Chương 23

Tháng ngày thấm thoát, một tháng quamau.


Đông Phương Thanh Vân ở trong thạchthất của Thanh Chủng đã luyện xong Tứ Thiên Quang thần công. Hôm nay mọi ngườicùng ngồi trên giường đá. Đông Phương Thanh Vân và Diệp Đại Thúy ngồi bên nhauvô cùng thân thiết.


Thạch Lan Dật Tiên cười ha hả :


- Bị nhốt trong Thanh Chủng mấytháng, có thể nói lão phu đã tìm khắp mọi chỗ trong động mộ.


Đông Phương Thanh Vân trầm tư mộtlát, mới đáp :


- Đợi tại hạ luyện thành thần công,sẽ thăm dò toàn bộ mọi chỗ trong Thanh Chủng này.


Ngày tháng thấm thoắt, tuy trongđộng không tính thời gian, nhưng cũng chừng bốn tháng đã trôi qua.


Trong khoảng thời gian này, ĐôngPhương Thanh Vân đã luyện theo võ công của Lục Giáp chân kinh, tất cả đạt tớitám thành trở nên.


Đông Phương Thanh Vân đang luyện sáuchiêu của Tu La là môn võ công cuối cùng thì Diệp Đại Thúy ngồi trên quan tàiđứng dậy, gót sen từ từ dạo bước tới bên chàng, mỉm cười nói :


- Cung chúc tướng công đã đại thànhthần công, từ nay trở đi tướng công đảm trách cương vị Tam Bí, vì chính nghĩavõ lâm, nỗ lực để tướng công được đoàn viên một nhà.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Nhớ có lần ta từng nói, sau khi taluyện thành thần công, nhất định phải đi tìm Thần Bí Nhân, phải vậy không?


Diệp Đại Thúy gật đầu :


- Đúng thế? Về lai lịch của Thần BíNhân, thiếp biết rất tỏ tường, nhưng thiếp cảm thấy trong Thanh Chủng còn cómật đạo khác, chúng ta trước hết hãy nên phá giải điều thần bí đó.


Đông Phương Thanh Vân trầm ngâm mộthồi, hỏi :


- Thanh Chủng có phải là nơi LãnhHuyết Nhân Ma từng luyện công ba mươi năm về trước?


- Chính phải?


- Lãnh Huyết Nhân Ma chưa chết, rấtcó thể hắn hiện đang ẩn mình tại nơi kín đáo trong động mộ, chờ chúng ta gặplại Thần Bí Nhân sau hãy hay có được chăng?


- Cũng được?


Tiếng của mỹ nhân nghe như tiếngchim hót, mắt trong như nước hồ thu, sắc tươi hơn cả hoa xuân.


Đông Phương Thanh Vân bước ra khỏiThanh Chủng, Thạch Lan Dật Tiên đi trước cất tiếng cười ha hả :


- Bị nhốt mấy năm trong động, hômnay mới được thấy thiên địa, thật là giang sơn gấm vóc tú lệ muôn phần. Lão phucòn sống, quả là có đại phúc.


Đoạn lão cứ cười một mình khoái trá.


Lúc này Diệp Đại Thúy mang một tấmmạng che mặt bằng vải sa trắng, y phục toàn thân trắng như tuyết, trông như mộttiên nữ giáng trần.


Đông Phương Thanh Vân hơi cau màynói :


- Đại Thúy, nàng có sợ bị phát giáchay không?


Diệp Đại Thúy ửng hồng hai má, đáp :


- Dường như có không ít người đãtới.


Thạch Lan Dật Tiên cùng mấy thuộc hạthảy đều biến sắc kinh hãi, vì mấy vị đó đi trước tai mắt đều linh mẫn, màkhông hề biết gì, đủ hiểu người, kẻ đến kia có võ công cao minh khôn lường.


Điều đó cũng chứng tỏ võ công hiệnthời của Đông Phương Thanh Vân đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, xuấtthần nhập hóa.


Ngay lúc đó một đạo hồng quang từ xavút tới. Bóng hồng ấy chính là Tuệ Mẫn.


Tuệ Mẫn nhìn thấy Đông Phương ThanhVân thì ngẩn người hồi lâu mới nhỏ nhẹ hỏi :


- Đông Phương Thanh Vân có gặp giaphụ ta chăng?


Đông Phương Thanh Vân quay qua hỏiThạch Lan Dật Tiên :


- Thỉnh vấn Tiên trưởng. Thiên HoangĐế Quân ở đâu?


Thạch Lan Dật Tiên cười ha hả :


- Ở trong Thanh Chủng chắc cũng sắpra đây.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu, nóivới Tuệ Mẫn :


- Tuệ Mẫn cô nương, thỉnh cô nươngđợi cho một chút.


Ngay lúc ấy, từ trong Thanh Chủngvụt ra ba bóng người. Tuệ Mẫn nhìn ngay thấy Thiên Hoang Đế Quân liền gọi :


- Phụ thân...


Lời chưa dứt, đã như chim sà tới chỗThiên Hoang Đế Quân.


Thiên Hoang Đế Quân dĩ nhiên cũng đãnhận ra Tuệ Mẫn, lão nhân vừa ngạc nhiên vừa hoan hỉ, diện mạo già nua, xanhtái tươi hẳn lên.


- Tuệ Mẫn, hài nhi?


Lão nhân cũng chạy tới đón.


Đông Phương Thanh Vân nhìn cảnh đoànviên của Tuệ Mẫn, càng muốn mình cũng được như nàng.


Nên biết phụ thân của chàng cònsống, lẽ nào lại không được hưởng thụ như Thiên Hoang Đế Quân.


Diệp Đại Thúy tựa hồ hiểu rõ tâmtình của chàng, giọng oanh thỏ thẻ :


- Tướng công, có nhiều người đến,thỉnh tướng công lưu tâm.


Đông Phương Thanh Vân nghe lời, lậptức hồi tỉnh, gằn giọng nói :


- Vị bằng hữu từ phương nào tới,kính thỉnh hiện thân.


Lời đã vang đi, vẫn không có tiếngđáp.


Võ công của Đông Phương Thanh Vân đãkhác hẳn trước. Chàng vận Thần công một chút, đã nghe biết trên cây tùng lớnngoài xa hai mươi trượng có hai người ẩn nấp, hai người ấy tuy nín thở nhưnggió thổi qua cành lá nghe khác hẳn. Chàng bèn hét một tiếng, thân hình như lưulinh bay vọt về phía cây tùng. Nhưng xuyên qua đám cành lá mà không thấy mộtai.


Lúc ấy bên tai chàng vẳng tới thanhâm dịu dàng của Diệp Đại Thúy :


- Tướng công, họ đã tránh né khôngdám tương kiến, hà tất phải tranh đua?


Đông Phương Thanh Vân vội trở về chỗcũ, kiêu ngạo nói :


- Mấy kẻ kia nào có đáng gì?


Miệng chàng tuy nói vậy, nhưng tronglòng thầm biết rằng mình vừa lầm tưởng sau khi luyện thành Lục Giáp chân kinhđã trở thành vô địch thiên hạ, nào ngờ sự thực hoàn toàn không phải như thế.


Chàng vừa phi thân đi, tuy chưa thitriển hết sở học bình sinh, nhưng cũng đã động đến sáu, bảy thành tinh nguyên,mà đối phương vẫn dễ dàng né tránh, chẳng hóa ra chàng đã lầm tưởng hay sao?


Diệp Đại Thúy tựa hồ đoán được tâmtrạng của chàng, dịu dàng nói nhỏ bên tai :


- Tướng công, đừng thất vọng?


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc :


- Nàng, tại sao nàng biết tâm trạngcủa ta?


Diệp Đại Thúy khẽ đáp :


- Biết một chút thôi, thần công củatướng công mới sơ thành, nếu chỉ vì thế mà đã thất vọng, chẳng hóa ra uổng phínăm tháng khổ luyện vừa qua hay sao?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu imlặng.


Diệp Đại Thúy lại dịu dàng nói :


- Thân chủ của tướng công hiện thời,trong võ lâm ngoại trừ Thánh Chỉ giáo hư hư thực thực, mấy cao thủ của Thái Cựcbang và Tử Phủ mê điện ra, không ai có thể sánh được với tướng công.


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên :


- Nói như vậy thì võ công của TháiCực bang chủ và Tử Phủ mê điện Điện chủ cao hơn ta ư?


Diệp Đại Thúy đáp se sẽ :


- Trong thiên hạ không có võ côngbất bại, tướng công tuy có tuyệt học Lục Giáp chân kinh, đủ khả năng đối địchvới một Bang chủ, một Điện chủ, nhưng cao nhân ắt có cao nhân trị, cho nên võcông của tướng công chỉ có thể nói là đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực.


Đông Phương Thanh Vân kinh dị hỏi :


- Thế thì tại sao ta lại bị hai kẻkia dễ dàng né tránh?


- Nguyên nhân rất đơn giản, họ tốita sáng, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị họ giám thị, ta chỉ hơi cử động,họ đã liệu đoán được ngay.


Đông Phương Thanh Vân gật đầu nói :


- Đúng, nàng có thể biết võ công củahọ cao tới mức nào?


- Rất khó nói, song tiện thiếp chorằng họ chưa cao bằng tướng công.


Lúc này chỉ nghe Thiên Hoang Đế Quâncười nói :


- Đa tạ đại ân cứu mạng của ĐôngPhương thiếu hiệp, lão phu đi đây.


Đoạn quay sang Tuệ Mẫn ở bên cạnh,hiền từ nói :


- Tuệ Mẫn chúng ta đi nào?


Tuệ Mẫn hoan hỉ nói :


- Gia gia, chúng ta đi đâu?


- Trở vào trong động. Ôi, trườnggiang sóng sau đè sóng trước, một lớp tân nhân thắng cựu nhân. Ta đã quyết địnhtừ nay không tham gia mọi sự trong võ lâm, mà ẩn thân kín đáo để luyện công.


Tuệ Mẫn hồn nhiên mỉm cười :


- Nếu phụ thân có thể cùng ở bên hàinhi và chàng, có phải là gia đình ta đại đoàn viên hay không?


Thiên Hoang Đế Quân cả cười :


- Điều đó còn phải xem Đông Phươngthiếu hiệp có ý thành toàn cho hay không đã.


Tuy phía trước là cường địch, nhưngĐông Phương Thanh Vân vẫn điềm nhiên bước tới bên Thiên Hoang Đế Quân, cung tayvái :


- Đế Quân đã vì thiên hạ mà dùng Dicông đại pháp rửa thông trăm mạch, ơn đó tại hạ ghi nhớ suốt đời. Còn về hyvọng một nhà đoàn viên của Đế Quân, cũng là lẽ thường tình, tại hạ nếu gặp HậnThiên Nữ sẽ nói rõ với nàng để nàng hoàn trả quí phu nhân.


Thiên Hoang Đế Quân tựa hồ cực kỳcảm động nói :


- Tuệ Mẫn, còn chưa mau quì xuốngcảm tạ Đông Phương thiếu hiệp.


Bỗng có tiếng sáo trúc cất lên, nghechói tai.


Đông Phương Thanh Vân nghe tiếng sáogiật mình, song Tuệ Mẫn đã quì xuống trước mặt chàng, e thẹn nói :


- Đa tạ tướng công thành toàn. TuệMẫn suốt đời ghi lòng tạc dạ, hẹn ngày báo đáp...


Đông Phương Thanh Vân đã biết có sựnghiêm trọng, vội đỡ Tuệ Mẫn dậy, cười đáp :


- Chuyện nhỏ, đâu có gì đáng nhớ.


Tuệ Mẫn cũng cảm thấy tiếng sáo trúcnổi lên khá kỳ dị, vội đứng dậy, nhưng cánh tay nhỏ bé của nàng đang bị ĐôngPhương Thanh Vân nắm chặt, một luồng nhiệt điện nóng ran khắp châu thân, mặt đỏbừng, vừa thẹn vừa giận dỗi.


Chàng thiếu niên ngay trước mắt nàngchính là nam nhân kỳ lạ nhất thiên hạ, chẳng những võ công cao minh, lại đứngvề chính nghĩa. Hơn nữa, còn thêm diện mạo anh tuấn phi phàm.


Nhưng chàng không thể thuộc về nàng,chàng là người đầu tiên khiến trái tim nàng thổn thức, nhưng cuối cùng nàng lạikhông thể chiếm hữu được chàng.


Nàng thở dài nhè nhẹ.


Quả là giữa người với người hoàntoàn có duyên phận, nàng với chàng vô duyên phận.


Nàng đứng dậy, ánh mắt tựa hồ u oán.


Tiếc rằng lúc này Đông Phương ThanhVân đang dồn tâm trí nghe tiếng sáo trúc, không lưu tâm đến tâm tình của nàng.Chàng vội buông tay Tuệ Mẫn, lướt đến bên Diệp Đại Thúy hỏi nhỏ :


- Nàng có phát hiện sự dị thường?


Diệp Đại Thúy hơi gật đầu :


- Tiếng sáo nghe kỳ dị, quyết khôngphải là tín hiệu của Mê điện hoặc Thái Cực bang. Tướng công chưa hề nghe tiếngsáo này phải không?


Đông Phương Thanh Vân chấn động toànthân, nghĩ :


- "Đúng rồi, tiếng sáo này làtiêu âm là độc kích thích dâm dục trong thể nội, chẳng lẽ là người của Địa Mộgiáo có ý gây khó dễ?"


Bèn gật đầu nói với Diệp Đại Thúy :


- Nghe rồi, là tín hiệu của Địa Mộgiáo. Chúng ta hãy xông về phía truớc, phải tìm xem Thần Bí Nhân cư trú ở đâu?


Diệp Đại Thúy nói :


- Phải đó, người này cư trú ở đâunhỉ?


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:


- Nàng không biết nơi cư trú củaThần Bí Nhân, thì biết đi đâu mà tìm?


- Hỏi Quái Sấu ắt biết.


Bỗng tiếng sáo trúc lại nổi lên chóitai.


Đông Phương Thanh Vân nghe âm thanhđã biết nó ở cách chừng bốn mươi trượng, vội nói nhỏ :


- Chúng ta tiến về phía trước xem họgiở trò gì?


Đoạn chàng đi trước, Tích Thư Nhânvà Thần Quan Tú Sĩ đi kèm hai bên chàng.


Tứ tiên với Tuệ Mẫn đi giữa, QuỷTinh Linh đi sau chót, cả thảy mười người cùng tiến lên.


Đông Phương Thanh Vân tuy biết địchnhân ngầm mai phục, nhưng trong óc đang nghĩ cách làm sao gặp Quái Sấu để hỏivề nơi cư trú của Thần Bí Nhân.


Thần Bí Nhân là ai? Bèn quay sangbên cạnh hỏi Diệp Đại Thúy :


- Nàng có biết lai lịch của Thần BíNhân chăng?


Diệp Đại Thúy gật đầu :


- Kỳ thực Thần Bí Nhân chính là lệnhtôn Sinh Tử Sinh.


- Ồ..


Đông Phương Thanh Vân vô cùng kinhhãi.


Bỗng có hai tiếng hét kỳ quái vanglên, rồi hai bóng người phi tới như lưu tinh.


Đông Phương Thanh Vân lập tức dừnglại, ngẩng nhìn, thấy cách một trượng có hai lão nhân đầu trâu mặt ngựa, mỗilão cầm một khúc thanh trúc, mắt lộ hung quang chòng chọc nhìn chàng.


Đông Phương Thanh Vân biết hai kẻnày tới đây gây chuyện, bèn sa sầm mặt lạnh lùng hỏi :


- Thỉnh ngoại hiệu?


Lão đứng bên tả tóc trắng, lạnh lẽođáp :


- Khai lộ sứ giả.


Lão đứng bên hữu đầu trọc hầm hầmnói :


- Khai lộ sứ giả.


Đông Phương Thanh Vân không hiểu,chỉ biết hai kẻ này là người mở đường cho kẻ khác, bèn hỏi :


- Khai lộ cho ai?


Lão trọc đáp :


- Tam phu nhân.


Đông Phương Thanh Vân chưa hiểu tamphu nhân là ai, chẳng lẽ phu nhân thứ ba của Địa Mộ giáo chủ, bèn hỏi :


- Tam phu nhân là cái quỷ gì?


Bạch phát lão nhân gầm lên :


- Kẻ nào dám vô lễ với tam phu nhâncủa Địa Mộ giáo?


Trong tiếng nói, khúc thanh trúc đãnhắm tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân mà công kích.


Khúc thanh trúc như thanh long xuấtđộng, uy thế bài sơn đảo hải, Tích Thư Nhân quát to như tiếng sấm :


- Lũ khai lộ sứ giả hèn mọn đâu cầnThiếu chủ bận tâm.


Lời chưa dứt, người đã bước lên,song chưởng xoay vòng ù ù nghênh tiếp công thế của bạch phát lão nhân.


Chỉ thấy song chưởng vừa hợp đã rờixa, "binh" một tiếng lớn, Tích Thư Nhân vẫn đứng vững như bàn thạch,còn bạch phát lão nhân thì loạng choạng thoái lui ba bước mới dừng lại được.Tích Thư Nhân thấy vậy cả cười :


- Võ công như ngươi trông thậtchướng mắt.


Lời chưa dứt, đã nghe một thanh âmvô cùng ngọt ngào đáp lại :


- Vị tất...


Tức thời một thanh y thiếu nữ đã vọttới trước mặt Tích Thư Nhân. Thiếu nữ này vô cùng kiều diễm.


Tích Thư Nhân cười nhạt :


- Chắc cô nương cũng là khai lộ sứgiả?


(thiếu trang 95- 96)


... công kích thanh y thiếu nữ, độtnhiên vang lên tiếng cười vô cùng trong trẻo. Tích Thư Nhân bèn dừng lại.


Đông Phương Thanh Vân lại thấy mộtthanh y thiếu nữ xuất hiện.


Thử nghĩ, một ả tam phu nhân hèn mọncủa Địa Mộ giáo chủ mà trước khi hiện thân lại bố trí như thế này, nếu khôngbày trò huyền bí, thì hẳn có sự xảo trá, càng khó hiểu. Thoạt đầu phục binh tứphía, rồi cứ lần lượt xuất hiện, thế là nghĩa lý gì đây?


Chẳng lẽ mấy kẻ mai phục trước đómuốn sắm vai ngư ông thủ lợi, chờ Đông Phương Thanh Vân giao đấu lưỡng bại câuthương với Địa Mộ giáo, rồi mới xuất hiện hay sao?


Nghĩ vậy, chàng bèn đến trước thanhy thiếu nữ thứ hai, gằn giọng nói :


- Gọi tam phu nhân gì đó của cácngươi tới mau.


Thiếu nữ cười duyên :


- Cứ đợi đấy?


Đông Phương Thanh Vân nổi giận quát:


- Này thì đợi?


Đoạn vung hai tay công kích thiếunữ, dùng tới năm thành công lực vì đã bực mình trước lối bố trí của đối phương.


Kình phong âm ầm như sấm rền tràntới, thiếu nữ cười khảy, vung hai tay tiếp chiêu.


"Bùng" một tiếng như tiếngsấm, thiếu nữ như bị cơn lốc cuốn xa ngoài năm trượng, "huỵch" mộtcái, đã ngã xuống đất bất tỉnh.


Đông Phương Thanh Vân hú dài mộttiếng, gằn giọng nói :


- Kẻ chắn đường phải chết.


Đoạn chàng tiến lên, Thần Quan Tú Sĩvọt lên trước, song chưởng công kích hai lão nhân kia, miệng quát lớn :


- Bọn tiểu tử đốn mạt dám cả ganchắn đường Thiếu chủ.


Hai lão nhân vung khúc thanh trúc,nghe vun vút vun vút chói tai, nghênh chiến.


Thần Quan Tú Sĩ lúc này cũng nghĩnhư Đông Phương Thanh Vân, coi việc Địa Mộ giáo bày đặt thế này là quả khinhkhi người khác, do đó lập tức thi triển tuyệt học.


"Bình, bình" hai tiếng,kèm theo hai tiếng rú thảm, hai lão nhân đã như hai chiếc bóng bay ra xa mườitrượng.


Tích Thư Nhân xông tới thanh y thiếunữ, tay hữu búng ra hai ngón như hai tia chớp điểm vào huyệt Hoa Cái và DiệnMôn, tay tả phóng một chưởng vào ngực nàng.


Thanh y thiếu nữ đứng nguyên tạichỗ, miệng cười tay vung nghênh tiếp song chưởng của Tích Thư Nhân.


Bộp? Bộp? Hai tiếng, thanh y thiếunữ rú lên một tiếng nghẹn ngào, người bay xa mười trượng, chết không kịp ngáp.


Tất cả diễn ra gần như cùng một lúc.


Ba khai lộ sứ giả của Địa Mộ giáo đãbị Thần Quan Tú Sĩ và Tích Thư Nhân dùng có vài chiêu giải quyết xong.


Chẳng lẽ Địa Mộ giáo kém cỏi như vậysao?


Đông Phương Thanh Vân chẳng buồnnhìn mấy thuộc hạ của Địa Mộ giáo đang nằm gục dưới đất, cùng Diệp Đại Thúytiến về phía trước.


Bỗng tiếng sáo trúc lại cất lên chóitai.


Đông Phương Thanh Vân thấy từ xa cómột đám mây trắng trôi tới như hành vân lưu thủy, tới gần mới nhận ra có hơnhai mươi thiếu nữ vây quanh hai chiếc bát bảo nhuyễn sàng (giường mềm) Đám rướcấy dừng lại cách Đông Phương Thanh Vân hai trượng. Mỗi bát bảo nhuyễn này dobốn bạch y thiếu nữ khiêng trên vai, đằng trước mỗi bát bảo nhuyễn sàng có sáubạch y thiếu nữ dàn thành hàng ngang.


Diệp Đại Thúy dùng truyền âm nhậpmật nói với Đông Phương Thanh Vân.


- Tướng công có phát giác gì chăng?


Đông Phương Thanh Vân cũng dùngtruyền âm nhập mật đáp :


- Còn nàng?


- Dường như mấy kẻ mai phục ban đầuđang chậm rãi bám theo chúng ta thì phải?


- Đúng vậy. Hai kẻ nấp ở cây tùngban đầu võ công xem chừng không thua ta.


- Tướng công, hiện tại bọn ấy đãđông hơn nhiều thì phải?


- Ước đến mười bốn, mười lăm người.Ta cho rằng chúng đang ở cách ta khoảng mười lăm trượng.


- Có nên thị uy với chúng hay không?


- Không, cứ cẩn thận đề phòng làđược.


Lúc này, chiếc bát bảo nhuyễn sàngbên mé hữu vén tấm vải che cửa, rồi một nữ nhân ló mặt, chính là Lãnh HuyếtDiễm Nữ. Ở nhuyễn sàng mé tả cũng vậy, người ló mặt ra khiến Đông Phương ThanhVân kinh ngạc. Là ai vậy? Chẳng ai khác, chính là một trong thập diễm của Quỷlâm, Ma cung, di nương của Tuệ Mẫn.


Lúc này Lãnh Huyết Diễm Nữ cười tươinhư hoa, dịu dàng nói :


- Tướng công thật là xuất quỷ nhậpthần.


Đông Phương Thanh Vân vốn định pháttác, ngặt vì từng nghe nghĩa mẫu bảo rằng Lãnh Huyết Diễm Nữ là ân nhân củanghĩa mẫu, nay chưa báo ân cho nghĩa mẫu, nỡ nào đắc tội với người ta, bèn mỉmcười cung tay vái.


- Nhờ phúc của phu nhân, tại hạ vẫnkhỏe.


Lãnh Huyết Diễm Nữ đong đưa cặp mắtgợi tình :


- Thỉnh tướng công đừng ngộ nhận,tiện thiếp tới đây không có ý gì, chỉ là tệ Giáo chủ lệnh cho tam thư thânchinh gặp tướng công, tiện thiếp sợ tướng công có điều không phải với tam thư,nên tạm thời tiện thiếp xuất hiện để tướng công đừng lấy thế làm lạ được chăng?


Đông Phương Thanh Vân gật đầu :


- Thỉnh phu nhân cho biết mục đích?


Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng tronglòng đầy nghi hoặc, di nương của Tuệ Mẫn là một trong Thập Diễm, mà lại là tamphu nhân của Địa Mộ giáo há chẳng khiến người ta kinh hãi?


Điều này càng chứng tỏ Địa Mộ giáolợi hại, bí mật gài người khắp nơi, ngay cả thuộc hạ của chàng đây cũng khótránh khỏi có người của Địa Mộ giáo.


Có thể như vậy lắm.


Địa Mộ giáo mấy chục năm nay đã gàingười vào đủ mọi tổ chức, ngay cả Không Trung quỷ lâm, Hàn Đàm ma cung, đềuthậm nhập, ai dám bảo môn hạ của Tam Bí không có kẻ tâm phúc của Địa Mộ giáo?


Lãnh Huyết Diễm Nữ đong đưa sóng thuba, nói :


- Thực tình cũng không có chuyện gìđáng kể, chỉ là nhân dịp tướng công mới luyện thành thần công nên tệ giáo muốnthỉnh tướng công đến Nam Man phân đà của tệ giáo một chuyến, không biết ý tướngcông thế nào?


Đông Phương Thanh Vân cười ha hả :


- Thỉnh nói rõ địa điểm của Nam Manphân đà để tại hạ đến thăm quí giáo.


- Tướng công, tiện thiếp nghĩrằng...


Lãnh Huyết Diễm Nữ đột nhiên ngậpngừng, không nói nữa.


Đông Phương Thanh Vân hơi ngạc nhiên:


- Người quang minh chính đại khôngnói lấp lửng.


Lãnh Huyết Diễm Nữ e lệ, rụt rè :


- Tiện thiếp chỉ thỉnh một mìnhtướng công đến thôi.


Kẻ ham mê nữ sắc trong tình huốngnày sẽ nảy sinh dâm niệm mà nghĩ vẩn nghĩ vơ đến mỹ nữ, nhưng Đông Phương ThanhVân là nam tử hán đội trời đạp đất, chỉ điềm nhiên đáp :


- Vì chính nghĩa võ lâm, dù là rừngđao bể kiếm tại hạ cũng dám liều thân, hiểm nổi quí giáo quỷ kế đa đoan, chuyênhành sự mờ ám về đêm, cho nên tại hạ quyết định tới phân đà của quí giáo cũngsẽ san thành bình địa.


- Ý tướng công muốn nói là không dámđi một mình tới đó?


Đông Phương Thanh Vân cả giận :


- Một mình tại hạ cũng đủ tiêu diệtĐịa Mộ giáo.


- Vậy là tướng công đã đồng ý đi mộtmình.


Thanh âm vo ve bên tai chàng :


- Tướng công, vô luận thế nào cũngchớ bỏ thiếp bơ vơ một mình, long đàm hổ huyệt tiện thiếp cũng quyết cộng sinhđồng tử, theo tướng công xông tới.


Đông Phương Thanh Vân vốn định thừanhận, nhưng nghe Diệp Đại Thúy nói vậy, thì do dự đôi chút, rồi đáp :


- Không đồng ý?


Lãnh Huyết Diễm Nữ tỏ vẻ thất vọnghỏi :


- Vì sao?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:


- Chẳng vì sao cả? Từ nay trở điĐông Phương Thanh Vân này đã thề không đi một mình.


Lãnh Huyết Diễm Nữ hỏi :


- Vì sao không dám đi một mình?


Đông Phương Thanh Vân quả quyết :


- Trước kia Đông Phương Thanh Vân côđơn, nay Đông Phương Thanh Vân đã có gia thất, vì thế đó?


- Tướng công đã có thể giớ thiệu phunhân để tiện nữ được thấy mặt chăng?


- Được?


Đoạn chỉ Diệp Đại Thúy nói :


- Nàng là ái thê của tại hạ.


Lãnh Huyết Diễm Nữ chằm chằm soi móinhìn Diệp Đại Thúy, rồi hỏi :


- Phu nhân có thể bỏ mạng che mặtcho tiện nữ được chiêm ngưỡng dung mạo phu nhân?


Lời này rõ ràng nói với Diệp ĐạiThúy. Diệp Đại Thúy thấy Diễm Nữ quá ư khách khí, thì đưa mắt ngó Đông PhươngThanh Vân hỏi :


- Ý của tướng công thế nào?


Đông Phương Thanh Vân mỉm cười nóivới Lãnh Huyết Diễm Nữ :


- Phu nhân nên biết việc này hoàntoàn không liên quan đến chuyện thỉnh ước.


Dù phu nhân không ước hẹn với tạihạ, tại hạ cũng sẽ có ngày quét sạch Địa Mộ giáo, cắt lấy thủ cấp của Địa Mộgiáo chủ. Phu nhân đã biết ý của tại hạ rồi chứ?


Lãnh Huyết Diễm Nữ gật đầu :


- Quân tử nhất ngôn.


- Nam Man phân đà ở vùng nào?


- Tại Quảng Châu phủ, tiện thiếp sẽchờ đón quí khách ở đó trong vòng một tháng, thỉnh tướng công tới?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:


- Được?


Thiên Hoang Đế Quân đột nhiên hú dàimột tiếng, tựa hồ vô cùng xúc động vọt đến bên cạnh Đông Phương Thanh Vân, chỉvề phía di nương Tuệ Mẫn ở trên chiếc giường bát bảo, gằn giọng nói :


- Oan có đầu, nợ có chủ, tiện nữ kiachưa đi được.


Lãnh Huyết Diễm Nữ biến sắc rít lên:


- Lão quỷ Vương Thạch An kia, lãodám làm cho nương nương tức giận phải không?


Thạch Lan Dật Tiên vọt như tên bắntới bên Thiên Hoang Đế Quân, ngẩn mặt lên trời, cười đáp :


- Ngọc hoàng đại đế là người được võlâm tôn kính, ta không cho phép hỗn xược với người, tiện nữ kia, tránh ra đi.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nổi sát cơ, nói :


- Nếu không nể mặt tướng công. Tứtiên nào có đáng kể gì.


Địa Lão Thần Tiên nhún mình một cáiđã tới trước Đông Phương Thanh Vân cung tay vái :


- Kính thỉnh Đông Phương ân công, cốnhân bảo có cừu không báo chẳng phải bậc quân tử. Tứ tiên đường đường nam tửhán đại trượng phu, thấy cừu nhân ở trước mặt đã không chịu nổi. Thỉnh ân côngcho phép chúng lão phu xuất thủ.


Đông Phương Thanh Vân không ngờ sựviệc diễn biến như vậy, bọn người của Địa Mộ giáo kẻ nào cũng đáng chết, duyLãnh Huyết Diễm Nữ lại có ân với nghĩa mẫu của chàng, điều đó do chính miệngnghĩa mẫu nói ra, hoàn toàn không phải bịa đặt. Tứ tiên muốn tìm đối tượng làdi nương của Tuệ Mẫn, chàng cũng căm hận y thị thấu xương. Nếu Tứ tiên đã quyếtđịnh động thủ, chàng cũng không thể bàng quan.


Nghĩ vậy, bèn gật đầu :


- Việc này tại hạ quả thực khôngchịu thúc thủ.


Hải Cô lão nhân cười vang như sấm :


- Ân công đã đáp ứng. Tứ tiên lãophu quyết báo mối thù bất cộng đới thiên này.


Địa Lão Thần Tiên thong thả tiến gầnđến chiếc giường bát bảo mà di nương của Tuệ Mẫn đang ngồi.


Lãnh Huyết Diễm Nữ bỗng quát :


- Dừng bước.


Tiếp đó, nhìn Đông Phương Thanh Vândịu dàng nói :


- Tướng công, thế này là sao?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:


- Việc này liên quan đến Tứ tiên,không can dự đến tại hạ.


Di nương của Tuệ Mẫn từ trong giườngbát bảo yểu điệu bước ra, ánh mắt như phủ một làn sương lạnh lùng nói :


- Tiện nữ hoàn toàn không phải hạngngười sợ chết, nhưng về chuyện cũ, tiện nữ cần phải nói rõ. Khi tiện nữ vào Macung chỉ là phụng mệnh hành sự, nếu các vị muốn hỏi tội đích danh nguyên hungthì hãy tìm Hận Thiên Nữ.


Hiển nhiên lời này rất chính đáng,Thạch Lan Dật Tiên cười nói :


- Được, nói nghe có vẻ ngọt ngàolắm. Hận Thiên Nữ dù tâm địa hiểm độc cũng không làm trò qua cầu đốt ván. Tứtiên ta đã vì các ngươi mở thạch bia Thanh Chủng, thế mà lại hạ lệnh chôn sốngbốn lão phu, tâm địa như thế còn hơn cả độc xà, không giết đi làm gương cho kẻkhác chẳng lẽ di họa cho võ lâm hay sao?


Lãnh Huyết Diễm Nữ sầm mặt nhìn ĐôngPhương Thanh Vân hỏi :


- Tướng công thực muốn trở mặt ư?


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy nổigiận quát :


- Trở mặt thì sao?


Lãnh Huyết Diễm Nữ đột nhiên rút mộtcây sáo trúc ra thổi mấy tiếng chói tai.


Lập tức sáu bạch y thiếu nữ ở trướcgiường bát bảo của di nương Tuệ Mẫn triển khai thành hình chữ nhất dọc theogiường.


Tình thế đã kiếm tuốt cung giương.


Đông Phương Thanh Vân chấn động châuthân.


Lời vừa rồi của Thạch Lan Dật Tiênkhiến chàng nghĩ đến thủ đoạn thâm hiểm của Địa Mộ giáo. Di nương của Tuệ Mẫnlà một bằng chứng. Hận Thiên Nữ đã phái di nương Tuệ Mẫn vào Thanh Chủng lấyHuyền Mê ma kinh. Y thị lấy được kinh thư, tại sao giao cho Hận Thiên Nữ màkhông giao cho Địa Mộ giáo.


Y thị là đệ tam phu nhân của Địa Mộ giáo,tại sao không đem Huyền Mê ma kinh về cho Địa Mộ giáo? Chuyện này ắt có uẩnkhúc. Chẳng lẽ sau khi lấy ma kinh, y thị đã sao chép lại rồi mới giao nó choTổng giáo chủ của Quỷ lâm.


Ồ, việc như thế rất nghiêm trọng.


Y thị sao chép là chuyện đương nhiên.Trong võ lâm, Ma Kinh là đệ nhất kỳ thư, thấy nó như kẻ khất gặp đĩnh bạc, aichẳng muốn chiếm làm của riêng.


Đằng này Địa Mộ giáo chủ quỷ kế đađoan, nhất định biết y thị tuy là chủ trì việc nhập Thanh Chủng lấy Ma kinh,nhưng bên cạnh y thị đã có Tuệ Mẫn ngầm giám sát, nếu y thị có hành động mờ ámgì cũng chỉ tốn công vô ích.


Huống hồ Hận Thiên Nữ cũng thuộchạng xảo quyệt, sớm đã ngấm ngầm hồ nghi hành vi của Thập Diễm, Huyền Mê makinh mà rơi vào tay Địa Mộ giáo chủ có khác gì để hổ mọc cánh, mang lại đạikiếp nạn cho võ lâm?


Nghĩ đến mà kinh hoàng.


Lúc này, từ bốn phía đã vọt tới mấychục bóng người, vây tròn thành hai vòng xung quanh nhóm Đông Phương Thanh Vân.


Đông Phương Thanh Vân đảo mắt nhìntứ bề một lượt.


Những người kia đều y phục trắng,mặt bịt mạng trắng, tuy cao thấp khác nhau, nhưng cặp mắt rất dị thường. Nhãnquang của chúng tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác gì.


Đông Phương Thanh Vân giật mình, đâycó phải là các nhân ma như Hận Thiên Nữ đã nói?


Lãnh Huyết Diễm Nữ lạnh lùng nói :


- Tứ tiên nghe đây, tiện thiếp đạidiện tệ Giáo chủ phát ngôn như sau: tệ Giáo chủ đối với Tứ tiên cảm mến đã lâu,tiếc rằng vô duyên chưa được tương kiến, nay tiện thiếp gặp Tứ tiên ở đây chínhlà cơ hội để nói những lời chân thành, không biết Tứ tiên có cho phép tiệnthiếp thổ lộ hay chăng?


Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiênnhìn Lãnh Huyết Diễm Nữ, không hiểu y thị sắp giở trò gì đây.


Thiên Hoang Đế Quân cười nhạt :


- Phu nhân hãy cho biết danh vị?


- Tiện thiếp là Lãnh Huyết Diễm Nữ,đệ bát phu nhân của Địa Mộ giáo chủ. Tệ Giáo chủ vốn kính ngưỡng Tứ tiên lão từlâu, tuy bổn giáo được sáng lập nhiều năm, nhưng rất cần nhân tài. Do đó, cungthỉnh Tứ tiên lão gia nhập bổn giáo, sẽ làm cho tiền đồ bổn giáo nhờ Tứ tiên màđại phát uy danh, không biết ý các vị thế nào?


Tứ tiên nghe cầu này thì nổi lôiđình.


Đông Phương Thanh Vân vừa kinh hãivừa phẫn nộ.


Thử nghĩ Lãnh Huyết Diễm Nữ dám mởmiệng nói như thế có khác gì Ma cung chiếm lĩnh Thiếu Lâm tự, công nhiên đốiđịch với võ lâm thiên hạ.


Điều này chẳng phải chứng tỏ Địa Mộgiáo đã đủ lông đủ cánh, ngay đối với Tam Bí cũng không coi ra gì.


Thiên Hoang Đế Quân luôn biến sắc,lúc tái lúc đỏ, ngẩng mặt cười một hồi, rồi nghiêm nghị gằn giọng :


- Được quí Giáo chủ coi trọng bốnlão hủ như thế, Tứ tiên này cảm thấy vinh hạnh lắm. Đáng tiếc, Tứ tiên khôngđời nào giúp cho ác nhân bạo ngược. Tứ tiên nguyện phò cho Đông Phương thiếuhiệp.


Lãnh Huyết Diễm Nữ tựa như sớm đã dựliệu, cười hỏi :


- Đế Quân, có biết tội của kẻ dámbất tuân thượng lệnh của tệ Giáo chủ hay không?


Thạch Lan Dật Tiên không đợi ThiênHoang Đế Quân trả lời, đã nói trước :


- Quí Giáo chủ có biết hậu quả củaviệc khinh khi Tứ tiên hay không?


Thật là chẳng ai chịu ai, vỏ quítdày có móng tay nhọn.


Lãnh Huyết Diễm Nữ biến sắc, lạnhlẽo đáp :


- Tứ tiên là cái thá gì?


Thiên Hoang Đế Quân cười như sấm :


- Tứ tiên này coi Địa Mộ giáo cácngươi không bằng cái móng chân.


Địa Lão Thần Tiên nói :


- Xem ra Tứ tiên không thể không hợplực mật thiết, ngược lại tiền đồ khó hề lạc quan.


Hải Cô lão nhân gật đầu :


- Đúng thế? Trước đây bốn ngườichúng ta cứ bế quan tự thủ, chỉ làm mai một uy danh của võ lâm, chẳng hay hogì. Được Đông Phương thiếu hiệp giải cứu thoát chết, vì Sinh Tử Sinh mà truyềnlại võ công, hiểu ra đại nghĩa, Tứ tiên không hề hối hận, quyết một lòng vìchính nghĩa võ lâm.


Thạch Lan Dật Tiên gật đầu :


- Hay lắm. Tứ tiên thề đạp tan ĐịaMộ giáo.


Thiên Hoang Đế Quân cả cười :


- Tứ tiên hợp lực lượng tương trợTam Bí, những mong từ nay làm cho võ lâm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.


Lãnh Huyết Diễm Nữ lạnh lùng nói :


- Xem các ngươi có vẻ hào hùng lắm,kỳ thực vừa nói vừa run, các ngươi đã quyết như vậy, bổn cô nương cũng đại diệntệ Giáo chủ phát lệnh. Địa Mộ giáo quyết lấy thủ cấp Tứ tiên bêu đầu trước dânchúng.


Thiên Hoang Đế Quân "hừ"một tiếng, thân hình như lưu linh vọt về phía Lãnh Huyết Diễm Nữ.


Tích Thư Nhân vội lao tới trước mặtchắn đường, cảm động nói :


- Giết gà không cần dao trâu. Tứtiên hợp lực là đại hạnh cho võ lâm. Tích Thư Nhân đối phó không xong, mới dámphiền tới Đế Quân nhọc lòng.


Đông Phương Thanh Vân đã hiểu dụng ýcủa Tích Thư Nhân. Hiển nhiên Tích Thư Nhân thấy đây là việc của Thiếu chủ vậyTích Thư Nhân phải xuất thủ, đâu có thể để cho người khác.


Địa Mộ giáo đối địch với võ lâm, sớmđã coi khinh Tam Bí, làm sao nhịn được, hiềm một nỗi Lãnh Huyết Diễm Nữ là ânnhân của nghĩa mẫu há có thể bỏ mặc?


Phải làm sao đây?


Ồ, có cách rồi, Đông Phương ThanhVân đột ngột hú lên một tiếng, khiến ai nấy hồn kinh phách lạc, chỉ nghe chàngnói :


- Tích Thư Nhân nghe lệnh...


Tích Thư Nhân quì xuống trước mặtĐông Phương Thanh Vân đáp :


- Kính hầu lệnh dụ...


Đông Phương Thanh Vân dõng dạc :


- Nhiệm vụ của Tam Bí là tiêu trừThánh Chỉ giáo, đập tan Thái Cực bang, Tử Phủ mê điện và Địa Mộ giáo. Ngươicùng Thần Quan Tú Sĩ, Quỷ Tinh Linh hiệp trợ Tứ tiên thanh toán ân oán cũ, tacùng Diệp phu nhân xử trí đám bạch y nhân ma kia.


Tích Thư Nhân nghe vô cùng phấn chấnđáp :


- Tuân lệnh?


Lãnh Huyết Diễm Nữ yểu điệu đứng dậyhỏi :


- Sao tướng công biết kia là bạch ynhân ma?


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:


- Chuyện nhỏ ấy có gì không biết?


Thiên Hoang Đế Quân hú một tiếng,hai tay xoay vòng, chưởng ảnh tung hoành lao tới phía di nương của Tuệ Mẫn.


Sáu bạch y thiếu nữ đứng bên giườngbát bảo nghênh tiếp công thế của Thiên Hoang Đế Quân.


Lãnh Huyết Diễm Nữ hét một tiếngnhún mình vọt tới trước mặt Thiên Hoang Đế Quân, hai tay ống ra hai chưởng.Chưởng lực ầm ầm ập đến Thiên Hoang Đế Quân.


Thiên Hoang Đế Quân lập tức hơi trầmthân hình trụ vững, hai tay đặt ngang ngực cùng đẩy ra.


Trong tiếng ầm ầm kinh thiên độngđịa, Lãnh Huyết Diễm Nữ gằn giọng quát to :


- Thỉnh tướng công, bảo họ dừng tay,tiện thiếp có lời muốn nói.


Thiên Hoang Đế Quân bị chấn thoái babốn bước mới đứng vững lại được.


Lãnh Huyết Diễm Nữ thì vẫn điềmnhiên như thường.


Thạch Lan Dật Tiên cười gằn :


- Huyên thuyên cái quỷ gì.


Vừa nói, người đã lao đi thanh kiếmtrong tay loang loáng một đạo quang hoa, trông như giao long nổi xung giữabiển, xông tới Lãnh Huyết Diễm Nữ.


Đông Phương Thanh Vân thấy thế vộinói :


- Tiên trưởng hãy khoan.


Thạch Lan Dật Tiên vội lùi về trướcmặt chàng, vẻ mặt khó chịu hỏi :


- Vân nhi, có trò gì vậy?


Đông Phương Thanh Vân quả là có chỗkhó nói, có ân không báo chẳng phải quân tử, mà Tứ tiên thì đang trong cơnthịnh nộ, xem chừng cuộc giao đấu hôm nay chỉ uổng công.


Thạch Lan Dật Tiên thấy Đông PhươngThanh Vân trầm mặc không nói, vẻ mặt khó hiểu, chàng thiếu niên mạnh mẽ này cónghị lực, can đảm giữ vững chính nghĩa võ lâm, hẳn là giữa chàng với Lãnh HuyếtDiễm Nữ phải có nội tình phức tạp chi đây, nếu không đâu chịu để tâm đến y thịhèn mọn này.


Thạch Lan Dật Tiên lo chàng khó xửưu tư, đành nén giận nói :


- Vân nhi, có điều gì khó xử, cứ nóicho lão phu nghe coi.


Đoạn nhìn Đông Phương Thanh Vân vớivẻ mặt đầy quan tâm.


Đông Phương Thanh Vân cảm động trướcthái độ quan tâm đó, mỉm cười bảo Lãnh Huyết Diễm Nữ :


- Thỉnh phu nhân nói đi?


Lãnh Huyết Diễm Nữ lấy làm kinhngạc.


Thử nghĩ, Tứ tiên là những nhân vậtthế nào, vốn lừng danh trong võ lâm về tính cách cổ quái, bất trị, vậy mà trướcbao nhiêu người lại chịu vâng lệnh một chàng thiếu niên?


Lãnh Huyết Diễm Nữ hỉ ái chàng thiếuniên này.


Chỉ có điều là y thị không si tìnhnhư Hận Thiên Nữ. Nhưng đối tượng của y thị nay đã thuộc về kẻ khác, làm sao ythị không hờn dỗi và phẫn nộ?


Tuy nhiên, lòng hỉ ái vẫn còn. Y thịnhìn tứ phía, dịu dàng nói :


- Tướng công nên biết địch nhân đangmai phục bốn bề.


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Sớm đã phát giác.


Chàng tuy nói vậy, nhưng nghĩ đếnsong chưởng của nàng vừa làm Thiên Hoang Đế Quân phải thoái lui mấy bước và lờicảnh cáo về địch nhân mai phục tứ bề, chứng tỏ tai mắt rất linh mẫn, thì chànggiật mình nghĩ :


"Chẳng lẽ chỉ sau mấy tháng màvõ công của nàng ta đã tiến bộ tới mức ấy?"


Lãnh Huyết Diễm Nữ chân mày cuối mắtđưa tình, hỏi :


- Tướng công cảm thấy thế nào?


Đông Phương Thanh Vân cười ngạo :


- Tại hạ coi như không có bọn họ.


- Huênh hoang quá, thỉnh tướng côngcho biết vì sao?


Tứ tiên giương mắt nhìn hai ngườiđối thoại, không có chút gì thù địch, vậy là thế nào? Diệp Đại Thúy tuy thầmlấy làm kỳ dị, nhưng sớm đã nhận thấy Lãnh Huyết Diễm Nữ có tình ý lả lơi vớiĐông Phương Thanh Vân, còn Đông Phương Thanh Vân thì khách khí với nàng ta, hẳncó nguyên cớ chi đây.


Đông Phương Thanh Vân mỉm cười đáp :


- Chẳng có nguyên nhân gì cả. Bọn họcó giỏi thì đã hiện thân, hà tất phải lén lút rình rập, khiến người ta cho làkhông quang minh chính đại.


Lãnh Huyết Diễm Nữ cười :


- Kiến giải của tướng công quả làsiêu nhân, có điều tướng công nên biết rằng võ công của bọn họ không thể xemthường.


Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng hừmột tiếng.


Lãnh Huyết Diễm Nữ dịu dàng nói tiếp:


- Tướng công có biết bọn họ trôngchờ điều gì chứ?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Bọn họ trông chờ chúng ta giao đấuđể sắm vai ngư ông đắc lợi.


- Lại một kiến giải siêu quần. Ồ,tướng công đã biết có người ở cách chúng ta mười lăm trượng chứ?


Đông Phương Thanh Vân cười ngạo :


- Sớm đã phát giác.


Diệp Đại Thúy nói xen vào :


- Tướng công còn biết những kẻ ấyđều là nữ nhân.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Tiện thiếp đã nói rồi đó, tướngcông cũng đã biết. Nếu chúng ta song phương lưỡng hổ tương tranh, tình thế mộtbại một thụ thương, lúc ấy ngư ông mới xuất hiện để hưởng tàn cục, chắc tướngcông cũng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng phải không?


Đông Phương Thanh Vân chỉ hừ mộttiếng.


Lãnh Huyết Diễm Nữ nói :


- Cho nên ý của tiện thiếp là chúngta tạm thời hợp lực đối phó với địch nhân mai phục, có hơn chăng?


Đông Phương Thanh Vân cười gằn :


- Tứ tiên, Tam Bí hoàn toàn khôngthuộc hạng e sợ. Thỉnh phu nhân tốt nhất hãy hợp lực với bọn mai phục kia màđộng thủ. Tại hạ có Vương kiếm sau lưng. Lục Giáp chân kinh trong đầu, chẳngngại.


Lãnh Huyết Diễm Nữ hoàn toàn khônggiận, mà lại cười tươi như hoa :


- Tướng công lầm rồi. Ý của tiện nữchẳng phải như thế.


Tứ tiên nghe mà tròn mắt ngẩn người.Tuệ Mẫn nhướng mày, ba thuộc hạ khác đứng ngây. Diệp Đại Thúy bịt mặt, không rõdiện mạo, nhưng xem ra nàng chẳng nộ chẳng sầu.


Đông Phương Thanh Vân cười :


- Vậy ý của phu nhân thế nào?


Lãnh Huyết Diễm Nữ đáp :


- Hợp tác?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Thanh Vân với Địa Mộ giáo hoàntoàn không thể hợp tác. Giữa hai bên, một mất một còn, lời cuối cùng là hãy đểtam phu nhân ở lại, còn phu nhân thì tại hạ cung tiễn một đoạn để tỏ kính ý.


Lãnh Huyết Diễm Nữ buồn rầu đáp :


- Tướng công hà tất nóng nảy mà hànhsự.


Thiên Hoang Đế Quân cười như sấm :


- Thiếu chủ nói đúng lắm. Hãy lưutam phu nhân lại, Tứ tiên quyết tuân lệnh Thiếu chủ cung tiễn phu nhân một đoạnđể tỏ kính ý.


Đông Phương Thanh Vân mỉm cười :


- Phu nhân, tại hạ không hề nóngnảy, thỉnh phu nhân cân nhắc cho kỹ, đừng để phía tại hạ phải động thủ.


Lãnh Huyết Diễm Nữ rầu rĩ thở dàibước lên giường bát bảo, dịu giọng nói :


- Tướng công đã vậy, tiện thiếp đànhphải đi.


Đoạn quát :


- Đi?


Thạch Lan Dật Tiên đột nhiên vungkiếm lao như tên bắn về phía chiếc giường bát bảo của di nương Tuệ Mẫn.


Lãnh Huyết Diễm Nữ quát :


- Ngươi dám làm điều hung dữ...


Vừa nói tay đã đưa ống sáo trúc lênmôi, thổi một tiếng chói tai.


Cùng lúc ấy, tấm vải che cửa giườngcủa tam phu nhân đột nhiên được kéo lại cho kín.


Địa Lão Thần Tiên gầm một tiếng,thân hình đột ngột duỗi dài, hai tay khoanh tròn tại thành hai luông kình lựcbài sơn đảo hải công kích sáu bạch y thiếu nữ. Sáu thiếu nữ này bị dạt ra, lậptức múa kiếm vây lấy Địa lão. Chỉ thấy chưởng ảnh như một bức thành dựng xungquanh Địa lão, kiếm khí loang loáng công tập vào đó từ nhiều phía.


Nói thì chậm sự việc diễn biến thìnhanh, Thạch Lan Dật Tiên như một mũi tên lao qua tấm vải che xuyên vào tronggiường bát bảo.


Bỗng một tiếng rú thảm vang lên, từtrong giường bát bảo của di nương Tuệ Mẫn, một bóng người bay vọt ra như tiachớp.


Người ấy lại là Thạch Lan Dật Tiên.


Nguyên lúc này Thạch Lan Dật Tiên đãngất xỉu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân bất động như người đã chết.


Diệp Đại Thúy vội đưa tay bắt mạchcủa Thạch Lan Dật Tiên thốt lên :


- Tướng công...


Thiên Hoang Đế Quân mắt đỏ sọc, cườinhu quỷ khốc thần sầu, nói :


- Lão phu không tin ma quỷ?


Đoạn lao vút về phía chiếc giườngbát bảo.


Đông Phương Thanh Vân trong lúc kinhhoàng, chộp Thạch Lan Dật Tiên trao cho Quỷ Tinh Linh, đang định xông lên thìDiệp Đại Thúy níu tay chàng lại nói :


- Tướng công, hãy khoan.


Từ trong giường bát bảo vang lêntiếng rú thê lương rồi một bóng người bay vọt ra.


Tuệ Mẫn kêu lên thất thanh :


- Gia gia...


Nàng vụt tới ôm lấy phụ thân mà nấclên.


Đông Phương Thanh Vân quá phẫn nộmáu sôi lên trong người, quát lớn :


- Ma quỷ gì vậy?


Tích Thư Nhân cười :


- Thuộc hạ cũng không tin ma quỷ?


Rồi như một cánh chim bay vút tớichiếc giường bát bảo.


Hải Cô lão nhân hét lên một tiếngnói :


- Tứ tiên cộng sinh đồng tử.


Cũng lao vào bên trong giường bátbảo.


Địa Lão Thần Tiên tuy cũng lửa giậnngút trời, nhưng bị sáu tay kiếm bao vây chưa bứt ra được, lúc này quát lớn :


- Xéo đi cho ta coi...


Liền theo tiếng thét nghe"bùng" một tiếng, cả sáu bạch y thiếu nữ đều kêu "hự" vàlảo đảo thoái lui mấy bước.


Địa lão búng người vọt lên khôngtrung nói như tiếng hổ gầm :


- Không sai, Tứ tiên đồng sinh đồngtử.


Thế là ba người, Tích Thư Nhân, HảiCô lão nhân và Địa Lão Thần Tiên, gần như nối tiếp nhau lao vào bên trong chiếcgiường bát bảo.


Ba tiếng"oành, oành, oành" tiếp đến những tiếng rú thảm, ba người kia lầnlượt như những trái bóng văng cả ra ngoài.