Chương 22

Tích Thư Nhân gằn giọng nói :


- Thỉnh tiên trưởng cùng các vị tạmra bên ngoài cho.


Thạch Lan Dật Tiên vốn nóng lòngmuốn xem trong quan tài cuối cùng là vật gì, nghe Tích Thư Nhân nói vậy đànhlầm lũi đứng dậy bước ra khỏi thất.


Tích Thư Nhân, Thần Quan Tú Sĩ vớiQuỷ Tinh Linh đều đứng dậy bước ra theo, trước khi đi, Tích Thư Nhân nói :


- Bẩm Thiếu chủ, chúng thuộc hạ canhchừng ở bên ngoài cho Thiếu chủ.


Đông Phương Thanh Vân chưa kịp hồiđáp Tích Thư Nhân, nắp áo quan đã được nâng lên một chút, đồng thời từ bêntrong có tiếng nói dịu dàng trong trẻo vọng ra :


- Điệt nhi, đưa y phục cho ta.


Cùng lúc một bàn tay trắng ngần nhỏnhắn thò ra. Bàn tay ấy che lấp hoàn toàn tầm nhìn của Đông Phương Thanh Vân,chàng ngây người, nói chẳng nên lời.


Nguyên bàn tay kia trắng trẻo, nhỏnhắn, có thể nói là đẹp tuyệt thế vô song.


Từ trong quan tài giọng nói dịu dàngtrong trẻo lại vọng ra :


- Điệt nhi, mau đưa y phục cho ta.Ta là di nương của ngươi đây.


Lần này Đông Phương Thanh Vân ngherất rõ ràng, chàng rúng động toàn thân vì rõ ràng di nương ở trong đó, thử hỏilàm sao không thất thần kia chứ? Chàng vội đứng dậy, ngạc nhiên nghĩ :"Người ở trong, sao y phục lại ở ngoài?", bèn hỏi :


- Di nương, y phục của di nương ởđâu kia?


Thanh âm kia đáp :


- Ở trong tay ngươi ấy?


Đông Phương Thanh Vân kinh hãi, haitay chàng làm gì có y phục nào? Bèn hỏi :


- Di nương, hai tay điệt nhi...


- Thật là một hài tử ngốc nghếch,không ngờ ngươi trở nên khờ khạo y hệt như lệnh tôn. Y phục của di nương ởtrong gùi ấy. Lấy đưa cho ta.


Đông Phương Thanh Vân vội đáp :


- Để điệt nhi đem lại.


Chàng vội lục tung chiếc gùi mộthồi, thấy một bọc vải màu trắng, vội đặt vào bàn tay người trong áo quan, hỏi :


- Di nương, phải đây chăng?


- Đồ khờ khạo, sao lại không phải?Đóng nắp áo quan lại, chờ một chút ta có điều muốn nói với ngươi.


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Bẩm vâng.


Có tiếng lịch kịch nhè nhẹ bên trongquan tài, Đông Phương Thanh Vân chợt nhớ ra bèn hỏi :


- Di nương có phải là Tiêu Sương mỹnhân Diệp Đại Thúy chăng?


Thanh âm dịu dàng trong trẻo từ bêntrong vang ra :


- Tại sao ngươi lại nghĩ đến cái tênđó, ngốc tử?


- Tại có người hỏi điệt nhi như vậy.


- Ngươi trả lời thế nào?


- Điệp nhi đáp phải.


- Tại sao ngươi lại trả lời như vậy,ngốc tử?


- Bởi vì, bởi vì...


Đông Phương Thanh Vân ấp úng khôngnói tiếp, bởi lẽ chàng sợ rằng nói ra e sẽ bất kính với vị trưởng bối.


Từ trong quan tài tiếp tục vọng rathanh âm dịu dàng :


- Nói đi?


Đông Phương Thanh Vân tựa hồ thu hếtcan đảm nói :


- Bởi vì điệt nhi cảm thấy cái tênấy rất hợp với di nương.


Trong quan tài nổi lên tiếng cười :


- Vì sao lại hợp? Nói nghe coi?


- Điệt nhi cảm thấy mấy chữ ấy rấtêm tai, di nương hẳn là rất mỹ lệ.


- Hồi trẻ ta quả thật như vậy, naythì già rồi.


- Già rồi ư?


- Sao lại không già, ba mươi lămtuổi rồi còn gì. Chẳng lẽ ngươi không biết ta nhập quan lúc hai chục tuổi, ởtrong quan tài mười lăm năm sao?


- Ồ?


- Tại sao ngươi ngạc nhiên?


- Mười lăm năm trong quan tài, chẳnglẽ di nương không thấy cô đơn buồn chán hay sao?


- Cô đơn buồn chán là thế nào? Ta ởtrong này bế quan luyện công đó? Ngốc tử, mẫu thân ngươi có sẵn linh đơn mườilăm năm, chẳng lẽ không sử dụng? Hiện tại ngươi hãy đem Lục Giáp chân kinh nàycất vào trong túi. Lục Giáp chân kinh này vốn bọc trong y phục của ta đó. Ngherõ chưa, cất vào túi cho cẩn thận rồi ngồi lên nắp áo quan?


Đông Phương Thanh Vân cả kinh thấtsắc nói :


- Di nương, việc này, việc này...


- Thanh Vân nhi, có gì cứ nói với dinương.


- Điệt nhi sợ mạo phạm di nương.


- Vì sao? Ngươi kỳ quái thật.


- Di nương nằm bên trong quan tài,điệt nhi sao dám ngồi lên trên?


- Gã khờ này, trước khi ngươi batuổi, ta ngày ngày bế ẵm ngươi, ngươi tiểu tiện bao lần vào người ta, chẳng lẽchưa mạo phạm ư? Ngồi lên đi, ta có điều muốn nói.


- Nhưng, nhưng di nương không địnhra khỏi quan tài hay sao?


- Hiện tại còn chưa muốn.


- Vì sao?


- Vì ta sợ sẽ không giống như tatưởng tượng?


Thật là một nữ nhân kỳ quái. ĐôngPhương Thanh Vân đành đáp :


- Mạo phạm di nương, kính thỉnhlượng thứ. Vân nhi ngồi lên đây.


Đoạn chàng ngồi lên nắp quan tài.


Thanh âm bên trong vọng ra :


- Thế mới là ngoan. Hiện tại, ta nóitrước cho ngươi biết việc này. Ngươi có trách nhiệm phá tan Tử Phủ mê điện,tiêu diệt Thái Cực bang, chặn bước Địa Mộ giáo, hòa đàm với Thánh Chỉ giáo. Đólà bốn trách nhiệm nặng nề của ngươi.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc hỏi:


- Vì sao lại chỉ hòa đàm với mộtmình Thánh Chỉ giáo?


- Điều này ta sắp nói đây. Ngươi cóbiết chăng việc năm xưa bảy phái bị mất kinh với việc Lãnh Huyết Nhân Ma gửithiếp thỉnh bảy phái mang kinh tới dự hội?


- Có nghe Thạch Lan Dật Tiên nóiqua. Nơi Lãnh Huyết Nhân Ma luyện công có phải là trong Thanh Chủng (khu nhà mồxanh) này chăng?


- Đúng vậy, Lãnh Huyết Nhân Ma saukhi lấy được bí kíp của bảy phái thì càng chuyên cần luyện tập, kết hợp với nộicông của bản thân, y sáng lập nên Tử Phủ mê điện, sau đó không biết như thế nàolại bỏ Mê điện mà đi, một mình y mặc bộ y phục màu vàng, trước ngực thêu rồngvới hai chữ "Thánh Chỉ". Ai gặp y cũng phải quỳ xuống lĩnh chỉ, nếu ycao hứng thì cho là người ấy vô tội, còn không cao hứng liền lấy mạng họ. Việcy lấy mạng người tùy tiện như thế khiến nhân sĩ võ lâm vô cùng phẫn nộ.


Nhưng ai cũng sợ gặp y. Các cao thủvõ lâm chưa ai tiếp nổi ba chiêu của y đã bỏ mạng. Sau mới biết Thánh Chỉ giáolà do Lãnh Huyết Nhân Ma lập ra, thật là một tên đại ma đầu trên thế gian.


- Tại sao điệt nhi phải hòa đàm vớihắn?


- Bởi vì y quá lợi hại, hơn nữa tấtcả những giáo đồ của Thánh Chỉ giáo xuất hiện trong võ lâm đều bị y ngấm ngầmhạ sát. Người trong võ lâm cũng có thể bị y điều tra, nếu gặp y, ngay cả HậnThiên Nữ cũng không thể địch nổi ba chiêu của y. Nếu ngươi luyện thành võ côngLục Giáp chân kinh, mới có thể qua nổi ba chiêu của y.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Điệt nhi đã không nắm chắc phầnthắng, sao lại có thể hòa đàm với hắn?


- Lý do rất đơn giản. Y từng tuyênchiến với võ lâm, ai thoát được một chiêu của hắn sẽ chết toàn thây, tiếp đượchai chiêu miễn cho tội chết, còn nếu trong võ lâm có ai tiếp nổi ba chiêu của ythì y sẽ hòa đàm với người ấy rồi trở về quy ẩn, không lý đến mọi chuyện của võlâm nữa.


Đông Phương Thanh Vân phẫn nộ :


- Khẩu khí quá ư ngông cuồng.


Thanh âm từ trong quan tài vẳng ra :


- Tuy ngông cuồng thật, nhưng y cólý để ngông cuồng, vì từ trước đến nay chưa có một ai vượt qua chiêu thứ haicủa y. Thôi được, những điều trọng yếu ta đã nói xong, nay ta nói đến nhữngchuyện thứ yếu. Sở dĩ lệnh tôn lệnh đường hiểu lầm nhau là do Điện chủ Tử Phủmê điện và Bang chủ Thái Cực bang. Đương nhiên cả hai người ấy đều si mê mẫuthân của ngươi.


Điện chủ Tử Phủ mê điện là đồ tôncủa Lãnh Huyết Nhân Ma, võ công cao siêu khó bề tưởng tượng, còn Bang chủ TháiCực bang thì là một tên đại ma đầu ghê gớm.


Hai tên đó, mười lăm năm về trướctừng ngấm ngầm sai phái các cao thủ của chúng sát hại phụ thân ngươi. Nhưng võcông của lệnh tôn cao hơn rất nhiều so với truyền thuyết trong võ lâm.


Dùng võ không xong, hai tên kia bèntung tin thất thiệt, bảo lệnh tôn luyến ái lăng nhăng, còn lệnh đường hào hiệpban phát tình cảm không kém. Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ, lâu dần đôi phuphụ trở nên nghi kỵ ghen bóng ghen gió lẫn nhau, cuối cùng đi tới bỏ nhau.


Đông Phương Thanh Vân cả kinh thấtsắc hỏi :


- Hiện tại thì sao?


- Lệnh đường vĩnh viễn không xuấthiện trong võ lâm, đem đại nghiệp chưa thành đặt xuống vai ngươi.


- Vậy điệt nhi phải làm sao đây?


- Ngốc tử, di nương chẳng vừa nóirồi sao? Ngươi hãy toàn tâm toàn lực luyện võ mà rửa oan cho song thân.


- Sự tình đơn giản vậy sao?


- Cũng khó nói, bảo giản đơn thì cựcđơn giản, bảo phức tạp thì cũng vô cùng phức tạp.


Đông Phương Thanh Vân ngơ ngẩn nhìnđăm đăm vào vách đá.


Hiện tại chàng mới hoàn toàn hiểurằng giữa phụ mẫu của mình lại có uẩn khúc thị phi ân oán như vậy, nên ngay từkhi lọt lòng chàng đã bị giao cho người khác nuôi dưỡng.


Nhưng chàng cảm thấy bậc phụ mẫu lẽra phải phân biệt rõ thị phi, không nên vứt bỏ nhi tử đi như vậy.


Có lẽ sự tình không đơn giản nhưthế. Nếu giữa hai người tình cảm bất hòa, phải bỏ nhau, thì hoặc phụ thân hoặcmẫu thân phải nuôi dưỡng chàng, tại sao lại đem chàng đi nhờ người khác nuôidưỡng dục?


Điều di nương vừa nói mới là mộtnguyên nhân, chắc phải còn nguyên nhân chính thức nào đó mà vì nó Tam Bí mớikhông xuất hiện trong võ lâm, và cũng vì thế mà từ khi ra đời chàng chưa đượcbiết mặt phụ mẫu.


Nghĩ vậy, chàng thở dài buồn bã.


Thanh âm trong quan tài vọng ra :


- Lệnh tôn lệnh đường kết hôn ba nămthì rời bỏ nhau, trong ba năm ấy ta với song thân ngươi cùng ở một nơi, thânthiết vô cùng, tuy ba mà là một?


- Chắc là Diệp di nương có cảm tìnhvới gia phụ lắm?


- Lệnh tôn là tỷ phu (anh rể), phảinói là hảo tỷ phu. Tính tình cương trực, bất khuất, quả là một nam tử hán chínhtrực, ôi đáng tiếc?


Trong quan tài có tiếng thở dài nãoruột khiến người nghe cũng đồng cảm giác sầu thương. Đông Phương Thanh Vân vộihỏi :


- Đáng tiếc điều gì?


- Đáng tiếc cũng chính trực nhưngươi, cũng khờ dại một cách đáng thương, tóm lại là quá ư thật thà.


- Thế thì có gì là xấu?


- Phải, rất tốt, rất hay, nhưng sởdĩ tỷ phu, thư thư lìa bỏ nhau là vì tỷ phu muốn gánh lấy toàn bộ trách nhiệm.Tính cách của chàng là như vậy đó. Cho nên ta cho rằng sống trên đời mà quảchính trực thì sẽ luôn luôn bị thiệt thòi, ngươi nên coi đó là một kinh nghiệm.


- Ý của di nương là cần phải thứcthời?


- Sai rồi. Người ta bảo người thứcthời là tuấn kiệt, ta bảo kẻ thức thời là tiểu nhân.


Nam tử hán đội trời đạp đất, đúng lànói đúng, sai bảo thẳng là sai, còn thức thời nổi gì.


Có điều là trong võ lâm tà đạo quánhiều, tuy tà không thắng chính, nhưng đạo cao có một thước, ma cao những mộttrượng, nếu không biết cách hành động của các nhân sĩ tà phái, thì khó tránhkhỏi thiệt thòi trong mọi chuyện.


Đông Phương Thanh Vân nghĩ lời nàycũng có lý. Nhưng tà giáo có nhiều thủ đoạn, chẳng biết đâu mà lường, bèn hỏi :


- Nên làm thế nào?


- Phải sớm tưởng tượng, suy nghĩ chokỹ.


- Phải sớm tưởng tượng ư?


- Đúng vậy, có nhiều sự ngộ nhận làdo thiếu suy nghĩ, phàm sự gì suy nghĩ kỹ sẽ không phát sinh ngộ nhận.


Nữ nhân này thật là kỳ quái, lậpluận của nàng quả là chính xác vô cùng. Nằm trong quan tài suốt mười lăm nămtrời, thế sự ngoài đời bao nhiêu điều kỳ quái xảy ra, nàng đều biết. Việc nàngchui vào quan tài hẳn cũng có nguyên nhân thần bí?


Nguyên nhân gì vậy? Có thể là sựtranh chấp tình cảm.


Đông Phương Thanh Vân thử tưởngtượng, suy nghĩ, chưa biết nên nói ra thế nào cho tiện, thì thanh âm từ trongquan tài vọng ra :


- Điệt nhi, đang nghĩ gì vậy?


Đông Phương Thanh Vân rụt rè đáp :


- Nghĩ tại sao gia phụ lại không thểxuất hiện trong võ lâm.


- Còn nghĩ gì nữa?


- Không?


- Điều này đã chứng tỏ ngươi thôngminh hơn tỷ phu. Ngoài việc nghĩ tại sao gia phụ không xuất hiện trong võ lâm,ngươi còn nghĩ rằng việc ta tại sao lại vào nằm trong quan tài, hẳn có liênquan với nhau, phải không?


- Ồ?


- Phải vậy không?


Nữ nhân này thật là tinh tường đángsợ. Hồi chàng mới gặp Hận Thiên Nữ, chàng đã kinh ngạc về việc nàng có thể đoántrúng tâm sự của chàng, nhưng là vì giữa chàng và nàng ta mỗi người có lậptrường riêng đối chọi nhau, nên sau đó chính chàng cũng đoán biết được ý đồ củanàng ta. Còn lúc này tình huống khác hẳn. Người này nằm trong quan tài mà cóthể biết rõ tâm sự của chàng thì thật đáng kinh ngạc. Bèn đáp :


- Phải?


- Ngươi nghĩ rằng di nương chui vàoquan tài là vì sự tranh chấp tình cảm chứ gì?


- Đúng vậy?


- Tốt, di nương nói cho ngươi hay,đúng đó, thế đối phương là ai, ngươi có biết không?


- Điệt nhi không biết.


- Nói ra khiến người ta giật mình,đối tượng tranh chấp tình cảm của di nương là ngươi đấy.


Đông Phương Thanh Vân đứng bật dậy,thốt lên :


- Là điệt nhi?


- Đừng lấy làm lạ. Ta không phải vìngười khác, mà là vì chính ngươi đó. Ta chưa từng để mắt luyến ái bất cứ namnhân nào trong thiên hạ, kể cả mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ Ngọc diện thư sinhĐông Phương Chấn Nghiêu. Tuy rất nhiều người si mê ta, nhưng ta chưa hề để mắttới họ, cho nên không có chuyện tranh chấp tình cảm. Từ từ rồi ngươi sẽ minhbạch. Di nương tuy là một trong ba mỹ nhân của võ lâm, nhưng lại có một khuyếtđiểm lớn, ngươi thử đoán xem.


- Điệt nhi chịu, không biết.


- Xấu xí tột đỉnh, nói câu này e hơiquá, nhưng nếu luận về diện mạo, ta chỉ vào hạng bình thường, nhưng da thịt talại hơn bất cứ mỹ nhân nào, cho nên những kẻ hiếu sự mới xếp ta vào hàng đệnhất mỹ nhân của võ lâm, lệnh đường là đệ nhị, thế có nực cười hay không?


Đông Phương Thanh Vân ngẩn ra, khôngbiết nói sao, thanh âm trong quan tài lại hỏi :


- Ta hỏi ngươi có nực cười haykhông, sao ngươi không trả lời?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Không hề.


- Tại sao? Nói cho ngươi hay, ngoàingoại hiệu Tiêu Sương mỹ nhân, ta còn bị gọi là Hàn Ngạo Mỹ nhân. Gọi là HànNgạo mỹ nhân, bởi suốt hai chục năm, trừ phụ thân và sư phụ, ta chưa hề nóichuyện với bất cứ nam nhân nào, ngay cả lệnh tôn cũng không dám giao đàm vớita. Có người bảo ta nên gọi ta là đệ nhất xú nữ trong thiên hạ.


Do đó nếu ngươi quá hứng thú, thìkhi thấy mặt ta, bảo đảm rằng ngươi chẳng những hết hứng thú, mà suốt ba ngàysẽ không nuốt nổi miếng cơm.


- Vì sao vậy?


- Vì vẻ mặt của ta? Đã lạnh lùng lạingạo mạn.


- Điệt nhi không tin.


- Vì sao ta lại như vậy? Ta khôngcừu, không oán người đời? Nhưng thiên tính nó vậy, ta có cách gì bổ cứu được?Di nương đã nói hết cả lời trong mười lăm năm rồi đó, Thanh Vân lại ngồi xuốngquan tài đi.


Đông Phương Thanh Vân đành lại ngồixuống quan tài, thanh âm bên trong tiếp tục vọng ra :


- Từ nay Thanh Vân không rời khỏiđây một bước, nếu chưa được di nương đồng ý, phải vĩnh viễn ngồi đây, biếtchưa?


- Biết rồi, chẳng lẽ...


- Ta hiểu rồi, dĩ nhiên khi cần đạitiểu tiện thì ra ngoài.


Đông Phương Thanh Vân coi di nươngnhư mẫu thân, đáp :


- Được.


- Trong lúc luyện công, bảo mọingười vào đây, Quỷ Tinh Linh thì canh chừng ngoài động khẩu, hỏi Tứ tiên xemlão có chịu truyền Tứ Thiên Quang thần công cho Thanh Vân hay không? Ta ở trongnày nghe rất rõ, có gì ta sẽ hỏi ngươi.


Đông Phương Thanh Vân gọi Thạch LanDật Tiên cùng mấy người kia vào, bảo Quỷ Tinh Linh canh chừng bên ngoài độngthất.


Thạch Lan Dật Tiên nghiêng nghiêngngó khắp động thất một lượt, hỏi :


- Người đâu?


Đông Phương Thanh Vân lắc đầu đáp :


- Di nương của vãn bối vẫn chưa muốnra khỏi quan tài.


Thạch Lan Dật Tiên kinh ngạc :


- Có chuyện vậy sao? Hay thật, cứnằm trong quan tài mười lăm năm. Quái sự năm nào cũng có, riêng năm nay đặcbiệt nhiều.


Mấy người đã ngồi xuống cả rồi, songĐông Phương Thanh Vân vẫn chưa đề cập tới Thạch Lan Dật Tiên việc truyền thụ TứThiên Quang thần công, cuối cùng chàng miễn cưỡng hỏi :


- Thỉnh vấn tiên trưởng, có phải Tứtiên đều ở trong Thanh Chủng?


Thạch Lan Dật Tiên gật đầu :


- Phải, cho đến lúc này Thiên Hoang,Địa Lão, Hải Cô vẫn chưa chết, chờ lệnh Thiếu chủ, vẫn giữ cửa vào thạch thấtchưa có ý đi đâu.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu, muốnnói ra yêu cầu nhưng không thốt lên được. Nhưng mệnh lệnh của Diệp di nương tựahồ có hàm ý sâu xa, nên chàng đành nói :


- Tiên trưởng, vãn bối có một yêucầu nhưng khó nói vô cùng.


- Vân nhi, chẳng lẽ đối với ta Thiếuchủ còn khách khí ư? Nói đi.


Đông Phương Thanh Vân ngập ngừng :


- Tự dưng yêu cầu Tiên trưởng, quảlà áy náy trong lòng, chỉ là do di nương của tại hạ muốn như thế...


Thạch Lan Dật Tiên nổi giận :


- Vân nhi, ngươi không phải là nữnhân, sao cứ ấp a ấp úng như thế? Muốn học Tứ Thiên Quang thần công chứ gì? Đểta đi hỏi ba lão kia, đại khái không có vấn đề.


Đoạn lão phi thân vọt ra bên ngoài.


Lúc này thanh âm từ trong quan tàivẳng ra nghe như tiếng muỗi vo ve :


- Điệt nhi có biết vì sao di nương muốnngươi tập luyện Tứ Thiên Quang thần công?


- Không biết.


- Điệt nhi, khi ta nhập quan tài,từng nghe thư thư ủy thác, chờ khi ngươi lớn lên, trưởng thành ta sẽ ra khỏiquan tài mà bảo hộ ngươi suốt đời, cho đến chết. Vậy ngươi có biết ẩn ý là thếnào không?


- Không biết.


- Quả là khờ khạo. Ta đã thề khônggả cho ai để luôn luôn ở bên cạnh Vân nhi.


Điều này đã hoàn toàn hiển nhiên,ngươi vẫn chưa biết, nhưng ngươi có thể bảo đảm sẽ không mơ tưởng vẩn vơ đốivới ta chứ?


Đông Phương Thanh Vân giật mình suýtnhảy lên, di nương quả thật thề suốt đời không gả cho ai để luôn luôn ở bêncạnh chàng, lại muốn chàng không được mơ tưởng vẩn vơ đối với nàng ư? Điềunày... điều này..


Đông Phương Thanh Vân há hốc mồmkinh hãi.


Thanh âm trong quan tài lại vo vebên tai chàng :


- Thế nào, ta bảo ngươi không đượcmơ tưởng vẩn vơ đối với ta, chẳng lẽ ngươi không dám bảo đảm?


Đông Phương Thanh Vân sực tỉnh, đáp:


- Lỡ tiểu điệt có ý mơ tưởng đối vớidi nương thì sao? Chúng ta tựa hồ đã nói xong chuyện này rồi.


- Chưa hề nói xong. Thực tình là tacó trách nhiệm suốt đời với ngươi, trước hết phải nói cho minh bạch. ThiênQuang thần công kỳ thực là thần công tối cao của võ học, điều này liên quan đếnmột cố sự, nhưng hiện tại chưa đến lúc nhắc tới cố sự đó. Trở lại thực tế,trong Thanh Chủng có một mật đạo, hãy dùng Tứ Thiên Quang thần công phá cửa bímật vào đó xem thật hư.


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc hỏi:


- Tại sao di nương biết?


- Ngày trước ta từng nghe sư phụnói, trong Thanh Chủng có thể còn có một nội mộ nên ta nghĩ rằng trong ThanhChủng có mật đạo, nên mới bảo ngươi học Tứ Thiên Quang thần công. Chuyện nàychắc chưa ai nghĩ được ra. Điệt nhi, ngươi có cảm tưởng như thế nào về ta?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Di nương lòng dạ thanh cao, trítuệ siêu nhân.


- Không ngờ ngươi khéo ăn nói hơnhẳn lệnh tôn, chẳng trách quá nhiều thiếu nữ thích ngươi.


- Sao di nương biết?


- Ta nằm trong quan tài chớ có chếtđâu.


- Ồ?


- Các ngươi trò chuyện với nhau, tanghe rõ mồn một.


- Ồ?


- Điệt nhi, lão quỷ Thạch Lan đếnrồi kìa, chắc Tứ tiên đã đồng ý, vậy cứ y lời ta mà làm, tạm thời không nóinữa.


Lát sau, quả nhiên Thạch Lan DậtTiên cười ha hả tiến vào, Đông Phương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn, thấy tay ThạchLan cầm mấy tờ giấy. Lão bước tới bên chàng nói :


- Thành công rồi.


Đông Phương Thanh Vân thật không ngờvõ công của Diệp di nương lại cao cường như vậy. Nàng ở trong quan tài mà ngheđược lời đối thoại từ xa của Tứ tiên.


Chàng cung tay nói :


- Đa tạ Tiên trưởng.


Thạch Lan Dật Tiên cả cười :


- Thực ra Tứ tiên vô cùng cảm kíchân cứu mạng của ngươi, cũng vô cùng cảm kích đại đức của lệnh tôn. Tứ ThiênQuang thần công nhỏ mọn này các lão phu đâu có ý bảo lưu cho riêng mình.


Đoạn đưa cho Đông Phương Thanh Vân,nói :


- Có bốn tờ đây, Thiếu chủ cứ từ từmà tập luyện nghe?


Đông Phương Thanh Vân tiếp nhận luônmiệng cảm tạ, lúc này chàng nghe thanh âm vo ve từ quan tài văng vẳng bên tai :


- Điệt nhi, cất cẩn thận đi đã, đợicó cơ hội hãy trao cho ta.


Đông Phương Thanh Vân biết hiện thờichưa thể hồi đáp, sẽ bị lộ chân tướng, chỉ "ừm" một tiếng.


Đêm đã xuống, ai nấy đều ngồi ởgiường mình mà vận công. Đông Phương Thanh Vân biết rằng mấy người kia đều làđệ nhất cao thủ võ lâm, khó có thể trao bí quyết Tứ thiên Quang thần công choDiệp di nương.


Chàng là người quang minh chính đại,không ưa trò lén lén lút lút. Lúc này bốn tờ ghi bí quyết Thiên Quang thần côngnhư đè nặng xuống người chàng đến nghẹt thở.


Chàng vô cùng kinh ngạc, Diệp dinương đã nằm trong quan tài suốt mười lăm năm, giá ở địa vị người khác thì chỉmong ra khỏi quan tài sớm ngày nào hay ngày ấy, đằng này tại sao nàng lại nhẫnnại đến mức đó? Nàng không phải là thân quyến của chàng, tại sao lại đối tốtvới chàng như vậy?


Chàng biết đêm nay không trăng nhưnglại hi vọng có ánh trăng chiếu vào trong động.


Kỳ quái là đêm nay chàng trằn trọckhó ngủ.


Chàng ngồi trên quan tài, vận côngmấy lần, nhưng nửa chừng đều bị đứt đoạn, nếu chàng không luyện được Bát NhãMật La công của Phật môn chính tông thì đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.


Lúc này có tiếng từ trong quan tàivọng ra :


- Nằm xuống quan tài mà ngủ?


Đông Phương Thanh Vân giật mình. Thửhỏi chàng ngồi im lặng, hoàn toàn không cựa quậy, tại sao nàng lại biết làchàng không ngủ? Bèn đáp :


- Đêm nay không ngủ được.


- Điệt nhi, chẳng hiểu tại sao saukhi gặp ngươi, ta lại muốn nói nhiều lời như thế. Những điều ta vừa muốn nóivới ngươi còn nhiều hơn cả những gì ta nói trong ba mươi năm qua, ngươi có tinhay không?


Đông Phương Thanh Vân đáp khẽ :


- Tin?


- Ngươi quả là một động vật kỳ diệu,như ta đã nói, ta đợi chờ suốt mười lăm năm, vậy mà gặp được ngươi, lúc nàyngươi đang ở bên ta, ta lại không đủ dũng khí để ra khỏi quan tài.


Đông Phương Thanh Vân không biết hồiđáp thế nào.


Di nương lại tiếp :


- Ngươi ngủ không được vì hiện tạingươi mới biết trách nhiệm của ngươi quá trọng đại, từ nay ngươi phải có nổ lựcnhư lạc đà mới khắc phục nổi bao gian nan. Còn ta thì sao? Những năm tháng vừarồi, tuy đã quá quen với thứ sinh hoạt đều đều an nhàn trong quan tài, nhưng từnay lại sợ phải thấy cánh hoa nở trăng sáng, đông hàn tuyết trắng, ôi, ôi?


Đông Phương Thanh Vân cảm động, nghenhững lời nói văng vẳng từ trong quan tài vọng ra, tựa hồ chính chàng đang nóivậy.


Thanh âm kia lại văng vẳng :


- Điều tối trọng yếu là Vân nhi, mộtlời vô tâm của ta cuối cùng mang lụy suốt đời, là họa hay phúc còn chưa rõ. Tómlại, thiên hạ chỉ có chuyện nam nhi bảo hộ nữ nhi, đằng này ta lại...


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Di nương, di nương thì sao?


- Ta ấy ư? Ta lại bảo hộ nam nhi, tasẽ suốt đời bảo vệ ngươi. Hiện tại ta mới biết là ta không xứng với người mà tabảo hộ.


- Như thế không công bằng.


- Cái gì không công bằng.


- Di nương, di nương có cuộc sốnghạnh phúc của di nương, còn Vân nhi thì sao? Đường đường một nam tử hán, saolại để di nương phải bảo hộ? Hơn nữa, di nương đã vì Vân nhi mà nằm trong quantài mười lăm năm trời, hy sinh toàn bộ tuổi thanh xuân, Vân nhi nỡ lòng nào đểdi nương tiếp tục hy sinh kia chứ?


- Thế thì vì sao lại không côngbằng?


- Di nương đã luống tuổi, phải tìmmột chốn qui cư, làm sao có thể vì Vân nhi mà bỏ phí đại sự cả một đời?


- Điệt nhi, ngươi nghĩ sai rồi.


- Điều này...


- Ai bảo ta không qui cư?


- Ồ, Vân nhi biết mà.


- Biết cái gì? Nói nghe coi, đừng córa vẻ ta đây thông minh.


Đông Phương Thanh Vân cười :


- Thế mới công bằng. Sau khi dinương tìm được chốn qui cư hãy chiếu cố tới Vân nhi là xong.


Có tiếng cười êm ái trong quan tàimột hồi, rồi mới vọng ra thanh âm dịu dàng :


- Khờ đến mức đáng sợ, thật thà đếnmực nực cười.


- Sao kia?


- Sai rồi?


- Điệt nhi có gì sai?


- Chẳng những quá sai, mà còn quákhờ. Nếu ta muốn gả cho ai, thì ta đã chọn từ lâu, há lại cam chịu nằm trongquan tài suốt mười lăm năm. Đạo lý đơn giản như thế mà không đóan ra, còn tựxưng là trí tuệ siêu quần, chẳng nực cười quá sao?


Đông Phương Thanh Vân cảm thấy hơigiận nói :


- Đương nhiên di nương thông tháicao quí hơn hẳn kẻ điệt nhi lỗ mãng ngu si này, điệt làm sao dám sánh với dinương kia chứ?


Tiếng cười vọng ra :


- Hảo điệt nhi của ta nổi giận rồiphải không?


Đông Phương Thanh Vân bị tiếng cườitrong quan tài chinh phục, chàng ấp úng nói :


- Kính thỉnh di nương lượng thứ chođiệt nhi, điệt nhi quả không được đại nghịch mà nổi giận với di nương như vậy.Mong di nương chớ để tâm.


- Dám nhận lỗi là dũng khí, kính lãolà nhân. Chỉ tiếc trí còn thiếu, nhưng phần khiếm khuyết ấy đã có ta bổ khuyếtcho ngươi đến suốt đời.


Đông Phương Thanh Vân kinh hoàngđứng bật dậy :


- Di nương...


- Làm gì mà hoảng hốt như vậy, mọingười đều bị ngươi đánh thức dậy cả rồi, ngồi xuống đi, mau lên nào, ngồixuống.


Đông Phương Thanh Vân giật mình vộingồi xuống. Trong bóng tối, chàng thấy Thạch Lan Dật Tiên, Tích Thư Nhân cùngba thuộc hạ đều mở to hai mắt nhìn về hướng chàng. Tích Thư Nhân quì xuống đấthỏi :


- Thỉnh Thiếu chủ đã phát hiện điềugì chăng?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Không sao, thỉnh các vị cứ ngủyên.


Thạch Lan Dật Tiên đặt tay lên vaichàng hỏi :


- Oa nhi, nói cho lão phu hay, ngươivừa đùa cợt gì vậy?


Đông Phương Thanh Vân biết nếu khôngnói rõ, Thạch Lan Dật Tiên sẽ không chịu để yên, bèn ấp úng :


- Thanh Vân giao đàm với di nương đóthôi.


Bốn người kia cùng "à" mộttiếng. Thạch Lan Dật Tiên thì cười ha hả :


- Lão phu quá đa nghi.


Đoạn quay trở lại giường, nằm xuống.Mấy người kia cũng trở về nguyên vị.


Chỉ riêng Đông Phương Thanh Vân làngồi ngây như thạch tượng, chưa biết nên làm thế nào, bỗng nghe thanh âm vo vebên tai :


- Thật là khờ dại đến mức đáng sợ,thật thà đến mức nực cười, hà tất phải nói thực với lão quỷ kia. Nói cho ngươibiết vừa rồi, họ tới sát bên ta, ta biết họ sẽ ngủ say tối thiểu một giờ nữa,hiện tại ngươi hãy nghe ta nói, hãy đứng lên, đưa bốn tờ Thiên Quang thần côngcho ta.


Đông Phương Thanh Vân mơ mơ hồ hồđứng dậy, nắp quan tài đã nâng lên chừng ba tấc, một bàn tay ngọc ngà lại giơra.


Trong bóng tối, bàn tay nhỏ nhắntrắng như tuyết, nếu không phải Đông Phương Thanh Vân sớm có giới tâm, nhấtđịnh đã bị mê hoặc, chàng bèn đặt bốn tờ bí quyết vào tay nàng.


Chạm vào bàn tay ấy, chàng chỉ cảmthấy lạnh như băng, trơn bóng như ngọc.


Nấp quan tài lại hạ xuống, giọng nóidịu dàng mới vẳng ra :


- Sao ngây người ra như thế? Lạingồi xuống như cũ đi.


Đông Phương Thanh Vân sực tỉnh, nếukhông phải trong bóng tối, hẳn có thể thấy khuôn mặt anh tuấn của chàng đỏbừng. Chàng vội ngồi xuống nắp quan tài, thanh âm nhu hòa lại vẳng ra :


- Trước khi trời sáng, ta sẽ tổnghợp bốn tờ bí quyết thành một mà truyền cho ngươi. Đến lúc cần, ngươi sẽ luyệntrước Tứ Thiên Quang thần công, biết chưa?


Đông Phương Thanh Vân ngẩn ngẩn ngơngơ. Vì sao? Vì vừa rồi chàng nghe Diệp di nương bảo rằng nàng sẽ suốt đời ởbên chàng để bổ khuyết cho chàng. Thế là có ý gì?


Chàng thực không dám nghĩ tiếp, bởivì di nương bảo chàng có dám bảo đảm sẽ không nghĩ vẩn vơ về nàng, đã thế nàngbảo phần chàng bị khiếm khuyết thì chính nàng lại có, cho nên suốt đời nàng sẽở bên cạnh để bổ khuyết cho chàng.


Chẳng lẽ lại là...


Dừng lại, đừng nghĩ thêm, nếu khônghá chẳng phải sẽ phạm di nương, huống hồ chuyện đó không khi nào có thể xảy ra.


Thanh âm dịu dàng văng vẳng :


- Điệt nhi, ngươi vừa nghĩ vẩn vơđối với di nương phải không?


Đông Phương Thanh Vân vội nghiêmgiọng đáp :


- Chỉ là hồ nghi chưa rõ, Vân nhiđấu dám... với di nương...


- Ta biết ngươi đương nhiên khôngdám nghĩ vẩn vơ về di nương, nhưng ngươi hồ nghi điều gì phải không?


- Phải?


- Kể cũng chẳng trách được ngươinghĩ ngợi. Vừa rồi ta nói đùa, đòi ngươi bảo đảm như thế chỉ là để ngươi đừngvì di nương mà phân tâm trong lúc luyện công. Di nương hoàn toàn thực tình đó.


- Thực tình thế nào?


- Cứ bảo đảm trước đi đã.


Đông Phương Thanh Vân đành nói :


- Vân nhi bảo đảm tuyệt đối từ naysẽ không vì thực tình của di nương mà phân tâm trong lúc luyện công, nhưng thựctình của di nương là thế nào mới được chứ?


- Giữa ta với ngươi có thực tình.


Đôi bên im lặng hồi lâu, Diệp dinương mới nói tiếp :


- Vừa rồi ta trót buột miệng, hốihận không kịp, nhưng việc này sớm muộn cũng phải cho ngươi biết thôi. Vừa rồingươi chạm vào bàn tay ta, có cảm giác thế nào?


- Di nương muốn Vân nhi trả lời saođây?


- Ngươi có thích cầm tay ta haykhông?


Đông Phương Thanh Vân ngẩn người.


- Ta biết ngươi chẳng dám trả lời.Di nương nói cho ngươi biết câu này, tay ta là của ngươi, thân thể ta là củangươi, dòng máu trong tim ta cũng thuộc về ngươi...


Đông Phương Thanh Vân câm lặng sữngsờ.


Thanh âm dịu dàng lại tiếp :


- Năm xưa lệnh đường đã cứu mạng ta,ta đã đáp ứng với lệnh đường sẽ vì ngươi mà thủ thân trong quan tài để ngày sauvĩnh viễn ở bên cạnh ngươi. Điệt nhi khờ dại, nghe câu này lại ngẩn người rachứ gì?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Không dám tin.


- Phải, ngay cả ta sau đó cũng khôngdám tin, chỉ một câu nói vô tình, cuối cùng lại thành thê nhi của điệt nhi khờdại, đương thời ta không hối hận, hiện tại cũng không hối hận, sau này cũng sẽkhông khi nào hối hận.


- Ồ?


Đông Phương Thanh Vân không tin vàotai mình nữa, trong lúc ngẩn ngơ chỉ thốt lên được một tiếng "ồ".


- Ngươi không muốn kết hôn với dinương chứ gì?


Đông Phương Thanh Vân cảm thấy bẽnlẽn :


- Điều này... điều này...


- Sự thực hơn là hùng biện, điệt nhikhờ dại coi thường di nương phải không?


- Sao nói thế, sao lại nói thế...


- Ngươi chê di nương già quá rồi,hoặc giả như ta nói, dung nhan bình thường không bằng Tiêu cô nương, Hận ThiênNữ chứ gì?


- Không phải, không phải. Dinương...


- Ta biết, hiện tại ngươi rất khó lýgiải. Đương thời, khi lệnh tôn nghe bảo ta sẽ làm thê nhi của ngươi, lệnh tôncũng kinh hoàng dị thường, đến mức vừa giận vừa vui, liền phủ quyết ngay..


Đông Phương Thanh Vân từ khi bướcvào giang hồ đến nay đã biết bao lần vào sinh ra tử, dù gặp chuyện gì cũng đềuđiềm nhiên vững vàng, vậy mà đêm nay gặp di nương, chàng lại vạn phần lúngtúng, nghĩ rằng trong thiên hạ không có việc nào khó xử như chuyện này.


Chàng đang nghĩ cách đi khỏi đâycàng xa càng tốt, điệt nhi mà lấy di nương được ư? Nàng với mẫu thân chàng làthư muội, làm sao lại có thể kết hôn với chàng?


Chỉ nghe văng vẳng bên tai :


- Ngươi không muốn biết ư?


Đông Phương Thanh Vân đành nói :


- Thỉnh di nương nói thật minh bạchxem nào?


Thanh âm vọng ra nghe ai oán, lưuloát :


- Kể lại từ đầu thì Nhất Chi Mai,Lãnh Tiên Nữ, Hận Thiên Nữ,... đều đến sau ta.


Bởi vì mười lăm năm về trước ta đãđính hôn với ngươi. Ta nhập quan tài, tuy nói cho dễ nghe là để luyện công, kỳthực là vì oan gia nhà ngươi. Nghĩ rằng nếu một thân nữ nhi xông xáo võ lâm,khó tránh thoát khỏi tay bọn nam nhi háo sắc, chi bằng nhập quan tài yên ổntrong mười mấy năm. Điệt nhi khờ dại, ta hỏi ngươi, như vậy ta có thanh bạchhay không?


Đông Phương Thanh Vân vội đáp :


- Đương nhiên là vô cùng thanh bạch.


- Thế thì không có lý do gì trách cứta, vì ta đã chịu gian khổ nằm trong quan tài thật hẹp, tối tăm suốt mười lămnăm trời, bất kể ngươi hữu tâm hay vô tình, chỉ cần ngươi nói câu vừa rồi ta đãmãn nguyện. Nghĩ lại, thật cảm khái muôn phần giữa nam với nữ sao quá bất công,nam nhân có thể năm thê bảy thiếp, còn nữ nhi? Gái chính chuyên không được nhịphu, mới gọi là trinh tiết. Phải tuyệt đối thủ tiết. Ta với ngươi đã đính hôntrước mấy nữ nhân kia bao nhiêu năm, thử hỏi ta có phải là nguyên phối phu nhâncủa ngươi hay không?


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc hếtchỗ nói.


- Nay ta lại kể cho ngươi biết vìsao ta trở thành thê nhi của ngươi.


Đương thời, ngươi mới hai tuổi, cònta mười tám vẫn xưng hô thư muội với mẫu thân ngươi. Có thể nói gọn trong mộtchữ "duyên". Hồi ấy, ta yêu thương ngươi vô cùng, một buổi hoàng hônnọ, ta tắm rửa cho ngươi, cùng lệnh đường mặc y phục. Lúc ấy có thể nói là mộtsự tình cờ, ta càng đùa giỡn với ngươi càng yêu mến ngươi, bèn nói vui với lệnhđường :


- Thanh Vân nhi giá là của muội thìhay quá?


Lệnh đường bèn đáp :


- Thì thư thư tặng nó cho muội đó.


Ta cao hứng bảo rằng một lời đãquyết, nặng tựa Thái sơn, lệnh đường liền nói :


- Được, muội làm mẫu thân thứ haicủa nó.


Ta với lệnh đường vẫn quen đùa giỡnvới nhau, ta liền cười nói với ngươi :


- Không, ta đã không thể sinh raThanh Vân nhi, thì tối thiểu để ta gả cho ngươi vậy.


Lệnh đường cười ngặt cười ngẽo, ômbụng mà cười, rồi nói :


- Thế thì muội sẽ là hảo tức phụ(con dâu) của ta.


Nghe câu nói đó, ta giật mình, chẳnglẽ quả thật lương duyên là do thiên định, điều kỳ quái là lúc ấy ta chợt cảmthấy ngươi là phu quân của của ta, ta bèn quả quyết đáp :


- Vậy thì thư thư là mẫu thân củamuội, vậy tức phụ xin vái ân lễ.


Lúc ấy, lệnh tôn vừa bước vào phòng,nghe câu nói đó mới nói :


- Đùa giỡn gì lạ thế, làm sao chúngta có thể nhận muội làm tức phụ?


Ta không phân bua gì hết, lập tứcvái lạy lệnh tôn ba vái. Phụ mẫu của ngươi vô cùng kinh ngạc, sau đó lệnh đườngkhông dám đùa giỡn với ta nữa, nhiều lần phủ định hôn sự. Đến khi phụ mẫu ngươirời bỏ nhau, ta lại bẩm cáo về quyết tâm và ý định của ta gả cho ngươi, một lànhờ người mật truyền rằng ta bế quan luyện công, hai là để chờ đợi ngươi trưởngthành, ta quyết định nhập quan. Hồi ấy tính là phải đợi mười bảy năm, khi ngươitròn hai mươi tuổi mới trở lại võ lâm, không ngờ ngươi xuất hiện sớm hơn banăm. Nay ta hỏi ngươi, ta có phải là nguyên phối phu nhân hay không?


Đông Phương Thanh Vân giật mình, timnhư muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đáp :


- Chuyện này khiến điệt nhi phải ứngphó thế nào đây?


Thanh âm dịu dàng văng vẳng thúcgiục :


- Sao, có thừa nhận hay không?


Đông Phương Thanh Vân lại giật mình:


- Không phải, không phải...


- Hay là ngươi chê ta già? Nữ nhi bamươi tuổi đã toan về già, không xứng với một thiếu niên anh tuấn như ngươi? Vậythì, thỉnh vấn tướng công, phải nói thế nào đây?


Đông Phương Thanh Vân cố thu hết canđảm đáp :


- Di nương, Vân nhi tự cảm thấy tuổicòn nhỏ, thực không xứng đáng hôn phối với di nương.


- Ta già rồi, nếu được thừa nhận sẽcảm kích vô cùng, còn nếu khinh khi tiện thiếp, thì chẳng qua là thiên định.Tiện thiếp chỉ còn cách thủ tiết.


Đông Phương Thanh Vân tái mặt nói :


- Di nương...


- Đừng gọi là di nương nữa, tiệnthiếp đã nói minh bạch rồi mà...


- Thế thì...


- Cứ gọi tiểu danh của tiện thiếp làĐại Thúy.


Đông Phương Thanh Vân hồi lâu mớinói :


- Đại Thúy, tại hạ tuy chưa biết mặtnàng, nhưng sự thực tại hạ là một nam tử lỗ mãng, đã hủy hoại tuổi thanh xuâncủa nàng...


- Tướng công, đừng nói như vậy?Tướng công là nam tử, không cần phải giải thích với tiện thiếp, chỉ đợi công tửnói một câu thôi, có muốn nhận nguyên phối phu nhân hay không, nếu không muốn,tiện thiếp sẽ tự động nhường lại thân phận phu nhân cho người khác, điều kiệnthật quá giản đơn.


Đông Phương Thanh Vân vừa ngạcnhiên, vừa giận :


- Nàng đã vì tại hạ nằm trong quantài suốt mười lăm năm, chẳng lẽ ta không thể nói một lời cảm kích?


- Cảm kích tiện thiếp ư? Không cầnphải nói đâu.


Đông Phương Thanh Vân "ồ"một tiếng, can đảm nói :


- Nàng là nguyên phối phu nhân củatại hạ, phụ mẫu chứng hôn trước, tại hạ thừa nhận sau, từ nay trở đi, Thanh Vânnày nếu phụ bạc nàng...


Thanh âm dịu dàng cắt ngang lờichàng :


- Tiện thiếp không cần tướng côngphải thề, tiện thiếp đa tạ tướng công đã thừa nhận, tiện thiếp sẽ luôn luôn ởbên cạnh tướng công, suốt đời hầu hạ tướng công.


- Tại hạ rất muốn nhìn thấy nàng.


- Tướng công, đó có phải là mệnhlệnh không?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Không, không phải. Chỉ là nêu ýkiến, nàng tự do lựa chọn.


- Sai rồi, sai rồi, trước khi tướngcông thừa nhận, tiện thiếp còn có quyền lựa chọn, từ nay tiện thiếp phải tòngphu, làm theo mọi ý muốn của tướng công. Kính thỉnh tướng công lui sang một bênđể tiện thiếp ra khỏi quan tài.


Đông Phương Thanh Vân vội nói :


- Hiện tại nàng vẫn nên ở trong quantài.


- Tướng công, tiện thiếp đợi lệnhđây.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Cuối cùng thì nàng có muốn ra khỏiquan tài hay không?


- Tiện thiếp vừa muốn, vừa chưamuốn.


- Tại sao?


- Tiện thiếp sợ lắm.


- Sợ cái gì?


- Sợ gặp tướng công.


- Kỳ quái?


- Tướng công thử nghĩ xem, nếu nhiềunữ nhân si mê tướng công như thế, đủ biết tướng công là mỹ nam tử đệ nhất thiênhạ. Một người như Hận Thiên Nữ đâu dễ si mê ai, còn tiện thiếp thì sao? Có thểnói đã già nua, sợ rằng tiện thiếp hoàn toàn không xứng với tướng công.


Đông Phương Thanh Vân nghe vừa cảmkích vừa thán phục.


Thật là kỳ quái. Thiên hạ lại có mộtnữ nhân như nàng, vì phu quân mà chịu nằm trong quan tài suốt mười lăm năm. Mộtnữ nhân có thể thủ tiết ba năm bên mộ trượng phu đã là chuyện hiếm có, đấy làvẫn còn được ngắm nhìn trời mây hoa cỏ, đằng này nằm trong quan tài chật hẹp,tăm tối, một ngày đã khó chịu, nói gì những mười lăm năm.


Thật là một phẩm chất cực kỳ hi hữu,trong thiên hạ không thể tìm ra người thứ hai, mình có đức năng gì mà được mộtthê nhi như vậy, dù nàng có xấu như ma, cũng phải ngắm nàng, quí nàng như thânmình.


Nghĩ vậy chàng bèn nói :


- Dù gì đi nữa, nàng cũng là nguyênphối phu nhân của Thanh Vân đây.


- Tướng công không chê tiện thiếpgià nua ư?


- Không?


- Thế thì tiện thiếp muốn nhìn thấytướng công có được chăng?


- Được.


- Nhưng chưa phải ngay lúc này?


- Khi nào?


- Tướng công muốn nhìn mặt tiệnthiép ư, để sau khi tướng công luyện thành thần công được chăng?


Đông Phương Thanh Vân đương nhiên muốnnhìn mặt thê nhi của mình, nhưng chàng biết rằng nàng chưa gấp nhìn mặt chàng,bèn đáp :


- Gấp thì có gấp, nhưng phải đợiluyện thành Thần công đã.


- Tiện thiếp già nua, xấu xí lắm.Thôi thỉnh tướng công ngủ đi thôi.


Đông Phương Thanh Vân ngẩn ngơ ngồixuống.


Nhân thế dời đổi, biến hoá vôthường, di nương của chàng thoạt đầu gọi chàng là gã điệt nhi khờ dại, nay lạigọi chàng là tướng công là phu quân thì ai có thể tưởng tượng nổi.


Nhất là nàng cứ luôn miệng"tiện thiếp già nua, xấu xí lắm".


Nhưng căn cứ vào ngoại hiệu đệ nhấtmỹ nhân trong võ lâm thì không thể xấu được. Hơn nữa, một nữ nhân ngoài ba mươituổi tuy chẳng thể nói là trẻ, nhưng cũng chưa đến nổi già nua. Đã vậy, từ naytrở đi chàng như có một thư thư luôn ở bên mình ái hộ, thì còn gì tốt bằng kiachứ?


Đông Phương Thanh Vân bất giác thởdài.


Thanh âm dịu dàng lại văng vẳng :


- Tướng công hối hận rồi sao?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Không, không phải vậy?


- Sao lại thở dài? Tướng công có thểnói minh bạch để tiện thiếp phân ưu được chăng? Tiện thiếp có cái vinh hạnh đókhông?


Trả lời thế nào đây? Đông PhươngThanh Vân vội đáp :


- Hàng ngàn ý nghĩ, biết nói thếnào?


- Nếu tướng công coi trọng tiệnthiếp thì nên chia sẻ mọi điều cùng tiện thiếp, có họa cùng đương, có phúc cùnghưởng, thương lượng hết thảy mọi sự với tiện thiếp. Ý của tướng công thế nào?


Đông Phương Thanh Vân đương nhiênkhông thể nói cho nàng biết chàng vừa nghĩ gì, bèn đáp :


- Tại hạ nghĩ đến Tam Bí.


- Tam Bí có gì đáng lo nghĩ?


- Võ công của Tam Bí chẳng phải làvô địch trong thiên hạ hay sao?


- Phải, vô địch thiên hạ.


- Di nương thử nghĩ xem...


- Tướng công không chấp nhận tiệnthiếp nữa à?


- Không, không phải. Đại Thúy, chắcđêm nay hai chúng ta không ngủ được đâu.


Chi bằng hãy đàm luận với nhau. Nàngcó thể nói cho tại hạ biết mọi điều liên quan đến Tam Bí được chăng?


- Tướng công muốn biết gì cứ hỏi.


Điều chàng muốn biết ngay là liệuphụ thân chàng có phải một trong Tam Bí, bèn hỏi :


- Võ công của Tam Bí đã vô địchthiên hạ, nay tại sao không hiện thân trong võ lâm để chủ trì chính nghĩa, lạitrì hoãn mãi, khiến võ lâm chính nghĩa bị lạc bại là sao?


- Tướng công nghĩ sai rồi. Tam Bísớm đã hiện thân mà chủ trì chính nghĩa đó chứ. Nếu không thì máu đã chảy thànhsông, thây chất thành núi.


- Tam Bí đã xuất hiện trong võ lâmrồi ư?


- Đúng thế? Chẳng những Tam Bí đãchủ trì đại cục mà còn hoàn toàn là chính nghĩa. Tướng công chẳng đã thấy bảyđại môn phái an toàn thoát nạn đó sao?


- Đúng là có chuyện đó.


- Nếu không, ngày nay Quỷ lâm, Macung đã bình định hết rồi, bảy đại môn phái đã an nhập Thanh Chủng đó sao? Hơnnữa, việc hoàn trả bí kíp của bảy đại môn phái đều được giang hồ ngưỡng kính,ai dám bảo Tam Bí không xuất hiện trong võ lâm?


- Điều này...


- Điều kỳ quái hơn cả là tướng côngvẫn chưa biết bản thân tướng công chính là đệ tam bí, là võ lâm chí tôn.


Lời này như sấm nổ giữa trời quangkhiến Đông Phương Thanh Vân ù cả tai, lẽ nào lại như vậy? Chàng ấp úng :


- Điều này...


- Tướng công, trong Tam Bí, đệ nhấtlà Sinh Tử Sinh Đông Phương Chấn Nghiêu, đệ nhị là Mai Hoa Tiên Phi Tư Đồ TuyếtMai, đệ tam bí chính là tướng công.


- Điều này...


- Tam Bí xuất hiện trong võ lâm, naytướng công cứu vãn võ lâm, việc này ai nấy đều chứng kiến, ai dám bảo Tam Bíkhông xuất hiện?


Thiên hạ cuối cùng lại có sự kỳquái, chính mình là Tam Bí mà cứ trông mong Tam Bí hiện thân, chẳng phải quánực cười?


Thanh âm dịu dàng lại văng vẳng :


- Tam Bí là bậc cao nhân cứu khốnphò nguy cho chính nghĩa võ lâm, nên vừa rồi tướng công hỏi phụ mẫu có phải làTam Bí, đương nhiên mới chỉ là nhị Bí, còn khuyết một người là tướng công đó.Tướng công, đêm nay đã ngủ không được, tiện thiếp lại muốn thấy mặt tướng công.Lúc này tiện thiếp có thể ra khỏi quan tài để được ngắm phượng hoàng trên đỉnhnúi hay không?


Điều này rất hợp với ý của ĐôngPhương Thanh Vân, chàng vội đáp :


- Được, nàng mau ra khỏi quan tài?


Đoạn chàng lánh sang một bên, nắp áoquan từ từ nâng lên, rồi từ trong hiện ra một đạo bạch quang.


Đông Phương Thanh Vân thoáng nhìnmột cái thì kinh hãi, thật không dám nhìn nữa.


Trên thế gian có hai loại nữ nhânkhiến người ta sau khi nhìn, không dám nhìn lại lần nữa. Một là nữ nhân quá mỹnhân, nếu nhìn lại e sẽ choáng váng mê mẫn, loại thứ hai là nữ nhân cực kỳ xấuxí, trông khiến người ta kinh sợ chẳng dám nhìn thêm.


Nàng, nguyên phối phu nhân của ĐôngPhương Thanh Vân, Tiêu Sương mỹ nhân Diệp Đại Thúy thuộc loại thứ nhất, ngoạihiệu đệ nhất mỹ nhân võ lâm chính là xuất phát từ nhan sắc của nàng.


Thân nàng choàng bộ y phục trắng nhưtuyết. Mặt mũi, bàn tay nàng, cổ nàng là những chỗ không bị y phục che khuất cóthể nói là mỗi tấc da thịt đều khiến người mê mẫn. Một mỹ nữ thông thường cóthể mập một chút xíu hoặc gầy một chút xíu, có thể mặt hoa da phấn, thắt đáylưng ong, có thể chim sa cá lặn, còn sắc đẹp của Diệp Đại Thúy thì không thểhình dung, không thể miêu tả bằng tất cả những ngôn từ đẹp nhất trong thiên hạ.


Nàng còn đẹp hơn cả tiên nữ, HằngNga, nếu thi sắc đẹp với nàng ắt sẽ tự thẹn không sánh bằng. Đệ nhất mỹ nhân võlâm Diệp Đại Thúy quả danh bất hư truyền.


Nàng già ư? Không hề, xem ra nàngcòn như mới ở tuổi mười bảy, đôi mươi, nhất là khuôn mặt cực kỳ trẻ trung, tươitắn khiến Đông Phương Thanh Vân ngây ngây ngất ngất.


Còn nàng thì sao, nàng ngắm ĐôngPhương Thanh Vân như hết sức si mê, hồi lâu mới nhỏ nhẹ thốt lên :


- Tướng công...


Lời chưa dứt, gót sen đã tha thướcnhư mây bay gió thoảng lướt đến bên chàng.


Đông Phương Thanh Vân bất giác dangrộng hai tay đón nàng vào lòng, chỉ cảm thấy tràn ngập hỉ ái, xúc động, chỉ loôm chặt sẽ làm nàng tan biến. Ý trí chàng tựa như không còn nữa.


Chàng nghĩ :


"Thế gian lại có một nữ nhânđẹp đến thế này được sao?"


Mỹ nữ này là ái thê của chàng ư?Chẳng lẽ chàng đang nằm mơ? Không, chàng biết rõ mình không nằm mơ, chỉ là nàngtạo nên cảm giác chàng đang ở trong mộng mà thôi.


Tình ái vốn là điều kỳ diệu trên thếgian. Mối tình này vừa gặp mặt đã phát sinh, bộc phát, mới thực là thứ ái tìnhsay đắm, chân thành.


Đông Phương Thanh Vân chưa hề biếtđến thứ ái tình này, nay thì chàng đã biết tới nó. Chàng như muốn nuốt chửnglấy nàng.


Còn Diệp Đại Thúy thì sao? Nàng rụtrè nói :


- Tướng công, tiện thiếp đã giàkhông xứng đáng với tướng công niên khí anh tuấn...


Đông Phương Thanh Vân không còn ýtrí, hiện tại trong tâm mục chàng chỉ có ái thê, chàng nói như đang trong mơ :


- Ta yêu nàng, Đại Thúy.


Tiêu Sương mỹ nhân nghe câu này thìyên lòng hoàn toàn, nàng là người thông minh vô song, nên không thể không biếtnhững lời này xuất phát từ đáy lòng chàng.


Nàng nhẹ nhàng đẩy chàng ra, chàngôm chặt chẳng buông :


- Nàng không thể rời bỏ ta, nàngkhông thể rời bỏ ta...


Diệp Đại Thúy an tâm hẳn, nàng mỉmcười :


- Sắp đến lúc họ tỉnh dậy rồi, trôngthấy cảnh này họ cười cho đó.


Lời này như gáo nước lạnh, khiếnĐông Phương Thanh Vân bừng tỉnh, chàng buông nàng ra, hỏi :


- Nàng lại muốn vào trong quan tàihay sao?


- Khỏi cần.


- Thế thì tuyệt quá, nhưng rồi thếnào đây?


- Tướng công đã thấy mặt tiện thiếp,tiện thiếp cần gì phải ẩn thân nữa?


ĐôngPhương Thanh Vân gật đầu.