1
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8: “Tối thứ bảy này có rảnh không?”
- Chương 9: “Hôm nay tôi mới biết, thì ra cô thích người lớn tuổi.”
- Chương 10: “Thôi đi, rõ như ban ngày mà còn vờ vịt cái gì.”
- Chương 11: Ly biệt ái tình
- Chương 12: Lục Hoài Chinh chỉ mới tạm thời quyết định coi Vu Hảo như “bạn gái trước” mấy giây trước.”
- Chương 13
- Chương 14: “Bác sĩ Vu, cô cũng có thể nghe cái này à?”
- Chương 15: Cô Vu Hảo, cô thích like moment của tôi quá đó nha
- Chương 16: Lồng ngực Lục Hoài Chinh tắc nghẽn, anh lấy dũng khí kéo xuống xem tiếp
- Chương 17: Bảo vệ nước nhà, dũng cảm tiên phong, thế hệ chúng ta phải kiên cường
- Chương 18: Đảm nhận trọng trách lớn lao, đưa tiếng thơm bay xa muôn đời. Một lòng tận trung với cương vị, sinh ở nơi nào ra đi
- Chương 19: “Tôi nhớ biển số xe rồi, mai tôi sẽ tìm người điều tra xem rốt cuộc cậu này có lai lịch thế nào.”
- Chương 20: Thế giới này nguy hiểm hơn cậu tưởng tượng nhiều, nhưng nó cũng tốt lành hơn cậu nghĩ nhiều
- Chương 21: Mang trọng trách lớn lao, đưa tiếng thơm bay xa
- Chương 22: Nếu còn cảm giác, vậy cậu do dự cái gì? Theo đuổi mau!
- Chương 23: Hàm én cổ hổ, bay mà ăn thịt, thực là tướng vạn lý phong hầu
- Chương 24: Thực ra nếu là người khác thì ai tôi cũng dám, duy chỉ có cô ấy là không
- Chương 25: Không phải chỉ có đứa trẻ vì sao mới có thể cầu nguyện, bất kể cậu cầu nguyện điều gì, sẽ có một người li
- Chương 26: Hành lang dài một tấc tương tư, mười năm vẫn hoài một tấm lòng
- Chương 27: “Sai rồi.” Lục Hoài Chinh sửa lại, “Không phải dỗ con gái, mà là dỗ em.”
- Chương 28: “Sau này trong nhà có một người biết gói là đủ rồi.”
- Chương 29: Lục Hoài Chinh luôn cảm thấy, anh nguyện ý vì cô thì đó cũng chỉ là một phía bên anh, còn cô, hẳn là cần tự do
- Chương 30: Non sông bất khuất
- Chương 31: “Có phải thích ngửi mùi son không?!”
- Chương 32: “Không được, bác sĩ Tiểu Vu của cậu xấu hổ, có mấy lời, tôi tự nói riêng với cô ấy là đủ.”
- Chương 33: Nam triều nồng sắc xuân, mấy độ lầu mưa gió - Tháng 3 năm 2014, không thể nổ súng bình thường, phải huấn luyện thể
- Chương 34
- Chương 35: “Anh cũng rất nhớ em. Rất rất nhớ.”
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39: Em có manh mối mới
- Chương 40: “Hẳn bây giờ hắn ta đang ở ngoài hội trường này.”
- Chương 41: Nếu không phải thì chúng ta kết hôn nhé, có được không?
- Chương 42: “Thẩm Hi Nguyên, anh ấy đến Vân Nam nghiên cứu, giáo sư Hàn nhờ anh ấy đem vài thứ đến.”
- Chương 43: Tác thành? Người của tôi, anh ta dám tiếp ư?”
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: “Cãi nhau với Gia Miện rồi, không về bên kia nữa, thu nhận anh có được không?”
- Chương 51: Đây là trách nhiệm của anh
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: “Dám sai cả người của anh!”
- Chương 55: Không tin anh có thể cho người điều tra thử, đừng để mầm bệnh này làm hại cháu anh
- Chương 56: Là lỗi của anh ta
- Chương 57: Điều khiến Lục Hoài Chinh chẳng ngờ là, Vu Hảo sẽ đưa ra yêu cầu này!
- Chương 58
- Chương 59: Bạn gái tôi còn ngồi bên ngoài kìa, vất vả lắm mới theo đuổi được
- Chương 60
- Chương 61: Vu Hảo, em đang làm gì đấy hả?
- Chương 62: “Ngày mai phải đi Tuslan rồi, chưa biết ngày nào về, lãnh đạo bảo anh về sắp xếp ổn định với người nhà.”
- Chương 63: Ồ, thì ra là sấm to mưa nhỏ
- Chương 64: Núi xanh cách hai bờ, nguyện người sống bình an - Em đã gia nhập Liên Minh Quân Tẩu rồi!
- Chương 65: Có chồng làm chỗ dựa cho em
- Chương 66: Vui như sao xa, lửa bắn khắp nơi, đùng đùng đoàng đoàng, như muốn thiêu đốt với anh ấy vậy
- Chương 67: Chồng mới cưới đã hơn một tháng không liên lạc gì, có thể ly hôn không?
- Chương 68: Ôi chao chị ơi mau ngậm miệng đi!
- Chương 69
- Chương 70: “Anh yêu em, Vu Hảo, đây chính là tư tâm của anh, còn cần anh phải nói rõ nữa sao?”
- Chương 71: “Đội trưởng à, tối nay anh có vẻ lạ quá.”
- Chương 72: Đồng chí Vu Hảo, hôm nay chúng ta phải làm việc thật tốt
- Chương 73
- Chương 74: Đầu tiên đón người vào ở, tranh thủ sinh con để đánh vào hậu doanh của bên địch
- Chương 75: Dịu dàng mộng anh hùng, không quên này non sông
- Chương 76
- Chương 77: “Cậu đừng gọi tôi là mẹ, nghe sợ lắm.”
- Chương 78
- Chương 79: Giương cao quốc uy!
- Chương 80: Là bài quốc ca đầy đanh thép và trong trẻo nhất Tôn Khải từng nghe
- Chương 81
- Chương 82: Trong nháy mắt đó, Lục Hoài Chinh như nghe thấy tiếng lá thu ngoài cửa sổ rơi xuống mặt đất, lạnh lẽo làm sao
- Chương 83
- Chương 84
1