Chương 11

Một dòng suối uốn lượn theo địahình, sát bên bờ suối là những gốc cổ tùng, bốn bề dã thảo xanh rờn, cách bờsuối không xa lắm là một tòa bảo lớn đứng sừng sững, trơ trọi. Đây chính làThiên hạ đệ nhất Giao Long bảo, tương truyền Giao Long bảo là một trong ba đạibảo lớn nhất võ lâm mà Giao Long bảo đứng đầu.


Bỗng trước bảo có ba bóng người lướttới nhanh như chớp, chính là Đông Phương Thanh Vân và hai tì nữ. Đông PhươngThanh Vân dừng lại, đảo mắt quan sát tứ bề một lượt rồi nói :


- Tiêu, Lâm hai cô nương, chúng tavào bảo đi.


Vừa nói chàng vừa tung mình lên,thân hình tựa như đại bàng vỗ cánh, thoáng chốc đã bay cao hơn mười trượng.Tiêu, Lâm nhị vị cô nương đều như tiên nữ lướt song song bay lên nhảy vào trongbảo.


Đông Phương Thanh Vân vừa ổn trọngcước bộ, đã có tiếng quát vang trời cất lên :


- Bằng hữu phương nào vô cớ xâm nhậpbổn bảo?


Đông Phương Thanh Vân ngước mắttrông ra đã thấy hai tên đại hán đứng cách mười hai trượng phía trước, chàngbèn cất giọng lạnh lẽo.


- Các ngươi hãy kêu Tư Mã Dung lãoquỷ ra đây?


Lúc này trời đã rạng sáng, ánh bìnhminh đã soi rõ mặt người.


Hai tên đại hán thấy một thiếu niênăn vận tồi tàn, dám mở miệng ngạo cuồng, bèn chẳng nói chẳng rằng lao tới tựahổ đói vồ mồi, chớp mắt đã công liền bốn chưởng.


Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ mộttiếng, vận thần công, đứng im bất động. Chỉ nghe hai tiếng binh binh, hai đạihán bị sức phản chứng của chưởng lực phải thối lui mấy bước, ngã ngồi xuốngđất. Đúng lúc ấy, một thanh âm nhỏ nhẹ ôn hòa vọng tới :


- Các hạ có phải là Đông PhươngThanh Vân hồi đêm đã giết Bắc Tú cùng Giao Long song tôn không?


Lời vừa dứt một trung niên hán tửthân hình thanh tao hiện ra.


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Đúng vậy, ngươi là Giao Long bảochủ Tư Mã Dung hả?


Trung niên hán tử đáp :


- Đúng vậy, xin hỏi các hạ có việcgì mà giá lâm tệ bảo?


Đông Phương Thanh Vân chẳng nóichẳng rằng, song thủ cất lên ngang ngực đẩy mạnh ra, một luồng kình phong réolên ồ ồ, cuốn về phía Tư Mã Dung. Trung niên hán tử, Tư Mã Dung biến sắc, vộitung mình lùi lại hai thước quát :


- Các hạ muốn gì?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:


- Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết? Bổnthiếu gia không giết người vô cớ, mau động thủ, bổn thiếu gia không có thời giangiỡn chơi với ngươi.


Tư Mã Dung gằn giọng :


- Thinh danh của các hạ sớm đã vangdội võ lâm, người người khâm phục, vậy mà hôm nay vì sao chưa phân rõ trắng đennhư vậy, có việc gì cũng phải nói rõ mới được.


Đông Phương Thanh Vân gầm lên :


- Nói rõ, hừ, ngươi chỉ vì dục vọngđã hèn mạt âm mưu giết chết nghĩa phụ ta, bắt cóc nghĩa mẫu ta, chẳng lẽ ngươicòn chối ư?


- Nghĩa phụ của các hạ là ai?


- Phu thê Nam Cung?


Tư Mã Dung biến sắc nói :


- Các hạ phải chăng muốn nói NamCung Phong tiên sinh bị sát hại. Nam Cung phu nhân bị bắt cóc ư?


Thanh âm mang vài phần gấp gáp runrẩy, Đông Phương Thanh Vân tuy nộ khí xung thiên cũng phát giác giọng nói củaTư Mã Dung có điều kỳ dị, chàng lạnh lùng :


- Lẽ nào không phải do ngươi làm?


Tư Mã Dung vội lao tới, giọng runrẩy :


- Nam Cung phu thê làm sao mà chết?


Đông Phương Thanh Vân càng thêm nghihoặc, chàng thấy Tư Mã Dung lời lời đều phát tự đáy lòng, bèn nói :


- Ngươi còn chưa trả lời cho ta haycó phải ngươi hãm hại Nam Cung phu thê không?


Tư Mã Dung mắt rưng rưng lệ, giọngnghẹn ngào :


- Nhị ca vì sao mà chết, từ khi caca nghe lời người gièm pha cùng đệ động thủ, sau đó bỏ đi tiểu đệ lúc nào cũngdò hỏi tung tích để giải thích hiểu lầm, nhưng, nhưng ca ca đã chết mà không kịpnói lời giã biệt... Đông Phương Thanh Vân vì sao các hạ lại cho rằng tại hạ hãmhại ca ca.


- Vì ngươi từng đem lòng yêu mến NamCung phu nhân?


Tư Mã Dung cất giọng thê lương :


- Phải, tại hạ tuy đem lòng thươngyêu nhị tẩu, nhưng đó là việc xảy ra trước khi họ kết nghĩa trăm năm, sau đótại hạ nghĩ rằng nhị tẩu gả cho nhị ca hay gả cho tại hạ cũng đều đáng mừng cả,do vậy tại hạ bèn tới chúc mừng. Nào ngờ, khi tại hạ tìm đến thì phát sinh sựcố.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng hỏi:


- Sự gì?


Tư Mã Dung thở dài :


- Ôi, nhắc tới tại hạ lại thấy lòngđau, tại hạ cùng Nam Cung tiên sinh kết nghĩa huynh đệ, bị hiểu lầm mà thành racừu địch, khi nhị ca thấy tại hạ thì bèn nói rằng có phải tại hạ đến tỉ kiếmvới mình không, khi đó tại hạ cho rằng nhị ca nói đùa do vậy cũng cười nói rằngđến để so kiếm cùng chúc mừng. Nam Cung nhị ca chẳng nói chẳng rằng tuốt kiếmcông liền. Khi đó tại hạ cả kinh biết rằng nhị ca đã hiểu lầm, do vậy tại hạvừa tránh vừa giải thích. Nhưng nhị ca chẳng đếm xỉa lấy nửa lời, sau tại hạphải bỏ ra xa, hỏi vì cớ gì nhị ca động thủ. Nam Cung nhị ca nói rằng muốn tiêudiệt tình địch. Lúc ấy tại hạ thực có khổ mà không nói ra được, tiếp đó tại hạhỏi mấy câu nữa, song nhị ca chẳng trả lời. Vì vậy tại hạ cũng bực tức bỏ đi. Khiấy tại hạ nghĩ rằng đợi khi Nam Cung nhị ca bình tĩnh lại rồi giải thích cũngkhông muộn. Cách một năm tại hạ tới tìm thì Nam Cung nhị ca đã dọn đi nơi khác,nay tại hạ lại thấy các hạ tới đòi báo cừu, vậy xin hỏi các hạ nghe ai nói.


Đông Phương Thanh Vân bán tín bánnghi đáp :


- Vốn bổn thiếu gia cũng không biết,nhưng được nghe mẫu thân nói rằng ngươi có ân oán với nghĩa phụ nghĩa mẫu, đêmqua phía cửa Đông gặp Bắc Tú cùng hai lão dâm ma, chính chúng đã chứng thực.


Tư Mã Dung cất giọng giận dữ :


- Lòng lang dạ sói.


- Bắc Tú chẳng phải là Thiếu bảo chủsao?


- Y là hài tử của đại huynh tại hạ,tại hạ đem y về nuôi dưỡng đến lớn, nào ngờ y lại không theo chính đạo, chuyêngian dâm kết đảng với song tôn hành ác, muốn đoạt lấy ngôi Bảo chủ của tại hạ,vì tại hạ cô thế đành im lặng không nói, đêm qua các hạ trừ đi hậu hoạn lòngmừng khôn xiết, chính đang muốn đi bái tạ thì các hạ tới.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :


- Thực không phải ngươi là kẻ chủmưu sao?


Tư Mã Dung đáp :


- Tại hạ chưa từng hổ thẹn với chínhmình, tại hạ không phải là kẻ bất nhân bất nghĩa.


- Làm sao ta tin được.


Đột nhiên sau lưng chàng một thanhâm sắc nhọn cất lên :


- Di lão thân có thể bảo đảm Tư MãDung không phải là kẻ bất nghĩa.


Đông Phương Thanh Vân giật mình quaylại thì thấy Tiêu Sương La Sát đã đứng đó từ bao giờ. Lại nghe Tiêu Sương LaSát nói :


- Tiểu tử, võ công của ngươi đã caosiêu phi phàm, báo cừu tuy là đại sự cũng không nên gấp, đợi đến khi làm rõchân tướng thì báo cừu cũng không muộn, thiên hạ rộng lớn nhưng chỉ cần ngươinói một câu, thất đại môn phái sẽ hợp lực điều tra rõ sự này.


Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :


- Ngươi nói nghĩa phụ của ta là nhịca, vậy đại ca là ai?


Tư Mã Dung nói :


- Thiên Độc thư sinh, Chung Tú Lữ.


- Phải chăng y là phụ thân của BắcTú Chung San Huy.


- Đúng vậy?


- Hừ, cha nào tất có con nấy, đâycũng là mối khả nghi, song ngươi cũng vẫn chưa thoát khỏi bị liên lụy, có mộtngày bổn thiếu gia có chứng cớ là do ngươi làm kẻ chủ mưu, ta thề sẽ phanh thâyngươi làm trăm mảnh.


- Đương nhiên, nhưng các hạ có thểkể lại tỉ mỉ mọi sự cho tại hạ biết được không?


Đúng lúc ấy, một bóng người tiến vàoGiao Long bảo, người này chính là Thiên Độc thư sinh, Tiêu Sương La Sát vừathấy lão, bèn nói :


- Lão quỷ, ngươi cũng tới đây sao?


Thiên Độc thư sinh lẳng lặng khôngđáp, tiến tới gần Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân đang kể lại sựtình nghĩa phụ bị giết ra sao, nghĩa mẫu bị bắt như thế nào mà nhất nhất kểlại, khiến Tư Mã Dung luôn miệng thở dài.


Thiên Độc thư sinh đã ngấm ngầm nuôiý hãm hại Đông Phương Thanh Vân, lão từ từ dịch chuyển cước bộ tới sau lưngchàng, đợi cơ hội ám toán. Lúc ấy Đông Phương Thanh Vân kể đến chỗ thương tâmnhất thì nước mắt chan hòa, thân hình run bần bật.


Tiêu Phụng Hoàng thấy vậy bèn bướcđến, rút khăn ra lau nước mắt cho chàng, dịu dàng nói :


- Tướng công hãy bình tĩnh, cườngđịch đang ở trước mặt.


Thiên Độc thư sinh đang muốn hạ thủ,chợt nghe như vậy bất giác giật mình biến sắc, chỉ là lão vốn có tật giật mình,nghe người nói trúng tim đen thì không khỏi kinh hãi. Tiêu Sương La Sát thấylão khác thường bèn bước tới hỏi :


- Lão quỷ, ngươi muốn làm gì vậy?


Thiên Độc thư sinh đang khi hối hậnđành bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở, lập tức quát :


- Kiếm y đòi nợ?


Đông Phương Thanh Vân quay phắt lại,lạnh giọng :


- Ngươi muốn báo cừu cho nhi tử thìcứ kiếm bổn thiếu gia là được.


Thiên Độc thư sinh tức giận, sát cơlóe lên trong mắt, lão thầm nghĩ :


"Ta không lợi dụng cơ hội nàyđể hạ sát tiểu tạp chủng chỉ e sau này hắn điều tra ra ta là kẻ chủ mưu hãm hạiNam Cung phu thê thì hỏng"


Nghĩ tới đây, lão chẳng nói chẳngrằng lập tức động thủ, tả thủ bỗng phóng ra, xỉa tới huyệt khí bái, đồng thờihữu thủ vung lên vỗ xuống Thiên linh cái của Đông Phương Thanh Vân. Công thế uymãnh, xuất thủ nhanh như chớp giật.


Đông Phương Thanh Vân hoàn toànkhông ngờ lão sẽ xuất thủ mà không kể gì tới qui cũ giang hồ, nên đã bị trúngđòn. Trong lúc hoàn toàn không giới bị, chỉ nghe một tiếng hự... thân hìnhchàng tựa diều đứt dây bay ra xa bốn trượng.


Tiêu Phụng Hoàng kinh hãi vội phithân tới đỡ. Lâm Nhật Hoa hét :


-Vô sỉ, ngươi dám ám toán Thiếuchủ...


Lời nói chưa dứt nàng vung song thủphát liền hai chưởng. Sự tình diễn biến quá bất ngờ, khiến Tiêu Sương La Sáttrở tay không kịp đứng ngẩn người nhìn. Đã nghe Thiên Độc thư sinh cười nhạt :


- Tiểu nha đầu, ngươi muốn chết sao?


Vừa nói lão vừa đề tụ đủ mười thànhcông lực công ra một chưởng, lão biết vô độc bất trượng phu, nên muốn mộtchưởng này phải đả thương Lâm Nhật Hoa để diệt trừ hậu hoạn. Nào ngờ khi chưởngphong va chạm, Thiên Độc thư sinh cảm thấy một luồng lực đạo mãnh liệt ập tới,khiến lão lảo đảo thoái lui hai bước, mà Lâm Nhật Hoa chỉ thóai bộ nửa bước,thực là sự tình vượt khỏi mọi tiên liệu của Thiên Độc thư sinh.


Chỉ nghe Lâm Nhật Hoa quát :


- Súc sinh, mau thường mạng?


Song chưởng múa tít tiếp tục côngkích. Lúc này Tiêu Phụng Hoàng đã đỡ được Đông Phương Thanh Vân, chỉ nghe chàngnói :


- Tiêu cô nương, hãy bảo vệ...


Vừa nói chàng vừa ngồi xuống vậncông điều tức. Thiên Độc thư sinh nằm mộng cũng không thể ngờ tiểu nha đầu tuổimới đôi mươi mà lại có nội công thâm hậu đến vậy, bèn không dám khinh địch thấyLâm Nhật Hoa vung chưởng tấn công, lão chỉ cười nhạt một tiếng, song thủ hợplại theo thế "Đồng Tử Bái Quan Âm" rùng mình xuống tấn, vận lực đẩyra một chưởng nghênh tiếp chưởng lực của Lâm Nhật Hoa.


Hai luồng kình phong giao nhau, chỉnghe một tiếng ầm, cát bụi tung mù trời, mặt đất rung từng chập, chưởng thanhtựa sấm rền. Thiên Độc thư sinh đứng không vững lảo đảo thoái lui mấy bước. LâmNhật Hoa cũng thoái lui hai bước, so ra nàng đã chiếm thế thượng phong. ThiênĐộc thư sinh thấy thế bất lợi, vừa khi định quay người đào tẩu, bỗng nghe TiêuSương La Sát rít lên :


- Súc sinh, ngươi ác còn hơn cầmthú, tiếp chiêu.


Lời vừa dút, quái ảnh cuốn tới trùngtrùng, hàn quang phát ra ghê rợn. Thiên Độc thư sinh cả kinh :


- Chúng ta là cố giao, ngươi điênrồi sao?


Tiêu Sương La Sát thêm ba thành cônglực, miệng quát :


- Khi trước lão nương có mắt như mù,hiện tại mới thấy ngươi còn thua loài chó, tiếp chiêu.


Chỉ trong nháy mắt, song phương đãcông kích hơn ba mươi chiêu. Đông Phương Thanh Vân sau khi vận công điều tứcmấy lượt mới phục hồi công lực, tinh thần hứng khởi. Chàng mới gầm lên mộttiếng tựa rồng ngâm hổ rống, thân hình theo tiếng gầm nhảy vọt lên cao, xoaytít, chợt nhanh như điện lao xuống, chỉ nghe ầm ầm, tiếp đó hai tiếng hự, ThiênĐộc thư sinh và Tiêu Sương La Sát bỗng nhiên rời nhau ra ai nấy đều lảo đảothoái lui hơn ba thước. Mà Đông Phương Thanh Vân đứng sừng sững giữa trườngđài, tựa cây ngọc trước gió, chàng trừng mắt nhìn thẳng vào mặt Thiên Độc thưsinh quát :


- Tiêu Sương tiền bối nói không sai,ngươi quả nhiên còn thua loài cẩu tạp chủng.


Ngươi tránh nạn trong phòng ta,người của ta lại còn giải nguy cho ngươi, vậy mà ngươi đem oán báo ân, ám toánta, bổn thiếu gia thề hôm nay sẽ phân thây ngươi. Trước khi chết có gì trăngtrối nói mau.


Thiên Độc thư sinh kinh tâm độngphách, lão không ngờ một thiếu niên vắt mũi chưa sạch, miệng còn hôi sữa mà đãluyện được một thân kim cương bất hoại, lão quá kinh hãi không nói được câunào.


Đông Phương Thanh Vân cười gằn :


- Chẳng phải bổn thiếu gia tàn độc màlà súc sinh ngươi quá ư gian hiểm, hôm nay ngươi chết cũng không oán được ta.


Dứt lời, song chưởng vận đủ mườithành công lực đẩy ra, miệng quát :


- Cẩu tạp chủng, tiếp chưởng.


Thiên Độc thư sinh nào dám nghênhtiếp, tung mình né tránh. Cùng lúc ấy từ đâu vẳng lại một thanh âm nhu hoà nhã:


- Đông Phương Thanh Vân, ngươi ởđâu...


Đông Phương Thanh Vân bất giác đứngsững người như bị sét đánh. Thiên Độc thư sinh bèn thừa cơ tung mình vuột khỏitường thành đào tẩu.


Một mùi hương kỳ dị theo gió thoảngtới.


Bỗng một tiếng rú thê thiết vanglên, mọi người thảy đều đã biết Thiên Độc thư sinh đã lọt vào tay Hận Thiên Nữ,vì mùi hương chưa nồng nên thần trí của Đông Phương Thanh Vân vẫn tỉnh táo,chàng vội nói :


-Tiêu, Lâm cô nương mau nghe lệnh.


Tiêu Phụng Hoàng và Lâm Nhật Hoa bènquì xuống, Đông Phương Thanh Vân nói :


- Hai cô nương hãy cùng Tiêu Sươngtiền bối rời khỏi đây ngay.


Tiêu Phụng Hoàng biến sắc :


- Thiếu chủ...


Đông Phương Thanh Vân ngắt lời :


- Không được trái lệnh. Tiêu Sươngtiền bối không chịu đi thì dùng võ công đem đi, mau tuân lệnh.


Tiêu, Lâm hai vị cô nương nào dámcãi lệnh, đành nói :


- Tuân lệnh, Thiếu chủ...


Nên biết khi xưa Tam Bí võ công cáithế nên mệnh lệnh nặng tựa Thái Sơn, môn đồ phải tuyệt đối chấp hành, khôngđược trái lệnh. Tiêu, Lâm hai vị cô nương đã được Tọa Long Sinh nuôi dạy từ nhỏnên việc phục tùng mệnh lệnh đã là thói quen.


Do vậy Tiêu, Lâm hai vị cô nươngđành phải rời xa, nước mắt lưng tròng mà đi.


Trong chớp mắt mê hương mỗi lúc mộtnồng, khiến Đông Phương Thanh Vân toàn thân mềm nhũn, công lực tiêu tán. Lúcnày Hận Thiên Nữ đã xuất hiện, vừa thấy Đông Phương Thanh Vân, mụ cười tươi nhưhoa, tiến tới ôm lấy chàng.


Đông Phương Thanh Vân tuy lửa hậnthiêu cháy tâm can, nhưng tứ chi vô lực, đành giương mắt đứng nhìn.


Hận Thiên Nữ dịu dàng nói :


- Rốt cục, tiện thiếp đã tìm đượctướng công.


Nói đoạn Hận Thiên Nữ thi triểnkhinh công đem Đông Phương Thanh Vân rời khỏi Giao Long bảo.


Lưng chừng ngọn Vọng Hà phong tại VuSơn, thời gian vào lúc hoàng hôn, mây ngũ sắc phủ kín bầu trời. Gió vi vút thổiqua một gian nhà cỏ, cuốn tung bức rèm lụa, trong gian phòng có đặt một chiếcgiường trang trí tinh xảo, trên giường có một thiếu niên đang ngủ, chàng chínhlà Đông Phương Thanh Vân.


Đã thấy Đông Phương Thanh Vân tựa hồvừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, chàng mở mắt ra, ngạc nhiên không biết nơinày là đâu, tại sao mình lại nằm đây? Khi chàng bật dậy, mới phát giác toànthân mềm nhũn, muốn cất tiếng gọi cũng chỉ phát được mấy tiếng ú ớ vô nghĩa.Sau thoáng kinh hoàng, chàng gắng gượng bò lên. Hiện thời chàng biết mình đangở đâu, và cũng biết rằng chỉ vì sự nông nổi nhất thời, trúng phải mê hương, lọtvào tay Hận Thiên Nữ. Lúc này bỗng nghe tiếng lạch cạch, cửa phòng khẽ mở ra,trên khuôn cửa xuất hiện một mỹ nhân ăn vận cực kỳ sang trọng, nữ nhân chính làHận Thiên Nữ. Hận Thiên Nữ xông qua đám màn trướng bước tới trước giường dịudàng :


- Tướng công đã tỉnh giấc rồi ư?


Đông Phương Thanh Vân lại thấy mùihương kỳ dị xộc vào mũi, chàng vội vận công bế khí. Hận Thiên Nữ mỉm cười dâmđãng, sóng mắt tình tứ đưa ngang, mụ bỗng đưa đôi tay trắng nõn ra ghì lấy đầuĐông Phương Thanh Vân áp vào ngực mình, thần trí Đông Phương Thanh Vân quaycuồng chao đảo...




Vầng thái dương đã trốn vào trongmây, trên đường sơn đạo khúc khuỷu nơi sường núi hiện ra hai bóng ảnh đang phithân lao đi như tên bắn, chỉ trong nháy mắt đã có thể thấy rõ hai người này làai.


Đó là hai thiếu nữ vô cùng xinh đẹp,thanh tú siêu phàm, người đi trước là Tiêu Phụng Hoàng, người sau là Lâm NhậtHoa.


Vẻ mặt cả hai đều lộ vẻ sầu thương,đã nghe Tiêu Phụng Hoàng thở dài :


- Lãnh Tuyết Quyên nói không thấyThiếu chủ ở Quỷ lâm và Ma cung, mà Hận Thiên Nữ mười ngày nay cũng không xuấthiện, chẳng lẽ mụ còn có nơi ẩn thân khác sao?


Lâm Nhật Hoa nói :


- Có lẽ như vậy, đến loài mèo hoangcòn có mấy cái hang thì đường đường một Tổng giáo chủ không có lấy vài ngôibiệt điện hay sao?


Trong lúc uất hận Lâm cô nương đã víHận Thiên Nữ chẳng khác loài mèo hoang.


Đã thấy Tiêu Phụng Hoàng gật đầu :


- Nhưng chúng ta lại không biết ởđâu.


Khi xuyên qua một cánh rừng khá rậmrạp, cả hai bỗng phát hiện trước ngoài một trăm trượng có một căn lầu các trangnhã, phát hiện này khiến họ cùng có một tia hy vọng mong manh, chợt đâu một làngió thoáng qua mang theo mùi hương ngây ngất, cả hai cùng nhìn nhau, khẽ ồ mộttiếng. Lâm Nhật Hoa nhất thời cao hứng vừa định lao tới, thì Tiêu Phụng Hoànggiữ lại, hạ giọng :


- Đừng xung động, cường địch ở trướcmặt, chớ nên khinh xuất.


Lâm Nhật Hoa bèn hỏi :


- Vậy phải làm sao?


- Lâm muội muội, võ công của chúngta so với Hận Thiên Nữ thì thế nào?


- Không rõ, chúng ta chưa bao giờdùng tới toàn lực.


- Hận Thiên Nữ có Hữu Hình Vô Ảnhthần công.


- Phải rồi, vậy thì lúc nào mụ cũngcó thể đưa chúng ta về Diêm phủ.


- Đúng vậy, nếu chúng ta mạo hiểm màthất bại thì ai cứu Thiếu chủ? Do vậy chúng ta chỉ được phép thành công màkhông được phép thất bại.


- Vậy thì chúng ta hãy chờ đợi cơhội thâm nhập vào căn phòng giam Thiếu chủ. Tỷ tỷ cứu Thiếu chủ, phát huy thầncông nhanh chóng thoát khỏi hiểm địa, còn muội sẽ cản hậu để kéo dài thời gian.


- Được, cứ vậy mà thi hành.


Thời gian trôi nhanh vùn vụt, chẳngmấy chốc đã đến lúc lên đèn. Tiêu, Lam hai vị cô nương ngưng thần quan sát cănlầu.


Đông Phương Thanh Vân ngồi im bấtđộng, mắt nhìn ra ngoài trời đêm tối tăm lạnh lẽo, tuy thần trí tỉnh táo songtrăm ngàn ý niệm dâng lên, vì sao chàng đã luyện Ban Nhược thần công tới cảnhgiới lộ hòa thuần thanh mà khi ngửi thấy mùi mê hương thì không thể chi trì vàlàm chủ được mình?


Chính khi trăm ngàn ý niệm đang tràolên, cửa phòng chợt mở ra, Hận Thiên Nữ thướt tha bước vào.


Đông Phương Thanh Vân vội nhắm mắtvờ ngủ say. Hận Thiên Nữ ngồi xuống cất giọng ai oán :


-Tướng công là gỗ đá chứ không phảilà người, mười ngày nay tiện thiếp nhiệt tình tiếp đãi tướng công. Cố nhân cónói nhất dạ phu thê bách niên ân ái, chúng ta đã mười đêm làm phu thê, cần phảicó ngàn năm ân ái, vậy mà sao tướng công tiếp đãi tiện thiếp lạnh lùng tựangười dưng như thế?


Mười ngày này Đông Phương Thanh Vâncứ mỗi lần nghe tiếng lạch cạch mở ra, chàng liền vận công bế khí. Với công phutu vi của chàng việc bế khí vài giờ là chuyện không mấy khó khăn. Hận Thiên Nữlại nói :


- Suốt đời tiện thiếp chỉ có một cảmgiác ghê tởm đối với nam nhân, kêu thì đến, đuổi thì đi, vì sao tiện thiếp kêuthì chúng đến, vì chúng đều là phường háo sắc tham dâm, vì sao đuổi thì chúngđi, vì tinh lực của chúng đã bị tiện thiếp dùng Hấp chưởng pháp rút hết, chínhkhi chúng chẳng còn gì để lợi dụng thì nếu không biến thành hoạt thi, cũng biếnthành cái xác vô hồn. Nhưng sau khi gặp tướng công, tiện thiếp mới biết rằngmình cũng cần phải yêu và phải được yêu, chúng ta hoàn toàn không có quan hệcốt nhục, tiện thiếp chẳng phải là tổ mẫu của tướng công. Có lẽ tướng công cũngbiết, mười hai nhân ma của thiếp, kẻ nào võ công cũng cao hơn Thiên Tôn lão quỷmấy bậc, lại có bảy mươi hai hoạt thi, bốn mươi tám yêu nữ, ba mươi sáu tì nữ,tiện thiếp có thể xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Khi ấy, tiện thiếp sẽ làmcỏ võ lâm thiên hạ, chẳng bao lâu nữa toàn bộ võ lâm thiên hạ sẽ lọt vào taytiện thiếp, vì tiện thiếp hận tất cả người trong thiên hạ, nên cái gì thất đạimôn phái, cái gì võ lâm kỳ nhân, đệ nhất cao thủ, phàm những kẻ biết võ côngkhông một ai có thể sống sót, tiện thiếp sẽ giết hết những kẻ mình hận cuốicùng chỉ còn lại hai ta. Chúng ta sẽ sống những ngày tháng ái ân mặn nồng, sauchót tiện thiếp lại đáp ứng cho tướng công, đích thân đi báo cừu rửa hận giếtchết tiện thiếp như vậy chẳng phải thú vị lắm sao? Ha ha...


Giọng Hận Thiên Nữ lúc này chứa đầynỗi thống hận, mụ rít lên điên dại. Cứ như thế, hết lẩm bẩm rên rỉ, oán than,giận dữ, điên cuồng. Hận Thiên Nữ khóc đến hết nước mắt, nói đến hết cả hơisức, đoạn mụ thổi tắt đèn, căn phòng chìm vào đêm tối.


Lúc này đã đầu canh hai, trong cánhrừng, Lâm Nhật Hoa và Tiêu Phụng Hoàng bàn tính kế hoạch đột nhập. Lâm Nhật Hoanói :


- Nhìn kìa, chúng đã tắt đèn rồi.


Tiêu Phụng Hoàng đáp :


- Đúng vậy, hiện mới đầu canh hai,cần phải để chúng ngủ say, ta mới có thể hành động.


Một khắc sau lại nghe thanh âm củaLâm Nhật Hoa :


- Chúng ta đi được chưa?


Tiêu Phụng Hoàng nói :


- Đừng vội, hãy ghi nhớ chúng ta chỉđược thành công mà không được thất bại.


Chỉ cần muội vào phòng ôm lấy Thiếuchủ rồi mau chóng rời khỏi đây để ta ngăn cản Hận Thiên Nữ.


- Được, cầu trời phù hộ cho chúng tacứu được Thiếu chủ.


Dứt lời cả hai cùng thi triển khinhcông tiến tới gần căn lầu. Lâm Nhật Hoa dùng truyền âm nhập mật hỏi :


- Tỉ tỉ có biết là chỗ nào không?


Tiêu Phụng Hoàng cũng dùng truyền âmđáp :


- Cứ lần theo mùi hương khắc biết.


Khi cả hai cô nương tiến vào nơi hậuviện, bỗng sau lưng có tiếng cười nhạt :


- Các ngươi quả là to gan.


Cả hai cùng biến sắc, quay đầu nhìnthì thấy Hận Thiên Nữ đã đứng sừng sững từ lúc nào.


Tiêu Phụng Hoàng vội dịch chuyểncước bộ, cất giọng thản nhiên :


- Không to gan thì đã không dám tớiđây.


Cùng lúc đó, Lâm Nhật Hoa như bóngquỷ mị lao vút vào gian phòng giam Đông Phương Thanh Vân. Mặc dù căn phòng tắtđèn, song với nhãn lực cao minh nàng đã thấy Đông Phương Thanh Vân đang nằmtrên giường. Lâm Nhật Hoa vội lao tới xốc chàng lên.


Lúc này gian phòng chợt sáng bừnglên, đồng thời xuất hiện hai tên yêu nữ. Bên ngoài đã nghe chưởng thanh vangtựa sấm rền kèm theo tiếng cước bộ rối loạn. Lâm Nhật Hoa quay người định tungmình lao ra, chợt đâu đến luồng kình phong ào ào cuốn tới. Lâm Nhật Hoa lập tứcmúa tít hữu chưởng nghênh tiếp.


Bên ngoài đã nghe thanh âm lạnh lẽocủa Hận Thiên Nữ cất lên :


- Tiểu nha đầu, ngươi đã mấy bậnkhiến ta phải phiền não, khi trước ta đã tha tội chết, lần này thì không dễdàng vậy đâu.


Dưới ánh trăng u ám, chỉ thấy TiêuPhụng Hoàng và Hận Thiên Nữ đứng cách nhau hai trượng, đã nghe Tiêu Phụng Hoàngcười nhạt :


- Phải thử mới biết dễ hay không.


Mắt lóe sát cơ, Hận Thiên Nữ quát :


- Tiếp chiêu.


Dứt lời, Hận Thiên Nữ đã xuấtchưởng, chưởng thế cực kỳ quái dị, chưởng chiêu đi được nửa chừng bỗng biếnchiêu phân ra hai bên tả hữu, nháy mắt, một luồng hàn phong nổi lên khiến TiêuPhụng Hoàng cảm thấy hàn khí nhập thấu xương, nàng khẽ hừ một tiếng, thân hìnhtựa bóng u linh lướt ra sau năm thước. Tiêu Phụng Hoàng biết Hận Thiên Nữ đãluyện thành Hữu Ảnh Vô Hình thần công, nên không dám chính diện nghênh tiếp,đành dùng Du đấu đấu pháp, kéo dài thời gian để Lâm Nhật Hoa thừa cơ đào thoát.Nhưng Hận Thiên Nữ là người từng trải giang hồ, lịch duyệt có dư, nào lại khôngbiết ý đồ của Tiêu Phụng Hoàng. Hận Thiên Nữ luôn miệng cười nhạt, liên tụccông kích, thoáng chốc chỉ thấy chưởng ảnh đầy trời, chưởng lực uy mãnh, chưởngthanh gào thét tựa thiên binh vạn mã xung trận, kình phong cuồn cuộn ập tới.


Tiêu Phụng Hoàng cười nhạt mộttiếng, giơ tay giang ngang tựa phi bằng tung cánh, và nhanh như ưng đói vồ mồiđáp xuống sau lưng Hận Thiên Nữ, mấy động tác giang tay, tung mình lao xuốngnhư hòa thành một thế, cơ hồ khó phân biệt đâu là trước đâu là sau.


Trong phòng lúc này cuộc đấu cũng ácliệt không kém, hai tên yêu nữ xuất chưởng liên miên bất tuyệt, căn phòng nhỏrung lên từng hồi. Lâm Nhật Hoa biết không thể kéo dài tình thế này, nàng vộithi triển thân hình, Lâm Nhật Hoa biến thành sáu, bảy bóng ảnh. Cùng lúc ấy lạicó thêm hai tên đại hán nhảy vào, kèm theo chưởng phong mãnh liệt. Sáu, bảybóng ảnh bỗng nhiên phân ra bốn hướng đào tẩu, trong nhất thời hai yêu nữ cùnghai tên đại hán không biết đâu là người thật, đâu là người giả, đứng sững ngườinhìn. Lợi dụng khoảnh khắc này, Lâm Nhật Hoa tung mình lao ra ngoài. Thân hìnhcòn lơ lửng trên không đã nghe Hận Thiên Nữ quát :


-Buông tướng công của ta xuống.


Tiếp ngay sau đó từ mé hữu, phongthanh rít lên veo véo, Lâm Nhật Hoa vội đề khí tung mình lên hơn hai trượng,tránh khỏi công thế của Hận Thiên Nữ. Nhưng khi chân vừa chạm đất, Lâm Nhật Hoađã nghe tiếng ám khí xé gió bắn tới sau gáy, nàng vội la lên :


-Tỷ tỷ, mau đón lấy Thiếu chủ...


Vừa nói nàng vừa vung mạnh song thủđẩy Đông Phương Thanh Vân về phía Tiêu Phụng Hoàng, đồng thời lao mình về phíatrước, lộn đi mấy vòng. Tiêu Phụng Hoàng tung mình lên đón lấy Đông PhươngThanh Vân. Hận Thiên Nữ cũng lao lên, hữu thủ xỉa tới hậu tâm Tiêu Phụng Hoàng.Giữa lưng chừng trời, Tiêu Phụng Hoàng chợt nhảy lên hơn ba trượng tránh thoátthế công của Hận Thiên Nữ trong đường tơ kẽ tóc. Hận Thiên Nữ như bóng tùyhình, cũng bay vọt theo, chiêu thức không đổi vẫn xỉa tới hậu tâm Tiêu PhụngHoàng.


Bỗng một bóng đen tựa sao xẹt laotới chắn giữa Tiêu Phụng Hoàng và Hận Thiên Nữ, chỉ nghe một tiếng nổ kinhthiên động địa, cả ba đều nhanh chóng đáp xuống.


Người vừa chắn giữa Hận Thiên Nữ vàTiêu Phụng Hoàng vừa rồi là một đại hán thân hình khôi vĩ, mặt che một vuôngvải đen, đã nghe đại hán bịt mặt nói :


- Hai vị cô nương mau rời khỏi đây,để tại hạ cản Hận Thiên Nữ được rồi.


Hận Thiên Nữ tức tối gầm lên :


- Đi hả, nói quá dễ.


Vừa nói mụ vừa vung chưởng công kíchTiêu Phụng Hoàng. Đại hán bịt mặt phi thân phát chưởng nghênh tiếp, miệng quát:


- Còn chưa đi mau?


Tiêu, Lâm hai vị tì nữ không dámchậm trễ vội thi triển khinh công phi thân đi mất. Hận Thiên Nữ thấy vậy hétlên lanh lảnh, thân hình nhanh như chớp lao về phía đại hán bịt mặt, miệng quát:


- Ngươi là ai?


Đại hán bịt mặt vừa ung dung tránhthoát công thế của Hận Thiên Nữ vừa nói :


- Bạch Sa lão nhân.




Mấy ngày sau, Đông Phương Thanh Vânvà hai vị Tiêu, Lâm cô nương đã vào địa phận núi Võ Đang. Tiêu Phụng Hoàng vốnmuốn tìm gặp Chưởng môn phái Võ Đang giúp Đông Phương Thanh Vân điều trị thươngthế, song rốt cục chỉ e người của Quỷ lâm và Ma cung biết được sẽ tới gây họacho phái Võ Đang, nên họ đành tìm một sơn động nhỏ để ẩn thân.


Nguyên từ sau khi Đông Phương ThanhVân được hai vị tì nữ cứu thoát, toàn thân chàng vẫn mềm nhũn vô lực, muốn vậncông cũng không thể được. Tiêu Phụng Hoàng sau nhiều lần xét mạch cũng chỉ biếtchàng bị điểm huyệt bằng độc môn thủ pháp mà thôi. Đông Phương Thanh Vân hữukhí vô lực, tựa người tàn phế, luôn miệng thở dài buồn bã...


Đúng lúc này, phía ngoài cửa sơnđộng có tiếng cước bộ dịch chuyển. Đông Phương Thanh Vân tuy công lực tiêu tánnhưng thính giác vẫn vô cùng linh mẫn, chàng vội lên tiếng :


- Bằng hữu phương nào giá lâm, xincho biết quí tánh đại danh?


Ngoài động có tiếng đáp :


- Tại hạ là Bạch Sa nhân, chẳng haycác hạ có phải là Đông Phương thiếu chủ, mấy ngày trước được hai vị tì nữ cứuthoát khỏi Vu Sơn đó không?


Tiêu Phụng Hoàng nhận ra thanh âmcủa người đã trợ chiến nàng mấy đêm trước, nàng vội đáp :


- Đúng vậy, nhờ ơn cứu viện thoáthiểm, xin hỏi các hạ có điều chi chỉ giáo?


Bạch Sa lão nhân đáp :


- Chỉ là tại hạ biết quí Thiếu chủbị Hận Thiên Nữ dùng độc môn thủ pháp phong bế huyệt đạo. Chẳng hay tại hạ cóthể vào xem xét bệnh tình của quí Thiếu chủ được không?


Tiêu Phụng Hoàng vội đáp :


- Thỉnh các hạ quá bộ.


Tiếp đó có tiếng cước bộ vọng tới,trong giây lát Bạch Sa lão nhân đã tiến vào, vừa tiến vào Bạch Sa lão nhân bènhỏi :


- Xin hỏi các hạ có thể tin tại hạđược không?


Đông Phương Thanh Vân khẽ gật đầunói :


- Đại ân của các hạ, tại hạ tâmlĩnh, có ý đâu không tin. Mời.


Bạch Sa lão nhân bèn quì xuống, nắmlấy uyển mạch của Đông Phương Thanh Vân, bỗng lão nhân khẽ giật mình. TiêuPhụng Hoàng biến sắc, vội hỏi :


- Phải chăng các hạ đã phát hiệnđược điều gì?


Bạch Sa lão nhân hỏi :


- Đông Phương huynh có thể bế khíđược không?


Đông Phương Thanh Vân khẽ gật đầu,một thoáng vui mừng chợt lóe lên trong mắt, Bạch Sa lão nhân nói :


- Huynh đài đã trúng Tây bàn phápcủa Hận Thiên Nữ, chỉ e nhất thời khó điều trị, nếu huynh đài tin tại hạ, tạihạ sẽ đem huynh đài đi gặp một vị bằng hữu để điều trị, không biết ý huynh đàithế nào?


Đông Phương Thanh Vân bỗng hỏi :


- Tây bàn pháp là gì?


- Điều này tại hạ không rõ lắm, chỉbiết rằng Tây bàn pháp có nguồn gốc từ Huyền Mê Ma Kinh mà thôi.


- Bạch Sa lão nhân không phải là tênthực của các hạ, phải không?


- Đúng vậy, vì phụng lệnh gia sư nênkhông thể nói thực danh tính.


- Lệnh sư tôn là vị nào?


- Lượng thứ, tại hạ không thể nói,tạm thời các hạ cứ gọi tại hạ là Bạch Sa lão nhân, huynh đài có chịu đi theotại hạ để trị thương không?


Đông Phương Thanh Vân cảm thấy kỳquái, hỏi :


- Vì sao các hạ phải mạo danh ngườikhác?


- Mạo danh để dẫn dụ người?


- Người đó là ai?


- Lượng thứ tại hạ không nói ra...


Bỗng bên ngoài động có một thanh âmnhu nhuyễn vọng vào :


- Đông Phương Thanh Vân, chàng ở nơinào...


Đông Phương Thanh Vân sững người nhưbị sét đánh, chàng ngơ ngác đứng lên, vội bước ra khỏi sơn động. Tiêu PhụngHoàng biến sắc vội chạy lại ôm lấy chàng.


Bạch Sa lão nhân nói :


- Hai vị cô nương cứ an tâm, hiệnngoài cửa động đã có hai vị sư đệ của tại hạ trấn thủ.


Tiêu Phụng Hoàng hỏi :


- Hai vị lệnh đệ không sợ Ma âm sao?


- Chỉ sợ Mê hương mà thôi.


- Hai vị lệnh đệ làm cách nào?


- Bế khí, bế thần, nghe gió mà độngthủ.


- Vậy thì nguy hiểm quá.


- Cũng không hẳn, nhị sư đệ của tạihạ một khi cất tiếng hát có uy lực kinh thiên động địa, hiện tại Đông Phươngthiếu chủ thế nào rồi?


- Đã được tiểu nữ điểm Ma huyệt.


Bỗng Đông Phương Thanh Vân nói :


- Tiêu cô nương, mau giải huyệt chota...


Tiêu Phụng Hoàng không dám trái lờibèn giải huyệt cho chàng, đã nghe chàng giận dữ rít lên :


- Hận Thiên Nữ thực quá bức người,bổn thiếu gia há lại sợ ngươi, ta thề chết cũng phải san bằng Ma cung, Quỷ lâm.


Cùng lúc ấy, đột nhiên trong sơnđộng phía sau lưng một thanh âm lạnh lẽo vang lên :


- Lãnh tụ võ lâm phải là người nhântrí dũng kiêm toàn...


Đông Phương Thanh Vân gầm lên :


- Xin lãnh giáo quí tánh...


Lời còn chưa dứt, chàng đã tiếng vềphía có tiếng nói. Ngoài động khẩu chợt nghe thanh âm của Hận Thiên Nữ :


- Nghe xem, đó chẳng phải là giọngcủa Đông Phương tướng công sao? Mau vào động.


Tiếp đó lại có tiếng quát lớn :


- Dừngchân, kẻ nào muốn vào động phải bước qua xác ta .