Chương 21

Hàn sơn trầm tịch, chỉ có hai ngườingồi trước khu nhà mồ.


Một người diện mạo anh tuấn, răngtrắng môi hồng, chính là Đông Phương Thanh Vân.


Người kia là Hận Thiên Nữ, hiện tạitươi trẻ như một thiếu nữ đôi tám.


Cả hai đều trầm mặc hồi lâu. Cuốicùng Hận Thiên Nữ hỏi :


- Tướng công hận thiếp phải không?


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :


- Nàng giết mẫu thân ta, huyết hậnấy khó quên, nhưng...


Hận Thiên Nữ hơi cau mày :


- Nhưng thiếp đã có thai với tướngcông.


Đông Phương Thanh Vân há không biếtnhư vậy, chỉ là nhất thời chưa tìm được lời lẽ thích hợp, cũng không hiểu HậnThiên Nữ ái hay hận chàng.


Chàng quả không biết vì sao Hận ThiênNữ lại si tình với chàng như vậy. Người đâu phải gỗ đá, trước thâm tình củanàng, chàng làm sao có thể thờ ơ. Chàng biết Hận Thiên Nữ tuổi tác gấp ba lầnchàng, nhưng trước sự si mê của nàng ta, chàng lại không cầm lòng được mà nảysinh thiện cảm.


Hận Thiên Nữ nói tiếp :


- Thiếp biết tướng công khinh bỉthiếp vì hành vi của thiếp ngày trước là bất chính và độc ác. Phải, nhưng naythiếp đã hối hận, không vì cừu hận mà hành ác nữa.


Ngày trước, thiếp tuy võ công caocường, nhưng không khác gì tàn hoa bại liễu, còn hiện tại thiếp đã thoát thaihoán cốt, thành một người khác hẳn. Hiện tại thiếp đã trong trắng, tướng côngcó tin không?


Đông Phương Thanh Vân nhìn Hận ThiênNữ.


Nàng cúi đầu, đỏ mặt thẹn thùng nhưmột thiếu nữ. Nàng lại nói :


- Khi phát hiện thiếp đã có thai vớichàng, thiếp chỉ mơ ước được ở bên để nâng khăn sửa túi cho chàng đến mãn kiếpmà thôi.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiênnhìn nàng. Hai chữ "ái tình" thật là tối kỳ diệu trong thiên hạ. Chỉcó thể tạm nhận, khó mà diễn đạt sự thi vị của nó. Khi mũi tên ái tình bắntrúng tim nữ nhân, thì trong tâm khảm của nàng chỉ còn hình ảnh ý trung nhân màthôi, đi đứng nằm ngồi, lúc nào cũng nhớ đến ý trung nhân mà quên mọi sự thếgian.


Ái tình là cảm giác cay đắng, ngọtngào, nôn nao khổ sở và say sưa hạnh phúc hòa hợp thành. Nó dằn vặt người ta,làm cho người ta đau khổ, nhưng trong nỗi khổ lại thấy được ý nghĩa thật sự củanhân sinh và hiểu rõ niềm khoái lạc chân chính.


Thế gian không có sức mạnh nào lớnhơn ái tình, nói thôi thúc nam nữ bước vào cuộc sống mới, hoặc dấn thân vào taihọa. Lúc này Hận Thiên Nữ chính đang bị sức mạnh ấy thôi thúc. Nàng ta hoàntoàn không muốn chiếm đọat trái tim của chàng thiếu niên ngồi trước mặt.


Nàng ta là như vậy đó.


Trong vương quốc của ái tình, nàngta là người dốc hết cho ái tình, mong muốn của nàng là chỉ cần được Đông PhươngThanh Vân dành cho nàng một chút tình cảm thôi là nàng đã mãn nguyện.


Thật là nguyện vọng đáng thương.


Nàng ngại ngùng hỏi :


- Tướng công cho rằng thiếp có xứngvới chàng hay không?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Cô nương lầm rồi.


Hận Thiên Nữ biến sắc :


- Vậy ý của tướng công là tiện thiếpkhông xứng với tướng công chứ gì?


Đông Phương Thanh Vân cảm động lắcđầu :


- Cô nương sai rồi, cô nương mỹ lệnhư Tây Thi, ta hổ thẹn vì không xứng với cô nương thì có.


Hận Thiên Nữ ngạc nhiên ngây ra nhìnchàng.


Đông Phương Thanh Vân cảm thấy nàngđã trở thành một nữ nhân lương thiện, không hiểm độc tàn ác như trong dĩ vãng.Nàng có thể trở thành một người tốt. Nghĩ vậy chàng nói :


- Có điều là cô nương hễ nổi giậnlại giết người, tàn ác như vậy ai mà không sợ?


Hận Thiên Nữ thở dài :


- Phải, hiện tại thiếp rất hối hận.


Đông Phương Thanh Vân nói tiếp :


- Hiện tại cô nương si tình với ta,nhưng hành động của hai ta đối nghịch với nha, khi bực lên, nàng động thủ hạsát ta thì sao? Ta hỏi nàng, nàng đã thề giết sạch những ai biết võ công trongthiên hạ, nay nàng đã cải biến ý định hay chưa?


Hận Thiên Nữ đáp :


- Cải biến rồi.


Bỗng một bạch y thiếu nữ lướt nhưlưu tinh đến bên Hận Thiên Nữ, quì xuống nói :


- Bẩm Tổng giáo chủ, tình huống nguycấp.


Hận Thiên Nữ biến sắc :


- Địch nhân kéo tới đông lắm ư?


- Thưa không đếm xuể. Chúng tì nữchỉ có năm người, cộng với bốn vị tùy tùng và Tiêu cô nương, chỉ e không bảotoàn được Vương kiếm và Lục Giáp chân kinh.


Hận Thiên Nữ nói :


- Lấy thêm mười hai tì nữ, kẻ nào cốtình ngăn trở cứ việc giết, nghe chưa?


- Tuân pháp chỉ.


Bạch y thiếu nữ nói và phóng đi nhưbay.


Đông Phương Thanh Vân biết các tùytùng và Tiêu cô nương bị lực lượng địch nhân quá đông vây hãm, thì vô cùng lolắng, vội nói :


- Có gì bàn sau, chúng ta mau đếnvới họ.


Hận Thiên Nữ lắc đầu :


- Tướng công khỏi lo, chẳng phải họkhông đối phó nổi, mà chỉ vì thiếp sợ tướng công bực bội, nên đã ra lệnh cho họkhông được giết người. Nguy hiểm từ đó mà ra.


Nay thiếp đã hạ lệnh giết những kẻngăn trở, lại phái thêm mười hai tì nữ, thì không kẻ nào làm gì được họ.


Đông Phương Thanh Vân thở dài.


Chàng biết võ công của nàng là vôđịch trong đương kim võ lâm, nhưng võ học là vô biên, ta giỏi là người giỏihơn, trên đất có trời, trên trời còn có siêu thiên. Chàng đành nói :


- Chúng ta bàn vào chính đề đi. Vềnhi tử của chúng ta, nàng định thế nào?


Hận Thiên Nữ thẹn thùng đáp :


- Thực ra thiếp đã an bài. Sau khisinh hạ, thiếp sẽ lập tức gửi nói tới chỗ Tam Sinh giao cho họ phụng dưỡng,nhưng nay thiếp đã thay đổi ý định vì lệnh mẫu đã tìm gặp thiếp.


Đông Phương Thanh Vân giật mình :


- Mẫu thân của ta ư?


- Phải, cũng là Tam Bí.


- Nàng bảo một người trong Tam Bí làmẫu thân của ta ư?


Hận Thiên Nữ lắc đầu :


- Thiếp không rõ, nhưng chắc chắntrong Tam Bí có một vị là phụ mẫu của chàng.


- Mẫu thân ta nói gì với nàng?


- Nói nhiều, nhiều lắm.


- Nàng có gì chứng minh người ấy làmẫu thân của ta, chứ không phải là kế mẫu của ta?


- Bởi vì người ấy bảo là mẫu thâncủa tướng công, còn thiếp là con dâu của lão bà.


Tướng công, chàng có thừa nhận thiếplà thê nhi của chàng hay không?


Đông Phương Thanh Vân biết khôngthừa nhận cũng chẳng xong, bèn đáp :


- Có.


Hận Thiên Nữ ngơ ngẩn một hồi, đoạnsà vào lòng chàng. Đông Phương Thanh Vân chỉ còn cách ôm lấy nàng.


Hận Thiên Nữ xúc động, sung sướng ứalệ.


Đông Phương Thanh Vân nghĩ cứ thếnày dây dưa mất thời gian, hư đại sự, bèn khẽ gọi :


- Hận cô nương...


Hận Thiên Nữ nói :


- Thiếp đã là thê nhi của chàng,thiếp là Trịnh Gia San, chàng gọi thiếp "Gia San" là được rồi.


Đông Phương Thanh Vân lập tức nói :


- Gia San, cảnh ngộ hiện tại của ta,nàng đã biết, nàng có thể kể cho ta rõ về gia mẫu được chăng?


Hận Thiên Nữ nhỏ nhẹ :


- Thiếp là thê nhi của chàng. Từ naycần gì, phu quân cứ phân phó cho thiếp là được.


Đông Phương Thanh Vân liền nói :


- Chúng ta đã là phu thê. Hiện tạita hỏi nàng, nàng có gì chứng minh người ấy là gia mẫu?


Hiện tại Hận Thiên Nữ đã được nằmtrong lòng chàng, coi như nàng không cần thứ gì khác trên thế gian, nên sẵnsàng chìu theo mọi ý muốn của chàng :


- Gia mẫu vừa gặp thiếp đã lộ vẻnhân từ rất mực, nhận ngay thiếp là túc phụ (con dâu) và nói: "Hận cônương, ta là mẫu thân của Thanh Vân, chắc cô nương chưa tin, ta chỉ có hai điềuđể chứng minh, một là võ công." Chàng có biết gia mẫu đã chứng minh thếnào không?


- Nàng nói tiếp đi.


- Trước hết gia mẫu trổ tài khinhcông Đạp Vân khiến thiếp kính phục bội phần, vọt lên cao năm mươi trượng, quảlà siêu phàm nhập thánh, có một không hai trong võ lâm. Thử hỏi ngoài Tam Bíra, còn ai có võ công cao minh đến vậy?


- Thế điều thứ hai là gì?


- Điều thứ hai là gia mẫu đưa chothiếp một vật, chàng biết là gì không? Là quyển thứ ba của bộ Huyền mê ma kinh.


Đông Phương Thanh Vân chấn động toànthân, bất giác buột miệng :


- Thế thì nàng khác gì hổ mọc cánh.


Hận Thiên Nữ hờn dỗi :


- Chàng vẫn còn thành kiến với thiếpđến thế ư?


Đông Phương Thanh Vân biết mình lỡlời, vội nói :


- Nàng hãy lượng thứ, nhưng chẳngphải trước đây nàng từng muốn sát hại hết thảy những người biết võ công trongthiên hạ đó sao?


- Gia mẫu còn nói nhiều điều, khiếnthiếp cảm thấy mang trong mình hậu duệ của Tam Bí hoàn toàn không phải việc đơngiản.


- Vì sao?


- Vì hậu duệ của Tam Bí sau khi rađời sẽ phải trực tiếp rèn luyện võ công lâu dài để xứng đáng với tổ phụ. Sau đómẫu thân giúp thiếp vận công. Nếu không có mẫu thân làm sao thiếp có thể thácthai hóa cốt thành một người khác như hiện tại.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạckhông thôi. Tại sao mẫu thân lại tìm thấy Hận Thiên Nữ và giúp nàng ta vậncông. Chẳng lẽ điều này là dối trá? Chàng bèn hỏi :


- Nàng định an bài nhi tử thế nào?


- Đó là việc thiếp muốn bàn với phuquân. Nếu phu quân tin thiếp, thiếp đã có ý định thế này...


Bỗng một tì nữ của Hận Thiên Nữ bayvụt đến quì xuống.


- Bẩm Tổng giáo chủ, tình hình nguycấp, tiến thối lưỡng nan.


Hận Thiên Nữ hỏi :


- Phát sinh chuyện gì, nói mau?


- Bẩm chủ nhân, có quá nhiều kẻ muốnđoạt Vương kiếm và Lục Giáp chân kinh, mà toàn là các cao thủ võ công khônlường. Tuy chúng tùy tùng đã hợp lực mở huyết lộ, nhưng nếu cứ làm vậy ắt phảigiết quá nhiều người. Vậy thỉnh chủ nhân cho nghiêm lệnh.


- Vẫn ở cánh rừng ấy sao?


- Bẩm chính phải.


Hận Thiên Nữ quay sang Đông PhươngThanh Vân :


- Xem ra hai ta phải đến đó.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Đi mau lên?


Ba người thi triển khinh công. Chừngmột giờ sau đã tới cánh rừng dày.


Ba bóng người vọt ra chắn trước mặtchàng và Hận Thiên Nữ. Cả ba người ấy đều trùm áo choàng đen từ đầu xuống chân,chỉ để hở đôi mắt. Ca hai tay cũng mang bao đen.


Một gã quát :


- Tiểu tử, ta phải bắt sống ngươi đểđổi lấy Vương kiếm và Lục Giáp chân kinh.


Đoạn vung kiếm lao vụt tới chém ĐôngPhương Thanh Vân.


Hận Thiên Nữ quát :


- Tránh ra?


Nàng búng nhẹ một ngón tay, một đạohồng quang như làn chớp xuyên qua màn kiếm hoa của gã kia.


Gã hự lên một tiếng, ngã gục xuống.Hai gã kia đứng ngây như trời trồng.


Hận Thiên Nữ nói với Đông PhươngThanh Vân :


- Chúng ta mau vào rừng.


Hai người lao vút ngay đi.


Trong rừng tuy đang giữa ban ngày,nhưng cành lá um tùm, nên mọi vật mờ mờ như giữa cảnh hoàng hôn.


Đông Phương Thanh Vân tới gần mộtcây đáp xuống, định từ đó lấy đà bật đi.


Chân vừa đặt xuống cành cây, chợtmột luồng hàn phong quạt tới sau lưng. Chàng chưa biết kẻ đánh lén là ai, liềnphẩy mạnh tay về phía sau một chưởng rồi lao đi tiếp.


Chàng nóng lòng muốn gặp Tích ThưNhân, nên không buồn để tâm đến kẻ kia là ai.


Song chàng biết địch nhân nhan nhản,không thể khinh xuất.


Lát sau, đã tới chỗ các tùy tùngđang đứng tụ một nơi. Chàng thấy họ đều an toàn cả, mới yên tâm. Chàng vừa đứngbên cạnh họ, Hận Thiên Nữ cũng đã bay tới.


Các tùy tùng mừng rỡ cũng kêu lên :


- Thiếu chủ?


Đông Phương Thanh Vân đưa mắt nhìnquanh tứ phía, biết địch nhân ẩn nấp trên các tán cây nhiều vô kể, liền hú mộttiếng, cao giọng nói :


- Các vị đã muốn chiếm đoạt Vươngkiếm và Lục Giáp chân kinh mà tới, có giỏi hãy hiện thân mà đoạt, cứ núp lénnhư thế há gọi là anh hùng?


Không một tiếng hồi đáp.


Đông Phương Thanh Vân nói tiếp :


- Các vị đã không có can đảm hiệnthân, thì nên biết điều thối lui.


Một giọng lạnh lùng cất lên :


- Ai bảo không có can đảm.


Lời chưa dứt, Hận Thiên Nữ đã búngmột ngón tay về phía phát ra tiếng nói.


Một tiếng hú, rồi một lão nhân tócbạc rớt từ trên cây cách xa mười trượng xuống đất.


Lại yên lặng.


Đông Phương Thanh Vân cười :


- Các vị đã không ai còn can đảmhiện thân, thì tại hạ đi, kẻ nào dám ngăn trở, ắt phải chết, các vị nghe rõchưa?


Đoạn chàng quay sang Tích Thư Nhân :


- Nào chúng ta đi?


Đông Phương Thanh Vân lăm lăm thanhkiếm, Tiêu Phụng Hoàng đi một bên, Hận Thiên Nữ đi một bên.


Chợt có tiếng quát :


- Tiểu tử, không ngờ ngươi có ngàykhoác lác đại ngôn như vừa rồi.


Đông Phương Thanh Vân cười vang :


- Có giỏi thì hiện thân chớ lén lútnhư quỷ.


Hận Thiên Nữ búng ngay ngón tay vềphía đó. Một người từ trên cây rớt xuống, thọ thương không nhẹ, Đông PhươngThanh Vân xông tới thì kẻ đó đứng bất động. Đó là một hán tử trung niên, diệnmạo khôi ngô, mặt đằng đằng sát khí. Đông Phương Thanh Vân thấy gã hao haogiống Bắc Tú, bèn bảo Hận Thiên Nữ :


- Nàng lui lại để ta đối phó vớihắn.


Gã kia nói :


- Tiểu tử, hôm nay ngươi có cánhcũng không thóat khỏi nơi này.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Ngươi có phải là Thần Tú Linh, mộttrong Tam Nghĩa?


- Chính ta.


- Ngươi hành động như loài cẩu tặc,hôm nay bổn thiếu gia sẽ cho ngươi xuống Địa Ngục. Có phải chính ngươi đã dồnNam Cung phu nhân tới ác vận?


- Mụ ta rượu mời không uống lại muốnuống rượu phạt, làm Thần Tú Linh phu nhân không chịu, lại đi đâm đầu làm NamCung phu nhân.


- Có phải do người cưỡng bức?


- Chính ta đưa mụ tới Sắc mê cungcho bọn nam nhân thưởng thức? Ha ha...


Đông Phương Thanh Vân cả giận, quát:


- Quân cẩu tặc? Tiếp chiêu?


Thần Tú Linh vung kiếm đón đỡ. Chỉnghe hắn rú lên một tiếng, máu phun tung tóe, chết tươi.


Cả đoàn tiếp tục hành tiến.


Hận Thiên Nữ hỏi Đông Phương ThanhVân :


- Tướng công, về nhi tử của chúngta, tướng công định thế nào?


Đông Phương Thanh Vân thở dài nhènhẹ, vừa đi vừa ngẫm nghĩ :


"Hài tử sau khi sinh, được ởbên cạnh Hận Thiên Nữ là tốt, song cách tốt nhất là giao cho Tiêu Phụng Hoàngdưỡng dục hai hài nhi, chàng sẽ phái thêm người giúp đỡ nàng. Đó là cách lưỡngtoàn."


Nghĩ vậy, chàng bèn đáp :


- Nàng cứ giao cho ta được chăng?


- Không nên, biện pháp hay nhất làgiao cho Chưởng môn Thiếu Lâm Viên Trí thiền sư.


- Tại sao?


- Để hài nhi khôn lớn ở Thiếu Lâmtự, ngày đêm được nghe Kinh Phật, theo đạo tu thân luyện võ...


- Không được?


Hận Thiên Nữ kinh ngạc :


- Tại sao không được?


Đông Phương Thanh Vân nhớ đến thânthế của mình, từ nhỏ đến nay chàng tuy không được gặp thân sinh phụ mẫu, nhưngđược hưởng sung sướng đầy đủ ở nhà nghiêm phụ tử mẫu, dù đó chỉ là nghĩa phụ,nghĩa mẫu. Tưởng bất hạnh hóa ra đại hạnh.


Nay đưa hài nhi vào Thiếu Lâm tự thìquá tàn nhẫn, nên chàng đáp :


- Rất đơn giản, ta muốn hài nhi đượchưởng sung sướng ở cõi tục, gọi là niềm vui thiên luân.


Hận Thiên Nữ nhắc lại :


- Niềm vui thiên luân ư?


Phải, bốn chữ "niềm vui thiênluân" như mũi tên bắn trúng vào tim Hận Thiên Nữ. Nàng vốn cũng có thểđược hưởng niềm vui thiên luân lắm chứ? Tại sao lại không?


Tại số mạng ư? Không, đó là nghiệpchướng của những người giỏi võ công.


Đông Phương Thanh Vân nhìn Hận ThiênNữ, đoán biết tâm tình của nàng, bèn nắm nhẹ tay nàng :


- Gia San, nàng...


Hận Thiên Nữ đang bi thương tronglòng, nay lần đầu tiên được an ủi, cảm thấy như có luồng điện truyền khắp nơi,sung sướng tràn trề, ngước mắt hỏi :


- Tướng công bảo sao?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Gia San, ta biết tâm tình của nànghiện tại.


Hận Thiên Nữ cảm động :


- Đa tạ tướng công hiểu lòng thiếp?


Đông Phương Thanh Vân nói tiếp :


- Gia San, ta biết từ trước đến naynàng chưa hề được hưởng niềm vui thiên luân.


Hận Thiên Nữ rưng rưng lệ, đắm đuốinhìn chàng. Chàng cảm thấy thương mến nàng đúng là nàng đã thoát thai hoán cốt.


Nàng ngã đầu vào bên vai chàng màđi, cảm thấy sung sướng tột độ.


Kỳ quái, một nữ nhân võ công quánthế vậy mà lúc này lại yếu đuối vô cùng.


Ngày trước nàng giết người không ghêtay, nay không còn chút dấu tích. Thế mới biết ái tình đủ sức cải biến hếtthảy?


Hận Thiên Nữ xúc động nói :


- Nỗi thống khổ thiếp từng phảichịu, kiếp này thật khó quên.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Chẳng lẽ hai ta để cho hài nhi củamình sẽ phải thống khổ như vậy sao, Gia San?


Hận Thiên Nữ đáp :


- Không, thiếp muốn hài nhi phải làngười sung sướng nhất thế gian, nếu hài nhi muốn lấy các tinh tú trên trờithiếp cũng quyết lấy xuống cho nó.


Thế đấy, tấm lòng của từ mẫu thiênhạ là như vậy đó. Đúng là nữ nhân hiểm ác này thay đổi hẳn, đúng là bản tínhcon người vốn thiện lương.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Tại sao nàng lại định đưa hài nhivào Thiếu Lâm tự, thành cô nhi, không được hưởng niềm vui thiên luân?


Hận Thiên Nữ kêu lên :


- Ôi?...


Đông Phương Thanh Vân nói tiếp luôn:


- Cho nên, ý của ta là để hài nhiluôn ở bên cạnh chúng ta, để chúng ta thực hiện trách nhiệm phụ mẫu, ái hộ, dẫndắt nó. Nếu để nó phát hiện mất phụ mẫu thì nó sẽ thống khổ biết chừng nào?


Hận Thiên Nữ kính nể nhìn phu quân.Tại sao nàng không nghĩ đến điều đó?


Làm mẫu thân như vậy đã đúng chưa?Tại sao lại định đẩy hài nhi vào cửa không? Lúc này nàng càng hổ thẹn, cúi đầuchưa biết nói gì.


Tiêu Phụng Hoàng đi bên cạnh khônghề khó chịu, nàng biết Đông Phương Thanh Vân đang khó xử, nàng cũng hiểu nếu cóthể cải biến Hận Thiên Nữ thành người tốt, thì sẽ cứu nguy cho thiên hạ.


Hận Thiên Nữ hỏi :


- Tướng công cho tiện thiếp đượcsống chung với thê thiếp của tướng công hay không?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Đương nhiên, nàng còn phải hỏi,chỉ cần nàng không có việc riêng nào khác, cả gia đình chúng ta sẽ cùng đoànviên khóai lạc.


Hận Thiên Nữ nói :


- Nhưng thiếp sợ...


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:


- Nàng sợ cái gì?


- Thiếp sợ quá khứ của thiếp sẽ cóảnh hưởng, thậm chí ảnh hưởng xấu đến tướng công, như vậy chẳng hóa ra làm hạitướng công?


Đông Phương Thanh Vân dõng dạc nói :


- Nàng là hiền thê của ta, ai coithường nàng tức là coi thường ta, chẳng lẽ ta dung thứ cho những kẻ đó.


Chỉ một lời này đã hay hơn mọi câuthơ tuyệt cú, hay hơn ngàn lời bảo chứng.


Hận Thiên Nữ nghe mà sung sướng bộiphần.


Họ đã an toàn ra khỏi cánh rừng dày,đằng trước lô nhô các căn nhà có hàng rào trúc bao quanh. Cảnh quan tươi sángnhư chào đón mọi người.


Chừng một giờ sau, cả đoàn kéo tớiThanh Chủng.


Hận Thiên Nữ cao giọng gọi :


- Quân Yến, Lam Yến, hãy vào trongThanh Chủng dò xét thực hư? Nhớ phải cẩn thận đề phòng?


Hai tì nữ vâng dạ lao vào trongThanh Chủng.


Đông Phương Thanh Vân nghĩ đây làviệc của chàng, sao lại sử dụng lực lượng của người khác, bèn nói :


- Thụ Thi tiền bối, hãy vào trong đóxem xét thực hư.


Thụ Thi Chiêu Hồn lao ngay vào theosau hai tì nữ.


Hồi lâu vẫn không thấy ba người kiatrở ra. Đông Phương Thanh Vân lo lắng.


Chàng nhớ lại lời Gian Thương nóirằng trong Thanh Chủng có nhiều ma quỷ, chẳng lẽ là thật, như vậy e nguy hạiđến tính mạng của ba người kia.


Bỗng từ bên trong văng vẳng vọng ragiọng nói của Thụ Thi Chiêu Hồn :


- Ò... ò... ta đói rồi? Ò... ò... tađói rồi.


Đông Phương Thanh Vân biến sắc, biếtlà Thụ Thi Chiêu Hồn đã gặp cường địch, liền xông vào.


Tích Thư Nhân cùng các tùy tùnghoảng hốt gọi Thiếu chủ, vội lao theo.


Hận Thiên Nữ tái mặt nói :


- Các ngươi, tiến vào?


Đoạn lướt vào theo. Mười mấy tì nữùa vào sau chủ nhân.


Đông Phương Thanh Vân xông vào trongThanh Chủng, cảm thấy ở đây âm phong ào ào từng đợt, u ám dị thường, đường đilối lại trong khu nhà mồ ngang dọc chi chít, khúc khuỷu có đoạn nhìn không rõnăm ngón tay. Chàng thận trọng cảnh giới. Bỗng từ một góc xa vọng tới :


- Ò... ò... ta đói rồi...


Đông Phương Thanh Vân lao ngay vềphía đó. Bỗng có tiếng cười lạnh lùng chặn trước :


- Tên tiểu tử nào dám xâm nhập ThanhChủng điện của ta vậy?


Phía sau lưng chàng có hai bóngngười vọt tới, chàng ngoảnh lại, là Tích Thư Nhân và Tiêu Phụng Hoàng. Chàngnói :


- Tiêu cô nương lùi lại, người kiavõ công cao thâm khôn lường, nàng hãy cẩn thận mới được.


Tiêu Phụng Hoàng cảm động trước tháiđộ quan tâm của chàng, lưỡng lự chưa biết nên tiến hay thối.


Trước mặt họ hai trượng là một hántử khôi vĩ, toàn thân choàng hắc y rộng thùng thình, chỉ chừa hai con mắt đảoqua đảo lại như chớp lóe.


Đông Phương Thanh Vân vận Bát NhãMật La thần công, hai tay đưa lên sẵn sàng phóng chưởng, cao giọng nói :


- Thiếu gia là Đông Phương ThanhVân, xin hỏi các hạ là ai?


Bóng đen trả lời :


- Muốn biết, hãy tiếp một chưởng rồinói sau.


Chưởng đã phóng, một luồng kình phongcuồn cuộn ập tới. Đông Phương Thanh Vân lập tức đẩy mạnh hai tay nghênh đónchưởng thế. Một tiếng nổ kinh thiên động địa. Đông Phương Thanh Vân bị dộingược ra sau mấy bước.


Tiêu Phụng Hoàng vỗ nhẹ ra một luồngchưởng phong làm chỗ tựa cho chàng đứng vững lại. Bóng đen kia cười hắc hắc :


- Ngươi đã biết ta là ai hay chưa?


Đông Phương Thanh Vân cả giận :


- Làm sao biết ngươi là người hayquỷ?


Tích Thư Nhân tiến lên mấy bước vàquát to :


- Đồng tướng quân chớ đại ngôn?


Bóng đen đáp :


- Phải, Mê Điện hiện nhiệm Đồngtướng quân đây. Thật là oan gia, lại gặp tiền nhiệm Đồng tướng quân của Mê Điệnngày xưa ở chốn này. Hóa ra là đồng môn cả.


Tích Thư Nhân lạnh lùng :


- Ai thèm là đồng môn với ngươi.


Bóng đen nói :


- Hiện thời, khi hai ta tranh luận ởđây, Quái Sấu và Bạch Sa lão nhân đều đang ở trong kia gặp Tứ tiên, đã là hungđa cát thiểu. Tứ tướng quân bọn ta trấn giữ nơi này để đoạt Vương kiếm và LụcGiáp chân kinh. Khôn hồn giao nộp ngay, kẻo thịt nát xương tan tức thời.


- Nực cười.


Tích Thư Nhân nói và vung tay, haingón điểm nhanh tới huyệt Cự Phong và Thích Hội của đối phương.


Đồng tướng quân tay hữu vung kiếmcông kích thượng, trung và hạ bàn của Tích Thư Nhân.


Một người từ phía sau chạy tới. ĐôngPhương Thanh Vân nhận ra Thần Quan Tú Sĩ. Phía trước thêm ba bóng đen choànghắc y cùng vọt ra.


Đoạn lộ này chỉ rộng hơn một trượng.Tích Thư Nhân và Đồng tướng quân giao đấu đã chật chỗ, khó ai có thể xuyên quachỗ họ.


Bỗng "bốp bốp" hai tiếng,Tích Thư Nhân và Đồng tướng quân đều thối lui cách xa hai trượng.


Một tiếng nói dịu dàng : "Tướngcông? Tướng công?"


Hận Thiên Nữ đã tới bên Đông PhươngThanh Vân, đưa mắt nhìn bốn gã hắc y, đoạn bước lên mấy bước, lạnh lùng nói :


- Ta đếm từ một đến ba, kẻ nào khôngxéo đi, ắt bỏ mạng.


Đông Phương Thanh Vân cảm thấy dưsức đối phó với địch nhân, liền bước lên chắn phía trước Hận Thiên Nữ, nói :


- Kẻ nào cả gan thì lại gần đây?


Đồng tướng quân trông thấy Hận ThiênNữ đã khiếp vía, vả lại hắn vừa giao thủ với Tích Thư Nhân, sức lực chưa hồiphục. Kẻ dám bước ra ắt không phải hắn.


Chỉ thấy Ngân tướng quân vung taylao tới điểm hai huyệt Kỳ Môn và Thất Khảm của Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân cười khảy, thitriển Giao Long chưởng. Luồng kình lực mãnh liệt cuồn cuộn ập tới trước ngựcNgân tướng quân. Gã vội hít một hơi chân khí, đảo người né tránh, nhưng đã cảmthấy đau nhói bên mạng sườn.


Đồng tướng quân kinh ngạc, thấychàng thiếu niên vừa đấu chưởng ban nãy sao lúc này lại thi triển võ công mạnhgấp bội, vội vung song chưởng công kích chàng.


Chàng dồn toàn lực vào Giao Longchưởng đẩy mạnh ra.


Hai tiếng hự cùng vang lên. ĐôngPhương Thanh Vân lảo đảo lui ba bước mới đứng vững, Đồng tướng quân chỉ lùi lạimột bước.


Hận Thiên Nữ lạnh lùng đếm :


- Hai?


Đông Phương Thanh Vân kinh dị, cảmthấy nội lực bị tiêu tán. Tích Thư Nhân vội nói nhỏ :


- Kính thỉnh Thiếu chủ ngồi xuốngvận công để độc khí không phát tác.


Đông Phương Thanh Vân biến sắc :


- Sao ngươi biết?


- Bẩm Thiếu chủ, tuy thần công củaThiếu chủ có thể tạm thời trấn áp độc khí Anh Túc, nhưng nếu dụng lực quánhiều, độc khí sẽ thừa cơ lan rộng toàn thân. Nếu để nó tấn công vào tâm mạch,sẽ rất khó trị.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu.


Hận Thiên Nữ nói :


- Ta đã đếm đến ba, bốn vị chưa trốnchạy là có ý muốn chết. Vậy hãy lượng thứ cho Hận Thiên Nữ đại khai sát giới.


Nói đoạn liên tiếp búng ra bốn đạohồng quang công kích bốn tướng quân.


Đồng tướng quân sớm đã có ý rút lui,hiềm vì ba vị tướng quân kia còn ở lại, hắn không thể bỏ chạy một mình, đànhchú mục theo dõi nhất cử nhất động của Hận Thiên Nữ. Khi nàng búng ngón tay,hắn vội tung chưởng ngăn cản, nhưng một đạo hồng quang nhắm trúng ngay huyệtKhí Hải của hắn, hai tay hắn thõng xuống bất lực.


Ba vị tướng quân kia cùng chung sốphận.


Hận Thiên Nữ nói :


- Lần này ta nể tình, chỉ tước bỏ võcông của các vị, mà để cho mạng sống. Từ nay đừng để ta thấy mặt các vị. Thôixéo cả đi?


Đông Phương Thanh Vân hỏi Tích ThưNhân :


- Nếu độc khí không tan, hậu quảkhôn lường ư?


Tích Thư Nhân nói :


- Đúng vậy, nhưng sau khi Thiếu chủluyện thành Lục Giáp chân kinh thì sẽ giải được độc khí.


Hận Thiên Nữ quay sang hỏi :


- Độc khí gì vậy?


Tích Thư Nhân đáp :


- Thiếu chủ bị trúng Anh Túc độc khícủa Địa Mộ giáo đã hơn mười ngày nay, hiện tại độc khí đang phát tác, tùy tùngmuốn Thiếu chủ tạm ngồi vận công đợi khi nào luyện xong Bát Nhã thần công trongLục Giáp chân kinh sẽ không lo gì nữa.


Hận Thiên Nữ biến sắc, cầm tay chàngnói :


- Tướng công mau ngồi xuống vận côngđi. Tiện thiếp sẽ bảo vệ tướng công. Tạm thời đừng tiến sâu vào Thanh Chủngvội, đề phòng mọi bất trắc.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu, ngồixuống.


Hận Thiên Nữ liền đặt hai tay lênsau lưng chàng, vận công truyền nguyên khí vào cơ thể chàng.


Đông Phương Thanh Vân thấy Hận ThiênNữ làm như vậy thì cảm động vạn phần.


Được một lát, chợt có tiếng rú thảmvang lên. Rồi một bóng người từ phía trong lảo đảo bước ra, cách chỗ ĐôngPhương Thanh Vân chừng bốn trượng, yếu ớt gọi :


- Bẩm Thiếu chủ...


Đoạn ngã vật xuống.


Đông Phương Thanh Vân cả kinh thấtsắc. Thụ Thi Chiêu Hồn võ công cao minh vậy mà bị hại, ắt người trong kia mạnhbiết chừng nào. Chàng lướt tới bên Thụ Thi Chiêu Hồn, cúi xuống sờ mạch, thấymạch đã tắt. Chàng choáng váng như muốn ngất đi. Đúng lúc ấy một bóng đen lướtqua như tia chớp cắp Thụ Thi Chiêu Hồn bay vọt qua đầu mọi người.


Đông Phương Thanh Vân định phátchưởng, lại một bóng người bay vút qua và gọi, giọng sang sảng :


- Quái Sấu, lão mang sư đệ của ta điđâu?


Quái Sấu đáp :


- Thụ Thi Chiêu Hồn bị trúng Tiêuhồn đoạn mạch chỉ riêng lão phu chữa trị được thôi? Chẳng lẽ ngươi không biếtđiều đó?


Giọng sang sảng nói :


- Lão tưởng ta không chữa trị đượcư? Để đó cho ta?


Quái Sấu nói :


- Thụ Thi Chiêu Hồn không thể táihiện thân võ lâm? Kìa, kìa, ngươi lại truy đuổi lão phu, có Thiếu chủ kia, saongươi không trị độc cho Thiếu chủ của ngươi, lại cứ bám theo lão phu.


Đông Phương Thanh Vân chẳng hiểu rasao, hai lão nhân kia đang giở trò gì?


Quỷ Tinh Linh hỏi :


- Bẩm Thiếu chủ, phải làm sao đây?


Đông Phương Thanh Vân càng nghĩ càngcảm thấy không ổn, chưa biết hai lão nhân kia thật giả thế nào, không thể để họmang Thụ Thi Chiêu Hồn đi, bèn nói :


- Đuổi theo?


Tích Thư Nhân liền nói :


- Bẩm Thiếu chủ, đuổi không nổi đâu.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Tại sao?


- Bẩm Thiếu chủ, Thiếu chủ chưaluyện thành thần công, hơn nữa đã có Bạch Sa lão nhân đuổi theo. Quái Sấu khôngdám công nhiên đối đầu với môn hạ của Tam Bí đâu?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Vấn đề là hai lão ấy thật hay giả.


- Bẩm Thiếu chủ, Bạch Sa lão nhântừng dùng mật ngôn, tùy tùng có thể chứng thực là thật. Lão mong Thiếu chủlượng thứ cho lão, vì lão chưa thể kiến diện trực tiếp với Thiếu chủ.


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Được, nhưng người đang giữ Thụ ThiChiêu Hồn lại là Quái Sấu. Quái Sấu là chân hay giả?


Tích Thư Nhân đáp :


- Bẩm Thiếu chủ, Bạch Sa lão nhântừng sống nhiều năm với Quái Sấu, ắt biết là chân hay giả? Bạch Sa lão nhânđược lệnh của chủ nhân là phải luôn luôn bám sát Quái Sấu cho đến khi nào Thiếuchủ luyện xong thần công. Lão cứ đuổi theo Quái Sấu không ngừng là vì lẽ đó.Nay Thiếu chủ có thể an tâm vào Thanh Chủng, nhưng phải quan tâm đến hai Thiếuchủ phu nhân, nhất là với Tiêu cô nương.


- Tại sao?


- Bạch Sa lão nhân bảo rằng Quái Sấuchú ý đến Tiêu cô nương, còn Hận cô nương võ công quán thế, Quái Sấu đươngnhiên không dám bất kính.


Hận Thiên Nữ nghe vậy, bèn sa sầmmặt nói :


- Vừa rồi ta bận giúp tướng công vậncông, nếu không ta đã đánh ngã Quái Sấu.


Lần sau gặp lão, ta sẽ làm cho lãosống dở chết dở, to gan thật, xem lão có còn dám động tới thê thiếp của tướngcông nữa hay không Tiêu Phụng Hoàng cảm động nhìn Hận Thiên Nữ, không ngờ nữnhân hiểm độc này cuối cùng lại bảo hộ cho nàng và mọi việc của Thiếu chủ.


Tích Thư Nhân nói :


- Bẩm Thiếu chủ phu nhân, không đơngiản như vậy.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Chẳng lẽ còn nguyên nhân gì khác?


Tích Thư Nhân gật đầu :


- Tùy tùng không rõ, nhưng nghe chủnhân từng nói rằng nếu gặp môn hạ của Thần Bí Nhân thì không được xuất thủ đảthương họ, nếu bị họ công kích nhất thiết chỉ được né tránh.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Không được xuất thủ ư?


- Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy?


- Nếu bị họ công kích, chiỉ được nétránh?


- Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy.


Đông Phương Thanh Vân lẩm bẩm :


- Sao lại có chuyện bất công thếđược? Chẳng lẽ chúng ta đuối lý so với họ?


- Bẩm Thiếu chủ, tùy tùng không rõlý do.


Hận Thiên Nữ lắc đầu :


- Thế thì chỉ còn cách ta sẽ đồnghành với Tiêu cô nương, xem Quái Sấu có bản lĩnh đến nhường nào.


Đông Phương Thanh Vân trầm tư mộtlát, đoạn nói :


- Thôi, chúng ta đi. Ta đi trước,hai cô nương đi giữa, các tùy tùng đoạn hậu.


Đoạn chàng cất bước.


Chợt từ phía sau lưng văng vẳnggiọng Quái Sấu :


- Bạch Sa lão nhân, ngươi cứ đuổitheo lão phu là nghĩa lý gì?


Giọng nói sang sảng đáp lại, có vẻgiận :


- Sư đệ của tại hạ bị lão cắp đi,tuy là vì hảo ý, nhưng chẳng lẽ lão cứ chăm chăm chú ý đến Thiếu chủ của tạihạ.


- Ồ, chỉ mình ngươi được gọi Thiếuchủ, còn ta thì không hay sao?


- Nói lời thừa? Xéo đi?


- Ai dám đuổi ta xéo đi? Ngươi đòiđộc chiếm Thiếu chủ, nay Thiếu chủ đã có hai hậu duệ, phải chia phần cho lãophu mới công bằng chứ?


- Lão... lão quên chuyện ngày trướcrồi hả?


- Ồ, ồ, lão phu bắt Tiêu cô nương,ngươi dám phản đối ư?


- Hừ...


- Đương nhiên ngươi không dám. Được,Thiếu chủ nghe đây, ngày trước nêu điều kiện có Bạch Sa lão nhân làm chứng, lãophu có thể đem Thiếu chủ phu nhân đi...


Lời chưa dứt, một bóng đen đã lướtnhanh như một làn chớp tới gần.


Đông Phương Thanh Vân cả giận, bấtkể trước đây có điều kiện gì, phóng luôn hai chưởng.


Bóng đen nói to :


- Quái Sấu tham kiến Thiếu chủ?


Thân hình đã khéo léo hóa giải GiaoLong chưởng của Đông Phương Thanh Vân, rồi với tới Tiêu Phụng Hoàng.


Hận Thiên Nữ từ từ giơ tay định thitriển Đạn chỉ huyết hồng. Tích Thư Nhân vội cao giọng kêu lên :


- Thiếu chủ phu nhân, đừng vọngđộng.


Hai lão nhân kia cũng đồng thời kêulên :


- Xin chớ tàn sát đồng môn.


Hận Thiên Nữ kinh ngạc bất động.Đông Phương Thanh Vân cũng chẳng hiểu ra sao nữa.


Chỉ nghe tiếng Tiêu Phụng Hoàng nói:


- Tướng công, tái kiến.


Quái Sấu nói :


- Quái Sấu bái biệt Thiếu chủ, Thiếuchủ cứ an tâm vào Thanh Chủng luyện công, lần sau gặp lại sẽ chịu tội với Thiếuchủ.


Tiếp đó :


- Nào, nào, Bạch Sa lão nhân, ngươiphụng mệnh đuổi theo lão phu, lão phu phụng mệnh để cho ngươi đuổi, không ai bịthiệt thòi cả? Nào, đuổi đi?


Giọng nói xa dần.


Đông Phương Thanh Vân vừa bực bội,vừa kinh ngạc. Thiên hạ lại có chuyện ngược đời, bắt thê thiếp của người ta đirồi còn bảo sẽ trở lại chịu tội, rồi thế nào là tàn sát đồng môn?


Nhưng chàng là người thông minh,nghĩ lại ba câu nói của Tích Thư Nhân, Quái Sấu và Bạch Sa lão nhân, chàng đãhiểu thêm nhiều điều.


Rất có thể giữ Thần Bí Nhân và phụthân chàng có quan hệ cực sâu xa, nếu không tại sao Quái Sấu lại gọi chàngThiếu chủ, nhất là Quái Sấu nói: "Ngươi đòi độc chiếm Thiếu chủ? Thiếu chủđã có hai hậu duệ, phải phân chia cho lão phu mới công bằng." Tại sao phảichia đều hậu duệ? Chẳng lẽ Thần Bí cũng có quan hệ mật thiết với chàng như TamBí? Đó là quan hệ gì?


Chàng nghĩ chưa ra, bèn nói :


- Đi thôi?


Đoạn nắm tay Hận Thiên Nữ tiến sâuvào khu nhà mồ.


Một lát, chàng hỏi :


- Tích Thư Nhân tiền bối, Tiêu cônương liệu có bị nguy hiểm không?


- Bẩm Thiếu chủ, từ nay Tiêu cônương sẽ ở một nơi an toàn, sung sướng, hoàn toàn không có gì đáng ngại.


Đông Phương Thanh Vân gật gù yêntâm.


Còn Hận Thiên Nữ thấy chàng ưu áivới mình thì hoan hỉ dị thường. Bỗng có tiếng nói to :


- Vân nhi, hoan nghênh. Vân nhi đãtới.


Một lão nhân chạy ra đón. ĐôngPhương Thanh Vân nhìn lại, đó chính là Thạch Lan Dật Tiên, thì lòng chàng cảmthấy ấm áp vô cùng.


Thạch Lan Dật Tiên tươi cười danghai cánh tay khô gầy ôm chầm lấy Đông Phương Thanh Vân mà nói :


- Bao ngày mới gặp, Vân nhi thế nàorồi?


Đoạn đưa tay xoa đầu chàng như tổphụ đối với tử tôn. Kỳ lạ thay Đông Phương Thanh Vân không nói gì, cứ ngã đầuvào ngực lão nhân.


Tích Thư Nhân biết quan hệ giữaThiếu chủ và lão nhân kia phảng phất tình cảm như phụ tử.


Chỉ có Hận Thiên Nữ là ngơ ngác,không hiểu sao hai người giống như hai đại hán mình đồng da sắt lại yếu đuốiđến thế.


Thạch Lan Dật Tiên cười ha hả :


- Không có Vân nhi, thì cả cái mạnggià này cũng như Tuệ Mẫn đều đã bị tiện nữ nhân nọ sát hại rồi.


Đông Phương Thanh Vân hỏi thăm sứckhỏe của lão nhân. Lão nhân cười ha hả :


- Trong họa có phúc, tại Thanh Chủngnày lão phu đã luyện xong một thứ võ công, bá chiếm Thanh Chủng, phụng mệnh TamBí chờ đón Vân nhi ở đây. Nay Vân nhi đã tới, mọi việc đều xong xuôi. Tứ tiênđã có thể đi.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Các vị tiên trưởng đều muốn đi ư?


- Không, lão phu không có việc gìkhác, sẽ ở đây làm bạn với Vân nhi, còn ai muốn đi đâu là việc của họ.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Trong Thanh Chủng này chẳng lẽkhông có người nào khác?


- Thì có Tứ tiên đó. Lão phu sẽ dẫnVân nhi tới một chỗ tốt để Vân nhi có thể luyện công như ý.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu.


Dật Tiên dẫn mấy người đi sâu vào trongmột hồi, tới một thạch thất rộng rãi, sáng sủa, bốn bức tường đá phẳng phiu.Trong đặt sáu chiếc giường đá ngay ngắn.


Đông Phương Thanh Vân gật gù vừa ý.


Hận Thiên Nữ ngả đầu vào ngực chàng,buồn bã nói :


- Chúc tướng công luyện thành thầncông, tiện thiếp đi đây.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Nàng đi đâu?


- Thiếp trở về Không Trung quỷ lâm,muốn san bằng Ma cung và Quỷ lâm rồi sẽ đến hầu hạ bên cạnh tướng công, khôngbiết ý tướng công thế nào?


Hận Thiên Nữ tiếp :


- Làm mấy việc đó chắc không phảimột sớm một chiều đã xong, cho nên khi nào tướng công luyện xong xuôi tướngcông hãy đến Quỷ lâm có được chăng?


Đông Phương Thanh Vân nghĩ cũngphải, chàng chưa biết khi nào luyện xong Lục Giáp chân kinh, cứ để nàng suynghĩ thêm trong thời gian chờ đợi.


Hận Thiên Nữ không nở xa lìa chàng,nàng thổn thức :


- Mong tướng công đừng thất ước,thôi tiện thiếp phải đi rồi.


Nói đoạn nàng ủ rũ cúi đầu quay mìnhbước ra.


Thạch Lan Dật Tiên cười :


- Bao ngày nay chỉ có Tứ tiên ởtrong Thanh Chủng này, mỗi hôm nói với nhau được vài lời đã chán, nay Vân nhiđến mới có người trò chuyện. Vân nhi, chúng ta trò chuyện chứ?


- Trò chuyện gì kia?


- Tình thế võ lâm thế nào, sau khiVân nhi luyện thành chân kinh sẽ gánh trách nhiệm gì? Trước kia lão phu cứ ngỡdiệt xong Quỷ lâm, Ma cung là có thể thống lĩnh võ lâm, không ngờ còn bao tàphái khác.


- Tà phái nào vậy?


- Tam Bí bảo còn Tử Phủ mê điện, cònĐịa Mộ giáo, còn Thái Cực bang, lại còn Thánh Chỉ giáo, mấy phái này đều đốiđịch với Tam Bí và Thần Bí Nhân, muốn chiếm đoạt báu vật của họ.


- Báu vật gì vậy?


- Lão phu không rõ, Sinh Tử Sinhkhông nói, lão phu làm sao biết. Chỉ nghe bảo nếu mấy vật ấy bị chúng chiếmđoạt thì hậu quả vô cùng nguy hại.


- Tiên trưởng đã gặp Sinh Tử Sinh ư?


- Gặp rồi, không gặp sao biết Vânnhi ngươi sẽ tới đây luyện công.


- Tiên trưởng còn biết những gì?


- Lão phu còn biết nếu võ lâm khôngcó Tam Bí và Thần Bí Nhân thì chính nghĩa võ lâm đã vô tồn, sinh linh bị tậndiệt từ lâu rồi.


- Tiên trưởng còn biết gì nữa?


- Lão phu còn biết vì sao bốn pháikia mãi tới gần đây mới lần lượt xuất đầu lộ diện.


Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ tớibên cạnh Đông Phương Thanh Vân nói :


- Bẩm Thiếu chủ, tùy tòng đã có thểđặt quan tài và chiếc gùi xuống được chưa?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Được rồi, và hãy khôi phục bổn laidiện mục. Các vị đã nhẫn nhịn chịu đựng suốt mười lăm năm đằng đẳng, ta cảmkích bội phần.


Tích Thư Nhân đáp :


- Tuân pháp chỉ.


Đoạn gỡ gùi và đặt cỗ quan tàixuống. Tích Thư Nhân gỡ mặt nạ ra, đó là khuôn mặt đại hán mắt to, mày rậm,đường đường khí phách.


ĐôngPhương Thanh Vân nhìn ngắm khuôn mặt Tích Thư Nhân một hồi, đoạn bước lại bêncỗ quan tài, đưa tay định dụng lực bật nắp lên.