Chương 20

Đông Phương Thanh Vân hỏi gã thiếuniên cuối cùng là Thần Bí Nhân hay là Quái Sấu. Thiếu niên tái mặt, Tích ThưNhân vội đứng bật dậy, sẵn sàng động thủ, tình thế trong phòng trở nên căngthẳng.


Đông Phương Thanh Vân vẫn ngồi, haimắt giận dữ quan sát Gia Cát Phụng Tiết.


Gã nói :


- Tại hạ thán phục huynh đài cơ trísiêu quần. Nói thẳng ra, tại hạ là Quái Sấu.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng, chỉcó Quỷ Ảnh Nhân đứng bật dậy cả giận quát :


- Tên tiểu tử này hóa ra đánh lừata.


Quái Sấu cũng đứng dậy, giận dữ :


- Ngươi dám kêu ta là tiểu tử, ngươinên biết ta là Quái Sấu, khôn hồn thì ngồi xuống, chẳng lẽ ngươi chưa biết độngtới Quái Sấu thì hậu quả thế nào ư?


Quỷ Ảnh Nhân mặt trắng bệch, ngầnngừ ngồi xuống, nói :


- Ta cảm thấy dường như ngươi mạoxưng mà thôi.


Quái Sấu không thèm để ý đến lời QuỷẢnh Nhân, ngồi xuống đối thoại với Đông Phương Thanh Vân :


- Chẳng lẽ huynh đài còn nghi ngờthân phận của tại hạ?


- Đúng vậy?


- Chúng ta đã gặp nhau mấy lần?


- Hai lần.


- Huynh đài nhất định muốn biết chândiện mục của tại hạ ư?


- Chính thế?


- Cứ bàn việc xong, tại hạ sẽ gở bỏmặt nạ cũng không muộn.


Đông Phương Thanh Vân cười lạnh :


- Có gì chứng thực các hạ là QuáiSấu?


Quái Sấu nghĩ hồi lâu rồi đáp :


- Huynh đài đã hỏi tại hạ là Thần BíNhân hay là Quái Sấu, thiết tưởng đã biết sơ bộ rồi, nay còn hỏi làm gì nữa?


- Chỉ là nghi vấn, chưa có bằngchứng.


- Huynh đài không tin, tại hạ đànhgở bỏ mặt nạ.


Nói đoạn đưa tay gở mặt nạ. Hóa rađó là một trung niên tướng mạo bình thường.


Tích Thư Nhân bỗng gằn giọng :


- Thỉnh các hạ nói rõ mục đích tớiđây?


Quái Sấu đáp :


- Tích Thư huynh, đã biết tại hạ làai, sao còn hỏi thế?


Tích Thư Nhân thấp giọng :


- Đồ đệ Quái Sấu của Thần Bí Nhânchẳng lẽ lại có hảo ý đối với hậu duệ của Tam Bí.


- Tại hạ muốn đàm phán trực tiếp vóiThiếu chủ của Tích Thư huynh.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng :


- Nói đi.


Quái Sấu nói :


- Trách nhiệm của tại hạ rất nặngnề, gánh vác mười hai đại sự, có sáu đại sự liên quan đến Tam Bí, cho nên mục đíchtới đây của tại hạ rất đơn giản. Tại hạ muốn biết chân tướng của sáu đại sự.Còn nếu định chiếm đoạt cỗ quan tài và cái gùi của Tích Thư Nhân thì có khó gì?


Tích Thư Nhân cười khảy :


- Cứ thử coi?


Đông Phương Thanh Vân đột nhiên hỏi:


- Sáu đại sự là những gì?


Quái Sấu nói :


- Thứ nhất, di nương của huynh đài ởtrong cỗ quan tài có phải là đệ nhất mỹ nhân của võ lâm cách đây hai mươi năm,tên là Tiêu Sương mỹ nhân Diệp Đại Thúy hay không?


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Thứ hai là gì?


- Thứ hai, kỳ thư của võ lâm, quyểnba, bốn, năm của bộ Huyền mê ma kinh, có phải trong tay Tam Bí hay không?


- Điều thứ ba?


- Thứ ba, Tam Bí có phải là môn hạcủa Vũ Khúc hay không?


- Điều thứ tư?


- Thứ tư, Tam Bí có hậu duệ thật haykhông?


- Điều thứ năm?


- Thứ năm, Cầu Kỳ cốc và Thanh Chủngminh, có phải là hai địa điểm của Tam Bí hay không?


- Thứ sáu?


- Thứ sáu, Tam Bí là một hay bangười, là nam hay nữ. Tại hạ đã nói hết sáu điều, đáp hay không tùy huynh đài,nhưng tại hạ đủ khả năng buộc huynh đài phải trả lời.


Đông Phương Thanh Vân quả quyết đáp:


- Không thể phụng cáo?


Quái Sấu nổi sát cơ hỏi :


- Xin hỏi lần cuối, huynh đài cóchịu nói hay không?


Đông Phương Thanh Vân thong thả đứngdậy, lạnh lùng đáp :


- Không nói? Cứ việc động thủ.


Quái Sấu nhếch mép cười :


- Đây là lữ điếm, động thủ bất tiện,sẽ gây kinh thế hãi tục. Tại hạ khâm phục huynh đài to gan. Nói cho huynh đàibiết, khi huynh đài tới Thanh Chủng, nhất định ta sẽ đoạt Lục Giáp chân kinh vàcỗ quan tài. Hẹn gặp lại.


Đoạn phóng nhanh ra khỏi phòng.


Ngoài song có tiếng quát :


- Quái Sấu, chớ mục thị vô nhân, hãytiếp chiêu này của tùy tòng Tam Bí.


Rồi tất cả trở lại im ắng.


Đông Phương Thanh Vân quay đầu hỏiTích Thư Nhân :


- Ai ngăn cản Quái Sấu vậy?


Tích Thư Nhân đáp khẽ :


- Quỷ Tinh Linh. Thiếu chủ yên tâm,luận về khinh công, Quỷ Tinh Linh đã đạt tới mức Đăng Phong Tạo Cấp, luận vềnội lực có Thiếu chủ ở bên cạnh, mỗi tùy tùng đều có nội lực kinh thiên độngđịa.


Đông Phương Thanh Vân lo cho sự annguy của Quỷ Tinh Linh, định đứng dậy, Tích Thư Nhân hiểu ý, bèn nói :


- Bẩm Thiếu chủ, Thiếu chủ chỉ cầnhạ lệnh cho Quỷ Tinh Linh để cho Quái Sấu đi là được.


Đông Phương Thanh Vân bèn nói to :


- Quỷ Tinh Linh tiền bối, hãy để yđi?


Ngoài song có tiếng đáp :


- Tùy tòng tuân pháp chỉ?


Chợt nghe hai tiếng hự hự, rồi giọngQuái Sấu :


- Huynh đài chớ huyênh hoang, cứ hỏiQuỷ Tinh Linh sẽ biết mọi chuyện? Ta đi đây?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:


- Thứ cho không thể tiễn?


Có tiếng bên ngoài :


- Quỷ Tinh Linh sư đệ, mau vận côngtrị thương, có huynh bảo vệ đây Đông Phương Thanh Vân đoán rằng võ công củaQuái Sấu cao hơn Quỷ Tinh Linh.


Lúc này Quỷ Ảnh Nhân lên tiếng :


- Lời Quái Sấu không sai, Tam Bí làmột hay ba người, là nam hay nữ, thật khó hiểu.


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :


- Chẳng ai được đoán lung tung vềTam Bí, kể cả lão?


Quỷ Ảnh Nhân biến sắc, trầm mặc mộthồi, rồi nói :


- Cũng phải, Tam Bí là cứu tinh củavõ lâm, nếu không có Tam Bí thì võ lâm sớm đã diệt vong, sinh linh khốn đốn. Lẽra không nên nghi vấn, nhưng lại cứ sinh hiếu kỳ.


Nói đoạn khẽ thở dài.


Đông Phương Thanh Vân lúc này mớihiểu vị lão nhân này quả thật chân tâm thán phục phụ thân chàng. Có câu ngườikính ta, ta kính người. Đông Phương Thanh Vân chợt có hảo cảm với Quỷ Ảnh Nhân,bèn nói :


- Lão trượng quá khen.


Quỷ Ảnh Nhân nói :


- Có gì là quá? Thời kỳ Tam Bí toànthịnh, bất cứ nơi nào xuất hiện kẻ ác, có người nhắc đến Tam Bí, là kẻ ác lậptức chùn tay?


- Chẳng lẽ nhờ vậy mà Tam Bí nổidanh?


- Có thể nói như vậy, nhưng mấy aiđược diện kiến Tam Bí? Lão phu đánh cuộc, ngay các môn hạ của Tam Bí cũng vịtất được thấy chân diện mục của Tam Bí, phải vậy không?


Lão quay sang như hỏi Tích Thư Nhân,Tích Thư Nhân gật đầu :


- Đúng thế?


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:


- Thế thì việc ngươi bảo đã gặp phụthân ta mười hai lần ở Thiếu Lâm tự chẳng lẽ là giả ư?


Tích Thư Nhân đáp :


- Việc đến nước này, bẩm Thiếu chủ,cứ lời sư tôn nói, thì Tam Sinh, xếp trước Tam Bí, là Sinh Tử Sinh Đông PhươngThần Nghiêu, Phục hổ sinh Hoàng Phổ Duy, Tọa Long sinh Thượng Quan Tường, cómột người hộ vệ Bạch Sa lão nhân, mỗi Tam Sinh đều có môn hạ.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Thế thì gia phụ không phải là SinhTử Sinh ư?


- Bẩm Thiếu chủ, nhầm rồi. Thiếu chủlà hậu duệ của Tam Bí. Trong võ lâm cứ tưởng lầm Tam Sinh là Tam Bí. Mọi việclàm tốt đẹp của Tam Sinh được võ lâm tán thưởng đều nhân danh Tam Bí.


Hiện tại Đông Phương Thanh Vân đãhiểu thêm nhiều điều.


Chẳng trách Quái Sấu và Quỷ Ảnh Nhânđều hồ nghi Tam Bí là một hay ba người, là nam hay nữ, bởi võ lâm chưa một aiđược thấy Tam Bí.


Ngay cả hai mươi bốn tùy tùng củaSinh Tử Sinh cũng đều chưa biết mặt sư tổ của họ là ai. Thật quá thần bí.


Lúc này, Quỷ Ảnh Nhân đứng dậy, nói:


- Lão phu đi đây, tiểu oa nhi hãycẩn thận. Lục Giáp chân kinh và Vương kiếm không thể lọt vào tay kẻ khác, hậuhọa sẽ khôn lường.


Đông Phương Thanh Vân đứng dậy nói :


- Thỉnh lão trượng, tại hạ không đưatiễn.


Quỷ Ảnh Nhân cười vang :


- Hiện tại lão phu gọi người là tiểuoa nhi, khi nào ngươi đeo Vương kiếm, lão phu sẽ quỳ xuống mà bái người làmhoàng đế võ lâm. Tái kiến.


Đông Phương Thanh Vân bước ra, thấyQuỷ Tinh Linh đang hành công, Thụ Thi Chiêu Hồn đứng cạnh hộ vệ, chàng mới antâm quay vào phòng, hỏi Tích Thư Nhân :


- Quái Sấu võ công cao hơn cácngươi, tại sao y không dám cưỡng bức, mà lại nêu ra sáu câu hỏi?


Tích Thư Nhân đáp :


- Võ công của y cao hơn chúng tùytùng nhưng lại thua cỗ quan tài trên vai Thần Quan Tú Sĩ.


- Ngươi muốn nói tới di nương củata.


- Bẩm Thiếu chủ, tùy tùng không rõ,chẳng lẽ trong quan tài quả thực là di nương của Thiếu chủ ư?


- Đúng thế?


Lát sau, Đông Phương Thanh Vân cùngcác tùy tùng lên đường. Hai hôm sau đã tới vùng phụ cận trấn Liễu Hà. Sáu ngườiđi vào một cánh rừng dày.


Mấy ngày qua đều bình an vô sự,nhưng có nhiều dấu hiệu khả nghi, bởi vậy sau khi vào rừng, Đông Phương ThanhVân không dám khinh suất, nói với các tùy tùng :


- Các vị hãy cẩn thận?


Tích Thư Nhân đáp :


- Tuân lệnh?


Tiêu Phụng Hoàng đến bên cạnh chàngnói :


- Thiếu chủ...


Đông Phương Thanh Vân quay lại nhìnnàng, chợt thấy ngượng ngùng, Tiêu Phụng Hoàng đối với chàng đầm thắm như thế,mà chàng như quên khuấy nàng đi, mặc dù nàng luôn luôn ở bên cạnh chàng. Chàngbèn cầm tay nàng hỏi :


- Tiêu cô nương, có việc gì vậy?


Tiêu Phụng Hoàng đột nhiên đỏ mặt, ethẹn nói :


- Thiếu chủ, thiếp...


Đông Phương Thanh Vân thấy sắc diệnnàng có khác, vội hỏi :


- Tiêu cô nương, có chuyện gì cứ nóiđi?


Chàng bất giác dừng bước, bốn tùytùng và Tiêu Phụng Hoàng cũng đứng lại. Chỉ thấy nàng đỏ mặt, không nói.


Đông Phương Thanh Vân chưa hiểu, hẳnTiêu Phụng Hoàng phải có việc gì trọng yếu cần nói hoặc báo cho chàng biết.Chàng nghĩ, chợt giật mình, nửa mừng nửa lo hỏi :


- Có phải là, có phải là đã...


Tiêu Phụng Hoàng lúc này càng đỏ mặthơn, toàn thân nóng ran, trông càng hấp dẫn, nhưng nàng chưa biết nên nóichuyện kia thế nào? Cuối cùng ấp úng :


- Thiếu chủ, trong động ở núi VõĐang, sau lần ấy, chúng ta đã có, đã có... rồi...


Đông Phương Thanh Vân chấn động toànthân. Trời đất? Chàng sắp được làm phụ thân. Chàng ôm chầm lấy Tiêu Phụng Hoàngmà reo to :


- Hay quá, ta sắp được làm phụ thân,ta sắp có nhi tử, thật bất ngờ?


Bỗng Thụ Thi Chiêu Hồn quát to :


- Bằng hữu ở phía nào hãy mau hiệnthân, sao cứ lén lút như thế, không đáng mặt nam tử hán.


Tích Thư Nhân nói :


- Chúc mừng Thiếu chủ có hậu duệ.


Lúc này Đông Phương Thanh Vân đãmừng như đang nằm mơ, chàng cao hứng như điên, chẳng để ý gì đến xung quanh.


Tích Thư Nhân thấy vậy liền quay ranói lớn :


- Vị cao nhân ở phía nào, hãy mauxuất hiện.


Đoạn hạ giọng :


- Thụ Thi sư đệ, chúng ta hãy vâyquanh Thiếu chủ.


Thế là Thụ Thi Chiêu Hồn, Thần QuanTú Sĩ, Quỷ Tinh Linh cùng Tích Thư Nhân đứng bốn góc xung quanh Đông PhươngThanh Vân và Tiêu Phụng Hoàng.


Chỉ thấy mười hai thiếu nữ kiều diễmđã vây tròn bên ngoài. Một thiếu nữ áo trắng, tay áo màu xanh, cao giọng nói :


- Không ngờ cuối cùng chúng ta lạigặp hậu duệ của Tam Bí ở đây?


Tích Thư Nhân gằn giọng :


- Thỉnh cô nương nói rõ mục đích.


Đông Phương Thanh Vân lúc này mớigiật mình, vội đẩy nhẹ Tiêu Phụng Hoàng sang bên cạnh Tích Thư Nhân.


Thiếu nữ kia nói :


- Bọn ta đến lấy Vương kiếm và LụcGiáp chân kinh.


Đông Phương Thanh Vân quát :


- Với tư cách gì mà đòi lấy hai thứđó?


Thiếu nữ cười tươi như hoa :


- Dựa vào tư cách của tệ Điện chủ cókhả năng thống lĩnh võ lâm. Vương kiếm là của bậc vương giả, tướng công tuythông minh, tài cán, nhưng còn ít tuổi, chưa đủ tư cách thống lĩnh võ lâm.


Đông Phương Thanh Vân gằn giọng :


- Được lắm, hãy bảo Điện chủ củangươi đến đây gặp bổn thiếu gia.


Thiếu nữ cười gằn, cặp mắt đong đưanói :


- Tướng công chưa đủ tư cách yếtkiến Điện chủ của bổn cô nương.


Đông Phương Thanh Vân cả giận, địnhphát tác, nhưng nghĩ lại, muốn ứng phó có kết quả, không thể nóng giận, bènlẳng lặng bước lên vài bước, lạnh lùng nói :


- Để ta giáo huấn cho ngươi.


Đột nhiên chàng xông tới, vỗ chưởngvào má phải của thiếu nữ.


Nên biết bậc quân tử thà chết khôngchịu nhục. Nay bị thiếu nữ sỉ nhục như vậy, chàng bèn dồn toàn lực mà xuất thủ.


Thiếu nữ né tránh, chàng giáng tiếpchưởng thứ hai. Không ngờ thiếu nữ thân pháp khinh linh, vừa né tránh đã lậptức trả đòn, thế là cương đối cương, thành thế lưỡng bại câu thương.


Chỉ nghe hai tiếng hự lẫn trongtiếng "Bình" lớn hơn?


Đông Phương Thanh Vân loạng choạngthối lui ba, bốn bước.


Thiếu nữ cũng lảo đảo năm, sáu bướcmới đứng vững lại, trân trân nhìn chàng.


Đông Phương Thanh Vân vừa dùng BátNhã Mật La thần công, lúc này mới biết nội lực của thiếu nữ còn thâm hậu hơnchàng. Chàng gằn giọng :


- Tặc nữ, mau gọi Điện chủ của ngươira đây?


Tích Thư Nhân lao đến bên cạnh chàngnói nhỏ :


- Thiếu chủ, để tùy tùng thu thậpbọn chúng.


Mê điện thiếu nữ sầm mặt :


- Nói cho ngươi biết, ngươi chưa đủtư cách yết kiến Điện chủ của bổn cô nương. Để lại Vương kiếm và Lục Giáp chânkinh, bổn Mê điện đã huy động Tứ mỹ, Bát linh. Ngươi biết điều hãy giao hai thứđó ra ngay.


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Nói lời thừa, có tài cán gì cứviệc thi triển.


Thiếu nữ hô to :


- Mọi người xuất thủ?


Mười một thiếu nữ nhất tề vung kiếm,hàn quang loang loáng như hàng trăm làn chưởng.


Đông Phương Thanh Vân hú lên mộttiếng vang trời, cũng rút kiếm vung lên Bỗng một thanh âm lạnh lùng chói tai :


- Bát linh, Tứ mỹ của Mê điện, hãylui ra?


Mười hai thiếu nữ nghe vậy thu kiếm,thối lui ra ngoài mười trượng.


Một thanh âm khác vang lên :


- Vị bằng hữu nào không phải ngườicủa Mê điện, sao không lộ diện?


Đông Phương Thanh Vân nghe hai giọngnói khác nhau từ trong rừng vọng lại, đoán rằng hai người ấy ở cách nhau hơnmười trượng. Chàng không ưa trò lén lén lút lút, bèn nói to :


- Ra cả đây ta coi?


Một bóng đen vụt tới gần chỗ chàng.


Chàng vừa nói vừa vận công, cửchưởng sẵn sàng phóng ra. Bóng đen kia cách chàng ba trượng liền quỳ xuống, nói:


- Bạch Sa Nhân bái kiến Thiếu chủ?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Bình thân?


Giọng nói khác từ trong rừng vọnglại :


- Hôm nay Mê điện thấy chưa phảilúc, tạm lui. Hẹn gặp lại?


Giọng nói xa dần. Mười hai thiếu nữcũng rút lui.


Bạch Sa lão nhân quay sang nói :


- Bẩm Thiếu chủ, có một việc cầnthương lượng với Thiếu chủ.


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Thỉnh nói rõ?


Bạch Sa lão nhân tiếp :


- Bẩm Thiếu chủ, đây chỉ là ngu ýcủa lão phu, hỉ sự vừa rồi đã bị Địa Tôn phát hiện và loan truyền trong võ lâm,nếu Tiêu cô nương gặp sự bất trắc thì phải làm sao?


Đông Phương Thanh Vân cười :


- Ta sẽ làm phụ thân, thì phải đủnăng lực bảo hộ cho thê nhi của mình, lão có cho như vậy là đúng không?


Bạch Sa lão nhân gật gù :


- Lòng can đảm của Thiếu chủ đã sớmkhiến lão phu kính phục, chỉ là lỡ Tiêu cô nương đang hoài thai hậu duệ của TamBí mà bị bắt sẽ là chuyện lớn, còn Lục Giáp chân kinh cùng Vương kiếm bị chiếmđoạt chỉ là chuyện nhỏ, nếu chủ nhân buộc phải hiện thân, võ lâm ắt rất nguyhiểm.


Đông Phương Thanh Vân nghĩ một látnói :


- Ý của ta là đem giấu nàng đi một cáchlén lút thì không đáng mặt nam nhi.


- Bẩm Thiếu chủ, Thiếu chủ nói rấtđúng, song dọc đường tới Thanh Chủng, địch nhân mai phục tứ bề, cao thủ nhannhản, lão phu có kế này, Thiếu chủ muốn nghe chăng?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Sự việc sắp tới, ta đã có chủ địnhrồi.


- Ý của Thiếu chủ định thế nào?


Đông Phương Thanh Vân đang định nói,thì Tích Thư Nhân đột nhiên hỏi :


- Kính vấn sư huynh, chủ nhân có nóimật khẩu cho sư huynh hay không?


Bạch Sa lão nhân lúng túng đáp :


- Có, thì chủ nhân bảo vậy đó.


Tích Thư Nhân liền quát lớn :


- Ngươi là ai?


Lời chưa dứt, hai tay đã cùng phóngra hai chưởng công kích Bạch Sa lão nhân.


Bạch Sa lão nhân cũng gầm lên, vungtay tiếp đón.


Bình một tiếng, cả hai cùng bật lùimấy bước.


Lúc này Đông Phương Thanh Vân mớibiết người kia không phải là Bạch Sa lão nhân. Chàng cả giận, quát to :


- Ngươi là ai, dám cả gan mạo nhậndanh đồ?


Người kia cười khảy :


- Không ngờ Tam Bí có mật khẩu. Nóicho các ngươi biết, sắp tới hãy cẩn thận.


Đoạn định quay mình bỏ đi.


Bỗng có tiếng quát to :


- Hậu duệ của Tam Bí chịu dễ dàng đểcho ngươi đi, chứ Địa Tôn này quyết truy đuổi hạng cẩu tặc như ngươi?


- Địa Quỷ, lẽ nào ngươi không biếtta là ai?


- Ngươi là ai mặc thây ngươi, ngươimạo xưng là đắc tội, đáng bị ăn đòn rồi, tiếp chiêu đi.


Từ trên ngọn cây xa mười trượng, mộtbóng người như gió lốc ào ào xông tới người giả mạo Bạch Sa nhân.


Bạch Sa lão nhân giả mạo kêu lên :


- Ngươi...


Đoạn hai tay đặt ngang ngực đẩy ramột luồng kình phong di sơn đảo hải...


Hự một tiếng, Bạch Sa lão nhân giảmạo đã thổ ra một búng máu, ngã qụy xuống.


Đồng thời Địa Tôn vung chưởng tấncông Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân đang đứng coi,chợt cả kinh trước uy thế như vũ bão của đối phương.


Thần Quan Tú Sĩ chợt lao tới phíatrước Đông Phương Thanh Vân nói :


- Bẩm Thiếu chủ, giết gà khỏi cầndao mổ trâu, để tùy tùng xử hắn.


Đoạn tống ra một chưởng khủng khiếp.Chưởng lực song phương đập vào nhau, nổ vang như tiếng sấm. Địa Tôn bật ra xamấy trượng, ngã nhào, trong khi Thần Quan Tú Sĩ đứng vững như núi Thái Sơn.


Địa Tôn chồm dậy, lao tới cách ĐôngPhương Thanh Vân hai trượng, quát :


- Tiểu tử, có giỏi hãy tự tiếp chiêucủa lão phu, đừng sợ hãi đẩy người khác hứng đòn, thì sao đáng cầm Vương kiếm?


Đông Phương Thanh Vân cười khảy,bước tới.


Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói :


- Bẩm Thiếu chủ, để tùy tùng giaothủ với hắn.


Đông Phương Thanh Vân cười đáp :


- Thụ Thi tiền bối hãy lui ra sau,hắn gọi đích danh ta, để ta ứng phó?


Đoạn hướng về phía Địa Tôn nói :


- Vân mỗ chờ đây?


Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ đưamắt nhìn nhau biết rằng hiện tại võ công của Đông Phương Thanh Vân chưa cao hơnĐịa Tôn, nếu để Thiếu chủ ra đấu, thật nguy hiểm vạn phần. Tích Thư Nhân nóivới Thần Quan Tú Sĩ :


- Chúng ta phải hợp lực, dùng pháp"Cách không truyền lực" hiệp trợ Thiếu chủ.


Thế là hai người nắm tay nhau ở tưthế vận công.


Thụ Thi Chiêu Hồn, Quỷ Tinh Linh vàTiêu Phụng Hoàng hộ vệ xung quanh.


Địa Tôn thấy Đông Phương Thanh Vânít tuổi dám ngạo nghễ ứng chiến thì cả giận vung cây thiết trượng nhắm đánh tớiThiên linh cái của chàng.


Nguyên Địa Tôn là hổ hình đại hán,vận võ y màu đen, mặt xăm hình, cầm cây thiết trượng màu đen. Còn cách ĐôngPhương Thanh Vân một thước lão bổ cây thiết trượng xuống đầu chàng.


Chàng đưa xéo cây kiếm lên :


Keng? Cây thiết trượng của Địa Tônbị giạt sang một bên.


Chàng cảm thấy có kình lực từ phíasau truyền nhập thân thể, hoà với nguyên khí của chàng liên miên bất tuyệt. Bènthi triển tiếp Tu La tam kiếm công kích yếu huyệt của đối phương.


Địa Tôn nhảy lui lại năm bước, vungtay tả phóng ra một chưởng nghênh tiếp.


Binh? Địa Tôn kêu hự một tiếng, bậtra xa hai trượng.


Đông Phương Thanh Vân vẫn đứng vữngnhư bàn thạch, ngạo nghễ nói :


- Có giỏi lại đây?


Địa Tôn vung thiết trượng xông tới.


Đông Phương Thanh Vân dùng chiêu"Thất Đạp Bộ Vân" mau lẹ né tránh công thế, vọt ra sau lưng đốiphương, tả chưởng giáng một đòn cực kỳ lợi hại vào vai Địa Tôn.


Địa Tôn rú lên, cảm thấy xương vaigãy rời đau buốt khủng khiếp, ngã chúi ngay xuống.


Mười hai thiếu nữ của Mê điện cùngvung kiếm ập tới phía Đông Phương Thanh Vân.


Bỗng một thanh âm vang lên như tiếngxé vải :


- Các nàng dừng tay, dìu Địa Tôncùng Bạch Sa Nhân lui về.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhien,lúc này mới buông lỏng toàn thân, nói với Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ :


- Hai người mau vận công hoàn khí?


Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩliền ngồi xuống điều tức.


Âm thanh như tiếng xé vải vang lên :


- Hậu duệ của Tam Bí, các ngươi đãhết đường ra khỏi cánh rừng này.


Lúc này, Đông Phương Thanh Vân thấytrên các ngọn cây đều thấp thoáng bóng người, chỉ biết rằng sự thể rất nghiêmtrọng. Rừng dày, trời tối, phục binh ẩn nấp khắp nơi, ta ở chỗ sáng địch trongbóng tối, thực là đại bất lợi.


Tiêu Phụng Hoàng hỏi :


- Thiếu chủ, chúng ta nên làm thếnào?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Cứ xông lên?


Quỷ Tinh Linh nói :


- Bẩm Thiếu chủ, nếu Bạch Sa Nhânxuất hiện thì hay quá?


Thanh âm như tiếng xé vải lại cấtlên :


- Muốn sống mau đem Vương kiếm vàLục Giáp chân kinh giao nộp?


Đông Phương Thanh Vân quát :


- Ngươi là cái thứ gì?


- Tiểu tử, ngươi lầm rồi? Tam Bíhoàn toàn không có gì đáng sợ. Người ta nghe nói về sự thần bí của Tam Bí, chứta thì biết Tam Bí quá rõ.


Đông Phương Thanh Vân quát :


- Bất kể ngươi biết nhiều ít, cógiỏi thì hiện thân đi, đừng nhiều lời. Ngươi là ai?


- Là ai ư? Cho ngươi hay, ta làngười có thể làm cho kẻ khác bị kinh hồn đoạt phách. Tiểu tử, hồi ngươi tới Mêđiện, ta có ý thả ngươi đi, ngươi mới được toàn mạng đến hôm nay đó.


Đông Phương Thanh Vân đã biết đốiphương là người của Mê điện. Chàng im lặng vì cứ đối đáp thế này thì chưa biếtkhi nào mới chấm dứt.


Thanh âm kia lại tiếp :


- Sự lợi hại của Mê điện, đại kháingươi đã biết, ngươi tin là có thể thoát ra khỏi cánh rừng này ư?


- Lắm lời thừa?


- Muốn sống, mau nộp Vương kiếm vàLục Giáp chân kinh.


Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ đếnbên cạnh Đông Phương Thanh Vân nói :


- Bẩm Thiếu chủ, vừa rồi chúng tùytùng bất đắc dĩ phải truyền chân khí để Thiếu chủ đối phó. Nay trừ Mê điện chủvà Thái Cực chủ ra, khó kẻ nào ngăn chúng ta được.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Phải, chúng ta tiến lên?


Thanh âm như tiếng xé vải quát :


- Dừng bước?


Đông Phương Thanh Vân cười lạnh :


- Có giỏi thì bước ra, cứ ẩn trongxó tối mà hăm dọa, thật xấu mặt đấng nam nhi.


Thanh âm kia nói :


- Tam hoa, đoạt lấy cỗ quan tài vàchiếc gùi cho ta?


Ba đạo bạch quang xông tới, đó là batrung niên nữ nhân. Đông Phương Thanh Vân liền hạ lệnh :


- Tích Thư, Thần Quan, Thụ Thi, bavị tiền bối ứng phó với ba nữ nhân kia?


Chợt có thanh âm thiếu nữ dịu dàngvang lên :


- Tướng công, để thiếp hiệp trợ thaytướng công.


Chỉ thấy một dải mây hồng bay đến,đó là sáu hồng y thiếu nữ, trong đó một nàng tuổi chừng đôi tám, dung mạokhuynh quốc khuynh thành. Sáu thiếu nữ vây tròn lấy ba trung niên nữ nhân.


Đông Phương Thanh Vân ngẩn người ratrước sự biến bất ngờ. Kỳ quái ở chỗ chàng không hề quen biết thiếu nữ đôi támkia, tại sao nàng lại giúp chàng.


Thiếu nữ tươi cười hỏi :


- Tướng công quên tiện thiếp rồiphải không?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu đáp :


- Kính thỉnh phương danh của cônương.


Thiếu nữ cười tươi như hoa nói :


- Chàng đã quên thiếp thì được, rồisẽ có ngày chàng biết thiếp là ai?


Thanh âm như xé vải lại cất lên :


- Tiện tì kia, ngươi là ai?


Thiếu nữ hừ một tiếng, từ từ giờ taytả búng ra một ngón, một tia hồng quang bay vút đi như làn chớp.


Trên ngọn cây cách nàng mười trượng,một nam tử kêu ối và rớt xuống đất.


Năm thiếu nữ công kích Tam hoa củaMê điện cũng đã dồn ép ba trung niên nữ nhân vào một chỗ.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạctrước võ công cao cường của hồng y thiếu nữ.


Chàng hồ nghi :


"Liệu trong này có gì gian trágiống như Bạch Sa Nhân giả lúc trước chăng? Nếu thế, thiếu nữ này thật đángsợ?"


Nam tử bị rớt trên cây xuống đấtđứng dậy nói :


- Nữ tỳ, ngươi... ngươi là...


Thiếu nữ quát :


- Còn chưa xéo đi, để bổn cô nươngnổi giận thì các ngươi bẽ mặt đó.


Hán tử nghe vậy, không nói khôngrằng quay đầu bỏ chạy.


Thiếu nữ quay sang nói với ĐôngPhương Thanh Vân :


- Thỉnh tướng công lên đường, tiệnthiếp tạm thời cáo biệt ngày sau tái kiến.


Đoạn đằm thắm nhìn Đông Phương ThanhVân một lát rồi mới phi thân bay đi như một cánh nhạn. Năm thiếu nữ cũng kèmTam hoa của Mê điện vút theo.


Đông Phương Thanh Vân quay sang TíchThư Nhân hỏi :


- Vậy là sao nhỉ?


Tích Thư Nhân như sực tỉnh vội đáp :


- Bẩm Thiếu chủ, võ công của hồng ythiếu nữ quả là kinh nhân.


- Phải?


- Bẩm Thiếu chủ, nàng là ai mà cóthể đánh lui Thiết tướng quân và Tam hoa của Mê điện vậy?


Đông Phương Thanh Vân không đáp.


- Bẩm Thiếu chủ, tùy tòng vốn là mônđồ của Mê điện, nên biết rõ nội tình của Mê điện. Ngoài Mê điện chủ, còn có Lụckiều và sáu thê, dưới Lục kiều có mười hai nữ tỳ, năm trưởng lão, bốn tướngquân hộ vệ Điện chủ là Kim, Ngân, Đồng, Thiết tướng quân, rồi Tam hoa. Thửnghĩ, thiếu nữ có thể dễ dàng dùng Đạn Chỉ huyết công đánh đuổi Thiết tướngquân và Tam hoa, có khác gì Đại La chân tiên tái thế?


- Đạn Chỉ huyết công ư?


- Bẩm Thiếu chủ, Đạn Chỉ huyết côngđã thất truyền ba trăm năm, nay lại thấy thiếu nữ thi triển, thật là kinh nhân.


- Ngươi nói rõ hơn coi?


- Bẩm Thiếu chủ, Tứ tướng quân củaMê điện võ công rất cao, chúng tùy tòng tận thi sở học mới mong địch nổi, vậymà thiếu nữ dùng Đạn Chỉ huyết công đã lập tức làm cho Thiết tướng quân ở trênngọn cây xa mười trượng rớt xuống đất, đủ thấy Đạn Chỉ huyết công lợi hại kinhnhân?


- Đúng vậy. Nhưng thiếu nữ ấy là ai?


Tích Thư Nhân lắc đầu, im lặng.


Đông Phương Thanh Vân nghĩ nếu dùngdằng ở trong cánh rừng này sẽ lắm chuyện, liền nắm tay Tiêu Phụng Hoàng tiếnbước.


Đi được một quãng, nghe Tích ThưNhân nói nhỏ :


- Bẩm Thiếu chủ, không hiểu Bạch Salão nhân đi đâu?


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Ngươi phát hiện có điều gì khảnghi ư?


- Thưa phải. Khi xuất hiện Bạch Salão nhân giả, thì Bạch Sa lão nhân thật nên lộ diện mới đúng, đằng này đến giờvẫn không thấy gì.


- Có lẽ lão đã đi nơi khác?


- Bẩm Thiếu chủ, sau khi Thiếu chủnói "tam bí, bất bí". Bạch Sa lão nhân phải bám sát Thiếu chủ từngbước, không thể ly khai, làm sao có thể bỏ đi nơi khác?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Đừng để ý đến lão nữa. Chúng ta cứđi?


Được vài chục bước, bỗng vang lêntiếng cười lanh lảnh :


- Để quan tài và chiếc gùi xuống, đira khỏi rừng.


Đông Phương Thanh Vân vẫn bước tiếpnói :


- Có giỏi thì bước ra, đừng hù dọa.


- Ngươi bảo ai hù dọa, tiểu tử kia?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Ta bảo hạng vô năng như ngươi đó?


Một bóng người vọt tới trước mặtĐông Phương Thanh Vân, quát :


- Tiểu tử, ngươi bảo ta là hạng vônăng?


Đông Phương Thanh Vân cười to :


- Phải. Nếu không, tại sao lúc nàymới lộ diện?


Nguyên đó là một hổ hình đại hán,mặt đen như than, tay cầm trường kiếm. Y hùng hổ vung kiếm xông tới công kíchĐông Phương Thanh Vân. Chàng chờ hắn tới gần, mới lắc mình một cái, vọt ra phíasau lưng hắn.


Bỗng có tiếng gọi nghe như tiếng maquỷ :


- Lão nhị, trở lại đây?


Hắc diện đại hán nói :


- Tiểu tử, nhớ món nợ này?


Rồi lao vút vào rừng sâu.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Không ngờ đêm nay ta gặp lắm bọncường đạo trong rừng thế này.


Thanh âm như tiếng ma quỷ kia cấtlên :


- Tiểu tử chớ nói xàm. Đêm nay, cánhrừng này sẽ là nơi ngươi táng mạng.


Thanh âm vừa dứt, hai bóng đen bayvụt tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân cách chừng năm trượng, nhẹ nhàng đápxuống vô thanh vô tức, chứng tỏ thân pháp khinh công cực cao.


Đông Phương Thanh Vân đưa mắt nhìnhơi ngạc nhiên.


Hai người kia tướng mạo cổ quái. Mộtnhỏ thó, đầu hói như không còn tóc, không lông mày, mũi to, miệng rộng, mắt thôlố.


Còn người thứ hai thì cao ngỏng, mắtti hí, mũi nhỏ, miệng hẹp. Có thể gọi là một cặp tương phản.


Gã nhỏ thó cung tay nói với ĐôngPhương Thanh Vân :


- Tiểu huynh đệ, mạnh giỏi chứ?


Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác, đáplễ, hỏi :


- Vẫn khỏe, thỉnh vấn các vị muốngì?


Gã kia đáp :


- Tiểu huynh đệ chưa biết hai tađâu...


Gã cao ngỏng tiếp :


- Hai ta thuộc hạng vô danh, làm saongười ta biết là ai?


Gã nhỏ thó nói :


- Còn danh tiếng của tiểu huynh đệthì ai ai nghe thấy cũng thán phục.


Gã cao ngỏng tiếp lời :


- Đương nhiên, người ta là hậu duệcủa Tam Bí, cứu tinh của võ lâm, ai không bái phục. Thôi, có gì thì nói luônđi.


Gã nhỏ thó nói :


- Phải, phải? Tiểu huynh đệ, ta cóngoại hiệu là Gian Thương, còn vị này ngoại hiệu nghe không được...


Gã cao ngỏng tiếp :


- Ta là Thủ Tài Nô (đầy tớ giữ tiền)Gã nhỏ thó nói :


- Phải, phải, tiểu huynh đệ vừa hỏichúng ta đến có mục đích gì, thực ra hai ta đến đây không phải vì Vương kiếm vàLục Giáp chân kinh.


Gã cao ngỏng tiếp lời :


- Đương nhiên nghề nghiệp của hai tacần gì đến Vương kiếm. Người ta là cứu tinh mới đủ tư cách, điểm đó hai ta đủthông minh để hiểu. Này tiểu tử, hãy để quan tài và chiếc gùi lại, thế là caominh, phải không?


Gã nhỏ thó tiếp luôn :


- Phải, phải. Tiểu huynh đệ đừnghiểu sai ý định của hai ta.


Đông Phương Thanh Vân thấy hai gã cứkẻ xướng người họa, thật tức cười, nhưng không rõ lai lịch họ thế nào, bèn ngầmvận công đề phòng.


Hai gã kia tiếp tục xướng họa vớinhau.


Thủ Tài Nô nói :


- Trong rừng phục binh trùng trùng,tiểu tử không thoát khỏi đây được đâu.


Gian Thương nói :


- Đúng, tiểu huynh đệ không thể tớiThanh Chủng được.


Thủ Tài Nô :


- Không đến được vì sao?


Gian Thương :


- Vì trong Thanh Chủng thường có maquỷ hiện hình. Tiểu huynh đệ, phục binh tứ bề, ta chỉ nói một câu, họ sẽ rút đihết. Ý tiểu huynh đệ ra sao?


Đông Phương Thanh Vân cười khảy hỏi:


- Bằng hữu có điều kiện gì?


Gian Thương đáp :


- Há dám nói là điều kiện. Đã buônbán cả đôi bên phải cùng có lợi.


Thủ Tài Nô nói tiếp :


- Đúng thế, đã buôn bán phải cùng cólợi. Hãy nói rõ ra đi.


Gian Thương nói :


- Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉcần tiểu huynh đệ chịu mở nắp quan tài cho ta ngó vào, xem trong ấy phải có mộtnữ nhân là Tiêu Sương mỹ nhân Diệp Đại Thúy hay không mà thôi. Sau đó ai điđường nấy. Thế là song phương đắc lợi.


Thủ Tài Nô hỏi :


- Khó hiểu quá. Xem có đúng không đểlàm gì?


Gian Thương đáp :


- Điều đó Gian Thường này khó nói ralắm.


Thủ Tài Nô nói :


- Mở quan tài ra, có cao thủ nào đóđoạt mất Vương kiếm của người ta thì sao?


Gian Thương đáp :


- À, phải? Điều này quan hệ đến sựsinh tử của Tam Bí.


Thủ Tài Nô :


- Quan hệ thế nào?


Gian Thương :


- Tam Bí không thể hiện thân võ lâmĐông Phương Thanh Vân càng khó hiểu bèn hỏi :


- Hai vị bằng hữu, nếu tại hạ đápứng thì sao? Không đáp ứng thì sao?


Gian Thương vội cung tay nói :


- Nếu tiểu huynh đệ đáp ứng, ta sẽbảo toàn bộ phục binh rút lui. Nếu không đáp ứng, thì đành mặc xác tiểu huynhđệ.


Bỗng có tiếng cười lanh lảnh vanglên :


- Kính vấn nhị vị tiền bối. Quái Sấuta có thể chứng minh được hay không? Chỉ cần rõ sáu điều là được.


Gian Thương kêu lên :


- Hỏng, hỏng rồi. Trời đất, ta cànggià càng ngốc. Quái Sấu là ai vậy? Có nên trao đổi điều kiện với lão ta không?


Thủ Tài Nô nói :


- Có gì phải sợ. Quái Sấu đến từ sớmở rất gần đây. Lúc hai ta đi ngang qua chỗ y, ngươi chẳng đã hỏi ta y là ai đấythôi.


Gian Thương :


- Ồ, thì ra chỉ cách hai mươi trượngtrên ngọn cây đại tùng.


Thủ Tài Nô :


- Đúng, ngươi càng già càng hồ đồ.Hồi trẻ, Quái Sấu với hai ta được người ta gọi là gì có nhớ không?


Gian Thương :


- Quên mất rồi?


Thủ Tài Nô :


- Vũ Nội tam quái?


Gian Thương :


- Ừ, phải?


Thủ Tài Nô :


- Mấy ngày trước, ở trước cửa ThanhChủng, Quái Sấu nói gì với ngươi, ngươi quên rồi sao?


Gian Thương :


- Nhớ, y bảo Quái Sấu không thể xuấthiện. Ngày nay nhân tâm tệ hại, chân giả lẫn lộn, có kẻ giả mạo Quái Sấu, điềutra mười hai đại sự, lục vấn Tam Bí là nam hay nữ, là một hay ba người.


Thủ Tài Nô :


- Phải. Tam Bí là một hay ba người,là nam hay nữ mà không biết, sao dám gọi là Quái Sấu?


Gian Thương :


- Quái Sấu còn nói sẽ có ngày y tómcổ kẻ mạo xưng mà lột da tróc thịt hắn.


Tiếng cười lanh lảnh lại vang lên :


- Tóm cổ rồi, tóm cổ rồi?


Một tiếng rú thảm, rồi thanh âm quáidị vang lên :


- Bạch Sa lão nhân, chúng ta là bằnghữu cũ, đừng truy đuổi ta nữa. Trời ơi, để ta chạy, nếu có ngày gặp Sinh TửSinh, nhất định ta phải nói cho y biết. Ối? Ối? Chúng ta là bằng hữu lâu nămmà. Có gì cứ nói đã. Đừng đuổi, ta đi đây, Thiếu chủ tái kiến.


Giọng nói xa dần.


Đông Phương Thanh Vân không hiểu đâuvào đâu.


Gian Thương nói :


- Làm thế nào? Lão đuổi không đượchuynh đệ của chúng ta, sẽ quay lại đây đuổi chúng ta. Xem chừng ta nên chạytrước thì hơn.


Thủ Tài Nô :


- An tâm, lão sẽ không...


Từ ngoài xa lại vọng tới thanh âmlanh lảnh :


- Ôi ngày xưa khi Tam Sinh còn hànhhiệp giang hồ, Bạch Sa lão nhân ngươi hễ thấy ta đều luôn miệng tôn kính thúcthúc, nay lại truy đuổi ta là có ý gì? Được, không nói, thì không nói. Ta đápứng sẽ không nói thật với Thiếu chủ của ngươi, ừ thì không gặp Thiếu chủ cácngươi? Ngươi, sao còn cứ truy đuổi ta? Trời, Gian Thương, Thủ Tài Nô mau chạyđi? Đuổi đến nơi rồi...


Gian Thương và Tài Nô nhìn nhau.Gian Thương nói :


- Đến rồi, làm thế nào?


Thủ Tài Nô :


- Chạy mau?


Thế là hai lão cùng cắm đầu chạy.


Ngoài xa văng vẳng thanh âm của QuáiSấu :


- Đừng đuổi nữa, mau đi cho kịpThiếu chủ của ngươi. Nếu không, lại có người đến, không tin hả? Hậu quả ngươisẽ làm liên lụy đến ta, sau này ta mặc xác ngươi. Ơ hay, sao ngươi cứ đuổi tamãi thế?


Thanh âm xa dần.


Đông Phương Thanh Vân biết không thểhiểu nổi mấy chuyện này. Mẫu thân cũng từng nói rằng có nhiều việc phải giấuchàng, chàng phải tự đoán lấy.


Sở dĩ Bạch Sa lão nhân truy đuổiQuái Sấu có lẽ là vì sợ Quái Sấu sẽ đem kể hết mọi chuyện cho chàng biết.


Kể hết thì đã sao kia chứ? Thật khóhiểu.


Chàng định hỏi Tích Thư Nhân, nhưngchắc lão cũng chẳng biết, thế là chàng giục.


- Chúng ta đi thôi?


Từ xa lại vọng tới giọng Quái Sấu :


- Trời, Bạch Sa lão nhân, ngươi thậtquỷ kế đa đoan. Ta cứ ngỡ ngươi đuổi ta vì chuyện gì, hóa ra chỉ để xua đuổinhững kẻ ở trong rừng muốn chiếm đoạt Vương kiếm và Lục Giáp chân kinh củaThiếu chủ ư? Hiện tại bọn chúng đã chạy hết rồi, ngươi còn đuổi ta làm gì? Ôi,ôi, chẳng lẽ chúng ta thề không đội trời chung? Ngươi nói xem, thế là lý gì?Đừng truy đuổi nữa, nếu Thiếu chủ lát nữa bị người ta cướp đi, thì một mìnhngươi gánh vác lấy, ta không lo nổi đâu. Trời ơi?


Tiếng nói xa dần...


Lại hai bóng người lướt tới, là GianThương và Thủ Tài Nô.


Gian Thương hỏi :


- Tiểu huynh đệ, có thể thực tâm trảlời câu này, trong quan tài có đúng là Tiêu Sương mỹ nhân Diệp Đại Thúy haykhông?


Đông Phương Thanh Vân nghĩ một lúcđoạn đáp :


- Nói cho lão biết cũng chẳng sao,đúng vậy?


Gian Thương và Thủ Tài Nô cũng sữngsờ.


Giọng nói của Quái Sấu lại vang lên:


- Ối, ối? Bạch Sa lão nhân, ngươicoi ta như cừu địch là vì cớ gì? Oan gia nên giải chẳng nên kết, phải không?Ngày xưa ta, Gian Thương và Tài Nô đối đãi với ngươi như thế nào? Tạo phản,đúng là tạo phản rồi? Sinh Tử Sinh của ta ơi, tới đây giáo huấn cho hắn mộttrận đi.


Gian Thương giật mình :


- Làm thế nào đây?


Thủ Tài Nô đáp :


- Tìm một sơn động mà lánh mình.


Gian Thương lắc đầu. Thủ Tài Nô gắtlên :


- Đi Thanh Chủng mau?


Gian Thương :


- Làm gì?


Thủ Tài Nô :


- Lập công chuộc tội, đi Thanh Chủngmau?


Gian Thương nói vói Đông PhươngThanh Vân :


- Việc giao dịch để khi khác táikiến?


Đoạn cùng Thủ Tài Nô chạy đi. ĐôngPhương Thanh Vân hỏi Tích Thư Nhân :


- Ngươi có thể nói rõ cho ta biếtđược chăng?


Tích Thư Nhân đáp :


- Bẩm Thiếu chủ cứ hỏi, tùy tùngbiết sao nói vậy.


- Giữa gia phụ với Thần Bí Nhân cóviệc gì phát sinh không?


- Tùy tùng chỉ biết quan hệ đó vôcùng phức tạp mà thôi.


Bỗng có tiếng nữ nhân cười khanh khách.Một hồng y thiếu nữ gót sen uyển chuyển đã tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân,nhưng không phải là thiếu nữ ban nãy đã thi triển Đạn Chỉ huyết công.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng hỏi:


- Thỉnh cô nương nói rõ mục đích đếnđây?


Thiếu nữ long lanh đôi mắt đưa tình,dịu dàng đáp :


- Chẳng lẽ tướng công đã quên tiệnthiếp?


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:


- Cô nương là ai?


Thiếu nữ cười tươi như hoa nói :


- Tướng công đã quên tiện thiếp, thếthì được.


Tích Thư Nhân đã sẵn sàng động thủ,Thụ Thi Chiêu Hồn đến sát phía sau Thần Quan Tú Sĩ.


Thiếu nữ thấy vậy cười hỏi :


- Tướng công há lại coi tiện thiếpnhư địch nhân?


Đột nhiên nàng ta kêu to :


- Gian Thương và Thủ Tài Nô, hiệnthân đi?


Lời vừa dứt, hai bóng người đã vọttới, lại là Gian Thương và Thủ Tài Nô.


Đông Phương Thanh Vân thấy vậy kinhngạc và khó hiểu. Hành tung của hai lão nhân này ngụy dị khó tưởng, cứ lẽo đẽobám theo như âm hồn bất tán vậy.


Nếu bảo hai lão có thiện ý vớichàng, khi đã biết trong quan tài là ai, họ bảo sẽ đến Thanh Chủng, tại sao cònquay trở lại?


Nếu hai lão có ác ý với chàng thìsao? Cũng không phải. Cứ nghe lời Quái Sấu nói với Bạch Sa lão nhân, đủ biết võcông của hai lão này tương đương với Quái Sấu, nếu họ có ác ý, thì họ đã xuấtthủ chiếm đoạt quan tài và chiếc gùi, hà cớ gì lại không ra tay? Huống hồ QuáiSấu đang bận ngăn cản Bạch Sa lão nhân.


Không phải có thiện ý, cũng không cóác ý, thế thì sao? Có thể là hai lão này đắc tội gì đó với Tiêu Sương mỹ nhânDiệp Đại Thúy, nên họ mới bảo sẽ đến Thanh Chủng để lập công chuộc tội.


Tối thiểu họ cũng có quan hệ sinh tửvới di nương của chàng.


Lúc này chỉ nghe Thủ Tài Nô hỏi GianThương :


- Ta nói đúng chưa? Bạch Sa lão nhântruy đuổi Quái Sấu là sai lầm lớn, để kẻ khác thừa cơ hảm hại Thiếu chủ, nếuhai ta quay lại không kịp, thì ôi thôi...


Gian Thương lắc đầu :


- Thì sao?


Thủ Tài Nô :


- Ô hô ai tai, thì tội của Quái Sấuvà Bạch Sa lão nhân chẳng phải nhỏ, đúng không nào?


Gian Thương :


- Đúng. Vậy phải làm sao đây?


Thủ Tài Nô :


- Phải hỏi rõ mục đích của thiếu nữkia.


Gian Thương đáp :


- Đúng?


Đoạn bước lên hỏi :


- Này cô nương, Gian Thương ta kiếnlễ.


Thiếu nữ lạnh lùng nói :


- Đa lễ ắt có gian trá, có gì nóiđi?


Thủ Tài Nô cười :


- Cô nương phải nói trước mới đúng.


Gian Thương :


- Đúng, đúng thế. Cô nương lá ngọccành vàng, lão phu muốn biết mục đích đến đây của cô nương là gì?


Thiếu nữ lạnh lùng :


- Nói lời thừa?


Gian Thương :


- Phải, là lời thừa đấy. Cô nương cóchịu nói rõ mục đích tới đây hay không?


Thiếu nữ hừ một tiếng đáp :


- Thế mục đích của lão đến đây làmgì?


Thủ Tài Nô cười ha hả :


- Gian Thương, huynh mau hóa giảituyệt chiêu của cô nương đi.


Gian Thương cúi mình thi lễ :


- Cô nương, ý của huynh đệ lão phu,lão phu đã nói rõ với vị tiểu huynh đệ kia rồi.


Còn ý của cô nương thì chưa ai biết.Vậy đến lượt cô nương nói rõ đấy.


Đông Phương Thanh Vân tức cười. GianThương quả không hổ danh giao dịch buôn bán, không hề giận dữ, cứ lịch sự mặccả giá hàng.


Thủ Tài Nô cả cười :


- Khá khen. Tuyệt chiêu đã gặp sátthủ. Màn tiếp theo sẽ thú vị lắm đây Thiếu nữ di động vài bước, lạnh lùng hỏi :


- Lão hỏi ý của bổn cô nương để làmgì?


Gian Thương đáp :


- Cô nương hiểu lầm rồi, ý của lãophu là nếu cô nương không có ác ý với vị tiểu huynh đệ của chúng lão phu,thì...


Thiếu nữ bước tới gần hỏi :


- Thì sao?


Gian Thương cung tay nói :


- Cô nương lại hiểu lầm rồi, nếu cônương có ác ý với vị tiểu huynh đệ kia, thì mục đích của chúng lão phu đây, haycòn gọi là việc giao dịch cũng được, coi như thành công.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên.


Thiếu nữ cũng ngạc nhiên hỏi :


- Giao dịch cái gì, lão nói rõ coi?


Thủ Tài Nô cười khoái trá :


- Thành công, thành công rồi, nóiđi?


Gian Thương lại cung tay mà vái :


- Cô nương, giao dịch nghĩa là làmmột việc song phương hữu lợi.


Thiếu nữ bước thêm tới một bước :


- Lão nói thẳng vào đề đi.


Gian Thương :


- Chỉ cần cô nương trả giá, mặc cả,coi như giao dịch thành công.


Thủ Tài Nô khoái chí :


- Chín phần mười thành công rồi.


Gian Thương thản nhiên vái một vái :


- Nếu cô nương không chịu giao dịch,thì lão phu muốn tặng không cái mạng già này cho cô nương. Ý cô nương thế nào?


- Ngụ ý là sẵn sàng liều mạng với cônương.


Đông Phương Thanh Vân ngẩn người.


Thiếu nữ cũng sững sờ, rồi đáp :


- Chấp nhận giao dịch.


Thủ Tài Nô cười ha hả :


- Gian Thương, vậy là ý muốn củahuynh hôm nay thất bại.


Gian Thương lại vái dài :


- Vậy là cô nương có thiện ý. Đã vậyhai lão phu rời khỏi chốn thị phi này để vị tiểu huynh đệ kia được như ý đi tớiđâu mình muốn.


Thiếu nữ lạnh lùng :


- Nhưng bổn cô nương lại muốn đemĐông Phương tướng công đi tới nơi bổn cô nương muốn.


Gian Thương ngạc nhiên :


- Ý của cô nương là gì?


Thiếu nữ đáp :


- Bổn cô nương đem tướng công đi?


Thủ Tài Nô bước lên hai bước, gằngiọng :


- Gian Thương huynh, câu vừa rồi coinhư đã rõ. Lão đệ đây cũng quyết tặng không cái mạng già này cho cô nương kia.


Gian Thương điềm nhiên nói :


- Vậy thì cô nương nghe đây, cônương muốn được như ý, trước hết phải tính toán xem việc đổi một mạng lấy haimạng già có lời hay không đã. Nên nhớ trong bụng cô nương còn một hài tử đó.


Thủ Tài Nô kêu lên :


- Trời đất, xem ra việc này đổi mạngngang nhau.


Rồi nói to lên :


- Bạch Sa lão nhân, Quái Sấu ngheđây. Việc này là của hai lão đó. Còn huynh đệ lão phu không muốn đắc tội vớiThiếu chủ đâu.


Tiếng nói của lão vang vọng rất xa.


Thiếu nữ biến sắc, đứng ngây ra,nhưng cặp mắt trợn trừng đầy nộ khí.


Đông Phương Thanh Vân toàn thân chấnđộng.


Thử nghĩ, căn cứ lời hai lão nhânvừa nói, thì ra thiếu nữ kia là Hận Thiên Nữ, đã mang thai với chàng.


Quỷ y từng bảo chàng rằng Hận ThiênNữ sẽ thoát cốt hoán thai, sau khi tu luyện xong, xuất hiện lại ở võ lâm sẽ trởthành một người khác, tươi trẻ như một thiếu nữ mười tám tuổi.


Nay sự thực đúng như vậy.


Điều đáng ngại là nàng đã có thaivới chàng, vậy chàng phải làm sao đây?


Từ xa vẳng lại giọng của Quái Sấu :


- Bạch Sa lão nhân, nghe rõ chưa?Khánh chúc ngươi sắp có thêm một vị Thiếu chủ, khánh chúc, khánh chúc. HậnThiên Nữ định bắt Thiếu chủ đem đi, Thiếu chủ mà mệnh hệ gì, thì ngươi có gánhvác nổi trách nhiệm ấy không? Quái Sấu này không gánh vác nổi đâu nghe.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Hận cô nương, nàng muốn bắt ta đilà vì sao?


Hận Thiên Nữ quay sang đắm đuối nhìnchàng :


- Tướng công hiểu sai ý tiện thiếprồi. Tiện thiếp chỉ muốn biết rõ hai lão kia đối với tướng công có thiện ý hayác ý, ngoài ra tiện thiếp muốn thưa với tướng công rằng...


Đông Phương Thanh Vân hơi biến sắc :


- Nàng muốn nói gì?


Hận Thiên Nữ mỉm cười :


- Muốn nói ngàn lời mà chưa biết bắtđầu từ đâu.


Đông Phương Thanh Vân trầm tư mộtchút, nói :


- Đã thế, cô nương nên lui về đi thìhơn.


Hận Thiên Nữ tái mặt :


- Tướng công nỡ tàn nhẫn với tiệnthiếp vậy sao?


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :


- Nàng nên biết ta dang có yếu sự,hiện tại hoàn toàn không phải lúc nói chuyện ái tình, đúng chưa?


Hận Thiên Nữ ai oán gật đầu.


Đông Phương Thanh Vân đành hỏi :


- Cô nương quả có thai với ta ư?


Hận Thiên Nữ e thẹn gật đầu :


- Thưa tướng công, đúng như vậy.Chính vì việc này mà tiện thiếp vội tới đây để bàn chuyện riêng với tướng công.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Bàn chuyện gì?


Hận Thiên Nữ ai oán nói :


- Chẳng lẽ tướng công không muốn cóhậu duệ?


Đông Phương Thanh Vân chấn động toànthân. Chàng đâu ngờ lại có hậu duệ với Hận Thiên Nữ, một kẻ cực kỳ hiểm ác, làmsao có thể giữ nàng ở bên cạnh chàng?


Chàng rùng mình nói.


- Đương nhiên ta muốn.


- Đã muốn, vậy tướng công có thành ýbàn luận với tiện thiếp hay không?


Đông Phương Thanh Vân cảm thấy tronglòng đầy mâu thuẫn đối với Hận Thiên Nữ. Chàng vốn chỉ muốn kính nhi viễn chi,nay sự tình trói buộc lấy chàng, không thể bỏ mặc nàng ta, nhưng biết làm sao?Chàng nghĩ hồi lâu vẫn chưa có kế sách lưỡng toàn.


Việc này thật nan giải. Nàng ta muốntrói buộc chàng, dựa vào hậu duệ của chàng mà bày đặt mưu kế. Đương nhiên chàngkhông thể bỏ cốt nhục. Nhưng võ công của nàng cao hơn chàng, nếu nghe lời yêucầu của nàng hóa ra nhu nhược, nếu không nghe hóa ra thất lễ, nàng mà trở mặtthì sự thể sẽ vô cùng nghiêm trọng. Chàng đành hỏi :


- Thỉnh cô nương cho biết điều kiện?


Hận Thiên Nữ rưng rưng lệ :


- Tướng công, tiện thiếp không cầnđiều kiện gì.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Thế nàng muốn gì?


- Thiếp chỉ muốn bàn với tướng côngmà thôi?


- Bàn cái gì?


- Bàn việc sau khi nhi tử của hai tachào đời.


- Vậy nàng nói đi.


Hận Thiên Nữ buồn rầu :


- Nơi này là chỗ hai ta có thể bàn chuyệnấy được ư?


- Vậy ý cô nương muốn bàn ở đâu?


- Ở đâu cũng được, hai ta cùng đirồi hãy hay.


- Nhưng...


- Thiếp biết rồi, Tiêu cô nương cũngđã có thai với tướng công cho nên tướng công chẳng cần đến cái thai trong bụngthiếp nữa chứ gì?


- Không phải vậy?


Hận Thiên Nữ giận dữ :


- Bất kể thế nào, thiếp cũng cần bànvới tướng công. Nơi này không tiện, vậy mong tướng công lượng thứ.


Nói đoạn nàng lướt tới chỗ chàng.


Đông Phương Thanh Vân kêu lên :


- Cô nương...


Rồi vội vã né tránh.


Các tùy tùng và Tiêu Phụng Hoàng đềukhông dám động thủ, vì trong bụng nàng ta có hậu duệ của Tam Bí.


Hận Thiên Nữ nói :


- Tướng công lượng thứ...


Lời chưa dứt, Đông Phương Thanh Vânđã bị điểm vào huyệt "Khí Hải", chút nữa thì ngã, nếu Hận Thiên Nữkhông đỡ kịp.


Bốn tùy tùng và Tiêu Phụng Hoàng vâyngay xung quanh Hận Thiên Nữ. Gian Thương vội nói :


- Cô nương hãy khoan, hãy khoan...


Hận Thiên Nữ lạnh lùng :


- Các vị nghe đây, ta đem Thiếu chủcủa các vị đi, hoàn toàn không có ác ý gì, các vị chớ hoảng hốt, coi ta nhưđịch nhân không bằng.


Tích Thư Nhân giận dữ :


- Hận Thiên Nữ, lão phu biết cônương thâm ái Thiếu chủ của lão phu, lại đã mang thai hậu duệ của Tam Bí, nhưngviệc làm này của cô nương khiến lão phu rất đau lòng. Thử nghĩ Thiếu chủ củalão phu vừa được chủ nhân ban cho Lục Giáp chân kinh và Vương kiếm, nay có cơhội tốt nhất để luyện võ, lại bị cô nương gây náo loạn...


Hận Thiên Nữ quát :


- Ai bảo ta gây náo loạn?


Tích Thư Nhân hậm hực :


- Được, không gây náo loạn? Nay bịcô nương ngăn cản, trong khi cuộc chiến hai phe chính tà đang đến hồi quyếtđịnh, thử nghĩ làm như vậy có phải là khiến người thân đau lòng, cừu nhân đắcchí hay không?


Gian Thương nói :


- Cô nương nghĩ coi, cô nương ái mộThiếu chủ lại hóa ra hại Thiếu chủ đó.


Hận Thiên Nữ lạnh lùng :


- Chuyện này ta biết rõ hơn các vị.Ta không hề muốn hại tướng công, cũng sẽ không ngăn trở. Võ công của ta còn caohơn Tam Bí, Thần Bí. Nếu ta muốn hại ai thì dễ như trở bàn tay, đúng không nào?


Tích Thư Nhân sững người hỏi :


- Thế thì ý cô nương là gì?


Hận Thiên Nữ mím môi :


- Võ công của quí Thiếu chủ vốn cóthể thống lĩnh võ lâm, nhất là chàng đã luyện xong phép phong bế huyệt đạo. Vậymà ta chỉ búng tay đã điểm huyệt của chàng.


Nghĩa là cao nhân ắt có cao nhântrị...


Mấy người kia chẳng biết nói năngsao.


Hận Thiên Nữ tiếp :


- Ta với chàng có tình phu thê, tacó nhiều kế hoạch muốn cho chàng biết, nhất là những gì liên quan tới nhi tửcủa chàng. Cho nên không thể bàn ở đây, đành thất lễ với chàng. Còn các vị, xincứ theo kế hoạch mà tới Thanh Chủng, ta phái năm thiếu nữ đi theo để tăng cườnglực lượng cho các vị khi gặp địch. Các vị tới Thanh Chủng, ta nhất định sẽ đưaThiếu chủ tới trước mặt các vị là được.


Không ai đáp lời, Hận Thiên Nữ lạinói :


- Ta đi đây, hẹn gặp lại.


Đoạn cắp Đông Phương Thanh Vân laođi.


Mọi người ở lại ngẩn cả ra.


Từ xa vẳng lại giọng nói của QuáiSấu :


- Bạch Sa lão nhân, khinh công củangươi thần tốc, thì ra ngươi đã có chủ ý để Hận Thiên Nữ đem Thiếu chủ đi.Khánh chúc ngươi có Thiếu chủ phu nhân võ công quán thế. Nào, hai ta hãy bámsát theo Hận Thiên Nữ.


Giọng nói xa dần...


Cánh rừng trở lại yên ắng, tối mò mòvì mây đen bao phủ.


Gian Thương lên tiếng trước :


- Thủ Tài huynh, hai ta cũng bámtheo họ đi.


Đoạn cả hai cùng lao vút đi mất hút.


Chỉ còn lại bốn tùy tùng và TiêuPhụng Hoàng.


Tiêu Phụng Hoàng thất vọng, tan nátcả cõi lòng, nhưng nàng nghĩ lại, chỉ vài hôm sau sẽ được gặp Đông Phương ThanhVân ở Thanh Chủng, cho nên cố nén đau thương.


Tích Thư Nhân nói :


- Sự việc đột biến, chúng ta khôngcách gì đối phó. Các sư đệ cũng đừng quá bi quan, hiện tại cần nhận rõ haiđiểm. Thứ nhất, như Quái Sấu nói Bạch Sa lão nhân đã có chủ định. Hiện tại haivị ấy đã bám sát Hận Thiên Nữ, dù Hận Thiên Nữ có võ công cao đến mấy cũng khólàm gì nổi hai vị Quái Sấu và Bạch Sa lão nhân. Thứ hai, người có võ công quánthế như Hận Thiên Nữ sẽ không nuốt lời. Do đó, chúng ta có thể yên tâm, cứchiếu theo kế hoạch của Thiếu chủ mà đến Thanh Chủng. Các vị sư đệ có cao kiếngì khác không?


Mọi người gật gù, Thần Quan Tú Sĩnói :


- Chỉ e lực lượng chúng ta quá yếu.


Tích Thư Nhân gật đầu :


- Điểm này, lão phu cũng đã nghĩđến. Hiện tại, công nhiên khiêu chiến với Tam Bí chỉ có Tử Phủ mê điện. NhưngMê điện chủ sẽ không dám làm gì chúng ta khi Tam Bí chưa xuất hiện. Còn bốntướng của Mê điện thì Thần Quan Tú Sĩ nếu không vướng quan tài cũng dư sức đốiphó. Chỉ lo Quái Sấu nhưng Quái Sấu đã bị Bạch Sa lão nhân đuổi đi rồi.


Thần Quan Tú Sĩ hỏi :


- Vấn đề Quái Sấu kia thật hay giả?


Tích Thư Nhân gật đầu :


- Sư huynh Bạch Sa lão nhân từng ởchung nhiều năm với Quái Sấu, lẽ nào không biết đó là Quái Sấu thật hay giả?


Thần Quan Tú Sĩ hỏi :


- Còn những kẻ khác muốn ngăn trởchúng ta.


Tích Thư Nhân cười :


- Thì đã có năm người do Hận ThiênNữ phái đi hộ vệ chúng ta giải quyết. Thôi, chúng ta lên đường.


Bỗng có tiếng quát :


- Các ngươi quên ta ư?


Tích Thư Nhân chưa thấy người, chỉđáp :


- Đáng tiếc, sẽ có người tiễn ngươixuống hoàng tuyền, cho nên ta không tính đến ngươi.


Một tiếng rú thảm, một xác người từtrên cây rớt bịch xuống đất. Chắc là chết tươi.


Tích Thư Nhân nói :


- Người của Hận Thiên Nữ hành độngmau lẹ lắm. Vậy là Lục Giáp chân kinh và Vương kiếm sẽ được bảo toàn nguyênvẹn, không sợ mất. Nào, các vị sư đệ, đi mau lên.


Rồi cao giọng nói :


- Ma quỷmai phục trong rừng hãy ra cả đi. Các môn đệ của Hận Thiên Nữ đang chờ cácngươi đó.