Chương 52: Sau Giờ Ngọ Hai Khắc

Một năm đã trôi qua, phong cảnh Thanh Khâu vẫn như trước, rừng cây xanh mướt, núi non bạt ngàn, nhưng tâm tình lúc rời đi hoàn toàn khác với khi trở về.

Sau khi đi vào con đường nhỏ quen thuộc trong rừng, Lê Phi dứt khoát nhảy xuống từ thân thạch kiếm. Tuy trên lưng mang nhiều tay nải khác nhau, tất cả đều là nhu yếu phẩm bọn họ mua thêm ở Lục Công Trấn, nhưng về đến nhà thì ngay cả bước chân cũng đều nhẹ nhàng, từng bước một đi trên đường đất quen thuộc đã đi qua vô số lần, mùi hương núi rừng quen thuộc, mùi hương của gió, là ngôi nhà nơi mà nàng sinh sống đã mười năm.

“Ngươi nhìn xem, cánh rừng này ta trước kia thường tới đây.” Lê Phi cực kì hưng phấn kéo Lôi Tu Viễn kể cho hắn đủ chuyện lúc trước. “Dưới rễ cây có thể đào một loại nấm dại, xào với măng, ăn rất ngon.”

Lôi Tu Viễn nhìn nhìn xung quanh, vốn loáng thoáng cảm nhận được yêu khí, giờ phút này toàn bộ đều biến mất. Nơi này là rừng núi cực kì hoang dã, cây cối mọc che lấp cả đường đi, chỉ sợ cả Thanh Khâu có rất ít người đến, nhưng mà lúc này ở nơi đây, mùi vị của gió lại sạch sẽ hiếm thấy, chắc hẳn là nhờ hạt châu trừ tà trên cổ tay nàng.

Hắn quay đầu lại, chợt thấy Lê Phi đào rất nhiều nấm rừng ôm trong ngực, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngươi đào chúng nó lên làm gì?”

Trên mặt nàng có biểu tình tràn đầy vui vẻ hiếm thấy, mắt đều đã híp thành hàng: “Xoay người lại chính là nhà của ta, để ta nấu mời ngươi ăn, nếm thử chút tay nghề của ta. Nhưng mà chỉ có thể ủy khuất ngươi ăn chay theo ta rồi, ta không làm thịt được.”

Xem ra khi trở lại Thanh Khâu, cả người nàng đều thả lỏng, rất khác khi ở Thư Viện. Lôi Tu Viễn cười cười, giúp nàng cầm mấy cây nấm dính đầy bùn: “Có cái gì ngon cũng đừng keo kiệt, làm cho ta ăn hết đi.”

Đối với Lê Phi mà nói, đây là lần đầu tiên nàng mang bằng hữu về nhà chơi, vừa mới lạ lại vừa hưng phấn, đương nhiên có cảm giác của chủ nhà rất lớn. Cũng may trong núi rau dại, nấm mọc rất nhiều, chỉ chốc lát sau hai người đã hái được rất nhiều, rồi đi về phía trước con đường cỏ dại đã sớm mọc thành bụi, sau đó liền tiến vào con đường giữa vách núi chật hẹp.

Hai bên vách núi cao ngất như mây, đá trên vách giống như dao nhọn sắc bén hiểm ác. Trên đường khắp nơi trên đất đều là xương trắng, đúng là xương người nhiều hơn một chút, chắc hẳn là của những người không may trượt chân xuống vách núi cao và hiểm trở này.

Lê Phi đi một lát, bỗng nhiên trên mặt lộ ra một tia chờ đợi cùng lo lắng. Nàng không nói một lời, chạy vài bước, ngẩng đầu nhìn, đã thấy dây thừng cột trên tảng đá một năm trước khi mình rời đi vẫn còn ở đây, ngay cả vị trí cũng chẳng có chút xê dịch nào, chuông trên dây thừng đã sớm rỉ sét, dây thừng cũng rách như ruột bông, đụng vào liền đứr.

Xem ra, không có ai trở về cả.

Lê Phi trong lòng không biết mất mát hay là khó chịu: “Nhìn đây, lúc trước ta cùng sư phụ hay dùng sợi dây nào để lên xuống.”

Lôi Tu Viễn ngẩng đầu nhìn về phía xa, cảm thấy vách núi này cực kì hiểm trở, nếu không dựa vào đằng vân hay ngự kiếm, thật không thể tưởng tượng chỉ bằng sức người làm sao để trèo lên.

Hắn thấy trên mặt Lê Phi có vẻ mất mát không che giấu được, hẳn là vì sư phụ không trở về, liền thấp giọng nói: “Không phải chủ nhà phải tận tình mời khách sao? Ta đã đói gần chết rồi, là chủ nhà sao có thể để khách đói chết?”

Lê Phi xuy một tiếng nở nụ cười, tung thạch kiếm ra: “Đi thôi, dây thừng cũng không thể dùng nữa, chúng ta đi lên thôi.”

Tiểu viện đơn sơ trong rừng kia cũng không thay đổi chút nào. Ngoài sân có hàng rào, trong viện ba gian nhà gỗ, dưới đất là từng loại củ cải và khoai lang trước kia khi Lê Phi rời đi đã đào lên hết toàn bộ, hiện giờ chỉ còn lại cỏ dại.

Lê Phi đẩy cổng tre trước phòng mình ra, trên cửa bụi đổ xuống rào rào, nàng xấu hổ cười: “Ách, đã lâu không trở về, thật bẩn. Trước tiên ngươi đặt đồ xuống rồi đi chơi xung quanh đi, ta dọn dẹp một chút.”

Lôi Tu Viễn ấn đầu của nàng đẩy nàng đi chỗ khác: “Để ta làm, ngươi nấu cơm cho ta đi.”

Hắn biết dọn dẹp sao? Đừng nói là sẽ vứt đồ bẩn lung tung dưới gầm dường như sư phụ, làm vậy thì có lau chùi quét tước sạch sẽ cũng như không! Lê Phi đuổi theo hắn vào nhà, thấy hắn cởi áo khoác, xắn tay áo lên, cầm lấy cái chổi quen thuộc bắt đầu quét, quét được một nửa, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng: “Nếu không nấu cơm ta sẽ bỏ đi đó.”

Lê Phi chạy nhanh ra khỏi cửa múc nước, một năm không trở về, nước trong lu bẩn không thể nhìn được, thành giếng cũng bị bụi đất cỏ dại bao phủ. Sau khi rửa sạch hồi lâu, lúc này mới nhóm lửa vo gạo nấu cơm xắt rau, trong phòng bếp nho nhỏ nóng hôi hổi, mùi cơm bốn phía, khói bếp đã lâu chưa thấy lượn lờ dâng lên, nàng bỗng nhiên có loại cảm giác chưa bao giờ rời khỏi Thanh Khâu, vừa hoài niệm, lại vừa thương cảm.

Lôi Tu Viễn ở đây, thật tốt quá. Nếu nàng chỉ có một mình, lúc này nhất định sẽ khóc.

Trong sân phơi chăn mền đã giặt sạch sẽ dưới nắng, chăn mền phủ đầy bụi bẩn một năm được Lôi Tu Viễn lấy ra giặt thật sạch rồi phơi khô, đứa nhỏ này thật sự là có năng khiếu khiến người khác ngạc nhiên. Một lúc sau, hắn bỗng lật lật một quyển sách màu vàng đi đến, nói: “Sách trong phòng sư phụ ngươi cũng thật thú vị.”

“Sách gì cơ?” Lê Phi đi qua để nhìn xem, đã thấy trên bìa viết năm chữ, không khỏi ngạc nhiên nói: “Tìm thấy ở đâu vậy?”

“Lúc thu dọn phòng, phát hiện dưới giường ông ấy có cái rương, liền mở ra xem.” Hắn chỉ chỉ ngoài cửa, quả nhiên trên mặt đất bày ra một cái rương gỗ rách nát, sách bên trong phần lớn đều đã mốc hết, được hắn đặt trên tảng đá phơi nắng.

“Ta có xem qua một chút, tất cả đều là lời đồn về Hải Ngoại.” Lôi Tu Viễn cười cười. “Sư phụ ngươi vậy mà là lão già rất thú vị, chuyện Hải Ngoại có rất ít người tin.”

Hải Ngoại? Lê Phi cũng có chút nghi hoặc, nàng chưa bao giờ nghe sư phụ đề cập qua việc này. Trong phòng sư phụ có sách nàng có thể hiểu được, nhưng phần lớn là sách dạy nàng chữ lúc nhỏ, từ khi nào mà dưới gầm giường có một rương sách?

Nàng tùy tiện nhặt lên một quyển, lật lật, quả nhiên bên trong phần lớn là viết lời đồn về Hải Ngoại, cái gì mà Đông Hải Ngoại có Hải Ngoại Dị Dân, toàn thân đen như mực, nắm trong tay các loại rắn, thoạt nhìn đều là truyền thuyết kỳ quái hoàn toàn không thể tin được. Thật tò mò, ở cùng sư phụ nhiều năm như vậy, vậy mà bây giờ nàng mới biết quyển sách này, ông ấy vẫn luôn giấu ở đâu thế? Chẳng lẽ là lúc gần đi mới lấy ra đặt dưới giường?

“Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa.” Lôi Tu Viễn lại ấn đầu của nàng đẩy nàng vào phòng bếp. “Cơm giống như sắp cháy rồi kìa, ta ngửi thấy mùi đó.”

A! Thật sự là sắp cháy rồi! Lê Phi luống cuống tay chân mà đem nồi cơm đặt sang một bên, thấy Lôi Tu Viễn luôn ở bên cạnh khoa tay múa chân, nàng khó chịu mà đẩy hắn đi: “Ngươi đi ra ngoài tự mình chơi đi.”

Một năm không nấu ăn, có chút ngượng tay, cũng may vẫn làm được ba món một canh. Lê Phi đem đồ ăn bày trên bàn, Lôi Tu Viễn đã sớm ngồi bên cạnh vừa đọc sách vừa chờ. Nàng bới cho hắn một chén cơm đầy, trước tiên gắp cho hắn một đũa măng xào nấm rừng vào chén của hắn, cười ha ha: “Nào, mời ăn.”

Hắn ăn một miếng nấm xào, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, không nói gì.

Đây là lần đầu tiên Lê Phi nấu cơm cho người khác ăn ngoài sư phụ, không khỏi tràn ngập chờ mong: “Hương vị thế nào?”

Nhưng mà đoán được Lôi Tu Viễn cũng sẽ không nói lời gì hay, muốn nghe một câu khích lệ từ miệng đứa nhỏ này, so với muốn Nhật Viêm khen nàng còn khó hơn.

Ai ngờ hắn vậy mà gật gật đầu, mỉm cười, thanh âm rất ôn hòa: “Ừm, ăn rất ngon.”

Lê Phi không khỏi kinh ngạc, gắp cho hắn một chén đầy thức ăn: “Vậy ăn nhiều một chút! Cao lên với khỏe mạnh hơn chút!”

Hắn gắp một đũa măng cho nàng, nhàn nhạt nói: “Ngươi càng phải ăn nhiều hơn, thấp gần chết.”

Nàng có chút bực mình: “Cơ thể ta còn phát triển mà! Về sau còn cao hơn nữa!”

“Vậy cũng không thay đổi được sự thật ngươi thấp bây giờ.” Lại là một đũa nấm đặt trên chén nàng.

Được rồi, không so được với hắn. Một năm này vóc dáng ai cũng thay đổi, rõ ràng nhất là Diệp Diệp, đã bằng bả vai của Hồ Gia Bình, Lôi Tu Viễn cũng cao hơn rất nhiều, trước kia không chênh lệch Bách Lý Ca Lâm bao nhiêu, hiện giờ đã cao hơn nàng một cái đầu, nhưng có điều là có vẻ gầy hơn Diệp Diệp và Kỷ Đồng Chu, tuy nhiên cảm giác yếu ớt gầy gò giống đứa con gái cũng không còn nữa.

Bữa cơm này Lôi Tu Viễn thật nể tình mà ăn hết đồ ăn, ngay cả canh cũng không chừa lại. Sau khi ăn xong cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ, hai người ăn no mà ngồi trong sân nhỏ đầy nắng tựa lưng vào những phiến đá xanh, lật giở những cuốn sách trong rương gỗ.

Lôi Tu Viễn xem thật lâu, sách trong rương cuốn nào cũng đều viết lời đồn về Hải Ngoại, có truyền thuyết dân gian lưu truyền đã lâu, cũng có những lời bịa đặt cực kỳ khoa trương. Về Hải Ngoại, trước sau vẫn rất bí ẩn không ai biết được, rất ít người tin nó thật sự tồn tại, tại sao sư phụ của Lê Phi lại phải thu thập những thứ này? Chỉ đơn thuần là có hứng thú sao?”

“Lê Phi, sư phụ ngươi không nói với ngươi chuyện về Hải Ngoại sao?” Hắn thấp giọng hỏi, nhưng mà đợi một lúc cũng không thấy nàng trả lời, quay đầu lại đã thấy nàng đang dựa vào phiến đá mà ngủ.

Vừa ăn no đã ngủ, đúng thật là heo.

Tuy là giữa hè, nhưng mà gió giữa núi rừng vẫn như cũ mà mang theo cảm giác mát lạnh. Hắn cởi áo khoác đắp trên người nàng, cúi đầu tiếp tục đọc sách, mấy cuốn sách này tuy đa phần là truyền thuyết bịa đặt, nhưng so với mấy cuốn sách tiên pháp huyền thuật gì đó ở Tàng Thư Tháp của Thư Viện thì thú vị hơn nhiều, hắn đọc cực kì nhập tâm.

Gió thổi qua, mùi thơm lạ lùng như có như không lan tỏa tràn ngập, Lôi Tu Viễn cuối cùng vẫn là không thể tập trung mà đọc sách được nữa.

Hắn quay đầu nhìn Khương Lê Phi bên cạnh, nàng ngủ thật sự yên lặng, lông tơ nhỏ vụn trên mặt bị ánh mặt trời chiếu vào giống như mạ một lớp vàng, môi vẫn vô tội như vậy mà vểnh lên. Áo của hắn khoác lên người nàng, có vẻ cực kỳ rộng thùng thình. Nhìn thế này, Khương Lê Phi, người bình thường quật cường và không chịu cúi đầu lại có chút dáng vẻ yếu ớt mỏng manh tinh tế hiếm thấy.

Nàng thay đổi thật nhiều, nếu mỗi ngày không nhìn thấy nàng, nhất định sẽ nghĩ là người xa lạ nào đó. May mắn thay, người này vẫn là Khương Lê Phi kia.

Trong sân nhỏ sau giờ Ngọ hai khắc, tiếng gió đan xen, lá cây kêu sột xoạt, còn có tiếng hít vào thở ra của Lê Phi, rõ ràng là nơi hoang tàn vắng vẻ, nhưng lại khiến người khác an tâm không ngờ. Nơi này chính là nhà của nàng, nơi nàng sinh sống mười năm.

Lôi Tu Viễn nhìn chằm chằm phong lan thêu trên váy nàng, gió thổi váy nàng bay bay, nàng hẳn là đang mơ cái gì đó, chép chép miệng, ý vị không rõ mà ừm hai tiếng. Bỗng nhiên lại trở mình một cái, bím tóc thật dài rũ ở sau lưng, vừa đen vừa lỏng lẻo, bóng lóng trơn nhẵn.

Hắn có chút buồn cười, vừa thấy mới lạ lại sẵn tâm tính đùa dai, đưa tay cầm bím tóc của nàng lên, để giữa ngón tay mà ngắm nghía, tóc mềm mà bóng mượt, v.uốt ve trong lòng bàn tay vừa tê vừa ngứa.

Nơi này thật im lặng, thật thanh thản, thật giống trong giấc mộng.