Chương 19

Khi Đông Phương Thanh Vân vào phòngđã thấy Trung Nguyên đà chủ Cửu phu nhân ngồi chờ rồi. Vừa thấy chàng Cửu phunhân lên tiếng nói :


- Tướng công đã biết hành tung củaquí nghĩa mẫu rồi phải không?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu nhưngkhông nói gì. Cửu phu nhân tiếp :


- Sự tình này khiến bổn Đà chủ bấtngờ, không ngờ Lãnh Huyết Diễm Nữ lại dễ dàng để tướng công biết hành tung củanghĩa mẫu, hơn nữa lại còn có ý muốn bỏ qua cho quí nghĩa mẫu. Nay tướng côngđã biết nghĩa mẫu ra sao, bổn Đà chủ có nói cũng vô dụng. Xin cáo từ.


Dứt lời vị Cửu phu nhân đứng lên rờikhỏi phòng. Sáng hôm sau khi mặt trời vừa mọc đã thấy một chiếc kiệu dừng lạitrước phòng Đông Phương Thanh Vân, tì nữ Thu Cúc mời Đông Phương Thanh Vân lênkiệu. Trong kiệu chàng thấy Lãnh Huyết Diễm Nữ đang ngồi. Đông Phương Thanh Vânhỏi :


- Nghĩa mẫu tại hạ đâu?


Lãnh Huyết Diễm Nữ đáp :


- Quí nghĩa mẫu đã được hộ tống rangoài trước rồi.


Đông Phương Thanh Vân không muốn nóinhiều bèn ngồi xuống im lặng. Lúc này kiệu bắt đầu dịch chuyển. Lãnh Huyết DiễmNữ nói :


- Tướng công, giải mê dược, thiếp đãđưa cho lệnh nghĩa mẫu mong tướng công tự bảo trọng. Tiện thiếp tự biết mìnhthân đã dính bùn dơ, nhưng lòng luôn hướng thiện, điều này chắc tướng công cũngnghi hoặc lắm?


- Tại hạ tự tin như vậy?


- Đa tạ tướng công, tiện thiếp chómột yêu cầu, mong tướng công đáp ứng. Là thiếp muốn cùng tướng công kết giaobằng hữu.


Đông Phương Thanh Vân im lặng khôngnói. Lãnh Huyết Diễm Nữ thở dài :


- Chẳng lẽ tướng công vẫn khinhthường thiếp?


- Không phải, nhưng...


- Thiếp biết, chỉ vì tuổi tác quáchênh lệch, kỳ thực tự kỷ tương giao, hoàn toàn chàng chớ bàn luận tới thânphận và tuổi tác?


Đông Phương Thanh Vân im lặng. LãnhHuyết Diễm Nữ nói :


- Huống hồ, sẽ có một ngày chúng tabiến thành cừu địch, vậy thì tại sao bây giờ chúng ta không thể tạm thời kếtgiao bằng hữu?


Lúc này chiếc kiệu bỗng dừng lại,một thanh âm trong trẻo vang lên :


- Thỉnh tướng công xuống kiệu.


Lãnh Huyết Diễm Nữ thở dài :


- Tướng công, thiếp có rất nhiều lờimuốn nói song không biết phải nói thế nào, những mong tướng công tự bảo trọng.Tuệ Mẫn đã được đưa về Ma cung, lệnh mẫu lúc này đang chờ trên cỗ xem ngựa kia,xin cáo từ.


Đông Phương Thanh Vân bước xuốngkiệu, đưa mắt nhìn quả nhiên đã thấy một cỗ xe ngựa đứng sẵn, chàng vội bướctới leo lên xe. Trong xe nghĩa mẫu của chàng đang ngồi đợi, chàng nghẹn ngàothốt lên :


- Mẫu thân...


Nghĩa mẫu của chàng lệ tràn ướt mặtnói :


- Thanh Vân nhi, đúng là Thanh Vânnhi rồi...


Hai người im lặng hồi lâu nghĩa mẫucủa Đông Phương Thanh Vân nói :


- Mẫu thân đã xa con ba năm, trongba năm nay nghĩa mẫu phải chịu biết bao gian khổ, nhưng khi nghe rằng con đãnối gót phụ thân, chủ trì võ lâm chính nghĩa, mẫu thân lấy làm vui lòng...


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Hài nhi không cần gì hết, hài nhichỉ cần mẫu thân thôi.


Nghĩa mẫu của chàng cười :


- Con đừng nói vậy hãy mau ngồithẳng người lên, mẫu thân có vài lời muốn nói.


Thanh Vân nhi, con đã trúng Anh Túchương quá ư trầm trọng, ngoại trừ nghĩa mẫu và ma đầu kia ra không ai có giảidược. Ôi? Ma đầu khả ố kia chính là người giết nghĩa phụ của con, hãy báo cừurửa hận.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Thưa mẫu thân, con xin vâng lời?


Nghĩa mẫu của chàng nói tiếp :


- Hiện tại, tình hình đã nguy ngậplắm rồi, ngay cả thân sinh phụ thân của con cũng nguy trong sớm chiều, hãy luônlưu tâm. Mẫu thân không còn sống được bao lâu nữa. Nay được thấy con đã mãnnguyện lắm rồi.


Nói tới đây, nghĩa mẫu của ĐôngPhương Thanh Vân bỗng giơ cao hữu thủ lên vỗ xuống thiên linh cái.


Sự việc xảy ra quá đột ngột, ĐôngPhương Thanh Vân kinh hoảng vội ngăn lại nhưng không kịp, nghĩa mẫu của chàngđã tắt thở. Đông Phương Thanh Vân gào lên :


- Mẫu thân...


Rồi chàng ngất lịm, không biết thờigian trôi qua bao lâu, chàng từ từ tỉnh lại.


Nhìn thi thể của nghĩa mẫu, hai mắtchàng lửa hận rừng rực cháy, gằn giọng :


- Hài nhi thề san bằng Địa Mộ giáobáo thù cho nghĩa phụ, nghĩa mẫu. Lúc này lòng chàng đau đớn, tựa trăm ngànlưỡi dao đang cắt ruột gan, bỗng một giọng nói run run vang lên :


- Tích Thư Nhân xin bái kiến Thiếuchủ.


Đông Phương Thanh Vân sực tỉnh, vộiôm lấy thi thể của nghĩa mẫu, nhảy xuống xe, vì chàng bi thương quá độ nên khichạm đất thân hình lảo đảo muốn ngã. Tích Thư Nhân thấy vậy bèn lao tới đỡ lấy,giọng run rẫy :


- Thiếu chủ...


Đông Phương Thanh Vân vì quá đau đớnnên bất tỉnh nhân sự lần nữa.


Khi chàng tỉnh lại thấy mình nằmtrong phòng phương trượng chùa Thiếu Lâm trên Tung Sơn Thiếu Thất phong.


Viên Trí thiền sư, Chưởng môn nhânphái Thiếu Lâm đang ngồi tọa thiền gần đó.


Chỉ có Tích Thư Nhân, Thần Quan TúSĩ, Thụ Thi Chiêu Hồn và Quỷ Tinh Linh vẫn đứng im cạnh giường, sắc diện ai nấyđều lộ vẻ ngưng trọng.


Chợt một tiểu sa ni hốt hoảng chạy vàoquì xuống nói :


- Bẩm Chưởng môn, có người đột nhậpThiếu Lâm tự.


Viên Trí thiền sư từ từ ngẩng đầulên nói :


- Hiện giờ người đó ở đâu?


- Bẩm Chưởng môn, người đó đang đứngtrước Đại Hùng bảo điện nói là muốn tìm Thiếu chủ.


- Tướng mạo người đó ra sao?


- Người này trạc tứ tuần, thân hìnhkhôi vĩ, mặt mũi đanh ác.


Đông Phương Thanh Vân bỗng đứng lênnói :


- Ta sẽ ra gặp hắn.


Nói rồi chàng phi thân lao ra ngoài.


Tích Thư Nhân và ba người kia khôngchút chậm trễ theo chân chàng tiến ra. Chỉ có Viên Trí thiền sư vẫn vừa lêntiếng vừa từ từ đứng lên :


- Người đến là thiện hay ác?


Tiểu sa ni nói :


- Bẩm, người nọ lộ vẻ ác ý, y đãliên tiếp đả thương rất nhiều đệ tử bổn phái.


Viên Trí thiền sư vội bước ra. Lạinói Đông Phương Thanh Vân sau vài lượt nhấp nhô lên xuống đã tới quảng trườngtrước Đại Hùng bảo điện, đưa mắt nhìn thì thấy Thiếu Lâm tam lão đang ngồi trênmặt đất, cạnh Tam lão là một đạo sĩ thân vận hắc bào, mặt mũi đanh ác. Đạo sĩnọ vừa nhìn thấy Đông Phương Thanh Vân thì y bèn đứng lên, cười nói :


- Tiểu tử, ngươi là hậu duệ của TamBí hả?


Đông Phương Thanh Vân cất giọng lạnhlẽo nói :


- Đúng vậy, chẳng hay các hạ có điềuchi chỉ giáo?


- Bần đạo là môn đồ của Thái Cựcbang ngoại hiệu Cuồng Tiếu Đại Hán, nay phụng mệnh tới đây điều tra võ công củangươi.


- Được, tại hạ xin lãnh giáo.


Lúc này đã thấy Thần Quan Tú Sĩ bướctới nói :


- Giết gà không cần dùng dao mổtrâu, xin Thiếu chủ để tùy tòng ứng phó với y.


Đông Phương Thanh Vân còn chưa kịptrả lời, đã nghe Tích Thư Nhân nói nhỏ bên tai :


- Bẩm Thiếu chủ, chúng ta còn chưabiết rõ thân phận của đối phương, mong Thiếu chủ để Thần Quan Tú Sĩ ứng phó dòxét thực hư trước.


Cuồng Tiếu Đại Hán cười cuồng ngạo :


- Hay, hay, tùy tòng của Tam Bí oaidanh lừng lẫy võ lâm, nay ta phải thử chúng bây mới được.


Đông Phương Thanh Vân bèn nói :


- Được, Thần Quan Tú Sĩ hãy ranghênh chiến.


Nói rồi chàng cùng Tích Thư Nhân lùilại. Cuồng Tiếu Đại Hán nói :


- Thần Quan Tú Sĩ, chúng ta hãy đánhcuộc, ngươi thấy sao?


Thần Quan Tú Sĩ cười nhạt :


- Đánh cuộc thế nào?


- Một mạng của ta đổi lấy cỗ quantài trên vai ngươi.


- Không, một mạng đổi một mạng.


- Sao? trong quan tài có bí mật hả?


- Đúng vậy?


- Bí mật gì vậy?


- Lời thừa không nên nói.


- Ta biết trong cỗ quan tài củangươi có thanh Chủng Minh, phải không?


Đông Phương Thanh Vân cảm thấy kỳquái, không hiểu thanh Chủng Minh là cái gì, lại nghe Thần Quan Tú Sĩ nói :


- Nếu ta đoạt được thanh Chủng minhthì đã là minh chủ võ lâm rồi, còn phải vác cỗ quan tài này làm chi? Đừng nhiềulời, hãy xuất chiêu đi.


Cuồng Tiếu Đại Hán cười nhạt, thânhình lay động, song thủ từ từ đặt ngang ngực đẩy ra một luồng kình phong mãnhliệt.


Thần Quan Tú Sĩ cười nhạt :


- Sớm nên như thế?


Đoạn tay hữu khoát một vòng, tạo nênluồng kình phong không kém phần mãnh liệt, hóa giải liền chưởng lực của CuồngTiếu Đại Hán.


Cuồng Tiếu Đại Hán gằn giọng :


- Quả là hảo chưởng pháp?


Vừa nói vừa liên tiếp công kích tớitấp vào các yếu huyệt trên thân mình Thần Quan Tú Sĩ.


Thần Quan Tú Sĩ xoay trở như lằnchớp, hữu chưởng cũng toàn lực thi triển, luồng kình khí vô hình trấn áp côngthế của đối phương.


Chưởng phong như gió lốc, cuốn bayđất đá xung quanh hai người, cành gẫy lá rụng lả tả.


Đông Phương Thanh Vân chăm chú theodõi, cảm thấy Thần Quan Tú Sĩ bị thiệt thòi không nhỏ vì vướng cỗ quan tài, võcông của đối phương lại cao thâm khó đoán.


Chợt đang đấu hai người tách ra,Cuồng Tiếu Đại Hán như một con gà chọi, mắt chòng chọc nhìn Thần Quan Tú Sĩ,cánh mũi phập phồng, râu tóc dựng đứng cả lên.


Còn Thần Quan Tú Sĩ thì áo đã căngphồng, kình khí hồng ẩn hiện, trông đáng sợ.


Nhất là cỗ quan tài màu đen toát rahàn khí bảo hộ Thần Quan Tú Sĩ.


Bỗng Cuồng Tiếu Đại Hán gầm lên mộttiếng như sấm, song chưởng phóng tới Thần Quan Tú Sĩ, uy thế kinh nhân.


Thần Quan Tú Sĩ đứng vững như Tháisơn, vận công vào tay hữu, phóng ra tiếp chưởng thế của đối phương."Binh" một tiếng lớn, Thần Quan Tú Sĩ phải lùi hai bước, còn CuồngTiếu Đại Hán thì ngã chúi đi năm bước.


Bỗng có tiếng nói sang sảng :


- Tu Di Cương Khí và Đoạt Mệnh thầnchưởng đều xuất hiện giang hồ, hạnh hội, hạnh hội?


Đông Phương Thanh Vân đưa mắt nhìnthấy đứng giữa Thần Quan Tú Sĩ và Cuồng Tiếu Đại Hán là một lão nhân râu riaxồm xoàm, tay tả cầm chiếc bồ, tay hữu giơ bút như sẵn sàng công kích.


Chỉ nghe Thần Quan Tú Sĩ nói :


- Thỉnh hãy lưu tình?


Đoạn tiến về phía lão nhân. Cùnglúc, Cuồng Tiếu Đại Hán mặt trắng bệch kêu to :


- Thỉnh lão trượng lưu tình?


Rồi cũng lao bổ tới.


Tích Thư Nhân, Thụ Thi Chiêu Hồn,Quỷ Tinh Linh cùng lao tới, miệng kêu :


- Lão trượng dừng tay, có gì hãy nóiđã.


Năm người lao bổ tới chỗ lão nhânđều giằng lấy chiếc bồ. Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên nhìn.


"Binh" một tiếng, cả nămngười kia đều văng ra xa mấy thước. Lão nhân đã biến mất.


Đông Phương Thanh Vân đang kinh dị,bỗng nghe sau lưng có tiếng nói vo ve như tiếng muỗi :


- Trong bọc của ngươi ta đã bỏ vàomột mảnh giấy, chỉ một mình ngươi được đọc.


Đêm nay ta gặp lại.


Chàng quay người lại, lão nhân ởngay trước mặt.


Khinh công thân pháp đến như vậythật là kinh nhân.


Lão nhân lúc này nói to :


- Tam Bí? Ta thấy Đoạt Mệnh thầnchưởng đã xuất hiện trên giang hồ, xem chừng Tam Bí nhà ngươi không thể khôngxuất đầu lộ diện. Thôi hẹn tái kiến các vị.


Nói đoạn, xoay mình bay đi như mộtlàn khói.


Đông Phương Thanh Vân thấy kỳ quáihá dám chậm trễ, vội đuổi theo :


- Lão tiền bối, đợi một chút.


Tích Thư Nhân đã vọt tới chắn trướcmặt chàng :


- Bẩm Thiếu chủ, đừng đuổi theo.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Tại sao?


Lúc này Cuồng Tiếu Đại Hán hét mộttiếng phóng theo sau lão nhân, thoáng chốc mất hút.


Đông Phương Thanh Vân nghe câu nóicủa lão nhân đã biết người ấy có quan hệ mật thiết với thân phụ của chàng, nênmuốn hỏi cho rõ. Tại sao Tích Thư Nhân lại ngăn cản chàng?


Lúc này Thần Quan Tú Sĩ chạy tớitrước mặt Đông Phương Thanh Vân, quì xuống nói :


- Bẩm Thiếu chủ, tùy tòng đã phạmđại tội, mong Thiếu chủ định tội.


Tích Thư Nhân nói :


- Chẳng lẽ Tú Sĩ đã quên lời dặn củachủ nhân.


Thần Quan Tú Sĩ đáp :


- Kẻ kia võ công cao hơn tùy tòng,cho nên chỉ vì muốn phụng mệnh tôn chủ nhân bảo vệ quan tài, đồng thời đã thitriển...


Đông Phương Thanh Vân đưa hai tay đỡThần Quan Tú Sĩ đứng dậy hỏi :


- Đã như vậy thì ngươi còn có tội gìnữa?


- Nhưng... nhưng mà...


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Nhưng Tu di cương khí đã bị đốiphương phát hiện phải không? Ngươi đã thi triển để bảo vệ quan tài, vậy ta miễntội cho ngươi. Hãy bình thân, chẳng lẽ võ công của đối phương cao lắm ư?


- Bẩm Thiếu chủ, võ công của y tùytùng không thể địch nổi, nhất là Đoạn mệnh thần chưởng lợi hại vô cùng.


Tích Thư Nhân nói :


- Thụ Thi và Tinh Linh, hai sư đệhãy đi thẩm tra xem trong vòng mười dặm có nhân vật khả nghi hay không?


Thụ Thi Chiêu Hồn và Quỷ Tinh Linhlập tức vâng lời lao đi.


Đông Phương Thanh Vân thấy Tích ThưNhân trịnh trọng như vậy, chắc là sự thể nghiêm trọng. Huống hồ thân mẫu trướckhi chết từng bảo tình thế cấp bách.


Tích Thư Nhân nói :


- Bẩm Thiếu chủ, tình hình rõ ràngnghiêm trọng.


Đông Phương Thanh Vân nghi hoặc hỏi:


- Thúc phụ của ta quả thật không thểxuất hiện ư?


Tích Thư Nhân đáp :


- Thưa đúng vậy? Cứ theo lời chủnhân nói, nếu Tam Bí hiện thân trong võ lâm, lập tức thây chết thành núi, máuchảy thành sông.


- Tại sao?


- Tùy tòng từng hỏi chủ nhân, nhưngchủ nhân không chịu cho biết lý do.


- Vậy tại sao ngươi lại biết sự thểrất nghiêm trọng?


Tích Thư Nhân quay sang phía ThầnQuan Tú Sĩ :


- Việc này để Tú Sĩ nói rõ.


Thần Quan Tú Sĩ gật đầu :


- Bẩm Thiếu chủ, chủ nhân từng bảotùy tòng trong thiên hạ có ba giáo phái không được xuất hiện võ lâm là Thái Cựcbang, Thánh Chỉ giáo và Mê điện, và tối trọng là trong thiên hạ có một ngườikhông thể xuất hiện võ lâm là Thần Bí Nhân.


- Thần Bí Nhân?


- Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy. Vị lãonhân cầm bút vừa nãy chính là đại đệ tử của Thần Bí Nhân, có trách nhiệm điềutra mười hai đại sự, đã gần mười lăm năm nay, đợi khi điều tra xong mười haiđại sự rồi, Thần Bí Nhân sẽ xuất hiện.


- Toàn bộ chuyện này kỳ quái quá.


- Thưa đúng vậy, tùy tòng chỉ biếtđến đó, nay Thái Cực bang đã có người xuất hiện, đệ tử của Thần Bí Nhân ngẫunhiên điều tra được hai đại sự, như thế chẳng phải là tình hình nghiêm trọnghay sao?


Đông Phương Thanh Vân chợt nhớ lạiLãnh Huyết Diễm Nữ, bèn hỏi :


- Ngươi có biết chuyện mười hai tộiphạm không?


Tích Thư Nhân hỏi :


- Có phải Thiếu chủ muốn nhắc đếnmười hai tội phạm của Mê điện.


- Chẳng lẽ ngươi biết ư?


- Tùy tòng cùng với Bệnh Nhược Hiệpvà Truy Hồn Khách cùng lâm cảnh ngộ ấy, sao lại không biết.


- Các ngươi cùng lâm cảnh ngộ ấy?


- Thưa đúng vậy. Tùy tòng cùng haivị kia vốn là ba trong số mười hai tội phạm của Mê điện.


- Vậy không phải gia phụ và gia thúcư?


- Đương nhiên không phải, Tam Bí lànhân vật thế nào mà chịu làm người của Mê điện. Tùy tòng cùng hai vị kia saukhi chống lại Mê điện, do bị nguy đến tính mạng, bèn làm môn hạ cho Tam Bí. Mêđiện không dám động đến Tam Bí, vậy mà nực cười thay, người của Mê điện lại ngộnhân tùy tòng cùng hai vị kia là Tam Bí.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Trên đỉnh Nga Mi, khi ngươi chứngthực võ công với Chưởng môn bảy đại môn phái, ngươi sử dụng Giao Long chưởng,há chẳng phải...


- Đúng, nói thẳng ra, Tam Bí đềukhông hiểu võ công, song trong thiên hạ chẳng một ai có võ công sanh được vớiTam Bí.


- Sao lại trái ngược như vậy? Tam Bíđã không hiểu võ công, hà cớ gì trong thiên hạ lại không một ai có võ công sánhđược với Tam Bí? Quái dị?


Tích Thư Nhân nói tiếp :


- Chủ nhân không hiểu võ công, điềubí ẩn này chỉ có hai mươi bốn tùy tòng biết mà thôi. Nhưng võ công của chủ nhânchỉ gồm toàn một chữ "bí"


- Nghĩa là sao?


- Thưa không rõ, tóm lại chủ nhânkhông biết võ công là sự thực. Song người có võ công trong thiên hạ không mộtai giải nổi bí quyết ấy.


- Thật là khó hiểu.


- Đúng vậy, tùy tùng cũng chịu.


- Tam Bí không hiểu võ công, tại saongươi biết là không một ai trong thiên hạ địch nổi Tam Bí.


- Lý do rất đơn giản, Mê điện, ThánhChỉ giáo, Thái Cực bang và ngay cả Thần Bí Nhân vừa nghe chủ nhân đến là đã bỏchạy trối hết.


- Là vì cớ gì? Sao vừa rồi CuồngTiếu Đại Hán của Thái Cực bang lại dám tới đây điều tra võ công?


- Điều này càng khiến cho sự việcthêm nghiêm trọng. Tùy tòng đoán rằng hoàn toàn không phải chủ nhân không hiểuvõ công, mà là thứ võ công của chủ nhân không được đem ra thi triển.


- Điều đó nghe càng mâu thuẫn.


- Chúng tùy tòng hiện chưa hiểu nổi,chờ sự tình phát triển thế nào mới có thể biết được.


Đông Phương Thanh Vân hiểu rằng cànghỏi thêm càng mơ hồ, song vẫn hỏi :


- Thế thì điều đó liên quan gì tớiTu Di cương khí?


Tích Thư Nhân lại quay sang Thần QuanTú Sĩ :


- Đây là vấn đề của Tú Sĩ đó.


Thần Quan Tú Sĩ gật đầu :


- Bẩm Thiếu chủ, chủ nhân có truyềnkhẩu quyết Tu Di cương khí, lệnh cho tùy tòng phải luyện thành. Theo lời chủnhân, thì Tu Di cương khí là tuyệt học của Thần Bí Nhân.


- Tuyệt học của Thần Bí Nhân?


- Thưa phải. Sở dĩ chủ nhân khônghiểu võ công, mà lại vô địch trong thiên hạ chính là vì thế.


- Ta không hiểu nổi.


- Rất đơn giản. Chủ nhân tuy khônghiểu võ công, nhưng mọi thứ khẩu quyết võ công của thiên hạ đều ở trong đầu chủnhân.


Đông Phương Thanh Vân cuối cùng hiểuđược phần nào, lại hỏi :


- Tích Thư Nhân, vì sao khi ta muốnbiết nội tình Mê điện, ngươi lại không nói?


- Bẩm Thiếu chủ, đó chỉ là bất đắcdĩ.


- Tại sao?


- Chủ nhân bảo rằng sau khi đệ tửcủa Thần Bí Nhân điều tra xong mười hai đại sự thì Tam Bí nhất định phải hiệnthân võ lâm, nhưng khi ấy chủ nhân cũng không cách gì tồn tại trên nhân thế.


- Là thế nào?


- Chủ nhân chỉ bảo vậy, tùy tòngcũng không hiểu.


Đông Phương Thanh Vân đã phát giácrằng Tích Thư Nhân biết hết mọi chuyện, nhưng không chịu nói thực. Chàng khôngưa nài ép người khác, nhất là việc kia có thể liên quan đến lệnh của phụ thân.Sau một lúc trầm ngâm, chàng mới hỏi :


- Như vậy, ngươi cũng quen biết LãnhHuyết Diễm Nữ?


- Bẩm Thiếu chủ, Thiếu chủ quen nữnhân ấy như thế nào?


- Lãnh Huyết Diễm Nữ là người vợ thứtám của Giáo chủ Địa Mộ giáo.


- Bẩm Thiếu chủ, tùy tòng quả cóquen biết ả, hơn nữa còn biết rất kỹ. Mụ ta là kẻ cực kỳ hiểm độc.


Đông Phương Thanh Vân thở dài nhènhẹ.


Nên biết quan hệ giữa người vớingười rất ảo diệu, cách đánh giá về một người có thể khác nhau. Đối với LãnhHuyết Diễm Nữ, thoạt đầu Đông Phương Thanh Vân cũng rất căm ghét, nhưng sau khihiểu ra, chàng lại có hảo cảm, nhất là câu nói của mẫu thân trước khi chếtkhiến chàng thấy thân thiết với nữ nhân đó.


Lúc này Thanh Vân cảm thấy mình đãbị trúng Anh Túc hương, sau vài ngày nữa, dược tính phát tác thì nguy hiểm, bènhỏi :


- Ngươi có biết Anh Túc hương không?


- Bẩm Thiếu chủ, có biết.


- Điều trị cách nào?


- Chẳng lẽ Thiếu chủ bị trúng độcdược ấy?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Chẳng những trúng độc, mà những balần liên tiếp. Nay độc dược đã ngấm vào nội tạng, chưa biết cách điều trị rasao?


Tích Thư Nhân hoảng sợ kêu lên :


- Trời ơi, biết làm thế nào đây?


- Tích Thư Nhân huynh, thử xem trongtúi đồ lặt vặt của chủ nhân có giải dược hay không?


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :


- Hãy khoan, khoan...




Đã sang canh một, trăng sao đã mọc.


Đông Phương Thanh Vân rón rén rờiphòng phương trượng, lao nhanh xuống chân núi, chàng vốn định giấu không choTích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ biết, muốn một mình đi gặp đại đệ tử của ThầnBí Nhân.


Nguyên lão nhân kia có hẹn trongmảnh giấy gặp chàng ở dưới chân núi vào canh một.


Chàng vừa rời phòng phương trượng,thì Tiêu Phụng Hoàng phát hiện, liền báo cho bốn tùy tùng, thế là họ lập tứcbám theo sau chàng.


Đông Phương Thanh Vân thi triểnkhinh công, phóng đi như bay. Được chừng nửa giờ, đột nhiên...


Một tiếng cười lớn vang lên saulưng.


Đông Phương Thanh Vân ngoảnh lại,thấy vị lão nhân nọ, liền chắp tay vái :


- Vãn bối tới kiến diện tiền bối,thỉnh chỉ giáo.


Lão nhân cười nhạt, ngồi xuống mộtmỏm đá :


- Lại đây ta bàn chuyện Tam Bí vớingười.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Bàn chuyện Tam Bí ư?


- Phải.


- Không phải nói về việc vãn bốitrúng Anh Túc hương ư?


- Ta là đệ tử của Thần Bí Nhân,người trong võ lâm gọi ta là Quái Sấu.


- Quái Sấu tiền bối...


- Ngươi hồ nghi phải không? Nói chongươi biết, chính ta đã cứu ngươi ra khỏi đám lửa ngút trời ngày nọ.


- Thế thì tiền bối là ân nhân.


- Khỏi cần nói đến ân huệ. Mảnh giấyta viết, ngươi đã đọc chưa?


Đông Phương Thanh Vân định bước tớibái tạ, nhưng một luồng kình lực vô hình ấn chàng ngồi xuống. Lão nhân nói tiếp:


- Cứ ngồi đó nghe ta nói được chăng?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu.


Lão nhân nói nhỏ :


- Ngươi nên biết, để điều tra mườihai đại sự, ta đã tốn không ít thời gian. Ai ngờ có lần thâm nhập hiệp cốc, taphát hiện trong đó có hành tung quái dị của một số đại hán. Ta liền bám theochúng. Sau một hồi theo dõi, ta phát hiện nhà của ngươi bốc cháy, có người ômmột nữ nhân chạy ra, ta nghĩ bên trong còn có người cần cứu, liền mạo hiểm xôngvào đám lửa, cuối cùng cứu được ngươi.


Đương nhiên, nữ nhân đã bị mang đi,ta thấy ngươi có dung mạo y hệt Tam Bí..


Hiện tại, ta không muốn nói tiếp, vìcó mấy người của ngươi kéo đến.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc, hỏi:


- Họ ở đâu?


- Ở thạch động cách đây ba mươitrượng, ngươi hãy đứng dậy nói to: "Tích Thư tiền bối, hãy trở về ThiếuLâm tự, ta đã có chủ trương" là được.


Đông Phương Thanh Vân thấy khinhcông của các tùy tòng cao thâm như thế mà vẫn không qua mắt được lão nhân, đủhiểu võ công của lão nhân cao cường đến mức nào. Chàng chưa rõ lão có ác ý haythiện ý đối với chàng, đêm nay nhất định phải hỏi cho rõ. Thế là chàng đứng dậynói to :


- Tích Thư tiền bối, thỉnh trở vềThiếu Lâm tự, Thanh Vân tự có chủ trương.


Từ ngoài ba mươi trượng vọng lại lờiđáp :


- Bẩm Thiếu chủ, lời lão nhân khôngđáng tin cậy.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Thỉnh cứ trở về đi, Thanh Vân đãcó chủ trương.


Lão nhân nói :


- Họ đi xa rồi. Ngươi hãy ngồixuống. Vừa rồi nói tới chỗ nào nhỉ.


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Đến chỗ tiền bối thấy vãn bối códung mạo giống hệt Tam Bí.


- Phải, ta nói tiếp. Gọi là ngươigiống Tam Bí, thực ra đã có ai thấy diện mạo thật của Tam Bí là thế nào đâu.Sau khi cứu ngươi, ta nảy ra kế đem ngươi giao cho Tích Thư Nhân, khi đó TíchThư Nhân đang đem kinh trả cho bảy đại môn phái và lấy đơn dược.


Kết quả thực bất ngờ, cuối cùngngươi lại đúng là hậu duệ của Tam Bí. Ta kinh ngạc vội trở về bẩm báo với sưphụ, ngay sư phụ cũng chẳng hiểu nổi. Tam Bí là Tam Bí, tại sao lại có hậu duệ?


Nghe bảo Tam Bí hoàn toàn không phảiba người, mà là Hóa Dạng Bí, Kế Hoạch Bí, Hôn Đạo Bí gộp thành, đúng ra nên gọilà "Bí Bí Bí" Tam Bí có hậu duệ là điều không thể xảy ra. Thế mà cácmôn hạ của Tam Bí lại nhận bừa ngươi làm Thiếu chủ, thật quá kỳ dị.


Sư phụ và ta nghĩ đến hai năm vẫnkhông hiểu nổi điều kỳ dị ấy.


Nay ta gặp lại ngươi, phát hiện độcmôn tuyệt học của sư tôn là Tu Di cương khí lại do các môn hạ của Tam Bí thitriển.


Người khác ắt sẽ kinh dị, còn ta thìkhông. Tại sao? Đơn giản vì Tam Bí rất bí hiểm.


Vừa rồi Tích Thư Nhân bảo Thái Cựcbang, Tử Phủ mê điện, Thánh Chỉ giáo đều muốn Tam Bí xuất hiện ngay sau khi tađiều tra mười hai đại sự, cưỡng bức Tam Bí phải xuất hiện, thì thật là quá sailầm.


Sai lầm ở chỗ nào? Ở chỗ khiến ngườita hỏi: Vì sao? Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?


Tóm lại Tam Bí là Tam Bí. Ngươi sẽhỏi: Tại sao ta bảo sai lầm? Tại vì cứ như lời gia sư nói, thì một khi Tam Bíxuất hiện võ lâm, người lo sợ trước hết là gia sư, người đã dành mất chữ"Bí", cho nên vội bảo vệ Tam Bí.


Người sẽ hỏi: Vì sao vội bảo vệ TamBí? Vì võ công của Tam Bí quá cao? Võ công quá cao, sao lại cần bảo vệ? Bởi vìTam Bí căn bản không hiểu võ công.


Thật quái đản...Thế mới là Tam Bí?


Cứ như gia sư nói, Thái Cực bang,Thánh Chi giáo, Tử Phủ mê điện đều sợ Tam Bí xuất hiện võ lâm chẳng khác gì giasư.


Người biết không, Thái Cực bang ởTây Vực, còn Thánh Chỉ giáo ở Nam Hải, và Tử Phủ mê điện ở núi Võ Đang. Ngươisẽ hỏi : Vì sao bang, giáo, điện ở đó mà mấy trăm năm nay không ai hay biết?Điều này nghe cũng có vẻ mâu thuẫn, nhưng ngươi thử nghĩ coi, vừa có người củaThái Cực bang xuất hiện, không lâu sau đã lập tức xuất hiện người của Thánh Chỉgiáo và Mê điện. Vậy là sắp có một trường máu đổ thịt rơi.


Lại nói về Tam Bí.


Vì sao Tam Bí không thể xuất hiện võlâm? Đây vẫn là một câu đố. Nhưng ta đoán điều đó có thể liên quan đến tiểu oanhi ngươi, ngươi hiểu chưa?


Đông Phương Thanh Vân giật mình hỏi:


- Vì vãn vối ư?


- Phải, ta nói là có thể vì ngươi.Vì ngươi đã xuất hiện võ lâm, mà Tam Bí không thể xuất hiện, đây là một vấn đềphức tạp, lắc léo. Ồ, có người tới đấy, khinh công của y cực cao.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:


- Ý của lão trượng là thế nào?


Lão nhân lắc đầu :


- Có người tới, không tiện nóichuyện đó vội. Hãy nói chuyện khác. Ngươi bị trúng Anh Túc hương. Thứ độc dượcnày vốn của dân tộc Miêu, sau bị người của Mê điện sử dụng rộng rãi. Người bị trúngđộc hết phương cứu chữa.


- Hết phương cứu chữa ư?


- Phải, ngay kẻ chế tạo độc dượccũng bó tay. Sau đó một người phát minh ra giải dược. Ngươi biết là ai không?


- Tam Bí chứ gì?


- Tại sao ngươi biết?


- Vì Tam Bí rất thần bí mà lại?


- Ngươi không cảm thấy vinh quanghay sao?


- Sao lại vinh quang?


- Ồ, kẻ kia đi rồi... Bởi vì một lẽgiản đơn, người đứng đầu Tam Bí có thể là lệnh tôn.


- Thật là rắc rối.


Đông Phương Thanh Vân đang định nói,nhưng lão nhân tiếp :


- Sau khi Tam Bí phát minh giảidược, vì quá ít người biết, cho nên ta rất lo cho việc ngươi trúng độc...


Bỗng có tiếng cười vang :


- Đệ tử của Thần Bí Nhân không biếtphép giải độc là chuyện dĩ nhiên.


Lời chưa dứt một bóng người đã đứngtrước mặt Đông Phương Thanh Vân. Đó là một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, dungnhan mỹ lệ mê hồn. Sự xuất hiện của nàng bất ngờ đối với cả lão nhân.


- Ngươi là ai?


- Là một trong Bát Linh của Tử Phủmê điện.


Đông Phương Thanh Vân nghĩ thầm :


"Lão nhân bảo sau khi xuất hiệnngười của Thái Cực bang sẽ có người của Mê điện. Hóa ra đúng vậy?"


Lão nhân hỏi :


- Có gì làm tín vật?


Thiếu nữ rút trong túi ra một tấmkim bài hình tròn, đưa cho lão nhân. Lão nhân chăm chú xem mặt sau rồi trả lạithiếu nữ, gằn giọng hỏi :


- Ngươi đến làm gì?


- Để giải độc cho Đông Phương ThanhVân, nghĩa là cũng giống như mục đích xuất hiện của lão trượng, không muốn TamBí xuất hiện võ lâm.


Lão nhân nói :


- Ta để ý theo dõi ngươi đã nửatháng nay, ngươi biết chứ?


Thiếu nữ đáp :


- Biết, do Đông Phương tướng cônggiao đấu với Quỷ lâm, đến khi lão trượng đột ngột xuất hiện võ lâm, cố làm ravẻ thần bí, tiểu nữ cũng để ý theo dõi lão trượng.


- Ta biết, dụng ý của ngươi là gì?


- Là muốn biểu thị Mê điện biết ĐôngPhương tướng công bị trúng độc nên muốn giải cứu.


- Ngoài ra có ý định biểu thị võcông hay không?


- Không?


Đông Phương Thanh Vân bỗng đứng dậynói :


- Tại sao Vân mỗ lại phải nhờ cônương giải độc?


Bỗng có tiếng cười vang trời :


- Đúng, Thiếu chủ của lão phu nóiđúng, không cần.


Trong tiếng cười, năm bóng người doTích Thư Nhân dẫn đầu đã tới. Tích Thư Nhân quì trước mặt Đông Phương Thanh Vânnói :


- Bẩm Thiếu chủ, các tùy tùng theosát thiếu nữ kia mà đến.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc, xemra khinh công của nhóm tùy tùng còn cao hơn cả lão nhân và thiếu nữ kia. Lãonhân sa sầm mặt, thiếu nữ thì biến sắc.


Đông Phương Thanh Vân đỡ Tích ThưNhân dậy, nói :


- Bình thân, ngươi vô tội.


Tích Thư Nhân đứng dậy nói :


- Bẩn Thiếu chủ, đừng nghe hai ngườinày nói năng bá đạo.


Lão nhân gật gù :


- Tuy bá đạo, nhưng cũng đúng mấyphần đấy. Điều hiển nhiên là ngươi, tên phản đồ của Mê điện, dám xuất hiệntrước mặt người của Mê điện.


- Bẩm Thiếu chủ, điểm này chủ nhânđã đem ba tùy tùng rời Mê điện để trao đổi điều kiện, nếu không, làm sao Mêđiện được Giao Long bát chưởng?


Đông Phương Thanh Vân "à"khẽ một tiếng.


Vậy là rõ, phụ thân chàng đã đemGiao Long bát chưởng đổi cho Mê điện lấy sự an toàn cho Tích Thư Nhân.


Đông Phương Thanh Vân hỏi lão nhân :


- Lão trượng có biết rõ địa điểmphần đà của Địa Mộ giáo ở Trung Nguyên chăng?


- Đương nhiên biết


- Nó ở đâu?


- Cách phủ Khai Phong chừng mười dặmvề phía Đông, ngươi có cừu hận với Địa Mộ giáo chủ, muốn báo cừu phải không? Tasẽ dẫn ngươi đi.


Mê điện thiếu nữ nói :


- Đừng đi, hiện ở đó chỉ có một mìnhLãnh Huyết Diễm Nữ, còn những kẻ khác đi cả rồi.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:


- Thế Địa Mộ giáo chủ đi đâu?


- Bỏ trốn rồi?


Tích Thư Nhân vui mừng nói :


- Bẩm Thiếu chủ, chúng ta đang cầntìm chỗ cư trú cố định, nơi ấy chẳng phải là địa điểm quá tốt hay sao?


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :


- Đó là căn cứ của người khác, chúngta chiếm lấy làm gì?


Tích Thư Nhân gật đầu :


- Phải, bẩm Thiếu chủ, chúng ta vềThiếu Lâm tự thôi?


Đông Phương Thanh Vân nghĩ một chút,đáp :


- Được, chúng ta đi?


Đoạn phóng về Thiếu Lâm tự.


Nhóm Tích Thư Nhân phóng theo chàng,lão nhân cũng đi theo. Mê điện thiếu nữ ngạc nhiên, chạy về phía núi Võ Đang.


Đến phòng phương trượng, Tích ThưNhân trầm giọng nói :


- Bẩm Thiếu chủ, người kia vẫn bámtheo?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Ta biết, nhưng nếu các ngươi tiếptục giấu giếm, thì có ngày ta sẽ rời bỏ các ngươi mà đi. Thử nghĩ tại sao taphải bôn ba vất vả như thế? Chỉ vì các ngươi không chịu nói rõ cho ta biết thânthế của ta.


Tích Thư Nhân hoảng sợ :


- Bẩm Thiếu chủ, điều này...


Đông Phương Thanh Vân ngắt lời,giọng cảm động :


- Ta có phải là hậu duệ của Tam Bíhay không?


Tích Thư Nhân tái mặt, quì xuống nói:


- Bẩm Thiếu chủ, vấn đề này khôngthể hồ nghi Đông Phương Thanh Vân nắm chặt Tích Thư Nhân :


- Lấy gì chứng thực?


Tích Thư Nhân vội đáp :


- Sư tôn từng dự liệu việc này, nêncó ghi chữ trong chuỗi ngọc đeo ở cổ Thiếu chủ, Thiếu chủ chứ đập vỡ nó sẽ minhbạch ngay Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc :


- Thật ư?


Đoạn đập vỡ viên ngọc lớn nhất, thấylòi ra một mẫu giấy. Tích Thư Nhân vội kêu lên :


- Phải phòng thủ nghiêm mật cănphòng này trong phạm vi năm trượng. Thiếu chủ cố xem cho kỹ.


Đoạn chạy ra trước. Bốn người kiacũng chạy ra theo. Đông Phương Thanh Vân vội mở mảnh giấy ra, bỗng có tiếngquát lớn :


- Dừng bước?


Tiếp đó, có tiếng nói vang như sấm :


- Môn hạ của Tam Bí là cái thá gì?Tiếp chiêu?


Đông Phương Thanh Vân không ngờ sắpbiết rõ thân thế của mình, lại có kẻ ngang nhiên xông vào. Chàng bèn cất mảnhgiấy bước ra khỏi phòng quan sát.


Ngoài kia có hai mươi bóng đen xếpthành một hàng ngang, một nửa là thiếu nữ, một nửa là đại hán, vị lão nhân cầmbút đứng trong đám ấy là kẻ cầm đầu.


Lão nhân thong thả tiến về phía ĐôngPhương Thanh Vân.


Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩchắn trước, hỏi :


- Thỉnh lão trượng nói rõ mục đích?


Lão nhân cười ha hả :


- Rất đơn giản, vì mảnh giấy Tam Bílưu lại mà đến. Nếu biết điều giao mảnh giấy ra thì tốt, bằng không...


Đông Phương Thanh Vân kinh hãi, võcông người này quá cao minh, có thể nghe rõ câu chuyện trong phòng vừa rồi.Chàng bước lên ngay hàng với Tích Thư Nhân cùng Thần Quan Tú Sĩ, hỏi :


- Tại sao lão biết?


Lão nhân sa sầm mặt :


- Làm địch nhân hay bằng hữu, hoàntoàn tùy thuộc ở ngươi, nói thẳng ra, ta chỉ muốn biết chân tướng của Tam Bí.Cũng nói thẳng cho ngươi biết, tối thiểu có mười người cả Thần Bí Nhân bám sátngươi từng bước trong vòng nửa tháng nay.


- Bám sát Vân mỗ ư?


- Phải, tùy tùng của ngươi có thểứng phó với Ma cung, Quỷ lâm nhưng không là gì so với môn hạ của Thần Bí Nhân.


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy cảgiận, quát :


- Được, được, có giỏi cứ việc xuấtchiêu.


Tích Thư Nhân nói nhỏ :


- Thiếu chủ hà tất xuất thủ. Thì cứlệnh cho Bạch Sa Nhân ứng chiến.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Bạch Sa Nhân ở đâu?


- Ở sau lưng Thiếu chủ.


Lão nhân cười vang :


- Kẻ nào dám đóng giả môn đồ củaThần Bí Nhân?


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc.Phía sau chàng có tiếng cười lạnh :


- Ai bảo ta đóng giả?


Một bóng người từ xa vọt tới cạnhchàng. Kỳ quái, lão nhân này có tướng mạo, phong thái y hệt lão nhân cầm bút kia.Lão nhân vừa đến, nói với lão nhân kia :


- Chút nữa thì ta lỡ đại sự, ta vừatới Thiếu Lâm tự được vài bước, đột nhiên cảm thấy có chuyện không hay, thì ralà ngươi? Tại sao ngươi lại vỗ ngực tự xưng là môn hạ của Thần Bí Nhân.


Lão nhân đến trước sa sầm mặt, chỉngón tay vào bên thái dương mình, lạnh lùng hỏi :


- Ngươi hẳn biết ta là ai chứ?


Lão nhân đến sau cười vang :


- Ta chẳng cần biết ngươi là ai?


Lão nhân đến trước nói :


- Vậy thì hãy tiếp chiêu?


Đoạn đẩy ra song chưởng. Một luồngkình phong ào ào phóng đi.


Lão nhân đến sau cười khảy nói :


- Các ngươi coi đây?


Rồi lắc mình một cái, chỉ thấy lãonhân đến trước và hai mươi người của lão cũng ngã rạp cả xuống, song họ chồmdậy ngay.


Tích Thư Nhân nói :


- Bẩm Thiếu chủ, chúng ta mặc họgiao đấu, thỉnh Thiếu chủ trở vào phòng xem mảnh giấy của chủ nhân.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Phải đấy, nhưng ta có một nghivấn, trong hai lão nhân, ai là môn hạ thật sự của Thần Bí Nhân?


- Bẩm Thiếu chủ, cả hai lão giốngnhau quá?


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Thế họ đóng kịch ư?


- Bẩm không, một lão là Quỷ ẢnhNhân, một lão là Âm Dương Quỷ, hai lão Quỷ cùng đi với nhau thì không làm nênviệc gì cả, huống hồ chúng ta có Bạch Sa Nhân ở đó.


Đông Phương Thanh Vân nhìn phía saulưng chẳng có ai.


Chẳng lẽ Tích Thư Nhân nói sai. TíchThư Nhân hiểu ý đáp :


- Bạch Sa Nhân đi rồi?


- Đi rồi? Tại sao?


- Bẩm Thiếu chủ, một khi Quỷ ẢnhNhân đã tới thì coi như ổn rồi, nên Bạch Sa Nhân đi luôn.


- Tại sao không gặp ta?


- Vạn bất đắc dĩ mới phải xuất hiện,huống hồ sau khi Bạch Sa Nhân xuất hiện, tình hình sẽ càng nghiêm trọng thêm.


- Tại sao?


- Thiếu chủ cứ đọc mảnh giấy của chủnhân sẽ rõ.


Đông Phương Thanh Vân nghi vấn :


- Ngươi bảo Quỷ Ảnh Nhân là ngườicủa chính phái ư?


- Thưa phải.


- Tại sao Quỷ Ảnh Nhân phải giả làmmôn đồ của Thần Bí Nhân?


- Vì có liên quan đến việc của TamBí.


- Việc gì của Tam Bí? Tam Bí đối vớivõ lâm quan trọng thế ư?


- Thưa phải, liên quan đến sinh tửcủa võ lâm.


- Ta không hiểu nổi.


- Thế sự hư hư thực thực, Thiếu chủcứ đọc xong mẫu giấy của chủ nhân sẽ rõ.


Lúc này nghe Quỷ Ảnh Nhân quát :


- Gã kia, lột mặt nạ ra coi?


Âm Dương Quỷ đưa tay gở mặt nạ, lộra một bộ mặt cực kỳ xấu xí, đoạn quát :


- Ngươi dám vuốt râu hùm ư?


Quỷ Ảnh Nhân đáp :


- Đến chủ nhân của ngươi ta cònkhông coi ra gì, nữa là hạng tốt đen như ngươi.


Thế là đôi bên lại lao vào nhau giaođấu kịch liệt.


Tích Thư Nhân nói :


- Bẩm Thiếu chủ, xem chừng hai ngườiấy đấu vài trăm hiệp chưa phân thắng bại.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Ta vào phòng thôi.


Đoạn chạy vào phòng.


Tích Thư Nhân nói nhỏ :


- Tiêu cô nương, sau khi vào phòng,cô nương cứ mặc bọn họ tự giải quyết với nhau ở ngoài này.


Tiêu Phụng Hoàng lướt nhanh vàophòng. Tích Thư Nhân, Thần Quan Tú Sĩ, Quỷ Tinh Linh đứng vây bên ngoài phòngđể bảo vệ cho Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân vào phòng, lậptức lấy mảnh giấy ra xem, thấy mảnh giấy viết chi chít những dòng chữ ngayngắn, đẹp đẽ, bút lực mạnh mẽ :


"Những lời viết cho Thanh Vânnhi tử của ta dưới đây là tâm huyết của ta, có thể nói là mực được máu và lệhòa thành. Khi viết thư này, ngươi còn nằm trong nôi, lòng ta đau đớn khôncùng. Vì không muốn để lụy vào ngươi, ta phải xa ngươi đi nơi khác.


Đó là việc vạn bất đắc dĩ. Khi ngươilớn lên sẽ hiểu. Lúc này thời gian gấp rút, ngươi còn quá thơ dại. Mẫu thânngươi gặp nhiều việc rắc rối, phải ẩn mình lánh võ lâm.


Giang hồ lắm hiểm trá, thật giả khólường. Khi ngươi đọc thư này, ngươi đã phải nghe bao lời giả trá về thân thếcủa mình? Vậy là hậu duệ của Tam Bí, đặc biệt thuộc hàng kỳ nhân...


... Ta biết ngươi sẽ là hài tử hiếuthuận, mong sớm đoàn tụ gia đình, hiện tại nghe mẫu thân ngươi nói là ngươichịu khó đọc sách, luyện võ, mẫu thân ngươi đã an bài cho ngươi đâu vào đó.


Trước hết ngươi hãy thuộc kỹ khẩuquyết, nắm vững Lục Giáp chân kinh, trong đó ghi toàn bộ kinh văn tuyệt học.Lục Giáp chân kinh là những tuyệt kỹ tối cao của võ lâm mà phụ thân ngươi sưutập, nghiền ngẫm tinh hoa mà viết ra, công có bốn môn. Một là Phật học Bát Nhã(Ban Nhược) Mật La thần công. Cách luyện tập có ghi rõ trong sách.


Hai là kiếm pháp Tu La lục chiêu. Bachiêu đầu ngươi đã biết, ba chiêu sau là tuyệt kỹ tối cao của kiếm pháp, saukhi nắm vững sẽ thành vô địch.


Những khi gặp kẻ cực kỳ hiểm ác, hãynên sử dụng.


Thứ ba là chưởng pháp, chỉ có mộtchiêu gọi là Vạn Lưu Quy Tông, thiên hạ không ai địch nổi, chiêu này nó vừa làvương đạo cũng là bá đạo, học xong tự ngươi sẽ rõ.


Cuối cùng là khinh công, là Thiên hạthần bộ, phải dày công luyện tập mới thành.


Ngoài ra, ta tặng ngươi một thanhbảo kiếm, gọi là Vương kiếm, tuy không nổi danh bằng Ấu dương kiếm, nhưng quígiá hơn nhiều. Đương nhiên hiện tại ngươi đã bắt đầu vào vòng nguy hiểm, chonên mấy thứ võ công kia phải gấp rút hoàn thành trong thời gian ngắn. Sau đótìm gặp một người được thiên hạ tôn là Thần Bí Nhân. Người ấy là ai? Tích ThưNhân tùy tùng sẽ nói cho người biết.


Lục Giáp chân kinh cất trong gùi củaTích Thư Nhân. Sau khi lấy nó ra, hãy bảo Tích Thư Nhân hủy chiếc gùi đi vàkhôi phục lại diện mục.


Vương kiếm đặt trong cỗ quan tài củaThần Quan Tú Sĩ. Trong cỗ quan tài ấy có một nữ nhân, đó là di nương của ngươi,nàng đã luyện được một loại thần công, tự nguyện chui vào quan tài, sau khingươi mở nắp quan ra, nàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, bảo vệ chiếu cốngươi. Có nàng, ngươi không còn ngại gì hết.


Nàng sẽ nói cho ngươi biết, tìm gặpThần Bí Nhân để làm gì.


Thư đến đây, ta đã tận tình nói hếtvới ngươi. Mong ngươi thể lượng cho ta, sớm luyện xong thần công để gia đìnhđoàn tụ, chung hưởng niềm vui.


Tái bút : Nói cho Tích Thư, ThầnQuan tùy tùng nhớ khẩu quyết : Tam Bí Bất Bí.


Phụ thân"


Đọc thư, Đông Phương Thanh Vân xúcđộng, bất giác ứa nước mắt. Tuy trong thư không nói nguyên nhân gia đình tannát, nhưng lời lẽ chứng tỏ phụ thân chàng luôn nhớ đến chàng.


Bên ngoài bỗng có tiếng thét lớn,Đông Phương Thanh Vân giật mình, chàng bèn xé vụn mảnh giấy, chạy ra ngoài.


Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩtiến lại bên chàng, vội hỏi :


- Bẩm Thiếu chủ, chủ nhân có lệnh dụgì cho chúng tùy tòng chăng?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu đáp :


- Có, Tam Bí Bất Bí.


Tích Thư Nhân, Thần Quan Tú Sĩ cùngquì xuống :


- Tuân lệnh dụ của Thiếu chủ?


Đông Phương Thanh Vân đỡ họ dậy, hỏi:


- Như vậy là các ngươi đều biết ư?


Tích Thư Nhân đáp :


- Đúng vậy, Thiếu chủ.


Đoạn quay sang phía Thụ Thi ChiêuHồn nói :


- Thụ Thi Chiêu Hồn đẩy lui địchnhân.


Thu Thị Chiêu Hồn đáp :


- Được...


Đoạn lão kêu rít mấy tiếng :"Ò, ò, đói rồi...". Đến lần thứ ba thì giọng lão cao vút tận mây.


Tiếng kêu vừa dứt, Quỷ Ảnh Nhân vàÂm Dương Quỷ đang giao đấu với nhau đều thối lui mấy bước và ngã phịch xuốngđất, mắt trợn trừng, Thụ Thi Chiêu Hồn xông tới chỗ hai lão quỷ.


Đông Phương Thanh Vân chợt gọi :


- Thụ Thi Chiêu Hồn hãy khoan...


Thụ Thi Chiêu Hồn quả nhiên dừnglại, nói :


- Tuân lệnh Thiếu chủ...


Tích Thư Nhân cất giọng sang sảng :


- Các vị bằng hữu, sự thực nhãn tiềncác vị đều đã thấy, hậu duệ của Tam Bí từ bi, nhân đức, không vô cớ đả thươngngười. Hiện tại các vị hãy mau rút đi. Nếu không để Thiếu chủ của lão phu nổigiận thì đừng có trách.


Âm Dương Quỷ bỗng chồm dậy lao vềphía Đông Phương Thanh Vân. Chàng thấy gã này không biết đạo lý, bèn tiến lênba bước, tay hữu tống mạnh ra một chưởng.


Chưởng lực uy vũ di sơn đảo hải,kình phong như bão táp ập về phía Âm Dương Quỷ.


Âm Dương Quỷ chạy đến nửa đường,thấy vậy liền giơ hai tay đẩy mạnh ra hai chưởng tiếp chiêu.


Bùng? Một tiếng nổ vang như sấm ĐôngPhương Thanh Vân bị đẩy lùi hai bước. Còn Âm Dương Quỷ thì bị văng dội lại hơnba trượng, ngã vật xuống ngất lịm.


Kỳ quái là hai chục người của gãchẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng quay đầu rời Thiếu Lâm, bỏ mặt Âm Dương Quỷ nằmđó.


Lúc đó Quỷ Ảnh Nhân gằn giọng hỏi :


- Tích Thư Nhân, làm sao ngươi biếtta không phải là môn đồ của Thần Bí Nhân.


Tích Thư Nhân cười ha hả :


- Ngươi là Quỷ Ảnh Nhân, đến đây làmgì vậy?


- Ta chỉ muốn hỏi một việc thôi.


Đông Phương Thanh Vân lên tiếng :


- Việc gì vậy?


Quỷ Ảnh Nhân nói :


- Ngươi có phải là hậu duệ của TamBí hay không?


- Đương nhiên là phải.


Quỷ Ảnh Nhân lắc lắc đầu, chạy vềphía Âm Dương Quỷ, đá cho hắn một cái văng xa ba trượng nói :


- Đi thôi, chẳng lẽ ngươi còn địnhngủ lại ở Thiếu Lâm tự hay sao?


Đoạn quay lại, cao giọng hỏi :


- Thật vậy ư?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Chẳng lẽ là giả?


Quỷ Ảnh Nhân nói lẩm bẩm :


- Quái sự năm nào cũng có, riêng nămnay quá nhiều. Tam Bí có hậu duệ, thật là thiên hạ khó tin. Tam Bí, Tam Bí, Bícái gì?


Vừa nói vừa quẳng chiếc bồ, cây bútđi rồi bỏ chạy. Đúng lúc ấy, Âm Dương Quỷ tỉnh lại, đứng dậy và chạy theo sauQuỷ Ảnh Nhân.


Họ đi rồi, Tích Thư Nhân mới nói :


- Bẩm Thiếu chủ, Thiếu chủ đã có thểluyện được thần công.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu nói :


- Chúng ta nên đi tìm một bí động,nếu không e bị quấy nhiễu.


- Bẩm Thiếu chủ, chúng ta hãy tạmđến Phân đà của Mộ Địa giáo ở Trung Nguyên.


- Ngươi biết địa điểm hay không?


- Thưa không, Chẳng lẽ ngay cả Thiếuchủ cũng chưa biết?


- Phải, thế thì chúng ta có thể vàoThanh Chuung.


- Chúng ta nên đi ngay thôi, đừng đểchậm trễ.


- Hãy khoan, ta trúng Anh Túc hươnglàm sao đây?


Tích Thư Nhân cười :


- Độc dược của Ngũ môn làm sao hạinổi Thiếu chủ.


- Ngươi bảo ta sẽ không sao ư?


- Bẩm Thiếu chủ, tuy Thiếu chủ trúngđộc, nhưng nếu luyện được thần công chính tông tối cao thì có thể vận công trừđộc.




Khai Phong là thủ phủ của tỉnh HàNam, Đông Phương Thanh Vân tới đây lúc trời sắp tối, chàng một mình vào kháchsạn Đại Hưng dùng bữa. Sau mấy ngày đường vất vả, ăn xong chàng định đi ngủ,bỗng có tiếng nói sau lưng.


- Huynh đài, có thể ngồi bàn nàyđược chăng?


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc đáp:


- Thỉnh tọa, tại hạ chính đang rờibàn.


Chàng quay nhìn, thấy một thiếu niêntrạc tuổi mình. Chàng ta nói :


- Đáng tiếc?


- Đáng tiếc ư?


- Đúng vậy. Tại hạ đang muốn kếtgiao bằng hữu với huynh đài.


Đông Phương Thanh Vân cả nghi, vừamới gặp người kia đã nói vậy, bèn đáp :


- Đáng tiếc thật. Tại hạ ăn xongrồi, phải đi thôi.


Thiếu niên mỉm cười :


- Tại hạ có điều muốn báo tin chohuynh đài, mong huynh đài ở lại.


Kỳ quái, hắn muốn điều khiển ta ư?Nực cười, nhưng nghĩ lại, thiếu niên kia có thân pháp khinh công quá cao, hắnđến sát cạnh mà chàng không hay biết, hắn là gã có ý đồ gì, chàng bèn nói :


- Muốn báo tin gì, thỉnh cứ nói?


Vừa đứng dậy, chàng lại ngồi xuống.


Thiếu niên gật đầu mỉm cười. Lúc ấytiểu nhị mang rượu tới, thiếu niên rót rượu, nâng chung :


- Huynh đài, thỉnh cạn chén.


Đoạn nốc cạn chung rượu.


Đông Phương Thanh Vân cũng khôngkhách khí, cạn chung rượu, rồi hỏi :


- Thỉnh có gì cứ cho biết?


- Khoan, hãy cạn chén nữa?


Nói rồi lại nốc cạn chung rượu.


- Thỉnh cho biết tin?


- Huynh đài có phải là Đông PhươngThanh Vân, gần đây uy danh lừng lẫy võ lâm?


- Không sai?


- Cũng là hậu duệ của Tam Bí?


- Chính vậy, thỉnh quý tính đại danhcủa huynh đài.


- Tại hạ là Gia Cát Phụng Tiết. Nghekhẩu khí, tựa hồ huynh đài quá miễn cưỡng ngồi lại. Huynh đài nóng lòng muốnnghe tin lắm phải không?


- Đương nhiên, nhưng nếu huynh đàikhông nói, tại hạ cũng chẳng ép.


Thiếu niên tựa hồ thích chí, cườivang :


- Thật ư?


Đông Phương Thanh Vân ngồi lại là đểnghe tin, song đã nói câu vừa rồi, đâu thể rút lại, bèn điềm nhiên đáp :


- Đương nhiên.


Thiếu niên cao hứng rót rượu :


- Tại hạ thán phục phong độ củahuynh đài, nào, xin hãy cạn chén.


Đông Phương Thanh Vân cần chấm dứt,bèn đứng dậy :


- Tại hạ có yếu sự, xin cáo biệt.


Thiếu niên ngạc nhiên :


- Thì ra huynh đài nói dối. Ban nãytại hạ nghe huynh đài bảo tiểu nhị dọn một phòng yên tỉnh để huynh đài nghỉngơi, nay lại bảo có yếu sự phải đi, thế là lừa người ư?


Đông Phương Thanh Vân khó chịu, liềnngồi xuống hỏi :


- Huynh đài chú ý đến tại hạ lắmphải không?


- Đương nhiên.


- Vì sao?


- Vì huynh đài là Đông Phương ThanhVân, hậu duệ của Tam Bí.


- Như vậy tại hạ có tội hay sao?


- Hoàn toàn không, nhưng mục tiêucủa huynh đài quá lộ liễu.


Đông Phương Thanh Vân nghĩ một chútcười cười nói :


- Hẹn ngày sau tái ngộ.


Rồi chàng đứng dậy, bỏ về phòng ngủ.Chàng thấy thiếu niên kia rất khả nghi, phải dè chừng cẩn thận.


Khoảng canh hai đêm đó, có bóngngười bay qua song cửa vào phòng. Tiếp đó, thêm hai bóng người nữa bay vào.


Đông Phương Thanh Vân mở to mắtnhìn, thì đó là Tích Thư Nhân, Quỷ Ảnh Nhân và người tự xưng Gia Cát PhụngTiết.


Tích Thư Nhân đứng bên giường ĐôngPhương Thanh Vân, Quỷ Ảnh Nhân và Gia Cát Phụng Tiết thì ung dung ngồi xuốngghế, như không có chuyện gì hết. Cứ thế hồi lâu, Đông Phương Thanh Vân bèn trởdậy, bảo Tích Thư Nhân :


- Tích Thư tiền bối, ngồi xuống đi.


- Đa tạ Thiếu chủ cho phép.


Đoạn ngồi xuống cạnh Đông PhươngThanh Vân. Bốn người im lặng hồi lâu, cuối cùng Tích Thư Nhân nói :


- Đã khuya lắm rồi, mọi người ngủcả, không tiện kêu trà, thỉnh hai vị lượng thứ.


Gia Cát Phụng Tiết và Quỷ Ảnh Nhânhơi cúi đầu đáp lễ.


Tích Thư Nhân thấy hai người ấy imlặng, bèn hỏi :


- Nhị vị quý khách có gì chỉ giáo?


Quỷ Ảnh Nhân không động tỉnh, GiaCát Phụng Tiết nghĩ hồi lâu mới đáp :


- Tại hạ đến để báo tin.


Tích Thư Nhân hơi ngạc nhiên :


- Thỉnh cho biết tin gì?


Gia Cát Phụng Tiết nói :


- Vài hôm rày nghe đồn tướng công cóthanh Vương kiếm và bộ Lục Giáp kinh đúng vậy không?


Đông Phương Thanh Vân giật mình,nhưng lập tức trấn tĩnh, chỉ hơi mỉm cười.


Bộ hồng y của Tích Thư Nhân khiếnngười khác không thể thấy được sắc diện, Tích Thư Nhân hỏi bằng giọng điềmnhiên :


- Đã là lời đồn, há lại đáng tin?


Quỷ Ảnh Nhân lắc đầu :


- Lão có biết tin ấy do ai truyềnkhông?


- Ai vậy?


- Đại đệ tử của Thần Bí Nhân, QuáiSấu đó?


- Quái Sấu?


- Chính thế?


Đông Phương Thanh Vân thấy Tích ThưNhân thất sắc, bèn hỏi :


- Quái Sấu là người như thế nào?


Tích Thư Nhân đáp luôn :


- Là đại đệ tử của Thần Bí Nhân, võcông cao siêu khôn lường, khinh công thượng thừa, cũng bán chính bán tà nhưThần Bí Nhân.


Gia Cát Phụng Tiết cười to :


- Cứ theo lời Quái Sấu, lão ta đãđọc thư của Tam Bí, tiết lộ Lục Giáp chân kinh giấu trong gùi của Tích ThưNhân, còn Vương kiếm và di nương của huynh đài thì đều ở trong chiếc quan tài,có đúng vậy chăng?


Đông Phương Thanh Vân giật mình cảkinh. Lời đồn quả không sai. Nhưng do đâu Qúai Sấu biết điều đó? Trời đất,chẳng lẽ lúc chàng đọc thư, Quái Sấu đã lẽn vào ngó trộm? Nếu thế võ công củaQuái Sấu cao cường hơn các tùy tòng của chàng quá nhiều.


Tích Thư Nhân lạnh lùng hỏi :


- Dám hỏi các hạ, Quái Sấu còn nóinhững gì?


Gia Cát Phụng Tiết cười :


- Quái Sấu còn nói huynh đài lần nàymuốn vào Thanh Chủng luyện xong võ công chân kinh, sau đó sẽ đi gặp Thần BíNhân đúng chưa.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:


- Đúng hay không đó là chuyện riêngcủa gia đình tại hạ, ngoại nhân không nên can thiệp. Chẳng lẽ huynh đài vìchuyện đó mà đến đây.


- Chính vậy?


Đông Phương Thanh Vân cười khảy :


- Lời của Quái Sấu câu nào cũngđúng. Vân mỗ sẵn sàng nghênh tiếp hai vị huynh đài xuất thủ.


Lúc này một bóng người vụt vào phòngđó là Thần Quan Tú Sĩ.


Thần Quan Tú Sĩ đứng sau lưng Thiếuchủ và Tích Thư Nhân.


Quỷ Ảnh Nhân kinh ngạc, cung kính vàhoảng hốt nói :


- Thật là chuyện khó ngờ?


Gia Cát Phụng Tiết cười :


- Nếu tại hạ đến đây để đoạt LụcGiáp chân kinh và Vương kiếm thì há lại đường hoàng tự nhiên thế này?


Đông Phương Thanh Vân có con mắttinh tường, há không nhận biết gã thiếu niên này là kẻ gian giảo, thâm hiểm,đánh vào lòng người, bèn cười khảy :


- Vậy thì tại hạ lầm?


Thiếu niên đắc ý nói :


- Người lần này tham gia cưỡng đoạtLục Giáp chân kinh và Vương kiếm của huynh đài là môn hạ của Thánh Chỉ giáo,thử nghĩ sự thể quá nghiêm trọng đó.


Đông Phương Thanh Vân không biếtThánh Chỉ giáo là gì, lộ vẻ ngơ ngác hỏi :


- Sự thể nghiêm trọng ư?


Thiếu niên tiếp :


- Địa Tôn, Nhân Tôn, hai người ấy đãgia nhập Thánh Chỉ giáo. Bát Linh của Tử Phủ mê điện, mười hai kim thoa củaThái Cực bang toàn là những nhân tài, nếu tất cả bọn họ bao vây thì khác gìthiên la địa võng.


Đông Phương Thanh Vân vờ sợ hãi nói:


- Đúng là mình đồng da sắt có chắpcánh cũng không thoát.


Tích Thư Nhân thấy Thiếu chủ củamình vốn không sợ trời đất là gì, nay lại khiếp đảm sợ bọn kia bao vây, mất cảdũng khí như thế, thì tùy tòng còn gì chí khí. Nghĩ vậy lão rất lo lắng.


Nên biết việc này quan hệ đến sựsống còn của Tam Bí. Nếu Lục Giáp chân kinh và Vương kiếm bị mất đi, thì dù TamBí có xuất hiện cũng chẳng thể làm bá chủ võ lâm.


Tích Thư Nhân lo bảo vệ Thiếu chủ,khi Thiếu chủ đọc thư, kẻ nào có thể qua mắt lão mà nhòm trộm được thử kia chứ?


Chỉ có môn đệ của Thần Bí Nhân làQuái Sấu. Thần Bí Nhân đã lệnh cho môn đệ ngăn cản Thần Bí Nhân xuất hiện.


Càng nguy hiểm vì Lục Giáp chân kinhbao gồm mọi tuyệt học tối cao, nếu bị người chiếm đoạt, e sinh linh sẽ bị hoạtuyệt diệt.


Thiếu niên đang định nói, thì QuỷẢnh Nhân lẩm bẩm :


- Vương kiếm, kiếm của bậc Vươnggiả. Trời ơi? Vương kiếm của ta, sao đến nay mới xuất hiện.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Kiếm của bậc Vương giả là thế nào?


Quỷ Ảnh Nhân đáp :


- Là kiếm của bậc vương giả sử dụng.Ai nắm giữ Vương kiếm sẽ làm bá chủ võ lâm, người người phải thần phục.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Gia Cát huynh, theo ý huynh đài,phải làm thế nào?


Tích Thư Nhân ngạc nhiên nhìn Thiếuchủ.


Gia Cát Phụng Tiết cười hỏi lại :


- Thế theo ý huynh đài, thì phải làmsao?


Đông Phương Thanh Vân sa sầm mặt đáp:


- Theo ý tại hạ, trước hết phải hạsát ngươi, vấn đề ở chỗ cuối cùng thì ngươi là Thần Bí Nhân hay là Quái Sấu?


Gia C