Chương 13

Đây chẳng lẽ là một giấc mộng hay làảo giác? Đối với tất cả mọi vật tại Tử Phủ mê điện, Đông Phương Thanh Vân cảmthấy quá ư thần bí, chàng tự tin không trúng phải mê dược mà sinh ảo giác, bènquay lại nói với Hận Thiên Nữ :


- Tổng giáo chủ có thấy gì không?


Hận Thiên Nữ gật đầu :


- Tiện thiếp nghe và nhìn thấy cảrồi.


Vậy thì đây không phải là ảo giácrồi, chẳng lẽ tòa điện này có người thao túng, vậy người đó là ai? Ma Kinh củaVô Khúc đều có nguồn gốc từ Tử Phủ mê điện, võ công của Vô Khúc đã là cái thếvô song. Vậy võ công của vị Điện chủ này thì sao?


Thực là bất khả tư nghị, cao thâmkhó lường. Một trăm năm nay, võ lâm long tranh hổ đấu, đầu rơi máu chảy mà TửPhủ mê điện vẫn bế quan tự thủ, không màng tới sự thịnh suy của võ lâm thiênhạ, nhưng lại sinh ra một Vô Khúc, mà Vô Khúc lại soạn ra Huyền Mê Ma Kinh,khiến người người đều ngày đêm tìm kiếm, truy cầu. Theo đây mà suy đoán lẽ nàoTuyệt Nghệ hội một trăm năm trước cũng là quỷ kế của Mê điện Điện chủ?


Nghĩ đến đây, Đông Phương Thanh Vânlại hỏi :


- Tổng giáo chủ, vì sao ngươi biếtHuyền Mê Ma Kinh được giấu trong Thanh Chung?


Hận Thiên Nữ im lặng hồi lâu nói :


- Đây là do gia sư nói.


- Cừu Thế Dâm Oa? Tiện...


- Xin tướng công đừng vũ nhục giasư.


- Vậy hiện tại sư phụ ngươi ở đâu?


- Ở Hàn Đàm ma cung, chẳng lẽ tướngcông muốn gặp gia sư? Thỉnh tướng công đừng tìm kiếm gia sư, chỉ e có điều bấtlợi cho tướng công.


Đông Phương Thanh Vân không đáp,thầm nghĩ :


"Nhất định Cừu Thế Dâm Oa cóquan hệ mật thiết với Tử Phủ mê điện, bằng không làm sao mụ biết Huyền Mê MaKinh giấu trong Thanh Chung?"


Nghĩ vậy, chàng bèn đến trước tấmgương đồng, ngưng thần chú mục hồi lâu, thò tay ra lật tấm gương thì thấy toànthân vô lực, mới nhớ rằng chàng bị trúng mê hương, nên không thể đề tụ cônglực. Do vậy, Đông Phương Thanh Vân bèn co chân đạp vào tấm gương, kỳ lạ thaytấm gương chẳng hề dịch chuyển một li, thì ra mặt sau tấm gương được gắn liềnvới vách động. Đông Phương Thanh Vân lại nói :


- Hận Thiên Nữ, ngươi hãy vận đủmười thành công lực, dùng Giao Long chưởng đánh vào tấm gương này.


Hận Thiên Nữ ngạc nhiên :


- Để làm gì?


- Đây là mật đạo trong Mê điện này,mau xuất chưởng.


- Tướng công, chẳng lẽ...


- Ta biết, ngươi sợ mọi vật trongtòa điện này.


- Đúng vậy, thiếp sợ Mê điện chủnhân mà không dám mạo phạm. Nhưng tướng công đã thỉnh cầu thì dù có nhảy vàonước sôi lửa bỏng, thiếp cũng không từ.


Nói đoạn, Hận Thiên Nữ vận đủ mườithành công lực dùng Giao Long chưởng đệ tam chiêu phóng ra hai chưởng. Chỉ nghechưởng thanh nổ vang như sấm, tòa điện rung lên bần bật, vậy mà tấm gương đồngvẫn đứng trơ ra như không có chuyện gì xảy ra.


Với võ công cùng chân lực đã đạt tớicảnh giới xuất thần nhập hóa của Hận Thiên Nữ mà không đánh vỡ nổi một tấmgương đồng, điều này há chẳng nực cười ư?


Hận Thiên Nữ bừng bừng nổi giận, khẽhừ một tiếng, lao tới trước tấm gương, song thủ cất lên dốc toàn bộ công lựcđẩy tới, lại là một tiếng nổ kinh thiên động địa.


Hận Thiên Nữ khẽ hự một tiếng, thânhình lảo đảo thoái lui năm, sáu bước, hoa dung biến sắc.


Đột nhiên trên mặt gương lại hiện rathiếu nữ tự xưng là Báo Ân sứ giả lúc trước, đã nghe thiếu nữ nói :


- Hận Thiên Nữ, võ công của ngươithực đáng khâm phục. Nhưng nếu muốn tổn hại đến bất cứ vật gì trong Mê điện thìlại không thể. Điện chủ phu nhân thấy ngươi chỉ là giúp người hành hung, tạmtha cho ngươi một lần. Hãy mau cút khỏi nơi đây.


Hiện tại Đông Phương Thanh Vân đãhiểu ra rằng nhất cử nhất động của chàng và Hận Thiên Nữ đều bị người của TửPhủ mê điện bám sát, do vậy chàng chẳng còn hứng thú muốn tìm hiểu điều gì nữa,bèn nói :


- Chúng ta rời khỏi đây thôi.


Nói rồi, chàng cất bước đi về phíaLy Hận môn, lại nghe Hận Thiên Nữ nói :


- Tướng công, sau khi rời khỏi đây,chẳng lẽ chúng ta sẽ thành người xa lạ sao?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :


- Sẽ thành cừu nhân, không đội trờichung.


Hận Thiên Nữ cất giọng thảm não :


- Cũng được, làm bằng hữu với tướngcông tuy chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để tiện thiếp ghi nhớ suốtđời.


Dứt lời, Hận Thiên Nữ mắt rưng rưnglệ, cúi đầu lướt qua cạnh Đông Phương Thanh Vân, rời khỏi Tử Phủ mê điện.


Đông Phương Thanh Vân vừa định cấtbước, bỗng một thanh âm trong trẻo vang lên :


- Thỉnh các hạ tạm dừng bước.


Đông Phương Thanh Vân khẽ giật mình,song ngoài mặt thản nhiên, cất giọng lạnh lẽo hỏi :


- Cô nương có sự gì chỉ giáo?


Dứt lời chàng từ từ quay lại, thìthấy trên tấm gương đồng lại xuất hiện hình ảnh của vị cô nương tự xưng là BáoÂn sứ giả. Thiếu nữ trong gương nói :


- Khí phách của chàng quả là siêuphàm.


- Cô nương lên tiếng gọi tại hạ, lẽnào chỉ để nói câu này?


- Xin hỏi các hạ tên là Đông PhươngThanh Vân phải không?


- Đúng vậy, cô nương làm gì trong Mêđiện?


- Việc này không liên quan gì tớicác hạ, bổn cô nương phụng mệnh Điện chủ cảnh cáo các hạ, nếu còn tái nhập Mêđiện sẽ xử tội chết, rõ chưa?


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Phiền cô nương chuyển lời tới Mêđiện Điện chủ rằng, Đông Phương Thanh Vân nếu tái nhập Mê điện thì sẽ phá hủyMê điện, bắt sống Điện chủ.


Nói rồi chàng chẳng đếm xỉa gì tớivị cô nương nọ, hiên ngang cất bước rời khỏi Mê điện. Khi ra ngoài thạch độngđã thấy Tiêu Phụng Hoàng, Lâm Nhật Hoa, Ca Vương, Quái Thiên Sứ vẫn đứng đó.


Đông Phương Thanh Vân không thấy HậnThiên Nữ đâu bèn hỏi :


- Yêu nữ đâu rồi?


Tiêu Phụng Hoàng vội đáp :


- Bẩm Thiếu chủ, yêu nữ đã rời khỏiđây rồi.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Được, chúng ta hãy tìm nơi khác đểnói chuyện.


Năm người cùng rời khỏi động lộ, lúcnày đang buổi bình minh, họ tới dưới một gốc cổ tùng, sau khi an vị, ĐôngPhương Thanh Vân liền hỏi :


- Các vị đã từng nghe nhắc tới cáitên Tử Phủ mê điện bao giờ chưa?


Mọi người im lặng hồi lâu, bỗng CaVương nói :


- Thuộc hạ từng được nghe rằng dườngnhư trong khi vô ý sư tôn có được một cuốn bí kíp, và còn nghe sư tôn lẩm bẩmrằng "Tử Phủ mê điện rốt cục là nơi nào...", còn những điều khác thìđã quên rồi.


Tiêu Phụng Hoàng lại hỏi :


- Sau khi tiến vào Âm Dương Dươngmôn, ắt hẳn Thiếu chủ đã phát hiện được điều gì?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu, đoạnchàng đem toàn bộ những gì mình thấy trong Tử Phủ mê điện ra kể lại. Kể xong,chàng lại hỏi Ca Vương :


- Hiện tại trong võ lâm ai là ngườicó kiến thức võ lâm cao thâm nhất?


Ca Vương đáp không chút do dự :


- Thiếu Lâm chưởng môn nhân? Môn đồcủa Thiếu Lâm phái có mặt khắp nơi trong thiên hạ nên có bất kỳ sự lạ nào cũngđều bẩm báo với Thiếu Lâm chưởng môn.


- Nhưng đây là sự xảy ra một trămnăm về trước?


- Bẩm Thiếu chủ, Thiếu Lâm phái đứngđầu võ lâm thiên hạ đã có lịch sử cả ngàn năm. Do vậy, sự thịnh suy của võ lâmcác môn phái đều được ghi rõ. Nếu muốn biết tường tận thì phải tới thỉnh giáoThiếu Lâm chưởng môn.


- Đã là như vậy, chuyến này ta phảilên Tung Sơn thỉnh giáo Thiếu Lâm chưởng môn. Một là vì đã có hẹn ước khitrước, hai là để hỏi cho rõ Tử Phủ mê điện là gì.


Nhưng chuyến này ta muốn độc hành,do vậy sau nửa tháng các vị hãy chờ ta tại Khai Phong phủ thuộc tỉnh Hà Nam.


- Bẩm Thiếu chủ, chúng thuộc hạphụng mệnh ân sư phò trợ Thiếu chủ...


- Nhưng ngươi nên biết, ta có nhiềuvấn đề muốn chứng thực nên không tiện đi cùng các vị.




Nửa tháng sau, Đông Phương Thanh Vânđã xuất hiện tại Khai Phong phủ. Lúc này trời đã tối, Khai Phong phủ đèn đuốcsáng rực, người ngựa đi lại tấp nập. Đông Phương Thanh Vân tiến vào một ngôitửu điếm.


Sau khi an vị và điếm tửu nhị mangrượu thịt lên, chàng ngồi uống một mình.


Nguyên ý chàng muốn độc hành, mụcđích chỉ là muốn dẫn dụ người của Mê điện, kết quả là chàng tới Khai Phong phủmà suốt lộ trình lại không có điều gì khả nghi. Hơn nữa, sau khi từ biệt bốnngười đến nay, chàng vẫn chưa thấy họ xuất hiện. Vốn chàng muốn độc hành, nhưngsau vì Tiêu Phụng Hoàng thỉnh cầu nên mới đồng ý để nàng ngấm ngầm bảo vệ, nếuTiêu Phụng Hoàng theo gót chàng thì lúc này nàng cần phải xuất hiện rồi mớiđúng. Vì sao lại chậm trễ như vậy?


Vừa nghĩ, chàng vừa đưa mắt trông vềphía cửa ra vào, đã thấy Ca Vương và Tiêu Phụng Hoàng cùng bước vào. ĐôngPhương Thanh Vân cả mừng, định đứng lên nghênh tiếp, nào ngờ Tiêu Phụng Hoàngdường như không thấy chàng, cả hai đi tới một chiếc bàn mé hữu, ngồi xuống xâylưng lại phía chàng. Đông Phương Thanh Vân lập tức hiểu ra trong việc này ắt cóđiều chi uẩn khúc. Lúc ấy bên tai chàng văng vẳng giọng nói dịu dàng của TiêuPhụng Hoàng :


- Thiếu chủ, từ nay tới sáng sớmmai, chúng ta hãy giả như người xa lạ.


Lời này khiến Đông Phương Thanh Vâncảm thấy ngạc nhiên, lại nghe Tiêu Phụng Hoàng nói cười lả lơi, dường như nàngcố làm vậy để khiến mọi người trong tửu điếm chú ý đến mình. Nửa giờ sau, bỗngthấy Ca Vương và Tiêu Phụng Hoàng vội vã đứng lên, bước ra, lại nghe thanh âmcủa Tiêu Phụng Hoàng :


- Thiếu chủ, người đã tới, tì nữ cáolui.


Chỉ thấy nàng đi sát qua một nữ nhânrồi đưa tay lên vuốt tóc ra hiệu cho Đông Phương Thanh Vân. Nữ nhân vừa xuấthiện, tuổi chừng đôi tám, đẹp như thiên tiên, y phục sang trọng.


Mục quang của thực khách thảy đềuhướng về mỹ nhân, tuy bị mấy chục cặp mắt nhìn ngó, song mỹ nhân chẳng tỏ chútkhó chịu, sắc diện thản nhiên, thong thả bước về phía chiếc bàn đối diện vớiĐông Phương Thanh Vân.


Từ khi mỹ nhân bước vào, toàn bộ tửuđiếm lặng hẳn đi, ai nấy đều ngẩn người như tượng gỗ mà nhìn, hình trạng tựanhư bị trúng mê hương hay bị điểm huyệt vậy.


Nhưng sau khi mỹ nhân ngồi xuống,tửu khách dường như cảm thấy hổ thẹn, ai nấy vội thu hồi mục quang, không khíồn ào náo nhiệt trở lại.


Đông Phương Thanh Vân càng thêm nghihoặc, thứ nhất là có thể chàng đã lọt vào trùng vi của địch nhân, nhưng địchnhân chưa biết rõ hư thực của chàng, cho nên phái người tới dọ thám. Thứ hai làcó thể Tiêu Phụng Hoàng đã bị người giám sát, mà người này đã biết rõ lai lịchcủa Tiêu Phụng Hoàng. Nhưng phải là người thế nào mới dám truy tông môn hạ củaTam Bí? Chẳng cần đoán cũng biết võ công của người này còn cao hơn Tam Bí.Trong lúc bất tri bất giác, Đông Phương Thanh Vân liếc mắt nhìn mỹ nhân. Kỳquái, mỹ nhân cũng đưa mắt nhìn chàng. Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :


"Người mà Tiêu Phụng Hoàng ámchỉ ắt hẳn là cô nương này rồi, nhưng nàng ta là ai? Thuộc môn phái nào?"


Ngay lúc ấy có một thiếu niên khôingô tuấn tú, ăn vận theo lối thư sinh, bước vào tửu điếm, thiếu niên nọ tớitrước bàn Đông Phương Thanh Vân thi lễ :


- Huynh đài có thể cho tại hạ cùngngồi được chăng?


Đông Phương Thanh Vân vì quá phầnlưu tâm tới nữ nhân nên đến khi thiếu niên lên tiếng, mới phát giác có người lạđến bên mình, chàng vội đứng lên thi lễ :


- Huynh đài đừng khách sáo.


Thiếu niên thư sinh ngồi xuống nói :


- Kính thỉnh tôn tánh đại danh cùngquí canh.


Trong tình huống này Đông PhươngThanh Vân không nên để lộ thân phận, song chàng là người ngay thẳng, lại nghĩmình đường đường là một nam tử hán, hà tất phải thay đổi tên họ, do vậy bèncười lớn nói :


- Tại hạ Đông Phương Thanh Vân, nămnay vừa tròn mười tám, còn huynh đài?


Thiếu niên thư sinh cười nói :


- Tại hạ Ngô Tú Giang, năm nay đãhai mươi hai tuổi, như vậy huynh đài có thể gọi là lão đệ của tại hạ rồi.


- Không dám, tại hạ gọi Ngô huynh làtiểu huynh thì được rồi.


- Nếu huynh đài không hiềm thì tạihạ quả là có ý này.


- Đa tạ hảo ý của huynh đài, tại hạđược cùng tiểu huynh làm bằng hữu thực là hân hạnh lắm.


Sau khi nói mấy lời khách sáo, ĐôngPhương Thanh Vân lại chú ý tới mỹ nhân bên bàn đối diện, mỹ nhân vừa dùng cơmvừa liếc mắt nhìn chàng, khiến chàng càng lúc càng thêm nghi hoặc. Đã nghe NgôTú Giang cười lớn :


- Tiểu lão đệ, dường như lão đệ rấtchú ý đến vị cô nương ngồi phía sau tiểu huynh phải không?


Đông Phương Thanh Vân cười đáp :


- Đúng vậy.


Câu nói của chàng lại tựa như sấmgiữa trời quang, khiến Ngô Tú Giang ngẩn người, hồi lâu mới cười ha hả nói :


- Lão đệ quả là người ngay thẳng,dám hỏi lão đệ vì sao lại chú ý tới nàng?


Đông Phương Thanh Vân đương nhiênkhông thể nói rõ, bèn lấp lửng :


- Dường như nàng giống muội muội củamột vị bằng hữu.


- Giống lắm ư?


- Đúng vậy.


- Giống muội muội của vị nào, lão đệcó thể nói được không?


Đông Phương Thanh Vân vốn chẳng phảilà người giỏi bịa đặt, trầm tư hồi lâu mới nói :


- Vị đó là Trung Nguyên thần kiếm.


Ngô Tú Giang chợt lộ vẻ kinh dị :


- Quí hữu phải chăng là Trung Nguyênthần kiếm Hoàng Thiên An?


Đông Phương Thanh Vân giật mình,lòng nghĩ :


"Lần này hỏng rồi, mình đã nóira một cái tên có thực, xem ra gã họ Ngô này dường như có quen biết, không khéogã có thể biết mình nhiếp tạo hoang ngôn."


Song chàng không còn cách nào khác,bèn nói :


- Đúng vậy.


Đoạn chàng đứng lên cung tay nói :


- Ngô huynh, lượng thứ tiểu đệ khôngthể phụng bồi. Tại hạ có việc riêng phải đi trước, hẹn gặp lại.


Ngô Tú Giang cũng đứng lên nói :


- Xem ra lão đệ bịa đặt, không thểứng phó nên muốn thoái lui phải không?


Một câu nói trúng tim đen, khiếnĐông Phương Thanh Vân điếng hồn còn chưa biết nói sao, đã nghe thanh âm nữ nhândịu dàng vang bên tai :


- Dám hỏi tướng công có phải là ĐôngPhương Thanh Vân không?


Đông Phương Thanh Vân đưa mắt nhìn,thấy người vừa nói chính là thiếu nữ ngồi bên bàn đối diện, lòng đã kinh lạiquái, vội đáp :


- Đúng là tại hạ.


Thiếu nữ mỉm cười nói :


- Tiểu nữ chính là Hoàng Liên Hoa,muội muội của Trung Nguyên thần kiếm Hoàng Thiên An.


Ngô Tú Giang nghe vậy bèn cười lớn :


- Đông Phương đệ, nay đã gặp muộimuội của cố nhân, dù có việc gì trọng đại, cũng nên tạm gác lại, hãy ngồi xuốngthêm chút nữa.


Đông Phương Thanh Vân đành cườigượng, miễn cưỡng ngồi xuống. Ngô Tú Giang lại nói :


- Thỉnh Hoàng cô nương?


Thiếu nữ tự xưng Hoàng Liên Hoa ngồixuống, nói :


- Đông Phương tướng công, tiểu nữthường nghe gia huynh nói về tướng công, nên đã hâm mộ tướng công từ lâu, chỉtiếc rằng...


Hoàng Liên Hoa nói tới đây, sắc diệnbiến vẻ đau thương không nói tiếp. Đông Phương Thanh Vân càng cảm thấy kỳ quái.Ngô Tú Giang bỗng nói :


- Lẽ nào lệnh huynh...


Y bỏ lửng giữa chừng, đã thấy HoàngLiên Hoa rưng rưng lệ nói :


- Phải, gia huynh đã...


Xem ra hai người này đang có ý đồgì, chỉ khổ Đông Phương Thanh Vân không biết phải nói thế nào, trầm ngâm hồilâu, mới nói :


- Đáng tiếc, Hoàng huynh thật là...


Kỳ thực Đông Phương Thanh Vân cũngkhông biết sau câu này cần phải thế nào nữa. Ngô Tú Giang đã thở dài :


- Đáng tiếc lệnh huynh chết quánhanh, vốn tại hạ tiên liệu rằng Hoàng huynh có thể an nhiên sống qua cái tuổimột trăm hai mươi bảy này?


Đông Phương Thanh Vân la lên :


- Ngô huynh muốn nói Hoàng...


Ý chàng muốn nói chẳng lẽ TrungNguyên thần kiếm đã một trăm hai mươi bảy tuổi rồi ư, song chàng vội nghĩ rằngkhông ổn bèn bỏ lửng.


Hoàng Liên Hoa đưa khăn lau nướcmắt, nói :


- Gia huynh là...


Lại chỉ có ba chữ, khiến Đông PhươngThanh Vân mỗi lúc một thêm hàm hồ, không hiểu gì cả. Ngô Tú Giang lại tiếp :


- Phải, Hoàng huynh...


Đến lúc này Đông Phương Thanh Vânthực chẳng còn biết phải nói sao nữa. Vừa hay, điếm tiểu nhị bước tới nói :


- Bẩm quan nhân, gian phòng mà quannhân đặt đã được thu dọn tề chỉnh.


Đông Phương Thanh Vân vội thừa cơthối lui, chàng nói :


- Được, vậy thì thỉnh Hoàng cô nươngvà Ngô huynh ngồi đây, tại hạ đi trước.


Đúng lúc chàng đứng lên, đã ngheHoàng Liên Hoa nói :


- Đông Phương tướng công, tiểu nữ cóviệc muốn thỉnh giáo tướng công, ý tướng công thế nào?


Đông Phương Thanh Vân đành cườigượng :


- Vốn tại hạ có sự gấp tại thân,song Hoàng cô nương có sự, Ngô huynh lại là bèo nước tương phùng, thực là hữuduyên thiên lý lai tương ngộ, tại hạ xin bồi tiếp hai vị.


Nói rồi chàng thản nhiên ngồi xuống,vì sao chàng đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?


Thì ra chàng đã rõ chân tướng củahai người này. Thứ nhất : trên võ lâm thực chẳng có ai là Trung Nguyên thầnkiếm Hoàng Thiên An. Thứ hai : Ngô Tú Giang và Hoàng Liên Hoa đều có ý đồriêng, hiển nhiên không phải đồng mưu. Thứ ba : Hoàng Liên Hoa lại tự mạo danh,hơn nữa lại là người Tiêu Phụng Hoàng ám chỉ, thị có ý giám sát chàng, vậy nhâncơ hội này chàng nên thăm dò xem ý của hai người mới được. Do vậy Đông PhươngThanh Vân ngồi im không nói gì chờ xem hai người diễn tiếp tấn tuồng.


Đã nghe Hoàng Liên Hoa nói :


- Đông Phương tướng công, tiểu nữthường nghe gia huynh nhắc tới, tướng công xuất sinh nhập tử, vốn là đại hiệplừng danh, tiểu nữ ngưỡng mộ từ lâu, nay được kết giao thực là tam sinh hữuhạnh.


Đông Phương Thanh Vân đành thuậnthủy đẩy thuyền, kịch giả hát thật, nói :


- Lệnh huynh đơn thương độc mã, bôntẩu khắp giang hồ, danh chấn thiên hạ có đâu bất tài vô năng như tại hạ.


Ngô Tú Giang chỉ cười nhạt :


- Trung Nguyên thần kiếm Hoàng ThiênAn tuổi đã ngoài một trăm, chẳng hay Hoàng cô nương là muội muội thứ mấy chụccủa ông?


Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :


"Ồ, chiêu này đâm trúng tim đenkhông chết cũng bị thương, hỏi hay lắm, xem Hoàng Liên Hoa phá giải như thếnào?"


Hoàng Liên Hoa cười nhạt :


- Ngô huynh, tiểu nữ cũng ngạc nhiênkhông rõ vì sao huynh lại cố ý cải trang thành nam nhân?


Đông Phương Thanh Vân ngồi im nghehai người đối đáp, thầm nghĩ :


"Hai người này lai lịch bấtminh, chỉ xem cách họ đối đáp với nhau chứng tỏ cả hai đều rất lịch duyệt gianghồ, khi bị đối phương vạch rõ chân tướng mà sắc không đổi, giọng không run, vẫnnói cười như không"


Bỗng lúc ấy tửu điếm lại có mộtthiếu nữ bước vào, người này chính là Lâm Nhật Hoa. Lâm Nhật Hoa thướt tha đếntrước bàn Đông Phương Thanh Vân kéo ghế ngồi xuống chẳng đếm xỉa gì tới haingười kia.


Đã nghe Ngô Tú Giang nói :


- Xin hỏi cô nương có điều chi chỉgiáo?


Lâm Nhật Hoa lãnh đạm nói :


- Bổn cô nương tới bẩm báo với chủnhân của mình vài sự tình.


Hoàng Liên Hoa nói :


- Đông Phương tướng công, có thực cônương đây là người của tướng công không?


Lâm Nhật Hoa cười nhạt :


- Bổn cô nương có trách nhiệm bẩmbáo cho chủ nhân biết danh tánh cùng thân phận của hai vị, được không?


Hoàng Liên Hoa nói :


- Đương nhiên được rồi?


Lâm Nhật Hoa nói :


- Bẩm Thiếu chủ, vị cô nương nàychính là Cừu Thế Dâm Oa, sư phụ của Hận Thiên Nữ Tổng giáo chủ Ma cung, Quỷlâm.


Dứt lời nàng lại chỉ Ngô Tú Giangtiếp :


- Bẩm Thiếu chủ, vị này là cao thủcủa Mê điện.


Đông Phương Thanh Vân cười lớn :


- Tại hạ thực có mắt như mù khôngbiết các vị lại có thân phận cao như thế. Lâm cô nương, hãy lui ra.


Lâm Nhật Hoa đứng lên nói :


- Tì nữ xin cáo lui.


Sau đó nàng quay lại thi lễ với haingười kia rồi rời khỏi tửu điếm. Đông Phương Thanh Vân tuy tâm can rúng động,song lại vẫn chẳng tỏ vẻ gì khiếp sợ. Đã nghe Hoàng Liên Hoa cười nói :


- Tai mắt của Tam Bí thực rộng khắpthiên hạ, bái phục, bái phục.


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Nhị vị cô nương quả là khiến tạihạ kinh ngạc, đã không phải là Cừu Thế Dâm Oa, cũng không phải cao thủ của Mêđiện, vậy tại sao vẫn công nhiên thừa nhận?


Hoàng Liên Hoa khẽ nhướng mày liễu :


- Các hạ vì sao biết ta không phảilà Cừu Thế Dâm Oa?


Đông Phương Thanh Vân sắc diện bỗngsa sầm, lạnh lùng nói :


- Các vị rốt cục tói đây là có ý gì?


Hoàng Liên Hoa cười nói :


- Chính là Diêm Vương đã định canhba chết, há dám lưu người tới canh năm, bổn cô nương muốn lấy mạng ngươi.


Ngô Tú Giang lại tiếp :


- Chỉ tiếc rằng, một mạng mà có tớihai người muốn lấy, không biết phải làm sao?


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Bao giờ các vị tới lấy?


Ngô Tú Giang cười :


- Đúng canh ba, còn địa điểm thìsao? Theo ý bổn cô nương, địa điểm sẽ là trong phòng Đông Phương tướng côngđược không?


Hoàng Liên Hoa cười đáp :


- Cứ quyết định như vậy đi?


Dứt lời cả hai cùng đứng lên lẳnglặng rời khỏi tửu điếm.


Vừa sang canh ba, hiện tại vạn vậtđều ngủ yên, chỉ còn vầng trăng tròn tỏa ánh sáng dịu cùng với Đông PhươngThanh Vân. Chàng ngồi vận công điều tức và chờ đợi.


Đột nhiên nơi cửa sổ một bóng trắnglao vút vào phòng. Đông Phương Thanh Vân liếc mắt nhìn thì đây chính là đại hánbịt mặt tự xưng là Bạch Sa lão nhân, đã nghe y nói :


- Bạch Sa lão nhân tham kiến Thiếuchủ?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Xin hãy đứng lên, rồi nói?


Bạch Sa lão nhân nói :


- Bẩm Thiếu chủ, hiện địch nhân maiphục tứ phía, Thiếu chủ nên rời khỏi nơi đây.


- Vì sao?


- Theo Quỷ Tinh Linh và Tiêu cônương, khi Thiếu chủ vừa rời khỏi núi Võ Đang thì có hai thiếu nữ theo dõiThiếu chủ, Quỷ Tinh Linh còn nói y đã xuất hiện ngăn chặn, nhưng võ công củađối phương quá cao, thiếu chút nữa Quỷ Tinh Linh bỏ mạng.


- Có phải là hai vị cô nương ngồivới ta hồi tối không?


- Đúng vậy?


- Được, vậy cứ để ta tự ứng phó,ngươi hãy đi đi.


Bạch Sa lão nhân bỗng quì xuống :


- Thiếu chủ, vốn thuộc hạ phải tuânlệnh, nhưng việc đã đến thế này đành phải nói thẳng với Thiếu chủ, Thiếu chủ cómuốn thuộc hạ bỏ chiếc khăn che mặt này xuống không?


- Được, ngươi hãy bỏ xuống đi.


Bạch Sa lão nhân đưa tay lên lộtvuông vải che mặt, Đông Phương Thanh Vân sững sờ, ngẩn người hồi lâu không nóira lời. Nguyên Bạch Sa lão nhân lúc này đã biến thành Đông Phương Thanh Vân thứhai. Bạch Sa lão nhân vội nói :


- Bẩm Thiếu chủ, diện mạo của thuộchạ giống Thiếu chủ khiến Thiếu chủ kinh ngạc, phải không?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Đúng vậy.


- Diện mạo của thuộc hạ giống Thiếuchủ là do thuộc hạ mang mặt nạ, phụng mệnh ân sư tới ứng phó với hai nữ nhânkia.


- Ngươi đã gặp gia phụ, phải không?


- Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy.


- Gia phụ hiện ở đâu?


- Thỉnh Thiếu chủ hãy lượng thứthuộc hạ không thể phụng cáo, vì sự tình giữa Thiếu chủ và Hận Thiên Nữ quáphức tạp nên ân sư phái thuộc hạ xuất đầu lộ diện phò trợ Thiếu chủ.


- Chẳng lẽ gia phụ biết rõ mọi việcư?


- Ân sư thảy đều biết, hơn nữa cònbiết rất nhiều việc, tỉ như sự sinh tử của Hận Thiên Nữ.


- Hận Thiên Nữ thế nào?


- Hận Thiên Nữ bị Cừu Thế Dâm Oa phếbỏ võ công, võ lâm huyết kiếp cũng sắp bắt đầu...


Bỗng một bóng đen lao vào phòng,người này chính là Tiêu Phụng Hoàng. Vừa vào phòng, Tiêu Phụng Hoàng vội thổitắt đèn, bước tới nói :


- Thiếu chủ, chúng ta đi mau?


Đông Phương Thanh Vân tức giận :


- Hãy thắp đèn lên? Không được tráilệnh.


Tiêu Phụng Hoàng thở dài :


- Thiếu chủ không cần phải quát lênnhư vậy?


Dứt lời nàng vội thắp đèn lên, ĐôngPhương Thanh Vân nói với Bạch Sa lão nhân :


- Hãy nói tiếp đi?


Bạch Sa lão nhân vội nói :


- Cừu Thế Dâm Oa đã biết quan hệgiữa Thiếu chủ và Hận Thiên Nữ nên mụ đã phế võ công của Hận Thiên Nữ.


- Võ côngcủa Hận Thiên Nữ đã caosiêu như vậy lẽ nào Cừu Thế Dâm Oa lại có thể muốn phế thì phế sao?


- Đây quả là sự thực, hơn nữa CừuThế Dâm Oa còn muốn hạ thủ Thiếu chủ.


- Vì sao Cừu...


Đúng lúc ấy một giọng nói lạnh lẽovang lên :


- Phụng tặng Đông Phương Thanh Vânmón lễ kiến diện.


Lời còn chưa dứt đã thấy hai bóngđen bay vào trong phòng rớt bịch bịch xuống đất. Đông Phương Thanh Vân biếnsắc, lao mình ra ngoài, bên ngoài vẫn im lặng như tờ, tịnh không một bóngngười. Đông Phương Thanh Vân lập tức quay lại vào phòng, hai vật bay vào phòngchính là thi thể của Quỷ Tinh Linh và Ca Vương. Bạch Sa lão nhân vội ôm lấy haithi thể, nói với Tiêu Phụng Hoàng :


- Thỉnh Tiêu cô nương hãy ở đây bảovệ cho Thiếu chủ, tại hạ phải đi an bài thi thể của hai vị sư đệ.


Đã nghe Tiêu Phụng Hoàng nức nở :


- Cuối cùng chúng đã hạ thủ tàn nhẫnvới huynh đệ ta, Thiếu chủ, chúng ta đi thôi.


Lúc này lẽ nào chỉ vì một câu nói màphải mạo hiểm tới sinh mạng?


Đông Phương Thanh Vân bỗng cười gằn:


- Tiêu cô nương hãy đi đi, đêm naymọi sự ở đây do ta ứng phó.


Kỳ thực trong khoảnh khắc vừa rồingọn lửa cừu hận đã đốt cháy tâm can Đông Phương Thanh Vân. Quỷ Tinh Linh cùngCa Vương có tội gì mà bị hạ sát tàn khốc? Đã nghe chàng gầm lên :


- Bổn thiếu gia thề tìm ra hung thủbáo thù rửa hận?


Tiêu Phụng Hoàng vội lau nước mắtnói :


- Thiếu chủ, trước khi lâm đại địchchúng ta cần phải trấn tĩnh, phải không?


Hiện tại tiểu nữ sẽ đi thám sát tìnhhình bên ngoài một lượt.


Dứt lời nàng quay người bỏ đi. ĐôngPhương Thanh Vân nghĩ thấy lời của Tiêu Phụng Hoàng cũng có đạo lý bèn lập tứcngồi tĩnh tọa vận công.


Trống canh ba sắp điểm bỗng mộtthanh âm lạnh lẽo vang lên :


-Tặng thêm một tử thi nữa chongươi....


Lời còn chưa dứt một bóng đen đã bayvào phòng, lại là một tử thi nữa. Lúc này Tiêu Phụng Hoàng cũng xuất hiện, nàngnhìn xuống tử thi bỗng rú lên kinh hoàng. Thì ra tử thi này là nữ nhân, nữ nhânchẳng phải ai xa lạ mà chính là Lãnh Tuyết Quyên.


Tiêu Phụng Hoàng ôm lấy Lãnh TuyếtQuyên khóc ròng. Ngoài song thanh âm lạnh lẽo lại cất lên :


- Lãnh nha đầu đã là Quỷ lâm Lâm chủmà lại dám phản bội bổn lâm, tội đáng chết.


Đông Phương Thanh Vân sau thoángkinh ngạc, quay phắt lại búng người tung mình qua cửa sổ. Bên ngoài tịnh khôngmột bóng người, chỉ nghe cách hai mươi trượng về phía tây văng vẳng truyền lạitiếng Phật hiệu :


-A di đà Phật, kính thỉnh Thiếu chủtạm thời trấn tĩnh lại, canh ba sắp tới, Thiếu chủ hãy lưu tâm phòng bị.


Lời vừa dứt, tiếng trống canh bavang lên khiến Đông Phương Thanh Vân sực thỉnh, vội quay về phòng. Trong phòngtrống trơn, tử thi cùng Tiêu Phụng Hoàng đã biến mất. Đông Phương Thanh Vân tuygắng gượng trấn tĩnh nhưng nhất thời cũng bất giác gầm lên giận dữ. Cùng lúchai bóng đen lao vào, họ chính là Tiêu Phụng Hoàng và Bạch Sa lão nhân. ĐôngPhương Thanh Vân vội hỏi :


- Thi thể của Lãnh Tuyết Quyên đâurồi?


Tiêu Phụng Hoàng nghẹn ngào :


- Đã bị cướp mất rồi.


- Sao?


- Khi Thiếu chủ truy đuổi kẻ hạ sátLãnh cô nương thì có một bóng đen lao vào, thân pháp như quỷ mị, kịp khi tì nữphát giác thì thi thể của Lãnh cô nương đã bị người nọ cướp đi, tì nữ vội đuổitheo nhưng không kịp, sau gặp Bạch Sa lão nhân, bèn quay trở lại.


- Cô nương có nhận ra người cướp làai không?


- Không, thân pháp khinh công của yquá cao siêu nên tì nữ chỉ thấy y vận một trường bào dài quét đất.


Đông Phương Thanh Vân bỗng hạ giọng:


- Canh ba đã sang, các vị hãy rờikhỏi đây để một mình ta ứng phó.


Tiêu Phụng Hoàng biến sắc :


- Thiếu chủ...


Đông Phương Thanh Vân lạnh giọng :


- Các vị có đi hay không?


Bạch Sa lão nhân vội quì xuống nói :


- Thiếu chủ có thể để thuộc hạ nóivài câu chăng?


Đông Phương Thanh Vân cũng cảm thấykhẩu khí của chàng quá gay gắt vội dịu giọng :


- Bạch Sa lão nhân hãy nói đi.


- Bẩm Thiếu chủ, địch nhân đến đâycòn chưa rõ ít nhiều, song có một điều dám chắc là võ công của chúng cao thâmkhôn lường, chỉ e...


- Ta biết tâm ý của các vị, ta thựcvô cùng cảm kích. Nhưng các vị cũng nên hiểu tâm tình của ta lúc này mới phải.Xin hãy rời khỏi đây mau?


- Bẩm Thiếu chủ, ân sư đã có lệnh,thuộc hạ chỉ có thể lui qua một bên mà không được rời khỏi đây, như vậy Thiếuchủ kêu thuộc hạ phải làm sao đây?


- Ý ngươi muốn nói là gia phụ đãlệnh cho các vị như vậy?


- Đúng vậy, ân sư sớm đã biết rõtánh khí của Thiếu chủ, nhưng địch nhân võ công cao siêu thực không thể khinhthị, cho nên phái Ngũ Dũng cùng Tiêu cô nương đến trợ chiến. Hơn nữa Thụ Thi,Thần Quan và Tích Thư ba vị sư huynh cũng sắp tới đây.


Đông Phương Thanh Vân thoáng chúttrầm tư, nói :


- Gia phụ đã an bài như vậy thì cácvị cứ theo đó mà thi hành.


Bạch Sa lão nhân nói :


- Đa tạ Thiếu chủ.


Dứt lời Bạch Sa lão nhân vỗ tay mấycái, bốn bóng trắng nhanh chóng tiến vào.


Bạch Sa lão nhân cùng bốn người kiaquì xuống nói :


- Ngũ Dũng tham kiến Thiếu chủ.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Các vị bình thân, ai nấy chuẩn bịứng địch.


Năm người đồng thanh đáp :


- Tuân lệnh...


Rồi cả năm cùng ẩn mình vào sau màntrướng che sau giường. Vừa hay lúc ấy, hai bóng trắng nhanh như chớp xuyên quacửa sổ nhảy vào phòng, hai người chính là Hoàng Liên Hoa và Ngô Giang Tú. ĐôngPhương Thanh Vân cười nói :


- Hai vị cô nương quả là đúng hẹn, mờingồi?


Ngô Giang Tú cười ha hả :


- Đông Phương tiểu đệ đừng kháchkhí, chúng ta hãy bàn tới đại sự.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng nói:


- Mời?


Hoàng Liên Hoa bèn nói :


- Đông Phương tướng công, sự tìnhnhư thế này, trên suốt dọc đường tướng công tới đây, tiểu nữ cùng vị cô nươngđây cũng theo sát, cô nương đây muốn đoạt mạng tướng công, tiểu nữ cũng muốn,nhưng thủy chung không nghĩ cách nào ổn thỏa. Lúc ngồi trong tửu phòng, tiểu nữchợt nghĩ rằng tốt hơn là nên hợp tác...


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Nghe hay lắm.


Lúc này Ngô Giang Tú lên tiếng :


- Bọn ta đã quyết định xẻ đôi đệ rathành hai nửa, nhưng Đông Phương tiểu đệ tướng mạo khôi ngô tuấn tú, do vậy lạithương lượng nghĩ ra cách khác.


Đông Phương Thanh Vân đứng bật lêngằn giọng :


- Không còn cách nào khác?


Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽovang lên :


- Đâu có giản đơn như vậy, sanh mạngcủa y đã được Mê điện chủ định đoạt rồi.


Lời vừa dứt một bóng người đã xuấthiện trong phòng.


Đông Phương Thanh Vân cười ha hả nói:


- Một mạng chia ba người, ha ha...Các vị lầm rồi, mỗi người các vị sẽ được chia hai mạng.


Dứt lời từ trong màn trướng saugiường bước ra năm người, năm người này tướng mạo cùng thân hình không khác gìĐông Phương Thanh Vân. Điều khiến mọi người kinh hãi hơn cả chính là một thanhâm lạnh lẽo vang lên sau lưng sáu người :


- Đáng tiếc, lại còn Thần Quan Tú Sĩở đây, ta sẽ không để một ai phải thất vọng?


Sự tình diễn biến quá nhanh khiếnmọi người cùng sững sờ, ngẩn người nhìn, bỗng Hoàng Liên Hoa khẽ quát lên mộttiếng, huy động song thủ, vung chưởng công kích. Bạch Sa lão nhân lúc này đeomặt nạ giả làm Đông Phương Thanh Vân vội nhảy ra vung chưởng nghênh tiếp, đãnghe Thần Quan Tú Sĩ quát :


- Dừng tay?


Tiếng quát tuy không lớn nhưng lạikhiến cả hai cùng thu chưởng thối lui, lại nghe Thần Quan Tú Sĩ nói :


- Tam Bí Ngũ Dũng hãy thối lui?


Lời vừa dứt năm người giả ĐôngPhương Thanh Vân nhất tề lui lại, gở bỏ mặt nạ.


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt nói:


- Nơi đây là khách điếm, nếu độngthủ khó tránh khỏi kinh động tới người khác, các vị đã vì tại hạ mà tới đây, màtại hạ tuy bất tài cũng phải phụng hồi các vị, chúng ta hãy rời khỏi đây, rangoài thành động thủ được không?


Ngô Giang Tú gật đầu :


- Có đạo lý?


Kẻ mặc áo bào cũng gật đầu :


- Đạo lý tuy đúng nhưng bổn tòa muốnngươi sống, nên bổn tòa sẽ bồi tiếp các vị.


Hoàng Liên Hoa cười khanh khách :


- Hãy rời khỏi đây rồi nói cũng chưamuộn, tướng công, mời?


Đông Phương Thanh Vân hiểu rõ dụng ýcủa Hoàng Liên Hoa, thị sợ chàng đào tẩu, chàng chỉ cười nhạt :


- Hoàng cô nương xem thường tại hạrồi?


Dứt lời chàng phi thân lao đi. ThầnQuan Tú Sĩ vội nói :


- Ngũ Dũng hãy theo bảo vệ Thiếuchủ?


Vừa nói Thần Quan Tú Sĩ vừa thitriển khinh công đuổi theo Đông Phương Thanh Vân, Hoàng Liên Hoa cũng khôngchậm trễ lướt theo, Ngũ Dũng lập tức bám sát. Chỉ còn Ngô Giang Tú và kẻ tựxưng người của Mê Điện lưu lại. Lúc ấy kẻ tự xưng người của Mê Điện khẽ nói :


- Hãy nghĩ cách lưu y lại càng lâucàng tốt.


Ngô Giang Tú vội đáp :


- Đại ca, mau đuổi theo.


Cả hai nhất tề thi triển khinh cônglao đi. Lúc này Đông Phương Thanh Vân đã ra tới ngoài thành, chàng đảo mắt quansát, bốn bề không một bóng người, lập tức dừng lại. Thần Quan Tú Sĩ cũng đuổiđến nơi, chỉ nghe y nói :


- Bẩm Thiếu chủ dường như Thiếu chủphát hiện mấy người này có âm mưu gì?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Tựa hồ đây là kế điệu hổ ly sơn,nhưng ta vẫn chưa hiểu nhằm mục đích gì?


Thần Quan Tú Sĩ nói :


- Chúng muốn làm cỏ bảy đại mônphái?


- Vậy sao? Chúng ta phải đi tới đóngay?


- Thiếu chủ đừng lo, đã có Thụ Thivà Tích Thư ở đó.


- Hãy phái thêm Ngũ Dũng đi.


- Tuân lệnh.


Lúc này Hoàng Liên Hoa và Ngũ Dũngđã tới Thần Quan Tú Sĩ bèn nói :


- Ngũ Dũng theo lệnh Thiếu chủ hãymau tới Tung Sơn trợ chiến cùng bảy đại môn phái.


Ngũ Dũng đồng thanh đáp :


- Tuân lệnh.


Dứt lời quay người bỏ đi. Hoàng LiênHoa vội quát :


- Kẻ nào rời khỏi đây một bước, phảiđược bổn cô nương đáp ứng, bằng không chớ trách bổn cô nương hạ độc thủ.


Bạch Sa lão nhân quát :


- Xú nha đầu, tránh đường.


Vừa nói, y vừa phát chưởng, mộtluồng kình phong phút chốc ào ào cuốn tới, chưởng thế tựa dời non lấp bể. HoàngLiên Hoa vội bước tới, hữu thủ đẩy ra một chưởng, đồng thời tả thủ cũng xuấtchưởng công kích một Ngũ Dũng khác. Chỉ nghe một tiếng nổ long trời lỡ đất,Hoàng Liên Hoa lảo đảo thối lui bảy, tám bước, khóe miệng rỉ máu tươi, sắc diệntrắng bệch. Thần Quan Tú Sĩ cười nhạt :


- Tiểu nha đầu cuồng ngạo không biếttự lượng.


Trong khi ấy Ngô Giang Tú cùng kẻ tựxưng là người của Mê Điện cũng đã tới, cả hai đồng thanh quát lớn, phi thânchặn đường Ngũ Dũng. Hoàng Liên Hoa vội ngồi xuống vận công trị thương, xem rađã thọ thương chẳng phải tầm thường. Đông Phương Thanh Vân cất giọng sang sảng:


- Ngũ Dũng mau lên đường, việc ở đâyđể ta ứng phó.


Ngũ Dũng đồng thanh :


- Tuân lệnh Thiếu chủ.


Nói đoạn cùng thi triển khinh công,chỉ chớp mắt đã biến mất. Đợi khi Ngũ Dũng đã đi khỏi. Đông Phương Thanh Vânlạnh lùng :


- Với võ công của các vị, bổn thiếugia chẳng thèm đếm xỉa, chỉ vì bổn thiếu gia quá coi trọng các vị mà thôi. Hãynghe đây, cả hai vị hãy cùng động thủ đi, bổn thiếu gia sẽ không để các vị thấtvọng.


Ngô Giang Tú cười khanh khách :


- Hãy khoan, bổn cô nương có lờimuốn hỏi.


Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :


- Phải chăng cô nương đang chờ việnbinh?


Ngô Giang Tú cười nói :


- Bổn cô nương hỏi ngươi rằng ngươicó biết Hận Thiên Nữ cùng ngươi đã lưu lại nghiệt chủng chưa?


Đông Phương Thanh Vân biến sắc :


- Nói bậy.


Ngô Giang Tú lạnh lùng :


- Nói bậy hay không ngươi tự biết rõbằng không vì sao phải biến sắc.


Bỗng một thanh âm lạnh lẽo vọng tới:


- Đúng vậy, có tật giật mình.


Lời vừa dứt đã thấy mười lăm bóng ngườitừ ngoài xa hai mươi trượng phi thân tiến tới, trong khoảnh khắc đã tiến lạigần, khoảng cách không đầy ba trượng, sau mấy người này có bốn thiếu nữ khiêngmột chiếc giường bát bảo.


Ngô Giang Tú, Hoàng Liên Hoa cùng kẻtự xưng người của Mê Điện nhất tề hô :


- Tổng giáo chủ giá lâm?


Bốn thiếu nữ vẫn tiến tới cách ĐôngPhương Thanh Vân một trượng thì đặt chiếc giường bát bảo xuống, bốn phía xungquanh giường đều được phủ bằng lụa hồng nên không thể biết người nằm trêngiường là ai, đã nghe giọng một nữ nhân vọng ra :


- Thiếu niên, ngươi là hậu nhân củaTam Bí đó sao?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :


- Đúng vậy.


Thanh âm trong trướng vọng ra :


- Quả không hổ danh Tam Bí, chỉ tiếcrằng...


Nói đến đây thì bỏ lửng, Đông PhươngThanh Vân khẽ hừ một tiếng, không đáp.


Thanh âm trên giường lại vang lên :


- Chỉ tiếc rằng không theo chínhnghiệp.


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :


- Ngươi có phải là tiện nhân Cừu ThếDâm Oa không?


Một tiếng cười êm ái vang lên :


- Vì sao ngươi vô cớ chửi người?


- Ngươi không phải tiện nhân thì làcái gì?


Người nằm trên giường quát :


- Tam tì nữ Tư Đồ Ngọc, hãy trừngphạt tiểu tử nói năng vô lễ?


Đông Phương Thanh Vân cũng nói :


- Thần Quan Tú Sĩ, thu thập tì nữcủa tiện nhân.


Trong nháy mắt một thiếu nữ tuổi vừađôi tám dung nhan kiều diễm cùng Thần Quan Tú Sĩ nhảy ra, đứng cách nhau nămthước. Thần Quan Tú Sĩ lạnh giọng :


- Tiện tì, ngươi động thủ đi?


Thiếu nữ mỹ danh Tư Đồ Ngọc khẽ hừmột tiếng, rướn người, song thủ khoa tròn đẩy ra một chưởng, chưởng thế tựasóng dữ xô bờ. Thần Quan Tú Sĩ khẽ lắc người, thân hình hơi nghiêng qua tảtránh khỏi thế công đoạn dùng thân pháp dị hình hoán vị chuyển tới sát Tư ĐồNgọc. Tư Đồ Ngọc chỉ thấy vô số bóng ảnh dịch chuyển nhanh như chớp về phíamình, bèn vội thu hồi chưởng, tung mình nhảy sang bên hữu. Tư Đồ Ngọc ứng biếnđã nhanh Thần Quan Tú Sĩ còn nhanh hơn thị. Thân hình Tư Đồ Ngọc vừa ổn trọnghữu thủ vừa định phát chưởng, Thần Quan Tú Sĩ đã như bóng tùy hình lướt tới saulưng Tư Đồ Ngọc, hữu thủ vỗ nhẹ lên vai hữu Tư Đồ Ngọc, miệng cười nhạt :


- Tiện tỳ cho ngươi nằm trị thươngvài tháng.


Chỉ nghe Tư Đồ Ngọc rú lên thêthiết, thân hình gục xuống tại chỗ, bất tỉnh nhân sự. Thần Quan Tú Sĩ đã phithân về đứng cạnh Đông Phương Thanh Vân, dáng vẻ ung dung tự tại, thần sắc vẫntươi tỉnh tựa hồ như không hề động thủ. Đã nghe Thần Quan Tú Sĩ nói :


- Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ đã đẩy luiđịch nhân.


Đông Phương Thanh Vân cười lớn :


- Tốt lắm.


Đoạn chàng cất giọng sang sảng :


- Cừu Thế Dâm Oa tiện nhân, ngươicòn trò gì cứ giở hết ra. Đông Phương thiếu gia ba hôm nay muốn xem ngươi hậncừu thế nhân ra sao, dâm đảng vô sỉ thế nào?


Giọng nói trên giường bát bảo gằnlớn :


- Tiểu tử, câm mồm?


Hiện tại Đông Phương Thanh Vân bắtđầu nghi hoặc, thử nghĩ với địa vị chí tôn Tổng giáo chủ của Không Trung quỷlâm và Hàn Đàm ma cung. Cừu Thế Dâm Oa có lý nào để chàng mở miệng mạt sát mụlà tiện nhân này tiện nhân kia mà mụ vẫn còn nằm trên giường không dám lộ diện?


Hơn nữa yêu nhân và hoạt thi đã biếnđâu mất không thấy một tên nào xuất hiện, chẳng lẽ người nằm đây không phải CừuThế Dâm Oa sao?


Nghĩ vậy, Đông Phương Thanh Vân gầmlên :


- Cừu Thế Dâm Oa, ngươi có bản lãnhthì hãy lộ diện, chẳng lẽ ngươi xú quái hạ tiện đến nổi không dám gặp mặt bổnthiếu gia sao?


Từ trên giường bát bảo vọng ra mộtthanh âm lạnh lẽo :


- Tiểu tử, ngươi còn chưa đủ tư cáchđể thấy mặt ta. Hôm nay ta tới đây để cho ngươi hay một điều đó là phản đồ HậnThiên Nữ đã ngấm ngầm tư thông với ngươi, hiện tại tiện nhân kia đã có mangtiện chủng của ngươi... hừ cứ đợi mười tháng nữa khi khai hoa nở nhụy, ngươi cóbiết bổn Tổng giáo chủ sẽ xử trí thế nào không?


Đông Phương Thanh Vân giật mình biếnsắc thầm nghĩ :


"Nếu đúng là cốt nhục của mìnhlọt vào tay Cừu Thế Dâm Oa thì hậu quả thực khó tưởng tượng".


Thanh âm của Cừu Thế Dâm Oa lại vanglên :


- Đương nhiên cách ta xử trí tàn độcđến mức ngươi khó tưởng tượng nổi, hừ... Sau khi nghiệt chủng ra đời nếu ta lậptức giết đi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi, hơn nữa ta lại mất đi một cơ hộitốt để báo cừu Tam Bí.


Đông Phương Thanh Vân nghe đến đâybất giác rùng mình ớn lạnh, lại nghe thanh âm Cừu Thế Dâm Oa tựa như từ đáy nhàmồ vọng tới :


- Ta đã nghĩ ra một cách, hi hi...nếu nghiệt chủng là nữ, khi thị lên ba, ta sẽ dưỡng dục thị theo huấn luyện yêunữ truyền Mê Công cùng dâm dược, như vậy trong võ lâm sẽ xuất hiện một đệ nhấtdâm nhân, thị sẽ lấy dâm làm khoái dục, giết người để hưởng thú vui. Nếu là namnhân, ta sẽ huấn luyện cho y trở thành một kẻ cuồng ngạo như ngươi, nhưng tànđộc, thâm hiểm, gian trá, vô sỉ khi đó võ lâm sẽ xuất hiện một đệ nhất đại mađầu. Tiểu tử, ngươi thấy cách báo phục như thế đã đủ chưa?


Đông Phương Thanh Vân song mục trợntròn cơ hồ muốn rách khóe mắt, chàng gầm lên, song thủ đề đủ mười thành cônglực đẩy ra một chưởng. Lập tức, chưởng ảnh trùng trùng, chưởng thế cuồng phongbão vũ, nhanh như điện chớp đánh thẳng về phía chiếc giường bát bảo. Đồng thờilúc ấy nữ nhân nằm trên giường dường đã tiên liệu chàng sẽ xuất thủ, mụ khẽ hừmột tiếng, lập tức một luồng hàn phong cuốn tới nghênh tiếp chưởng thế dời nonlấp bể của Đông Phương Thanh Vân. Khi hai luồng chưởng phong va chạm, một tiếngnổ kinh thiên động địa vang lên, cát đá bay mù trời, lá rừng rụng ào ào, chỉtrong nháy mắt mặt đất rung lên sầm sập, mọi người đứng vòng ngoài quan chiếnđều bị chưởng lực đẩy lui mấy bước, khí huyết trồi ngược. Khi cát bụi lắngxuống, chỉ thấy chiếc giường bát bảo bị đánh vụn ra từng mảnh nhỏ vương vãikhắp mặt đất, còn nữ nhân tự xưng Cừu Thế Dâm Oa chẳng phải ai xa lạ mà chínhlà Ma cung Cung chủ, Di nương của Tuệ Mẫn.


Đông Phương Thanh Vân vừa thấy vậybèn hoàn toàn hiểu ra, sự tình này đúng như chàng định liệu, đây chính là kếhoãn binh của Quỷ lâm và Ma cung. Ma cung Cung chủ cố ý giữ chàng lại tại đâyđể toàn bộ lực lượng kéo tới Tung Sơn làm cỏ bảy đại môn phái.


Nhưng kẻ thù không đội trời chunghiện nay đang đứng trước mắt nếu không báo cừu thì sẽ ân hận suốt đời.


Hiện thời Đông Phương Thanh Vân vìlửa hận thiêu cháy tâm can, đương nhiên sẽ hạ sát thủ, chỉ nghe chàng gầm lên,thân hình tựa hổ đói vồ mồi lao về phía Ma cung Cung chủ. Ma cung Cung chủ kêulên :


- Tất cả hãy lui mau?


Lời còn chưa dứt thân hình mụ đã bayvút lên trời, nhanh chóng rời xa khỏi hiện trường. Vừa khi Thần Quan Tú Sĩ địnhphi thân truy kích bỗng văng vẳng tiếng tiêu thê lương ai oán, đồng thời mùi mêhương cũng theo gió thoảng tới.


Thần Quan Tú Sĩ vội nhanh như cắtlao tới ôm thốc lấy Đông Phương Thanh Vân miệng la lớn :


- Tiêu cô nương, chúng ta phải đithôi.


Vừa nói Thần Quan Tú Sĩ vừa thitriển khinh công lao vút đi, Tiêu Phụng Hoàng liền bám theo sát gót. Qua khoảngthời gian cạn một tuần trà, Thần Quan Tú Sĩ bỗng dừng lại, đặt Đông PhươngThanh Vân xuống nói :


- Thiếu chủ hãy uống một viên kimđan của ân sư, sau đó hành công. Linh đan này có thể trợ giúp Thiếu chủ khôngbị mê hương khốn chế trong vòng một ngày.


Nói rồi Thần Quan Tú Sĩ móc trongbọc ra một ngọc bình, đổ ra một viên linh đang màu đỏ đưa cho Đông Phương ThanhVân. Đông Phương Thanh Vân nuốt viên linh đan rồi ngồi xuống hành công, chừngmột khắc sau chàng đứng lên định cất bước đi. Thần Quan Tú Sĩ vội nói :


- Xin Thiếu chủ khoan đi.


Đông Phương Thanh Vân quay lại hỏi :


- Vì sao?


- Bẩm Thiếu chủ, việc quan hệ tớivận mạng bảy đại môn phái kính thỉnh Thiếu chủ an tâm. Ân sư có vài lời muốnnói cùng Thiếu chủ nên phái thuộc hạ tới bẩm cáo?


- Ngươi đã gặp gia phụ ư?


- Bẩm, đúng vậy.


- Ở đâu?


- Tại Thanh Chung.


- Lẽ nào gia phụ ẩn cư trong ThanhChung?


- Không phải, ân sư tới Thanh Chungđể điều tra một sự tình?


- Điều tra sự gì?


- Điều tra Địa Mộ giáo?


- Địa mộ giáo? Nó là gì vậy?


- Đây chính là việc mà ân sư muốnmượn lời thuộc hạ nói rõ cho Thiếu chủ, chỉ xin Thiếu chủ đừng kích động.


- Được, cứ nói.


- Bẩm Thiếu chủ, sư mẫu vẫn cònsống.


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy toànthân rúng động buột miệng :


- Điều này... là sao?


Thần Quan Tú Sĩ nói :


- Thiếu chủ đã gặp Ngũ Dũng, đâychính là chứng minh chính xác, Tam Bí chẳng phải là nhân vật giản đơn. So vớiNhất Hiền, Song Nhẫn đã một trời một vực, huống hồ gì là Không Trung quỷ lâm vàHàn Đàm ma cung, nói thẳng ra còn không tồn tại trong suy nghĩ của Tam Bí. Nênvới nhân vật như Tam Bí, há có thể để mắt tới Giáo chủ của Quỷ lâm?


Đông Phương Thanh Vân ngập ngừng :


- Vậy... Vậy người ở Quỷ lâm khôngphải là mẫu thân của ta?


- Không phải, thiết tưởng với võcông của Tam Bí há có thể chỉ ngang cơ với một người trong Thập Diễm.


- Điều này...


- Bẩm Thiếu chủ, Tam Bí là người vôcùng thần bí, chân giả khó phân, ngay cả chúng thuộc hạ cũng không thể biết rõchân giả của ân sư.


- Ta thực không hiểu.


- Hiện tại xin Thiếu chủ hãy nghethuộc hạ nói. Tam Bí chân chính thuộc hạ chỉ gặp có mười hai lần, khi Tam Bísinh hạ Thiếu chủ, Tam Bí đích thân xuất hiện tại Thiếu Lâm tự, đặt tên choThiếu chủ, Thiếu chủ là hậu nhân duy nhất của Tam Bí, từ nay về sau tất cả mônhạ của Tam Bí như Ngũ Dũng, tùy tòng, tì nữ đều là sở hữu của Thiếu chủ... Hiệnthời thuộc hạ lại nói cho Thiếu chủ một việc nữa đó là Tích Thư Nhân hoặc bấtkỳ một người nào trong số hai mươi bốn tùy tòng đều có đủ tài trí để ứng phóvới toàn bộ cao thủ của Ma cung và Quỷ lâm. Thuộc hạ biết Thiếu chủ còn hoàinghi. Thực điều này cũng khó trách. Chúng thuộc hạ chỉ là phụng mệnh ân sư màhành sự, như Ca Vương, Quỷ Tinh Linh vì sao không xuất hiện cùng lúc với chúngthuộc hạ, đây chỉ vì đã có chủ ý của ân sư, điều này hoàn toàn chẳng vì Macung, Quỷ lâm mà là để vạch trần một âm mưu tận diệt võ lâm.


Đông Phương Thanh Vân giật mình kêulên :


- Chẳng lẽ Ca Vương và Quỷ Tinh Linhchưa chết sao?


Thần Quan Tú Sĩ gật đầu :


- Bẩm Thiếu chủ, với võ công của haisư đệ thuộc hạ còn ai có thể hạ thủ được họ ngoài ân sư? Hiện tại họ đã hoátrang, đang cùng bảy đại môn phái ứng phó với Ma cung, Quỷ lâm.


Đông Phương Thanh Vân mỗi lúc một mơhồ :


- Âm Dương mưu tận diệt võ lâm làgì?


- Bẩm, điều này thuộc hạ không đượcbiết.


- Gia phụ đang ở đâu?


- Hiện tại thuộc hạ cũng không đượcrõ, ý của ân sư là muốn Thiếu chủ bảo trọng quý thể đừng bị thương vô ích.


- Vì sao gia phụ không thể gặp ta.


- Ân sư rất muốn gặp Thiếu chủ,nhưng lại không thể, thuộc hạ cũng không biết vì sao, có lẽ ân sư còn có điềuẩn ức. Hơn nữa từ nay về sau chúng tùy tòng phải tận lực trợ giúp Thiếu chủhoàn thành tâm nguyện của Tam Bí.


- Tâm nguyện gì?


- Ân sư nói cuộc chiến giữa chánh vàtà đã bắt đầu, Quỷ lâm và Ma cung sẽ tự thoái hồi, chỉ e Hận Thiên Nữ khôngchịu lui bước, như vậy chúng ta sẽ rất bất lợi.


- Vì sao?


- Võ công của Hận Thiên Nữ hiện tạichỉ có Tam Bí mới là đối thủ. Đặc biệt là mụ đã luyện được Hữu Ảnh Vô Hình thầncông, thực là võ công không tiền khoáng hậu.


- Ý ngươi là trước đây không có aivà sau này cũng không có người nào luyện được Hữu Hình Vô Ảnh thần công?


- Đúng vậy.


- Nhưng đó chỉ là võ công trongHuyền Mê Ma Kinh?


- Đúng vậy, người biết thì rất nhiều,song chỉ có Hận Thiên Nữ mới luyện thành vì mụ có một ngàn năm công lực. Điềucuối cùng xin Thiếu chủ nhớ rõ khẩu lệnh Nhân Trí Dũng, đợi sau khi chúng tatới Thiếu Lâm tự, thuộc hạ sẽ triệu tập hai mươi ba vị tùy tòng, Thiếu chủ lúcđó hãy nói rõ khẩu lệnh Nhân Trí Dũng.


- Vì sao phải làm vậy?


- Đây là để phòng bị việc có ngườisẽ giả mạo Thiếu chủ. Hiện tại đã tới lúc chúng ta phải đi rồi.


- Hãy khoan, Địa Mộ giáo là cái gì?


- Đây chính là nguyên do vì sao TamBí không thể lộ diện, theo lời ân sư, Địa Mộ giáo võ công không phải vô cùngcao, mà điều khiến người phải khiếp sợ là chúng quá ư tà đạo.


Bỗng tiếng tiêu ma quái văng vẳngđưa tới, mê hương cũng theo gió nồng nặc đưa tới.


Đông Phương Thanh Vân bèn nói :


- Thần Quan tùy tòng, ngươi hãy nóibảy đại môn phái sẽ thoát hiểm nạn phải không?


- Bẩm, đúng vậy.


- Như vậy ta cũng chẳng cần phảivội, hiện tại ta cứ ở đây chờ Quỷ lâm Tổng giáo chủ tới.


- Tuân mệnh Thiếu chủ.


Lúc ấy đại đội nhân mã của Quỷ lâmđã tới, chúng lập tức triển khai đội hình bao vây Đông Phương Thanh Vân. Đãthấy Ma cung Cung chủ từ từ bước tới, vừa đi vừa nói :


- Tiểu tử, hãy chuẩn bị đi, ngươisắp bỏ mạng rồi?


Đông Phương Thanh Vân vốn muốn giảbộ bị trúng mê hương, đợi mụ tới gần xuất kỳ bất ý hạ thủ, nhưng chàng lại lànam hán tử quang minh chánh đại, không muốn thực thi kế tiểu nhân, bèn cườinhạt :


- Chưa hẳn, hiện tại đã là lúc phânra sinh tử của ngươi, bổn thiếu gia sắp động thủ rồi.


Ma cung Cung chủ vô cùng kinh hãi,vội dừng bước, lòng đã có ý thối lui, nhưng Quỷ lâm, Ma cung là một đại giáotrong võ lâm, người người phải kinh khiếp, há có thể vì mụ mà đánh mất uy danh.Mụ bèn gằn giọng :


- Ngươi còn chưa đủ tư cách để độngthủ với lão nương.


Đông Phương Thanh Vân nghiêng người,tuốt kiếm, quát :


- Tiếp chiêu..


Chỉ thấy kiếm quang lấp lóa, cuốntới. Nên biết Đông Phương Thanh Vân không thích dùng kiếm, nhưng chàng có ý hạsát đối phương, do vậy vừa xuất thủ chẳng những dùng kiếm mà kiếm chiêu lại làsử dụng Tu La tâm tuyệt kiếm, chiêu chiêu đều ảo diệu, kiếm kiếm đều công tớicác đại huyệt toàn thân. Ma cung Cung chủ cười nhạt một tiếng, tuốt kiếm nghênhtiếp chỉ thấy vạn đạo ngân quang, dưới ánh thái dương phát ra những tia chói mắttựa sao sa, trút tới. Đông Phương Thanh Vân huy động trường kiếm, trong nháymắt kiếm khí bao phủ khắp chu vi một trượng. Ma cung Cung chủ cũng chẳng phảihạng tầm thường, hơn nữa có ý hạ độc thủ, trường kiếm bỗng dựng đứng rồi xoaytít tạo nên một bức tường ngân quang bao phủ toàn bộ thân hình. Tiêu PhụngHoàng ngưng thần quan sát trận đấu, nếu Đông Phương Thanh Vân thất thế lập túcnàng sẽ xuất thủ trợ chiến, trong khi đó Thần Quan Tú Sĩ vẫn đứng im bất động,thần thái cực kỳ ung dung thanh thản. Người của Ma cung và Quỷ lâm chưa có lệnhcũng đứng im xem hai cao thủ thi triển tuyệt học.


Sau khi trao đổi mười mấy chiêu cùngMa cung Cung chủ, Đông Phương Thanh Vân bỗng hít một hơi dài, chân khí đề tụ,công lực hội thần, dẫn lực truyền khắp thân kiếm, lập tức thân kiếm rung lênvạn điểm tinh quang bắn ra liên miên, chỉ nghe Ma cung Cung chủ hét lên mộttiếng, tung mình bay ra sau ngoài ba trượng.


Thần Quan Tú Sĩ đột nhiên kêu lênkhe khẽ :


- Tiêu cô nương, Thiếu chủ thần côngđã luyện thành tựu...


Trong khi giao thủ, Ma cung Cung chủlà người cực kỳ giảo trá quỷ quyệt, vừa thấy kiếm quang của đối phương layđộng, hàn khí tỏa ra lạnh lẽo, bèn vội tung người thối lui, nào ngờ vẫn bịtrúng một kiếm nơi vai tả. Đột nhiên Ma cung Cung chủ quát một tiếng, dốc hếttàn dư công lực lao trường kiếm về phía Đông Phương Thanh Vân đồng thời songthủ thuận theo thế lao mà phát chưởng, tựa hồ muốn dùng chiêu này để dẫn tớikết cục lưỡng bại câu thương, nhưng mụ vẫn chậm một bước, chính trong sát na Macung Cung chủ lao kiếm đi, mụ chợt thấy ngân quang trước mắt rực lên chói mắt,còn chưa nhìn rõ kiếm chiêu thì cánh tay hữu đả bị chém lìa, máu phun có vòi,mụ còn chưa kịp cất tiếng rú đau đớn thì thân hình đã bị một luồng kình phongxô tới quăng mụ ra xa hơn ba trượng. Đông Phương Thanh Vân một chiêu đắc thủkhi nào lại chịu bỏ qua cơ hội, bèn quát lớn... chính khi chàng định phi thântruy kích, bỗng... một thanh âm vang lên như quỷ khóc ma gào :


- Tiểu tử, chớ khinh động.


Cùng vớilời nói, chỉ thấy một chiếc giường bát bảo bay vút ngang trời.