Chương 12

Tiêu Phụng Hoàng thấy Đông PhươngThanh Vân lảo đảo tiến sâu vào sơn động bèn bước tới nói :


- Tướng công, xin đừng kích động nhưvậy.


Đông Phương Thanh Vân lập tức dừngbước nói :


- Vậy thì cô nương muốn ta phải thếnào?


Tiêu Phụng Hoàng nói :


- Tướng công xét thử, bên ngoài cócường địch, bên trong có cao thủ, chúng ta chớ nên khinh suất mới được.


(mất 2 trang)


... Đệ tử của Tọa Long Sinh, ba ngàytrước thuộc hạ gặp người bịt mặt tại thành Bạch Đế, vị đó nói rằng muốn kiếmThiếu chủ. Thuộc hạ bèn cùng đi. Tới đây người bịt mặt lại nói rằng Thiếu chủđang ẩn thân trong động, muốn thuộc hạ trấn giữ động khẩu.


Đông Phương Thanh Vân càng nghe càngcảm thấy kỳ quái. Đường trong động càng đi càng chằn chịt. Đông Phương ThanhVân cùng hai vị tì nữ và hai người mới đến vội chuyển qua một khúc quanh, nhưngvẫn nghe văng vẳng lời gọi :


- Đông Phương Thanh Vân, ngươi ởđâu...


Tiêu Phụng Hoàng vội nói :


- Chúng ta hãy gia tăng cước bộ maurời khỏi đây.


Nói đoạn, nàng vừa dìu Đông PhươngThanh Vân vừa thi triển khinh công tiến sâu vào sơn động. Năm người đi hơn bagiờ liền mới thoát khỏi thanh âm kỳ quái nọ.


Họ bất giác thở phào, cùng ngồixuống bên đường. Tiêu Phụng Hoàng vừa quay qua định nói điều gì với Đông PhươngThanh Vân thì mắt đã lộ vẻ kinh hoàng, miệng ú ớ không ra lời.


Thì ra lúc này sắc diện Đông PhươngThanh Vân trắng bệch, khuôn mặt co giật liên tục, toàn thân run bần bật. TiêuPhụng Hoàng vội đưa tay ra bắt mạch, sắc diện mỗi lúc một sầu thảm hơn.


Lâm Nhật Hoa, Ca Vương, Quái ThiênSứ cùng vội bắt mạch cho Đông Phương Thanh Vân, sắc diện cũng lộ vẻ khẩntrương. Nguyên mạch của Đông Phương Thanh Vân lúc này tựa hồ đã ngưng hẳn, màbốn người không dám mạo hiểm trị thương, mà nếu kéo dài thời gian chỉ e nguyđến tính mạng của Đông Phương Thanh Vân.


Trong khi họ còn chưa biết ứng phóthế nào bỗng có một thanh âm the thé vang lên :


- Đông Phương Thanh Vân, các hạ đangở đâu?


Tiêu Phụng Hoàng buột miệng kêu :


- Người bịt mặt.


Ca Vương vội la lên :


- Đang ở đây, xin đến mau...


Trong giây lát, bên động lộ mé hữuxuất hiện hai bóng đen, người đi bên hữu là người bịt mặt, bên tả là một lãonhân ăn vận nho nhã, diện mục thanh tú, cả hai nhanh chóng tiến tới, lúc nàyngười bịt mặt nói với người cùng đi.


- Quỷ Y tiền bối, đây chính là thiếuniên mà tại hạ muốn thỉnh tiền bối tới trị thương.


Quỷ Y gật đầu :


- Hãy để lão phu chẩn mạch.


Nói rồi, Quỷ Y vội quì xuống bắtmạch cho Đông Phương Thanh Vân. Sau khi xem mạch, cả hai bên tả hữu hồi lâu lãonhân mới đứng dậy.


Người bịt mặt vội hỏi :


- Thế nào Quỷ Y thản nhiên :


- Nội lực cực kỳ sung mãn nhưnghuyệt đạo toàn thân bị bế tắc. Nên khí huyết tuy bình thường mà nội lực lạikhông thể qui tụ, duy có một điều khó hiểu.


Người bịt mặt vội hỏi :


- Có thể chữa trị được không?


Quỷ Y vẫn thản nhiên nói :


- Trị thì trị được, nhưng phải chothuốc đúng bệnh, bằng không hậu quá khó lường.


Người bịt mặt tiếp :


- Quỷ Y tiền bối, phải chăng có điềumuốn hỏi thêm?


- Phải, chỉ cần các vị trả lời lãophu thành thực, lão phu sẽ trị thương ngay. Song chỉ có thể phục hồi được mộtnửa công lực.


- Vậy xin tiền bối cứ hỏi.


- Điều lão phu cảm thấy khó hiểuchính là không biết thiếu niên này năm nay bao nhiêu tuổi?


Tiêu Phụng Hoàng vội đáp :


- Thiếu chủ vừa tròn mười tám.


Quỷ Y gật đầu nói :


- Điều khó hiểu chính là điểm nàyđây, phàm một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, công lực của y không thể cónhiều được, dù y có luyện được thần công đến cảnh giới tối cao, nếu không đượcngười khác tiếp viện trợ nội lực thì tối đa cũng chỉ có ba mươi năm công lực.Vậy mà thiếu niên này có tới một trăm hai mươi năm công lực.


Cho nên lão phu muốn biết từ đâu ycó thêm chín mươi năm công lực, các vị có ai biết không?


Người bịt mặt đáp :


- Đông Phương thiếu hiệp chưa hềđược ai truyền công lực, kể cả Thiên Tôn lão nhân, xin hỏi có thể là do luyệnđược thần công mà sinh ra?


Quỷ Y lắc đầu :


- Thiên hạ võ lâm có ba loại thầncông tối cao. Ban Nhược Mật La thần công. Khảm Ly thần công và Kinh Tâm ĐộngPhách thần công. Khảm Ly thần công phi chính phi tà, cũng chẳng phải huyền mônchính tông. Kinh Tâm Động Phách thần công là tà môn, khi luyện xong thì cônglực gia tăng gấp bội, còn Ban Nhược Mật La thần công là huyền môn chính tông,nếu luyện thành tựu thì công lực nếu gia tăng cũng chỉ có giới hạn, ý lão phumuốn nói chính là chín mươi năm công lực này có lai lịch bất minh.


- Điều này có quan hệ gì với việctrị bệnh?


- Đương nhiên là có, trị bệnh phảicho thuốc đúng bệnh, tỉ như bệnh thương hàn cũng có tới mấy loại, nào là thươnghàn do uống rượu, thương hàn do thân thế hư nhược... Nếu không cho thuốc đúngbệnh thì chỉ có thể kéo dài được một thời gian ngắn, bệnh sẽ lại tái phát.


Ngưng một chút, Quỷ Y tiếp :


- Nguồn công lực này thiếu hiệp đạtđược trong vòng nửa tháng trở lại, hãy nhớ xem.


Tiêu Phụng Hoàng la lên :


- Nửa tháng? Ồ...


Quỷ Y lại hỏi :


- Cô nương biết ư?


Tiêu Phụng Hoàng nói :


- Tiểu nữ đang hoài nghi, không biếtcó phải Hận Thiên Nữ truyền cho Thiếu chủ không?


Quỷ Y lại hỏi :


- Một người cho dù sống đến một trămhai mươi tuổi có đủ một trăm hai mươi năm công lực cũng không thể cho ngườikhác sáu mươi năm công lực. Nếu có cho thì chỉ trong chớp mắt sẽ biến thành mộtkẻ tàn phế.


- Nhưng Hận Thiên Nữ đã luyện TháiDương bổ âm đại pháp.


Quỷ Y trầm tư hồi lâu nói :


- Hiện tại lão phu muốn hỏi một điềunữa. Đó là Hận Thiên Nữ truyền công lực bằng cách nào? Theo cách truyền côngcủa người luyện võ thì song chưởng phải đặt vào hậu tâm người được truyền, nhưvậy mới tránh khỏi hiện tượng nội lực thì sung mãn mà huyệt đạo lại bế tắc.


Người bịt mặt bèn nói :


- Như vậy, Đông Phương thiếu hiệpđược truyền theo cách khác, phải không?


- Đúng vậy, hiện tại hãy nói thựccho lão phu hay Hận Thiên Nữ cùng thiếu hiệp có quan hệ thế nào?


Tiêu Phụng Hoàng nói :


- Hận Thiên Nữ thực tâm yêu thươngThiếu chủ, Thiếu chủ thì ngược lại vô cùng căm hận.


Quỷ Y nói :


- Đúng rồi, lão phu có thể lập tứcchữa bệnh.


Người bịt mặt nói :


- Tại hạ thực không hiểu ý tiền bối.


Quỷ Y thản nhiên đáp :


- Hận Thiên Nữ đã luyện Thái Dươngbổ âm đại pháp, do vậy thị đã có gần một ngàn năm công lực, đây đương nhiên làdo người khác trong khi gian dâm với thị, mà bị thị hấp thụ, một nữ nhân cónhiều công lực như vậy đến một ngày sẽ xảy ra hiện tượng nội lực quá sung mãnmà không có nơi phát tiết, kết quả Hận Thiên Nữ sẽ bị đông cứng như xác chết.Điều này chỉ một mình lão phu biết, thời gian khiến Hận Thiên Nữ bị đông cứngnhư tử thi sắp tới thì mụ gặp thiếu niên này, mụ lại chân tâm thành ý yêuthương thiếu niên và cùng thiếu niên âm dương giao hòa, mà âm dương giao hòathiì rất tổn hao tinh khí, nhưng khi châu tâm thực ý giao hợp, đương nhiên sẽkhông có ý hấp thụ tinh khí của người khác, như vậy tinh khí của nữ nhân sẽphát tiết ra ngoài. Mà nam nhân lại không có lòng yêu thương chân thành, tronglúc bất trí bất giác sẽ hấp thụ nguồn tinh lực của nữ nhân, lâu ngày sẽ có hiệntượng nội lực quá ư dư thừa, nếu nam nhân biết, ngày ngày vận công thì sẽ làThái Âm bổ dương. Nhưng Đông Phương thiếu hiệp lại không biết điều đó, hơn nữalại trúng mê dược và bị Hận Thiên Nữ dùng độc môn thủ pháp điểm huyệt để khốngchế. Do vậy không thể vận công, hấp thụ được tinh lực đành vô dụng. Còn nữ nhânthì sao? Có thể bảo toàn tính mạng, hơn nữa võ công cùng công lực gia tăng gấpbội, chẳng những thế mà thể chất của nữ nhân cũng biến đổi, tựa hồ thoát thaihoán cốt, từ một lão bà bà sáu mươi biến ra một thiếu nữ mười tám.


Tiêu Phụng Hoàng chỉ lo cho thươngthế của Đông Phương Thanh Vân, nên vội hỏi :


- Xin hỏi tiền bối, phải trị bệnhthế nào?


Quỷ Y đáp :


- Điều này thực chẳng giản đơn, lấybằng cách nào thì phải trả bằng cách ấy.


- Thỉnh tiền bối nói rõ hơn.


- Âm dương giao hòa.


Người bịt mặt, Ca Vương và QuáiThiên Sứ ồ lên kinh ngạc. Tiêu Phụng Hoàng và Lâm Nhật Hoa mặt đỏ bừng, cúi đầuim lặng.


Quỷ Y thấy vậy bèn nói :


- Điều này thực chẳng giản đơn, vìthiếu niên cần phải tự xung động trong khi hưng phấn tới cực điểm, phải đemchín mươi năm công lực phát tiết ra ngoài. Dù là khỏi bệnh cũng chỉ còn mườilăm năm công lực. Nếu muốn phục hồi toàn bộ thì phải tìm tới Hận Thiên Nữ hỏithị nơi huyệt đạo bị phong bế. Sau đó, trong lúc âm dương giao hòa lại do HậnThiên Nữ dùng tả chưởng xoa bóp nơi huyệt đạo bị phong bế, thì mới khôi phụchoàn toàn được...


Lúc này thấy mọi người đang chăm chúlắng nghe. Quỷ Y lại tiếp :


- Cho nên, một trong hai cô nươngphải có một người hy sinh. Lão phu sẽ lập tức vận công để Đông Phương thiếuhiệp tạm tỉnh lại, tiếp đó sẽ dùng mê dược để thiếu niên được kích thích, nửachừng mê dược hết tác dụng, Đông Phương thiếu hiệp phải tự trị thương lấy. Aisẽ phải hy sinh, hai vị cô nương tự thương lượng với nhau đi.


(mất trang 63-64)


- Thiếu chủ đã hết, xin hãy tịnh tâmchuẩn bị lo liệu đại sự.


Đông Phương Thanh Vân cất giọng buồnbã :


- Nhưng ta vẫn có lỗi với nàng. HậnThiên Nữ thủ đoạn thực tàn độc.


Tiêu Phụng Hoàng ngắt lời :


- Chuyện cũ đã qua, hà tất phải hốihận. Thiếu chủ hãy mau vận công xem thử.


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy bènđứng lên, vận y phục vào nói :


- Họ đâu cả rồi? Vị Quỷ Y tiên sinhđi rồi sao?


Tiêu Phụng Hoàng ngạc nhiên :


- Sao Thiếu chủ biết?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Lúc đó toàn thân tuy vô lực, songvẫn nghe được mọi sự. Hiện ta cần phải thử vận công.


Nói rồi chàng bèn vận công đề tụcông lực lên song thủ, đẩy ra hai chưởng đánh vào vách đá mé tả. Lập tức hailuồng kình phong tựa sóng dữ xô bờ tuôn ra, chưởng thanh nổ vang như sấm, thạchđộng rung chuyển cơ hồ muốn đổ sập...


Mấy người đứng bên động lộ mé hữuthảy đều biến sắc. Ca Vương cả kinh kêu lên :


- Thiếu chủ có...


Vừa nói Ca Vương vừa lao đi, LâmNhật Hoa lại còn nhanh hơn, nàng khẽ lắc mình chắn ngang động lộ, quát :


- Không được tự tiện tiến vào.


Người bịt mặt vội tiến lên nói :


- Sự biến đột ngột...


Lâm Nhật Hoa lạnh giọng :


- Bất kể thế nào, bổn cô nương sẽvào trước.


Nói rồi, Lâm Nhật Hoa xoay ngườitiến vào, mọi người còn đang ngơ ngác nhìn nhau bỗng nghe thấy Lâm Nhật Hoa lalên :


- Các vị hãy vào.


Không đợi nàng dứt lời, Quỷ Y cùngmấy người khởi bộ tiến vào, ai nấy đều ngạc nhiên đến độ sững người như tượnggỗ. Thì ra một chưởng của Đông Phương Thanh Vân đánh vào vách đá tạo nên một lỗhổng lớn, mà động khẩu hiện ra một cửa vào vuông vức, từ trong cửa kim quangchiếu ra chói mắt, khiến cả tòa sơn động sáng như ban ngày. Đã thấy Đông PhươngThanh Vân tiến tới trước mặt Quỷ Y, quì xuống nói :


- Đại ân đại đức của tiên sinh,Thanh Vân xin khắc cốt ghi tâm.


Quỷ Y vội đỡ chàng lên :


- Xin đừng khách khí, nếu sau nàycần việc gì, thỉnh Thiếu chủ cứ tới Bảo Khang dưới chân núi Võ Đang tìm lãophu, hiện lão phu xin cáo từ. Hẹn tái ngộ.


Đông Phương Thanh Vân quay lại nóivới người bịt mặt :


- Tại hạ tuy không biết các hạ làai, nhưng các hạ lại tận tình giúp đỡ. Thanh Vân thực đến chết không quên.


Người bịt mặt vội quì xuống :


- Tại hạ chỉ là phụng mệnh gia sư,phò trợ Thiếu chủ mà thôi.


Đông Phương Thanh Vân vội đỡ ngườibịt mặt lên nói :


- Chúng ta hãy cùng vào trong độngkia tra xét, ý các hạ thế nào?


Người bịt mặt đáp :


- Lượng thứ tại hạ không thể phụngbồi, xin cáo từ.


Nói rồi lại thi lễ mà đi.


Đông Phương Thanh Vân đưa mắt nhìntheo đến khi họ đi khỏi, bèn quay lại nói :


- Thực là cao nhân. Nào chúng ta hãytiến vào động phủ này xem thử.


Nói rồi chàng bước tới, mấy người nọcùng theo gót tiến vào. Trong động tuy sáng như ban ngày nhưng lại không có gìđặt biệt, năm người vừa bước qua khúc quanh thì thấy một khung cửa lớn bằngđồng, phía trên có khắc ba chữ "Âm Dương môn", tự tích như rồng bayphượng múa, hiển nhiên do danh nhân thủ bút, hai bên cửa có hai pho tượng sư tửbằng đồng trông rất sống động. Hai cánh cửa lớn được đúc bằng đồng đen, trên cókhắc một câu đối :


Tài quán thiên ngạo ngọa thị võ lâmngữ bách niên.


Võ học vô cương giang hồ hậu nhânthắng tiền nhân.


Đông Phương Thanh Vân bước tới, thòtay đẩy cánh cửa, cánh cửa lập tức rít lên chói tai. Cửa động vừa mở, cánh trítrong động lại khiến mọi người kinh ngạc, nguyên trước mặt họ là một động lộđược đúc toàn bằng đồng, động lộ dài hút tầm mắt, trên mặt động được phủ toànda hổ, không khí thực trang nghiêm vô cùng. Mọi người quan sát hồi lâu rồi cùngbước vào. Đông Phương Thanh Vân quay người đóng cửa lại. Đi thêm ba trượng, lạithấy phía hữu có một cột đồng trên có khắc sáu chữ :


"Có lòng trung hậu, mờivào"


Mọi người cùng bước tiếp, đến mộtkhúc quanh đã thấy trên bức vách đối diện khắc ba chữ :


"Quì xuống đi".


Đông Phương Thanh Vân thấy vậy khẽhừ một tiếng, trở gót lui ra. Tiêu Phụng Hoàng khẽ hỏi :


- Vì sao tướng công không đi tiếp?


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt, chỉvào ba chữ nói :


- Khẩu khí cuồng ngạo, bổn thiếu giađường đường một nam tử hán lại chưa từng quì trước mặt người lạ, há có lý gìphải đi bằng đầu gối? Ta không vào...


Đúng lúc ấy, một tiếng nổ kinh thiênđộng địa vang lên, cánh cửa đồng đen bị đánh bật tung, thanh âm của Hận ThiênNữ vang lên :


- Các ngươi hãy trấn giữ tại đây, đểta vào trước xem.


Lập tức có tiếng hai người đáp :


- Tuân lệnh Tổng giáo chủ.


Sự tình xảy ra quá bất ngờ, ai nấyđều không biết phải ứng phó ra sao.


Tiêu Phụng Hoàng vội nói :


- Thiếu chủ mau tiến vào trong,chúng tì nữ sẽ trấn giữ bên ngoài.


Đông Phương Thanh Vân cất giọng sangsảng :


- Nam tử hán đầu đội trời chân đạpđất, há có thể trốn chui trốn nhủi, chúng ta cứ đứng đây mà đợi.


Cùng lúc thanh âm của Hận Thiên Nữvang lên :


- Quả là nam tử hán khí phách siêuphàm, tướng công để tiện thiếp phải đi tìm quá lâu rồi.


Lời vừa dứt đã thấy Hận Thiên Nữđứng ngay trước mặt, Đông Phương Thanh Vân bình tĩnh như không, chàng cười nhạt:


- Ngươi kiếm ta làm gì?


Khi chàng lên tiếng, đồng thời chàngcũng phát hiện một sự kỳ dị, đó là chàng không hề ngửi thấy mùi hương mê hồnnữa, và thần trí của chàng hoàn toàn tỉnh táo.


Phát giác được điều này, chàng mừngthầm lại tiếp :


- Hận Thiên Nữ, lần này ngươi đã mấttiên cơ rồi.


Hận Thiên Nữ cười tươi như hoa :


- Tướng công sai rồi, hiện tại tiệnthiếp như cá gặp nước, tựa hổ thêm vây mà các vị lại là anh hùng mạt lộ. Khôngtin thì hãy thử vận công khắc biết.


Đông Phương Thanh Vân vội vận công,sắc diện bỗng lộ vẻ kinh dị, chàng quay lại nhìn thuộc hạ của mình thấy mấyngười cũng nhìn mình với ánh mắt kinh hãi.


Nguyên chàng vận công thì mới biếtkhông thể đề tụ chân khí, toàn thân lạnh như rớt xuống hố băng, tứ chi mềm nhũnvô lực.


Hận Thiên Nữ đắc ý cười khanh khách:


- Tướng công còn là đại ân nhân củatiện thiếp, nếu chẳng phải vì tìm kiếm tướng công thì tiện thiếp làm sao tìm rađược Âm Dương môn, một địa điểm có ghi trong Huyền Mê ma kinh.


Đông Phương Thanh Vân cả kinh thầmnghĩ :


"Hận Thiên Nữ là cừu nhân khôngđội trời chung, vậy mà trong khi vô ý mình lại cứu mụ mấy lần. Chẳng lẽ đây làý trời sao?"


Bỗng nghe Hận Thiên Nữ lạnh giọng :


- Các ngươi muốn cứu mạng Thiếu chủcủa mình thì hãy mau rời khỏi nơi này, sau ba giờ nữa hãy tới, bổn Tổng giáochủ sẽ trả lại nguyên vẹn. Nếu không tuân lệnh đừng trách ta hạ thủ vô tình.


Tiêu Phụng Hoàng cùng mấy người nọđều đứng im bất động tựa hồ họ không hề nghe thấy Hận Thiên Nữ đã nói gì. HậnThiên Nữ bỗng lắc người lao tới chộp lấy uyển mạch của Ca Vương nói :


- Đông Phương tướng công ắt sẽ chẳngmuốn thuộc hạ của mình chết một cách vô ích phải không?


Đông Phương Thanh Vân thấy vậy đànhnói :


- Các vị hãy nghe lệnh, mau rời khỏiđây.


Tiêu Phụng Hoàng biến sắc :


- Thiếu chủ, vậy còn Thiếu chủ...


Đông Phương Thanh Vân giọng thảnnhiên :


- Các vị cứ an tâm rời khỏi đây.


Sau khi bốn người nối gót bước ra,trong động chỉ còn lưu lại Hận Thiên Nữ cùng Đông Phương Thanh Vân. Đã nghe HậnThiên Nữ nói :


- Tướng công vẫn còn hận tiện thiếpư?


Đông Phương Thanh Vân lạnh giọng :


- Sát mẫu cừu nhân, làm sao có thểlà bằng hữu được?


- Tiện thiếp biết, hiện tại tướngcông không thể vận công được, bằng không tướng công đã xuất chưởng hạ thủ thiếprồi phải không?


Mắt lóe sát cơ, Đông Phương ThanhVân gằn giọng :


- Oán cừu giết mẫu thân thề chẳngđội trời chung.


Hận Thiên Nữ ngắt lời :


- Tiện thiếp biết rồi, nay chỉ cầuxin tướng công đừng dùng lời lẽ cay nghiệt khiến tiện thiếp đau lòng, đượckhông? Tướng công nói đúng, thù giết mẫu thân chẳng đội trời chung, nhưng báocừu cũng chẳng thể trong nhất thời, phải không?


- Sẽ có một ngày Đông phương thiếugia sẽ đích thân chặt đầu tiện nhân ngươi.


- Thỉnh tướng công đừng gọi tiệnthiếp là tiện nhân. Hơn nữa tiện thiếp đã từng đáp ứng rằng tiện thiếp sẽ đểtướng công tự tay rửa hận, tuyệt không oán trách. Nói cho tướng công hay, chỉnhững ai có Âm Dương kiếm mới có thể sát hại được tiện thiếp, mà Âm Dương kiếmlại nằm trong tay thiếp. Sẽ có một ngày thiếp tự tay dâng tặng tướng công, đểtướng công hoàn thành tâm nguyện, nay thiếp chỉ có một thỉnh cầu...


- Ngươi muốn thỉnh cầu điều gì?


- Tạm thời chúng ta hãy đổi thùthành bạn được không?


- Đổi thù thành bạn?


- Đúng vậy, chỉ cần trong Âm Dươngđộng này, khi ra khỏi động tướng công có thể oán hận thiếp. Nhưng thiếp bảo đảmrằng sau này sẽ không gây khó dễ cho tướng công nữa, thiếp biết tướng công làngười thà gãy chứ không cong, do vậy tiện thiếp sẽ không bức tướng công nữa.


Đông Phương Thanh Vân trầm tư khôngđáp. Hận Thiên Nữ lại tiếp :


- Tướng công ngoài việc thống hận vìtiện thiếp đã sát hại lệnh đường ra, chúng ta hoàn toàn không có ân oán gìkhác, cừu đã có thể tạm quên vậy hận do đâu mà tới?


Đông Phương Thanh Vân không đáp màhỏi :


- Vì sao ngươi hận hết người trongthiên hạ?


Hận Thiên Nữ thở dài :


- Vì người trong thiên hạ không cóai đồng tình với thiếp, hơn nữa thân thế của thiếp có thể nói là quá ư bi thảm,thê lương, nếu tướng công ở vào địa vị của tiện thiếp thì tướng công cũng sẽhận hết thảy người trong thiên hạ vậy. Thỉnh cầu của thiếp tướng công có đồng ýkhông?


Đông Phương Thanh Vân khẽ gật đầu :


- Được, nhưng chỉ giới hạn trong ÂmDương động mà thôi.


Hận Thiên Nữ vui mừng, cười qua haihàng lệ châu, nàng nói :


- Đa tạ tướng công, hiện chúng tahãy đi thôi.


- Đi đâu?


- Thiếp sẽ đưa tướng công đi thamquan toàn bộ tòa Tử Phủ mê điện này.


- Tử Phủ mê điện?


- Đúng vậy, nếu không lưu tâm quansát mà đi lạc trong tòa điện này thì dù cho đi suốt đời cũng chẳng thể ra khỏiđây, cho nên tòa điện này được gọi là Tử Phủ mê điện.


- Làm sao ngươi biết?


- Một phần do gia sư nói, phần cònlại có trong Huyền Mê ma kinh.


Đông Phương Thanh Vân ngỡ ngàng :


- Huyền Mê ma kinh và Tử Phủ mêđiện...


Hận Thiên Nữ tiếp lời :


- Giữa hai sự này, tuy không có quanhệ, nhưng lại có thể hợp làm một. Năm xưa Võ Khúc tiền bối, người soạn ra bộHuyền Mê ma kinh bị giam cầm trong tòa điện này năm mươi năm. Chính trong nămmươi năm này, Võ Khúc tiền bối đã biên soạn ra Huyền Mê ma kinh Thượng hạ kinh.


- Thượng hạ kinh ư?


- Đúng vậy, truyền thuyết võ lâm nóiHuyền Mê ma kinh phân làm năm phần. Phần một và hai là Âm kinh, phần ba và bốnlà Dương kinh, và năm là tổng hợp của Âm Dương, tất cả những lời này đều là bịađặt. Võ công tuyệt học chân chính có vài loại được coi là nhiều, hà tất phảiphân loại nhiều phần. Thượng kinh có Hữu Hình Vô Ảnh thần công, Ma âm cùng hailuồng kinh mạch bí ẩn sẽ xuất hiện khi luyện công thành tựu, việc tiện thiếphuấn luyện được mười hai nhân ma chính là căn cứ vào những điều ghi trongThượng kinh.


- Hạ kinh thì sao?


- Hạ kinh là tuyệt học tối cao củabàng môn tả đạo bao gồm hai môn là Thiên Ma vũ và Thiên Ma trận. Thiên Ma vũ vàThiên Ma trận là do tám mươi bốn nữ nhân hợp thành, những nữ nhân này phải hộiđủ yếu tố, đó là nhan sắc tuyệt thế, võ công phi phàm, đã luyện thành tựu HữuHình Vô Ảnh thần công. Khi thi triển Thiên Ma vũ sẽ khiến một người có võ côngcái thế, định lực như núi Thái sơn lập tức biến thành thường nhân...


Nói tới đây cả hai đã rẽ qua khúcquanh có đề ba chữ "Quì xuống đi". Hận Thiên Nữ lập tức quì xuống nói:


- Tướng công hãy quì xuống.


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Bổn thiếu gia đường đường một namtử hán, há lại đi bằng đầu gối, ngươi đã quì rồi thì cứ quì mà đi.


Dứt lời chàng cất bước hiên ngangtiến lên. Hận Thiên Nữ đành nói :


- Nếu vậy thỉnh tướng công lưu tâmphòng bị.


Đi chừng mười trượng gặp một khúcquanh, trên bức vách đồng lại khắc mấy chữ "Hãy tuân thủ nghi lễ, quìxuống mà đi." Hận Thiên Nữ biến sắc :


- Tướng công, tiện thiếp cầu xin...


Đông Phương Thanh Vân bỗng cười gằn:


- Bổn thiếu gia đã quyết định thìkhông ai có thể ngăn trở được.


Hận Thiên Nữ cất giọng u sầu :


- Cũng được, tướng công đã quyết ý,tiện thiếp cũng không cản, mời.


Đi thêm hai trượng nữa, lại gặp mộtkhúc quanh, trên vách đồng có hai hàng chữ đỏ như máu, viết rằng :


"Người quì hãy tiến tới, kẻđứng hãy thoái lui."


Đông Phương Thanh Vân nhìn mà nhưkhông thấy vẫn cất bước tiến tới. Hận Thiên Nữ tuy kinh hãi nhưng nàng tự thịvõ công cao siêu, trong bất kỳ tình huống nào, nếu muốn cứu Đông Phương ThanhVân thì cũng chẳng có gì khó khăn. Đi thêm mười trượng nữa thì gặp một cánh cửađúc bằng đồng đỏ chắn ngang, trên viết ba chữ đỏ rực: "Ly Hậu môn".Đã thấy Đông Phương Thanh Vân cất cao song thủ đẩy bật tung cánh cửa đồng. Cảhai cùng tiến vào, động lộ vẫn được đúc toàn bằng đồng, đi khoảng một trượngthì gặp một ngã rẽ, sau khi chuyển qua ngã rẽ Đông Phương Thanh Vân và HậnThiên Nữ cùng đưa mắt trông đi, lập tức biến sắc.


Nguyên đây là một căn phòng rộng hơnmười trượng, có một bức vách bằng đồng ngăn căn phòng làm hai, một nửa cảnh tượngvô cùng rùng rợn tựa như cảnh trong địa ngục, nửa còn lại cảnh trí lại như trênthiên đường.


Nửa gian địa ngục cảnh tượng rùngrợn chính là do có hai mươi bốn tử thi treo lủng lẳng, phân thành hai hàng, mỗitử thi lại có một tư thế chết khác nhau, nhưng thảy đều lưỡi thè dài tận cổ,máu tươi từ thất khiếu chảy ròng ròng tựa hồ chỉ mới chết cách đây nửa giờ.Nhưng tử trạng vô cùng thê thảm, cuối hai hàng tử thi có một cánh cửa, viết haihàng chữ, hàng trên viết "Dương Quang đại đạo", hàng dưới viết"Âm tức dương, dương tức âm". Phía trên cùng một chữ đỏ như máu:"Dương".


Nửa gian thiên đường bày trí cực kỳthanh nhã, hoa lệ, trong phòng có đặt một chiếc giường bằng ngọc, phía trêntrải gấm, chăn gối tề chỉnh. Cạnh giường là một chiếc bàn trang điểm, trên bàncó đặt một tấm gương đồng, đối diện chiếc giường là một cánh cửa viết một chữđen sì: "Âm", phía dưới lại viết "Âm phủ tiểu kinh".


Điều khiến Đông Phương Thanh Vânkinh hãi hơn cả chính là trạng thái thảm tử của hai mươi bốn tử thi, vì mỗi tửthi lại có một cách chết riêng, kẻ giơ tay, người nhấc chân, nhưng tất cả lạiđều là tư thế trong Giao Long chưởng. Theo như Đông Phương Thanh Vân được biếtGiao Long chưởng chỉ có ba chiêu chín thức, thì tư thế của chín tử thi bên hàngtủ thi mé tả đã diễn hết rồi, vậy Giao Long chưởng thực phải có tám chiêu haimươi bốn thức hay sao?


Hận Thiên Nữ thấy vậy bèn nói :


- Tướng công, đây chính là Giao Longchưởng, tám chiêu hai mươi bốn thức.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc :


- Vì sao ngươi biết?


- Cứ nhìn thái độ của tướng công thìbiết tướng công đã luyện thành Giao Long chưởng, bằng không thử hỏi khắp thiênhạ võ lâm, ai là người có thể xuất chưởng kích phá vách đá dày gần mười trượngbên ngoài.


- Nhưng vì sao ngươi lại biết đâychính là Giao Long chưởng?


- Thiên hạ võ công tuy chia làmnhiều môn phái, nhưng tiện thiếp hầu như đều đã học qua.


Lúc này Đông Phương Thanh Vân mớibiết Hận Thiên Nữ quả là võ học uyên thâm, chả trách vì thế mà ngạo thị võ lâm,chàng lạnh lùng nói :


- Tổng giáo chủ Ma cung, Quỷ lâmthực không thể khinh thị.


Hận Thiên Nữ cười tươi như hoa :


- Tướng công quá khen, xin hỏi tướngcông có thấy trong số hai mươi bốn tử thi này có ẩn chứa điều gì kỳ lạ không?


- Đúng vậy, hai mươi bốn tử thi nàydường như mới chết cách đây nửa giờ, lẽ nào trong Tử Phủ mê điện còn có ngườiư?


- Vì sao tướng công không lại gầnxem thử?


Đông Phương Thanh Vân vội bước tới,thò tay ra bỗng chàng giật mình biến sắc, thì ra hai mươi bốn tử thi này đềuđược đúc bằng đồng, phía ngoài phủ một lớp da.


Chàng lại đưa tay hứng những giọtmáu đang chảy ròng ròng thì thấy lạnh như nước đá và hoàn toàn không có mùi vịcủa máu. Đông Phương Thanh Vân bất giác nhìn nhìn lên thì thấy sợi dây treo tửthi lớn bằng ngón tay, lập tức chàng hiểu rằng bên trong sợi dây ắt có lỗ thôngmà huyết chính là do nước suối trên núi tạo ra. Chàng quay lại nói :


- Tổng giáo chủ, vì sao ngươi biếtđiều này?


Hận Thiên Nữ dịu dàng nói :


- Kỳ thực tất cả những điều này đềucó ghi trong Huyền Mê ma kinh.


Đông Phương Thanh Vân vì muốn biếtrõ chân tướng của Tử Phủ mê điện, nên hỏi tiếp :


- Ngươi có thể nói rõ hơn đượckhông?


Hận Thiên Nữ gật đầu :


- Tướng công muốn biết, tiện thiếphá dám trái lệnh, mọi sự liên quan tới Tử Phủ mê điện, Huyền Mê ma kinh đều ghilại. Thoạt đầu, Vô Khúc tiền bối thuật lại thân thế bi thảm, sau ngẫu nhiên dungoạn trong vùng núi Võ Đang mà bắt gặp cánh cửa dẫn vào Âm Dương môn, bèn độnglòng hiếu kỳ mà tiến vào, sau khi đi khắp Tử Phủ mê điện. Theo lời ghi thì nơiđây gồm có Ly Hận môn, Âm Dương môn, Dương Nam thất, Âm Nữ thất. Tại Ly hậnmôn, Vô Khúc tiền bối học được Giao Long chưởng cùng Vô Hình Hữu Ảnh thần công.Tại Âm Dương môn học được Ma âm, tại Dương Nam thất học được Thiên Ma trận, tạiÂm nữ thất học được Thiên Ma vũ.


Đông Phương Thanh Vân lại hỏi :


- Vô Khúc tiền bối ở đây bao nhiêunăm?


- Năm mươi năm.


- Làm sao có thể sống được?


- Điều này tiện thiếp không rõ, ắthẳn nơi đây có chứa lương thực, chúng ta hãy xem xét tỉ mỉ có thể phát hiệnthêm được bí mật gì chăng?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu imlặng, đoạn bước qua gian phòng bày trí hoa lệ, cảnh tựa thiên đường. Nơi đâyhoàn toàn không có gì khác lạ, chàng chau mày bước tới trước tấm gương, thấy rõtrong gương thân hình của mình. Đông Phương Thanh Vân cúi người tìm kiếm khắpchiếc giường xem có gì lạ thường không, đến khi chàng đứng thẳng người lên,nhìn vào tấm gương, bất giác giật mình, nẩy người thoái lui hai bước, mắt trợntròn kinh hãi.


Lúc này trên tấm gương không phải làhình bóng của chàng nữa mà thay vào đó là một thiếu nữ dung mạo đoan trang.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc kêulên :


- Cô nương là ai?


Một giọng nói ngọt ngào, dịu dàng từtrong gương vọng ra :


- Báo Ân sứ giả.


Đây quả là một sự đã kỳ lại quái,nhưng Đông Phương Thanh Vân lập tức trấn tĩnh, cười nhạt :


- Xin hỏi cô nương muốn báo tin gì?


Thiếu nữ trong gương nói :


- Khi xưa Vô Khúc tiền bối vào TửPhủ mê điện cũng phải quì xuống mà đi, vì sao ngươi dám vô lễ ngang nhiên đivào như vậy?


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :


- Như vậy thì cô nương muốn xử tríthế nào?


- Đến đây phải dừng bước, ta truyềnlệnh của Điện chủ rằng vì ngươi tuổi nhỏ, kiến thức nông cạn nên tha tội chết,nếu còn tới đây ắt sẽ phải chết. Hãy nhớ lấy.


Thanh âmvừa dứt thì trong gương lại xuất hiện bóng ảnh của chàng, tất cả những điều nàythực khiến chàng bất ngờ.