cậu xem thử!”, nói đoạn liền tháo khuyên tai xuống.

Tôi soi chiếc khuyên tai dưới đèn, lại
đưa lên mũi ngửi ngửi, lập tức hiểu rõ nguyên nhân, thì ra bên trong cái chuông này có rót nhựa thông nên không thể rung lên thành tiếng. Tôi
lại cẩn thận xem xét cả hai mặt, càng xem càng thấy nó giống y hệt với
cái tôi đã gặp trong cổ mộ.

Lão Dương thấy tôi lật qua lật lại xem
tới xem lui, tưởng tôi thích thứ này bèn đeo lại vào tai rồi nói với
tôi: “Nếu cậu thật sự thích nó thì ở chỗ đó vẫn còn vô khối, toàn là
bánh tông vẫn còn nguyên đai nguyên kiện chưa bị ai phát hiện. Tôi đã
đánh dấu đường đi, tụi mình có thể tìm đến lần nữa, nói không chừng còn
có thứ bảo bối khác.”, nói rồi nhìn quanh bốn phía, hạ giọng, ra vẻ thần bí: “Nói thật, thằng bạn nối khố của cậu đang ở vào hoàn cảnh cực kì tệ hại, mấy ngày nay tôi tính quay lại đó làm thêm chuyến nữa.”

Tôi tưởng hắn đang nói đùa, liền đáp:
“Thôi dẹp đi, tôi không muốn ăn cơm tù chung với cậu đâu. Mà cậu cũng
đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, cứ sống yên ổn là tốt rồi!”

Lão Dương nhích lại gần tôi, trịnh trọng
nói khẽ: “Đừng…đừng nói thế, cậu nghĩ lại đi, cậu còn được gia đình lo…
lo cho, muốn thế nào cũng được, còn tôi đã lãng phí mất ba năm rồi, giờ
chỉ có hai bàn tay trắng, không thể không… không tính toán cho tương
lai!”

Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn không
giống như nói đùa, liền mắng: “Cậu mơ à, mẹ nó chứ phí mất ba năm đi
đóng gạch, tôi nói cho cậu biết, ra tù còn bị bắt lại coi như cố tình
tái phạm, mà như thế là bị phạt nặng. Lỡ cậu sơ ý bị bắt lần nữa, không
chừng người ta còn cho đi dựa cột luôn ấy chứ.”

“Nếu xui xẻo đến thế thì cũng đành chịu
thôi.” lão Dương nói, “Tôi cũng đâu còn lựa chọn nào khác, túng quá hóa
liều mới phải tính đến nước này. Tôi nghĩ kỹ rồi, đầu tiên ta đến Hàng
Châu ở vài ngày, sau đó đi Tần Lĩnh,thế nào cũng phải đổ cho được mười
mấy vạn. Hôm nay tôi tìm cậu cũng chính vì chuyện này, cậu là anh em tốt của tôi, mong cậu có thể đi cùng, đổ được thứ gì thì chúng ta chia
nhau.”

Tôi nhìn vẻ mặt rầy rĩ của hắn mà nổi
sùng: “Cái gì mà không còn lựa chọn nào khác, không phải cậu đang thiếu
tiền đấy chứ? Thiếu bao nhiêu cứ nói, nể tình anh em tôi tính lãi cho
cậu bằng 95% lãi suất cố định của ngân hàng trung ương thôi.” (đồ gian thương =))))) tưởng ẻm bảo thiếu đâu tôi giúp phần nào, hóa ra là thiếu đâu tôi cho vay tính lãi =)))))))

Lão Dương đẩy tôi một cái, khinh khỉnh
nói: “Cậu dẹp đi, cậu có bao nhiêu tài sản tôi còn không rõ sao. Hỏi vay cậu tám hay mười vạn cậu còn kham được, chứ nhiều hơn nữa cậu lấy đâu
ra? Rõ thật là, còn làm bộ hào phóng.”

Tôi mắng: “Tám vạn mười vạn cậu còn chê
ít, mẹ nó chứ cậu định làm gì? Phải lòng siêu sao à? Mẹ kiếp cậu ăn no
rửng mỡ rồi vẽ thêm chuyện đấy hả, làm ơn chín chắn giùm một chút đi.”

Lão Dương nghe không lọt tai, chửi thề
một tiếng, khoát tay nói: “Tôi muốn làm gì đâu liên quan đến cậu, cậu
không có tiền thì thôi, đừng có lên mặt dạy đời tôi… thôi quên đi, anh
em bọn mình lâu ngày gặp lại, có giúp hay không cũng chẳng vấn đề gì,
đừng nhắc đến chuyện bực mình nữa.”, nói rồi rót rượu cho tôi.

Tôi thấy hắn khinh thường mình, men rượu
bốc lên, nổi giận đùng đùng: “Tôi nói cậu nghe nè lão Dương, con mẹ nó,
cậu đừng có khinh người quá đáng. Mấy năm nay tôi cũng có chút tiền dư
dả, cậu nói thật cho tôi biết cậu cần bao nhiêu tiền, tôi lập tức đưa
cho cậu!”

Hắn nhìn tôi, hơi rượu cũng bốc lên,
nghiêm túc đứng dậy xòe bốn ngón tay huơ huơ trước mặt tôi: “Chừng này,
cậu mà có thì tôi làm trâu cho cậu cưỡi cũng được.”

“Bốn mươi vạn?”, tôi hỏi, vậy cũng không
nhiều lắm, hiện giờ bốn mươi vạn tưởng lớn chứ thực ra chẳng thấm vào
đâu, “Không thành vấn đề, tôi đi lấy ngay, nhà tôi có đủ!”

Không ngờ hắn lại lắc lắc đầu: “Thêm một con số 0 nữa!”

“Bốn trăm vạn?”, tôi há hốc mồm, cả người lạnh toát, “Má ơi, tôi nể cậu rồi đó, con mẹ nó cậu cần từng ấy tiền làm cái khỉ gì?”

Lão Dương than một tiếng, đáp: “Cậu đừng
hỏi nhiều, tóm lại là tôi đang thiếu chừng ấy tiền, cậu nói xem cậu có
đào ra được nhiêu đó không?”

Bốn trăm vạn không phải là số tiền nhỏ,
mặc dù trong buổi đấu giá thì một món đồ sứ vỡ bất kỳ cũng có thể chém
tới hơn một ngàn vạn, nhưng phần nhiều là những thứ được mua đi bán lại
nhiều lần. Sức mua trên thị trường có hạn, những thứ văn vật lấy lên từ
đấu lần sang tay đầu tiên lợi nhuận thường không cao, thu về khoảng mười vạn là mừng lắm rồi, bốn trăm vạn này tôi thật sự không có.

Lão Dương thấy vẻ mặt hoang mang của tôi, biết tôi đang hoảng, bèn rót đầy cho tôi một chén rượu, còn nói: “Tôi
biết ngay cậu không có mà. Nếu chỉ cần bốn mươi vạn thì tôi tìm tới cậu
làm gì?”

Tôi nói: “Đừng quyết định sớm thế, để tôi giúp cậu đi hỏi vay mấy chỗ xem thế nào, người làm nghề này phất lên
nhanh lắm, không chừng có thể lo liệu được. Nhưng cậu phải cho tôi biết
cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì?”

Lão Dương xoay đầu đi, hừ một tiếng:
“Xoay sở cái quái gì chứ, cậu tính hỏi ai mà xoay sở, bạn bè cậu có ai
là tôi không biết đâu, làm gì có ai kham nổi món tiền lớn như thế. Hơn
nữa chuyện này tôi vẫn chưa thể nói cho cậu biết được, dù sao có bốn
trăm vạn này là có thể giải quyết một việc lớn liên quan đến tính mạng
tôi.”

Tôi thấy cũng phải, phần lớn bạn bè tôi
đều là do lão Dương giới thiệu, thật sự không có mấy người dư dả để cho
mượn. Còn hỏi ông già tôi ấy à, không chừng lão quỷ keo kiệt ấy còn bóp
chết tôi ấy chứ, chuyện này đúng là không đơn giản chút nào.

Lão Dương vỗ vai tôi, dùng một giọng điệu vờ vịt mà nói: “Lão Ngô, vậy mới nói chúng ta đừng có vay tiền, bàn
cách khác đi, tốt nhất là cậu chịu khó chịu khổ một chuyến, cùng tôi
vượt qua trận gian nan này. Dù sao với cậu thì đây cũng không phải lần
đầu tiên, cậu cũng đừng ngại. Suy cho cùng thì như thế chưa thể gọi là
đổ đấu, chúng ta đến cái hố tuẫn táng kia, cậu giúp tôi kiểm tra cái nào đáng giá cái nào không, vậy chỉ gọi là nhặt của rơi thôi, đâu có phạm
pháp. Cậu cứ coi như là đi du lịch một chuyến đi, bên đó non xanh nước
biếc sơn nữ mỹ miều, cậu vẫn còn cô đơn chứ gì, cứ vào đó xem thử, không chừng còn lấy được một cô người Thái về làm vợ.” (Chém chết lão Dương, dám xúi tiểu thụ nhà người ta đi lăng nhăng à =)))))))

Tôi không hơi đâu nghe hắn nói nhảm, lắc
đầu: “Cậu nói đơn giản quá, chỗ tồi tàn cậu nói có thể kiếm được bốn
trăm vạn sao? Nếu muốn làm một vụ lớn thì cậu phải tìm đến mộ thời Lưỡng Hán kìa, mà loại mộ đó thì người ta đã đổ hết lâu rồi, cậu có đi cũng
chỉ phí công thôi.”

Lão Dương kiên nhẫn nói: “Trời đất, cậu
nghĩ tôi là đồ ngốc à, chuyện này cậu chưa nghĩ thấu đâu. Tôi cho cậu
biết, lần này tôi không quay lại chỗ cái hố cúng tế kia nữa. Lần trước
đến đó với ông anh họ, ông ấy nói gần hố cúng tế chắc chắn có lăng mộ
hoàng tộc cỡ lớn. Bây giờ tôi lấy đó làm mục tiêu, cậu cũng biết chút
phong thủy, cứ đến đó xem thử, tôi nghĩ nhất định có thể tìm được!”

Tôi phớt lờ hắn: “Cổ mộ tôi lại càng không muốn, cậu đi mà tìm người khác.”

Lão Dương đẩy tôi một cái: “Lão Ngô, cậu
không phải là anh em của tôi sao, nghĩ lại mà xem, nếu đi cùng tôi thứ
nhất cậu có thể giúp tôi, thứ hai, cậu còn có dịp điều tra về chuyện của chú Ba cậu. Chuyện này ít nhiều liên quan đến chú Ba, coi như cậu không vì tôi thì cũng vì chính cậu, sao không đi thử một chuyến cho biết
chứ?”

Hắn nhắc tới chuyện chiếc khuyên tai, tôi lại cảm thấy khó chịu. Hắn nói thế quả không sai, chuyện của chú Ba cứ
mơ mơ hồ hồ, manh mối ít đến thảm thương, mà loại chuông này đã từng
xuất hiện trong động xác gần Miếu Hạt Dưa lẫn hải đấu, hẳn là có liên
quan rất mật thiết, nếu không nắm lấy cơ hội này chỉ sợ về sau muốn điều tra lại càng thêm khó khăn.

Nhưng nhớ lại hai chuyến đi vừa rồi, chân tôi lại bắt đầu muốn nhũn ra, giờ nhớ lại vẫn chưa hết sợ, hơn nữa leo
núi còn vất vả đủ đường, tôi thật sự không muốn thử.

Tôi do dự mất vài phút, nghĩ đi nghĩ lại, nếu tôi không đi chuyến này thì chỉ sợ từ rày về sau không cách nào
sống thanh thản được. Lão Dương hiếm khi năn nỉ tôi đến mức này, nếu còn tiếp tục từ chối, sau này cũng khó nhìn mặt nhau. Hay là cứ đồng ý
trước rồi đến đó xem tình hình thế nào, nếu quả thật không kham nổi thì
đến lúc đó đổi ý cũng được.

Chúng tôi vốn là hạng người mệnh phạm
Thái Cực, rất hiếu kỳ đối với những chuyện bản thân không biết rõ. Tìm
được cái cớ hợp lý rồi, tôi cũng vững tâm hơn hẳn.

Nghĩ thế tôi liền hạ quyết định, nói với
lão Dương: “Được rồi, nếu cậu đã nói thế thì tôi sẽ đi cùng cậu một
chuyến, nhưng trước hết cậu phải đưa khuyên tai cho tôi xem thử xem nó
thuộc triều đại nào, có đáng tiền không. Nếu nó là đồ rẻ tiền, tức là
chỗ kia không đáng để ta phí công, cậu còn phải tính kế khác.”

Lão Dương vừa nghe tôi đồng ý giúp hắn
thì vui mừng khôn xiết, vội gật đầu lia lịa: “Được, cậu nói gì tôi nghe
đó, tặng luôn cho cậu cũng được!”

Tôi nói: “Nhưng tôi đã cảnh báo trước rồi đó, nếu đã đi thì bất cứ chuyện gì cũng phải nghe lời tôi, muốn đánh
rắm cũng phải báo trước với tôi một tiếng, đồng ý không?”

Tên nhóc này đã sớm bỏ lời tôi ngoài tai, hồn đã bay tuốt đến Tần Lĩnh luôn rồi, vừa rót rượu cho tôi vừa nịnh
nọt: “Được rồi được rồi, chỉ cần đổ được bốn trăm vạn thì cậu chính là
cha mẹ tái sinh của tôi. Đừng nói là không được đánh rắm, cậu muốn tôi
hít rắm cũng không thành vấn đề!”

Hai chúng tôi sẵn men rượu liền thỏa
thuận luôn chuyện này. Sau lại tán dóc đủ chuyện trên trời dưới đất,
uống đến tận nửa đêm, say khướt nằm gục luôn xuống mặt bàn.

Một tháng sau đó, mỗi người chúng tôi đều có chuyện riêng cần xử lý. Những trang thiết bị chúng tôi mua trong
chuyến đi Sơn Đông lần trước đã bị chôn vùi tại chỗ, phải mua mới toàn
bộ. Tôi dựa vào kinh nghiệm từ hai chuyến đi vừa rồi liệt kê một số thứ
ra giấy, để lão Dương chuẩn bị cho chu đáo.

Sau đó tôi dựa vào vài mối quan hệ chuẩn
bị một ít thuốc men trong quân đội. Lúc đi Sơn Đông, bình nước mang theo thật sự quá nặng, tiêu hao thể lực khủng khiếp. Khe núi bên trong Tần
Lĩnh có nhiều mạch suối ngầm, không cần mang theo quá nhiều nước, nhưng
lại cần mang theo một ít thuốc tiêu chảy. Dạ dày đám dân thành thị chúng tôi chắc chắn không thích ứng nổi với nước suối thiên nhiên trong núi
rồi.

Dặn dò xong tôi bay đi Tế Nam, đến chợ Anh Hùng sơn gặp lão Hải, đưa viên Ngư Nhãn Thạch của Bàn Tử cho ông ta xem thử.

Lão Hải thấy nó thì vui đến mức cười toe
toét không ngậm miệng lại nổi: “Đại gia à, tôi đây buôn bán đồ cổ, thứ
này hẳn là nên đem đến tiệm châu báu bảo bọn họ định giá thì hơn.”

Tôi nói: “Viên Ngư Nhãn Thạch này cũng là đồ cổ đó nha, ít nhất phải đến bốn trăm năm tuổi.”

Lão cười cười: “Tôi cũng biết vậy, thứ
ngài lấy ra chắc chắn là đồ tốt. Có điều viên ngọc này nếu đính trên
trâm cài tóc hay trên mũ thì quả là bảo bối, nhưng cậu lại chỉ có một
viên ngọc không như vậy thì tôi biết làm thế nào? Cậu nói đây là đồ cổ
người ta cũng không tin tưởng lắm đâu. Hay là thế này đi, tôi giúp cậu
làm một cây trâm ngọc khảm viên Ngư Nhãn Thạch này lên, xem thử có bán
được hay không? Tôi đưa cho cậu ít tiền đặt cọc, cậu cứ để đồ lại đây,
người có con mắt tinh tường tự nhiên sẽ trả giá cao thôi.”

Lão chân thành nói vậy, tôi cũng không
thừa thời gian mà đôi co qua lại với lão về chuyện này, đành cầm hai
mươi lăm vạn tiền cọc ỉu xìu quay về Hàng Châu. Sau đó tôi đem chiếc
khuyên tai lão Dương cho đi tìm một người bạn của ông nội, nhờ ông ấy
xem thử lai lịch của chiếc chuông này thế nào, rốt cuộc có đáng giá để
tôi lặn lội đường xa đi Thiểm Tây hành xác một chuyến hay không.

Ông cụ đó họ Tề, là một trong những người buôn đồ cổ sớm nhất ở Hàng Châu, hiện giờ có thể đứng ngang hàng với
giáo sư cấp quốc gia, có chỗ ngồi danh dự trong nhiều trường đại học,
đặc biệt ông ấy còn nghiên cứu khá nhiều về dân tộc thiểu số. Lúc đưa
cái chuông kia ra, tôi phát hiện ông ấy nhìn nó chăm chăm, bàn tay nhận
lấy chuông cũng run lên.

Ông Tề cầm lấy chuông đồng, xem xét nó
suốt ba tiếng đồng hồ, lật ra sáu bảy cuốn sách dày cộm mới chịu ngẩng
đầu lên. Tôi ngồi chờ bên cạnh đến gật gà gật gù, ông nhìn tôi, thờ dài: “Thật hổ thẹn, lão già này đã nghiên cứu về dân tộc thiểu số bao nhiêu
năm mà vẫn chưa từng thấy qua vật này, Tiểu Tà, cháu nói rõ ràng cho ông biết, thứ này lấy từ đâu ra?”

Trước mặt người lớn tôi cũng không dám
đáp lấy lệ, liền thêm mắm dặm muối lung tung kể thành một câu chuyện.
Nhìn ông ấy nghe mà hai mắt sáng lên, tôi cảm thấy chuyện này có vẻ
không đơn giản, bèn hỏi: “Ông à, thứ này có vấn đề gì sao?”

Ông lại thở dài, nói là dựa theo phân
tích của mình, kỹ thuật làm nên chiếc chuông này nằm trong giai đoạn từ
triều Hạ đến triều Tây Chu, hoa văn trên đó tên là song thân nhân diện văn xà (hoa văn rắn mặt người hai thân), rất có khả năng thứ này có nguồn gốc từ một quốc gia thời cổ ở khu vực
từ Thiểm Tây đến Hồ Bắc có tên gọi là “Xá Quốc”; mà quốc gia này đã đột
nhiên biến mất từ hai ngàn năm trước.

Lịch sử của quốc gia này có khi rõ khi
không, chỉ còn lại một ít thông tin được ghi chép vụn vặt trên thẻ tre
cổ, vào khoảng đầu thời Tây Chu đột nhiên phát triển thịnh vượng, đến
giữa thời Tây Chu lại bất ngờ mất tích không để lại dấu vết, cứ như đã
biến mất trong rừng núi hoang sơ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi
chưa đến hai mươi năm.

Rất nhiều câu chuyện thần thoại đều có
nhắc đến sự tồn tại của họ, trong Sơn Hải kinh cũng có một đoạn ghi chép rất dài, trong đó nhắc đến “Xà Quốc” nằm phía ngoài Tứ Xuyên, có lẽ
chính là quốc gia này. Chữ Xá đọc chệch từ chữ Xà, dân tộc này thờ cúng
một loại rắn mặt người hai thân như thần linh, nên trên rất nhiều thứ
trang sức đều có hoa văn rắn hai thân.

Bây giờ hầu hết những người nghiên cứu
lịch sử của quốc gia này cho rằng, “Xá Quốc” là hậu duệ của một nhóm
người tách ra từ “Hoa Tư cổ quốc”, nhóm người này muốn đưa xã hội lúc ấy trở về chế độ mẫu hệ. Xá Quốc lấy hình vẽ rắn mặt người hai thân làm
biểu tượng chủ yếu là vì “Hoa Tư cổ quốc” có truyền thuyết về “Phục Hy
mặt người thân rắn”.

Bởi lẽ những tư liệu này đều lấy từ sách
cổ và tài liệu khai quật được, cho nên quốc gia này có thực sự tồn tại
hay không luôn là vấn đề gây tranh cãi trong giới học thức. Cái chuông
này nếu đưa tới chợ đồ cổ, có lẽ sẽ không ai nhận ra giá trị của nó,
nhưng đối với một số người có chút ít nghiên cứu chuyên môn thì lại là
báu vật vô giá.

Tôi nghe nói thứ này ít được biết đến,
trong lòng không khỏi hồi hộp. Nếu quả thật như vậy, cho dù chúng tôi có thể tìm đường vào cổ mộ đem đồ ra, chỉ sợ cũng không bán được giá cao,
chuyến đi này e rằng chỉ phí công thôi.

Ông Tề thấy vẻ mặt của tôi liền hỏi có
phải tôi gặp rắc rối gì không? Tôi biết ông là một thương nhân già dặn
kinh nghiệm, bèn kể cho ông về tình cảnh của mình.

Ông suy nghĩ một lát, đầu tiên là mắng
tôi một chặp, sau lại vỗ vỗ vai tôi, nói rằng nếu tôi muốn bán thứ này,
ông có thể giúp tôi tìm được người mua giá cao, bốn trăm vạn hoàn toàn
không thành vấn đề; có điều chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra
ngoài.

Nghe xong, tôi cũng ngầm hiểu được đại
khái. Mẹ nó, ông già này xem ra cũng là dạng trùm trong đường dây ngầm,
có lẽ đã hoạt động bí mật từ trước giải phóng. Nhưng đã có ông ấy nhận
làm môi giới thì tôi cũng hoàn toàn yên tâm, vội gật đầu cảm ơn.

Trước khi rời khỏi chỗ ông Tề, tôi còn
mang theo không ít tư liệu về Xá Quốc. Tôi tranh thủ giở ra xem trên
taxi, thấy có rất nhiều hình chụp bích họa, trong số đó có một bức rất
kỳ lạ, đó là hình ảnh nhiều người quỳ lạy trước một thân cây, xem chú
giải bên cạnh thì hình như đây là hoạt động cúng tế vô cùng quan trọng
của Xá Quốc, cúng tế một loại “cây Xà Thần”, truyền thuyết nói rằng chỉ
cần hiến máu tươi cho loại cây này là có thể cầu được ước thấy, là một
loại cây ước nguyện.

Cái cây này nhìn rất giống với hình lão
Dương đã vẽ cho tôi xem, chẳng lẽ cây thanh đồng hắn đào thấy kia chính
là biểu tượng của loại cây Xà Thần này?

Trong rất nhiều bức bích họa đều có hoa
văn rắn mặt người, rõ ràng chính là nét đặc thù của Xá Quốc. Tôi không
nhớ nổi loại chuông trong động xác gần Miếu Hạt Dưa và loại gặp trong
huyệt mộ dưới đáy biển có hoa văn rắn mặt người hai thân trên đó không,
nhưng xem hình dạng thì những cái chuông ở ba nơi này chắc hẳn có cùng
một nguồn gốc, mà Xá Quốc thần bí này có thể là điểm mấu chốt.

Hai ngày sau, trên chuyến xe giường nằm
đi Tây An, tôi và lão Dương nằm hai gường song song, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm.

Tôi vốn định đi máy bay đến Tây An rồi
tính tiếp, nhưng khổ nỗi tôi không được nể mặt như chú Ba, một bao lớn
hàng cấm bị giữ lại ở cửa an ninh, cuối cùng đành phải ngồi ô tô, hơn
nữa cũng chỉ có thể ngồi xe hãng tư nhân.

Để tiết kiệm chi phí vận chuyển, xe chạy
lúc nhanh lúc chậm, ngoặt trái quẹo phải trên đường đèo, cứ lặp đi lặp
lại đến phát chán. Tôi với lão Dương tán dóc đủ chuyện, nào là chỗ kia
có thể có một ngôi mộ thời Hán, nơi nọ có thể có một cái lăng thời
Đường, khiến cho lão Dương hận không thể nhảy luôn khỏi xe mà đào.

Nói chuyện với nhau một hồi, lão Dương
hỏi tôi, sau khi vào xem cái hố ba năm trước hắn đã đến, có còn muốn đi
chỗ nào khác nữa không. Suy cho cùng vào núi đâu phải chuyện chơi, nếu
mang được nhiều đồ thì không nên lãng phí, nếu có thể tìm được lăng mộ
khác quanh đó lại càng tốt hơn.

Thực ra từ sớm tôi đã có tính toán, khu
vực phụ cận có khả năng nằm trong phạm vi Xà Quốc cổ đại, ngoài cổ mộ
gần hố tuẫn táng hẳn là còn có những di tích khác, nếu có thể tìm được
một hai cái, lấy vài món đồ đem về sẽ có ích rất nhiều đối với chuyện
tôi muốn điều tra. Tôi âm thầm tính toán, không nói ra miệng, còn hay
đùa với hắn: “Đừng có ham hố, mẹ nó chứ chưa chắc cậu còn nhớ đường, nếu không tìm thấy cái hố tuẫn táng kia, để xem cậu lo liệu thế nào.”

Lão Dương nhìn tôi cười mờ ám, nói hắn đã sớm để lại ký hiệu, tôi liền cười lớn: “Ba năm, ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này thì ký hiệu nào lưu lại được ba năm chứ?”

Hắn cười ha hả đáp lời: “Cậu nhìn là biết ngay thôi, ký hiệu của tôi đừng nói là ba năm, có là ba mươi năm cũng vẫn còn nguyên.”

Tôi không biết hắn đánh dấu kiểu gì, cứ mặc kệ hắn, lại tán dóc một hồi rồi dần dần ngủ thiếp đi.

Sau khi đến Tây An, chúng tôi tìm một nhà khách nhỏ nghỉ qua đêm, dùng thử món cơm rang dưa chua ăn với canh phù
dung đặc sản của địa phương, nhân tiện đi dạo chợ đêm, đi đến tận mười
hai giờ, lão Dương lại thèm món cơm rang, gào rú đòi đến quầy bán hàng
ăn đêm. Chúng tôi tùy tiện tìm một quán nhỏ ven đường ngồi xuống, gọi
hai chai bia, vừa uống vừa ăn. Lúc này tôi cũng chẳng còn kiêng kỵ gì,
thầm nhủ chúng tôi dùng khẩu âm phương Nam, người ở đây có nghe cũng
không hiểu, mới vô tư bàn về chuyện đổ đấu ngày mai. Trò chuyện hăng say một hồi, chợt nghe ông già ngồi bên cạnh hỏi: “Hai cậu, muốn theo a đáp (*) đi buôn bán thổ sản không?”