Chương 72: Cậu có nhận phạt hay không

- Nào toàn bộ nhân viên Phòng Phát triển chúng ta cùng nhau hợp lực hoàn thành phương án quảng cáo bất động sản thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói một câu kết thúc cuộc họp.

Ở trước cửa của những bộ phận khác, các nhân viên mặt đầy vẻ sốt ruột, những âm thanh nghị luận tán đương liên tục vang lên hoàn toàn không có ý dừng lại ngược lại càng ngày càng to.

Lão Vương, Tiểu Tống, Diệp Tử cùng nhau uống hai ly rượu đế, gương mặt mỗi người đều hồng hào, nghe những người bên cạnh tán thưởng khiến tâm trạng của bọn họ rất tốt.

Ngô Khải Binh đối với biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng phi thường tán thưởng. Tiểu tử này làm việc trầm ổn, giơ tay nhắc chân đều không vội vàng, dự án đầu tư làm đâu ra đấy rõ ràng.

Quả nhiên là thanh niên tài tuấn, cho cậu ta làm trưởng phòng là một quyết định sáng suốt!

Ngô khu trưởng thậm chí nhịn không được nhìn hai người Thượng Văn Thư, Vương Duệ cười nói.

- Không nghĩ hạng mục của các cậu có nhân tài nhều đến vậy!

Xem ra ấn tượng của khu trưởng đối với Bạch Tiểu Thăng rất tốt!

Thượng Văn Thư cười.

- Ngô khu trưởng, đây là do ông không biết rõ chứ vị trưởng phòng này cũng không bình thường đâu, trước đó cậu ấy làm ra một kế hoạch toàn vẹn cho dự án làm cho ngay cả tôi cùng Vương tổng đều thất kinh. Dự án đầu tư bất động sản, cũng là tiếp tục dựa theo dự án cũ của cậu ấy dựng nên. Đều là cậu ấy dẫn đầu Phòng Phát Triển thực hiện.

Thượng Văn Thư chớp lấy cơ hội đẩy hình tượng của Bạch Tiểu Thăng lên cao thêm.

Lý Minh Đồng lần này rắp tâm hiểm ác, Thượng Văn Thư lại tận dụng hết khả năng trợ giúp Bạch Tiểu Thăng thay đổi tình thế.

Vương Duệ chỉ là cười cười cũng không có xen vào.

Ông ấy tựa hồ tùy ý, lạnh lùng lườm Lý Minh Đồng một cái.

Bạch Tiểu Thăng người này, rất có thể liên quan đến nội bộ tập đoàn, ông ấy không muốn động tới. Huống hồ những điều Thượng Văn Thư nói cũng là sự thật, toàn bộ hạng mục đều được các trưởng phòng chứng kiến, ông ấy muốn phản bác cũng không được.

Lại còn có Lý Minh Đồng đám đụng chạm đến ông ấy, bây giờ còn không biết thu liễm thì nên nhận một chút giáo huấn!

Mặc kệ là xét theo phương diện nào thì Vương Duệ đều quyết định im miệng không nói.

- Vậy sao? Có thể làm cho cậu cùng lão Vương đều kinh ngạc!

Ngô Khải Binh hơi kinh ngạc, nhịn không được nhìn qua Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt chớp chớp.

- Thượng tổng a, trong năm nay bên tôi chuẩn bị để tổ chức cuộc họp chiêu thương. Nhân tài như thế này các người có thể cho tôi mượn được không, cậu ấy có thể hoàn thiện dự án và làm tham mưu cho tôi? Chúng ta cùng nhau liên hợp có được không?

- Ngô khu trưởng khách khí, có thể ra chút sức giúp cho địa phương đó là việc những xí nghiệp như chúng tôi nên làm.

Thượng Văn Thư ha ha cười một tiếng.

Hai người cùng nhau trò chuyện thật vui vẻ.

Lý Minh Đồng ở một bên quan sát mà nôn nóng.

Mặc kệ những nhân viên khác, Bạch Tiểu Thăng được trưởng phòng khen ngợi, còn có Ngô khu trưởng tán thưởng, những điều này đều để cho hắn tâm phiền ý loạn.

Lúc lơ đãng thoáng lạnh lùng nhìn qua Vương Duệ, khiến cho ông ấy vô cùng sợ hãi.

Nhất định phải nhanh chóng xuống tay với Bạch Tiểu Thăng, để tránh đêm dài lắm mộng!

Lý Minh Đồng vò đầu bứt tai.

Tống Giai đại sư liếc mắt nhìn Ngô khu trưởng cùng Thượng Văn Thư, tằng hắng một cái nói.

- Các người là chính phủ và thương nhân tập hợp lại cùng nhau, mở miệng ra là nói đến tiền. Tôi nghĩ lần sau các người nên ít nói đến chuyện chiêu thương hấp dẫn đầu tư đi.

Ngô Khải Binh, Thượng Văn Thư cười một tiếng, tranh thủ thời gian hướng đại sư cười xin lỗi một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng ở bên kia nói chuyện xong, nhìn qua thấy Tống Giai đại sư lại lần nữa nhìn mình, lúc này cậu ấy mới cười một tiếng chạy qua.

- Tống đại sư, ông cảm thấy dự án hấp dẫn thu hút đầu tư nhà đất này như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng lễ phép hỏi thăm.

- Rất tốt a!

Lão đầu tử có chút miễn cưỡng gật đầu.

- Bất quá, so với bản trước đây của tôi cũng không kém bao nhiêu!

Câu nói lọt vào tai của Lý Minh Đồng rất hợp ý của ông ấy như ông trời cũng giúp ông ấy!

Lý Minh Đồng bỏ qua hết các lo nghĩ cả người mừng rỡ.

Đại sư đã nói thế rồi, các ngươi có nói gì nữa cũng vô dụng mà thôi!

- Bạch Tiểu Thăng, cái này là dự án hấp dẫn thu hút đầu tư tòa nhà do cậu làm hả?

Đại sư, chó chút không hài lòng hỏi!

Lý Minh Đồng đột nhiên đứng ta quát chói tay.

Bất luận Tống Giai đại sư, Ngô khu trưởng, những nhân viên khác, đều bị tiếng quát của Lý Minh Đồng làm cho giật mình.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lý Minh Đồng.

- Cậu nói xem thứ này, toàn là dựa theo thương nghiệp, không có một chút tính nhân văn nào hết. Cậu không hề quan tâm đến nó đúng là chà đạp ý kiến và nghệ thuật của đại sư, hoàn toàn đi ngược lại với ý của đại sư.

Lý Minh Đồng chỉ vào màn hình chiếu, không khách khí chút nào phê phán Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt của ông ta như nổi lửa, nội tâm khô nóng, cả người đều ở vào trạng thái hưng phấn cực độ xem người ta xấu mặt.

Ông ta muốn hung ác chỉnh Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua Lý Minh Đồng, trên mặt không có chút biểu tình nào hết.

Kỳ thật, khi cậu ấy biết được mọi người muốn cho Tống Giai đại sư xem dự án hấp dẫn thu hút đầu tư nhà đất thì cậu ấy đã biết đây là bàn cờ do Lý Minh đồng tỉ mỉ tính toán.

Trước đó, Lý Minh Đồng đã mạnh mẻ kêu hắn trình bày dự án hấp dẫn thu hút đầu tư nhà đất, nhắc đi nhắc lại là trọng điểm về thương nghiệp, cường điệu hóa tỉ lệ lợi ích, tỉ lệ lợi nhuận thu được, chỉ sợ tất cả đều là âm mưu! Để cho trong đầu mình điều là lợi ích về thương nghiệp, đầu tư, lợi nhuận, tiền! Để cho lúc mình trình bày với đại sư sẽ kiềm long không được nói ra những ý này, như vậy sẽ khiến đại sư không thích làm phật long đại sư.

Bạch Tiểu Thăng có chút bội phục Lý Minh Đồng.

Người này tâm kế cũng thật độc ác.

Mấu chốt là ông ta gan rất lớn!

Lý Minh Đồng là đem Tống Giai đại sư, Ngô Khải Binh khu trưởng, hai vị tổng giám đốc Thượng Văn Thư, Vương Duệ làm quân cờ, đem Bạch Tiểu Thăng hắn làm địch nhân!

Mà những người gọi là quân cờ này, ai cũng đề là người có chức vị lớn hơn hắn.

Bạch Tiểu Thăng tự hỏi, nếu là mình, thì mình có đủ gan để làm như vậy không.

Bởi vậy có thể thấy được, để đối phó với mình Lý Minh Đồng đã nhẫn nãi, đánh đổi lớn như thế nào.

- Bạch Tiểu Thăng, tôi cho cậu biết, cho mọi người trong phòng của cậu thời gian lâu như vậy, không lẽ câu không làm được gì sao! Hạng mục này chúng ta thiết kế theo ý tưởng gì, là thương nghiệp cùng nhân văn dung hợp, nhân văn thương nghiệp. Cậu nhìn cái dự án hấp dẫn thu hút đầu tư này xem, chỗ nào là quan tâm đến nhân văn, cậu chỉ cho tôi xem!

Lý Minh Đồng quát lớn, không một chút lưu tình.

Cái này là ngay trước mặt các lãnh đạo và đại sư làm cho Bạch Tiểu Thăng mất mặt!

Các nhân viên, trưởng phòng khác đều ngây người, không dám thở mạnh.

Diệp Tử thì nổi giận.

Lý Minh Đồng ở trước mặt mọi người đổi trắng thay đen, bịa đặt tất cả, nàng thật muốn xông lên cho hắn một trận, bác bỏ hết tất cả.

Lão Vương, Tiểu Tống hai người gấp gáp chạy qua một người giữ tay, một người che miệng đem cô ấy kéo trở lại.

Khá lắm, một tiểu nhân viên ở Bộ Phận Phát Triển, cũng dám ngay ở trước mặt lãnh đạo đòi đánh Phó quản lý!

Bạch Tiểu Thăng thật là làm lãnh đạo rất tốt!

- Bà nội của tôi ơi, đừng có làm cho tiểu Bạch loạn thêm nữa, cố làm như vậy là để cho người ta có cớ gán thêm nhiều tội trạng cho tiểu Bạch đấy!

Lão Vương hạ giọng, gấp rút khuyên một câu, cùng Tiểu Tống kéo nàng đi.

Bạch Tiểu Thăng bất động thanh sắc, nhìn Lý Minh Đồng phẫn nộ trách cứ mình, khóe miệng thủy chung treo nụ cười nhạt nhẽo.

- Cười, cậu còn cười được à!

Lý Minh Đồng lửa giận tăng vọt.

- Cậu viết đơn từ chức đi đây là mệnh lệnh.

- Làm vậy đúng hay không quản lý Trần.

Lý Minh Đồng hỏi Thượng Văn Thư bên người, một mực không có lên tiếng âm thanh Trần Đại Nha.

Trần Đại Nha dần mặt ra, có thể Lý Minh Đồng đang hỏi hắn. Nhưng hắn nhìn không ra cảm xúc của Tống Giai đại sư, Ngô Khải Binh khu trưởng cũng vô ý thức nhìn tới.

Trong lòng Trần Đại Nha đem Lý Minh Đồng chửi mắng, nhưng ngoài mặt cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

- Đúng.

Thượng Văn Thư nguýt hắn một cái, Trần Đại Nha lần này thật có cảm giác ủy khuất.

Tôi còn có thể làm sao, tất cả đề có giấy trắng mực đen, phải dựa theo nguyên tắt mà làm mọi người đều đang đứng xem hắn không thể làm trái được!

- Tốt! Cậu nghe rõ rồi chứ, nguyên tắt là nguyên tắt, bất luận người nào cũng không thể vi phạm!

Lý Minh Đồng cố ý cất cao giọng, cười lạnh không thôi.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu có nhận phạt hay không! Cậu, còn lời gì để nói không?